Chương 6
“Tôi nghĩ là ở kia.” Tay chủ cửa hàng rượu chỉ vào một điểm trên đường.
Cạnh đó là một khu đất trống có vẻ là dấu vết của một tòa nhà vừa bị giải tỏa. Xung quanh cũng ít nhà dân, chỉ có một quán bar nhỏ không biết còn hoạt động không và một căn nhà trông như nhà kho. Ngay cạnh nhà ga cũng có cửa hàng tiện lợi và quán rượu nhưng chỉ cần đi thêm vài chục mét là khung cảnh sẽ thế này. Đèn đường ít nên buổi tối chắc không nhìn được xa. Đường sá thế này thì con gái đi lại một mình ban đêm đúng là quá nguy hiểm, Oribe nghĩ.
“Anh nói chiếc xe đỗ ở đó là Cedric nhỉ?” Mano vừa nhìn vào sổ tay vừa xác nhận lại.
Tay chủ cửa hàng khẽ cười vẻ không tự tin rồi nghiêng đầu.
“Tôi đoán vậy thôi. Trước đây thằng em tôi đi xe Cedric và tôi thấy giống với xe đó. Nhưng nếu hỏi có đúng là xe Cedric không thì tôi không chắc. Tôi chỉ nhìn loáng thoáng, trời lại tối nữa.”
“Tóm lại là một chiếc xe cỡ đó. Kiểu xe sedan.” Mano xác nhận.
“Vâng, lúc đó tôi nghĩ xe gì mà cũ thế. Vì trông nó rất giống chiếc Cedric mà thằng em tôi đi cách đây hơn 10 năm. Tôi nghĩ nó màu đen nhưng cũng có thể không phải. Nhưng chắc chắn là màu tối.”
“Anh có thể xác nhận giúp đời xe mà em trai anh đi là năm nào không? Nếu anh cho số điện thoại thì chúng tôi sẽ tự hỏi.”
“Vâng, tôi sẽ hỏi. Mà số điện thoại là số ghi trên danh thiếp anh đưa tôi ban nãy à?”
“Vâng, anh cứ gọi theo số đó. Làm phiền anh quá.” Mano gật đầu mấy lần. “Anh thấy người ngồi trong xe trông thế nào?”
“Như tôi đã nói trên điện thoại, là nam thanh niên. Ngồi ở ghế lái và phụ lái. Có thể là cả ghế sau nữa. Tôi cứ thắc mắc không biết bọn chúng đang làm gì.”
“Anh không biết chúng đang làm gì đúng không?”
“Vì tôi chỉ lái xe bán tải đi ngang qua thôi. Nhìn vào nhỡ đâu lại bị ăn chửi. Bọn trẻ bây giờ dễ nổi điên lắm.”
“Anh không nhìn được mặt bọn chúng à?”
“Tôi đã bảo là không thể nhìn chằm chằm rồi mà. Sao? Không được à? Chắc không giúp ích được gì nhỉ?” Gương mặt tay chủ cửa hàng rượu lộ vẻ không hài lòng.
Mano vội xua tay:
“Không không, tham khảo được nhiều chứ. Chúng tôi cũng nghe được chuyện tương tự, khi kết nối câu chuyện từ nhiều người, chúng tôi biết thêm khá nhiều.”
“Vậy thì tốt.”
“À, xin lỗi vì tôi hỏi dai, anh có thể nói lại thời điểm anh nhìn thấy chiếc xe đó không?”
“Điều này thì tôi cũng đã nói trên điện thoại rồi, tôi nghĩ là khoảng gần 10 giờ. Lúc dòng người ào ra khỏi nhà ga sau khi lễ hội pháo hoa kết thúc. Tôi không nói được thời điểm chính xác.”
“Vậy à? Cảm ơn anh nhiều. Có thể tôi sẽ lại làm phiền, mong anh thông cảm.”
Mano nói cảm ơn. Đứng bên cạnh, Oribe cũng cúi đầu.
Tay chủ cửa hàng rượu lên chiếc xe bán tải rồi rời đi. Tranh thủ trên đường đi giao hàng, anh ta đã tới nhà ga để gặp Mano và Oribe.
Anh ta là người chủ động gọi đến đội điều tra để cung cấp thông tin. Theo lời khai thì vào buổi tối hôm Nagamine Ema mất tích, anh ta có nhìn thấy một chiếc xe ô tô khả nghi ở trước cửa nhà ga mà cô bé đã xuống.
Trên thực tế thì cảnh sát cũng nhận được thông tin tương tự. Một vài khách xuống ở ga đó nói là có nhìn thấy một chiếc xe màu đen đỗ trên đường. Điểm chung của các thông tin này là có vài thanh niên trẻ ngồi trong xe.
“Xe Cedric à…” Mano lẩm bẩm lúc đi bộ về ga.
“Nhân viên công ty hôm qua mà ta gặp thì lại bảo hình như là xe Crown.”
“Crown hay Cedric… nếu bảo giống nhau thì cũng giống nhỉ? Oribe, cậu có thạo về xe cộ không?”
“Chà, em cũng chỉ biết như mọi người thôi.”
“Xe Cedric tuổi đời hơn 10 năm thì trông thế nào nhỉ?”
“Còn phụ thuộc là trước đó bao lâu nữa. Vì xe của Nhật thay đổi mẫu mã nhanh lắm.”
“Thế à?”
Hai người tới trước cửa ga. Ngay trước cầu thang dẫn lên nhà ga có đặt một tấm bảng thông báo nhằm thu thập thông tin liên quan đến vụ án Nagamine Ema. Số điện thoại ghi trên bảng là số của Phòng cảnh sát Joto, nơi đặt đội điều tra. Nghe nói, việc không sử dụng câu nói thường quy “Hãy báo với cảnh sát nơi gần nhất” bắt nguồn từ đề xuất của Hisatsuka. Có khả năng hung thủ hoặc đồng bọn của hung thủ khi nhìn thấy thông báo sẽ gọi đến và cung cấp thông tin giả với mục đích làm nhiễu loạn cuộc điều tra. Nếu vậy, cứ để chúng gọi thẳng tới đội điều tra thì càng dễ lần ra được đầu mối.
Kể từ khi đặt tấm bảng này, hầu như ngày nào cũng có điện thoại gọi tới. Tay chủ cửa hàng rượu ban nãy là một trong số đó. Trong khi hầu hết thông tin nhận được đều trật lất thì đội điều tra cũng sàng lọc được một số ít thông tin có manh mối. Lý do là có những câu chuyện trùng khớp.
Trong lúc đợi tàu, đột nhiên Mano thò tay vào túi áo vest. Hình như có điện thoại gọi tới.
“Alo, Mano xin nghe… À, ban nãy cảm ơn anh nhé… Vâng, tôi biết rồi… Vâng… đời năm 78 à. Anh chắc chứ?… Cảm ơn anh. Rất hữu ích.” Cúp máy xong, Mano quay sang nhìn Oribe. “Là tay chủ cửa hàng rượu. Chắc cậu cũng nghe thấy rồi, đời năm 78. Ngạc nhiên chưa? Không phải xe 10 năm trước đâu mà là hơn 20 năm trước đấy.”
“Xe Cedric đời năm 78 à?”
“Vẫn chưa khẳng định được là loại xe đó. Nhưng xe cà tàng vậy mà vẫn chạy được sao? Trên xe là thanh niên nên chắc không phải xe của bọn chúng đâu. Có lẽ là xe của bố. Bọn thanh niên không đời nào đi loại xe kiểu ấy.”
“Ồ, không thể khẳng định được như vậy đâu.”
Oribe đang phản bác thì tàu tới. Hai người lên tàu. Toa vắng khách nên cả hai có thể ngồi cạnh nhau.
“Trong số những người nghiện chơi xe thì vẫn có người đi loại xe cũ như vậy.” Oribe quay trở lại với câu chuyện.
“Hả, để làm gì?”
“Tại thế trông mới ngầu. Trong bất cứ lĩnh vực nào thì đồ vintage cũng rất được ưa chuộng. Đồ jeans cũng thế. Có những chiếc quần giá tận mấy trăm nghìn yên.”
“Quần jeans hả? Thật vớ vẩn.”
“Cả xe ô tô nữa. Có những người cố tình mua xe thật cũ, sửa lại động cơ, sơn lại và nghĩ đi thế mới ngầu. Em nghĩ ai thời nay còn đi xe đời năm 78 là kiểu người như vậy.”
“Hừm, chẳng thể hiểu nổi suy nghĩ của giới trẻ.” Mano trề môi.
“Anh Mano nghĩ sao? Về chiếc xe mà chủ cửa hàng rượu nhìn thấy ấy.”
“Cậu hỏi tôi có nghĩ đó là hung thủ không hả?”
“Vâng.”
“Sao nhỉ? Tôi nghĩ cũng có mùi đấy. Dù sao thì từ ngày mai, chúng ta sẽ phải đi tìm những người sở hữu xe Cedric hay Crown cũ.”
Điều này thì Oribe cũng đã lường trước.
“Việc này có công bố với truyền thông không ạ?”
“Chắc không thể không công bố rồi. Đảm bảo là các sếp ở trên rất muốn công bố đấy. Lần nào họp báo cũng nói chưa thu hoạch được gì thì sẽ ảnh hưởng tới uy tín của cảnh sát.”
“Chắc cũng sẽ công bố luôn người ngồi trên xe là các nam thanh niên nhỉ?”
“Chắc thế. Nếu đúng thì có khả năng hung thủ sẽ ra đầu thú. Các sếp cũng hy vọng vậy.”
Oribe im lặng suy nghĩ. Có điều này anh băn khoăn không dám hỏi.
“Cậu sao thế?” Như thể đoán được, Mano hỏi.
“Quả thật, nếu hung thủ là trẻ vị thành niên thì sẽ có nhiều chuyện khó làm đúng không ạ?” Oribe lấy hết can đảm nói.
Mano cười buồn.
“Cậu bận tâm điều hôm trước tôi nói à? Tôi nói năng ẩn ý quá, xin lỗi nhé.”
“Em quan tâm mà.”
“Cũng có thể đấy. Chà, đúng là sẽ khó. Nếu hung thủ là trẻ vị thành niên thì cách đối xử sau khi bắt được rất phiền hà, muốn khởi tố thì bên kiểm sát cũng phải cẩn thận nhiều thứ, nói chung rất mệt. Nhưng điều tôi nói hôm trước không phải vì lý do này.”
“Vậy thì là…”
Vẫn giữ nguyên nụ cười, Mano nhăn mặt.
“Chắc cậu vẫn còn nhớ vụ quây hội đồng giết người xảy ra tại quận Edogawa cách đây 3 năm. Một học sinh cấp ba bị giết trong nghĩa trang. Đội của tôi phụ trách vụ án đó.”
“À, em có nghe. Hung thủ cũng là học sinh cấp ba.”
“Một vụ án kinh khủng. Nạn nhân không chỉ bị vỡ nội tạng mà còn chi chít vết bỏng khắp cơ thể. Ra đầu thú là nhóm bốn người bạn chơi cùng. Bọn chúng được bố mẹ dẫn đến, mặt mũi sáng sủa lắm. Đứa nào cũng khóc nhưng không phải vì cảm thấy có lỗi với nạn nhân. Chúng chỉ rên rỉ vì bị cảnh sát bắt giữ thôi. Bọn chúng thấy bản thân đáng thương lắm. Tôi nghe kể mà giật mình. Cậu biết tại sao chúng lại giết người không? Vì không được cho mượn máy chơi điện tử. Đúng rồi, chính là game đó. Cái trò mà chơi trên TV rồi ấn nút tít tít ấy. Học sinh cấp ba cãi nhau vì tranh giành đồ chơi, kết cục là giết người. Bốn đứa xông vào đấm đá, đến khi nạn nhân bất tỉnh thì gí lửa đốt.”
“Lửa?”
“Gí bật lửa vào đốt. Các vết bỏng là do bị đốt.”
“Thật là…” Oribe tặc lưỡi.
“Hễ nạn nhân tỉnh là bọn chúng đánh tiếp. Cứ lặp đi lặp lại như vậy. Đến khi nạn nhân hoàn toàn bất động thì bọn chúng kết thúc bằng cách đốt tai. Nếu nạn nhân vẫn bất động thì chứng tỏ là đã chết thật.”
Oribe im lặng lắc đầu. Chỉ nghe thôi cũng thấy buồn nôn.
Mano thở dài thườn thượt.
“Tôi cũng từng gặp bố mẹ của nạn nhân, họ tội nghiệp lắm, tôi chẳng thể nhìn thẳng vào mắt họ. Dù được họ bảo rằng ‘các anh vất vả quá’ nhưng nói thật là tôi thấy day dứt vì cảm giác bất lực. Chúng tôi đều nghĩ mình chẳng làm được gì cho họ.”
“Bọn chúng có xin lỗi không ạ?”
Mano thở hắt ra rồi lắc đầu.
“Nói chung bọn chúng chỉ khóc thôi. Chẳng nói năng được gì cho ra hồn. Đã thế, đứa chủ mưu còn cằn nhằn rằng nó bị như thế này là do lỗi của bố mẹ và mọi người xung quanh, khiến nó bị sang chấn tâm lý. Nghe xong tôi chỉ muốn đấm cho nó một phát.”
“Anh Mano là người thẩm vấn ạ?”
“Không, tôi nghe đội trưởng kể lại nên điên lắm.”
Chắc là vậy rồi, Oribe thầm nghĩ. Nhìn Mano bây giờ thì thấy anh có thể đấm thật.
“Bọn nó làm chuyện khủng khiếp như vậy nhưng chúng ta lại chẳng thể tử hình hay tống vào chuồng lợn được.”
“Tại vì là trẻ vị thành niên ạ?”
“Cũng một phần nhưng ở thời điểm xảy ra vụ việc, chúng còn uống rượu cơ. Uống như tắm luôn. Thế là giữa chừng còn nổ ra một cuộc tranh luận nực cười là cửa hàng đã bán rượu cho chúng có phải chịu trách nhiệm không? Khi biết bọn chúng chưa đến tuổi mà vẫn bán.” Mano vò đầu như thể nhớ lại cảm giác khó chịu khi đó.
Sực nhớ ra điều gì, tay Mano dừng lại, miệng anh lẩm bẩm.
“Nhưng nản lòng nhất chắc phải là đội trưởng. Đội trưởng có cậu con trai tầm tuổi ấy mất vì tai nạn nên rất ủng hộ bố mẹ của nạn nhân. Ngay cả khi chúng tôi không còn phụ trách vụ án, hình như đội trưởng vẫn thường xuyên tới gặp họ. Đội trưởng nói việc duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là cung cấp thông tin cho họ.”
“Vậy ạ?”
Giờ thì Oribe hiểu vì sao ở vụ án lần này, Hisatsuka cố gắng không đề cập tới khả năng hung thủ là trẻ vị thành niên.
“Nạn nhân bị tiêm thuốc an thần nhỉ? Nghĩa là nhiều khả năng hung thủ cũng sử dụng thuốc.”
Mano không đáp, có lẽ vì không muốn nhắc tới chủ đề đó. Anh làm bộ ngoáy tai.
“Làm ơn hãy tử hình bọn chúng.” Đột nhiên Mano vươn thẳng người rồi nói. “Đó là câu mà bố mẹ nạn nhân đã nói 3 năm trước.”
“Em hiểu được tâm trạng của họ.”
“Lần này giả sử bắt được hung thủ thì dễ phải nghe câu đó lắm.” Mano lại thở dài não nề.