Chương 8
Cửa tàu mở, Nagamine xuống tàu gần như là do bị khách phía sau đẩy lưng. Gã cuống cuồng định lên trở lại nhưng nhận ra đây là ga mình cần xuống. Nếu không bị đẩy xuống thì chắc gã đã đi quá ga rồi.
Nhân viên công sở và học sinh ùa xuống cầu thang. Gã cũng đi theo họ.
Lúc xuống cầu thang, gã giật mình nhận ra có cô bé học sinh cấp hai đi đằng trước. Bộ đồng phục trông thật quen. Đó là đồng phục mùa hè kiểu thủy thủ mà Ema vẫn mặc cho đến năm ngoái.
Xuống hết cầu thang, cô bé học sinh bước nhanh về phía cửa ra. Gã nhìn được gương mặt nghiêng của cô bé. Không có chút gì giống với Ema cả.
Nagamine gục đầu, lê những bước chân nặng như chì xuống cầu thang. Cái cặp xách ôm bên hông cũng nặng trĩu dù bên trong không có gì đáng kể.
Từ sau cái chết của Ema, hôm nay gã mới đi làm. Cấp trên nói gã có thể nghỉ nữa nhưng giờ ở nhà chỉ thấy buồn thêm.
Tuy vậy, đến công ty cũng chẳng ích chi. Gã không tập trung được vào công việc, nói chuyện với người khác một lúc là lại ngẩn người ra. Nhiều khi bất chợt nhớ tới Ema, gã đau buồn quá nên lại rời khỏi bàn làm việc. Có vẻ như mọi người xung quanh cũng giữ ý với gã. Thành thử gã đâm sinh nghi không biết có phải họ đang nhìn mình với ánh mắt hiếu kỳ không. Rồi gã lại tự trách rằng cứ thế này thì chỉ làm phiền mọi người.
Ra khỏi ga, gã nhìn thấy một tấm bảng. Bảng thu thập thông tin về Ema. Nagamine không biết có bao nhiêu thông tin thu thập được nhờ tấm bảng này. Không thấy cảnh sát liên lạc gì nên gã tự hiểu chắc không có tin tức gì đáng kể.
Ngoài tấm bảng này, tờ rơi thu thập thông tin cũng được phát tại một số ga chính. Thực hiện công việc này không phải là cảnh sát mà do các tình nguyện viên, trong đó chủ yếu là bạn học của Ema. Trong tờ rơi có ghi ba số điện thoại liên lạc, một là của cảnh sát, hai số còn lại là bạn của Ema. Các bạn của Ema không ghi số của Nagamine vì không muốn gã bị phiền. Gã thấy thế lại may. Nếu số của gã được ghi trên đó thì chắc chắn gã sẽ không lúc nào rời máy điện thoại để mong ngóng tin tức.
Hiện tại cũng chẳng có tin tức gì từ nhóm tình nguyện viên phát tờ rơi. Nói cách khác việc này không đem lại hiệu quả.
Nagamine uể oải bước đi trên quãng đường chừng 10 phút từ ga về nhà. Đang mùa hè nên trời vẫn còn sáng, nhưng chỉ cần mặt trời hơi khuất bóng là con đường sẽ tối ngay. Người qua lại cũng ít, các căn nhà không rõ mục đích sử dụng còn nhiều hơn cả nhà dân.
Gã nghĩ tại sao mình lại để Ema đi về trên con đường này.
Gã mua căn nhà này không lâu sau khi bong bóng kinh tế sụp đổ. Thấy giá bất động sản giảm, nghĩ giờ có thể mua được nên gã vội vàng ký hợp đồng. Lúc ấy gã không hề tính đến việc nếu chờ thêm chút nữa thì giá còn rẻ hơn.
Cách ga 10 phút đi bộ…
Lúc mua, gã đã tranh luận với vợ về chuyện khoảng cách này gần hay xa. Tuy nhiên, cuộc tranh luận chủ yếu dựa trên quan điểm là Nagamine đang đi làm. Gã không mấy cân nhắc đến việc sau này con gái mình sẽ đi học trên con đường ấy. Không hẳn là họ không bàn đến mà là không coi trọng. Chuyện con gái một mình đi xe điện còn xa xôi quá, hơn nữa, hồi đó gã có viễn cảnh lạc quan rằng con đường rồi sẽ nhộn nhịp hơn. Gã chẳng thể ngờ đường hầm kinh tế Nhật Bản lại dài hun hút thế này.
Cứ nghĩ đến việc Ema bị bắt cóc trên con đường này là nỗi buồn và cơn giận trong gã lại trào lên. Vừa đi, Nagamine vừa đưa mắt nhìn quanh, thi thoảng gã lại liếc xéo vào những chiếc ô tô đang đỗ trên đường.
Về đến nhà, gã không bước qua cổng ngay mà dừng lại, ngước nhìn căn nhà.
Cũng chỉ tại gã muốn có căn nhà này!
Hồi đó gã bị cuồng. Gã ngộ nhận rằng phải có nhà riêng thì mới là đàn ông trưởng thành nên nôn nóng mua nhà bằng được. Kết quả thì thế nào? Vợ mất, con mất, căn nhà chỉ còn là một cái hộp lớn, quá dư thừa cho một người đàn ông.
Đến giờ Nagamine vẫn nhớ gương mặt của tay môi giới bất động sản vừa cười giả lả vừa thuyết phục gã đây là thời điểm tốt nhất để mua. Cho tới gần đây thì gã đã quên hắn ta. Nhưng bây giờ, gã không thể không căm ghét hắn dù biết là mình đang giận cá chém thớt. Gã cảm giác như mình bị ép mua một thứ vô cùng xui xẻo.
Gã mở cửa thì thấy trong nhà tối om. Sáng nay lúc ra khỏi nhà, gã không bật sẵn đèn. Gã định từ giờ sẽ luôn bật sẵn đèn ở phòng khách. Vì sẽ không còn ai bật đèn chờ sẵn khi gã về nhà nữa.
Gã vào phòng khách thì thấy điện thoại bàn nhấp nháy báo có tin nhắn. Gã ấn nút nghe rồi ngồi xuống ghế sofa. Gã cởi áo khoác ngoài, nới lỏng cà-vạt.
Giọng một phụ nữ vang lên từ loa trên điện thoại.
Alo, chị là Ueno. Chị muốn bàn với cậu về chuyện quà đáp lễ cho khách tới viếng. Chị sẽ gọi lại.
Đó là người họ hàng lo giúp chuyện quà đáp lễ. Hình ảnh trong đám tang ùa về khiến tim Nagamine lại nhói đau.
Gã bật TV. Các chương trình trên TV chẳng thể giúp gã khuây khỏa nhưng có tiếng gì đó vẫn hơn.
Điện thoại chuyển sang tin nhắn tiếp theo. Giọng nói bị nghẹt nên hơi khó nghe.
… trêu đùa. Tôi nhắc lại. Hung thủ giết Ema là Sugano Kaiji và Tomozaki Atsuya. Địa chỉ của Tomozaki là quận Adachi…
Do đang mải để ý TV nên Nagamine phản ứng hơi chậm. Khi gã nhìn sang điện thoại thì lời nhắn sắp kết thúc.
Đây không phải trò đùa. Đây là sự thật. Hãy báo cảnh sát.
Nagamine bật dậy cùng với tiếng bíp thông báo lời nhắn kết thúc. Gã lao đến máy điện thoại, tua lại lời nhắn thứ hai để nghe.
Alo, có phải nhà Nagamine không? Ema đã bị Sugano Kaiji và Tomozaki Atsuya giết hại. Đây không phải cuộc gọi trêu đùa. Tôi nhắc lại. Hung thủ giết Ema là Sugano Kaiji và Tomozaki Atsuya…
Hình như người nói dùng khăn mùi soa hay gì đó bịt miệng nên giọng hơi khó nghe. Là giọng của đàn ông nhưng khó xác định được tuổi.
Sau khi đọc thật chậm địa chỉ của người có tên Tomozaki, người đàn ông nói tiếp:
Tomozaki giấu chìa khóa phòng bên trong thùng thư. Dùng chìa khóa đó vào phòng, thế nào cũng tìm được bằng chứng. Chẳng hạn như băng video. Tôi nhắc lại, đây không phải trêu đùa. Đây là sự thật. Hãy báo cảnh sát.
Tin nhắn tới đó là hết.
Nagamine bần thần mất một lúc. Gã cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, bất động.
Cái gì thế này? Ai đã gọi điện tới đây?
Gã tra lịch sử gọi đến. Cuộc gọi vừa rồi là từ điện thoại công cộng. Thời gian hơn 5 giờ chiều.
Đầu tiên, gã nghĩ đây là một cuộc gọi trêu đùa. Nhưng người gọi điện lại khẳng định những hai lần là không phải. Dĩ nhiên, không phải vì thế mà có thể tin ngay nhưng không lẽ lại từ chối luôn?
Hơn nữa, nếu là cuộc gọi trêu đùa thì không thể gọi tới đây được. Cả trên tờ rơi lẫn trên bảng thông báo đều không ghi số điện thoại nhà Nagamine.
Phải rồi, tại sao lại gọi tới đây, tại sao lại biết số điện thoại nhà mình?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Nagamine. Ema mang theo điện thoại di động. Chiếc điện thoại chưa được tìm thấy. Trong đó có lưu số điện thoại nhà.
Không thể có chuyện hung thủ tự gọi điện. Nhưng có ai đó ở gần hung thủ đã kiểm tra điện thoại của Ema và gọi tới đây.
Nagamine cảm thấy có gì đó dưới chân. Gã nhìn xuống. Một vết ướt hình tròn. Gã nhìn kỹ lại thì thấy là do mồ hôi chảy từ bên nách phải xuống.
Cầm giấy và bút trên tay, gã tua lại lời nhắn.
Gã nhanh tay ghi lại hai cái tên Sugano Kaiji, Tomozaki Atsuya và địa chỉ. Cầm tờ giấy, gã quay lại ghế sofa. Tay còn lại cầm điện thoại bàn.
Gã nghĩ nên gọi cho cảnh sát. Dù chưa biết đây có phải là cuộc gọi trêu đùa hay không nhưng vẫn nên báo cho cảnh sát. Cảnh sát sẽ tới ngay địa chỉ này, kiểm tra xem có người tên như thế không, nếu có thì sẽ điều tra xem có liên quan tới vụ án không. Với họ thì việc này rất đơn giản.
Nếu không phải trêu đùa thì vụ án sẽ được giải quyết tức thì. Hung thủ sẽ bị bắt. Danh tính người báo tin cũng sẽ được sáng tỏ. Đây chính là điều Nagamine đã hằng mong đợi kể từ khi vụ án xảy ra. Trong đầu gã chỉ có duy nhất việc đó.
Phải báo cho cảnh sát thôi.
Nagamine lục túi áo khoác vừa cởi. Trong túi có ví, bên trong có tấm danh thiếp. Danh thiếp của chánh thanh tra tên Hisatsuka. Anh ta ghi lại số của đội điều tra, bảo có chuyện gì cứ gọi theo số này.
Nagamine bấm điện thoại theo số ghi trên danh thiếp. Tiếp theo chỉ cần bấm nút gọi.
Nhưng gã không tài nào bấm được. Gã đặt điện thoại trên bàn rồi thở hắt ra.
TV đang tường thuật trực tiếp một trận bóng đá. Nagamine lơ đãng nhìn. Bình luận viên phàn nàn về cách chơi của một cầu thủ. Đại ý là cầu thủ đó cần chơi mạnh dạn hơn, vì còn trẻ nên nếu có thất bại thì huấn luyện viên cũng sẽ châm chước cho.
Nagamine lấy điều khiển tắt TV.
Vài ngày trước, nhờ xem bản tin mà gã biết được một chuyện. Có nhân chứng nhìn thấy một chiếc ô tô khả nghi. Loại xe sedan cũ. Nhưng ngồi trong xe lại là hai, ba thanh niên trẻ.
Chưa thể khẳng định các thanh niên đó là hung thủ bắt cóc Ema. Nhưng nếu là hung thủ thì sao? Hơn nữa, nếu còn đang tuổi vị thành niên thì thế nào? Nếu chúng uống rượu? Nếu chúng sử dụng chất kích thích? Nếu chúng bị mất trí?
Nagamine nhớ lại một số vụ án vô lý xảy ra trong quá khứ. Không phải lúc nào hung thủ cũng bị tử hình. Thậm chí phần lớn là không. Nếu hung thủ đang tuổi vị thành niên thì không những không bị công bố danh tính mà còn không bao giờ bị xử tử hình.
Luật Thiếu niên không đứng về phía người bị hại, cũng không phải để ngăn ngừa tội phạm. Dựa trên tiền đề là trẻ vị thành niên mắc lỗi, bộ luật tồn tại để cứu vớt chúng. Bộ luật không phản ánh nỗi buồn, sự thất vọng của nạn nhân mà chỉ rặt những quan điểm đạo đức hão huyền, phớt lờ thực tại.
Ngoài ra, Nagamine rất khó chịu với cách làm việc của cảnh sát kể từ khi vụ án xảy ra.
Gã hoàn toàn không được thông tin cuộc điều tra đang tiến triển tới đâu. Ngay cả chuyện có người nhìn thấy chiếc ô tô khả nghi, nếu không xem TV thì chắc giờ gã vẫn chưa biết. Cảnh sát cũng không báo cho gã biết họ có nắm thêm được sự thật mới nào từ chuyện đó không.
Giả sử gã báo cho cảnh sát về cuộc điện thoại mật báo này. Cảnh sát sẽ hành động. Nhưng có lẽ gã sẽ không được thông báo chuyện cảnh sát đã hành động thế nào. Kể cả có bắt được hung thủ thì họ cũng sẽ không giải thích tường tận với gã. Chưa chắc gã gặp được hung thủ. Thế rồi, khi vẫn còn chưa hiểu chuyện gì thì phiên tòa diễn ra và tại đó, với lý do mà gia đình nạn nhân chẳng thể lý giải, hung thủ không bị cáo buộc gây tội nặng.
Nagamine đứng dậy lấy bản đồ để trên tủ com-mốt rồi quay lại ghế sofa. Gã tìm địa chỉ vừa ghi lại.
Đây rồi…
Địa chỉ mà người kia báo không phải địa chỉ giả. Đúng tới cả số lô. Tất nhiên, chưa chắc vì thế mà có khu nhà trọ cũng như có người tên Tomozaki Atsuya đang sống.
Nagamine cầm điện thoại bàn lên. Trên màn hình vẫn hiện số điện thoại của cảnh sát. Gã xóa đi rồi lấy điện thoại di động từ túi áo khoác ra. Gã tìm trên danh bạ số của sếp ở công ty. Gã dùng máy điện thoại bàn gọi vào số đó.
Sếp gã nghe điện thoại ngay. Nhận ra giọng Nagamine, ông ta hơi ngạc nhiên.
“Xin lỗi anh vì em gọi hơi gấp. Em thấy trong người không được khỏe nên muốn xin nghỉ ngày mai. Mới đi làm lại hôm nay mà lại như vậy, em ngại quá.” Nagamine nói.
“Thế à? Không sao đâu. Tôi cũng thấy cậu có vẻ mệt. Cậu nên nghỉ ngơi thư thả tới khi nào khỏe hẳn. Thủ tục tôi sẽ làm cho, cậu đừng lo, cứ nghỉ đi.” Giọng của sếp nghe có vẻ như khuyến khích chuyện Nagamine nghỉ phép. Chắc sự thật là vậy.
Gọi điện xong, Nagamine kiểm tra lại lần nữa địa chỉ và bản đồ. Gã xác nhận đường tới đó.
Trước hết phải tự mình kiểm tra… Đây là kết luận gã đưa ra sau khi suy nghĩ.
Gã nhìn lên tủ com-mốt. Trên đó đang đặt bức ảnh của Ema. Cạnh đó là hộp đựng tro cốt của con gái.
Gã nhìn tiếp lên trên. Trên đó đang treo khẩu súng săn từng khiến gã mê đắm. Gã nhìn khẩu súng săn một lúc rồi đưa mắt nhìn sang chỗ khác.