← Quay lại trang sách

Chương 14

Makoto đang nằm dài trên giường đọc truyện tranh thì nghe tiếng bố nó nói “Bố vào đây,” rồi cửa được kéo ra. Ông Taizo bước vào. Ông mặc áo sơ-mi cộc tay cổ mở và quần dài. Chắc ông vừa đi làm về.

Makoto gập quyển truyện lại, xoay người về phía bố: “Gì thế ạ?”

Ông Taizo ngồi xuống ghế ở bàn học của thằng con, tì khuỷu tay lên tựa ghế. Ông đưa mắt nhìn khắp phòng rồi nhăn mặt.

“Phòng bẩn quá. Thi thoảng cũng phải dọn dẹp chứ.”

“Bố vào tận đây để nhắc chuyện đó à?”

“Mày còn định lêu lổng thế này đến bao giờ?”

“Bố nói nhiều quá, cứ mặc kệ con.” Makoto quay lưng lại, mở quyển truyện ra đọc tiếp. Nó định sẽ quát lên nếu bố nó còn lèm bèm.

“Mà mày không liên quan gì đến chuyện đó chứ hả?” Ông Taizo hạ giọng.

“Chuyện đó?” Makoto tiếp tục giả bộ đọc truyện. Nhưng nó vừa giật thót mình.

“Chuyện của Tomozaki. Còn chuyện gì nữa. Sao? Mày có liên quan gì không?”

Makoto nuốt nước bọt. Không được để bố thấy là nó đang lo lắng.

“Con không.”

“Thật chứ?”

“Thật. Bố hỏi nhiều thế nhỉ?”

Hình như bố nó đứng dậy. Nó tưởng bố nó đi ra nhưng không phải. Bố nó túm lấy vai nó, bằng một lực rất mạnh.

“Nhìn thẳng vào bố rồi nói xem nào. Chuyện hệ trọng đấy.” Giọng bố nó có vẻ bực bội.

Makoto miễn cưỡng nhỏm dậy, ngồi khoanh chân trên giường. Nó khẽ ngước lên nhìn thì thấy bố nó đang lườm. Có điều, ánh mắt có vẻ sốt ruột chứ không phải tức giận.

“Hôm trước khi cảnh sát đến đây, mày có nói gần đây không gặp Atsuya. Có thật không?”

“Thật ạ.” Makoto cúi đầu đáp.

“Thế còn hôm đó thì sao? Hôm có lễ hội pháo hoa ở Kawaguchi ấy. Mày đi xe nhà mình mà? Lúc đó mày bảo là ở nhà bạn. Bạn đó là Tomozaki hả?”

Makoto không trả lời được. Đúng là nó nói với bố như vậy trên điện thoại. Giờ có nói dối là bạn khác cũng vô nghĩa. Bố nó kiểm tra là sẽ ra ngay.

Thấy thằng con im lặng, ông Taizo như hiểu ra sự tình. Ông tặc lưỡi rõ to.

“Mày đã làm chuyện ngu ngốc. Bố đã ngờ ngợ rồi. Từ lúc Tomozaki bị giết là bố đã có linh cảm xấu.” Ông Taizo lại ngồi xuống. Chiếc ghế sắt phát ra tiếng cọt kẹt.

Makoto nhìn bố.

“Bố à, con không liên quan đâu.”

Đang nhìn xuống dưới, ông Taizo ngẩng lên với vẻ mặt cáu kỉnh.

“Không liên quan cái gì. Mày cũng ở cùng chúng nó mà. Lúc chúng nó làm chuyện xấu.”

“Con không ở cùng. Lúc đó con về nhà trả xe còn gì. Chẳng phải bố bảo con đem xe về đó sao?”

“Nhưng trước đó thì mày ở cùng phải không?”

“Vâng, nhưng con chẳng làm gì hết. Con chỉ đi chung xe với bọn nó thôi. Nên con không biết việc bọn nó giết con bé đó. Mọi chuyện diễn ra sau khi con về. Con nói thật đấy.”

Ông Taizo nhìn chằm chằm vào mặt Makoto. Ánh mắt như thể phán đoán xem thằng con mình đang nói thật hay nói dối.

“Lúc bắt cóc con bé đó thì sao? Mày không ở cùng hả? Hôm trước TV nói có người nhìn thấy một chiếc xe khả nghi ở hiện trường. Có phải xe nhà mình không? Họ bảo là loại xe sedan đời cũ.”

Makoto nhìn sang chỗ khác. Không thể quanh co được.

“Đúng là xe nhà mình hả?” Ông Taizo xác nhận.

Makoto đành phải gật đầu. Ông Taizo lại tặc lưỡi. “Lúc xem TV, bố cứ nghĩ là chuyện của người khác, ai ngờ lại là xe nhà mình.”

“Nhưng con không liên quan gì đâu.”

“Sao lại không liên quan? Mày lái xe còn gì. Lúc bắt cóc con bé đó chắc cũng có mày phải không?” Tức giận hay sao mà giọng ông Taizo run run.

“Vâng, nhưng không phải con bắt cóc. Là Atsuya và Kaiji bắt cóc rồi lôi con bé vào xe. Con không ngờ bọn nó lại làm việc đó.”

“Vậy tại sao lúc đó mày không ngăn hai thằng lại? Sao không bảo bọn nó là không được lên xe?”

“Sao con dám chứ? Con mà nói thế thì chưa biết sau này gặp phải chuyện gì đâu. Sẽ bị đánh cho nhừ tử đấy.”

Ông Taizo nhăn mặt ra chiều ngán ngẩm.

“Chúng mày chẳng khác gì yakuza nhỉ? Đúng là điên rồ. Thế sau đó thì sao?”

“Bọn con đưa con bé đến phòng trọ của Atsuya… Sau đó thì bố gọi điện. Con chia tay hai thằng rồi đi về.”

“Có thật không?”

“Thật, bố phải tin con chứ.”

“Vậy là mày không động gì đến con bé. Mày không nói dối.”

“Con không nói dối. Con chỉ lái xe thôi.”

Ông Taizo gật đầu, vừa gãi cằm vừa suy tư. Cằm ông lởm chởm râu.

“Thế nào cảnh sát cũng lại tới cho mà xem. Họ sẽ hỏi mày chuyện tối hôm bắn pháo hoa. Mày định trả lời thế nào?”

“Thế nào là thế nào ạ… Chỉ còn cách nói thật thôi chứ.”

“Không thể nói là mày không ở trên xe được à?”

Mắt Makoto tròn xoe trước câu hỏi của bố.

“Nghĩa là sao ạ?”

“Nghĩa là nói mày cho Tomozaki mượn xe rồi đợi ở chỗ khác. Không, nói thế sẽ phải giải thích là đợi ở đâu. Được rồi, nói là đợi ở phòng trọ của Tomozaki đi. Khi Tomozaki đem con bé về, mày lấy lại xe rồi về nhà.”

Đến đây thì Makoto hiểu ra ý đồ của bố. Ông Taizo đang muốn bảo vệ thằng con. Thế nên ông mới nghĩ cách để nói dối.

“Không được đâu.” Makoto nói.

“Tại sao?”

“Còn thằng Kaiji nữa. Nếu bị bắt, Kaiji sẽ khai hết với cảnh sát, cảnh sát sẽ biết con là người lái xe.”

“Ừ nhỉ?” Ông Taizo cắn môi, mặt nhăn lại.

“Chỉ còn cách nói thật thôi mà?”

“Phải rồi…” Ông Taizo đấm vào đùi mình rồi nhìn Makoto. “Nói dối mà không khéo thì thành ra lại dở. Vậy thì nói thật đi. Nhưng mày cũng phải nói rõ chuyện bị đe dọa đấy.”

“Bị đe dọa?”

“Bị dọa phải lái xe ấy. Lúc bắt cóc con bé, mày bị dọa nếu không hợp tác thì sẽ gặp rắc rối còn gì.”

“Không hẳn là bọn nó nói như thế. Tại con sợ sẽ bị trừng phạt nên không dám cãi lại thôi.”

Ông Taizo lắc đầu vẻ bực bội.

“Cứ nói với điều tra viên là mày bị chúng nó đe dọa. Mày sợ nên miễn cưỡng lái. Phải nhấn mạnh như vậy ngay từ đầu không là sau sẽ mệt đấy.”

“Nhưng Kaiji sẽ nói là không đe dọa con.”

“Vấn đề là cảnh sát sẽ tin ai. Không sao đâu. Nếu có tranh cãi gì thì bố sẽ nhờ luật sư.”

Makoto gật đầu. Trước giờ nó vẫn khó chịu với bố nhưng giờ lại cảm thấy trông cậy được.

“Mày cũng phải nói rõ với cảnh sát là mày không ngờ bọn nó sẽ hãm hiếp con bé thật.”

Makoto nghiêng đầu, không hiểu ý của bố.

“Biết bọn nó sắp làm hại con bé nhưng vẫn bỏ về thì mày cũng bị coi là đồng phạm. Lẽ ra sau đó mày phải báo cảnh sát nhưng lại không làm.”

“Vâng…”

“Biết có tội ác xảy ra nhưng lại bỏ mặc thì cũng thành tội đó. Nên mày phải nói với cảnh sát là tưởng bọn nó chỉ sờ soạng con bé một chút rồi thả cho về. Vì chúng nó nói như vậy.”

“Không biết cảnh sát có tin không nữa.”

“Tin hay không thì mày cũng phải nói như thế. Việc mày không báo cảnh sát là vì không nghĩ sự việc lại đến mức ấy, mày cũng sợ sẽ bị chúng nó trả thù nữa.”

Chuyện đó phần nào cũng là thật. Makoto đáp “Vâng.”

“Thế nên khi nghe TV nói có cô bé mất tích và sau đó tìm thấy xác, mày không nghĩ là do bọn Tomozaki làm. Cứ nói vậy. Mấu chốt là ở chỗ đấy, đừng có quên.”

“Vâng, con biết rồi.”

“Cứ nhấn mạnh việc mày không nghĩ bọn nó liên quan tới vụ án và chuyện bị bọn nó đe dọa thì sẽ không bị tội nặng đâu. Bố sẽ nhờ luật sư tìm cách để mày vô tội.”

Ông Taizo khoanh tay, nhắm nghiền mắt. Hình như ông đang kiểm tra xem còn thiếu sót chỗ nào không.

“Sau đó mày không gặp bọn Tomozaki nữa đúng không?” Ông Taizo nhìn chằm chằm vào Makoto, hỏi.

Makoto im lặng, chỉ khẽ lắc đầu.

“Hả, không phải à?”

“Sau đó, bọn nó gọi cho con. Bảo là đem xe tới.”

“Khi nào?”

“Hai ngày sau đêm bắn pháo hoa, con nhớ là vậy.”

“Mày có cho mượn xe không?” Mặt ông Taizo nghiêm lại.

Makoto không đáp, chỉ khẽ gật đầu.

“Đồ ngu.” Ông Taizo quát. “Sao chúng nó nói gì mày cũng nghe thế? Bảo sao không làm được trò trống gì.”

Bị nói trúng tim đen, Makoto cảm thấy tự ái. Cùng lúc, nó bực bội nên quay mặt đi.

“Sau đó thì sao?”

“Là sao?”

“Sao với trăng gì. Cho mượn xe nghĩa là mày cũng gặp bọn nó lúc lấy lại xe đúng không?”

“Vâng.”

“Khi nào?”

“Sáng hôm sau. Bọn nó gọi cho con lúc sáng sớm, bảo đến chỗ Atsuya lấy xe về. Thế là con đến lấy.” Makoto nhấm nhẳng đáp.

“Lúc cho mượn xe và lấy lại xe, mày nói chuyện gì với bọn nó? Bọn nó có bảo là đã giết con bé không? Có bảo sẽ dùng xe để chở xác con bé không?”

“Tuy không nói hẳn ra nhưng con cảm giác bọn nó nói điều tương tự như thế.”

“Tương tự như thế? Là thế nào? Nói cụ thể đi.”

“Con không nhớ đâu. Hình như bọn nó nói không phải lỗi của bọn nó, chỉ là tai nạn thôi.” Makoto gãi đầu, làm mặt phụng phịu.

Ông Taizo đứng dậy, đến ngồi cạnh Makoto. Cái nệm lõm hẳn xuống.

“Vậy là mày cũng không giúp vận chuyển cái xác. Chỉ là cho mượn xe thôi.”

“Vâng. Đương nhiên rồi.”

“Tốt. Cứ nói như vậy với cảnh sát. Nói là mày cho bọn nó mượn xe nhưng hoàn toàn không biết bọn nó dùng để làm gì. Hôm sau khi lấy lại xe, mày cũng không nghe bọn nó nói gì. Cứ giải thích như thế. Được chứ?”

“Được, nhưng mà…”

“Sao?” Ông Taizo gí sát mặt vào Makoto.

Makoto nhớ ra việc Atsuya và Kaiji bắt nó phải tạo chứng cớ ngoại phạm. Thực tế thì Makoto đã đi hát karaoke và tạo chứng cớ ngoại phạm cho hai thằng đó. Nó phân vân không biết có nên kể với bố chuyện này không.

“Làm sao? Còn chuyện gì nữa hả?” Ông Taizo nói như đe dọa.

“Không, không có gì.” Makoto đáp.

Giờ mà kể chuyện tạo chứng cớ ngoại phạm nữa thì không biết bố nó sẽ chửi nó thế nào.

“Không biết như vậy có ổn không nhỉ?” Makoto sợ sệt hỏi bố.

“Cái gì không ổn?”

“Vì con sợ sẽ không khớp với lời khai của Kaiji. Con nghĩ chắc Kaiji sẽ khăng khăng rằng con cũng là đồng phạm.”

“Thì bố đã nói rồi, vấn đề là cảnh sát sẽ tin ai. Tóm lại là có bằng chứng không? Mày chỉ bị bọn nó lợi dụng thôi, chẳng có bằng chứng nào chứng tỏ mày tích cực giúp bọn nó cả. Cứ nhấn mạnh vào điểm ấy thì dù có ra tòa cũng không sao. Chúng nó mới là kẻ giết người nên nhất định cảnh sát sẽ nghĩ bọn nó nói dối. Mày không phải lo.”

Makoto gật đầu dù không chắc có suôn sẻ được như vậy không. Trước mắt cứ làm theo lời bố nó. Mấy chuyện phức tạp như tòa án thì nó chịu.

“Sau chuyện này chắc mày cũng tỉnh ra được chút chứ hả?” Ông Taizo đặt tay lên vai Makoto. “Từ giờ liệu mà giao du với người tử tế hơn đi.”

“Vâng…”

“Mà đồng bọn của thằng Tomozaki tên gì nhỉ?”

“Kaiji. Sugano Kaiji.”

“Sugano à?” Ông Taizo khẽ nhếch môi rồi lẩm bẩm. “Nếu thằng đấy cũng bị giết như Tomozaki thì mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.”

Makoto kinh ngạc nhìn bố. Không rõ ông Taizo hiểu thái độ của Makoto thế nào mà chỉ thấy ông gật đầu rất mạnh.