← Quay lại trang sách

Chương 5

Makoto xem bản tin đó lúc đang ăn bữa tối muộn tại nhà. Bố nó chưa về vì phải đi giao lưu với công ty, mẹ nó thì có hẹn với những người bạn ở lớp nghệ thuật nên cũng ra ngoài từ chiều. Cơm Makoto đang ăn là món sushi trộn mẹ nó làm. Nhưng Makoto biết chỉ là trộn những loại nhân bán sẵn. Súp miso cũng là loại ăn liền. Lâu lắm rồi nó chưa được ăn cơm mẹ nấu đúng nghĩa. Lý do bào chữa của mẹ nó là: “Có ai ăn cơm ở nhà đâu nên chẳng muốn nấu làm gì cho mất công.” Còn lý do của Makoto là: Tại chỉ toàn mấy món đơn giản nên mới không muốn ăn ở nhà. Chắc bố nó cũng nghĩ vậy.

Thi thoảng Makoto vẫn xem TV trong lúc ăn nhưng chưa bao giờ chọn kênh tin tức. Riêng tối nay, nó muốn xem tin tức vì có một linh cảm. Hôm qua nó đã cho Kaiji và Atsuya mượn xe ô tô. Không biết hai đứa đã làm gì với chiếc xe. Tuy lờ mờ hình dung được nhưng Makoto không dám cụ thể hóa điều đó trong đầu. Vì nó cảm giác sẽ không thể lái chiếc xe đó nữa.

Đêm qua, nói đúng hơn là rạng sáng nay, nó nhận được điện thoại của Atsuya. Atsuya gọi nó tới phòng trọ lấy xe. Giọng Atsuya nghe hơi run run.

Từ nhà Makoto tới phòng trọ của Atsuya khá xa, không thể đi bộ. Nếu đi bằng xe đạp thì lúc về lại không biết để xe đạp vào đâu. Atsuya bảo đến lấy xe sớm nhưng tàu chưa chạy thì chưa thể đi được.

“Tao sẽ để xe ở trước khu nhà, mày đón chuyến tàu đầu tiên đến lấy xe đi. Hiểu chưa? Trái lời là tao báo thằng Kaiji đấy.” Atsuya nói xong rồi cúp máy. Giọng điệu Atsuya rõ ràng không được bình tĩnh.

Bất đắc dĩ, Makoto bắt chuyến tàu đầu tiên tới phòng trọ của Atsuya. Nó muốn sớm lấy lại xe, đồng thời cũng muốn biết xem hai đứa kia đã làm gì.

Chiếc Gloria đang để ngoài đường. Makoto dùng điện thoại di động để gọi Atsuya.

“Sao đến muộn thế?” Mới sáng sớm nhưng Atsuya bắt máy ngay. Makoto đoán là Atsuya không ngủ.

“Tao cố lắm rồi đấy.”

“Thôi được rồi, cứ ở đó.”

Vài phút sau, Atsuya và Kaiji xuất hiện. Mặt thằng nào cũng xám ngoét. Mắt đục ngầu, hai má hõm lại.

“Lên xe đi.” Atsuya ném chìa khóa cho Makoto.

Makoto vừa lên xe thì Atsuya cũng nhảy vào ngồi ngay bên cạnh, còn Kaiji leo lên ghế sau. Tưởng bọn nó muốn đi đâu nên Makoto định nổ máy. Nhưng Kaiji bảo “không cần.”

“Vụ chứng cớ ngoại phạm sao rồi? Mày làm rồi chứ hả?” Kaiji hỏi với giọng u ám.

“Ừ, cũng tàm tạm…”

“Là thế nào?”

“Ba đứa đi hát karaoke. Ở quán Coast. Dọc đường quốc lộ số 4.”

“Nghĩa là sao? Mày có đi hát thật không?”

“Tao có. Họ hỏi tao đi mấy người, tao bảo là đi ba người, hai người nữa đến sau. Tao vào phòng, gọi đồ ăn và đồ uống cho ba người.”

Makoto không kể là nó đã khổ sở thế nào khi phải nhồi hết chỗ đồ ăn và đồ uống của ba người vào bụng.

Atsuya tặc lưỡi.

“Karaoke à…”

“Vì tao chẳng nghĩ ra được chỗ nào khác.”

“Mày ở một mình suốt hả?” Atsuya hỏi.

“Ừ.”

“Vì sao? Vì sao không dẫn thêm hai đứa khác tới? Bảo hai đứa đấy là bọn tao thì có phải là hoàn hảo không?”

“Sao làm thế được. Chuyện đang gấp, với lại nhỡ bọn nó nói linh tinh thì chết.”

“Nhưng nếu mày ở đó một mình suốt thì nhân viên cũng phải thấy lạ chứ.”

“Khoan. Có thể Makoto nói đúng đấy.” Từ ghế sau, Kaiji lên tiếng. “Quán đó không lắp máy quay trong phòng.”

“Không lắp đâu. Thế nên tao mới chọn.”

Không ai biết rõ chuyện đó hơn Kaiji. Không có máy quay, chỉ cần kéo rèm cửa là bên ngoài không nhìn vào được. Lợi dụng điều này mà mấy lần Kaiji đã dẫn con gái vào quán đó rồi giở trò.

“Hơn nữa, khách ra vào quán đó rất đông, nhân viên không kiểm tra kỹ phòng nào có mấy người đâu.” Makoto nói. “Chỉ cần đặt đồ ăn và đồ uống theo số người thì họ sẽ để mặc mình.”

“Mày ở đó từ mấy giờ đến mấy giờ?” Kaiji hỏi.

“Ừm… chắc từ 9 đến khoảng 11 giờ.”

“Chỉ thế thôi à?” Kaiji nhăn mặt.

“Tại tao có biết phải tạo chứng cớ ngoại phạm từ mấy giờ đến mấy giờ đâu, cũng không thể ở đó suốt mấy tiếng được…”

“Mày có ở bốn, năm tiếng thì quán họ cũng không thấy lạ đâu.” Atsuya nói như quát.

Makoto những muốn nói “ban nãy thì lo quán họ thắc mắc vì đi có một khách, giờ lại bảo ở suốt mấy tiếng thì có sao” nhưng nó im lặng.

“Sau karaoke thì sao?” Kaiji hỏi tiếp.

“Hả?”

“Tao đang hỏi chứng cớ ngoại phạm sau khi hát karaoke thì sao?”

“À, cái đó thì…” Mồ hôi chảy ròng ròng sau gáy Makoto. “Tao không biết cần chứng cớ ngoại phạm tới mấy giờ nên cứ nghĩ chỉ cần ở quán karaoke là đủ…”

Makoto cảm nhận được một cú đập ở sau lưng. Là Kaiji đá vào lưng ghế.

“Trời ạ, chỉ có thế thôi hả?” Atsuya nhe răng. “Có mỗi hai tiếng thì ăn thua gì. Mày có biết bọn tao đã phải vất vả thế nào lúc nửa đêm không?”

“Atsuya!”

Nghe Kaiji nhắc, Atsuya liền im bặt. Có vẻ như việc làm lúc nửa đêm là bí mật riêng giữa hai thằng.

“Thôi đành vậy, sau karaoke thì chúng ta tới quán ăn. Quán Annies mọi khi.” Kaiji nói như thể chốt hạ. “Sau đó thì quay về phòng trọ của Atsuya. Ba đứa ở với nhau suốt cả đêm. Thống nhất thế đi.”

“Cả tao nữa hả?” Makoto ngạc nhiên ngoảnh ra sau hỏi.

Kaiji tóm lấy vai Makoto:

“Sao, ý kiến gì?”

“Không, không phải.”

“Thế thì sao?”

“Không biết có ai… hay cảnh sát hỏi bọn mình về chứng cớ ngoại phạm không nhỉ? Có khả năng đó không?”

Kaiji khịt mũi rồi buông vai Makoto ra.

“Đề phòng bất trắc thôi. Tao nghĩ không sao đâu nhưng bọn cảnh sát đang đánh hơi khắp nơi, biết đâu bọn mình lại lọt vào tầm ngắm.”

“Nếu thế thì chứng cớ ngoại phạm tối hôm đó quan trọng hơn tối qua chứ. Tối mà bọn mình bắt con bé ấy.”

Atsuya nhếch môi tỏ vẻ không vui trước câu nói của Makoto. Có vẻ trong thâm tâm hai thằng cũng nghĩ vậy.

“Tối hôm đó cả bọn ở phòng trọ của Atsuya. Nếu có ai hỏi thì trả lời như vậy. Được chưa?” Kaiji nói.

“Được thôi, nhưng giữa chừng thì tao đi về. Vì tao phải trả xe mà. Tao nghĩ là bố tao nhớ việc đó.”

“Sau khi mang xe về nhà thì mày làm gì?”

“Ở trong phòng…”

“Vậy thì sau khi trả xe cho bố xong, mày quay lại phòng trọ của Atsuya. Tóm lại, tối hôm đó cả ba đứa cũng ở cùng nhau. Hiểu chưa?”

Thấy Makoto không đáp, Kaiji bèn túm tóc Makoto từ đằng sau.

“Như tao đã nói hôm qua, mày cũng là đồng phạm đấy. Đừng hòng thoát được một mình.”

Makoto im lặng rồi khẽ gật đầu. Nó muốn hét lên rằng nó vô can. Nhưng nếu làm thế, chưa biết sẽ gặp chuyện gì với hai thằng đó. Bởi lẽ hai thằng đó vừa giết một người.

“Xong!” Kaiji nói rồi buông tóc của Makoto ra.

“Tạm thời cả bọn sẽ không tụ tập một thời gian. Bị cảnh sát để mắt tới sẽ không hay lắm.” Kaiji gật đầu với Atsuya rồi hai thằng xuống xe.

Kể từ lúc xảy ra chuyện đó vào sáng nay, Makoto không làm được việc gì. Rõ ràng là hai thằng đó đã làm chết cô bé và rồi tìm cách để che giấu. Không biết bọn nó đã làm gì? Sử dụng chiếc xe như thế nào? Vì quá lo lắng nên Makoto mới đột nhiên xem kênh tin tức thế này.

“Sáng nay, Phòng cảnh sát Joto quận Koto thông báo có một vật thể giống như xác người trôi trên sông Arakawa, khi cảnh sát vớt lên thì phát hiện thi thể của một cô gái được bọc trong tấm vải bạt màu xanh.”

Giọng của nam phát thanh viên khiến Makoto suýt mắc nghẹn. Makoto chăm chú nhìn vào TV. Màn hình đang chiếu cảnh có vẻ là quay từ trực thăng. Rất đông cảnh sát đang tập trung tại bờ kè sông Arakawa.

“Theo điều tra của Phòng cảnh sát Joto, danh tính của thi thể được xác nhận là Ema, con gái của Nagamine Shigeki, nhân viên một công ty ở thành phố Kawaguchi, tỉnh Saitama. Sở cảnh sát Tokyo và Joto đã bắt đầu tiến hành điều tra theo hướng Ema bị giết.”

Người Makoto đông cứng lại. Đôi đũa đang cầm trên tay không biết rơi xuống từ lúc nào. Nó cũng chẳng buồn nhặt lên. Cảm giác thèm ăn đã hoàn toàn biến mất.

Đây là điều Makoto đã biết. Kaiji và Atsuya lỡ tay làm chết Nagamine Ema, bọn chúng bắt Makoto đem xe tới để xử lý cái xác. Có điều, khi tận mắt nhìn thấy sự việc được phát trên TV, cảm giác bồn chồn, căng thẳng đến khó tả, thậm chí là sợ hãi bắt đầu tấn công Makoto. Nó thấy như mình đã đặt chân vào một đường hầm không có lối ra.

Mày có biết bọn tao đã phải vất vả thế nào lúc nửa đêm không. Makoto nhớ lại câu nói của Atsuya. Bọn nó đã bọc cái xác bằng vải bạt rồi vứt xuống sông Arakawa. Cái xác trôi tới hạ lưu thì bị phát hiện.

Còn nhớ lúc đem xe đến phòng trọ của Atsuya, Makoto thấy hai thằng đều xách túi giấy của trung tâm nội thất. Chắc bên trong đựng vải bạt.

Makoto về phòng mình để lấy điện thoại. Nó dò số của Atsuya, chuẩn bị bấm nút gọi thì khựng lại. Vì nó không biết phải nói gì. Giờ xác nhận được sự thật cũng vậy mà thôi. Sẽ chỉ nhận thêm lời cảnh cáo “Mày cũng là đồng phạm đấy.”

Nhưng có thật nó là đồng phạm không?

Đúng là Makoto đã tiếp tay cho việc bắt cóc Nagamine Ema. Nó là người lái xe. Nó cũng đưa cô bé vào phòng trọ của Atsuya.

Nhưng nó không lường trước được là Kaiji và Atsuya sẽ giết cô bé. Hơn nữa, Kaiji bảo đó là tai nạn. Như thế cũng là đồng phạm à? Đồng phạm giết người?

Tiếc thay, Makoto hoàn toàn mù tịt về luật pháp. Nó chỉ biết, nếu là trẻ vị thành niên thì dù có phạm tội nặng cũng hiếm khi phải vào tù, cũng không bị công khai tên tuổi.

Makoto bật TV trong phòng mình. Nó không tìm thấy chương trình phát tin tức nên để nguyên kênh NHK. Kênh này đang giải thích về hiện tượng thời tiết bất thường ở nước ngoài.

Chợt nhớ ra, Makoto mở ngăn kéo bàn học. Bên trong có chiếc điện thoại di động màu hồng. Nó cầm lên.

Đây là điện thoại của Nagamine Ema. Kể từ hôm đó nó chưa bật lên. Trước khi thi thể được tìm thấy, hẳn là người thân và bạn bè cô bé đã liên tục gọi vào số này. Gửi cả tin nhắn nữa. Nhưng những dòng chữ và tin nhắn thoại ấy đã không đến được với Ema.

Bất giác, Makoto thấy như mình vừa biết được ý nghĩa của việc sống. Đó không chỉ đơn giản là ăn và thở. Mà đó là sự kết nối, trao đổi tâm tư với những người xung quanh. Nghĩa là trở thành từng mắt lưới trong một mạng lưới giống như mạng nhện. Khi một người chết đi, một mắt lưới trong mạng lưới ấy sẽ biến mất.

Một lần nữa, cảm giác mình đã làm một việc kinh khủng bóp nghẹt lồng ngực Makoto. Chiếc điện thoại nhẹ bẫng bỗng nặng trĩu trên tay.

Không biết Nagamine Ema đã kết nối với bao nhiêu người thông qua chiếc điện thoại này? Có bao nhiêu người đã gọi tới số này với một tia hy vọng?

Gần như vô thức, Makoto bật điện thoại lên. Màn hình chờ hiện lên ảnh một chú mèo. Chắc là vật nuôi trong nhà.

Nó quyết định xem lịch sử cuộc gọi đến. Ngay sau khi bọn nó đưa Nagamine Ema vào trong xe, chiếc điện thoại này đã đổ chuông. Không biết ai gọi tới. Giá như gọi sớm hơn 5 phút thì biết đâu đã tránh được sự việc lần này. Màn hình hiện chữ “Bố.” Thời điểm gọi đúng là tối hôm bắn pháo hoa.

Makoto tắt nguồn. Cảm giác xót xa trào dâng. Nó cất lại điện thoại vào ngăn kéo rồi nằm vật ra giường.