← Quay lại trang sách

Chương 13

TV treo ở góc quán ăn đang chiếu chương trình bình luận buổi trưa. Vừa ăn xong phần cơm tempura, Oribe đang với tay lấy chiếc cốc để uống trà thì dòng chữ lớn hiện lên trên màn hình khiến tay anh khựng lại.

Liệu thanh niên bị sát hại dã man có liên quan đến vụ án phi tang xác cô bé ở Kawaguchi không?

“TV đang chiếu về vụ án.” Oribe khẽ nói với Mano ngồi đối diện.

Đang ăn món mì soba lạnh, Mano khẽ gật đầu nhưng không nhìn về phía TV.

Nữ phát thanh viên có gương mặt thanh tú nói với giọng trang nghiêm:

“Việc nạn nhân của vụ án giết người dã man xảy ra tại quận Adachi bị nghi ngờ thường xuyên tiến hành các vụ hãm hiếp phụ nữ thì chúng tôi từng đưa tin trong chương trình này rồi. Tuy nhiên, chúng tôi mới biết là có khả năng nạn nhân còn liên quan tới cả vụ án phi tang xác của Nagamine Ema trên sông Arakawa. Phóng viên Sakamoto hiện đang có mặt tại trụ sở Phòng cảnh sát Nishiarai sẽ đưa tin thêm.”

Màn hình chuyển sang cổng chính của Phòng cảnh sát Nishiarai. Một người đàn ông mặc áo cộc tay đang cầm micro đứng trước cổng.

“Hiện tôi đang có mặt trước trụ sở Phòng cảnh sát Nishiarai. Như chúng tôi đã nhiều lần đưa tin, một số lượng lớn băng video ghi lại cảnh hãm hiếp đã được tìm thấy tại nhà của thiếu niên bị giết. Tuy nhiên, có thêm tình tiết mới là một trong số những cuốn băng đó có hình ảnh của Nagamine Ema, người được phát hiện đã chết ở sông Arakawa. Từ sự việc này, đội điều tra nghĩ rằng có sự liên quan giữa hai vụ án.”

Màn hình trở lại với trường quay. Tay nam dẫn chương trình nói với vẻ mặt đau buồn:

“Thế này là sao nhỉ? Liên quan tới chuyện này, chúng tôi mới nhận được tin nhân viên phụ trách của chương trình đã gọi điện cho bố của Nagamine Ema để hỏi chuyện nhưng anh ta không có nhà, cũng không xuất hiện tại nơi làm việc. Có thông tin gì thêm, chúng tôi sẽ tiếp tục thông báo. Như vậy là vụ án đang tiến triển theo hướng hoàn toàn bất ngờ…”

Người dẫn chương trình hỏi ý kiến của các bình luận viên ngồi cạnh. Các bình luận viên sợ gặp tình huống kỳ lạ như vậy mà nói năng linh tinh thì sau này sẽ mất mặt nên ai nấy đều ấp úng. Như thường lệ, họ chỉ đưa ra những ý kiến trừu tượng kiểu như thế giới này đang mục ruỗng ở đâu đó.

Trong bản tin tối qua, nội dung tương tự lần đầu được thông báo. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, việc Nagamine Shigeki đang mất tích không được nhắc tới.

“Truyền thông chưa phát hiện ra Nagamine là hung thủ giết Tomozaki nhỉ?” Oribe hỏi Mano.

Mano đã ăn xong món mì, giờ đang xỉa răng.

“Làm gì có chuyện đó. Nhìn cảnh sát hành động là biết ngay. Tuy nhiên, vì chuyện dấu vân tay trùng khớp không được công bố nên họ vẫn dè chừng vì thấy không thể suy đoán bừa được thôi.”

“Sao cảnh sát không công bố chuyện vân tay nhỉ?”

“Chắc vì không muốn dồn ép Nagamine. Chẳng ai biết khi bị dồn ép, con người sẽ làm những gì. Hơn nữa, anh ta còn mang theo thứ nguy hiểm.”

“Một khẩu súng săn cơ mà.”

Nghe Oribe nói, Mano nhăn mặt rồi làm dấu che miệng. Ý là không được nói chuyện đó ở đây. Oribe cúi đầu tạ lỗi.

Hai người rời khỏi quán ăn. Họ đang ở cạnh trường đua ngựa Funabashi. Đi bộ chừng 5 phút dọc theo đường lớn thì sẽ tới một con đường có những cửa hiệu nhỏ nằm san sát. Hai người rẽ vào đó rồi đi tiếp. Chênh chếch phía bên phải hiện ra tấm biển đề “Cửa hàng gạo Tomozaki.” Tuy nhiên, cánh cửa cuốn đang đóng. Nhìn biển hiệu hoen ố có thể thấy cửa hàng đã không hoạt động từ lâu.

“Hình như ở đằng kia.”

“Trông như không có ai sống ở đó.”

“Tốt chứ sao. Không lo hàng xóm gièm pha, cũng không bị truyền thông đeo bám.”

Cánh cửa cuốn hoen gỉ, rõ ràng đã lâu không được mở. Hai người men theo lối nhỏ bên cạnh để vòng ra đằng sau. Phía sau là nhà ở, có một cánh cửa nhỏ quay mặt ra ngoài. Cạnh cánh cửa có gắn chuông.

“Không biết chuông có kêu không nhỉ?”

“Có kêu hay không thì phải bấm mới biết được.” Nói chưa hết câu Mano đã giơ tay bấm chuông. Lần đầu không thấy có phản ứng gì nên Mano bấm lần nữa.

“Đúng là hỏng rồi.” Oribe vừa nói xong thì nghe thấy có tiếng mở khóa. Cánh cửa mở hé chừng 20 xen-ti-mét, một phụ nữ trạc ngũ tuần ló mặt ra. Đôi mắt chị ta trũng sâu.

“Tôi là người gọi điện cho chị sáng nay.” Mano nở nụ cười thân thiện.

“À, xin mời.” Người phụ nữ đáp cụt lủn rồi mở cửa.

Oribe bước vào sau Mano. Căn phòng tranh tối tranh sáng, không khí ẩm ướt xen lẫn mùi hương khói và bụi bẩn.

Đó là căn phòng kiểu Nhật rộng chừng 10m 2 . Căn phòng chỉ có duy nhất tủ trà và cái bàn thấp, ngoài ra không có đồ đạc gì khác. Cánh cửa kéo được đóng kín nên không nhìn sang được phòng bên cạnh nhưng có vẻ mùi hương bay ra từ đó.

Mano tự giới thiệu bản thân, Oribe cũng làm theo. Nhưng dường như người phụ nữ chẳng quan tâm đến tên của các điều tra viên, chỉ nhìn xuống tấm chiếu trải sàn cũ.

Chị ta là Tomozaki Sachiyo, mẹ của Tomozaki Atsuya. Chị ta chuyển tới căn nhà này từ đêm qua. Đây là nhà của gia đình bên chồng, ông Ikuo.

“Hiện không có ai sống ở đây ạ?” Mano hỏi.

“Chuyện đó có liên quan gì à?”

Mano vội xua tay trước câu hỏi của Tomozaki Sachiyo.

“Không, không phải thế.”

Sachiyo thở dài thõng vai.

“Anh trai chồng tôi sống gần đây. Chỗ đó trước được dùng làm nhà kho. Chồng tôi nhờ anh ấy cho tôi tá túc ở đây ít hôm.” Sachiyo nói bằng giọng không ngữ điệu.

“Ra là vậy. Chà, tại sống ở kia cũng ồn ào nhỉ?”

“Ồn ào không phải là vấn đề.” Sachiyo nhíu mày. “Mà là bị hàng xóm nhòm ngó, rồi bị mấy đứa dở hơi tới đòi phỏng vấn.” Chị ta lắc đầu. “Đến phát điên mất thôi.” Chắc là vậy rồi, Oribe nghĩ. Chắc bây giờ chị ta đang là người được chú ý nhất Nhật Bản. Bởi lẽ chị ta là mẹ của một kẻ vừa là nạn nhân của một vụ giết người kỳ quái lại vừa là một con quỷ chuyên đi hãm hiếp. Chưa kể con trai chị ta còn mới được gán thêm tội danh là nghi phạm của một vụ giết người phi tang nữa.

“Xin lỗi vì làm phiền chị vào lúc như thế này. Chúng tôi có vài chuyện muốn hỏi chị.” Mano e dè đề cập.

Sachiyo nhướng mắt lên.

“Tôi chẳng có gì để nói đâu. Tôi đã nói hết rồi còn gì. Các anh vừa phải thôi chứ.”

“Khoảng một tháng trở lại đây, chị không nói chuyện với con trai nhỉ?” Bất chấp thái độ của người phụ nữ, Mano hỏi thẳng luôn.

“Không. Thế nên tôi mới không biết nó làm gì.”

“Con chị bắt đầu sống một mình từ khi nào?”

“Tháng Mười một năm ngoái. Nó bảo muốn thi đại học nên tôi nghĩ cần cho nó tập trung học hành ở môi trường yên tĩnh… Nhà tôi làm vận tải, nhà và công ty ở cùng một khu nên rất ồn ào, đông người ra người vào nên không tập trung được…”

“Theo như tin đồn,” Mano ngắt lời, “thì vì Atsuya sử dụng bạo lực với bố mẹ nên mới bị cho ra ở riêng.”

Gương mặt Sachiyo lộ vẻ kích động.

“Ai bảo anh thế?”

“Thì là tin đồn mà. Chúng tôi đã đi hỏi rất nhiều người.”

Tuy cúi mặt nhưng mắt Sachiyo vẫn đảo liên tục. Có vẻ như chị ta đang đoán xem người bép xép với điều tra viên là ai.

“Có đúng không thưa chị?” Mano thúc giục.

Sachiyo ngẩng lên nhưng tránh không nhìn Mano.

“Thì thằng bé đang tuổi ẩm ương mà. Thi thoảng nó cũng thượng cẳng chân hạ cẳng tay một chút. Kiểu như tính khí thất thường ấy. Thế nên chúng tôi mới thuê nhà để thằng bé có thể yên tâm học hành. Có vậy thôi.”

Vừa nghe, Oribe vừa nghĩ các bà mẹ đúng là vĩ đại. Đến mức phải thuê cả nhà cho con thì chứng tỏ việc Tomozaki Atsuya đánh mẹ chẳng phải chuyện lạ nữa. Trên thực tế có rất nhiều người đã trông thấy chị ta bị thương. Thế mà Sachiyo vẫn bênh con trai.

“Chị có biết nguyên nhân gì khiến tính khí con trai chị thất thường không?” Mano hỏi.

“Tôi nghĩ là lỗi của chúng tôi thôi. Từ nhỏ chúng tôi đã bỏ mặc nó, lẽ ra chúng tôi nên lắng nghe tâm tư của nó nhiều hơn.”

Mano lắc đầu.

“Không phải chuyện đó, nguyên nhân trực tiếp hơn cơ.”

“Trực tiếp…”

“Atsuya từng bị đưa đi giáo dưỡng do chơi hít keo nhỉ? Hồi cấp hai. Rồi còn chơi cả nấm thần nữa.”

Mặt Sachiyo biến sắc. Chị ta trố mắt ra, lắc đầu nguầy nguậy.

“Có mỗi một lần thôi. Mà cũng lâu rồi.”

“Tôi không muốn nói đâu nhưng không phải cứ đi giáo dưỡng một lần thì sẽ không tái phạm nữa. Ngược lại, hầu hết các trường hợp đều lén lút tái phạm nhiều lần.”

“Không có, thằng bé…”

“Có thể bây giờ con trai chị không chơi hít keo nữa.” Mano chặn không cho bà mẹ nói. “Vì không thấy bạn bè cậu ta nhắc đến. Nhưng thưa chị, hoàn toàn có khả năng cậu ta học thứ khác để thay thế. Có dấu vết nào chứng tỏ Atsuya đã chơi thuốc không?”

Sachiyo nhăn mặt. Lần đầu tiên chị ta dám nhìn thẳng vào Mano.

“Sao thằng bé có thể chơi thuốc được chứ? Thằng bé thực sự ngoan lắm. Nó bị bạn bè xấu lôi kéo nên dần dần đi sai hướng thôi. Chứ nó là đứa rất hiền lành. Chính Sugano mới là đứa xấu. Atsuya muốn ngoan ngoãn rồi mà lúc nào Sugano cũng phá đám.”

“Sugano là Sugano Kaiji nhỉ?”

Sachiyo gật đầu.

“Thằng bé đó hư hỏng từ cấp hai rồi. Một đứa đầy tai tiếng. Hít keo, thuốc lá này kia đều là nó dạy cho Atsuya hết. Nó dọa nếu Atsuya không làm theo thì sẽ cho biết tay. Chẳng còn cách nào khác, Atsuya đành phải làm theo.”

“Nghĩa là có khả năng Sugano cũng chơi thuốc?”

“Một đứa như thế thì chơi là chắc rồi.”

“Chị nghe Atsuya nói về chuyện này bao giờ chưa?”

“Ừm… không hẳn là nghe nhưng Atsuya có nói thằng đó ghê lắm, chuyện xấu gì cũng làm được.”

“Ồ, chuyện xấu gì cũng làm được à?”

“Đúng rồi. Nếu Atsuya không giao du với một đứa như thế thì đã…”

Sachiyo nghiến răng, nhắm nghiền mắt lại. Chị ta lấy cái khăn tay gần đó áp vào khóe mắt.

“Chẳng phải sự việc lần này cũng vậy sao? Trên TV, họ nói những điều khủng khiếp về Atsuya rằng nó đã hãm hiếp nhiều cô gái nhưng tôi dám chắc là do Sugano chủ mưu hết. Atsuya chỉ bị bắt làm theo thôi. Thế mà chỉ có mỗi thằng con tôi bị cho là người xấu… Chẳng thấy ai nhắc đến Sugano cả, thật buồn cười. Người bị giết là Atsuya đấy. Nó là nạn nhân cơ mà, tại sao lại bị đổ lỗi chứ?”

Sachiyo úp cái khăn lên mặt rồi khóc nức nở. Giọng chị ta lạc đi.

Mano khẽ xoay gương mặt mệt mỏi sang Oribe rồi lại nhìn Sachiyo. Mano ghé sát vào tai Sachiyo.

“Atsuya biết lái xe đúng không?”

“Chuyện đó thì sao? Chắc chắn Sugano cũng biết lái đấy.”

“Bình thường cậu ta đi xe gì? Vâng, tôi biết là Atsuya không có xe riêng rồi. Tôi nghĩ cậu ta mượn của bạn thôi.”

“Tôi không biết. Tôi không biết nó làm gì hết.”

Nói năng mâu thuẫn quá, Oribe nghĩ trong đầu. Không biết con mình làm gì nhưng lại một mực tin nó không phải người xấu.

Đột nhiên Sachiyo ngẩng lên, gỡ chiếc khăn ra. Đôi mắt chị ta đỏ hoe và sưng húp.

“Atsuya không liên quan tới vụ đó đâu.”

“Vụ đó?” Mano hỏi.

“Vụ xác một cô gái bị vứt xuống sông Arakawa ấy. Chẳng lẽ vì Atsuya xuất hiện trong cuộn băng nên bị coi là hung thủ à? Thật nực cười. Các anh điều tra kỹ hơn đi. Thằng bé không có tội đâu.”

Nhìn bà mẹ khóc than lảm nhảm, Oribe trộm nghĩ không biết chị ta còn nói được như vậy nếu xem cảnh con trai mình làm nhục Nagamine Ema không.