Chương 16
Ra khỏi tòa chung cư của Sugano Michiko được một lúc thì điện thoại của Mano đổ chuông. Vừa lúc họ tới ga Umejima.
“Alo… vâng, bọn em vừa ở đó về. Không ạ. Có vẻ chị ta không biết thằng con đi đâu… Không phải chị ta đang giấu đâu… Vâng, em đang đi cùng Oribe. Đội của Imai đang theo dõi từ chung cư đối diện. Vâng, ngay bây giờ ạ? Không sao… Đợi em chút… Nakai ạ?… Nakai Makoto. Em hiểu rồi. Em sẽ ghé qua. Địa chỉ là… vâng… vâng, phường 3.”
Đợi Mano cúp máy, Oribe hỏi:
“Đi thu thập tin tức ạ?”
“Ừ, bạn học cấp hai của Tomozaki sống ở khu này. Bố mẹ cậu ta gọi tới Phòng cảnh sát Nishiarai bảo là có chuyện muốn nói.”
“Bạn học của Tomozaki cũng là bạn của Sugano nhỉ?”
“Chắc vậy. Cậu có bản đồ không?”
“Em có.”
Oribe mở bản đồ ra, tìm địa chỉ Mano vừa nghe trên điện thoại. Đúng là có thể đi bộ đến được. Nhìn vào địa chỉ thì đó là nhà riêng, không phải chung cư hay khu tập thể.
“Gọi tới Phòng cảnh sát Nishiarai có nghĩa là cung cấp thông tin về vụ sát hại Tomozaki à?”
“Cũng không hẳn đâu. Có thể chỉ là gọi tới trụ sở cảnh sát gần nhà mình nhất thôi. Vả lại, nếu là vụ sát hại Tomozaki thì đã cử đội của Kawasaki đi rồi.”
Nhà của Nakai Makoto nằm trên một con phố có nhiều quán xá. Một căn nhà nằm lọt thỏm giữa những khối nhà san sát. Từ bên ngoài cánh cổng nhỏ có thể với tay vào bấm chuông cửa.
Sau khi Mano xưng tên qua máy đàm thoại, của được mở ngay. Bước ra là người đàn ông trạc ngũ tuần. Ông ta có thân hình vạm vỡ, gương mặt rám nắng.
“Phiền các anh quá. Tôi là bố của Makoto.” Người đàn ông đưa tấm danh thiếp. Trên đó ghi tên Nakai Taizo. Đang làm tại công ty xây dựng. Chức danh là trưởng phòng.
“Anh có chuyện cần nói à?” Mano hỏi.
“Vâng, các anh cứ vào nhà đã.”
Oribe và Mano được dẫn vào một phòng khách ấm cúng. Ngay cạnh đó là bàn ăn. Vợ của Taizo đem trà ra cho hai vị khách với bộ mặt căng thẳng.
“Gọi Makoto ra đây.” Ông Taizo ra lệnh cho vợ.
Đợi bà vợ đi khỏi, Mano hỏi:
“Thưa anh Nakai, chuyện của anh có liên quan tới việc gì?”
Ông Taizo nhấp một ngụm trà rồi gượng cười. “Để đích thân thằng con tôi giải thích, là vụ đó… vụ của Tomozaki.”
“Vụ Tomozaki bị giết à?”
“Không, không phải, vụ xác của cô bé sống ở Kawaguchi được tìm thấy. Nghe nói hung thủ là Tomozaki.”
“Ra vậy. Nhưng vẫn chưa khẳng định được là do Tomozaki làm.”
“Ồ, vậy? Nhưng gần như chắc chắn rồi còn gì? TV họ nói với ý như vậy.”
“Chà… tôi không biết TV họ nói gì nhưng hiện tại cảnh sát vẫn đang điều tra.”
“Thế à? Nếu vậy thì chắc lời khai của thằng con tôi sẽ giúp ích được gì đó.”
Oribe thấy người này nói chuyện thật vòng vo. Cảm giác như ông ta đang có một âm mưu.
Đúng lúc ấy, cửa mở, một thiếu niên gầy nhẳng bước vào cùng bà mẹ. Mái tóc nhuộm nâu được vuốt ngược lên. Cậu ta liếc đôi mắt cảnh giác về phía các điều tra viên. “Makoto, lại đây, kể lại chuyện ban nãy với điều tra viên đi.”
Nghe bố nói, Makoto im lặng tiến lại ngồi cạnh bố, đầu gục xuống.
“Em tên là Makoto à? Em định kể chuyện gì?” Mano nhẹ nhàng bắt chuyện.
Makoto quay sang nhìn bố, vẻ mặt như muốn hỏi nên kể thế nào.
“Cứ kể hết từ đầu đi. Từ tối hôm bắn pháo hoa.” Ông Taizo nói.
“Tối hôm bắn pháo hoa là hôm có cô bé mất tích ở Kawaguchi à?” Mano hỏi Makoto.
Makoto khẽ gật đầu.
“Ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Thằng bé nói là đã gặp bọn Tomozaki. Lại còn chở chúng bằng xe ô tô nữa.”
“Xe ô tô? Xe của em à?”
“Xe của tôi. Nhưng nó cũng dùng.”
“Xe loại gì ạ?”
“Gloria. Xe cà tàng đời năm 77.”
Trúng phóc, Oribe nghĩ thầm. Trùng với lời khai của nhân chứng.
“Em nói chở bọn Tomozaki nghĩa là sao?” Mano nhìn vào mặt Makoto.
“Tối hôm bắn pháo hoa, bọn nó rủ thằng bé đi chơi. Thế nên ba đứa lái xe đi…”
“Xin lỗi anh, chúng tôi muốn nghe trực tiếp từ con trai anh.”
“À, phải rồi. Nên vậy chứ. Nào, con kể đi.” Ông Taizo nói với Makoto.
Makoto sợ sệt khẽ ngẩng mặt lên.
“… Vì Kaiji rủ đi tán gái sau lễ hội pháo hoa nên ba đứa lái xe đi… Lái lòng vòng nhiều nơi…” Không có kết thúc câu nhưng hình như Makoto chỉ định nói đến đó.
“Rồi sao?” Mano giục.
“Xong rồi Kaiji và Atsuya bảo dừng xe lại, trong lúc em đợi trong xe thì hai đứa dẫn một cô bé không quen biết tới, cho lên xe, bảo em chở về phòng trọ của Atsuya…”
“Khoan đã, cô bé đó là cô bé mà Kaiji và Atsuya đã tán tỉnh à?”
Makoto lắc đầu, mặt vẫn cúi gằm xuống.
“Em không rõ… Em chỉ thấy cô bé đó cứ lả đi, kiểu như bị ngất.”
Mano khẽ liếc sang Oribe. Sau khi bốn mắt gặp nhau, Mano lại nhìn Makoto.
“Cô bé đó có phải là Nagamine Ema, cô bé được tìm thấy đã chết không?”
“Em không nhớ rõ mặt nhưng nghĩ chắc là đúng…”
“À không, ý của thằng bé là mãi tới lúc xem bản tin nói phải chăng chính nạn nhân Tomozaki đã giết cô bé ở Kawagachi thì nó mới nhớ ra có khi nào là cô bé đó. Trước đó thì nó quên bẵng đi. Đúng là cái thằng cứ bình chân như vại, đầu óc trên mây, thật xấu hổ quá.”
“Chiếc xe đó hiện ở đâu?” Mano hỏi ông Taizo. “Ở bãi đỗ xe. Đi dọc theo con đường phía trước chừng 20 mét sẽ thấy một bãi đỗ xe theo tháng.”
“Chúng tôi có thể xem được không?”
“Xin mời, xin mời. Để tôi đem về đỗ trước cửa nhà cho.”
Taizo vừa nhổm lên thì Mano đã giơ tay ngăn lại:
“Không cần đâu. Chúng tôi có chuyên gia, cứ để bọn họ kiểm tra.” Nói rồi Mano nhìn sang Oribe.
Oribe nói “Xin phép” rồi đứng dậy. Anh cần báo về đội.
Liên lạc với Hisatsuka để cử đội khám nghiệm tới xong, Oribe quay lại phòng thì thấy việc thu thập thông tin từ Makoto đang tương đối tiến triển.
“Tóm lại là thế này. Tối hôm bắn pháo hoa, bọn Tomozaki dắt một cô bé từ đâu đó tới, cho lên xe của em. Sau đó tất cả tới phòng trọ của Tomozaki nhưng bố em gọi nên em đã đem xe về trả cho bố. Hai ngày sau, Tomozaki gọi điện cho em, hỏi mượn xe ô tô. Em không biết mục đích mượn xe. Sáng sớm hôm sau nữa, em nhận được điện thoại và bắt chuyến tàu đầu tiên đến chỗ Tomozaki lấy xe về. Sugano cũng có mặt cùng với Tomozaki nhưng cả hai trông không có gì bất thường… Chuyện là như vậy đúng không?”
“Vâng… đại khái là như thế.” Makoto đáp lí nhí.
“Nói sao nhỉ, thật là mất mặt quá.” Ông Taizo làm bộ nhăn nhó. “Cho dù bị đe dọa nhưng cứ nhất nhất làm theo lời mấy đứa đi bắt cóc đứa con gái lạ mặt về thì đúng là nhục không thể tả. Tôi đã mắng nó như thế. Có vẻ như hai đứa kia trước giờ vẫn làm chuyện tương tự. Nhưng không biết là do gặp may hay tình cờ mà chưa xảy ra chuyện lớn nên thằng con tôi mới nghĩ chắc lần này cũng không sao. Thành thử lúc TV đưa tin là có cô bé mất tích ở Kawaguchi, rồi xác cô bé đó được tìm thấy, nó chẳng mảy may nghĩ ngợi gì.”
“Có đúng vậy không?” Mano hỏi Makoto.
“Vâng.” Makoto khẽ gật đầu.
“Vậy tại sao tự nhiên em lại nghĩ là mình có liên quan tới vụ án?”
“Thì là… em xem tin thấy nói Atsuya là hung thủ giết cô bé ở Kawaguchi, em nghĩ có khi nào là cô bé đó… nếu đúng là thế thì tiêu rồi.”
“Nghĩa là em nghĩ nên báo với cảnh sát việc mình cũng có mặt khi cô bé đó bị bắt cóc và việc mình đã cho mượn xe à?”
“Vâng.”
“Ra là vậy.” Mano gật đầu rồi nhìn ông Taizo. “Tôi muốn con trai anh đến trụ sở cảnh sát để lấy lại lời khai. Chúng tôi sẽ không để con anh về muộn đâu.”
“Bây giờ luôn à?”
“Mong gia đình hợp tác.” Mano cúi đầu.
“Chà, nếu cần thiết thì đành chịu thôi.” Ông Taizo liếc sang con trai. “Mà tôi đi cùng được không?”
“Tất nhiên rồi, được vậy thì tốt quá.”
“Vậy để tôi chuẩn bị… Nào!”
Ông Taizo vỗ vai, kéo Makoto đứng dậy rồi cả hai ra khỏi phòng.
Mano quay sang Oribe hỏi:
“Cậu liên lạc với đội trưởng chưa?”
“Rồi ạ. Đội khám nghiệm chắc sắp tới rồi. Nghe nói người của đội chúng ta cũng đi cùng.”
“Được rồi. Đợi bọn họ tới rồi cùng đưa bố con Nakai tới Phòng cảnh sát Nishiarai luôn.”
“Vâng!”
“Xin lỗi.” Oribe vừa gật đầu với Mano thì nghe tiếng mẹ của Makoto gọi. Trước đó hầu như chị ta chẳng nói gì, chỉ ngồi im nghe chồng và con trai nói.
“Sao ạ?” Mano hỏi.
Chị ta liếm môi rồi chậm rãi mở lời.
“Liệu con tôi có bị kết tội không?”
“Chuyện đó thì…” Giọng Mano rền rĩ. “Chúng tôi chưa thể khẳng định được gì. Còn phải xem phía kiểm sát nhận định thế nào nữa. Theo như câu chuyện chúng tôi vừa nghe thì không rõ việc con chị có mặt lúc cô bé bị bắt cóc rồi cho mượn xe sẽ được hiểu như thế nào.”
“Đúng vậy nhỉ?” Bà mẹ thở dài. “Thằng bé yếu đuối lắm, bị đe dọa là không nói năng gì được nữa. Lúc nào cũng nghe theo lời người khác…”
“Chúng tôi cũng phải điều tra về mối quan hệ quyền lực với hai người bạn kia. Nếu làm rõ được việc con chị bị đe dọa là thật thì tôi nghĩ bên kiểm sát họ sẽ hiểu thôi.”
“Vậy à?” Mẹ Makoto gật đầu. Trông chị ta có vẻ an tâm hơn.
“Chúng tôi sẽ đợi ở bên ngoài.” Mano đứng dậy, đưa mắt ra hiệu cho Oribe. Oribe cũng làm theo.
“Cậu nghĩ sao về câu chuyện của Nakai Makoto?” Ra tới bên ngoài, Mano hỏi Oribe.
“Em nghĩ về cơ bản là có thể tin được.” Oribe thẳng thắn đáp. “Trong cuốn băng không có Nakai nên chắc thằng bé không có mặt lúc Nagamine Ema bị hãm hiếp rồi?”
“Còn vụ vứt xác? Cậu nghĩ thằng bé có liên quan không?”
“Em nghĩ khả năng đó cũng thấp. Giả sử có liên quan thì chắc nó không liên lạc với cảnh sát thế này đâu. Vì Sugano Kaiji mà bị bắt thì sẽ lộ tẩy hết.”
“Công nhận. Tôi cũng đồng ý với phần lớn câu chuyện.”
“Có chi tiết nào khiến anh băn khoăn sao?”
“Chà, cũng không có gì to tát.” Mano hạ giọng, mỉm cười ẩn ý. “Bố mẹ sẽ vận dụng mọi trí tuệ hòng giảm tội cho con ấy mà. Đương nhiên rồi.”
“Nghĩa là họ đang giấu điều gì à?”
“Không tới mức giấu. Mà là nói kiểu vòng vo tam quốc thôi.”
Mano nói xong thì vừa hay một xe cảnh sát và một chiếc xe thùng đang đi tới. Xe cảnh sát không hú còi.
Cùng lúc đó, cửa mở, bố con Nakai bước ra. Ông Taizo đã thay sang áo vest.
Được ông Taizo hướng dẫn, Mano và Oribe đi ra bãi đỗ xe.
Chiếc Gloria đang nằm ở cuối bãi. Chiếc xe đời 1977 nên Oribe trông hình dáng của nó thật hoài niệm. Tuy nhiên, nó được chăm sóc rất tốt, không thấy có vết xước nào.
Bên khám nghiệm nhanh chóng bắt tay vào việc. Bố con Nakai lo lắng nhìn theo mỗi động tác của họ.
Trong số những người đi cùng có một điều tra viên tên là Kondo. Cậu ta tiến lại gần Mano và Oribe, hạ giọng nói:
“Thật tốt khi tìm được chiếc xe nhưng chuyện kia có vẻ sắp rắc rối rồi.”
“Chuyện kia? Là Nagamine hả?” Mano cũng hạ giọng hỏi.
“Vâng!” Kondo gật đầu. Anh ta nhìn sang bố con Nakai rồi tiếp tục.
“Chiều nay, Phòng truyền thông của Sở cảnh sát Tokyo nhận được một bức thư. Anh đoán xem là của ai?”
“Không thể nào…” Oribe trố mắt.
“Đúng thế đấy.” Kondo chuyển ánh nhìn từ Oribe sang Mano. “Từ Nagamine. Được chuyển phát nhanh.”
“Nội dung là gì?
Kondo hít một hơi rồi nói tiếp.
“Hãy để tôi trả thù cho con gái. Rửa hận xong, nhất định tôi sẽ đầu thú.”