Chương 18
Đúng như dự đoán, khu mộ của nhà Tanzawa không được dọn dẹp cẩn thận. Wakako đeo đôi găng mang theo vào và bắt đầu nhổ cỏ dại xung quanh. Mặc dù trong đầu nghĩ vì sao mình phải làm việc này nhưng nhớ tới gương mặt của Daishi, tay cô lại tự nhiên hoạt động.
Nhổ cỏ xong, Wakako dùng chổi mượn từ nhà chùa quét dọn xong xuôi rồi mới ngồi ngay ngắn trước ngôi mộ. Trên mộ có bày sẵn hoa nhưng Wakako vẫn đặt thêm hoa của mình bên cạnh. Cô thắp hương rồi chắp tay khấn.
Cô đã quyết định sẽ không nghĩ ngợi nữa nhưng lại không thể ngăn mình nhớ về hồi Daishi còn khỏe mạnh. Khóe mắt cô cay cay. Tuy nhiên, mấy năm gần đây, cô đã luyện được khả năng kiềm chế để không rơi nước mắt.
Thấy có người đi tới, cô thôi chắp tay. Cô nhìn về phía có tiếng bước chân thì thấy Tanzawa Yuji đang đứng đó. Chắc Yuji nhận ra Wakako từ trước nên khi bắt gặp ánh mắt của Wakako, anh liền cúi mặt xuống. Qua bờ vai có thể thấy là anh vừa khẽ thở dài.
Wakako bước vài bước để tới gần Yuji.
“Tình cờ chăng? Hay là…” Cô bỏ lửng câu nói.
Yuji gượng cười rồi ngẩng mặt lên.
“Là tình cờ nhưng cũng có thể nói không phải vậy. Anh nghĩ thế nào hôm nay em cũng đến. Nhưng không phải anh rình đợi em đâu. Mong em hiểu điều đó.”
“Không phải hôm làm lễ cúng anh cũng đến à?”
“Không, anh phải đi công tác nên không đến được. Thành thử hôm nay anh muốn đến thắp hương.”
“Vậy à?”
Wakako đứng sang một bên để nhường đường cho Yuji. Yuji im lặng bước lại gần ngôi mộ rồi chắp tay giống như Wakako vừa làm. Trong lúc đó, Wakako chỉ nhìn xuống mặt đất. Không phải cô đợi Yuji mà là cô không muốn làm phiền đến con trai ở thế giới bên kia. Chắc hẳn Daishi đang lắng nghe tiếng lòng của bố.
Đợi Yuji đứng dậy, Wakako liền cầm chổi và cái xô lên.
“Mấy người họ hàng không dọn dẹp à?” Yuji hỏi.
“Họ có dọn. Nhưng vẫn còn một ít cỏ dại… Không phải em nói xấu họ đâu, anh đừng bận tâm.”
“Nếu anh không đến thì chẳng ai biết là em nhổ cỏ nên anh không nghĩ em nói xấu. Mấy người như thế chắc là không dọn dẹp rồi. Dù sao cũng cảm ơn em.”
“Anh không cần phải cảm ơn em. Tự em làm thôi.”
“Không, anh nghĩ Daishi cũng vui lắm. Chắc con đang thắc mắc không hiểu sao bố mẹ lại cùng ở đây.”
Yuji nói vậy chắc vì muốn làm Wakako khuây khỏa. Nhưng Wakako không cười nổi. Cô tự nhắc mình là giữa họ không còn mối quan hệ như vậy nữa.
Chẳng hiểu thế nào mà hai người lại cùng nhau rời khỏi nghĩa trang. Dù không thoải mái nhưng nếu đi tách ra thì Wakako lại thấy không được tự nhiên.
“Năm nay thế nào?” Trên đường ra bãi đỗ xe, Yuji hỏi.
“Cái gì thế nào cơ?”
“Là nhà nghỉ đó. Mùa hè năm nay mát, không biết có khách không”
“À.” Wakako gật đầu. “Cũng không khác nhiều so với mọi khi. Câu lạc bộ tennis của trường đại học tới nghỉ hằng năm thì năm nay vẫn đến.”
“Thế à, tốt quá.”
“Còn anh, công việc cũng thuận lợi chứ?”
“Hiện tại thì chưa có vẻ sẽ bị tái cơ cấu. Công ty tuy nhỏ nhưng kết quả kinh doanh cũng ổn định.”
“Anh cố gắng nhé.”
“Cảm ơn em. Em cũng vậy nhé.”
“Vâng.” Wakako khẽ cử động cằm mà không nhìn Yuji.
Tới bãi đỗ xe, Wakako thấy chiếc xe sedan của Yuji đỗ cạnh chiếc RV của mình. Cảm giác như anh cố tình làm vậy dù xung quanh vẫn còn chỗ. Thú thật, kiểu níu kéo này của anh khiến cô khó chịu.
“Mình đi uống trà đi?” Mở cửa xe xong, Yuji bâng quơ hỏi.
Biết ngay mà! Wakako lắc đầu.
“Xin lỗi anh, lúc đi em nói là sẽ về ngay.”
“Vậy à?” Ánh mắt Yuji trở nên rụt rè. “Để hôm khác vậy.”
Dù trong lòng nghĩ “Không có hôm khác đâu” nhưng Wakako chỉ mỉm cười lấy lệ.
“Anh giữ gìn sức khỏe.” Wakako nói rồi vào xe trước, nổ máy mà không nhìn Yuji.
Lúc Yuji lên xe thì chiếc RV của cô đã chuyển bánh. Nghĩa trang nằm ở rìa thành phố Takasaki. Từ nút giao Takasaki, Wakako đi vào đường cao tốc Kan-etsu. Đến ngã tư sắp tới, rẽ vào đường cao tốc Joshin-etsu là chẳng mấy chốc sẽ tới nút giao Saku. Đã qua mùa cao điểm du lịch hè nên đường khá vắng.
Wakako nhớ lại gương mặt gầy rộc của Yuji. Không biết anh định nói chuyện gì khi rủ cô đi uống trà. Giờ này còn khơi lại những kỷ niệm cũ làm gì chứ. Nói chung thì giữa hai người có kỷ niệm nào vui đâu. Mà không, đã từng có nhưng tất cả đã trở thành bọt nước sau một vụ việc. Giờ chẳng thể quay lại được nữa.
Wakako bật đài phát thanh. Sau thông tin về giao thông, nam phát thanh viên nói về các tin tức mới nhất.
“Chúng tôi mới nhận được một tin rất đáng sợ, nói đúng hơn là đáng buồn. Cập nhật thông tin về án mạng xảy ra tại quận Adachi, Tokyo mà hôm trước chúng tôi đã đưa tin. Đây là vụ án một thanh niên bị sát hại. Thanh niên này quay lại những cảnh hãm hiếp tại chính nhà mình. Hôm qua, Sở cảnh sát Tokyo nhận được một bức thư. Người gửi là nghi phạm Nagamine Shigeki, bố của Nagamine Ema, cô gái sống ở thành phố Kawaguchi, tỉnh Saitama được tìm thấy đã chết không lâu trước vụ sát hại thanh niên kia… Vâng, Nagamine Shigeki hiện đang bị nghi ngờ là thủ phạm trong vụ án mạng tại quận Adachi. Trong bức thư, anh ta cũng thừa nhận mình là thủ phạm. Anh ta viết rằng động cơ là để trả thù cho việc con gái bị giết. Nghi phạm Nagamine nói còn một người nữa cần phải trả thù nên hiện đang chạy trốn, cảnh sát đang truy tìm anh ta. Bản tin đến đây là hết. Câu chuyện có vẻ đang ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn rồi. Cô nghĩ thế nào?” Nam dẫn chương trình quay sang hỏi nữ trợ lý.
“Vâng, tôi hiểu cảm giác của nghi phạm… nhưng cho dù là để trả thù đi nữa thì giết người không phải là việc tốt.”
“Chà, vẫn chưa biết nội dung viết trong bức thư có thật hay không nhưng khó có khả năng anh ta lại nói dối khi cất công gửi bức thư này nhỉ?”
“Vâng, đúng rồi.”
“Nghi phạm Nagamine à…? Đang từ bố của nạn nhân giờ lại trở thành nghi phạm giết người. Chà, không biết nước Nhật rồi sẽ đi về đâu.”
Sau câu bình luận vô thưởng vô phạt, người dẫn chương trình giới thiệu một bài hát. Đó là bài hát nổi tiếng ngày xưa của một nam ca sĩ dòng nhạc Enka. Wakako chuyển kênh.
“Hóa ra trên đời này cũng có người bất hạnh thật.” Wakako thật lòng nghĩ vậy sau khi nghe bản tin. Tuy không hình dung được cảm giác giết người nhưng cô hiểu được nỗi đau khi mất con.
Tuy nhiên, khi tới nút giao Saku để xuống đường cao tốc, tin tức vừa nghe trên đài đã bay khỏi tâm trí Wakako.
Nhà nghỉ Trăng Lưỡi Liềm nằm ở trước nông trại Tateshina. Đó là một tòa nhà kiểu Âu với mái ngói màu xanh lục nổi bật. Wakako lái xe vào bãi đỗ xe trước nhà nghỉ.
Wakako nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn 3 giờ chiều. Giờ nhận phòng ở Trăng Lưỡi Liềm là 3 giờ. Hôm nay có hai nhóm đặt phòng nhưng cả hai đều tới vào lúc chiều tối. Từ cửa chính bước vào, bên phải là phòng ăn và phòng khách. Bố cô, ông Takaaki đang lau chùi.
“Con về rồi à. Thế nào?” Ông Takaaki dừng tay hỏi.
“Không có gì. Con đặt hoa rồi thắp hương thôi.”
“Thế à?” Ông Takaaki lại tiếp tục lau chùi. Nhìn bóng lưng của ông thì thấy rõ là ông còn có điều muốn nói với Wakako.
Wakako biết bố đang nghĩ gì. Ông nghĩ đã đến lúc cô nên quên chuyện của Daishi đi. Nhưng cùng lúc, ông cũng biết chuyện đó là không thể. Vì thế, cứ đến ngày viếng mộ hay sinh nhật của Daishi là hai bố con lại trò chuyện kiểu nhát gừng với nhau.
Wakako sang phòng bếp ở bên cạnh, đeo tạp dề vào. Việc chuẩn bị đồ ăn chủ yếu do cô đảm trách. Khi nào đông khách, cô sẽ thuê thêm vài người phụ nhưng bắt đầu từ tuần này thì chỉ còn một người.
Wakako nghĩ không biết mình sẽ ở đây đến bao giờ. Ông Takaaki nói cô có thể ở bao lâu tùy thích, cô biết là ông nói thật lòng nhưng cô cũng hiểu ông đang lo cho tương lai của con gái.
Mười năm trước, cô chẳng ngờ sẽ có ngày mình như thế này. Sau khi cưới Tanzawa Yuji, cô đã có những tháng ngày ngập tràn hy vọng tại căn nhà mới ở Maebashi. Hồi ấy, đầu óc cô chỉ nghĩ đến đứa con sắp chào đời. Tuy hơi lo lắng về chuyện sinh nở nhưng nghĩ tới việc chăm sóc con là cô lại thấy vui.
Ba tháng sau, một bé trai ra đời, nặng những bốn cân và vô cùng khỏe mạnh. Cô bàn với Yuji và đặt tên con là Daishi.
Lần đầu nuôi con, toàn việc không quen khiến cô khá vất vả. Giống như phần lớn các ông chồng khác, Yuji không hỗ trợ gì nhiều. Tình hình kinh doanh của công ty đang giảm sút, một nhân viên bậc trung như anh có lẽ cần tạm gác chuyện gia đình để làm việc.
Wakako dồn hết thời gian của bản thân để nuôi dạy Daishi. Thành quả là Daishi lớn lên khỏe mạnh. Nghe Yuji cảm ơn mình, cô mừng đến ứa nước mắt. Cô thấy mình được đền đáp.
Nhưng rồi bức màn hạnh phúc ấy đột ngột khép lại.
Hôm ấy là một ngày hiếm hoi cả gia đình cô cùng đi chơi ở công viên gần nhà. Một ngày thứ Hai nắng đẹp. Do Yuji đi làm thứ Bảy nên thứ Hai được nghỉ bù.
Daishi đã lên ba, độ tuổi hiếu động nhất.
Thằng bé rất vui vì lần đầu được chơi ở công viên cùng bố. Wakako tận hưởng niềm hạnh phúc khi ngắm hai bố con chơi ở bãi cát.
Đầu giờ chiều, không khí khá khô với những tia nắng ấm áp. Không biết bao năm rồi Wakako mới có cảm giác yên bình thế này. Chẳng biết từ lúc nào cô bắt đầu ngủ gật.
Chuyện sau đó, theo như lời của Yuji thì anh gọi cô trông chừng Daishi để anh đi mua thuốc lá.
Nhưng cô không có ký ức nào về chuyện này. Cô chỉ nhớ là mình đang ngồi nhìn hai bố con chơi đùa.
Mãi đến lúc bị lay gọi, cô mới choàng tỉnh. Trước mặt cô là bộ mặt nghiêm trọng của Yuji. Anh hỏi “Daishi đâu?” Lúc đó cô mới nhận ra đứa con trai duy nhất của mình đã biến mất.
Hai người hốt hoảng đi tìm con trai. Daishi đang nằm bên dưới cầu trượt hình xoắn ốc. Yuji vội đỡ con dậy nhưng Daishi đã không còn cử động. Gương mặt thằng bé xám ngoét.
Cả hai vội đưa Daishi đến bệnh viện nhưng đã quá muộn. Đầu và xương cổ thằng bé bị gãy.
Hóa ra, trong lúc bố mẹ sơ sểnh, Daishi đã leo ngược lên cầu trượt xoắn ốc, tới giữa chừng, thằng bé ngó xuống nhìn rồi ngã lộn cổ. Chỗ đó cách mặt đất gần 2 mét, bên dưới là bê tông.
Sau đó là những chuỗi ngày Wakako khóc lóc như hóa dại. Cô hầu như chẳng ăn uống gì, cũng không chợp mắt, chỉ biết khóc. May mắn bên cô luôn có người túc trực, chứ nếu ở một mình chỉ trong chốc lát thôi chắc là cô đã nhảy khỏi ban công căn hộ rồi.
Chuỗi ngày chìm trong đau buồn vừa kết thúc thì cảm giác trống rỗng ập tới. Cô chẳng nghĩ ngợi được gì, thậm chí còn thấy chán ghét vì phải sống.
Thời kỳ đó qua đi, cuối cùng cô cũng đối mặt được với vụ tai nạn. Nhưng không phải vì thế mà tâm trạng cô trở nên tích cực hơn. Mỗi lần nhớ về vụ tai nạn là cảm giác ân hận ập đến. Tại sao mình lại ngủ gật ở đó? Cùng lúc, cô bắt đầu đổ lỗi cho Yuji. Tại sao anh lại bỏ đi mua thuốc lá? Rất nhiều lần cô chỉ chực thốt ra câu đó.
Có lẽ anh cũng có cùng suy nghĩ. Nhưng anh cũng không trách móc cô.
Nhìn bề ngoài, những ngày yên bình đã trở lại. Nhưng sự yên bình trong lòng thì không. Bằng chứng là hai người không còn trò chuyện với nhau nữa. Chừng nào còn phải né tránh chủ đề chung ở mức tối đa thì không trò chuyện là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
“À, phải rồi, hôm nay vẫn còn khách nữa đấy.”
Nghe bố gọi, Wakako choàng tỉnh. Ông Takaaki đang đứng trước của bếp.
“Hôm nay? Mới đặt ạ?”
“Người ta gọi tới lúc xế trưa, hỏi là có phòng tới ngày kia không, bố bảo là có.”
“Một đôi ạ?”
“Không, một người thôi. Nam giới.”
“Một người? Hiếm nhỉ?”
“Theo cách nói chuyện thì có vẻ không phải người đáng ngờ đâu. Tối nay anh ta mới tới nên nói không cần ăn tối.”
“Bố nói chuyện giá phòng chưa?”
“Rồi. Anh ta đồng ý trả theo giá 1,5 người.”
“Thế ạ?”
Nhà trọ Trăng Lưỡi Liềm có 7 phòng nhưng tất cả đều là phòng đôi. Khi cần có thể kê thêm giường để thành phòng ba. Trường hợp chỉ có một người thuê thì sẽ trả theo mức giá 1,5 người.
Khoảng hơn 9 giờ tối thì người khách đó tới. Anh ta để tóc dài, râu ria lởm chởm. Độ tuổi ước chừng trên dưới 40. Ăn vận bình thường, đồ đạc chỉ có duy nhất chiếc túi xách.
Vị khách ghi tên trên phiếu đặt phòng là Yoshikawa Takeo.