← Quay lại trang sách

Chương 9

Sau hôm nhận được cuộc gọi kỳ lạ, Nagamine ở nhà đến xế trưa. Gã dự định đến nhà trọ của người có tên Tomozaki Atsuya nhưng lại không biết nên đi vào giờ nào.

Nagamine hình dung một cách mơ hồ rằng nếu kẻ đó là hung thủ thì chắc hẳn không có công việc tử tế. Giả sử có đi làm thì cũng là việc tự do. Thậm chí có thể là nghề tiếp khách.

Gã đoán dù thế nào thì buổi sáng chắc kẻ đó vẫn ở nhà.

Người gọi điện thoại còn chỉ cả chỗ giấu chìa khóa. Nghĩa là Tomozaki Atsuya sống một mình, chỉ cần nhắm lúc kẻ đó không có nhà thì việc đột nhập không khó.

Khoảng hơn 1 giờ chiều, Nagamine chuẩn bị đi. Gã cho giấy bút, điện thoại di động, bản đồ và kính lão vào cặp rồi ra khỏi nhà. Gã cũng tính đi bằng xe ô tô nhưng nghĩ đến chuyện có thể không tìm được chỗ đỗ xe, cuối cùng gã quyết định sử dụng tàu điện.

Gã mua máy chụp ảnh loại dùng một lần ở ki-ốt trong nhà ga. Hình như gần đây doanh số của loại máy ảnh này đã sụt giảm do sự phổ biến của điện thoại có chức năng chụp ảnh.

Điện thoại di động của Nagamine không có chức năng chụp ảnh nhưng gã có một máy chụp kỹ thuật số với tính năng cao. Tuy nhiên, gã không cầm theo vì nghĩ ảnh kỹ thuật số thì không thể dùng làm bằng chứng.

Tàu điện rất vắng. Gã ngồi ở ghế cuối cùng của toa và nhẩm lại trong đầu những việc cần làm.

Sau một đêm, gã giữ nguyên quyết định là không báo cho cảnh sát ngay về cuộc gọi kỳ lạ. Gã không muốn vứt bỏ khả năng gã có thể tìm ra hung thủ trước cảnh sát. Nói vậy không phải vì gã muốn qua mặt cảnh sát. Gã chỉ nghĩ, nếu phó mặc hết cho cảnh sát thì gã sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội tiếp xúc với hung thủ.

Dĩ nhiên chưa chắc người gọi điện đã nói thật. Nhiều khả năng đó là cuộc gọi trêu đùa. Dù không phải trêu đùa thì cũng có thể là nhầm lẫn gì đó.

Chính vì thế mà cần phải kiểm tra. Kiểm tra xong rồi thì phải lưu lại làm bằng chứng. Giấy bút và máy ảnh gã chuẩn bị để dùng cho việc đó.

Trường hợp có được bằng chứng Tomozaki Atsuya là hung thủ, đương nhiên gã sẽ báo cho cảnh sát, nhưng kể cả không có được bằng chứng thì sau khi tự mình tìm hiểu, gã cũng sẽ báo.

Gã đổi tàu rồi xuống ở ga gần khu nhà trọ nhất. Bên ngoài cửa soát vé có một tấm bản đồ lớn chỉ đường, gã đối chiếu với bản đồ mang theo, xác định vị trí rồi rời khỏi ga.

Cái nắng mùa hè đang thiêu đốt con đường trải nhựa. Mới đi được một đoạn mà mồ hôi vã ra khắp người. Nagamine dùng khăn mùi soa lau mặt và gáy, kiểm tra địa chỉ ghi trên cột điện.

Cuối cùng gã cũng tới được địa chỉ theo tin mật báo. Đó là một khu nhà trọ cũ hai tầng.

Sau khi kiểm tra xung quanh không có ai, Nagamine lại gần khu nhà. Theo địa chỉ thì phòng trọ nằm ở tầng một. Gã vừa đi vừa liếc nhìn số và bảng tên của từng phòng.

Đây rồi.

Bảng tên của căn phòng ghi “Tomozaki.” Chỉ có họ, không có tên.

Gã tạm thời đi qua căn phòng đó. Gã rời khỏi khu nhà trọ, tới một khúc rẽ thì dừng lại. Tim gã đập nhanh.

Địa chỉ không phải là giả. Người tên Tomozaki Atsuya có vẻ cũng sống ở đó.

Tiếp theo phải làm gì đây…

Gã đã tính đến việc này. Nhưng khi phải đối mặt thì gã lại sợ. Bởi đây là đột nhập trái phép. Gã hiểu, cho dù là bố của nạn nhân thì việc này cũng không được phép.

Nếu muốn rút lui thì chỉ còn lúc này. Rồi gọi cho cảnh sát. Họ sẽ xử lý tiếp. Gã sẽ không gặp nguy hiểm.

Nhưng bắt được hung thủ không phải là mong muốn duy nhất. Mong muốn thực sự của gã là trút được nỗi căm hờn và đau buồn vào hung thủ. Dạy cho chúng biết nỗi bất hạnh mà Ema phải chịu đựng là cực kỳ vô lý, cho chúng thấm thía trọng tội chúng đã gây ra.

Nếu phó mặc cho cảnh sát thì liệu mong muốn đó có thành hiện thực không?

Nagamine nghĩ chắc là không. Chính vì thế mà hệ thống xét xử không màng đến gia đình nạn nhân như hiện tại mới trở thành vấn đề.

Một lần nữa, Nagamine thấy chỉ còn cách phải tự hành động. Gã sẽ nắm lấy bằng chứng và ném ra trước mặt hung thủ. Sẽ truy vấn tại sao bọn chúng lại làm thế với Ema vô tội.

Việc báo cảnh sát sẽ để sau.

Nagamine hít một hơi thật sâu rồi quay lại. Lòng bàn tay gã nhớp nháp mồ hôi.

Gã lại gần khu nhà trọ, bước chân hối hả hơn ban nãy. Nhưng lần này gã vòng ra phía sau. Gã ước chừng vị trí căn phòng để tìm cửa sổ.

Cửa sổ phòng của Tomozaki đang đóng. Tấm rèm cửa cáu bẩn cũng đang khép. Không thấy có ánh đèn. Cục điều hòa để bên ngoài cũng không chạy.

Hình như không có ai ở nhà… Nagamine nuốt nước bọt.

Gã vòng ra cửa trước, quyết định ấn chuông.

Nếu chẳng may có Tomozaki ở nhà, gã sẽ giả vờ là mời mua báo. Đằng nào cũng bị từ chối nên cứ thế bỏ đi thôi. Sau đó gã sẽ nấp ở chỗ khác theo dõi và đợi Tomozaki ra ngoài.

Nếu Tomozaki không ra ngoài thì sao? Tới lúc đó rồi tính. Sẽ phải nghĩ đến phương án khác.

Nhưng có vẻ như điều đó là không cần thiết. Vì không thấy có tiếng đáp nào từ trong phòng. Nagamine ấn chuông lần nữa. Kết quả vẫn như cũ.

Nagamine nhìn quanh rồi thò tay vào thùng thư. Người gọi điện chỉ nói chìa khóa giấu bên trong thùng thư. Còn được giấu thế nào thì không rõ.

Ngón tay gã chạm phải một thứ. Hình như có một túi giấy nhỏ. Gã thò ngón tay vào thì thấy có chìa khóa nhà.

Giờ không phải lúc để chần chừ. Gã lấy chìa khóa ra, tra ngay vào ổ không chút đắn đo. Cảm thấy ổ khóa đã mở, gã liền xoay nắm cửa và kéo ra.

Sau khi nhanh chóng lách mình được vào bên trong, Nagamine băn khoăn liệu có nên khóa cửa lại không.

Không biết chừng nào Tomozaki về. Nếu biết mất chìa khóa, có khả năng tên đó sẽ làm ầm lên. Nếu hắn là hung thủ giết Ema thì không sao, nhưng nếu không phải thì nguy.

Cân nhắc xong, Nagamine quyết định khóa cửa và trả chìa khóa lại thùng thư. Nếu thấy có người lấy chìa khóa, gã có thể chạy trốn qua cửa sổ. Để phòng hờ, gã mở sẵn chốt cửa sổ. Nhưng gã không kéo rèm vì sợ người ngoài nhìn thấy.

Từ vị trí rèm cửa sổ, Nagamine đưa mắt nhìn một lượt khắp căn phòng.

Có muốn khen cũng không thể nói đây là căn phòng gọn gàng. Sàn nhà vương vãi báo và tạp chí, thùng rác bị đổ nghiêng, bên trong đầy ắp rác. Hộp mì và hộp đựng cơm mua ở cửa hàng tiện lợi bị dồn ứ ở góc phòng. Trên chiếc bàn nhỏ thì toàn vỏ lon rỗng và túi snack.

… vào phòng, thế nào cũng tìm được bằng chứng. Chẳng hạn như băng video… Nagamine nhớ lại câu nói trên điện thoại.

Trong phòng có một TV 14 inch và đầu máy video, cạnh đó là một giá sách bằng thép, bên trên xếp vài chục cuốn băng. Nhãn các cuốn băng có ghi tên các chương trình TV bằng nét chữ nguệch ngoạc của trẻ con.

Ánh mắt Nagamine dừng lại ở đó vì có những tiêu đề khá lạ. Chẳng hạn như: “5/6—Gái ở Kosuge,” “7/2—Karaoke—Nữ sinh cấp 3.”

Gã chọn một cuốn, định cho vào đầu máy video. Nhưng gã không cho vào được. Hình như bên trong đang có cuốn băng khác, gã ấn nút nhả băng.

Cuốn băng được nhả, gã lấy ra và cho cuốn băng mới vào. Nhưng khi nhìn nhãn cuốn băng vừa lấy ra, tay gã khựng lại.

Nhãn cuốn băng ghi “Tháng 8—Pháo hoa—Yukata.” Một cơn rùng mình dữ dội giống như linh cảm xấu tấn công Nagamine. Gã cảm giác như máu chảy ngược lên đầu, mạch máu sau tai giật mạnh. Căn phòng hầm hập như buồng xông hơi song toàn thân gã lại lạnh toát.

Tay Nagamine run run nhét cuốn băng vào lại đầu máy. Gã bật TV lên, chuyển sang chế độ video. Mặc dầu vậy, gã không ấn nút chạy băng ngay được.

Cho dù hiện lên cảnh gì đi nữa… Gã tự nhủ với bản thân.

Cho dù hiện lên cảnh gì đi nữa thì cũng không được quay mặt đi. Đây có lẽ là cơ hội duy nhất để làm rõ sự thật về cái chết của Ema. Gã phải khắc vào trong đầu hình ảnh số phận của con gái, phải vác trên vai cây thập giá suốt đời cho tới tận lúc chết.

Sau khi hít thở vài lần, gã ấn nút chạy băng.

Đầu tiên, màn hình hiện lên trắng xóa. Có vẻ thứ gì đó quay bị mờ. Mất một lúc mới có được tiêu điểm. Màu sắc đậm dần, thứ bị mờ bắt đầu có đường nét.

Đó là một cặp mông. Nhìn vào lông và cơ thì đó là mông của đàn ông. Rồi máy quay lia theo nửa thân dưới của tên đó để vòng ra phía bụng trước.

Phần gốc dương vật được quay cận cảnh. Sau đó máy quay từ từ lùi lại. Tay quay tuy hơi rung nhưng khá thành thạo.

Màn hình chiếu cảnh một cặp môi đang ngậm đầu dương vật. Nước dãi chảy ra từ khóe môi. Máy quay tiếp tục mở ra toàn cảnh. Cặp môi là của một cô gái. Nét mặt cô đờ đẫn.

Mất một lúc Nagamine mới nhận ra cô gái với gương mặt mất hết sinh khí đó là Ema. Không, có lẽ chỉ là khoảnh khắc thôi nhưng trong khoảnh khắc ấy, bên trong gã đã diễn ra cuộc đấu tranh với suy nghĩ không muốn chấp nhận.

Gã giơ tay bịt miệng. Vì suýt nữa thì gã hét toáng lên. Dường như chỉ bịt miệng thôi không đủ, gã cắn luôn cả ngón tay giữa.

Ema hoàn toàn khỏa thân. Con bé đang ở tư thế quỳ, bị tên đó ấn đầu xuống, bắt phải phục vụ. Đôi mắt vô hồn, gương mặt đã mất hết ý chí. Không có dấu hiệu phản kháng.

Có ai đó đang cười. Không biết là tên cầm máy quay hay tên đang bắt Ema phục vụ. Bọn chúng nói với nhau gì đó. Không nghe được nội dung. Nhưng giọng điệu rất sung sướng và đầy toan tính.

Màn hình chuyển cảnh. Ema dang rộng hai chân hướng vùng kín của mình về phía máy quay. Một tên ở đằng sau Ema, đỡ nửa thân trên của con bé. Ngay cả đoạn này con bé cũng không phản kháng. Chẳng khác gì con búp bê để mặc cho bọn đàn ông vày vò.

Máy quay gí sát vào vùng kín. Rộ lên tràng cười của đàn ông.

Không thể chịu nổi, Nagamine dừng cuốn băng. Gã ôm đầu, ngồi gục xuống. Kể từ lúc quyết định tới đây, gã đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng không ngờ sự việc lại đau đớn đến vậy.

Gã bật khóc. Đây là kỷ vật của vợ gã, là kho báu duy nhất trên đời mà gã trân quý hơn cả tính mạng của bản thân, vậy mà lại bị lũ rác rưởi không khác gì súc vật này làm nhục. Nghĩ đến điều đó gã như muốn hóa điên.

Nagamine đập đầu liên tiếp xuống sàn nhà. Vì làm như vậy gã mới giữ được tỉnh táo.

Nhưng gã không thể ngừng khóc. Gã cào mặt xuống sàn nhà, mong cơn đau sẽ làm vợi bớt nỗi buồn.

Đúng lúc ấy, mắt gã nhìn thấy một thứ. Gã thò tay xuống gầm giường.

Bộ áo yutaka màu hồng nhạt đang bị nhét dưới đó. Gã vẫn nhớ bộ áo này. Bộ áo Ema đòi mua ở trung tâm thương mại.

Nagamine vùi mặt vào bộ áo yukata. Nước mắt gã lại tuôn trào. Tuy bộ áo đã có mùi bụi bẩn nhưng vẫn còn thoang thoảng hương dầu gội đầu.

Cơn giận dữ cuộn trào. Cùng lúc, chân tay gã nhanh chóng lạnh toát. Một thứ gì đó sâu thẳm trong trái tim Nagamine, thứ mà bản thân gã cũng không biết nó tồn tại, bất thình lình trỗi dậy. Thứ đó lập tức đẩy nỗi buồn đang xâm chiếm trái tim gã vào một góc.

Gã ngẩng mặt lên. Gã nhìn sang TV và ấn nút chạy băng.

Cảnh Ema đang khoe vùng kín lại hiện ra. Nhưng Nagamine không quay mặt đi. Gã nghiến răng, ghi trọn cảnh địa ngục ấy vào trong đầu.

Địa ngục vẫn chưa kết thúc. Cảnh Ema bị hai tên đàn ông xâm hại hiện rõ mồn một trên màn hình. Bọn ác thú. Chúng không coi cô bé mới 15 tuổi như Ema là con người. Chúng bắt con bé làm đủ mọi tư thế, biến con bé thành miếng mồi cho dục vọng đê hèn.

Nhìn từ vẻ mặt của Ema, cô bé đã hoàn toàn mất đi ý thức. Không rõ là do bị tiêm thuốc hay do đã mất trí vì quá sốc. Dù sao thì Nagamine nghĩ không còn tỉnh táo vào thời điểm này hóa ra lại may. Nếu Ema phải chứng kiến hiện thực này trước lúc chết thì thật quá bi thảm.

Sau vài lần chuyển cảnh, màn hình chiếu cảnh Ema hoàn toàn bất động. Một tên vỗ vỗ vào má Ema. Tên cầm máy quay thì cười bảo: “Gì thế? Ngủ gật à…”

Tên vỗ má Ema ngoảnh lại, vẻ mặt nghiêm trọng. Miệng tên đó mấp máy như muốn nói “Tiêu rồi.” Màn hình vụt tắt.

Hai bàn tay của Nagamine đang siết mạnh đến nỗi móng tay cắm vào lòng bàn tay. Còn răng thì nghiến lại tới mức gần như nghe được tiếng ken két.

Vậy là Ema đã chết như thế này. Không, đã bị giết như thế này.

Có thứ gì đó mới nhú lên trong gã, thôi thúc gã hành động. Người gã nóng bừng, nhưng riêng đầu lại lạnh đến mức ngạc nhiên.

Đúng lúc ấy, có tiếng động ở thùng thư trước cửa.