Chương 7 Vũ hội rực lửa
Tôi thà rằng mình mê man không tỉnh còn hơn mỗi ngày đều phải chịu đau đớn muốn chết như thế này. Vết thương trên chân do bị thương lần hai, đã mưng mủ, lại thêm một đêm đầm mình trong gió biển, khí quản của tôi đã bắt đầu bãi công. Mỗi lần chứng hen suyễn tái phát mới thực sự là đau khổ. Chỉ là dù vết thương trên chân mưng mủ hay khó thở thì tôi cũng không hề oán giận, chỉ cần còn sống là tốt rồi, chỉ cần sống sót.
Ngày nào Lí Triết cũng tới thăm tôi. Anh ấy luôn nói điều kiện trên thuyền không tốt, do đó bệnh hen suyễn của tôi mới không có tiển triển gì. Anh ấy nói đường hô hấp của tôi lúc này còn náo nhiệt hơn cả gánh xiếc, rất nhiều loại tế bào viêm cùng tụ tập ở đây. Tôi hứng thú nghe Lí Triết nói chuyện về các tế bào và virus gây bệnh hoạt động. Dưới sự miêu tả của anh ấy, chúng giống như những kẻ xấu nghịch ngợm, phá phách, rục rịch trong cơ thể tôi. Nếu như tôi bị viêm đường hô hấp, tôi sẽ nghĩ y như lời anh ấy nói, nhất định là do lũ chất nhầy niêm mạc cùng đám virus gây bệnh bắt đầu phá phách.
Từ ngày được cứu, tôi chưa bao giờ gặp lại Tiết Duy Lạc, hơn nữa tôi cũng không đồng ý với cách làm của anh, đem giấu tôi trên tàu Boer Kos. Tôi vốn là người bị hại nhưng lại phải trốn chui lủi trên khoang thuyền chẳng khác gì một tên tội phạm bị truy nã. Mặc dù Lí Triết có thể đến thăm tôi nhưng đó là vì bố tôi cử anh ấy tới làm một việc khác: phụ trách kiểm tra sức khỏe cho công nhân viên trên tàu. Lí Triết thường dành nửa ngày cho việc này, tới buổi chiều mới có thể tới khám bệnh và tán gẫu với tôi. Anh ấy thực rất sợ tôi buồn chán nên mua cho tôi không ít đồ chơi, từ loại nguyên thủy nhất như máy điện tử cầm tay GB1* tới loại đời mới nhất là PSP, anh ấy đều giúp tôi mua đầy đủ, còn mua thêm các loại bài lá, bộ cờ, xếp gỗ, ghép hình... Thuyền trưởng Steven còn nói đùa, chờ khi tôi đi, bọn họ đem chỗ đồ này xếp lại có thể đủ chứa trong một container.
"Chân em chỉ cần thay mấy lần thuốc nữa là tốt rồi." Lí Triết giúp tôi quấn tầng băng cuối cùng, vui vẻ nói.
Tôi nheo mắt, đẩy rèm che nắng xuống một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Bọn họ không nghi ngờ gì sao?"
"Không. Bọn họ dùng điện thoại của em tạo một tin nhắn giả là em muốn đi du lịch Thái Lan rồi gửi cho bố mẹ em."
"Bọn họ suy nghĩ thật kín kẽ. Bởi vì sang Thái Lan không cần visa nên dù có nói tôi đột nhiên muốn sang đó cũng sẽ không bị nghi ngờ gì." Tôi không thể không khâm phục ba người phụ nữ này, tâm tư họ cực kỳ chu toàn.
"Còn có chuyện càng hay hơn. Bọn họ thậm chí còn giả giọng của em gửi tin nhắn thoại cho anh, nhờ anh thay em chăm sóc cho Tây Tây." Tôi vỗ bàn cười lớn, ngã đầu vào trong sô pha. Chuyện này thực sự quá hài hước, đúng là chẳng có gì mà ba người phụ nữ đó không làm được.
Tôi tra hỏi, "Vậy anh trả lời thế nào?"
"Dĩ nhiên là anh nói được."
Tôi một tay chống cằm, cắn môi. Lí Triết nhất định không được biết kế hoạch của tôi. Nếu nói trước, nhất định anh ấy sẽ giật mình. Dĩ nhiên còn có cả Tiết Duy Lạc. Tôi không thể chờ đợi, muốn được nhìn vẻ mặt của anh. Đây là trò chơi vui nhất tôi có thể nghĩ ra trong những ngày dưỡng thương này.
Lâu không thấy tôi lên tiếng, Lí Triết liền hỏi, "Em mím môi cười cái gì vậy? Thật kỳ quái."
"A, không có gì." Tôi vội vàng trả lời qua loa cho có.
Bí mật của tôi bắt đầu sau bữa cơm tối mỗi ngày, đó cũng là khoảng thời gian mà tôi cùng bé Jimmy luyện tập. Jimmy là con trai nhỏ nhất của thuyền trưởng Steven. Năm lên ba tuổi, sau một trận bệnh nặng, thị lực của bé giảm xuống dưới 1/10. Mỗi người chúng tôi sẽ đem bức tranh ghép hình hoàn chỉnh trên bàn tháo rời, xáo trộn sau đó tắt đèn, chỉ dựa vào xúc giác cùng lần cuối cùng nhìn hỉnh ảnh các miếng ghép để xếp chúng lại vị trí cũ.
"Faye, chị lại thua rồi!"
"Chờ chị một chút! Chị chỉ còn một góc nhỏ nữa!" Tôi xin ăn gian, trên thực tế tôi còn dang dở rất nhiều.
"Faye, chị không được thử nhìn lén, phải dùng tâm để ghi nhớ, đem những hình ảnh nhìn thấy vào lần cuối cùng khắc sâu ở trong đầu."
"Không cho em nói, chị chỉ còn một chút nữa thôi."
"Không được, thời gian của chị đã hết, chúng ta phải chuyển sang phần luyện tập tiếp theo."
Luyện tập như vậy không hề khô khan chút nào. Thậm chí, tôi cùng bé Jimmy có thể mất ăn mất ngủ vì nó.
"Faye, chị cần phải nhớ con người không giống như miếng ghép hình, bọn họ có thể cử động. Chị nhất định phải ghi nhớ thật kỹ mọi hình ảnh về người và sự vật trong đầu, sau đó dự đoán động tác kế tiếp của họ. Tốt, chính là như vậy, đúng rồi."
Con mắt của bé Jimmy màu nâu đậm. Vào những lúc cổ vũ tôi, dường như tôi có thể nhìn thấy những tia sáng động lòng người tỏa ra từ con ngươi của bé. Sau một tháng lẻ tám ngày, cuối cùng em cũng nói với tôi, "Faye, chị rất tuyệt vời. Bây giờ chị hoàn toàn có thể mời bạn bè cùng chơi trò chơi này."
Sau khoảnh khắc tuyệt đẹp này, tôi gửi đi mấy chục chiếc thiếp mời điện tử màu vàng nhạt.
Gửi quý ông/quý bà….
Vào hồi mười tám giờ chiều ngày 19 tháng 9, trên con tàu Boer Kos, tôi có tổ chức một bữa tiệc hóa trang tư nhân. Kính mời ngài tới tham dự.
Kính gửi.
Thân ái,
Cố Phỉ Phỉ.
Bé Jimmy ngồi một bên nhìn tôi viết thiệp mời, "Bọn họ thật sự sẽ tới chứ?"
Tôi nói, "Sẽ đến, nhất định thế."
Bé Jimmy lại bắt đầu lo lắng, "Vũ hội nhất định phải khiêu vũ đúng không? Nhưng em chưa từng học qua."
Tôi xung phong nhận việc: "Việc này rất đơn giản, để chị dạy cho em."
Chúng tôi nhờ thuyền trưởng bật một bản nhạc. Cho tới khi giai điệu vang lên tôi mới nhận ra đó là ca khúc " Never Had A Dream Come True" (Chưa bao giờ có ước mơ nào trở thành sự thật". Bé Jimmy khom lưng hơi quỳ gối, tôi đáp lại bằng một nghi lễ Anh quốc tiêu chuẩn.
Ai rồi cũng sẽ vững bước ra đi, bỏ lại sau lưng những nỗi niềm riêng biệt
Sự tiếc nuối quá khứ cứ theo thời gian mà tăng dần
Có quay đầu nhìn lại, có thầm tự hỏi cũng chẳng ích gì đâu
Sao để biết hiện tại sẽ như thế nào? À mà chắc em sẽ biết sớm thôi
Và giờ khi đã biết, em vẫn chẳng thể chấp nhận được rằng anh đã cất bước ra đi.
Khúc nhạc đầu của bài hát này rất buồn và đau thương nhưng tôi lại rất thích nghe. Do chênh lệch về chiều cao nên chúng tôi khiêu vũ rất tốn sức. Tôi nghiêm túc cẩn thận đếm từng nhịp, từng bước từng bước một dạy bé Jimmy. Một khúc nhạc trôi qua, em vẫn chưa tiếp thu được là bao. Là do tôi làm giáo viên quá tệ, so với sự chuyên nghiệp lúc bé Jimmy dạy tôi thì kém xa tít tắp. Tôi đề nghị, "Chị không sợ học sinh ngốc, chúng ta tập lại một lần."
Chẳng biết từ lúc nào, Lí Triết đã vào trong khoang thuyền, nói với bé Jimmy, "Nếu em không ngại, anh có thể làm mẫu cho em xem thế nào?"
Bé Jimmy gật đầu, tôi thay đổi bạn nhảy.
Chưa từng có giấc mơ nào trở thành sự thật
Cho đến ngày em tìm thấy anh
Dẫu có vờ kiên cường để bước tiếp
Thì anh vẫn luôn là người mà em yêu nhất
Nhưng em chẳng nói nổi thành lời
Anh là điều duy nhất mà em muốn nghĩ đến
Dẫu cuộc đời đưa đẩy tới nơi đâu
Thì một phần trong em vẫn luôn gửi trọn nơi anh
Vỗ tay! Tiếng vỗ tay giòn giã mà mạnh mẽ!
"Phỉ Phỉ, em nhảy rất tốt!"
Tôi đột nhiên quay đầu lại: "Tiết Duy Lạc!"
Lí Triết vẫn giữ nguyên tư thế khi khiêu vũ cùng tôi, không hề buông tay, chỉ cúi đầu trêu đùa tôi, "Có chuyện gì vậy? Chỉ nhìn thấy anh rể lại có thể làm em giật mình như thế?"
Tiết Duy Lạc thoải mái ngồi xuống, vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, "Phỉ Phỉ, đến đây ngồi, chúng ta trao đổi một chút về thiệp mời của em."
"Anh biết nhanh như vậy?"
"Điện thoại di động của tôi có thể nhận email, hơn nữa tôi cũng ở ngay gần đây." Đúng dịp, lại vừa đúng dịp. Lúc trước tôi có hỏi anh tại sao có thể tới tìm tôi ngay lập tức, anh cũng trả lời là đúng dịp. Thì ra trên thế giới này lại có nhiều sự trùng hợp để cho người ta bắt được như vậy, dù cho là ở trên biển hay đất liền, ví dụ như việc Tiết Duy Lạc có thể hiện hữu ở khắp mọi nơi. Tôi cảm thấy về sau, con người cũng chẳng cần phải phát minh ra vệ tinh hay thiết bị định vị GPS làm gì, bởi vì bất cứ nơi đâu chúng ta cũng có thể trùng hợp được tìm thấy thôi mà.
Rốt cuộc, dưới cái nhìn săm soi của Tiết Duy Lạc, bàn tay của Lí Triết cũng rời khỏi eo tôi. Có điều anh ấy lại thay bằng một phương thức tốt hơn để chứng tỏ sự có mặt của mình, tự mang một chiếc ghế ra đặt giữa chỗ ngồi của hai chúng tôi. Lí Triết cảm thấy ngồi như vậy rất tốt, lại còn thúc giục tôi, "Không phải em muốn nói chuyện hay sao? Mau tới đây ngồi."
Sau khi ngồi xuống, tôi không thể không nghiêng mình về phía trước mới có thể nhìn thấy cử động của Tiết Duy Lạc, "Anh muốn nói gì?"
"Em nói một chút về kế hoạch của mình đi." Anh lấy ra một cây bút, nghiêm túc chuẩn bị ghi chép.
"Không có." Tôi nói.
"Không có? Không có mà em cũng dám gửi thiệp mời mọi người lên thuyền? Em có bao giờ nghĩ rằng từ trước tới nay em luôn ở ngoài sáng còn bọn họ đứng trong tối hay không!" Anh dùng bút gạch một đường thật mạnh, xé toạc trang giấy ra vò thành một nắm rồi ném vào thùng rác.
Bé Jimmy dán mặtvào hai vai tôi, chuyển từ chỗ ngồi sau lưng tới phía trước người. Đôi mắt em nhìn tôi sáng tựa như sao Bắc Đẩu trong đêm tối, kéo tay tôi lúng túng hỏi, "Faye, chúng ta có kế hoạch mà, chẳng lẽ hiện tại vẫn chưa thể nói cho bọn họ biết sao, tại sao vậy?"
Lập tức mặt tôi đỏ lừ. Có lẽ chỉ có đứa trẻ mười tuổi mới không nghi ngờ gì mà tin tưởng cái mà tôi gọi là kế hoạch đi. Tôi thừa nhận mình hoàn toàn không hề tính toán đường đi nước bước của đối phương mà chỉ một mực tin vào kết quả của các thí nghiệm, không hề suy nghĩ cẩn thận mà đã gửi thiếp mời đi.
Cách Lí Triết, Tiết Duy Lạc ném cho tôi cuốn sổ và bút trong tay, "Phác thảo lại cho tôi xem."
Tôi nhặt lên, vẽ vài nét bút thể hiện phòng vũ hội nhưng lại không cho thấy được cảm giác của một hiện trường thực sự, trực tiếp đề nghị, " Hay là để tôi đưa mọi người đi, như vậy miêu tả cũng dễ dàng hơn"
Lông mày của Lí Triết vẫn nhíu chặt. Nhất định là anh thấy không hài lòng với sự kém cỏi của tôi. Tôi cũng không biết mình bị làm sao, mỗi khi nhìn thấy Tiết Duy Lạc lại kiêng kỵ như chuột thấy mèo. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao còn có núi cao hơn. Cho dù tất cả mọi thứ trên người tôi đều bị anh phủ định, sau đó tàn nhẫn dẫm đạp dưới lòng bàn chân, nhưng đối với anh, lúc nào tôi cũng mang theo một vẻ xu nịnh phát ra tự trong xương. Cho dù mặt có trát thêm bao nhiêu phấn cũng không thể che giấu sự chột dạ.
Mặt nạ, đèn pha lê, phòng vũ hội trống trải, những chiếc bàn lộn xộn khắp nơi.
Chiếc tàu Boer Kos này được đóng năm 1967, là một chiếc tàu chở hàng cỡ lớn của Anh. Nó đã bình yên vượt qua con đường dài 7.200 kilomet, có thể được coi như một con tàu có lịch sử lâu đời. Phòng vũ hội này của nó vốn dùng để phục vụ cho việc tổ chức các cuộc liên hoan nhỏ của đoàn thủy thủ nên cũng không thật sự lớn cho lắm. Chỉ có điều theo tôi nhận thấy thì không gian này cũng đủ để tôi chiêu đãi các vị khách của mình.
Khiêu vũ sẽ bắt đầu, sau đó tắt đèn, sau 3 phút 20 giây sẽ bật lại. Tôi lấy bé Jimmy làm mẫu, tự biên tự diễn, miêu tả toàn bộ quá trình của trò đùa. Lí Triết không ngừng lắc đầu, "Quá ngây thơ."
Tiết Duy Lạc trầm ngâm một lát, "Cũng được, đùa giỡn một lúc, để cho Phỉ Phỉ xả giận."
Tôi biết trò vặt của mình rất tầm thường, tối đa chỉ có thể coi là trò đùa ấu trĩ. Đầu tiên, tôi gửi một tấm thiệp điện tử đồng thời cho bốn người bọn họ cùng bạn bè của tôi. Sau đó, tôi sẽ chỉ định một lần tắt đèn trong vũ hội, rồi chọn một mục tiêu trong số bốn người họ. Trong khoảng thời gian 3 phút 20 giây đó, sẽ dùng dây đai bảo hiểm trói cô ta lại, cuối cùng khi ánh đèn bật sáng, cô ta sẽ bị treo lên giữa không trung mà thần không biết, quỷ không hay. Dĩ nhiên, tôi còn thiết kế thêm một màn gồm trứng gà thối hoặc vài thứ tương tự vậy. Trò này nói đến cùng cũng chỉ khiến người ta bẽ mặt, còn chẳng được coi là dạy cho họ một bài học. Thật không ngờ Tiết Duy Lạc lại đồng ý với kế hoạch của tôi, thậm chí còn hứng thú xem tôi biểu diễn một lần, nhìn rõ động tác và phương hướng của tôi.
Bé Jimmy vỗ tay, "yeah!"
Tiết Duy Lạc hỏi rất cặn kẽ về các vấn đề kỹ thuật, "Em có thể khẳng định rằng cho dù đổi thành bất cứ người nào cũng tự tin nắm chắc một trăm phần trăm khả năng thành công?"
"Anh có muốn thử một chút không?
"Được"
Vào lúc nghe thấy tiếng "được" này, không hiểu sao cảm giác bối rồi trong tôi lại dâng tràn. Tôi không biết phải làm sao cho tốt, làm thế nào mới có được vẻ tự nhiên, nên cười ha ha chạy đến trói anh lại hay là đứng yên một chỗ, coi nó như chuyện cười thì tốt hơn. Lỗ mũi Tiết Duy Lạc hơi nhúc nhích một chút, trêu ghẹo hỏi, "Sao vậy? Không dám tới trói tôi? Tôi sẽ không thù dai đâu."
Tôi nhìn ống tay áo anh nói, "Nói đùa gì vậy, tới thì tới."
Phần lưng của một người thanh niên như anh khác biệt rất lớn với thân thể gầy yếu của bé Jimmy, cơ hai bên cột sống rất dày, so sánh ra thì còn dễ buộc chặt, cố định móc hơn. Thế nhưng khi buộc dây an toàn thì có chút khó khăn, do độ rộng của vòng không thật chuẩn. May mắn là trong thời gian quy định tôi có thể thuận lợi hoàn thành chuỗi động tác này, Khi Tiết Duy Lạc bị treo cao lên và có thể nhìn hết thảy phía dưới, anh huýt sáo, "Khá thật."
Lí Triết dại ra nhìn mặt đất, tay phải vô thức xiết chặt lại, anh ấy bỗng cau mày nói với tôi, "Phỉ Phỉ, chúng ta ra ngoài nói chuyện một lát."
Bé Jimmy nhanh trí chạy tới "mở trói" cho Tiết Duy Lạc. Nút ấn ở đầu tường phải ấn xuống từ từ, như vậy mới có thể đảm bảo người bị treo lên không bất ngờ rơi xuống đất bị thương.
Tôi theo Lí Triết xoay người về hướng boong thuyền. Cho tới lúc ánh mắt của anh ấy lướt qua gò má tôi, sự đắc ý trong tôi bị nén chặt lại, chưa kịp chui lên từ mặt đất đã bị đóng băng. Dưới sự kiểm soát của những tia nắng mặt trời, tôi có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi li ti trên mũi Lí Triết.
Anh ấy không nói mà nắm chặt lấy tay tôi, "Anh không biết mình có tư cách nói những lời này hay không, chỉ có điều, anh không hi vọng em sẽ trêu đùa bọn họ. Đúng là họ làm chuyện ác trước, những người phụ nữ ác độc đó muốn giết chết em. Nhưng anh luôn cảm thấy trò đùa này của em cũng không phải là một biện pháp hay. Nói không chừng còn làm cho bọn họ càng điên cuồng muốn trả thù hơn. Hiện tại, điều em nên làm chính là chờ đợi. Anh cam đoan với em, cho dù bản thân có ngồi tù, anh cũng sẽ không tiếc trả giá để đòi lại công lý cho chị gái em. Phỉ Phỉ, em khiến anh rất đau lòng. Tại sao em không thể chờ anh một chút, anh đảm bảo với em chuyện lần này sẽ không bao giờ tái diễn thêm lần nữa. Mỗi khắc anh đều sẽ bảo vệ em, không rời em nửa bước."
Tôi chậm rãi xoay nửa người, kéo tay anh cùng hướng về phía biển rộng. Trên mặt biển có tiếng ong ong phía xa vọng lại, không biết từ đâu làm người ta vô cùng khó chịu. Khí áp2* rất thấp, phóng tầm mắt nhìn tới cũng không thấy một cánh hải âu. Tôi nói với biển rộng, "Anh không thể chiều em một chút sao, để cho em buông thả một lần này?"
"Sau đó thì sao? Là sự phản tác dụng không thể kiểm soát hay là sự trả thù càng điên cuồng hơn từ những người phụ nữ đó? Phỉ Phỉ, thật ra em không cần người khác chiều em như vậy. Chúng ta có thể đổi một phương thức khác."
Phương thức gì? Là kết hôn hay mua cho tôi nhẫn kim cương thật lớn? Tôi cũng không có ý muốn hỏi sâu thêm. Tôi chợt không thể không thừa nhận, Tiết Duy Lạc nói đúng, chúng tôi là cùng một loại người. Chúng tôi yêu thích những thứ kích thích gần như điên cuồng, đồng thời lại đắm chìm vào những trò truy tìm kích thích mà không biết ngán. Ngược lại nếu là một người thứ ba cũng không thể hiểu nổi chúng tôi. Chỉ là tôi thường co mình vào trong phạm vi mà bản thân tự cho là an toàn. Với chuyện báo thù khô khan tẻ nhạt, tôi sẽ trốn càng xa càng tốt. Nếu không thể trốn tránh, tôi cũng muốn mặc cho nó một chiếc áo khoác sung sướng, như vậy tôi cũng có thể giả tạo ra rằng chính mình cũng vui sướng, và đồng thời vì theo đuổi được điều đó mà không tiếc hậu quả sẽ gây ra cho những người yêu thương mình. Tôi cùng Tiết Duy Lạc chính là những con người giống nhau như vậy, không có khả năng ở bên nhau cũng chẳng bao giờ có thể ở bên nhau.
Tôi cắn môi, quyết định nói với Lí Triết. "Được rồi."
"Cái gì?" Rõ ràng là anh không theo kịp dòng suy nghĩ của tôi.
Cũng khó trách Lí Triết nghe không hiểu, thật ra tôi cũng không hy vọng có bất kỳ người nào nghe hiểu. Tôi muốn nói, tôi buông tay, tôi giải thoát chính mình. Tôi quyết định sau lần vũ hội này sẽ thử một cuộc sống mới. Dĩ nhiên hai tiếng "được rồi" này của tôi cũng không có ý nói tới kết hôn. Đoạn thời gian gần đây, Lí Triết từng hỏi tôi có đồng ý cho anh ấy một cơ hội chăm sóc tôi hay không, câu "được rồi" này của tôi coi như là trả lời. Chỉ có điều thời gian và địa điểm không phù hợp, làm sao anh ấy có thể biết tôi đang nói cái gì.
Tôi dựa theo câu hỏi trước đó của anh ây để nói tiếp, "Bọn họ khiến em thảm như vậy, dù sao em cũng phải đáp lại chút gì đúng không? Chỉ một lần này thôi, thiếp mời cũng đã gửi rồi. Hơn nữa anh cũng thấy đó, chỉ là trò đùa nhỏ không có nguy hiểm gì."
"Chờ một chút, em vừa nói được rồi là có ý gì?" Lí Triết bắt tôi quay trở lại đề tài cũ.
"Cô ấy nói cô ấy nhận lời cầu hôn của anh. À, nói là lời cầu hôn vào lúc này có lẽ còn quá sớm, coi như là lời cầu yêu đi." Tiết Duy Lạc điềm tĩnh lấy ra một điếu thuốc bạc hà, châm lửa chậm rãi đi tới phía kia của boong tàu, lại chậm rãi quay về khoang thuyền. Thật buồn cười, anh lại hiểu thấu tôi.
Ánh mắt Lí Triết nóng bỏng tìm kiếm đáp án khẳng định trên khuôn mặt tôi. Vẻ mặt của anh ấy mờ mịt trông thật đáng yêu, một nửa là không dám xác định lại mang theo mong đợi, một nửa là vui sướng pha chút hoảng hốt. Tôi cũng bị cảm xúc của Lí Triết lây nhiễm, trở nên bất an. Có người nói, tình yêu là một loại hương thơm của hoa độc kỳ dị nở ra từ sâu trong linh hồn, dường như tôi có thể nghe được phảng phất một mùi hương thơm ngát. Hai chúng tôi đứng ở mũi thuyền như hai bức tượng điêu khắc. Tôi ra vẻ không biết, vờ trấn định nhíu lông mày, sau một lúc lâu mới nói, "Em cũng chưa nói gì hết." Mãi cho khi nhìn thấy ý cười dãn ra từ khóe miệng của Lí Triết, tôi mới ném đi vỏ bọc ngụy trang này.
Bà tôi nói, lần đầu tiên của đàn ông và đàn bà rất quan trọng. Nếu như lần đầu tiên là anh ta ôm cháu thì những lần sau đó anh ta cũng sẽ tới ôm cháu. Nếu như lần đầu tiên là người đàn ông đó giao tiền cho cháu thì về sau cũng sẽ nghe lời vợ. Đây cũng là lý do mà cô dâu mới đặt một cây kéo dưới đệm giường vào đêm tân hôn. Tuy rằng tôi không hiểu những phương pháp cổ xưa này nhưng tôi vẫn cảm thấy lần đầu tiên rất quan trọng. Tôi hi vọng anh sẽ luôn nhân nhượng tôi, ôm tôi, hôn tôi, như vậy về sau tôi có thể yêu ít hơn một chút, trả giá ít hơn một chút. Lí Triết nhảy lên cao, nắm lấy hai lần mới bắt được tay tôi,
Tôi thuận theo tư thế của anh giơ lên một đôi tay trước mặt, bĩu môi nói, "Anh nhìn xem có phải có vết máu ở trên không?"
Anh không dỗ dành tôi mà ngược lại mở bàn tay mình cho tôi xem, "Vậy anh thì sao?"
Tôi nhìn ngắm một lúc lâu, miệng méo xệch, "Không có."
"Vậy em cũng không có." Anh kéo tay tôi, thay tôi xoa bàn tay qua lớp vải áo, sau đó hài lòng đưa cho tôi xem, "Như vậy càng sạch sẽ hơn."
Một cơn gió nhẹ hiếm hoi trên mặt biển khẽ lướt qua. Theo mùi vị của biển, tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Lí Triết đang dần tới gần, sau đó là hai cánh môi nóng bỏng in lên vành môi tôi, nhẹ nhàng, không phải rất sâu nhưng vẫn thật kiên nhẫn lưu lại. Vào giờ khắc này, trái tim bị giam cầm kia của tôi tựa như đang nỗ lực phá vỡ bức tường chắn. Tôi thật sự vui vẻ vì chính sự thay đổi này của mình, có thể bước ra một bước này chính là sự khích lệ to lớn với bản thân tôi. Tôi tự nhủ, mình có thể trải qua một cuộc sống riêng, tôi có thể thử yêu một người khác, tiếp nhận một người khác, tìm lại hạnh phúc của chính mình.
Chạng vạng ngày hôm đó, chúng tôi đứng hóng gió biển trên boong thuyền, thưởng thức sự bắt đầu mới chỉ thuộc về tôi và Lí Triết. Chúng tôi dựa lưng vào nhau, anh ấy tìm trong máy mp3 của mình những bài hát mà cả hai chúng tôi cùng thích, chọn một bài rồi cùng nhau lắng nghe, rồi lại đi tìm một bài hát khác. Nghe Britney chậm rãi hát Everytime, chúng tôi nói chuyện về khuyết điểm của nhau.
Tôi nói, "Hừ, thói xấu của em sao, ngủ nướng này, không thích nấu cơm này, thích ăn chơi, cố chấp. Nói chung đều là những thói quen không quá tệ."
Tôi không nhìn thấy được mặt của Lí Triết, chỉ nghe được giọng nói giễu cợt của anh, "Ồ? Như vậy còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ em còn muốn thêm vào là mình có mồ hôi chân, miệng hay nói bậy, còn có mười ngày không chịu tắm rửa…, kiểu vậy?"
Tôi kéo người anh qua, nâng cao chân, "Đây nè! Anh kiểm ta đi, kiểm tra đi xem nào!"
Tôi chạy đuổi theo anh, "Anh chờ một chút, tai nghe bị rới mất rồi!"
Hai người chúng tôi đuổi bắt, chơi đùa một lúc, ca khúc Everytime cũng được phát đi phát lại năm sáu lần. Cho tới khi đuổi đánh tới sức cùng lực kiệt mới nghe xong,
Sao anh nỡ cất bước ra đi mà chẳng có em bên cạnh?
Mỗi lần muốn cất cánh bay cao là một lần em lại gục ngã
Thiếu vắng một vòng tay chở che, và em thấy mình thật nhỏ bé
Có lẽ em vẫn luôn cần có anh bên mình
Anh vẫn luôn hiện hữu trong từng giấc mơ
Gương mặt ấy vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí
Lí Triết nói đùa với tôi, nếu như không phải đi trực đêm, anh ấy thà ở chỗ này cùng tôi cả đời. Tôi mắng và đuổi đánh mãi, khó khăn lắm mới khiến anh ấy chịu rời đi. Lúc quay lại khoang thuyền thì chỉ còn bé Jimmy chờ tôi ăn cơm tối.
"Hai anh chị đều yêu nhau, thật tốt." Bé Jimmy chúc phúc chúng tôi từ tận đáy lòng.
Tôi cười hì hì xoa đầu em.
Bé Jimmy suy nghĩ một chút mới nói câu tiếp theo, "nhưng em vẫn cảm thấy, chị càng hợp với Tiết. Chị biết không, ánh mắt chị nhìn anh ấy rất khác. Em là trẻ nhỏ, trên kinh thánh đều nói trẻ em là thiên sứ, sẽ không có gì có thể lừa gạt được em."
Tôi cầm tờ báo đập nhóc, ấp úng nửa ngày mới nói, "Rõ ràng như vậy sao?"
"Đúng vậy."
"Em nói lung tung. Sau này không cho nói như vậy nữa." Tôi gắp một tảng mỡ dày ném cho Jimmy coi như trừng phạt với nhóc. Nhìn lúc em bĩu môi ăn miếng thịt mỡ tôi mới cảm thấy thoải mái hơn.
Có đúng không, rõ ràng như thế sao?
Đều nói yêu một người bao lâu thì cần bấy nhiêu thời gian để quên được người đó. Tôi tự nhủ, tôi chỉ cần thời gian để quên Tiết Duy Lạc mà thôi. Đó là thói quen và ảo giác do tôi yêu anh quá lâu nên mới sinh ra. Mọi việc sẽ phát triển theo hướng mà tôi mong đợi. Có lẽ mười mấy năm hoặc mấy năm sau tôi sẽ hoài niệm đoạn tình cảm thời còn trẻ này, chỉ là nhớ lại mà không có mong đợi. Cuộc đời mỗi chúng ta đều có những giao điểm nhất định, đó chính là hệ quả tất yếu đã được khẳng định từ rất lâu về trước.
Buổi tối, chúng tôi lại luyện tập kỹ xảo trói người một lần. Không hiểu tại sao, đêm nay, tôi lại đặc biệt muốn dùng máy tính của bé Jimmy lên mạng, dường như tâm thần tôi luôn mang một cảm giác bất an.
Khi máy vi tính kết nối được mạng sau, ngay lập tức tôi mở ra QQ của Quyên Tử. Bé Jimmy đưa cho tôi một cốc nước hoa quả lạnh, "Fayer, trông chị có vẻ rất khẩn trương."
"Hả?" Ngoại trừ mấy quảng cáo ở ngoài, tôi rất bất ngờ khi không nhận được bất kỳ một tin nhắn nào khác. Bất ngờ nhưng điều này lại rất hợp lý.
Biểu tượng đầu sư tử sáng lên, Tiết Duy Lạc gửi cho tôi một tin nhắn, "Phỉ Phỉ?"
"Đúng vậy."
Thấy rất lâu anh cũng không gửi tin nhắn tiếp theo, tôi gõ một câu hỏi chuyển qua, "Có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì. Lần trước trên sân thượng tôi đã từng nói, tôi hi vọng em có thể sống một cuộc sống của người bình thường. Xem ra em cũng đã làm được."
"Này này, cuộc sống của người bình thường nghĩa là gì? Nói vậy chẳng phải là tôi không bình thường hay sao, thật là phóng đại thái quá." Tôi ra vẻ thoải mái.
"Ha ha, có một chút. Chỉ là tôi không muốn em cũng bỏ qua người yêu mình."
Ánh mắt của tôi dừng lại ở từ "cũng" này trong giây lát, chỉ cần nhìn vào nghĩa đen của chữ cũng hiểu, anh đã bỏ qua Quyên Tử, nếu như tôi lại bỏ qua Lí Triết như vậy có thể nói là "cũng." Anh gửi một icon hình bộ mặt muốn gõ đầu tôi, "tạm biệt."
"Hẹn gặp lại."
"Faye, nét mặt của chị bây giờ mới giống như cô gái đang yêu đó. Bố em nói, những cô gái đang yêu sẽ có những lúc nhìn trời cười vu vơ. " Bé Jimmy ra vẻ dày dặn kinh nghiệm, gõ bàn.
Tôi nghiêm mặt lại đính chính với em, "Em biết gì chứ, chị chỉ là thấy vài chuyện buồn cười mà thôi."
Bé Jimmy le lưỡi, cầm bóng ngồi chờ bên cạnh tôi. Bầu trời đã tối đen, tôi có thể nghe được tiếng cờ bay phần phật trong gió ngoài khoang thuyền. Trong nội tâm tôi, có hai loại âm thanh đang không ngừng tranh đấu, một mặt nói rằng người mày yêu rõ ràng chính là Tiết Duy Lạc, tại sao còn có thể nhận tình cảm của Lí Triết? Thật quá … Nhưng lại có một âm thanh khác như chui lên từ dưới lòng đất, nói mày đừng có ngu, phải lý trí mà tiếp nhận Lí Triết, quên đi Tiết Duy Lạc, đây mới là con đường tương lai tươi sáng. Chỉ có như vậy mới có thể giúp bản thân thoát khỏi bóng tối giam cầm trong suốt ba năm.
Phục vụ mang đồ uống tới cho chúng tôi, tôi muốn uống sô đa còn bé Jimmy uống nước hoa quả. Đoàn thủy thủ cũng từng tốp từng tốp kéo nhau đi nghỉ. Thuyền trưởng Steven hỏi tôi có muốn uống vang đỏ hay không? Tôi lắc đầu, ông ta ngồi vào phía đối diện.
"Faye, cô có tâm sự sao?"
Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu, không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận.
"Faye, vũ hội cô đã chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Không thành vấn đề!." Tôi quay về phía ông làm một bộ mặt xấu, vẫy tay tạm biệt. Bé Jimmy cũng học theo động tác của tôi, "Daddy, tất cả đều ổn."
"Không thành vấn đề!" Tôi làm cái mặt quỷ rồi phất tay cúi chào thằng bé, Jimmy bé nhỏ cũng mô phỏng lại theo động tác của tôi: "Daddy, không thành vấn đề!."
"Ha ha ha" thuyền trưởng Steven lớn tiếng cười, " Tôi vẫn còn nhớ chuyện tối ngày hôm đó. Chúng tôi ở trên đường tìm kiếm cô khắp mọi nơi, lung tung không có mục đích, chỉ biết một khu vực chung chung, ngay cả việc cô còn sống hay không cũng không chắc chắn. Lí tiên sinh vô cùng lo lắng cho cô, cậu ấy yêu cầu nhất định phải đứng ở đầu thuyền."
Ta mỉm cười: "Anh ấy thực rất quan tâm tôi."
"Còn có Tiết nữa, đúng không, có cả Tiết." Bé Jimmy quấn quýt lấy thuyền trường Steven muốn ông nói tiếp.
"Đúng vậy." Thuyền trưởng ôn hòa xoa lưng Jimmy, "Còn có Tiết cũng như vậy. Nếu như không phải có cậu ta gửi thư cầu cứu tới liên đoàn các tàu chở dầu, chúng tôi cũng không thể kịp thời tham gia tìm kiếm. Tiết khẳng định chắc chắn cô còn sống. Lúc đó với sự tin tưởng này của cậu ấy, tôi cũng rất kinh ngạc. Cậu ta nói cô có kinh nghiệm dã ngoại sinh tồn rất phong phú, nhất định có thể sống sót."
Đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi được nghe câu nói này của thuyền trưởng, nhưng mỗi lần nghe tới tôi đều cảm thấy sợ hãi. Nếu như lúc đó không phải là hai người kia thì liệu tôi còn có thể sống tới bây giờ?
Rất nhanh, những tấm thiệp mời của tôi đã phát huy tác dụng. Liên tục có những khuôn mặt lạ từ bốn phương tới thăm tàu Boer Kos. Luôn có những người lén lút nhìn về phía chúng tôi, còn có người nhân cơ hội hỏi thăm tình hình trên tàu. Thuyền trưởng Steven áp dụng chiến lược chặt trong, lỏng ngoài, chấp thuận cho bất cứ ai muốn lên tàu thăm quan. Chỉ là tôi đã được giấu kín, bọn họ không thể thấy tôi hay không gian bối cảnh được chuẩn bị cho vũ hội cùng các đồ dùng, đồ trang trí, trang sức, mặt nạ…
Điều thú vị nhất là các vị khách của tôi dường như còn khẩn trương hơn chủ nhân của bữa tiệc. Với tôi mà nói, đây chỉ là một vũ hội với trò dùa dai nhưng dường như bọn họ lại nghĩ nơi này là đầm rồng hang hổ. Chính bởi vì sự chột dạ của bọn họ mà trò chơi này mới càng làm cho người ta mong chờ. Để bầu không khí thêm phần sinh động, Tiết Duy Lạc thuê một ban nhạc cổ điển nhỏ tới góp vui. Nếu như Lí Triết không ủng hộ cũng chẳng phối hợp, thì ngược lại, dường như Duy Lạc rất chờ mong đêm hội hóa trang này, thậm chí từ trước đó một tuần anh đã cho chuyển rượu vang đỏ lên tàu.
Thứ bảy, ngày mười chín tháng chín.
Trống, sáo, kèn đồng, đàn violon, đàn công-bát vang lên bản nhạc đón khách cao vút. Thuyền Boer Kos được trang hoàng đèn hoa rực rỡ, thuyền trưởng Steven mang theo bộ tóc giả quý tộc Anh Quốc thế kỉ XIX, mặc một bộ đồ màu đỏ giống như quân trang của hoàng đế Napoleon, đứng ở mũi thuyền, thân thiết bắt tay và chụp ảnh lưu niệm với các vị khách. Vì đây là vũ hội hóa trang, do đó các thủy thủy ăn mặc đủ loại kiểu dáng, không thiếu một thứ gì: quỷ Halloween, ông già Noel… nói chung là vô cùng kỳ quặc. Bé Jimmy nhất quyết hóa trang thành một siêu nhân nhỏ, từ sáng sớm đã mặc quần lót ra ngoài khoa tay múa chân khoe khoang với mọi người.
Tôi mặc trang phục thằng hề, đi cà kheo, lần lượt điểm danh từng người.
Số người đến vượt xa tổng số khách mời, còn có cả những doanh nhân nổi tiếng, nghệ sĩ thành công, các ngôi sao nổi tiếng trong thành phố, phóng viên, camera thậm chí còn có cả quan chức giới chính trị cũng có mặt trên tàu Boer Kos này. Theo như tính toán ban đầu, tôi gửi tổng cộng hơn bốn mươi thư mời, nhưng hiện tại người tới có trên một trăm. Phòng yến hội trên tàu bỗng nhiên trở nên nhỏ hẹp, điều may mắn chính là nó vẫn có thể chứa đủ.
Hai chị em Đường Lâm, Đường Ba, cùng Hà Tĩnh, Ngô Dao đều có mặt. Chỉ có điều khó hiểu là Lí Triết - con người tích cực, cứ nhàn rỗi là sẽ chạy tới tàu hôm nay lại không thấy bóng dáng.
Các vị khách có thể tự do lựa chọn đối tượng hóa trang tới tham dự vũ hội, ngoài ra, tôi còn vô cùng tâm lý chuẩn bị cho họ một phòng thay quần áo. Mọi người có thể lựa chọn một bộ đồ hóa trang giản di, sau đó trực tiếp thay tại đây, Đường Ba mặc trang phục Batman. Cậu ta vừa đến đã đi hỏi khắp nơi xem tôi đang ở đâu. Đường Lâm hóa trang thành thiên sứ, đôi cánh trắng vừa lớn lại vừa dày kia của chị ta khiến tôi rất hài lòng, khi móc câu hạ xuống buộc lại rất thuận tiện, không chút khó khăn.
Ngô Dao hóa trang thành nữ hoàng tộc Elf trong Chúa Tể của những chiếc nhẫn3* với mái tóc dài, để lộ tấm lưng trần cùng một đôi cánh bạc. Cô ta bị tôi loại ngoài vòng đối tượng nhắm tới. Chỉ sợ tôi còn chưa có ra tay cô ta cũng đã phát hiện ra.
Hà Tĩnh chính là người gây ngạc nhiên lớn nhất trong đám người này ngày hôm nay. Chị ta hóa trang thành phù thủy cưỡi chổi, chỉ có điều chị ta lại mang theo một chiếc mũ rơm khổng lồ trên đầu, kích thước khoảng 60 centimet.
Tạo hình của Tiết Duy Lạc là ma cà rồng của Tom Cruise4* với mái tóc màu nâu, sống mũi cao với chiếc áo sơ mi ren thời trung cổ cùng chiếc áo khoác thêu hoa màu xanh lam bó sát người. Lúc anh đi cùng Đường Lâm, hình ảnh vô cùng chói mắt. Thiên sứ và ác quỷ - một tổ hợp vô cùng hoàn mỹ.
Cũng tới lúc tôi nên thay quần áo.
Trang phục tôi chuẩn bị rất đơn giản, váy bồng đen, mặt nạ trắng, lẫn tại đám người trong phòng yến hội, chắc chắn một trăm phầm trăm không có ai để ý tới tôi. Hơn nữa so với trang phục thằng hề cồng kềnh, chiếc váy bồng trên người tôi rất mỏng và nhẹ, dễ dàng hành động hơn, túi của nó cũng thuận tiện để chứa dụng cụ.
Thuyền trưởng Steven tay trái đặt trước ngực, tay phải ngả mũ, thân thể hơi nghiêng về phía trước, làm một nghi thức chào hỏi qúy tộc, sau đó cầm micro tuyền bố, " Kính thưa các quý ông, quý bà, hoan nghênh cái vị tới với vũ hội đêm nay trên Boer Kos. Xin mời các vị mang theo sâm panh cùng dời bước tới boong thuyền. Sau màn pháo hoa cháo mừng, đêm vũ hội hóa trang của chúng ta sẽ chính thức được bắt đầu."
Tôi ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên bầu trời, một đám năm sáu bông hoa thi nhau nở rộ, tiếp đó là những ngôi sao nghịch ngợm chạy khắp bầu trời, một lát nữa lại biến thành hình dáng của một quả tên lửa đang bay lên, sau đó nó bỗng hóa thành đài phun nước lên trên cao, chỉ trong nháy mắt lại thành thác nước đổ xuống từ Ngân Hà. Hai chiếc cano chở pháo hoa đang dần đi xa về phía chân trời để lại những đốm tàn đỏ dần rơi xuống. "Đèn hoa rực rỡ đêm không ngủ."5* Tôi không nhịn được mà cảm thán màn pháo hoa đậm nét Trung Hoa đặc trưng này đúng là đã khiến cho vũ hội hóa trang của tôi thêm rực rỡ. Đây cũng là do Tiết Duy Lạc bỏ tiền ra chuẩn bị thay tôi. Tôi không thể không thừa nhận, tuy mình mới là người mang danh nghĩa đứng lên tổ chức, nhưng anh am hiểu việc tạo bầu không khí hơn tôi rất nhiều.
Bé Jimmy có thêm hai người bạn cùng chơi, đó là con cái mà các vị khách của tôi mang tới, cũng tầm sáu bảy tuổi. Bọn chúng chạy tới kéo váy tôi, muốn tôi ôm từng đứa xem pháo hoa. Tuy ngôn ngữ không quen thuộc, bọn nhỏ chỉ có thể gọi tên nhau, bé Jimmy, bé Jimmy, vậy mà lại có thể cùng nhau chơi đùa. Khi màn pháo hoa kết thúc, không biết lũ trẻ tìm được mấy chiếc súng bắn nước ở đâu, lấy chút nước trong bình tôi dùng để trang trí, chơi đùa không biết trời đất gì. Trò chơi của tôi chuẩn bị bắt đầu.
Thuyền trưởng Steven giới thiệu tôi với các vị khách mời "Đây là Feya, Cố Phỉ Phỉ, nữ chủ nhân của vũ hội ngày hôm nay. Cô ấy sẽ biểu diễn một màn ảo thuật cho tất cả chúng ta thưởng thức."
Tôi không nói một lời nào, chỉ nhún chân cúi chào, nhận về một tràng pháo tay. Phía dưới sân khấu có rất nhiều người nhận ra tôi. Ngoại trừ bốn người Đường Lâm, cho dù là bạn bè thân thiết cũng không biết chuyện tôi suýt nữa gặp nạn. Bọn họ đều giương mắt chờ mong màn ảo thuật của tôi.
Tôi nhấc tay lên, ra hiệu tắt đèn.
Khói! Ánh sáng! Lửa!
Ngọn lửa bốc lên từ phía sườn trước của sân khấu, nhanh chóng lan ra, tạo thành một quả cầu lửa, đám lửa này đang di động, rõ ràng là nó mang hình người! Có người bị vây trong đám lửa này, giãy giụa thống khổ, vặn vẹo. Tiếng thét chói tai! Tiếng kêu la! Tôi không nhận rõ đó là tiếng gào thét của chính mình hay là của người khác. Đám người theo bản năng chạy thục mạng về bốn phía, phòng yến hội chật chội nay lại trống hoác một khoảng lớn ở trung tâm, ly rượu vỡ vụn, chỉ còn lại "ngọn đuốc sống" đang không ngừng la hét. Tôi lập tức cởi mặt nạ, giơ tay không biết phải làm sao. Thuyền trưởng Steven đập nát tấm thủy tinh của khu chứa bình cứu hỏa, lập tức cùng các thuyền viên đi dập lửa trên cơ thể của người nọ.
Bắp đùi kia là của phụ nữ, giày trên chân đã nói rõ giới tính của cô ta, ngoài ra đó là ai, tôi hoàn toàn không biết. Tôi chỉ biết cô ta từ từ ngã xuống, cuộn người lại trong màn sương của khí cứu hỏa, các bộ phận từ bắp đùi trở lên hầu như đã bị cháy thành than, hơi chạm vào một chút, cô ta cũng không còn động đậy nữa. Chân tôi như nhũn ra, ngồi yên trên sân khấu, thuyền trưởng vừa báo cảnh sát vừa sơ tán mọi người lên trên boong tàu. Các thuyền viên dùng hòm cứu thương khẩn cấp băng bó cho các vị khách mời. Tôi vẫn ngồi tê liệt tại chỗ, con mắt không rời khỏi cục than người đen thui, cho tới khi khu vực đó bị quây lại.
Bé Jimmy khóc lóc chạy về phía tôi, "Faye, em có bị chết hay không?"
Tôi cố gắng đứng lên ôm em, tay của chính mình cũng đang run lên.
"Faye, người này là bởi vì em mà chết!"
Tôi từ từ nhìn mặt em: "Cái gì?"
"Chị cũng biết đó, chúng em đang nghịch súng nước. Sau đó nhìn thấy chị này đội một chiếc nón rơm rất lớn, bọn em thấy đùa rất vui nên dùng súng nước phun chị ấy. Sau đó, sau đó chị ấy bốc cháy. Faye, em sẽ bị siêu nhân tiêu diệt sao? Faye, em rất sợ hãi."
Nhất thời đầu óc tôi trở nên mụ mị, không hiểu bé Jimmy đang nói cái gì. Sau đó rất nhanh, cảnh sát đến mang những đứa bé chơi súng nước - những nhân chứng quan trọng - mang đi. Tất cả mọi người trên thuyền đều bị tra hỏi ngay tại chỗ.
Tôi thấy Ngô Dao đang khóc trong đám người. Mặt cô ta trắng bệch đến mức khó mà nhận ra được, khóc đến không ngừng vỗ ngực, chân tay lảo đảo. Mặt cô ta giống như bị ngâm trong nước, mí trên cũng phù thũng. Cô ta cố gắng dùng tay quệt nước mắt nhưng lại bị giơ giữa không trung. Một bóng người hết sức quen thuộc tiến lến đỡ ôm cô ta vào lòng, cho cô ta dựa vào bờ vai mình. Thậm chí anh ấy quăng cho tôi một ánh mắt phẫn hận, khiến tôi không dám nhìn thẳng vào anh ấy nữa. Ánh mắt đó là của Lí Triết. Chỉ trong khoảnh khắc đó, tôi có thể hiểu rõ anh đang hận, còn lý do tại sao thì tôi không rõ. Anh đang hận tôi không nghe lời khuyên của anh, nhất định phải tổ chức vũ hội này sao? Nhưng tôi có thể thề với trời, tôi thật sự không hề làm bất cứ điều gì.
Thình lình có người ở phía sau lưng đẩy tôi. Bên cạnh tôi là một chiếc bàn đơn giản, bày các đạo cụ cho màn ảo thuật. Tôi lảo đảo một bước, đỡ lấy chiếc bàn, rồi nhanh chóng quay đầu lại. Đôi mắt của Đường Lâm cũng ướt. Chị ta cắn chặt hàm răng vào nắm đấm của mình để nén tiếng khóc nhưng những tiếng ô ô từ cổ họng của chị ta không ngừng vang lên, như tiếng gào thét của loài động vật nhỏ. Chị ta nổi cơn điên, mắng, "Là cô phải không? Cô hài lòng rồi chứ?". Chị ta xông tới đánh, đá tôi, lực tấn công rất yếu. Tôi vừa muốn gỡ chị ra ra, cảnh sát đã tách chúng tôi ra, đồng thời nghiêm túc yêu cầu chị ta bình tĩnh.
Chuyện gì đã xảy ra?
Thuyền trưởng Steven vừa lấy lời khai xong, tôi lập tức tiếng lên hỏi chuyện, "Thuyền trưởng, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
"Faye, cô vẫn không biết sao? Tuy rằng còn phải đợi kết qủa xét nghiệm cụ thể nhưng tôi có thể xác định, đây là một dạng hiện tượng thân thể tự bốc cháy6*."
"Là ai?"
"Là một vị khách nữ họ Hà."
"Hà Tĩnh?" Tôi nhìn chung quanh, không thấy Hà Tĩnh. Hà Tĩnh. Đội mũ... Người đội mũ mà bé Jimmy nói tới là Hà Tĩnh? Khoan đã, bé Jimmy nói là bọn họ đang chơi súng bắn nước, nhưng súng bắn nước làm sao có thể khiến cho thân thể tự cháy?
Rất nhanh, cảnh sát tìm tới tôi, tra hỏi cặn kẽ một số vấn đề bao gồm mục đích tổ chức vũ hội, danh sách khách mời, các loại vật phẩm dễ cháy và số lượng… Tôi đưa danh sách các đạo cụ và trang phục cho bọn họ, tất cả những gì có thể nhớ đến tôi đều khai báo, bao gồm cả trò đùa còn chưa kịp bắt đầu đã chết non của tôi. Lúc ký tên tôi vẫn còn khó chịu. Tôi thật sự không hiểu tại sao Hà Tĩnh lại tự bốc cháy? Tại sao lại là chị ta? Ngô Dao vẫn đang khóc, âm thanh nhỏ hơn so với lúc trước, nói đúng hơn là đã không thành tiếng. Tâm tình của Đường Lâm vẫn rất kích động. Công tác điều tra vẫn được tiếp tục tiến hành,còi xe cảnh sát vẫn không ngừng vang lên. Một số người không có quan hệ được phép rời tàu đang lục tục về nhà. Tôi ngồi trên boong tàu mặc cho gió biến thổi, nhìn mặt trời đang từ từ lặn xuống.
"Thật đáng tiếc cho trò chơi của em." Âm thanh của Tiết Duy Lạc vang lên.
Tôi nhìn anh, đầy chán ghét, dường như chỉ cần nơi nào có anh thì nơi đó có bất hạnh. "Lần này có phải lại là anh hay không?"
"Em đừng giá họa tội danh giết người này cho tôi, đây là ngẫu nhiên thôi."
"Trên thế giới này có nhiều chuyện ngẫu nhiên như vậy sao!" Tôi lắc đầu không tin tưởng.
"Có." Tiết Duy Lạc vuốt mảnh giấy pháo hoa sau khi nổ rơi trên boong tàu, ngồi song song với tôi, "Nếu như không có, vậy sẽ là cái gì?"
"Tôi bị câu hỏi của anh làm cho á khẩu không trả lời được. Nếu như không phải là ngẫu nhiên thì sẽ là cái gì đây, bao nhiêu con người, từng ấy con mắt. Hàng trăm cặp mặt chứng kiến người tự bốc cháy, vậy nó là cái gì?
Một tuần sau, cảnh sát công bố kết quả điều tra bước đầu. Hà Tĩnh tự bốc cháy, đó là do khi châm lửa đốt pháo hoa, trong không khí có chứa một lượng muối Natri khá lớn, mà trùng hợp, chiếc mũ rơm của chị ta trở thành vật dẫn. Các sợi rơm đan thành tầng có thuộc tính bám bụi mà Natri khi gặp nước sẽ phát sinh phản ứng hóa học sinh nhiệt lượng7*.[U1] Hơn nữa loại nhiệt lượng này lại đủ để nhen lửa mũ rơm trên đỉnh đầu. Theo sau việc mũ rơm bốc cháy là thân thể tự cháy. Một chuỗi các hiện tượng xảy ra liên tiếp này chính là nguyên nhân gây ra cái chết của Hà Tĩnh.
Nếu như muốn vẽ sơ đồ biểu diễn quá trình thì nó sẽ là:
Đốt pháo hoa -> sinh ra muối Natri -> Mũ rơm -> súng nước của bọn trẻ -> muối Natri sinh ra phản ứng tạo nhiệt -> Mũ rơm bốc cháy -> thân thể tự cháy.
Vậy nhưng nếu như dựa trên quá trình diễn ra của các sự kiện, có thể điều chỉnh thứ tự như sau:
Tôi gửi thiếp mời ->Tiết Duy Lạc chuẩn bị pháo hoa -> Hà Tĩnh đội mũ rơm lên thuyền -> bọn nhỏ nghịch súng nước -> đốt pháo hoa –> mũ rơm dính một lượng muối Natri đủ lớn -> bọn nhỏ dùng súng nước bắn vào Hà Tĩnh-> mũ rơm cháy -> thân thể tự cháy.
Nếu bỏ qua bất kỳ giai đoạn nào cũng sẽ gây cản trở, không tạo được đủ điều kiện để gây ra chuyện lần này. Chẳng hạn như nếu Hà Tĩnh không đội chiếc mũ rơm kia, bọn nhỏ không nghịch súng bắn nước hoặc bọn chúng dùng súng nước để chơi đùa với các đồ vật mà không phải Hà Tĩnh thì những yếu tố này sẽ vô dụng, không có khả năng cộng hưởng cùng lúc.
Thuyền trưởng Steven nói, những chiếc súng phun nước mà bọn nhỏ nghịch là do hai đứa con trai gái của một vị khách mang từ nhà tới, thậm chí còn không thuộc đồ vật sở hữu trên thuyền. Kết luận cuối cùng của cảnh sát là: sự cố ngẫu nhiên. Mặc dù là vì sơ sẩy mà dẫn tới sự vụ này nhưng bọn họ là những người đầu tiên được loại khỏi phạm vi đối tượng khả nghi.
Lại là một chiều nắng đẹp.
Tôi gọi một phần mỳ Ý cá hồi, Yến Tử muốn ăn một chiếc pizza nhỏ, hai chúng tôi đã ngồi đối diện nhau ở chỗ này hơn nửa giờ, không ai ăn thấy ngon miệng.
"Tao vẫn không thể hiểu được." Từ lúc vừa gặp, Yến Tử đã nói câu này không dưới mười lần.
"Tao không hi vọng có ai đó sẽ hiểu rõ." Tôi lại thở dài một lần nữa.
"Mày nói xem, tại sao Hà Tĩnh lại muốn hại mày?" Yến Tử chống đầu nhìn tôi, mắt đen mờ mịt.
"Người cũng đã chết rồi, còn truy cứu những chuyện này làm gì?" Tôi lại thở dài theo thói quen.
"Thật không hiểu nổi tại sao chị ta lại có thể tự bốc cháy được. Không đầy nửa năm, chị ta cùng Trương Tiểu Sơn trở thành một đôi uyên ương số khổ, từng người từng người lên trang nhất, hơn nữa cái chết người sau so với người trước càng thêm rầm rộ.
Khi tôi lại muốn thở dài một lần nữa thì bị Yến Tử ngăn lại, "Đừng thở dài nữa, mặt mày đều nhăn thành mướp đắng rồi. Ăn cơm đi." Yến Tử gặm một miếng bánh. Dáng vẻ khi ăn của con người này thật quá khó coi. Nó chỉ ăn phần vỏ bánh có nhân, vừa gặm vừa lúng búng hỏi tôi, "Anh người yêu đẹp trai kia của mày có phải đã phản bội không? Hôm qua tao thấy anh ta cùng một cô gái điên điên dở dở đi dạo trên đường."
Tôi lại thở dài một tiếng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến tôi buốn phiền. Kể từ sau ngày đó, Lí Triết vẫn ở cùng Ngô Dao. Cô nhóc kia có vẻ chịu đả kích tinh thần quá lớn, thần kinh vẫn không được bình thường. Tôi bò nhoài trên bàn sắt nhìn Yến Tử ăn pizza, " Tao vốn không làm gì hết, tại sao cả thế giới dường như đều oán trách tao."
"Nói vậy cũng không đúng. Mày nhìn xem, tao vĩnh viễn đứng về phía mày. Tao nói này Phỉ lưu manh, tao cũng có lỗi với mày. Là tao giới thiệu Hà Tĩnh cho mày." Yến Tử bẻ một miếng bánh nhỏ có chứa phô mai, đưa tới bên miệng tôi.
"Haizz, tao làm sao còn có sức lực tới trách mày. Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, là do dây thần kinh của tao quá thô, có thể lấy ra cọ nền nhà." Tôi há mồm, nhai nhai, chẳng phân biệt được mùi vị gì mà cứ vậy nuốt xuống.
"Mày định làm như thế nào?" Yến Tử hỏi tôi.
"Tao còn có thể làm sao đây?" Tôi đập tay xuống bàn.
"Cũng phải. Không bằng mày đi Singapore với tao? Coi như đi du lịch mấy ngày rồi về."
"Chẳng phải chỉ cần một ngày là có thể đi chơi khắp Singapore sao?" Lời nói của tôi vẫn bàng quan như trước.
"Quyết định như vậy. Phỉ lưu manh, đi với tao!" Yến Tử ném miếng Pizza bị gặm chỉ còn lại viền bánh vứt xuống bàn sắt.
"Quyết định vậy đi. Mày trở về làm đơn xin cấp visa."
Việc đi Singapore giải buồn cùng Yến Tử cứ như vậy được quyết định. Ăn cơm xong, tôi lên mạng tải mẫu đơn xin cấp Visa số 14 về rồi in làm hai bản, ngồi điền nghiêm túc, cẩn thận dưới đèn. Lúc viết tôi lại cắn bút đờ đẫn. Tôi vẫn không thể hiểu rõ tại sao Lí Triết lại trách mình, thật sự tôi không hề làm gì cả. Đơn xin cấp visa còn yêu cầu thêm hai tấm ảnh 4x6, tôi lại không có sẵn. Có lẽ mấy thứ này đã bị mẹ tôi đặt trong ngăn kéo, khi về nhà phải nhờ bà tìm hộ. Tôi dọn dẹp đống bát đĩa của Tây Tây một lát, chuẩn bị đem lồng sắt của nó đánh rửa một thể.
Nếu ngày mai tôi về nhà thì dĩ nhiên sẽ mang nó đi cùng. Tây Tây ngước đầu nhìn tôi, mặt đầy nghi hoặc. Nó biết nếu tôi động vào lồng sắt sẽ chẳng có chuyện tốt gì, vậy nên thỉnh thoáng chạy lại cắn bàn chải trong tay tôi, không cho làm việc.
Tôi vẩy tay, mang cái lồng săt ướt nhẹp phơi trên ban công, vô ý thoáng nhìn thấy bóng người vẫn đứng bất động dưới đường.
Tôi ưỡn ngực, thẳng lưng từ từ xoay người. Đầu Lí Triết cúi rất thấp, cất bước tiến vào tòa nhà. Tôi kinh ngạc nhìn khoảng không anh ấy lưu lại. Lát nữa khi gặp mặt nên nói chuyện gì đây? Nói ra mấy ngày nay tôi phải chịu oan ức? Tôi gãi đầu, thật phiền phức.
Sau mấy phút, chuông cửa rốt cục vang lên, mà tôi đã nín thở đứng chờ sau cửa đến mức hai chân tê dại, bàn tay một lúc sau mới nâng lên để mở cửa.
Lí Triết bắt chuyện với tôi trước, "Chào em."
"Chào anh."
Tôi muốn tìm nước khoáng cho anh ấy uống, nhưng tủ lạnh đã bị nhét đủ thứ linh tinh nên chỉ có thể cầm một hộp hồng trà trong góc tủ lạnh ra mời. Tôi lau bàn tay đầy nước lên quần áo, cứ như vậy lúng túng ngồi đối diện Lí Triết. Tôi không biết phải nói gì vào lúc này, dù trong lòng đã từng nói với anh ấy cả ngàn lần, đó không phải lỗi của tôi, nhưng tới lúc gặp mặt, tôi vẫn cứng ngắc nói không nên lời.
"Ngô Dao cô ấy…" Vừa mở miệng anh ấy đã nhắc tới Ngô Dao.
"Làm sao?"
"Tình huống của Ngô Dao không được tốt lắm."
"Ồ"
Tôi không phải bác sĩ khoa tâm thần, với chuyện này tôi chẳng giúp được gì.
"Anh hi vọng em có thể tới thăm cô ấy, có lẽ sẽ giúp được bệnh tình của cô ấy." Lí Triết cũng không uống bình hồng trà lạnh kia mà đẩy nó lại cho tôi.
"Vậy sao?" Tôi máy móc nhìn đáy bình hồng trà.
"Em xem lúc nào có thời gian, anh tới đón em. Cô ấy hiện đang ở bệnh viện chỗ anh. Bác sĩ chủ trị em cũng biết đó, là bác sĩ Vạn."
"Được."
"Em… Muốn xuất ngoại?"
Tôi ngước mắt lên mới nhìn thấy Lí Triết đang cầm đơn xin cấp visa của tôi xem, "Ừ… muốn đi ra ngoài một chút."
"Phải. Đi giải sầu cũng tốt cho em."
Tôi bỗng nhiên cảm thấy mình thật oan ức. Tại sao chỉ một lời nói thật cũng không thể nói ra được. Tôi quay sang một bên sửa sang lại quần áo, rồi quay lại bàn nói, "Trong lòng anh có phải đang trách em không? Thật ra em vẫn muốn nói với anh, chuyện này quả thực không phải do em làm." Nói được ra tôi mới cảm thấy gánh nặng trong lòng được tháo xuống, cảm giác này thật tốt.
Lí Triết vẫn ngồi ở đó không hề có động tĩnh gì. Tôi từ từ ngẩng đầu lên, nâng mí mắt để có thể nhìn thẳng vào mắt anh ấy. Ánh mắt của Lí Triết dường như có thể đâm thủng mắt tôi, lại một lần nữa hiện rõ trên mặt. "Phỉ Phỉ, có phải em cảm thấy chỉ cần một câu không phải em làm thì sẽ thoát được quan hệ? Lúc trước anh đã khuyên em như thế nào? Anh bảo em dừng tay, chờ tin tức của anh, sao em không nghe? Anh có thể nói rõ ràng cho em biết, chuyện của chị em từ đầu tới cuối anh không hề nhúng tay vào. Nhưng anh cảm thấy trong tình huống đó, mặc dù anh không làm vậy nhưng cũng đã gián tiếp hại chết một sinh mạng, tội lỗi anh gánh trên vai không ít hơn bất cứ kẻ nào. Em đừng nghĩ rằng chỉ có Ngô Dao mới chịu kích thích. Thật ra tất cả mọi người ở đó ít nhiều cũng sẽ bị ám ảnh tâm lý. Em có nghĩ tới những đứa bé kia có thể sẽ phải gặp ác mộng cả đời hay không?”
Tôi há miệng nhưng lại không nói ra được một chữ. Nước mắt trực tiếp chảy xuống. Quả thực tôi không tính đến những kết quả như vậy. Trước đó tôi cũng là người bị hại, tại sao lại muốn đổ tất cả trách nhiệm lên đầu tôi. Tội lỗi trên vai tôi đã chất chồng cao như núi, nếu như