← Quay lại trang sách

Chương 11 Thiệp giáng sinh bí ẩn đến từ Thụy Điển

Chỉ trong một phút giây lơ đãng, ý thu đã nhuộm vàng ngọn cây.

Trong tháng đầu tiên làm việc tại bệnh viện thú y, tôi bận tối mắt tối mũi, vắt chân lên cổ mà chạy việc. Chuyện này cũng không phải là do lượng công việc của tôi quá nhiều mà là do nền tảng kiến thức và kỹ năng của tôi kém, lại không thể thích ứng được trong một thời gian ngắn. Vì vậy nên Tây Tây cũng “chuyển hộ khẩu” tới bệnh viện của tôi luôn, trực tiếp đi “nhà trẻ”. Con chó Tây Tây này rất đáng đánh đòn, nó còn học được cách mở lồng sắt bằng móng vuốt, thậm chí còn dạy cho những con chó khác. Mỗi lần tôi tóm được nó về đều phải đem nó đi tắm tiêu độc. Động vật ở chỗ này ít nhiều gì cũng mang theo mầm bệnh, mà nó cũng không chú ý, hơi chút lại chạy loạn khắp nơi.

Tôi và Lí Triết liên hệ chủ yếu đều qua thư, nửa tháng trước anh ấy gửi cho tôi một bức thư, nói phải đi Thụy Điển gấp để tham gia một khóa huấn luyện. Anh ấy không cho tôi địa chỉ e-mail, thậm chí cũng chẳng nói cho tôi biết tại sao điện thoại không liên lạc được mà chỉ nhắn tôi khi nào rảnh thì viết thư cho mình. Thư của anh ấy được đánh máy, nhưng chữ bên trên thì sai khá nhiều, giống như có ai đó dùng phần mềm dịch giọng nói ra văn bản vậy. Cho tới bây giờ tôi mới biết khả năng ghép vần của Lí Triết kém như vậy. Tôi cũng bớt chút thời gian viết cho anh ấy một bức thư, bên trong toàn là dấu chấm than và hỏi chấm, chỉ hi vọng anh ấy nhanh chóng cho tôi số điện thoại để có thể tiện liên hệ hơn.

Còn Tiết Duy Lạc thì càng bận rộn hơn. Hình như anh cũng tới Thụy Điển, nghe nói là đi đàm phán một dự án nào đó. Tuy rằng anh thường xuyên gọi điện cho tôi nhưng cũng không nói được quá năm ba câu, nếu không phải là do chỗ tôi có ca bệnh thì là do bên anh đột nhiên có người tới. Tôi rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, bận rộn chết được nhưng lại đa dạng, phong phú, đến nỗi thời gian trôi qua như thế nào cũng quên để ý. Trước đây tôi luôn cảm thấy công việc cần người tới làm, bây trưởng thành hơn mới hiểu rõ, căn bản là con người không thể rời bỏ được công việc.

Ngày hôm qua, sau khi tan việc, Đại Mao trịnh trọng gọi cho tôi một cú điện thoại, buôn chuyện về vấn đề hôn nhân của đồng chí Thiết Bì, chọc cho tôi cười ruột gan đều thắt lại.

“Anh nói cho em biết, bây giờ Thiết Bì chính là một ông chồng mẫu mực tiêu chuẩn kèm thêm hội chứng sợ vợ thời kỳ cuối, không còn biện pháp cứu chữa, không thuốc nào trị được.” Đây chính là nguyên văn những gì Đại Mao Nói, sau đó cậu ta lại bổ sung, “Phải rồi, em đã biết chuyện này chưa… chị gái Đường Ba đã tuyên bố, nếu như tên họ Tiết muốn chia tay với chị ta thì cá chết lưới rách, ai cũng đừng mong sống thoải mái.”

Tôi nghe mà cảm thấy thật khó hiểu, chẳng phải chỉ nói chuyện yêu đương hay sao, ngay cả khi kết hôn cũng có thể ly hôn cơ mà, có nhất thiết phải trở mặt thành thù, anh chết tôi sống như vậy không? Có điều thủ đoạn của Đường đại tiểu thư coi như tôi cũng đã được nếm thử. Ngay cả thành Duy Lạc chị ta cũng có thể dỡ xuống, vậy thì có gì là không thể đây?

Cuối cùng, Đại Mao cũng hỏi tôi một câu, “Bọn họ cãi nhau đòi chia tay như vậy không phải là bởi vì em đấy chứ?”

Đa số những người truyền tin vỉa hè đều như thế, đầu tiên, bọn họ nói cho bạn một đống bí mật, sau đó thuận tiện muốn lấy từ bạn một chút bí mật để làm vốn cho những lân sau. Tôi thành thật trả lời, “Đại Mao, anh đừng kéo tôi vào, cái gì tôi cũng không biết đâu.”

"Xì, em nói như vậy càng có chút gì đó… Anh đây cũng không phải là Đường Ba, em nói xem, có phải em cũng có liên quan, không ít thì nhiều đúng không?"

"Đường Ba làm sao vậy?" Tôi thuận theo lời nói của anh ta hỏi tiếp.

"Nó còn có thể làm sao, là tuyệt vọng với em chứ còn gì nữa. Bây giờ em đã là phú bà, giá trị con người lên đến cả trăm triệu, như vậy nó còn không hết hi vọng hay sao?"

"Xí, cái miệng chó siêu cấp vô địch vũ trụ này của anh có thể sủa ra được cái gì tốt đẹp hơn không?"

Đại Mao cười hắc hắc ở đầu bên kia điện thoại, rồi bỗng nhiên lại dùng một giọng điệu nghiêm túc nói với tôi, "Nhóc con, em phải cố gắng lên!"

Chỉ như vậy, một câu dặn dò không có gì đặc biệt mà tôi nghe được lại muốn khóc, tôi che ống nghe, nước mắt cứ thế rơi xuống. Tuy rằng cuộc trò chuyện của chúng tôi vẫn kết thúc trong đùa giỡn nhưng trong lòng tôi lại dâng lên từng đợt ấm áp rồi lại nóng bỏng, một cảm giác thật khó diễn tả thành lời. Có một người bạn như Đại Mao, có thể xem như tôi đã sống không uổng. Cậu ta sẽ không ghét bỏ khi tôi nghèo rớt, không xu dính túi, cũng chẳng vì một cục vàng trên trời rơi xuống mà đối xử khác với tôi. Tôi là một người bạn mà đôi lúc cậu ta sẽ nhớ tới, cho dù không thường xuyên liên hệ nhưng luôn ghi nhớ rằng có một người như vậy, thế cũng là được rồi.

Cuộc sống yên tĩnh của tôi trôi qua rất nhanh.

Vào một sáng mưa thu rả rích, tôi nhận được một phần quà giáng sinh đầu tiên của năm nay. Đó là một tấm thiệp mời tới từ Thụy Điển, đi kèm theo là một cặp vé máy bay khứ hồi. Thiệp mời là Lí Triết viết hoặc nói đúng hơn là Lí Triết kí tên, trên thiệp chỉ có những dòng chữ được in trước. Tấm thiệp này được thiết kế như một tấm áp phích phim điện ảnh, từ hình ảnh ở mặt trước của tấm thiệp, tôi có thể nhận ra là nam nữ chính của bộ phim "Kì nghỉ ở Rome."1*. Tôi đã từng nói với Lí Triết rằng mình rất thích bộ phim này.

Trong tấm thiệp có một tờ giấy ghi chú màu vàng sẫm, bên trên là một đoạn lời thoại kinh điển trong bộ phim, "I have to leave you now. I'm going to that corner there, and turn. You stay in car and Drive away. Promise Not to watch me Go beyond the corner. Just drive away and leave me as I leave you." (Lúc này đây em phải rời xa anh. Em sẽ đi tới ngã rẽ đằng kia và biến mất. Anh ngồi lại trong xe và lái đi xa. Đồng ý với em, đừng nhìn em đi qua ngã rẽ đó. Cứ lái xe đi và rời xa em như em đã rời xa anh.)

Tuy rằng đây là một câu trích dẫn nhưng khi in nó trên một tấm thiệp Giáng Sinh thì lại có chút kỳ quái. Càng làm cho tôi thấy lo lắng hơn chính là khi tôi phát hiện một tờ giấy nhỏ được dán bằng keo ở mặt trái tấm thiệp, bên trên chỉ có một hàng chữ in duy nhất, "Phỉ Phỉ, anh chỉ có thể đi cùng em đến đây, thật sự xin lỗi." Lí Triết nói anh ấy xin lỗi, anh ấy nói xin lỗi với tôi. Nói xin lỗi là có ý gì? Có ý gì?

Thật ra tôi không nên coi phong thư này như lời mời của Lí Triết với tôi, bởi ngoại trừ vé máy bay ở ngoài thì từng từ từng chữ trong thư đều nói đến sự chia tay và ly biệt. Nhưng thông tin trên tấm vé máy bay điện tử được in ra quả thực có ghi tên của tôi, ngày bay là 22 tháng 12, hãng hàng không Phần Lan. Tôi tìm theo dấu bưu kiện của phong thư, thì nó được gửi đi vào mười một ngày trước. Nếu như đây không phải là một phần thiệp mời thì nó sẽ là cái gì đây? Có thể thể là trùng hợp nhưng lẽ nào câu trích kỳ quái này chỉ để cho tôi nhớ lại bộ phim điện ảnh mình yêu thích sao, như vậy thì mặt sau nên giải thích thế nào, là Lí Triết cũng có lúc đa sầu đa cảm sao?

Công việc ở bệnh viện thú ý của tôi vừa mới đi vào quỹ đạo. Tuần trước bố tôi lấy danh nghĩa của người đi trước, đồng nghiệp già tới thăm tôi một lần, ông rất hài lòng với vị trí hiện tại của tôi. Có lẽ trong suy nghĩ của ông, con gái đang tiến dần về con đường tương lai xán lạn, đạt được thành tích vô cùng khả quan. Nếu như lúc này tôi muốn bỏ lại công việc, xin nghỉ phép đi Thụy Điển, có vẻ không thích hợp lắm.

Ngày thứ hai sau khi nhận được bưu thiếp, điện thoại di động của tôi nhận được thêm một tin nhắn từ Tiết Duy Lạc, "Đến Thụy Điển, tôi chờ em."

Tôi bĩu môi định xóa đi, tay cũng đã đưa lên rồi lại cảm thấy không nỡ. Con người vốn mâu thuẫn như vậy đấy, nội tâm luôn luôn dao động, lúc nào cũng đấu tranh với chính mình. Vốn chuyện này rất đơn giản, muốn đi thì đi, không muốn thì thôi, tôi suy nghĩ kỹ cẩn thận rồi ra quyết định là được rồi, cần gì phải làm phức tạp lên tới mức này. Tôi giơ tay một lúc lâu, quyết định gọi điện thoại cho anh, tưởng tượng tới những đề tài có khả năng đề cập tới trong cuộc trò chuyện này, nhưng không ngờ đối phương lại không liên lạc được, "Please redial again or leave your message." (Xin hãy gọi lại hoặc để lại lời nhắn.) Trạng thái này giống hệt với điện thoại của Lí Triết, tôi không thể không thấy lo lắng.

Nếu như những chuyện này còn không được coi là ngạc nhiên thì tiếp theo sẽ còn những chuyện khác phát sinh.

Tôi hôm đó, tôi nhận được điện thoại của một người tự xưng là luật sư bên Công ty luật tại Mỹ gọi tới, nói là phần tài sản mà tôi được thừa hưởng kia sắp được chuyển giao, nhưng để trao đổi cụ thể về các vấn đề thì tôi cần phải sang Thụy Điển để nói chuyện với họ. Lúc đó tôi vội hỏi, "Không phải các ông ở bên Mỹ sao, tại sao lại phải sang Thụy Điển?"

Đối phương chính thức giải thích cho tôi, "Bởi vì phần lớn tài sản lưu động được gửi tại ngân hàng Thụy Điển, do đó cần làm chút thủ tục."

Tôi hỏi câu thứ hai là về thời gian, đối phương trả lời là "Chuẩn bị tài liệu cần một chút thời gian, trước Giáng Sinh thế nào, tầm ngày 22 có được không?".

Lí Triết mời, Tiết Duy Lạc mời, cuối cùng là việc xử lý khoản tài sản thừa kế, tất cả các đầu mối đều chỉ về Thụy Điển – đất nước của những mùa đông dài. Khi những chuyện "trùng hợp" liên tiếp xảy ra như cơm bữa, nhưng dù có nhiều sự kinh ngạc hơn nữa thì lúc ăn cơm tôi cũng chẳng cảm nhận được vị gì cả.

Ngày 12 tháng 12, tôi hẹn Yến Tử uống cà phê ở Starbucks. Nó về nước nghỉ Giáng Sinh, vừa xuống máy bay ngày hôm qua. Nó nói trông tôi tiều tụy đi rất nhiều, mặt mày chẳng rạng rỡ được tý tẹo nào, hoàn toàn không giống người sắp được thừa kế một khoản tài sản lớn.

"Chẳng thế thì sao." Tôi dùng tay che thân cốc, để cảm nhận sự ấm áp truyền qua găng tay bông chậm rãi chảy vào trong lòng bàn tay. "Công việc đã bận thì chớ lại còn nhiều thứ phải học. Quan trọng nhất là tao sắp điên rồi, ai cũng không liên lạc được."

Yến Tử đặt tay lên tay tôi an ủi, "Mày đừng có gấp, có lẽ là ở bên đó xảy ra chút chuyện bận bịu gì đó."

"Cũng đã một tuần, coi như là điện thoại hỏng hay bận thì cũng phải có chút động tĩnh gì chứ. Nhưng chẳng thấy phản hồi gì cả!" Tôi chán nản tháo khăn quàng cổ ra, tôi cảm thấy mình sắp hít thở không thông.

"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chẳng phải Tiết Duy Lạc có nhắn tin lại cho mày sao."

"Tin nhắn cái quái gì, tất cả mọi người đều có thể cầm điện thoại của anh ấy để nhắn!" Trong lúc vô ý tôi đã nói khá to, âm điệu cũng cao lên.

Cốc Cappuccino trong tay Yến Tử đã bị sóng mất phân nửa, bọt kem không còn nhiều như lúc đầu, lộ ra cà phê cùng sữa bên dưới. Nó dùng chiếc thìa nhỏ khuấy tròn, sau đó mới hỏi tôi, " Vậy ý mày là thế nào, đến cùng là đi hay không?"

"Đi!" Tôi chưa bao giờ kiên quyết như vậy.

"Nhưng tại sao mày không báo cảnh sát?"

"Ngay cả địa chỉ của người ta tao còn chẳng có thì báo cảnh sát kiểu gì? Nếu bọn họ đã mua vé máy bay cho tao thì sau khi xuống sân bay, nhất định tao sẽ có đáp án."

Tôi đưa cho Yến Tử tấm thiệp Giáng Sinh đã được dùng túi nilon bao cẩn thận, "Này."

"Tại sao lại bao kín vậy?"

"Biết đâu trên mặt có dấu vân tay của ai đó."

Yến Tử bị sặc nước, không ngừng ho khan, " Khụ... Khụ... Phỉ lưu manh, mày còn nói người khác xem ti vi quá nhiều, nhưng hình như mày cũng xem không ít đó."

Ách… Thôi được rồi, thật ra là tôi cũng xem không ít.

"Ngoài ra thì mày còn làm cái gì?"

"Tao viết một bức thư gửi cho luật sư, xác nhận việc đi Thụy Điển lần này."

"Kết quả thì sao?"

"Tất cả đều bình thường."

Thật ra chuyện tệ nhất chính là tất cả đều bình thường, nhìn như chưa từng có gì xảy ra, nhưng tôi luôn cảm thấy nhất định đã phát sinh chuyện gì đó mà tôi không biết. Bánh răng vận mệnh một khi đã quay thì cuộc truy đuổi vô hình này sẽ còn tiếp tục diễn ra. Quyên Tử chết, Trương Tiểu Sơn chết, Hà Tĩnh chết, Ngô Dao chết, bên cạnh tôi có một chiếc đồng hồ vô hình đang tích tắc đếm ngược thời gian cho từng người.

"Vậy mày có dám đi một mình hay không?"

Tôi nói, "không dám."

Mặc dù tôi không dám nhưng vẫn phải đi một mình. Vé máy bay chỉ có một chiếc, tôi đã hỏi qua đại lý của hãng hàng không, tất cả các chuyến bay cùng ngày đã được đặt hết từ ba tháng trước, khoang hạng nhất và hạng thương gia cũng đã kín chỗ. Dịp Giáng Sinh chính là mùa bán vé máy bay, bất kể là chuyến bay nội địa hay sang châu Âu, cho dù là người nước ngoài hay người Trung Quốc, tất cả đều đặt vé từ rất sớm.

"Nhưng mà tao vẫn lo liệu có chuyện gì xảy ra hay không." Áo khoác của Yến Tử có màu đỏ tươi, nó vẫn đang nghịch cúc áo ở cổ tay.

Tôi hất tóc, cố nặn ra một nụ cười, "Mày yên tâm đi, tao sẽ cẩn thận. Tao cũng không phải đi chứng minh lòng can đảm của mình với ai."

Ngày 21 tháng 12, tôi lái xe đi trường đua mô phỏng Bắc Hải. À đúng rồi, tôi có một chiếc xe, một chiếc Honda Fit 2009 màu đỏ, là Cố viện trưởng nhà tôi mua cho, để tôi tiện đi làm ở bệnh viện thú y. Tôi tới khu vực của đội Mitsubishi tìm Tom, mượn một chiếc xe và thay trang phục, một mình chạy mười vòng quanh trường đua, bên tai vẫn quanh quẩn câu nói của Tiết Duy Lạc, "Vẫn còn sớm, em có muốn chạy thử một vòng không?"

Tôi đỗ xe, ông già Tom râu bạc nhận mũ bảo hiểm từ trong tay tôi, "Bạn thân ái, sắc mặt của cô nhìn không được tốt lắm."

"Tôi đang lo lắng…à… Mấy người bạn."

"Ồ, cô bé đáng thương của tôi, Thượng đế sẽ phù hộ cho các bạn của cô."

Hi vọng thế, tôi cũng chỉ hi vọng có thế.

Chạng vạng ngày hôm sau, tôi giao Tây Tây cho một bác sĩ có quan hệ tốt trong bệnh viện, sau đó thu thập hành lý rồi lên chuyến bay tới Stockholm.

Phần lớn máy bay được sử dụng của hãng hàng không Phần Lan là Airbus. Chuyến bay lần này của tôi cần dừng lại ở trạm trung chuyển tại Helsinki2*, sau đó đổi sang một chiếc máy bay chặng ngắn tới Stockholm. Thức ăn trên máy bay phần lớn là thịt chân giò hun khói, mì ống, bánh mì sừng bò, salad hoa quả và thạch hoa quả. Tôi không ngừng nhìn chăm chú vào màn hình để xem thời gian bay, độ cao và khoảng cách, ngay cả mặt nạ cũng không buồn đắp. Có thể là do nguyên lý vật tất cực phản, càng hi vọng thời gian có thể chạy nhanh hơn thì nó lại trôi qua càng chậm, như thể đã ngủ quên. Tôi cầm một tờ báo Tiếng Anh nhét ở chỗ ngồi, dịch tạm tiêu đề của nó là, "Tuyết lớn diễn ra tại nhiều quốc gia ở Châu Âu, giao thông tê liệt, đã có ba người thiệt mạng."

Đầu bài báo là một bức ảnh, hình máy bay trắng muốt đỗ giữa sân bay, hơn phân nửa động cơ đã bị vùi lấp trong tuyết. Xem những hình ảnh như thế này trên máy bay, lòng tôi cũng khó tránh khỏi lo lắng bồn chồn. Lật tới các trang bên trong, tôi muốn tìm xem có tin tức nào liên quan tới Stockholm hay không. Dù chỉ là mục tin vắn, tôi vẫn tìm thấy một ô tin nhỏ bằng ngón tay cái ở một góc của tờ báo, "Tuyết lớn ở Thụy Điển, hơn hai mươi nghìn hộ dân bị cắt điện. Nguyên nhân chủ yếu của việc cắt điện là do tuyết lớn đã làm gãy các cành cây dẫn tới việc phá hủy hệ thống dây điện. Hiện nay, thời tiết ở Stockholm đã có chuyển biến, ngành điện lực ở đây đang gấp rút tiến hành khắc phục sự cố, tuy nhiên vẫn chưa thể dự tính chính xác thời gian hệ thống cung cấp điện được khôi phục lại như bình thường."

Nhìn đi nhìn lại đều là những tin tức không tốt, tôi cảm thấy hơi nản, lại đem tấm thiệp của Lí Triết cầm lại trong tay: "I have to Leave you now. I 'm going to that corner there, and turn. You stay in car and Drive away. Promise Not to watch me Go beyond the corner. Just drive away and leave me as I leave you."

Phương thức sắp xếp các chữ cái trong đoạn văn Tiếng Anh này có chút kỳ quái, vì dụ như bốn từ đơn Leave/Drive /Not/ Go. Bốn chữ này có vẻ kỳ lạ, tại sao phải viết hoa chữ cái đầu tiên, chúng đều nằm ở vị trí trung gian của câu, hoàn toàn không cần viết hoa. Tôi nhàn rỗi không có việc gì làm bèn lấy cây bút từ trong túi xách ra, sao chép lại những từ này lên tờ báo.

Leave Drive Not Go

Leave Drive Not Go

Leave, D Not Go

Leave, Do not go?

Don' t go!

Trời ơi! Đây là một mật mã mà Lí Triết nghĩ ra, anh ấy muốn nhắn tôi đừng đi, vậy cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra với bọn họ! Lòng tôi vô cùng hoảng hốt, tuy rằng chỗ ngồi không có cắm kim nhưng tôi vẫn không thể ngồi yên. Vẫn còn bảy tiếng lịnh trình bay, tôi cũng không biết phải sử dụng phần thời gian còn lại như thế nào.

Tôi nghĩ tới những bức thư trước đây Lí Triết gửi cho mình cũng chồng chất lỗi sai, chỉ có đứa óc heo như tôi mới không mang theo chúng bên người, không biết chúng mang theo những tin tức, bí mật gì. Có phải là anh ấy đang cầu cứu không, có lẽ nào anh ấy... Tôi không dám nghĩ.

Tôi ủ rũ, cố gắng cầm lấy quyển Cataglo về các sản phẩm được miễn thuế ở sân bay (Duty Free) trong tay, rượu thuốc, mỹ phẩm, nước hoa, đồng hồ, các loại chocolate nổi tiếng… Tôi chỉ nhìn qua hình ảnh của những thứ này, không có hứng thú mà cũng chẳng có tiền mua. Lần này đi, tiền trên người là tôi lén lút mượn của mẹ, một vạn nhân dân tệ đổi sang Curon Thụy Điển cũng chẳng được bao nhiêu. Tôi ngồi ở hàng gồm ba ghế liền nhau bên phía cánh máy bay, bên trái không có người, bên phải là một người phụ nữ trung niên mập mạp, từ lúc lên máy bay đã bắt đầu ngủ, cho tới bây giờ vẫn chưa ăn gì.

Nữ tiếp viên hàng không dẫn một vị khách tới chỗ tôi và giải thích, "Hộp điều khiển tivi ở ghế ngồi phía sau bị hỏng nên vị này hi vọng có thể được đổi vị trí ngồi."

Tôi không có ý kiến gì, vị hành khách ở hàng ghế bên kia vẫn ngủ, không lên tiếng đồng nghĩa với việc là bà ấy cũng không có ý kiến.

Vị hành khách nam mới tới có khả năng là một người Quảng Châu, làn da sẫm màu lúa mạch đen, trông rất khỏe mạnh. Hành lý xách tay của anh ta hơi nhiều: dù, áo khoác dày, máy vi tính xách tay còn có cả một chiếc túi xách. Có lẽ là anh ta đi công tác, lên máy bay vẫn còn mặc vest. Anh ta loay hoay một lúc, cuối cùng cũng đem hành lý sắp xếp ổn thỏa, sau đó mới ngồi vào. Anh ta nói chuyện vẫn pha một chút khẩu âm, "Đây là đồ của cô đúng không?"

Tôi hoàn toàn không chú ý rằng dưới đệm ghế của anh ta còn có đồ vật.

Anh ta lấy ra một túi tài liệu màu đỏ đưa cho tôi, tôi vừa định nói không phải lại phát hiện ra mặt trên có ghi tên mình, "To Ms. Gu Fei Fei " (Gửi cô Cố Phỉ Phỉ).

Đây là một tờ hóa đơn đặt khách sạn ở Stockholm có ghi tên tôi cùng một tấm vé màu nâu kì quái. Thứ này giống như một tấm vé xem phim kiểu cũ, chữ in phía trên dĩ nhiên cũng không phải là tiếng Anh, "Norrtälje" không biết là có công dụng gì. Trên tấm vé màu nâu ngoại trừ in những dòng chữ tôi không hiểu còn có thêm một dòng báo thời gian, Ngày 23 tháng 12, 23:22.

Đã không nhìn thấy đối phương lại còn phải cẩn thận đấu trí, tôi hoàn toàn rơi vào thế yếu. Nếu như dựa theo tin tức mà Lí Triết đã gửi, một khi xuống máy bay, tôi nên mua vé bay về ngay, không ở lại dù chỉ một giây. Nhưng như vậy thì tôi được coi là cái gì? Ngồi máy bay quá nhiều nên nghiện sao? Đến cùng thì dù đối phương là rùa đen hay Vương Bát3* tôi cũng phải tới nhìn cho bằng được. Không được, tôi không thể chỉ biết ngồi chờ chết.

Một tuần lễ trước, tôi đã lên mạng định đặt trước khách sạn ở Stockkholm, dự tính chỉ thuê Motel như 168, Như Gia, Mạc Thái hoặc cùng lắm là khách sạn hai sao mà thôi. Tôi là người dễ dãi, yêu cầu không cao, chỉ cần có một chiếc giường là được. Nhưng ngay cả tiêu chuẩn đơn giản như vậy cũng trở nên khó khăn vào đêm trước giáng sinh, tất cả các nhà trọ, khách sạn nhỏ đều chật ních. Nhưng hàng chữ bên góc phải của tờ phiếu đặt phòng trên tay tôi cho thấy phòng đã được đặt tốt từ hai tháng trước rồi.

Giấy viết màu vàng viên cam bao gồm ba trang, một tiếng Trung, một tiếng Anh, còn một trang theo như tôi suy đoán có thể là tiếng Thụy Điển, bởi vì trong những chữ cái dày đặc này tôi không thể nhận ra một từ nào. Logo của khách sạn vô cùng bắt mắt, đó là một chữ S lớn màu trắng được bao quanh bởi một vòng lá cây cùng tông màu. Tôi biết thương hiệu này - khách sạn Sheraton4*.

Tôi không thể ngăn mình nhếch miệng cười, xem ra đối phương đối xử với tôi rất tốt, ra tay cũng rất hào phóng. Từ hai tháng trước, người này đã biết nhất định tôi sẽ tới đây, chứng tỏ hắn không những hiểu rõ tính cách của tôi mà còn suy nghĩ vô cùng chặt chẽ, tính toán tới từng chi tiết nhỏ.

Phiếu đặt phòng này khiến tôi ngửi thấy một chút hương vị quen thuộc, tuy không có bằng chứng mà chỉ là trực giác của phụ nữ.

Ách... Là trực giác.

Việc chuyển máy bay ở Phần Lan diễn ra vô cùng suôn sẻ chứ không hề phức tạp như tôi từng nghĩ, không cần làm thủ tục trung gian, thậm chí cũng không cần kéo hành lý, tôi chỉ cần đi từ phòng khách qua con đường dành riêng cho việc cho chuyển chuyến bay, đi tới phòng chờ cho chuyến bay Quốc tế tiếp theo.

Tôi nhìn đồng hồ, cách thời gian máy bay cất cánh còn hơn hai giờ nữa.

Qua cửa kính ở phòng chờ, tôi nhìn ra bãi đậu máy bay bên ngoài, quả nhiên bốn phía chỉ có một màu trắng tinh, ngay cả những chiếc xe chở hành lý cũng bị vẩy lên một tầng tuyết trắng. Tôi mở bàn tay ra muốn so sánh xem bàn tay tôi hay bông tuyết ngoài cửa lớn hơn. Người Trung Quốc chúng tôi có câu, “Hoa tuyết lớn tựa bàn tay, bông tuyết to như chiếc chiếu”5* với mong muốn nhận định các bông tuyết theo kích thước. So với chúng tôi, người nước ngoài lãng mạn hơn nhiều, họ nói “Clean and bright” - thuần khiết và đẹp đẽ.

“Các hành khách xin chú ý, do tuyết lớn, chuyến bay mang số hiệu AY657 tới sân bay Oslo, Nauy đã bị hủy bỏ.”

Loa phát thanh ở sân bay đều đặn truyền tới một vài tin tức các chuyến bay bị hủy bỏ. Tâm tình của tôi lúc này rất phức tạp, không biết nên khẩn cầu chuyến bay của mình bị hoãn hay nên chờ mong hành trình đi tới Bắc Âu. Được cái nhân viên các cửa hàng miễn thuế ở sân bay đều rất nhiệt tình. Ngoài việc giới thiệu cho tôi các đặc sản ở Phần Lan như các chế phẩm từ cá hồi đỏ hun khói, rượu ngọt từ một số loại quả mọng, cô ấy thậm chí còn nói cho tôi nghe về Helsinki.

Theo như lời cô ấy thì Helsinki là “Cô gái vùng Baltic”, nếu như tôi có thời gian có thể tới thăm quan và ngắm một bức tượng đồng ở chợ hải cảng nơi này. Đó là bức tượng đồng của một cô gái khỏa thân được đặt trong một đài phun nước hình tròn, tượng trưng cho nàng tiên cá Amanda - con gái của biển cả6*. Ngoài ra, cô ấy còn giới thiệu cho tôi mấy viện bảo tàng và nhà thờ. Trước khi đi, tôi không những mua rượu ngọt do cô ấy giới thiệu mà còn mua thêm cả cá hun khói. Ừ… có thể mang làm quà cho Lí Triết đúng không, tôi tự kiếm cớ cho hành vi mua sắm mù quáng của mình.

Chuyến bay của tôi không bị hủy bỏ, sau khi đợi năm giờ mười bảy phút tại sân bay Phần Lan, tôi lại leo lên máy bay đi tới Stockholm.

Bốn giờ năm mươi bảy phút rạng sáng ngày 23 tháng 12 theo giờ địa phương, tôi hạ cánh xuống sân bay Stockholm.

Trước khi xuống máy bay, mọi người đều mang những chiếc áo khoác nặng và dày cộm trên khuỷu tay. Theo như loa thông báo trên máy bay, tuyết ở Thụy Điển lại bắt đầu rơi, chỉ là lúc này đã yếu hơn, chúng tôi thật sự rất may mắn.

Trước khi làm thủ tục hải quan, tôi lại nhận được một phần “quà tặng” khác. Thôi được rồi, tôi xin tạm gọi nó là “quà tặng” vì trên thực tế, đó là một tấm bản đồ kỳ lạ. Nói một cách chính xác thì tấm bản đồ này không phải do tôi phát hiện ra mà là do một nhân viên hải quan ở Stockholm tìm giúp. Nó bị gấp theo kích thước một miếng đậu phụ khô và được kẹp giữa sổ hộ chiếu của tôi. Tuy rằng tôi không tin rằng có ai chạm vào đồ của mình nhưng sự thực đã chứng minh rằng đồ đạc của tôi đã bị xâm phạm. Lúc qua quầy đăng kiểm, tôi vội vàng đưa hộ chiếu cho nhân viên qua ô cửa kính, một nữ nhân viên với làn da hồng hào đã lật qua lật lại, dễ dàng lấy cuống vé máy bay cùng tấm bản đồ từ bên trong ra giao cho tôi.

Bản đồ được vẽ hết sức dễ thương, thậm chí tôi còn cảm thấy đây là một tác phẩm của một đứa trẻ. Người đó đem sân bay vẽ thành một chiếc máy bay, mỗi ngã rẽ sẽ được kí hiệu bằng một củ khoai tây tượng trưng cho cửa hàng khoai chiên hoặc một con gà tượng trưng cho siêu thị. Nét vẽ không những sinh động mà người bạn họa sĩ nhỏ này còn tô thêm những màu sắc vô cùng đáng yêu. Điểm không được hoàn hảo đó chính là kỹ năng phối màu của bé chưa được tốt, bé tô màu lam cho cây thông Noel và chiếc mũi của chuột Mickey được tô màu đỏ.

Vừa ra sân bay, tôi kéo chặt quần áo quanh người. Tuyết quá lớn.

Bầu trời tối sầm như được che bởi một tấm màn chocolate đen khổng lồ và dày đặc tới mức dường như không gì có thể làm nó tan chảy được, không khí ẩm ướt từ khắp bốn phía chui vào trong cổ. Tuyết rơi xuống trên lông mi, rơi vào mũi, rơi vào giữa hai vành môi, ngay cả khi đầu đã cúi thật thấp nó vẫn có thể sà tới đậu trên vành tai khiến con người ta bất ngờ bị cái lạnh lẽo tập kích.

Tôi chùm mũ của áo khoác lên, nhanh chóng giấu tay vào trong túi áo. Cái này mà gọi là tuyết đã rơi ít hơn sao? Ít cái con khỉ ý.

Trước khi tới, tôi chỉ biết rằng nơi này rất lạnh, có tuyết rơi nhưng quả thực tôi không có chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đón nhận trình độ khủng bố của thời tiết nơi đây. Theo như tôi được biết, hiện tại đã khoảng hơn sáu giờ sáng, trời hẳn đã phải tờ mờ sáng nhưng ở đây lại không hề có một chút màu sắc nào, giống như cả thành phố vẫn chìm đắm trong giấc ngủ nặng nề giữa đêm, hoàn toàn chưa thức tỉnh.

Tấm bản đồ này đã giúp tôi rất nhiều, ít nhất tôi không bị lúng túng ở nơi đường không mông quạnh, không một bóng người này, cũng chẳng cần phải ngồi ở sân bay chờ đợi taxi, có quỷ mới biết lúc nào nó mới xuất hiện. Dựa theo chỉ dẫn của tấm bản đồ, tôi đi lên tàu ở sân bay, đi chuyến tới trung tâm thành phố, sau khi xuống, đi bộ qua hai ba con phố, tôi đã có thể tự tìm tới khách sạn.

Tôi lượn lờ mấy lần ở một chỗ ngã tư, sau đó đã hiểu, tất cả các hòm thư ở Thụy Điển đều có màu vàng. Vừa nãy khi cầm tấm bản đồ, tôi cứ chăm chăm đi tìm một hòm thư màu xanh lục, kết quả chỉ thấy toàn màu vàng. Có lẽ là do đứa bé ngốc nghếch vẽ bức hình này đã đảo màu sắc. Càng xem tranh này tôi lại càng cảm thấy kì lạ, đến cùng là ai đã vẽ ra một tấm bản đồ hoạt hình như thế này, là ai đã bỏ nó vào trong hộ chiếu của tôi đây? Còn một vấn đề nữa, tại sao màu tô trên hình đều sai, chẳng lẽ đây cũng là tin tức gì đó muốn nhắn cho tôi?

Người gác cửa giúp tôi mở cửa kính khách sạn. Nếu như bên ngoài có thể coi như một hầm băng lạnh lẽo thì bên trong này là mùa xuân ấm áp.

Áo khoác tôi cởi ra cũng được nhân viên khuân hành lý mang đi, đặt trên một chiếc xe đẩy nhỏ loại phổ biến ở các khách sạn, sau đó trực tiếp đưa tôi tới phòng. Thủ tục đăng ký nhận phòng của tôi cũng đã được làm đầy đủ từ trước, ba con số cuối cùng của số phòng chính là sinh nhật của tôi - 610. Tất cả… thật quá trùng hợp.

Tôi đặt hành lý xuống, chuẩn bị tắm rửa.

Ngâm mình trong bồn tắm lớn ấm áp, tôi không muốn nghĩ về bất cứ điều gì, Sau một giờ, khi tôi bò ra từ bồn tắm thì nghe được tiếng gõ cửa.

"Ms. Gu, room service " (Cô Cố, dịch vụ phòng đã đến)

Tôi kinh ngạc mở cửa, nhân viên phục vụ đẩy một chiếc xe tiến vào gian phòng, Salad, gà tây, bánh pudding Giáng sinh, còn có cả rượu vang đỏ. Thời khắc tươi đẹp nhất chính là lúc tôi nghe được nhân viên phục vụ nói không cần trả tiền, đã có người thanh toán. Mới sáng sớm ai lại đi ăn bữa chính thế này, lẽ nào đây là bữa tối hôm qua? Tôi hào phóng cho anh ta một chút tiền boa, với tôi mà nói, số tiền cơm tiết kiệm được sau khi trừ đi chút tiền boa này thì vẫn còn lãi chán.

Tôi ăn uống no say, để một đầu tóc ẩm xem ti vi. Nghiêng người sang bên này, ngả thân sang bên nọ, hai mí mắt nhíu lại, chẳng bao lâu tôi đã chìm vào giấc ngủ, ách, cái này nhất định là do lệch múi giờ…

Từ khi tôi đi làm, đến tối đi ngủ cũng chưa bao giờ nằm mơ, cuộc sống mỗi ngày bận gần chết, ăn ngon ngủ tốt, bên người lại có thêm một đám động vật nhỏ kề cận không rời. Không ngờ được rằng giường lớn mềm mại ở khách sạn năm sao lại quyến rũ được bệnh cũ của tôi tái phát. Không nói tới việc lạ giường, tôi còn mơ một giấc mơ, hết giấc này tới giấc khác.

Tôi mơ thấy mình bị trói lại, rồi bị ai đó vứt vào trong một chiếc tủ lạnh lớn có ba cánh bẳng bìa carton lại còn có người công khai đưa tôi ra ngoài. Bạn thử nói xem giấc mơ này nên gọi là gì? Nằm mơ thì cũng nên ra dáng một chút chứ, như là làm tổng thống Mỹ chẳng hạn, nếu không thì cũng phải ôm đầy trai đẹp, như vậy mới gọi là mơ. Dù ở trong giấc mơ, tôi cũng phải lắc đầu khinh bỉ bản thân.

Cú va chạm này không nặng lắm, tôi bị ném vào một cái gì đó, không đau, vậy nhưng…

Đây-là-một-cái-hộp!

Tôi vội vàng mở mắt ra, tuy rằng không thể xác định được đây có phải là một chiếc tủ lạnh có ba cánh làm từ bìa carton hay không nhưng tôi có thể khẳng định nó là một chiếc thùng carton, từ bên trong nhìn ra thì nó có kích thước tương tự với một chiếc tủ lạnh ba cánh, có lẽ còn lớn hơn một chút. Phía trên mũi tôi có mấy lỗ nhỏ để thông khí. Tôi có thể cảm giác được mình đang ở bên ngoài, ngay sau đó liên tiếp hắt xì mười mấy cái. Quần áo trên người tôi… trên người tôi hoàn toàn không mặc gì ngoại trừ một chiếc khăn tắm lớn. Chỉ là tôi vẫn không hiểu được tại sao mình lại ở trong một chiếc hộp giấy màkhông thấy lạnh, ngẩng đầu nhìn đỉnh hộp thì thấy còn có máy sưởi. Đây cũng không giống như chuyện gì đáng sợ cho lắm, mà nó lại càng giống như… càng giống như… một trò đùa dai.

Quần áo của tôi đặt ngay bên chân. Tôi cũng mặc kệ việc trong thùng carton tay chân hoạt động khó khăn, lập tức tìm một phương thức nhanh chóng nhất để mặc đồ, lại mặc ngược mà chính bản thân cũng hoàn toàn không biết. Sau đó tôi nghe thấy tiếng chuông báo động, tiếng người ồn ã và cả tiếng nói chuyện bàn tán của một nhóm người. Thùng carton bỗng nhiên bị phá vỡ, tôi bị vây quanh dưới ánh sáng chói lóa của đèn pin, tuy rằng quần áo trên người lúc này cũng không ít nhưng tôi vẫn bị lạnh tới mức hà hơi lên tay. Xung quanh có không ít người, tôi đang ở chỗ nào đây…

Tòa thị chính Stockholm!

Tôi đã xem qua giới thiệu về nó qua một tờ rơi trên máy bay. Tôi ngồi ở trên bãi cỏ trước tòa thị chính Stockholm, bốn phía ngoại trừ đội cảnh vệ còn có người dân vây quanh xem. Mặt mũi tôi hôm nay lại được biết đến rộng rãi, có lẽ dòng tít trên trang nhất của tất cả các tờ báo chiều nay sẽ có hình bóng của tôi. Là ai vậy, kẻ thiếu đạo đức nào lại thả tôi ở một nơi phong thủy tốt thế này. Rốt cuộc là ai vậy!

Tôi mất hai giờ hai mươi sáu phút để giải thích tình huống trong sở cảnh sát. Xét từ tất cả các bằng chứng mà họ điều tra được bao gồm cả video giám sát ở khách sạn cùng lời khai của các nhân chứng, tôi là một người bị hại vô tội. Cuối cùng ở trước bữa tối, bọn họ vô cùng nhân từ tạm giữ hộ chiếu của tôi, sau đó thả tôi ra ngoài.

Tôi vốn định quay lại khách sạn thế nhưng không thể nuốt trôi được cục tức này. Tôi cảm thấy có ai đó trong bóng tối đang coi mình như trứng gà nhỏ để đùa giỡn, kéo tôi ngàn dặm xa xôi từ nhà tới đây chẳng lẽ chính là muốn nhìn tôi bị mất mặt hay sao? Loại phong cách này tại sao lại giống như… giống như… Thôi quên đi, tốt nhất là tôi không nên đoán mò, thà giết lầm một ngàn người xấu cũng không nên nghi ngờ oan uổng cho một người tốt.

Tôi lại quay về trước cửa tòa thị chính Stockholm. Lần này tôi cũng không dám ngồi trên bãi cỏ, bùn đất ở đó lạnh như vậy, không phải là chỗ dành cho người ngồi. Chỉ là cảnh quan ở nơi này thật đẹp, những tảng băng trôi nổi trên mặt hồ Mälaren7*, bức tượng cô gái xinh đẹp bên hồ như một vũ công, tư thế đẹp đẽ của nàng giống như đang nhảy múa trong tuyết, khiến tôi không thể nhận rõ được là nàng hay là tuyết đang chuyển động.

Những bức tường gạch đỏ đã phai màu, nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được hơi thở trang nghiêm, cả đỉnh tháp nhọn màu vàng của tòa thị chính cũng bị giấu trong tuyết, chỉ lộ ra chút xíu khiến người ta không có cách nào ngắm nhìn trọn vẹn. Đây là một vẻ xa hoa ẩn hiện giống như khóe miệng khẽ cong lên của nàng Mona Lisa, tựa như đang cười lại tựa như không. Nếu không phải giữa trời tuyết lớn này, sợ là khó mà thấy được.

Có sáu bảy học sinh đeo cặp sách, tay nắm tay xếp thành hàng hát một bài ca địa phương. Tôi cảm thấy bài hát thật êm tai, bèn nhờ họ giúp tôi viết lại.

Utan stjärnorna

Vad skulle det bli av oss då?

...

där alla själar har en plats.8*

Tôi chạy tới bên đường, tìm một nhân viên cửa tiệm cà phê biết tiếng Anh giúp tôi dịch lời bài hát, sau đó tôi lại tự mình dịch từ tiếng Anh sang tiếng Trung.

Nếu như không có những vì sao

Thì chúng ta sẽ thế nào đây nhỉ?

Nếu bầu trời thiếu vắng vầng dương

Làm thế nào tôi ngủ yên cho được?

……[T1]

Bởi vì chúng ta không thể quên

Rằng những vì sao vẫn đang tồn tại

Sống giống ta, tại một thế giới hoàn toàn khác

Thế giới của cảm xúc, nơi các linh hồn cư ngụ.

Trên thiên đường, tại cung điện những giấc mơ sinh tồn

Giữa những hàng chữ đầy ý thơ đẹp đẽ dường như còn có một chút tư tưởng biện chứng của Đạo gia. Đáng tiếc, trời sinh tôi vốn là một kẻ chỉ biết nửa vời, cái gì cũng chỉ hiểu một chút.

Đám trẻ ca hát lại quay trở lại, đứa bé trai cầm đầu chừng mười ba mười bốn tuổi, trên mặt đầy những vết tàn nhan nhỏ màu cà phê, nhíu mày trông cũng rất đáng yêu. Cậu bé thấy tôi, sau khi đánh giá kỹ một chút, liền vội vã nhét cho tôi một chiếc túi giấy màu da bò, sau đó lại nắm tay dẫn "đội ngũ" của mình rời đi.

Trong túi lại có một tấm thiệp mời ăn tối.

"Wedholms Fisk[T2] "9*, tôi khó khăn lắm mới đọc được tên nhà hàng này, dĩ nhiên, nó quá xa lạ đối với tôi. Tôi cầm tấm thiệp mời, do dự không biết phải làm sao, chẳng còn cách nào khác, tôi lại phải mặt dày tới hỏi thăm mấy người nhân viên trong tiệm cà phê. May mắn những người này không chỉ thân thiện lại còn kiên nhẫn, giúp tôi giải thích cặn kẽ. Bọn họ nói đây là nhà hàng hải sản nổi tiếng nhất Thụy Điển, được đặt tên theo họ của bếp trưởng - Bengt Wedholm. Bọn họ chỉ cho tôi vị trí của nhà hàng trên tấm bản đồ, thậm chí trước lúc rời đi còn chúc tôi một buổi tối tốt lành.

Cũng phải nói rõ một chút, tôi tới đây tuyệt đối không phải là do tôi thèm ăn hay đói bụng, ven đường chỗ nào cũng có cửa tiệm bánh mì, còn có cả những chiếc bánh ngọt vô cùng hấp dẫn và gà nướng. Tôi chỉ nghĩ một điều, nếu như đối phương đã nhiệt tình mời mọc như vậy chắc chắn tối nay sẽ có người ra gặp tôi. Chỉ cần tìm được người biết đâu tôi có thể biết chút thông tin về địa điểm hiện tại của Lý Triết và Tiết Duy Lạc. Đó là trên lý thuyết, ít nhất trên lý thuyết sẽ là như vậy.

Bàn ăn được dùng tên của tôi để đặt trước, người phục vụ trực tiếp đưa tôi tới một chiếc bàn vuông hai chỗ ngồi.

Tôi cởi áo khoác nhìn xung quanh, người mời tôi vẫn không tới. Tôi lấy lại bình tĩnh, thẳng thắn ngồi xuống, gọi một cốc nước chanh ấm. Người phục vụ chu đáo đưa cho tôi một cuốn thực đơn, sau đó dùng tiếng Anh hỏi tôi muốn ăn gì? Tôi nhìn vào hình ảnh gọi một đĩa sò biển cùng trứng cá hồi, giá cả có thể nói là phải chăng, ngay cả khi đối phương không tới thì tôi cũng có thể chi trả được. Có điều tôi vẫn lịch sự nói với họ đợi một lát nữa hãy mang lên, tôi còn đang chờ một người.

Tám giờ mười bảy phút, tôi tay trái cầm dao, tay phải dùng nĩa, hưởng thụ món sò biển của mình. Thật sự tôi không quen chờ đợi, cho dù đối phương có tới hay không, tôi đều thuyết phục bản thân tự ăn trước.

Cuối cùng là một ly cà phế, tôi gọi một ly cà phê sữa không đường.

"Độp độp" —— có người vỗ bờ vai của tôi hai lần!

Tôi cho rằng là người phục vụ mang cà phê lên, dùng giọng điệu không vui nói, "Xin cứ đặt xuống là được." Theo bản năng tôi nghiêng đầu, lập tức phát hiện ra trên vai mình có một thứ bột phấn màu trắng, sau đó lại ngửi thấy mùi thuốc thí nghiệm hóa học, phản ứng đầu tiên của tôi là mê hồn tán trong phim cổ trang! Nó không hề thơm lại còn có mùi khiến người ta buồn nôn. Những thứ tôi vừa ăn lại bắt đầu đảo lộn trong dạ dày, nhưng tôi không nôn ra được. Bất cẩn để bị tấn công cho nên tôi thấy khá hoảng loạn, tuy vậy, tôi vẫn có thể nhìn rõ người bên cạnh, cô ta đi một đôi giày cao gót đỏ tươi, người đàn bà ác độc như bọ cạp từng muốn khiến tôi chết đuối, "Đường Lâm!"

Tôi lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lấy khăn tay phủi sạch đống bột phấn trên vai.

Đường đại tiểu thư mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế đối diện như không hề có chuyện gì xảy ra. Túi xách của chị ta màu đen, nhãn hiệu cụ thể là gì tôi cũng không nhìn ra, chỉ có điều giá cả chắc chắn không rẻ.

Tôi căm tức nhìn chị ta, "Chị vừa vỗ cái gì cho tôi?"

Chị ta khinh bỉ liếc mắt nhìn tôi, "Một chút phấn trang điểm trên tay thôi, còn có thể là cái gì? Tôi cũng không phải là đám người đập hoa.10*

Chị ta cúi đầu nhìn thực đơn, cà phê của tôi cũng được mang lên.

Tôi vẫn còn lo lắng vì đám bột phấn trên vai. Chị ta nói là phấn trang điểm nhưng tôi không tin, không biết đó là thứ gì. Tôi nói muốn đi WC, ở phòng rửa tay dùng nước sạch rửa rất lâu, xác định trên người mình hoàn toàn không còn chút bột phấn nào mới thấy yên tâm phần nào. Lần trước tôi bị bọn họ bắt đã bị mất hết mặt mũi, lần này tôi cũng không muốn dẫm lên vết xe đổ.

Tôi đánh thêm một chút phấn hồng lên gò má, che giấu khuôn mặt xám trắng, quay lại trước tấm gương để chỉnh trang lại, sau đó mới quay trở về chỗ ngồi.

Món Salad tôm của Đường Lâm đã được bưng lên, chị ta ưu nhã giơ nĩa lên ăn, "cô không cần sốt sắng như vậy."

"Nào có." Tôi chột dạ nở nụ cười, sắc mặt tôi lúc này có phải còn khó coi hơn quỷ hay không chính bản thân tôi cũng không biết.

Người đàn bà điên Đường Lâm này biểu hiện còn có giáo dưỡng hơn tôi, Cô cảm thấy cảnh tuyết nơi này thế nào?"

"Chị tìm tôi chỉ là để nói chuyện thời tiết hay là cảnh quan thôi à?" Tôi cúi đầu uống một hớp cà phê.

"Đây là lời mở đầu của người Bắc Âu." Chị ta cầm khăn giấy thấm môi, móng tay đỏ như máu làm cho món ăn kia phát ra thứ ánh sáng trắng bệch.

"Nếu vậy, lời mở đầu cũng đã có rồi, cuối cùng thì chị muốn nói cái gì?"

"Điều này, chúng ta vẫn nên chuyển sang một chỗ khác nói chuyện sẽ ổn hơn."

"Tôi thấy chỗ này rất tốt." Nhà hàng này rất nổi tiếng, càng nhiều người càng an toàn, dĩ nhiên là tôi thích nơi này.

Tôi luôn cảm thấy mùi bột phấn khi nãy đã phá hủy toàn bộ khứu giác và vị giác của mình, Hiện tại tôi ăn cái gì cũng thấy tràn đầy một thứ mùi này, ví dụ như ly và phê vừa rồi. Hương vị của nó vốn dĩ phải đắng, nhưng khi tôi nuốt vào miệng cũng chỉ thấy một mùi mốc khó diễn tả được bằng lời. Thôi quên đi, không uống nữa.

Đường Lâm nói, "Tôi còn chưa chúc mừng cô, chớp mắt đã được thừa kế một món tài sản lớn như vậy."

"Vẫn còn chưa sang tên." Tôi cẩn thận lắc đầu, đôi mắt không hề rời khỏi khuôn mặt của chị ta. Tôi không sợ chị ta chút nào, chỉ là tôi không hiểu loại tình cảm nào có thể khiến một người phụ nữ tài giỏi như Đường Lâm có thể làm ra một loạt những sự việc khiến người ta căm phẫn như vậy. Đó là do quá yêu Tiết Duy Lạc hay sao? Nếu quả thực vậy thì tôi nghĩ thứ tình yêu này đúng là không bình thường.

"Duy Lạc nói anh ấy yêu cô."

"Hả?" May mắn tôi không làm rơi chén cà phê trước mặt. Không thể nào, Tiết Duy Lạc thực sự đã nói như vậy?

Đường Lâm cũng không có hứng thú với sự kinh ngạc của tôi, thậm chí ngay cả mí mắt chị ta cũng không thèm nhấc lên, tự mình vắt nước cốt chanh lên thịt tôm. Chị ta dùng bộ móng tay đỏ như máu của mình miết vào vỏ chanh xanh lục, chỉ ăn một đĩa salad nhưng chị ta lại giống như đang đối phó với hàng trăm kẻ thù, tuyệt đối không buông tha dù chỉ một chút.

Tôi thật sự không biết nên nói tiếp đề tài vừa rồi như thế nào. Tôi hối hận vì mình đã vội vã vào chủ đề luôn như vậy. Thật ra tôi có thể phí phạm một chút thời gian vào cảnh quan cùng thời tiết, như vậy không khí cũng sẽ không nặng nề như lúc này. Thật đúng là quá nặng nề, trong ngày tuyết lớn như thế này mà tôi lại bắt đầu thấy nóng bức, nóng tới đổ mồ hôi.

Điện thoại di động của tôi vang lên mấy hồi, đợi tới khi tôi cuống quýt lấy ra xem thì đối phương đã ngắt.

Trên điện thoại di động còn lưu lại một tin nhắn, nội dung như sau, "Cô gái ngu ngốc này, ai cho em uống cà phê?" Khẩu khí này… chẳng cần hỏi cũng biết là ai. Cà phê… cà phê làm sao? Tôi liếc mắt nhìn cốc cà phê. Lẽ nào? Bên trong đó? Sau đó tôi nhìn khắp xung quanh, tôi không biết anh trốn ở chỗ nào nhưng lại có thể quan sát cẩn thận và rõ ràng mọi cử động của mình như vậy.

Động tác trên tay của Đường Lâm bỗng nhiên dừng lại, dùng một giọng điệu gần như mê man mà nghi hoặc, còn có sự ai oán vô cùng hỏi tôi, "Cô thật sự tin rằng Duy Lạc sẽ quên chị cô mà yêu cô sao?"

Lúc này tôi nên lắc đầu hay gật dầu? Nếu như tôi là người ngớ ngẩn thì Đường Lâm cũng không tốt hơn tôi là bao nhiêu. Nói lại thì Quyên Tử cũng thật hạnh phúc, đã qua nhiều năm như vậy mà vẫn còn có những người đàn ông, đàn bà si tình như chúng tôi vì chị mà đau lòng.

"Tôi không biết."

"Cái gì cô cũng không biết."

"Hừ, chị nói cho tôi biết Lí Triết có ở đây hay không?"

"Cô thật là một người tham lam."

"Anh ấy không như vậy, anh ấy là bạn của tôi." Vì là bạn nên tôi có thể giúp, thậm chí không để ý tới mạng sống của mình.

Đường Lâm ngậm miệng không nói nữa mà chỉ chuyên chú ăn bữa tối của chị ta. Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ôi, trời mưa.

"Tôi không tin đó là sự thật." Dưới tình huống không có tôi phụ họa, Đường Lâm lại tiếp tục đề tài không mấy vui vẻ này, "Đó đúng là chuyện cười, cô nói cho tôi nghe xem, cô có cái gì tốt? Tại sao anh ấy lại yêu cô?"

Chị ta không ngừng làm phiền khiến cho tôi thấy tức giận, nói ra lời chị ta không thích nghe nhất, "Tôi chẳng có cái gì tốt, ngoại trừ bề ngoài giống như Quyên Tử đúng không?" Tôi nghĩ, đáp án trong lòng chị ta cũng là như vậy.

"Cô…"

Người đi chân đất vĩnh viễn không sợ người đi giày, sự thật chính là như vậy. Tôi càng lưu manh vô lại, chị ta cũng chỉ có thể thu lại sự hung hăng, kiêu ngạo của mình.

Chị ta ném tiền, xách túi lên, "Đi."

Chị ta muốn đi, tôi chưa chắc đã muốn theo. Đường đại tiểu thư còn chưa hiểu được rằng, chân tôi không mọc trên người chị ta.

* Roman Holiday là một bộ phim hài lãng mạn năm 1953. Bộ phim này đã giới thiệu hình ảnh của huyền thoại điện ảnh gốc Bỉ Audrey Hepburn đến với khán giả Mỹ, và bà đa giành được Giải Oscar cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cho vai diễn công chúa Ann trong phim này. Gregory Peck và Eddie Albert thủ vai nam chính.

* Sân bay Helsinki-Vantaa (IATA: HEL, ICAO: EFHK) ở Vantaa, Phần Lan, là sân bay chính của vùng đô thị Helsinki và của cả Phần Lan.

* Vương bát: đây là tiếng lóng chính cóng để chửi “Đồ còn rùa”. Vương Bát Đán- Là một câu mắng mỏ người của dân gian, nhưng trên thực tế, câu này lại có nguồn từ Vong Bát Đoạn (Bát Đoạn:Tám Ðức Tánh Căn Bản Làm Người), Thời cổ xưa, Bát Đoạn chỉ Tám Ðức Tánh Căn Bản Làm Người như: Hiếu, Ðể, Trung, Tín, Lễ, Nghĩa, Liêm, Sỉ, nếu chúng ta quên đi tám điều cơ bản này, thì xem như con người của chúng ta đã mất đi cái gốc căn bản để làm người, nhưng về sau cái sai này cứ bị dân gian truyền mãi thành Vương Bát Đản 王八蛋.

* Thương hiệu khách sạn và Resorts cao cấp lâu đời nhất của Starwood Hotels and Resorts Worldwide, Inc - một công ty khách sạn và giải trí của Mỹ có trụ sở tại Stamford, Mỹ.

* Ý thơ của Lý Bạch, “Hoa tuyết to như bàn tay” trích từ câu “bạch phong sắc hàn, tuyết hoa đại như thủ.” Trong bài thơ “trào vương lịch dương bất khẳng ẩm tửu” còn “, bông tuyết to như chiếc chiếu” lấy ý từ câu thơ “Yên sơn tuyết hoa đại như tịch” trong “Bắc Phong Hành”.

* Havis Amanda là một nữ bức tượng khỏa thân ở Helsinki, Phần Lan, được đúc bằng đồng và nằm trong đài phun nước bằng đá granite. Bức tượng cao 194 cm với bệ đá cao 5m, tượng trưng cho sự tái sinh của Helsinki.

* Hồ Mälaren (thỉnh thoảng được gọi là Hồ Malar bằng tiếng Anh trong lịch sử) là hồ lớn thứ ba của Thụy Điển, sau các hồ Vänern và Vättern. Nguồn gốc của tên Mälaren bắt nguồn từ tiếng Na Uy cổ nghĩa là viên sỏi.

* Bài hát " Utan Stjärnorna" Tạm dịch là " Nếu không có những vì sao", một bài hát của Basshunter, một nam ca sĩ nổi tiếng Thụy Điển.

* Một nhà hàng nổi tiếng với các món cá tại số 17, Nybrokajen, Stockholm. Nó được thành lập bởi Bengt Wedholm vào năm 1985 nhưng đã bị phá sản năm 2006.

* "Phách hoa đảng" theo như lời truyền bên Trung Quốc là một nhóm người chuyên lấy một loại thuốc để trong khăn tay hoặc vỗ bả vai người khác, người bị vỗ sẽ trở nên mơ hồ và hoàn toàn phục tùng họ.

[T1]Without the stars what would happen with us then?

Without anything that shines on the sky what would I rest on then?

….

As we may not forget that all stars are life

(They are the) life as we(are), although they live in another world

The world of feelings, where all souls have their place

In heaven, in life's dream palaces,

[T2]Theo nguyên tác, tác giả viết là Vedholms Fisk. Tuy nhiên đây là tên sai, phải là Wedholms Fisk.