← Quay lại trang sách

Chương 10 Đảo hoang, có dám tới không?

Tôi quay đầu lại, "Cái gì?"

"Có thể em không hiểu, nhưng anh cảm thấy em không cần số tiền đó."

"Nhưng tôi lại không rõ nguyên nhân do đâu? Ý tôi muốn nói... muốn nói… ngay cả việc tôi có được thừa hưởng tài sản đó hay không còn chưa được xác định, hơn nữa căn bản là tôi cũng không rõ nguồn gốc phần tài sản đó đến từ đâu mà."

"Nếu là anh, anh vẫn cho rằng tốt hơn hết là em không nên biết. Nếu để bị cuốn vào vụ này, với em chỉ có hại chứ không có lợi."

Lỗ Tấn tiên sinh đã từng nói, "Người Trung quốc không nghi ngờ việc bản thân mình đa nghi." Ở một mức độ nào đó, tôi biết Lí Triết làm thế là vì tốt cho mình, có lẽ anh ấy muốn tôi hiểu, không cần biết chỗ tài sản này nhiều hay ít, chỉ cần tôi thực sự có ý muốn lấy tiền của nhà họ Ngô, sẽ khiến họ cảm thấy bất mãn. Nhưng tôi vẫn không thể không nghi ngờ, nghi ngờ Lí Triết có phải là thuyết khách đứng về phía đối phương hay không. Loại suy nghĩ này một khi đã bén rễ nảy mầm thì dường như không có cách nào ngăn chặn.

Tôi nói, "Anh để tôi suy nghĩ một chút."

Có rất nhiều những chiếc lều vải đỉnh đỏ được dựng ven đường Emerald Hill1*, tuy đã ăn cơm trưa nhưng các du khách vẫn ghé vào đây uống bia, ăn hải sản. Tôi trưng ra một khuôn mặt tươi cười, bắt chuyện với Lí Triết nói mau đi chiếm chỗ, không cho anh có cơ hội từ chối, tôi vội vã chạy đi mua lon bia. Hình như những thương hiệu bia ở Singapore đều có liên quan đến các loại động vật, có nhãn hiệu con Hổ, Sư Tử2*. Tôi chọn trái lựa phải nhưng vẫn chưa quyết định được nên chọn bia nào, hổ hay sư tử uống ngon hơn. Tôi và bác sĩ Lí tính ra thì quen nhau cũng khá lâu rồi nhưng sở thích của anh tôi lại biết rất ít, gần như dừng lại tại con số không. Tôi chỉ biết anh ấy là người hiền hòa, ăn cái gì cũng được, nếu như hỏi Lí Triết thích loại bia nào, thích ăn ngọt hay ăn cay thì tôi thật sự không biết. Đành nào cũng không chọn được, nên tôi quyết định cầm cả hai loại về chỗ ngồi.

Bên đường đối diện có hai chị em gái người Nga đang chơi đàn ghita. Bọn họ vô cùng hài hước, dùng tiếng anh viết một tấm biển, "No Money But Wine" (Chỉ cần rượu không cần tiền.) Tôi lại nghĩ, may mắn họ không viết "Đòi tiền thì không có, đòi mạng có sẵn một cái". Hai người phân công nhau, một chơi ghita một hát. Bao của đàn ghita được mở rộng để trên mặt đất, người qua đường nếu thích có thể bỏ tiền vào trong đó. Nhưng nếu như thứ bọn họ thích lại là rượu thì cũng sẽ có người mua bia thả vào bên trong, thậm trí còn có cả những chai Whiskey uống dở.

Lí Triết nhìn họ chăm chú, tôi cảm thấy đôi mắt anh ấy trong suốt, mỗi một sợi lông mi lay động, như đang tán thưởng, ngưỡng mộ bọn họ. Anh ấy nói với tôi, "Cuộc sống như vậy thật tốt, đúng không?"

"Không phải chỉ là nghệ sĩ đường phố thôi à, tôi cũng không cảm thấy có gì quá tốt."

"Nhưng em nhìn xem, bọn họ hát vui vẻ như vậy, hơn nữa còn có rượu miễn phí để uống, có gì không tốt đây?"

"Có lẽ vậy."

"Tuy không muốn nói, nhưng anh vẫn cảm thấy em nên biết thì tốt hơn. Trước khi Ngô Dao chết đã xảy ra một loạt sự kiện bất thường."

"Ví dụ như?" Tôi nhìn thẳng vào anh.

"Trong phòng bỗng nhiên có những tiếng vang rất lớn mà không hiểu tại sao, cũng không thể biết là âm thanh gì, giống như tiếng nổ nhỏ nhưng lại không tìm được pháo hoặc thứ gì tương tự, lại cũng không có khói thuốc pháo."

"Anh có tận mắt chứng kiến không? Cũng vì nguyên nhân này mà bệnh tình của Ngô Dao chuyển biến xấu sao?"

"Không, người hộ lý chăm sóc nói lại, nhưng cô ta cũng không tận mắt nhìn thấy."

Nói đi nói lại một lúc lâu, hóa ra lại là chuyện vô căn cứ. Thật ra hôm nay Lý Triết quanh co lòng vòng như vậy, mục đích chính là để thuyết phục tôi từ bỏ tài sản của nhà họ Ngô. Đầu tiên, anh ấy trực tiếp khuyên bảo, lại mượn hai chị em hát rong miêu tả cho tôi một cuộc sống tốt đẹp vô dục vô cầu, cuối cùng còn lấy chuyện của Ngô Dao ra nói bóng nói gió đe dọa tôi. Tôi thấy hơi thất vọng về anh ấy.

Đây thực sự là Lý Triết mà tôi biết hay sao? Hay nên nói là vốn dĩ tôi không hề biết gì về anh, giữa chúng tôi cũng chẳng tồn tại thứ gọi là giao tình sâu nặng. Rồi sau đó tôi lại nghĩ, Cố Phỉ Phỉ ơi là Cố Phỉ Phỉ, thật đúng là chó cắn Lữ Động Tân3*, bác sĩ Lí cũng chỉ vì muốn tốt cho mày, không muốn mày bị người khác đe dọa, lúc đó chẳng những không lấy được tài sản mà bản thân cũng gặp nguy hiểm, tại sao mày lại không nhìn ra lòng tốt của người ta vậy.

"Phỉ Phỉ em đừng do dự, anh đã mang thư từ bỏ quyền thừa kế tài sản tới đây, ở ngay trong ba lô của anh. Tối nay em kí đi."

Tôi nói, "Được."

Thật ra như vậy cũng chẳng có gì không tốt. Trước khi Lí Triết tới, tôi cũng không có dã tâm nhất định phải lấy bằng được chỗ tài sản này. Nếu anh ấy đã khuyên tôi nhiều lần như vậy, tôi tin rằng nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Chữ "được" này nói ra rồi, cả người tôi cũng nhẹ nhõm không ít, chỉ có điều mấy ông chú, bà bác của tôi chắc chắn sẽ thất vọng không thôi, còn lại thì cũng chẳng khác gì, ngày tháng vẫn cứ thế trôi qua.

So với tôi, Lí Triết còn kích động hơn, tay cầm ly bia cứ run run, "Em… nói cái gì?"

"Được." Tôi khẳng định lại một lần nữa, nói chắc như đinh đóng cột. Vốn chỉ là một giấc mộng, tỉnh lại lúc tám giờ hay mười giờ cũng chẳng có gì khác nhau. Hơn nữa, nếu như tôi có thời gian để nghĩ tới số tài sản rơi từ trên trời xuống này còn không bằng dùng nó để cố gắng học tập, tiến lên phía trước, suy nghĩ xem khi nào loài người có thể di cư tới sao Hỏa.

"Được." Lí Triết cũng nói được, giống như đóng một con dấu chồng lên tiếng "được" vừa rồi của tôi.

Tôi gượng duỗi cổ, cầm ly bia trong tay uống cạn, giữ lại được gì đâu, ngoài dòng bọt bia chảy dọc theo thân cốc thủy tinh. Hai chúng tôi đi dọc theo đường cũ quay trở về. Hiếm khi thấy Lí Triết nói nhiều như vậy. Anh ấy nói chờ tới lúc tôi quay về, mẹ và bà nội anh ấy muốn gặp tôi, còn nói nhà mình vừa sáng tạo ra mấy món ăn mới, canh sườn ngô cà chua và tôm bóc vỏ rang đậu phụ. Tôi nghĩ rằng tốt hơn hết là nên nói rõ ràng, tôi đã đưa ra quyết định, mình tuyệt đối không có tư cách đi gặp mặt người nhà của anh ấy.

Tôi nói, "Tôi thấy chúng ta không hợp nhau đâu, nếu đã vậy, cứ xem như chưa có chuyện gì có được không?"

Thực chất chỉ là biến suy nghĩ thành lời nói, nói ra rồi mới cảm thấy đó cũng không phải là việc quá khó khăn. Bác sĩ Lí cũng không quá kinh ngạc, anh ấy chỉ khôi phục lại vẻ bình tĩnh như lúc trước, cúi đầu một lúc lâu mới nói, "Thật ra anh cũng biết, trong mấy ngày đó anh đã biết." Như vậy thì tôi còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể cùng anh đi tiếp, nhìn những cây cối không rõ tên ở hai bên đường lùi dần về phía sau.

Lí Triết thuê phòng ở khách sạn bốn sao Carlton, từ vị trí của chúng tôi chỉ cần bắt xe đi năm phút là tới. Anh để lại cho tôi một bức thư in làm ba bản, tôi nhìn qua loa một chút, hình thức có vẻ hơi đơn giản, chỉ có điều nội dung lại rất rõ ràng: Ô trống đề tên cá nhân tôi, phần tự nguyện từ bỏ quyền thừa hưởng các hạng mục tài sản cùng con số, phần kí tên đều để trắng. Phần ô trống điền tên cá nhân dĩ nhiên tôi sẽ điền, nhưng tại sao phần thông tin tài sản cũng để trắng, là không thể xác nhận rõ số lượng tài sản hay con số thực tế là bao nhiêu. Tôi thở dài, cuộn tròn chúng lại như một cái ống tre cầm trong tay.

Mãi cho tới khi quay lại chỗ ở của Yến Tử tôi mới biết hôm nay khách tới không chỉ có một vị. Yến Tử đang cầm chổi đuổi bọn họ, cừu vừa đi sói xám lại tới. Nó thấy tôi liền vội vàng nháy mắt, nói với tôi, "Phỉ lưu manh, cuối cùng thì mày đã vể rồi, mày xem mấy tên ôn thân này đi."

Nhà Yến Tử không có bàn ăn cơm, ăn uống học tập đều diễn ra trên bàn học của nó, chồng sách tham khảo Yến Tử dùng để làm luận văn không biết đã bị ai vứt vung vãi lung tung, trước mặt có ba phần thư từ bỏ quyền thừa kế di sản. Thứ này rất giống với mấy tờ trong tay tôi. Vừa nhìn đã thấy ức chế. Trời sinh tôi vốn là một con lừa lì lợm, kéo không đi, đánh không lùi. Lí Triết tận tình khuyên bảo, tuy tôi thấy khó chịu nhưng cũng đành kí cho xong, nhưng nhà họ Ngô cử những người này tới làm gì, để ép tôi ký tên?

Ba người đàn ông trước mặt này tên là gì tôi cũng không biết, một người béo hai người gầy hơn một chút, khuôn mặt chữ điền, đầu hói, khuôn mặt hao hao giống nhau. Tôi chỉ biết đây là người nhà họ Ngô, đã từng nhìn thấy ở bệnh viện tối hôm qua. Còn lý do tại sao họ tới thì cũng dễ đoán, giấy trắng mực đen để trên bàn đã nói rõ ràng mục đích của họ. Thấy tôi trở về, bọn họ cũng yên tâm hơn nhiều, cũng không tiếp tục nhìn tới nhìn lui trông như bọn cướp, nụ cười lại treo trên mặt, vừa mở miệng đã nói tới chuyện ký tên, "Chúng ta đều là người thẳng thắn cũng không cần nói nhiều, không phải chỉ là ký tên thôi sao, cô ký xong thì mọi chuyện cũng sẽ dễ nói."

Yến Tử trong lúc cấp bách, ôm mấy quyển sách dày và nặng bất chấp tất cả ném về phía bọn họ, nói chuyện còn ngang tàng hơn cả tôi, "Ký cái gì mà ký? Các người còn chưa cút hay sao! Thật là không thể hiểu nổi."

Ở phía đầu câu thang cũng có người lên tiếng, "Đúng, chính là ba người này đây, bọn họ chính là mấy người tới quấy rầy hai vị nữ sĩ này." Mấy vị cảnh sát béo đen người Singapore cùng tiến lên, ngăn cản ba người đàn ông họ Ngô kia.

Tôi nhìn thấy anh thì không thể nhịn được mà hé miệng cười. Tiết Duy Lạc vẫn là Tiết Duy Lạc, chỉ có điều anh đang đeo một cặp kính râm cỡ lớn, mặc áo sơ mi cộc tay in hoa màu lam, cùng một chiếc quần lỡ rộng màu vàng. Ở Singapore, những trang phục như vậy có thể thấy đầy trên dường phố, nhưng với Tiết Duy Lạc mà nói thì đây quả thực là một cú đột phá. Phong cách này nên gọi là gì nhỉ, Bohemian hay là Hawaii? Tiết Duy Lạc vậy mà cũng có thể ăn mặc theo phong cách Hawaii.

Bộ đàm cảnh sát đeo bên hông rè rè vang lên không ngừng. Mấy vị to con này cũng rất nghiêm túc, lấy sổ ra nghiêm mặt ghi chép, giống như lúc nào cũng có thể còng tay ba người đàn ông này lại. Yến Tử thả chiếc chổi xuống, ra chiều đắc ý, "Lên mặt đi, bây giờ để cho mấy người tha hồ mà lên mặt."

Tôi giả vờ bình thản nói với Tiết Duy Lạc, "Anh tới rồi."

Anh đẩy kính mắt, "Vị tiểu thư này, chúng ta quen nhau sao?"

Anh muốn tôi trả lời thế nào, chúng tôi không quen biết, hơn nữa… Thôi quên đi, anh thích giả vờ cũng không phải lần đầu tiên, tùy anh thôi. Tôi chưa bao giờ hoài nghi việc Tiết Duy Lạc là một tên vô lại chính hiệu, ví dụ như bây giờ, anh dùng tiếng Trung bập bẹ nói với ba vị cảnh sát ba người kia quấy rồi hai vị nữ sĩ này như thế nào, mà anh ta lại gặp việc bất bình hăng hái giúp đỡ ra sao. Tiếng phổ thông tiêu chuẩn của anh trong nháy mắt bị lẫn với những âm điệu không rõ ràng, câu nào cũng được mở đầu bằng, "Các anh cũng biết rồi đấy…", trái thêm một chữ "rồi", phải lại chen một chữ "Rồi", "Rồi" nhiều đến mức làm cho dạ dày tôi không thoải mái, chỉ muốn nôn.

Cảnh sát rất phối hợp, có thể nói là nhiệt liệt cổ vũ, anh nói cái gì bọn họ cũng gật đầu. Tôi nghĩ nếu anh là công dân Singapore nhất định bọn họ sẽ thưởng cho anh một cái huân chương vinh dự. Chờ anh "rồi" đem mọi chuyện nói rõ đầu đuôi, ba người đàn ông họ Ngô kia lập tức im bặt, ngơ ngác anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, dường như không thể tìm thấy vị trí của họ trong câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, tích cực làm việc nghĩa này.

Sau đó, người đàn ông mập nhất trong bọn họ rất tự nhiên khi nói tiếp một câu, "không phải như vậy rồi."

Lập tức tôi và Yến Tử cười nghiêng ngả trên đất, bọn họ đã bị Tiết Duy Lạc kéo theo, cách nói năng cũng bị đổi. Những người này vốn nói tiếng phổ thông không được chuẩn cho lắm, tôi cũng không biết là khẩu âm của vùng nào nhưng nghe rất lạ, có lẽ là nghiêng về vùng nông thôn phía nam, bây giờ bị trộn lẫn với phong cách của Tiết Duy Lạc lại càng thêm buồn cười. Cũng không biết là bọn họ nghĩ như thế nào, có lẽ là bị Tiết Duy Lạc đùa tới mức loạn trí rồi.

Tiết Duy Lạc còn rất tốt bụng giúp ông ta sửa lại, "Tại sao lại không phải như vậy rồi? Ông nói đi, ông nói đi rồi." Anh chê tôi và Yến Tử cười phá hoại bầu không khí, còn lớn tiếng quát chúng tôi, "Các cô gái không nên cười, không nên cười rồi, nói với cảnh sát rõ ràng đi rồi."

Vở kịch nháo loạn này kèo dài tới nửa giờ mới kết thúc. Cảnh sát "hộ tống" ba vị kia rời khỏi địa bàn của Yến Tử, bọn họ còn nói nếu những người này dám tới quậy nữa, sẽ bắt họ vì tội "quấy rối." Biểu tình lúc nói rất nghiêm túc, thậm chí bọn họ còn gọi bảo vệ ở đây tới chứng kiến. Tôi và Yến Tử cúi đầu nắm tay, lấy hình dáng rụt rè sợ hãi của người bị hại đứng một bên. Đây không phải là diễn trò cười, mà là thủ đoạn lợi dụng pháp luật để bảo vệ bản thân.

Lúc bọn họ đi, Tiết Duy Lạc cũng đi theo, nhưng đi được một lúc anh đã thoải mái quay lại, vừa bước vào nhà đã trực tiếp mắng tôi, "Em còn có não hay không hả? Móc ra cho tôi xem, có lớn được bằng óc heo hay không?"

Yến Tử vội vàng nhìn đồng hồ, "Ôi chao, tối nay tôi còn có tiết tự học", sau đó xỏ giày kéo cửa chạy mất, để nhà lại cho tôi. Thì ra trong tình huống thế này, nhà cũng có thể không cần giữ.

Tôi đứng im nghe Tiết Duy Lạc phát biểu.

"Em nói xem em nghĩ gì, còn cầm loại giấy tờ như thế này về, cầm về làm gì hay em còn muốn ký tên? Đầu em bị lừa đá hay sao mà lại muốn ký?"

"Tôi..."

"Đừng có xem mồm vào, tôi còn chưa nói xong. Cuối cùng thì trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy hả? Tên bác sĩ họ Lí đó nói vài lời ngon tiếng ngọt thì em liền đồng ý ký tên thật sao, nếu không phải tôi tới, em còn định ký thành sáu bản, giúp bọn họ làm hai lần bảo hiểm hả? Em có biết ký xuồng sáu chữ này là bao nhiêu tài sản hay không?"

"Không biết."

"Không biết mà em cũng ký?"

"Ôi…"

Thôi được rồi, tôi không có lời nào để nói. Khí thế của anh luôn vượt lên trên tôi, điều này cũng đồng nghĩa với việc đêm nay tôi không thể chỉ cần vươn cổ lên cãi là có thể giải quyết xong chuyện. Nhưng tôi thực sự không biết chỗ này tài sản đó là bao nhiêu, có thật là lên đến hơn trăm triệu không? Nếu đúng thì thật đáng sợ.

"Em nghe kỹ cho tôi, đó là ba trăm triệu, bao gồm tài sản cố định, cổ phiếu, công trái và tiền cho vay."

"Nhiều như vậy sao!" Tôi không nhịn được, thở hắt một hơi, nhưng cho dù có nhiều như vậy thì tôi vẫn không cho rằng đó là đồ của mình.

"Chỗ này còn bao gồm cả cổ phần của bệnh viện tư nhân mà bố em đang làm, cũng có cả cổ phần của công ty gia đình tôi. Em cứ định tùy tiện mà ký như vậy à? Cũng không tham khảo ý kiến của người khác. Em có tư cách gì xử lý những thứ này."

"Nhưng… nếu như không phải Ngô Dao chết sau bà nội cô ta thì tất cả số tài sản này sẽ thuộc về Ngô Dao hay sao?"

"Thời gian tử vong đã được xác nhận, không nghi ngờ gì nữa, tài sản thuộc về em! Chẳng bao lâu nữa luật sư bên Mỹ sẽ tới."

"Nhưng…"

"Không có nhưng gì hết!"

"Tôi đã đồng ý với bác sĩ Lí…"

"Không có hiệu lực."

Đã tới nước này rồi thì cũng không có gì để nói tiếp. Lập trường của Tiết Duy Lạc hết sức rõ ràng, chết cũng không cho tôi ký tên. Lập trường của Lí Triết lại càng sáng tỏ hơn, nhất định trong vòng sáng mai tôi phải ký. Nhưng dựa trên ý nghĩ cá nhân của tôi mà nói, tôi thiên về phía Lí Triết.

Trên đời này sẽ không có loại tình yêu như vậy, yêu anh nhưng lại không tin anh. Nếu không thì tôi với Tiết Duy Lạc sẽ là trường hợp hiếm thấy duy nhất. Tôi có thể đánh đổi mạng sống của mình để yêu anh nhưng cho tới bây giờ, tôi vẫn không tin anh. Tiết Duy Lạc nói anh đang ở khách sạn Four Season (khách sạn Bốn Mùa), nhất định phải túm tôi đến ở đó. Lý do thì cũng không cần nói nhiều, chính là ở gần để dễ trông chừng không cho tôi ký tên. Con người xa xỉ này còn đặt phòng SUITE4*.

Tôi nằm trên giường lớn xa hoa cấp năm nhưng không tài nào chợp mắt được. Ba trăm triệu, ông trời ơi, là ba trăm triệu. Tôi có thể khằng định là nếu như mất đi cơ hội này thì cả đời tôi không bao giờ có thể sở hữu ba trăm triệu nào khác. Nhưng ba trăm triệu rơi từ trên trời xuống thực sự có thể dễ dàng cầm trong tay như vậy hay sao? Thứ này sẽ sinh ra bao nhiêu ảnh hưởng xấu với tôi và gia đình tôi? Tôi không biết, tôi rất sợ. Nói đi cũng phải nói lại, tôi là một đứa không có tiền đồ, nhưng nếu để cho tôi cầm ba trăm triệu của người khác, không những tôi sẽ chùn tay mà đầu óc của tôi cũng sẽ không biết phải dùng chúng thế nào.

Bên ngoài tấm rèm cửa sổ dài chấm đất là một hồ bơi nhỏ, được trang trí bởi một vòng ánh nến, chỉ cần gió hơi lớn một chút là có thể làm những ánh nến chập chờn, giống như tâm trạng của tôi lúc này.

Rầm một tiếng, bọt nước bắn tung.

Tôi sợ hết hồn. Thì ra Tiết Duy Lạc cũng không ngủ, muộn như vậy còn đi bơi. Trước đây tôi chưa từng được nhìn anh bơi bao giờ. Anh bơi ngửa, nghe nói kiểu bơi này có thể làm săn chắc vòng eo nên tôi cũng học nó, chỉ là bề bơi này rất nhỏ, rất khó để duỗi thân. Tôi dựa lưng vào sàn kính nghe tiếng nước trong hồ, bỗng nhiên lại nhớ tới lúc mình lênh đênh trên biển. Tôi cũng ngồi trên thuyền nghe tiếng nước như vậy, chờ đợi giờ phút cuối cùng của mình.

Người ta vẫn nói khi trải qua sinh tử thì ham muốn với tình cảm và tiền tài của con người ta sẽ trở nên khác đi, nhưng tôi lại thấy cũng không hẳn như họ vẫn lại. Trải qua sinh tử nhưng tôi vẫn là tôi, ăn uống ngủ nghỉ vẫn không thiếu, nhìn thấy động vật nhỏ sẽ không thể bỏ qua, tình cờ nhìn thấy những món đồ xa xỉ qua tủ kính trong cửa hàng vẫn không kìm được ham muốn. Mỗi tháng trôi qua tôi cũng không biết nguồn phí sinh hoạt tháng sau của mình sẽ kiếm từ đâu. Nhưng một người thấp kém như tôi cũng biết được hai chữ thành tín là thế nào.

Tôi lấy mấy tờ giấy mà Lí Triết đưa, đặt lên bàn trà của khách sạn, ký ba chữ tên mình xuống. Tôi tự trào phúng, Cố Phỉ Phỉ, đời này của mày sống cũng đáng, ký một chữ trị giá một trăm triệu, có vị tai to mặt lớn nào có được đãi ngộ như thế này chứ. Sau khi ký xong, tôi cất mấy tờ giấy này thật cẩn thận, giấu vào ngăn đầu của túi đựng đồ trang điểm.

"Em đang làm cái gì thế?"

Tôi vội vàng giấu bút ra sau lưng, tim bỗng đập thình thịch mà không hiểu tại sao, "Không có?"

"Em không ngủ được sao?"

"Một chút."

"Mỗi lấn nói dối em đều dùng những từ một âm tiết."

"Có sao?"

Anh trực tiếp lấy khăn tắm trong ngăn kéo, nhìn có vẻ là muốn đi tắm. Tôi tới gần nịnh nọt, "Anh có cần pha nước hay không?"

"Em thấy ai tắm vòi hoa sen cần pha nước chưa? Có điều…" Còn điều gì nữa? Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

"Có điều, nếu như em muốn vào tắm cùng cũng được." Vẻ mặt anh giống như đang đùa giỡn, rồi lại đổi về cái vẻ mặt của bố dượng khi nãy. Tôi cân nhắc về sau mọi người cũng không cần đi khám bác sĩ tâm lý, cần gì phải tiêu tiền, chỉ cần nhảy vào hồ bơi hai vòng cũng có công hiệu làm tinh thần thoải mái.

Mặt tôi lại đỏ, lắp bắp không biết phải tiếp lời như thế nào. Anh cười ha hả, vắt khăn tắm lên vai, bước vào phòng tắm.

Thừa dịp anh đi tắm, tôi vội vàng quay trở về ổ chăn, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Năm rưỡi sáng ngày hôm sau, tôi ngồi dưới lầu khách sạn Lí Triết ở để chờ. Vì thức dậy quá sớm nên lúc ra cửa, tôi chẳng khác gì trộm. Do quá mệt nên cuộn tròn người ngáp ở sô pha trong sảnh. Tôi gọi điện cho Lí Triết nhưng anh ấy tắt máy. Có lẽ anh ấy có thói quen tắt điện thoại khi đi ngủ.

Tôi chép miệng một cái, nhìn quầy lễ tân rồi lại ngó ra ngoài cửa. Nhưng chỉ một cái liếc mắt vô tình này lại khiến tôi sợ mất mật. Phía ngoài cánh cửa kính xoay tròn kia không phải chính là ba người đàn ông nhà họ Ngô hay sao? Chẳng lẽ họ cũng ở chỗ này? Nhìn bọn họ giống như đang đi ra ngoài ăn sáng, chỉ có điều, giờ này ra ngoài cũng quá sớm, chỉ là mua đồ ăn sáng thôi có cần phải đi sớm như vậy không? Bây giờ mới năm giờ bốn mươi bốn phút.

Dưới tình thế cấp bách, tôi vội vàng cầm tạp chí ở khách sạn che khuất mặt, đồng thời giấu túi đựng đồ trang điểm dưới gầm sô pha. Chỉ cần Lí Triết thấy mấy thứ này sẽ biết là tôi đã tới.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tôi chỉ có thể cầu khẩn những người này mau mau bước qua chỗ tôi. Xin Bồ Tát phù hộ để họ không nhìn thấy tôi, cầu xin người!

Hai người đi trước chỉ lướt qua tôi thật, đứng nhấn thang máy cách đó không xa. Người đàn ông béo chậm rãi hơn một chút, rõ ràng ông ta đã đi lướt qua chỗ tôi rồi quay lại, giật tờ tạp chí trong tay tôi. Tám con mắt trực tiếp đối mặt nhau, không được, tôi phải chạy!

Tôi ngồi còn ông ta đứng, tôi thẳng chân chuẩn bị chạy lại bị ông ta chặn lại. Tôi há miệng định hét lên, nhưng không ngờ ông ta lại đi trước một bước, "Tiểu Cố à, ha ha ha, cô tới lúc nào vậy, ha ha ha." Âm thanh của người đàn ông này vang dội, hai người còn lại lập tức xông tới, cười vui vẻ đồng thời ra tay đè tôi lại, người bên ngoài nhìn vào giống như người quen mừng rõ gặp nhau chốn đất khách.

Lễ tân ở sảnh quả thực có nhìn về phía chúng tôi một chút, nhưng cô ta cũng chỉ nhìn qua, rất nhanh lại cúi đầu làm việc của mình. Ba người này cũng không thèm quay lại phòng, trực tiếp mang tôi tới bãi đỗ xe, rời khỏi khách sạn.

Vừa lên xe tôi đã bị trói lại, hai tay buộc phía trước người, cả người bị dính cố định trên ghế. Chỉ là bọn họ vẫn còn tốt chán, còn cho tôi uống nước cùng mấy miếng bánh coi như ăn sáng. Dường như bọn họ cũng không có kinh nghiệm trong chuyện bắt cóc này, lúc trói tôi còn luống ca luống cuống, không ngừng gọi điện thoại dọc đường đi, âm thanh vô cùng khẩn trương. Lúc nói chuyện điện thoại, bọn họ dùng tiếng địa phương, thảo luận những gì dĩ nhiên tôi không thể nghe hiểu. Tôi đoán là đang hỏi người ở đầu bên kia phải làm gì. Có điều chỉ cần nhìn người đàn ông đang rung chân trong xe bên cạnh tôi cũng có thể đoán được thân phận của bọn họ, chín mươi chín phần trăm không phải là người thành phố mà là thân thích nhà họ Ngô ở nông thôn. Chẳng trách sao họ lại đi ăn sáng sớm như vậy. Nếu là người ở nông thôn thì dậy lúc bốn năm giờ là hết sức bình thường. Người đàn bà họ Ngô cũng thật kỳ quái. Dựa vào năng lực của bà ta thì tìm vài người tới Singapore để bắt cóc tôi có khó gì, bà ta có tiền lại có quan hệ rộng, tại sao phải tìm mấy người thân thích ở nông thôn tới làm việc thay mình. Còn chuyện bây giờ sẽ đi đâu tôi cũng lười quan tâm, Singapore "lớn" như vậy, bọn họ còn có thể mang tôi đi đâu?

Điện thoại trong túi của tôi không ngừng vang lên, người đàn ông lớn tuổi nhất đưa tay lấy điện thoại của tôi, sau đó dứt khoát tháo pin ra. Tôi không biết là ai gọi, Tiết Duy Lạc, Lý Triết hay là Yến Tử? Cho dù là ai trong số bọn họ phát hiện tôi mất tích cũng là một chuyện tốt.

Bọn họ nói chuyện, trong đó chỉ có một câu là tôi nghe hiểu. Bọn họ nói thuê một tòa đảo nhỏ, tên là gì nhỉ, đảo Bang Ca. Bởi vì bọn họ dùng tiếng địa phương không thể nói được từ này nên tôi mới có thể dịch những gì họ nói sang tiếng phổ thông. Tiền thuê đều được trao đổi, là 2600 nhân dân tệ trong hai ngày một đêm. Dịch vụ thuê đảo như thế này tôi đã từng được nghe, Yến Tử nói là một dịch vụ mới của một Công ty Singapore, nhắm vào vào những người có tiền. Họ không chỉ có thể thuê cả một hòn đảo để hưởng thụ không gian cá nhân mà trên đảo còn có những biệt thự xa hoa với quán bar và nhân viên phục vụ. Mấy gã nhà họ Ngô này có vẻ cũng tiếc tiền, cảm thấy chi phí thuê đảo quá đắt còn gọi điện thoại xác định mấy lần, nhưng lần nào cũng chỉ nhận được cùng một đáp án, lúc này bọn họ mới không nói thêm nữa.

Tôi ngồi trong xe nhìn chiếc thuyền chở ra đảo từ phía đằng xa, mặt trên có dòng slogan cỡ lớn của công ty lữ hành, " kì nghỉ Huỳnh Quang, bạn có dám đi?" Tôi cười khổ, tự nhủ trong lòng, tôi không dám nhưng vẫn bị người ta bắt phải đi. Mấy người bọn họ cởi trói cho tôi nhưng vẫn kín đáo dùng dao đe dọa, khiến tôi không nhúc nhích hay lên tiếng cầu cứu. Ta cảm thấy bọn họ xem ti vi quá nhiều, hành động kiểu này chính là tiết mục ăn cướp vẫn được diễn trước đây. Đáng thương cho tôi, không biết đời nào đã tích được phúc phận này, nhân sinh cũng thực quá phong phú. Tôi bỗng nghĩ tới Quyên Tử, những giây phút cuối cùng của Quyên Tử cũng bất đắc dĩ như vậy sao?

Thuyền có đáy thủy tinh, có lẽ là đã nghiên cứu kỹ lưỡng nhu cầu và sở thích của khách hàng nên công ty này quyết định sơn mui thuyên màu xanh lam. Màu lam của thuyền hòa cùng màu lam của bầu trời nhìn rất đẹp mắt. Nước biển ở Singapore có màu xanh lục đậm mà không phải màu biển xanh lam như chúng ta vẫn quan niệm về biển xanh rộng lớn. Thật ra tôi không có tâm tình thưởng thức cảnh biển, nhưng nếu đã chẳng còn cách nào để thoát thân, chẳng bằng nhìn xem xung quanh. Bọn họ trói chặt tay chân tôi, nhưng không thể trói được đôi mắt tôi.

Hướng dẫn viên trên thuyền rất nhiệt tình, dùng tiếng Trung giới thiệu cho chúng tôi nghe về các thắng cảnh. Tuy rằng những chỗ anh ta nói tôi đều đã đi qua nhưng ở trên thuyền ngắm nhìn công viên Sư Tử lại mang một phong vị khác.

Ba gã họ Ngô chắc chưa từng được đi du lịch đây đó, bọn họ nghe rất chăm chú, còn phối hợp bắt chuyện chỉ chỉ chỏ chỏ. Hướng dẫn viên nhìn tôi mấy lần, dường như cảm thấy tôi trầm quá. Có thể là theo anh ta, bình thường các du khách đều rất hưng phấn mà không giống như tôi, một lời cũng không nói. Anh ta hỏi tôi có phải bị say tàu hay không? Tôi lắc đầu. Con dao bên hông dí sát vào lưng tôi, tôi vội vàng gật đầu một cái. Lúc này người hướng dẫn viên mới bỏ lại tôi, quay sang trả lời mấy câu hỏi của người đàn ông kia.

Cánh tay trước người tôi không ngững vẽ hình chữ S, tôi hi vọng người hướng dẫn viên có thể nhìn thấy đây là một tín hiệu cầu cứu. Đáng tiếc cho tới khi thuyền nhỏ cập bờ anh ta đều không phát hiện ra, thậm chí còn nhiệt tình vẫy tay, giới thiệu nhân viên trên đảo với chúng tôi.

Phóng tầm mắt nhìn quanh, trên đảo khắp nơi đều là dừa, trên bãi cát có một hàng ghế nằm màu trắng, bên trên là những chiếc lán hình ô xòe làm từ cỏ tranh, trên đỉnh lán là những cây dừa được phơi thành màu trắng ngà. Nhìn lên phía trên một chút là một dãy nhà thấp, theo lời các nhân viên thì đây chính là khu biệt thự. Mấy người đàn ông mang tôi tới thẳng một gian nhà rồi khóa lại, trói tay tôi ra phía sau lưng, hạ rèm cửa sổ xuống, dùng băng dính bịt miệng tôi lại đồng thời ngắt dây điện thoại, tịch thu toàn bộ đồ đạc của tôi.

Tôi biết trên đảo còn có quán bar cùng các phương tiện giải trí khác, dĩ nhiên bọn họ có thể đi chơi. Chỉ cần trói tôi thật kỹ là bọn bọ có thể thoái mái hưởng thụ dịch vụ xa hoa thoải mái trên đảo.

Tôi nghiêng người nhảy vài bước, ngã nằm ngửa mặt trên giường. Mấy tên đáng chết này đúng là xem cảnh diễn bắt cóc quá nhiều, cảm giác bị băng dính bịt miệng này, chỉ cần là người thì đều không thể chịu được. Phỏng chừng lông tơ bên mép của tôi đã anh dũng hi sinh, không biết mấy nữa có bị dị ứng nổi mẩn đỏ hay không? Tôi trợn tròn mắt, ngoại trừ đếm cừu chỉ còn cách đếm sơn dương. Tôi đúng là ăn no rảnh rỗi, khách sạn năm sao lại không ở, nhất định phải đi để tự chuốc lấy cực khổ. Nếu có thể còn sống đi ra ngoài, không biết mọi người sẽ cười tôi như thế nào đây. Tôi đã nghĩ tới bình luận của người ta, chắc là cô gái này đầu óc bị úng nước, ba trăm triệu còn làm ra vẻ không cần, cuồi cùng lại bị người ta bắt cóc chịu tội. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thất mình thật nực cười, tại sao lại có thể ngu si như vậy, càng buồn cười hơn chính là cho tới tận lúc này, tôi vẫn không hề hối hận về chuyện ký tên.

Tôi cứ lúc tỉnh, lúc ngủ, chập chờn như vậy, tới khi quay đầu ra ngoài cửa sổ thì bầu trời đã tối đen.

Chiếc đồng hồ trước mặt tôi đã chỉ sáu giờ. Bụng tôi bắt đầu hát vang bài ca "Không thành kế." Tính ra cả bữa sáng và bữa trưa của tôi cũng chỉ có mấy miếng bánh, lúc này tôi không đói mới là lạ. Những tên chết tiệt này sao còn không mang cơm tới cho tôi vậy.

Sáu giờ mười lăm phút, cuối cùng thì cửa cũng mở ra, tôi chưa kịp nhìn xem người tới là ai thì đã bị bịt kín bằng ga giường, sau đó bị vác ngang người mang ra ngoài. Lúc này tôi nghĩ tới một câu vô cùng chí lý, "Chống cự vô ích." Thôi quên đi, tôi cũng đói bụng, chẳng cần chống cự làm gì. Sau đó là tiếng máy bay trực thăng, sở dĩ tôi biết là nhờ nghe thấy tiếng quạt gió vang rền, âm thanh càng ngày càng vang dội, sắc bén. Tôi được thắt dây an toàn, máy bay cất cánh rời khỏi mặt đất, đồng thời tấm ga giường bịt mắt tôi cũng bị lấy ra. Nhưng tên chết đâm chết chém này…

Ô ô ô ô... Ô ô ô...

Tôi duỗi thẳng chân,căng miệng ra ô ô. Tôi không thể tin được vào mắt mình nữa, tuy rằng lúc nãy vẫn cảm giác có chút gì không phù hợp nhưng không thể nói được. Còn lúc này, tôi có thể nhận ra được điểm không phù hợp chính là tại sao người vào nhà lại phải vác tôi đi, để tôi tự đi không được hay sao? Như vậy chẳng phải sẽ đỡ tốn sức hơn hay sao? Không nghĩ tới rằng, trước mặt tôi không phải là ba người đàn ông thích rung chân nhà họ Ngô mà là Duy Lạc! Tiết Duy Lạc! Người lái trực thăng là một cảnh sát da trắng. Tôi kêu ô ô để ra hiệu bọn họ cởi trói cho mình. Tiết Duy Lạc ngồi thẳng người, biểu cảm vô cùng nghiêm túc. Anh cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái, chỉ đưa tay kéo miếng băng dính dán ngoài miệng tôi xuống. Lúc xé ra cũng không hề cẩn thận nào, giựt đứt không ít tóc gáy.

"Đau quá, đau…" Tôi kêu loạn lên.

"Hừ."

Anh đem túi trang điểm ném vào người tôi, "Xem chuyện tốt em vừa làm đi!", sau đó lấy ba tờ giấy ra, xé từng cái từng cái trước mắt tôi, tan tành thành từng mảnh.

Cảnh sát vẫn rất thân thiện, còn đang hỏi tôi, "Are you ok? Feel good?" Sau đó nói cho tôi biết, chúng tôi đang trên đường bay tới bệnh viện của trường Đại học Quốc gia Singapore. Anh ta sợ tôi sốt ruột, còn an ủi, "10 min, only 10 min." (Mười phút, chỉ mười phút thôi.)

Thật ra tôi không hề khóc, chỉ thấy mũi hơi khó chịu, tôi cầu xin Tiết Duy Lạc, "Anh có thể giúp tôi cởi dây trói được hay không?" Đổi lại vẫn là khuôn mặt cá chết của anh, dường như trong mắt anh lúc này hoàn toàn không có tôi. Đầu ngòn tay của anh để trên đầu gối, theo như tôi quan sát thì đây là một thói quen của anh, khi muốn hút thuốc anh thường có động tác này. Cảnh sát nói là tôi đã an toàn, bọn họ quyết định để cho bác sĩ giúp tôi cởi dây trói và làm kiểm tra toàn thân. Thế nào, chẳng phải là "Cởi quần thối lắm"5*, có cần nhất định phải như vậy hay không? Chỉ cần cởi dây là tốt rồi, những cái khác đều không cần làm.

Máy bay trực thăng đáp xuống khu đỗ trên nóc nhà của bệnh viện Đại học Quốc gia Singapore.

Tôi lập tức được nâng lên cáng cứu thương. Thôi được rồi, đã tới thì cũng nên làm kiểm tra, khám ngoại, thử máu, chụp X quang, làm Cộng hưởng từ hạt nhân6*… Xin hỏi là án bắt cóc tại sao còn phải kiểm tra bệnh mù màu cùng trí lực? Tôi yếu ớt như vậy hay sao? Tôi chỉ bị trói có một ngày mà thôi.

Khi Yến Tử nhìn thấy tôi nằm thoi thóp, đầy ống cắm quanh thân, nó vô cùng kinh ngạc, "Ôi, chẳng phải là nói mày không bị thương hay sao, thế nào lại biến thành như vậy?"

Tôi chỉ có thể thành thật trả lời, "Tao đói bụng. Bác sĩ nói đêm nay chỉ có để truyền đường Gluco, không thể ăn thức ăn."

Ngoài cửa sổ bệnh viện cũng là hàng cây dừa, tôi nằm trên giường bệnh trắng toát có mùi thuốc sát trùng nghe đài phát thanh. Đài tiếng nói Singapore có một kênh đang phát chương trình âm nhạc tiếng Hán, sau đó là bản tin tài chính tiếng Anh, tôi vừa nhắm mắt vừa nghe câu được câu không. Bị trói một ngày, xương cốt toàn thân tôi cũng sắp rụng rời. Tôi suy nghĩ gần đây có phải do mình quá lười biếng hay không mà chỉ nếm đau khổ có một chút như vậy cũng không chịu được. Tôi dựng thẳng hai chân hướng lên phía trần nhà, nằm ở tư thế yên lặng. Đây cũng là một cách thức rèn luyện bắp chân.

Yến Tử lôi một chiếc ghế ngồi cạnh giường, liếc mắt nhìn tôi, nghiêng đầu cười một lúc, lại nhìn lại cười. Nó không nhịn được nói, "Ha ha ha, tao thấy mày là tự làm tự chịu, đúng là không sai chút nào."

Tôi nói với Yến Tử, "Không được, tao nuốt không trôi cơn giận này!"

"Nuốt không trôi là được rồi, ai muốn mày nuốt? Đúng là ăn no rửng mỡ." Tiết Duy Lạc đẩy cửa đi vào, đưa cho tôi một hộp sữa bò, chạm vào vẫn còn ấm.

Yến Tử kéo anh, "Anh đừng nói nó. Bản thân nó còn chịu chưa đủ phiền muộn hay sao?"

Tiết Duy Lạc nói với tôi, "tôi đã lấy danh nghĩa của em liên hệ với luật sư bên Mỹ. Bọn họ nói thủ tục nghiệm chứng đã được làm xong, có khả năng sẽ kéo dài tới tháng mười hai hoặc muộn hơn."

"Lúc đó tài sản sẽ thuộc về Phỉ Phỉ đúng không?" Yến Tử chống má, vẻ mặt hưng phấn.

"Gần như là như vậy. Đến lúc đó còn đi làm một vài thủ tục pháp luật khác."

Nằm viện quan sát một ngày, tôi được sắp xếp về nước. Trước khi xuất viện, hộ sĩ mang vào một bó lan Vanda7*, nói là nó được đặt trước cửa, không viết tên. Tôi ôm tới ngửi một lát, thật thơm.

Có người nói trước đây, một trong những người đàn ông giàu nhất thế giới, Abramovich8* khi ly dị vợ cũng chỉ chia cho bà ta ba trăm triệu đô la Mỹ, mà tôi cũng chiếm được ba trăm triệu, chỉ là đổi thành Nhân Dân Tệ. Vì vậy cuộc sống của tôi dường như cũng thay đổi. Trong mắt nhiều người, tôi cũng biến thành một phú bà giàu có kỳ hạn.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi đi xa nhưng lại là lần đầu tiên cả đại gia đình tới sân bay đón tôi. Bác gái cả, cậu trẻ, chú dì, anh chị em họ, mỗi người khi nhìn tôi đều cảm thấy tôi chính là một cây ATM di động. Dường như chỉ cần sở hữu khuôn mặt của tôi là tiền tài có thể cuồn cuộn chảy tới. Người lớn còn có thể nhịn được không nói gì, chỉ giả vờ giả vịt ân cần ỏi han. Mấy đứa bé cũng mặc kệ mấy điều này, em trai bên ngoại của tôi, mới học năm hai trung học cơ sở, đã bắt đầu mơ mộng đi du lịch châu Âu, đi xem Manchester United, đi châu Úc lặn biển, sau khi tốt nghiệp muốn cùng tôi mở một công ty game Online. Trừ việc cười cười với nó thì tôi còn có thể nói cái gì, được hay là không được?

Tiết Duy Lạc không cùng tôi về nước mà đi Hongkong xử lý một vài công việc. Chỉ là lúc đi tôi nghe anh nói, cảnh sát đã chính thức bắt giữ ba người đàn ông họ Ngô với tội danh bắt cóc. Căn cứ vào Thẩm quyền giải quyết vụ án theo lãnh thổ, bọn họ bị thẩm xét tại Singapore.

Tôi bị ép ở nhà mợ một ngày, sau đó lại tới nhà dì ăn cơm trưa. Trong ba chữ "Tình – Lý – Pháp" này, người Trung Quốc thường đem chữ "tình" đặt ở vị trí đứng đầu. Mãi cho tới khi về đến nhà, tôi lại ngoài ý muốn nhận được thông báo phỏng vấn từ hai bệnh viện thú ý trong hộp thư. Trong đó có một phong hồi âm nói rõ ràng: Cô gái này, chúng tôi muốn cô. Còn về vị trí cụ thể thì chờ tới khi cô đến chúng ta sẽ thảo luận tiếp. Loại cơ hội được nhận và được trao đổi trực tiếp như thế này rất hiếm thấy, vì vậy mà tôi vô cùng kích động.

Tôi không thể hình dung được cảm xúc của mình lúc này, so với ba trăm triệu, nó mang lại nhiều cảm giác thành công cho tôi hơn. Tôi nhảy lên ở trong phòng, như một con ruồi trâu không ngừng bay loạn vòng quanh. Tôi lập tức gọi điện cho Yến Tử, cho Tiết Duy Lạc, cho bố mẹ và tất cả những người mà tôi nghĩ đến. Dĩ nhiên tôi cũng thử gọi cho Lí Triết nhưng điện thoại không có tín hiệu.

Tây Tây gầy. Con chó nhỏ đáng thương, rời đi tôi không được mấy ngày đã gầy. Lông trên đuôi của nó trơ trọi, mũi khô nhìn không còn chút sức sống. Chỉ vừa nhìn thấy tôi, nó như người bệnh lâu năm gặp được thuốc tiên, thay đổi ngay lập tức, hết chạy lại nhảy, chạy trước chạy sau kêu rầm rì. Có trách thì trách con chó nhỏ này không thể nói chuyện, nếu như nó có thể mở miệng, chắc chắn nó có cả bụng oan ức muốn kể cho tôi nghe. Tôi đút cho Tây Tây một ít thức ăn cho chó, không trưng cầu ý kiến đã dắt nó đi dạo. Mấy ngày nay, tôi quen sống trong nhung lụa, mắt thấy cái bụng nhỏ của mình càng ngày càng khỏe mạnh hơn.

"Hoa Mã Lan hoa, hoa Mã Lan hoa, không sợ gió táp mưa sa, những người cần lao đang nói chuyện, xin mi lúc này hãy nở hoa!"9*

Bốn cô bé đeo khăn quàng đỏ vây quanh cây cột chơi cước, hát một bài nhạc thiếu nhi mà thuở nhỏ chúng tôi vẫn thường hát. Tây Tây rất thích những thứ như sợi len hay dây thừng, nhìn thấy dây nịt lập tức chạy vồ tới cắn. Tôi vội vàng ôm lấy nó. Bọn nhỏ cười vui vẻ túm lại đây, có bé muốn sờ Tây Tây, có bé muốn ôm nó một chút, còn có một cô nhóc mặt tròn vui tính nhất, thình lình hỏi tôi, Tây Tây là nam hay nữ. Đám bạn của cô nhóc vội vàng sửa lại nên hỏi là đực hay cái. Con "sắc cẩu" Tây Tây này thấy bé loli xinh xắn thì bắt đầu khoe mẽ, hết liếm người này lại chà xát người kia, tận tình xàm sỡ. May mắn nó chỉ là một con chó, cũng không ai buồn so đo với nó làm gì.

*Một khu phố gần Orchard ở Singapore, được đặt tên từ những năm 1901 với rất nhiều tòa nhà cổ cao tầng được xây dựng từ những năm 1925.

* Hai thương hiệu bia được nhắc tới là bia Tiger và Blue Lion của Singapore.

* Điển tích cổ Trung Hoa, ý chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như ý, không dưng vác tròng đeo cổ, làm ơn mà mắc oán.

* Loại phòng cao cấp nhất và thường ở tầng cao nhất với các trang bị và dịch vụ đặc biệt kèm theo. Thông thường mỗi phòng Suite gồm 1 phòng ngủ, 1 phòng khách, 2 phòng vệ sinh và nhiều ban công hướng đẹp nhất. Các khách sạn khác nhau đặt tên phòng loại này khác nhau nhằm tăng thêm mức độ VIP để bán giá cao hơn, chẳng hạn như: President room (phòng Tổng thống), Royal Suite room (phòng Hoàng gia)…

* Một câu nói của người dân nông thôn Trung Quốc, ý nói vẽ rắn thêm chân, làm điều thừa.

* Cộng hưởng từ hạt nhân (viết tắt NMR-Nuclear Magnetic Resonance) là hiện tượng một hạt nhân nguyên tử nằm trong từ trường hấp thu hoặc phát xạ một bức xạ điện từ. Cộng hưởng từ hạt nhân cũng được xem là một nhóm các phương pháp khoa học áp dụng cộng hưởng từ hạt nhân vào việc nghiên cứu các phân tử. (Theo Wikikapedia)

*Tiếng Trung gọi là lan Vạn Đại. Vanda là một giống lan phụ sinh của vùng nóng, có một số rất ít mọc trên đá hay trên đất. Đây là một giống có sự phân bổ rất rộng từ Trung Quốc đến Hilnalaya và trải dài từ Inđônêxia đến Niu Ghine và Bắc Úc châu. Vanda gồm hơn 45 loài được biết và trên 1.000 loài cây lai tạo thành bộ sưu tập về lan khá quan trọng.

* Roman Arkadievich Abramovich (tiếng Nga: Роман Аркадьевич Абрамович) (sinh ngày 24 tháng 10 năm 1966 tại Saratov, Nga) là một tỷ phú (oligarch) dầu mỏ người Nga gốc Do Thái và là Thống đốc khu tự trị Chukotka (Nga) từ năm 2000 đến tháng 7 2008. Tháng 3 năm 2006 ông được tạp chí Forbes xếp hạng là người giàu nhất nước Nga[cần dẫn nguồn], người giàu thứ hai tại Anh và đứng thứ 11 trên thế giới với ước tính tài sản 18.2 tỷ dollar. Lúc ly dị, vợ của ông chỉ chiếm được chưa đầy 2% tổng tài sản.

* Một câu hát của bài hát trong bộ phim hoạt hình "Hoa Mã Lan", công chiếu năm 2006, đã đạt giải Kim Kê cho phim hoạt hình hay nhất. Hoa Mã Lan là tên Trung Quốc của hoa Xương bồ hay Diên vĩ Nhật Bản.