← Quay lại trang sách

Chương 15

Oribe và Mano đang trên đường tới ga Umejima thuộc tuyến Tobu-Isesaki. Bởi đó là ga gần nhà Sugano Kaiji nhất.

Ra khỏi cửa soát vé, Oribe nhìn thấy Kawasaki đang đứng đọc báo. Oribe và Mano tiến lại gần. Nhận ra, Kawasaki liền ngẩng lên.

“Có mình cậu thôi à?” Mano hỏi.

“Kurata đang theo dõi trước cổng chung cư.”

Kawasaki nhắc tên của một điều tra viên cấp dưới. Bọn họ thuộc đội điều tra của Imai. Giống như đội của Hisatsuka, đội Imai cũng phụ trách các vụ án giết người.

“Mẹ Sugano có nhà chứ?”

“Có. Chị ta thường ra khỏi nhà lúc 7 giờ. Quán của chị ta ở khu Kinshi-cho.”

“Không có dấu hiệu Sugano Kaiji… liên hệ với mẹ nhỉ?” Giọng Mano nghe như muốn bỏ cuộc.

“Không.” Kawasaki cười chua chát. “Thế bên anh thì sao? Có hỏi được gì từ mẹ của Tomozaki không?”

Mano trề môi dưới ra, xua xua tay:

“Ngay từ đầu tôi đã chẳng trông đợi gì rồi. Chỉ là đến xem mặt thôi. Từ xưa người ta vẫn nói ‘Gặp một đứa trẻ hư là muốn xem mặt bố mẹ’ mà.”

“Tomozaki Sachiyo có đoán được Atsuya bị Nagamine giết không?”

“Không, có vẻ như chị ta không còn tâm trí đâu để nghĩ tới việc đó. Bênh vực thằng con ngu ngốc thôi cũng quá sức rồi. Nhưng sớm muộn chị ta cũng biết thôi. Khi đó, tôi sẽ đến xem mặt chị ta trông thế nào.”

“Hay đấy. Tôi sẽ đi cùng anh.”

Kawasaki bước đi nên Oribe và Mano cũng đi theo.

Trên hình thức, hiện đội điều tra được đặt ở hai nơi là Phòng cảnh sát Joto và Phòng cảnh sát Nishiarai. Đội ở Joto phụ trách vụ Nagamine Ema, còn đội ở Nishiarai phụ trách vụ Tomozaki Atsuya. Nhưng ngay khi gần như chắc chắn hung thủ sát hại Tomozaki Atsuya là Nagamine Shigeki thì hai bên hợp tác là lẽ đương nhiên. Hiện tại, Phòng cảnh sát Nishiarai là trụ sở chính của đội điều tra.

Tuy nhiên, vì có hai vụ án, hung thủ ở mỗi vụ khác nhau nên nhiệm vụ của từng người ở mỗi đội sẽ khác. Với đội của Oribe và Mano, nhiệm vụ trước mắt là tìm hiểu chân tướng vụ án giết người rồi vứt xác Nagamine Ema, nếu hung thủ là Tomozaki và đồng bọn thì phải thu thập bằng chứng để kết tội. Trong khi đó, đội của Kawasaki có nhiệm vụ truy tìm hung thủ giết Tomozaki.

“Nhân nói về vụ án của Nagamine Ema, mẹ của Tomozaki có biết Nagamine trước khi vụ án xảy ra không?” Vừa đi, Kawasaki vừa hỏi.

“Chị ta nói chưa nghe bao giờ. Nhìn mặt thì không phải chị ta nói dối đâu. Vốn dĩ, chị ta chẳng biết gì về con trai mình cả.”

“Phụ huynh thời nay là thế mà.”

“Bạn bè của Tomozaki thì sao?”

“Chúng tôi cũng hỏi rồi. Chúng nó nói không biết gì về Nagamine hay Nagamine Ema cho tới khi xảy ra vụ việc. Không có vẻ là Tomozaki nhắm đến Nagamine Ema từ trước. Toàn mấy đứa vô lại thôi nhưng tôi nghĩ là có thể tin được.”

“Vậy là trước đó không có mối liên hệ nào giữa Tomozaki và bố con nhà Nagamine, chỉ là tình cờ trông thấy Ema ngoài đường rồi bắt đi à?”

“Đúng vậy.”

“Lạ thật đấy. Không biết các sếp nghĩ gì nhỉ?”

“Mấy lãnh đạo cũng đang đau đầu lắm. Vì chưa biết bằng cách nào mà Nagamine lại đột nhập được vào phòng của Tomozaki.”

“Tình cờ cửa không khóa chăng?”

“Hiện giờ chỉ nghĩ được khả năng đó.”

Mano khẽ rên lên trước câu nói của Kawasaki.

Oribe hiểu nội dung mà hai người đang trao đổi. Một trong những vấn đề khiến đội điều tra đau đầu là vì sao Nagamine Shigeki lại biết Tomozaki Atsuya. Anh ta chỉ là một nhân viên công ty bình thường, không thể có năng lực cũng như mối quan hệ để tìm ra sự thật ngay cả cảnh sát cũng không thể lần ra. Khả năng duy nhất là Nagamine biết Tomozaki từ trước khi Ema bị sát hại, nhưng cho đến nay, không có gì chứng tỏ điều đó.

Còn một vấn đề nữa là bằng cách nào mà Nagamine lại vào được phòng của Tomozaki. Dựa trên tình hình, có thể phán đoán khả năng duy nhất là anh ta đột nhập lúc Tomozaki đi vắng, sau khi xem xong cuộn băng, anh ta đã chờ Tomozaki về.

“Chỉ cần tìm được Sugano thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết.” Kawasaki thở dài nói.

Nhà của tên Sugano Kaiji đó ở ngay trước đường Nikko. Căn hộ nằm trên tầng năm của một tòa chung cư sáu tầng. Ba người dừng chân trước tòa chung cư.

Kawasaki lấy điện thoại ra gọi.

“Kawasaki đây. Có gì bất thường không?… Thế à, giờ tôi cùng đội anh Mano lên gặp bà mẹ đây. Cậu tiếp tục theo dõi xung quanh nhé.”

Cúp máy xong, Kawasaki nhìn sang Mano và Oribe.

“Nhóm của Kurata đang theo dõi chung cư. Không có gì bất thường cả. Chúng ta lên thôi.”

Đối diện với tòa chung cư này có một tòa chung cư tương tự. Các đồng nghiệp của Kawasaki đang ở bên đó theo dõi. Đương nhiên, người mà bọn họ đang đợi là Nagamine Shigeki. Có thể dễ dàng hình dung sau khi giết Tomozaki, người tiếp theo Nagamine nhắm tới sẽ là Sugano Kaiji.

Ba người đi vào tòa chung cư. Chung cư này lắp khóa tự động nên Kawasaki bấm máy đàm thoại. Người phụ nữ có vẻ là mẹ Sugano Kaiji trả lời. Sau khi Kawasaki giới thiệu ngắn gọn, cửa được mở ngay.

“Bà mẹ tên gì nhỉ?” Mano hỏi khi đã ở trong thang máy.

“Michiko. Chữ Hán viết là chữ Lộ và chữ Tử. Ở quán chị ta cũng dùng tên này.”

“Cậu có định nói cho chị ta biết việc Sugano Kaiji và Tomozaki hãm hiếp các cô gái trẻ không?”

“Tôi nhận được chỉ thị là phải nói. Chắc chị ta cũng chuẩn bị tinh thần rồi.”

“Để xem.” Mano nhếch mép.

“Nhưng làm mẹ thì chắc phải biết con mình lúc nào cũng kè kè với Tomozaki chứ.”

“Kể cả là thế. Bà mẹ nào khi nhắc đến con mình cũng mù quáng hết. Mẹ của Tomozaki cũng vậy. Bằng chứng đanh thép đến thế mà chị ta còn không muốn tin. Dù biết nhưng chị ta cứ vờ như không thấy.”

“Tôi sẽ bắt chị ta phải chấp nhận sự thật.” Kawasaki cười đắc chí. “Tôi cũng định cho chị ta biết nếu không hợp tác thì con chị ta sẽ bị giết.”

Thang máy dừng ở tầng năm. Trước căn hộ có gắn chuông cửa. Kawasaki ấn chuông, chưa kịp nghe tiếng trả lời thì cửa đã mở. Xuất hiện sau cánh cửa là một phụ nữ với mái tóc dài màu nâu.

“Các anh vất vả quá. Xin lỗi vì đã làm phiền các anh nhiều.” Sugano Michiko cất giọng ra chiều quan tâm.

Mano bước lên trước.

“Chúng tôi muốn hỏi một chút về con trai chị.”

“Vâng. Mời các anh. Nhà tôi hơi chật.”

So với mẹ của Tomozaki Atsuya, Oribe thấy chị ta bình tĩnh hơn hẳn. Do Kaiji chưa bị giết nên điều này là đương nhiên chăng? Bề ngoài, trông chị ta khoảng 35 tuổi nhưng tất nhiên tuổi thực thì lớn hơn. Tuy vẫn còn sớm để tới quán nhưng chị ta đã trang điểm xong xuôi.

Chị ta nói là “nhà hơi chật” nhưng phòng khách rộng thênh thang. Phải tầm 36m 2 . Đồ đạc theo phong cách hiện đại trông cũng không phải loại rẻ tiền.

Chị ta nói sẽ đi pha cà phê nhưng Mano ngăn lại.

“Con trai chị vẫn không liên lạc à?”

Sugano Michiko nhíu mày vẻ nghiêm trọng.

“Không. Lúc nào cũng vậy. Thường nó bỏ đi đâu là mấy ngày không liên lạc gì luôn.”

Giọng điệu chị ta như muốn nói việc con trai đi du lịch và không liên lạc được chẳng có gì đặc biệt.

“Chị cũng không biết con mình đi đâu à?”

“Đúng rồi. Tôi hỏi nhiều là nó sẽ nổi cáu. Con cái ở tuổi đó thường vậy mà.”

Lại một câu khẳng định rằng không riêng gì con trai mình mới làm chuyện bất thường.

“Chị không định liên lạc với con à?” Kawasaki hỏi.

“Tôi cũng muốn lắm nhưng chẳng có manh mối nào. Gọi vào di động thì toàn ở chế độ để lại lời nhắn…” Nói xong, chị ta lần lượt nhìn ba điều tra viên. “Nhưng dù thằng bé có về thì tôi nghĩ nó cũng không giúp ích được gì đâu. Lúc trước tôi cũng nói vậy với một anh cảnh sát khác rồi.”

“Không giúp ích gì được là sao?” Mano hỏi.

“Về vụ của Tomozaki ấy. Nghĩ cũng tội cho Tomozaki thật nhưng thằng bé nhà tôi lại đi du lịch ngay trước đó. Tôi nghĩ nó không biết gì đâu.”

Có vẻ như chị ta cho rằng điều tra viên tới đây là để tìm manh mối về hung thủ giết Tomozaki. Hoặc chị ta chỉ giả bộ như thế.

“Chị à…” Giọng Kawasaki nghiêm lại. “Chắc chị biết Tomozaki, người vừa bị giết, đã làm gì lúc còn sống nhỉ?”

“Làm gì là…”

“Từ hôm qua đến hôm nay, TV họ đưa tin ầm ầm còn gì. Cảnh sát tìm thấy các cuốn băng video, trong đó ghi lại nhiều cảnh quay có vấn đề. Chị không xem TV à?”

Sugano Michiko cụp mắt xuống. Nhưng không phải chị ta sợ. Hai khóe môi tô son đỏ chót của chị ta trễ xuống.

“Tôi có xem. Chuyện Tomozaki sàm sỡ các cô gái trẻ đúng không?” Chị ta thở dài rồi chậm rãi lắc đầu. “Tôi cũng biết sơ sơ về Tomozaki, thằng bé không phải như vậy đâu. Con tôi cũng bảo Tomozaki ngoan lắm. Không biết là nó sai lầm ở đâu…”

“Cậu ta có đồng phạm.” Kawasaki nói. “Hình ảnh trong cuộn băng cho thấy còn có một người nữa. Chúng tôi đã nhờ một vài người xác nhận thì đó chính xác là Kaiji, con chị.”

Cặp mắt với viền mí được tô đen của chị ta mở to ra. Sau đó, chị ta nhíu mày, hít một hơi thật sâu tới nỗi bầu ngực nhô lên.

“Thằng bé không làm chuyện đó đâu.” Vừa nói, chị ta vừa lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt chiếu thẳng vào Kawasaki.

Kawasaki lấy từ túi áo vest ra hai tấm ảnh và đặt lên bàn. Đây không phải là ảnh tráng phim mà là ảnh in. Có vẻ như được in từ các đoạn băng video.

Bức ảnh là gương mặt của một thanh niên. Một thanh niên điển trai. Mái tóc ngắn được vuốt ngược lên. Do chỉ phóng to phần mặt nên các đường nét hơi mờ nhưng vẫn đủ để nhận diện.

“Cái gì vậy?” Sugano Michiko hét lên.

“Xin chị hãy nhìn cho kỹ. Không phải là Kaiji sao?”

“Không phải.”

“Chị à. Việc này quan trọng lắm. Liên quan tới tính mạng con chị đấy. Chị nhìn kỹ đi. Kaiji đúng không? Nếu chị thấy ảnh này khó nhìn thì chúng tôi chỉ còn cách là cho chị xem băng gốc thôi.”

“Gì cơ, băng gốc là sao?”

“Cuốn băng được tìm thấy trong phòng của Tomozaki Atsuya mà tôi nói ban nãy ấy.” Kawasaki nói. Việc gọi đầy đủ họ tên của Tomozaki như muốn ám chỉ nội dung có trong cuốn băng là hành vi phạm pháp.

Sugano Michiko không nói gì, gục đầu xuống. Chị ta không có ý định xem bức ảnh. Từ thái độ đó, Oribe cho rằng chị ta đã thừa nhận kia là con trai mình.

“Chắc có… nhầm lẫn gì đó.” So với lúc trước, giọng chị ta yếu hơn hẳn. “Không thể tin nổi thằng bé lại làm chuyện đó. Chắc là có nhầm lẫn. Nó chỉ đùa nghịch rồi hơi mất kiểm soát thôi.”

“Chị à, là hãm hiếp đấy.” Giọng Kawasaki trở nên lạnh lùng. “Đùa nghịch rồi hãm hiếp à?”

Người Sugano Michiko khẽ run rẩy. Oribe không thể khẳng định chị ta run vì sợ hãi hay tức giận.

“Sao biết được đó có phải là hãm hiếp hay không. Chỉ là xem trong băng thì thấy như vậy thôi. Trước đây, tôi từng nghe nói không thể dùng băng video làm bằng chứng trước tòa được.”

Đó là sự thật. Băng video có thể dùng làm tài liệu tham khảo chứ khó được coi là bằng chứng. Vì có thể gia công và chỉnh sửa thoải mái.

“Một cô gái đã chết.” Mano lên tiếng sau một hồi im lặng. “Cô gái được tìm thấy đã chết trên sông Arakawa cũng là nạn nhân của Tomozaki và đồng bọn. Con trai chị cũng xuất hiện trong cuốn băng đó.”

“Ý anh là sao? Là con trai tôi giết người à? Nói thế… nói thế là hủy hoại danh dự đấy. Tôi sẽ nói chuyện với luật sư.”

Nhìn người phụ nữ bị kích động, Oribe thấy chị ta thật giống mẹ của Tomozaki. Cả hai đều không hoàn toàn tin tưởng con mình. Thậm chí, họ biết có thể con mình đã làm chuyện đó. Nhưng ai cũng cố bênh vực.

“Chị nói đúng, chúng tôi chưa biết Kaiji có tham gia hãm hiếp thật không.” Kawasaki nói bằng giọng vô cảm. “Có điều, vấn đề ở đây là Tomozaki đã bị giết. Rất có thể hung thủ giết Tomozaki đang nhắm tới con trai chị.”

Vào khoảnh khắc ấy, gương mặt hồng hào của Sugano Michiko bỗng chốc tái nhợt.