← Quay lại trang sách

Chương 19

Vào phòng, đặt chiếc túi xuống, Nagamine nằm vật ra giường. Cả người gã nặng trịch như bao cát, chưa kể còn mồ hôi đầm đìa. Chiếc áo sơ-mi kẻ ca-rô cũng bắt đầu bốc mùi.

Gã nhìn sang giường bên cạnh. Chiếc giường đang được phủ tấm ga nền trắng có họa tiết hoa. Gã nhận ra đây không phải nhà nghỉ dành cho đàn ông trung niên ngủ lại một mình. Tấm rèm treo ở cửa sổ gắn lưới cũng là rèm hoa.

Nagamine nhổm dậy, kéo chiếc túi xách lại gần. Gã mở khóa, lấy bên trong ra một chiếc gương. Gã đặt chiếc gương bên cạnh, soi mặt vào đó rồi lùa hai tay vào tóc. Sau khi dùng ngón tay dò được vị trí chiếc kẹp, gã thận trọng nhấc cả bộ tóc lên. Bộ tóc giả rời khỏi đầu. Gã tìm thấy bộ tóc này tại một trung tâm mua sắm ở Nagoya. Đây là một sản phẩm thời trang chứ không phải dùng để che đi tóc thưa. Có lẽ vì thế mà hầu hết chỉ có màu nâu hoặc màu vàng.

Gã quăng bộ tóc sang bên, gỡ cái lưới trên đầu ra rồi lùa ngón tay vào mái tóc thật của mình để bới lên. Không khí lùa vào lớp tóc bị hấp hơi giúp da đầu hạ nhiệt.

Gã lại nhìn vào gương, sờ xung quanh miệng. Chỗ râu lởm chởm này không phải đồ giả. Từ lúc bỏ đi, gã chưa hề cạo râu. Dĩ nhiên, không phải vì không có thời gian mà do gã muốn thay đổi chút ít tướng mạo.

Bình thường gã luôn chải đầu gọn gàng. Cũng không bao giờ để râu dài. Chắc chắn mọi bức ảnh chụp của gã đều như thế.

Ở góc phòng có đặt TV. Gã cầm điều khiển bật TV rồi dò kênh thời sự. Gã đợi một lúc nhưng không thấy có tin gì về vụ án liên quan đến Nagamine.

Gã thở dài, nhìn lại mình trong gương rồi cất gương và bộ tóc giả vào túi. Bên trong túi còn có một cặp kính màu đen nhạt. Ban ngày gã sẽ đeo nó.

Gã không biết kiểu cải trang này hiệu quả đến đâu. Giả sử có người quen nào ăn mặc giống vậy xuất hiện trước mặt gã, chắc gã vẫn có thể nhận ra. Nhưng thường thì mọi người không nhớ được ảnh chân dung nhìn thấy trên TV. Giờ gã chỉ còn biết đặt cược vào sự vô tâm đó của thiên hạ.

Gã lại thò tay vào túi xách, lần này lấy một tờ giấy ra. Tờ giấy có in danh sách các nhà nghỉ chính ở tỉnh Nagano. Trong đó có cả nhà nghỉ Trăng Lưỡi Liềm.

Hôm qua và hôm nay, gã đi bộ rạc cả chân để tới một số nhà nghỉ trong danh sách này. Tất nhiên là để tìm Sugano Kaiji. Manh mối duy nhất là câu nói của Tomozaki trước lúc chết rằng Sugano Kaiji đã đến nhà nghỉ ở Nagano.

Gã lo không biết làm thế này thì có tìm được Sugano không. Nhưng khi không có cách nào khác thì con đường duy nhất là lần theo sợi chỉ mong manh này. Chắc do mệt nên gã cứ thế thiếp đi. TV vẫn đang bật. Giọng của phát thanh viên từ TV vọng ra khiến gã choàng tỉnh.

“… Như vậy, cảnh sát đã ra lệnh truy nã Nagamine Shigeki trên toàn quốc vì nghi ngờ giết người. Có khả năng nghi phạm mang theo súng nên nếu ai biết thông tin gì, xin hãy liên lạc với sở cảnh sát gần nhất. Tiếp theo là tin tức về Hội nghị cải thiện môi trường thế giới diễn ra mấy hôm trước…”

Nagamine vội vàng bật dậy, nhìn vào TV nhưng màn hình đã chuyển sang tin tức chẳng liên quan. Gã chuyển kênh nhưng các đài khác đều không phát bản tin.

Gã tắt TV. Đồng hồ chỉ hơn 11 giờ.

Gã biết mình bị truy nã từ bản tin buổi chiều. Đã chuẩn bị sẵn tinh thần nên gã không bất ngờ nhưng vẫn không ngăn nổi toàn thân đông cứng. Gã xem bản tin ở cửa hàng bán đồ điện gia dụng. Lúc đó, gã cảm giác như thể bỗng nhiên mọi con mắt của người đi đường đều đổ dồn về phía mình.

Bức thư của gã cũng được công bố. Điều này cũng nằm trong dự liệu, nói đúng hơn là gã gửi bức thư với tính toán rằng bức thư sẽ được công bố. Nhưng có một điều trái với tính toán là dấu bưu điện không được đề cập. Như vậy, việc gã cất công tới tận tỉnh Aichi để gửi thư là vô nghĩa.

Gã nhẩm lại bức thư đã viết. Tôi là Nagamine Shigeki, bố của Nagamine Ema, cô bé được tìm thấy đã chết ở sông Arakaza mấy hôm trước… Bức thư bắt đầu như thế, tất cả đều là thật. Gã viết đúng như những gì đang nghĩ. Trả thù xong, gã sẽ ra đầu thú nên mong cảnh sát không điều tra gắt gao bạn bè và người quen của gã. Đến giờ gã vẫn nghĩ như vậy.

Nhưng gã thừa hiểu, cảnh sát sẽ không vì một bức thư như thế mà nhẹ tay. Họ sẽ không nể nang mà điều tra tất cả các mối quan hệ của Nagamine.

Mục đích lớn nhất của gã khi viết bức thư là khiến Sugano Kaiji, kẻ đang lẩn trốn ở đâu đó, bị mất cảnh giác.

Nếu không quá ngu, Sugano sẽ hiểu là bố của cô bé mà chúng hại chết đã giết Tomozaki và hiện đang nhắm đến nó. Đối với Nagamine, trường hợp bất lợi nhất là Sugano sẽ ngoan ngoãn ra đầu thú do sợ bị trả thù.

Theo suy nghĩ của Nagamine, nếu Sugano bị bắt thì việc trả thù cho Ema sẽ không thể thực hiện. Phải tự tay gã hành hình thì mối hận thù mới vơi bớt phần nào. Không được để Sugano chạy tới cảnh sát, không được để nó vào trại giam có luật Thiếu niên bảo vệ…

Thế nên mới có bức thư đó. Nagamine dự đoán địa điểm gửi thư cũng sẽ được công bố. Nếu bức thư được gửi từ tỉnh Aichi thì Sugano, kẻ đang lẩn trốn ở tỉnh Nagano sẽ thấy yên tâm. Nó sẽ thấy không cần phải vội vã ra đầu thú.

Nhưng truyền thông lại không hề đề cập tới dấu bưu điện. Do cảnh sát không công bố chăng? Không rõ vì cảnh sát thấy không cần phải công bố hay vì họ đoán được mục đích của Nagamine hoặc họ có ý đồ khác.

Sáng hôm sau, 7 giờ Nagamine mới ra khỏi giường. Gã tỉnh dậy từ sớm nhưng muốn nghỉ ngơi nhiều nhất có thể nên cứ nằm đó. Nhưng giấc ngủ không chịu quay lại. Kể từ sau vụ án của Ema, gã bị mất ngủ và tình trạng này trầm trọng hơn khi gã chạy trốn. Vì lẽ đó mà đầu gã lúc nào cũng nặng trĩu, toàn thân rã rời.

Nghe nói bữa sáng phục vụ từ 7 giờ đến 8 rưỡi. Nhưng vì không muốn chạm mặt những khách khác nên Nagamine hết hút thuốc lại xem bản đồ để giết thời gian. Gã không muốn bật TV nữa.

Hơn 8 giờ thì điện thoại trong phòng reo. Gã nhấc máy. “Chào anh Yoshikawa, bữa sáng đã chuẩn bị xong, anh có muốn ăn không?” Giọng một phụ nữ.

“Tôi có. Tôi sẽ xuống ngay.” Gã nói rồi dập máy.

Gã đội tóc giả, đeo cặp kính râm rồi ra khỏi phòng. Phòng gã ở trên tầng hai. Gã đi xuống cầu thang, phòng ăn không còn khách. Một phụ nữ ước chừng ba mươi đang ngồi trước bàn máy tính ở góc phòng. Cô là người tiếp gã tối qua.

“Chào anh.” Trông thấy Nagamine, cô mỉm cười. “Mời anh đi lối này.”

Cô chỉ vào chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ. Trên đó trải sẵn tấm lót bàn ăn và bộ đồ ăn.

Nagamine ngồi vào bàn, không lâu sau thì người phụ nữ mang bữa sáng tới. Bữa sáng gồm có trứng, súp, xa lát, hoa quả và bánh mì. Khi được hỏi muốn uống gì sau bữa ăn, Nagamine đáp là “Cà phê.”

“Xin lỗi chị vì tôi xuống muộn.” Gã xin lỗi.

“Không, không sao đâu.” Người phụ nữ mỉm cười đáp rồi quay lại chiếc bàn máy tính.

Có vẻ chị ta không thấy mình là vị khách đáng ngờ… Nagamine thở phào.

Vừa ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ, Nagamine vừa thong thả dùng bữa sáng. Gã nghĩ, giá mà được tới đây để thư giãn thực sự chứ không phải trong hoàn cảnh bất thường thế này. Có thêm gia đình nữa thì đúng là chẳng hạnh phúc nào bằng.

Người phụ nữ mang cà phê tới. Nagamine khẽ gật đầu cảm ơn.

“Mùa cao điểm qua rồi hả chị?” Gã hỏi.

“Vâng, tới tuần trước là hết.”

“Kỳ nghỉ hè cũng kết thúc rồi nhỉ?”

“Vâng. Anh tới đây vì công việc à?”

“À vâng, nói vậy chứ cũng là việc khác thường.” Nagamine gượng cười.

Đúng như dự đoán, người phụ nữ tỏ vẻ hoài nghi.

“Tôi đang đi tìm người, một thiếu niên 18 tuổi, bỏ nhà đi. Bố mẹ cậu ta nhờ tôi tìm.”

“Vậy ra anh là thám tử à?”

“Không, tôi không chuyên nghiệp tới mức đó. Thế nên mới vất vả thế này.” Nagamine với tay lấy cốc cà phê. “Chị không thuê người làm sao?”

“Tôi có. Nhưng giờ chỉ có một người.”

“Người đó đến làm từ bao giờ?”

“Từ tháng Bảy.”

“Vậy à?” Nagamine gật đầu rồi lấy trong túi ra một bức ảnh. “Gần đây chị có trông thấy một cậu bé như thế này không?”

Bức ảnh in gương mặt được cho là của Sugano. Gã cắt ra từ đoạn băng chúng làm nhục Ema. Vì vậy mà chất lượng ảnh rất xấu.

Người phụ nữ lắc đầu.

“Xin lỗi anh. Tôi không thấy.”

“Vậy à? Xin lỗi đã làm phiền chị.”

Nagamine cất bức ảnh vào túi và bắt đầu nhấm nháp cà phê. Người phụ nữ lại quay về với chiếc máy tính.

Gã biết dò hỏi kiểu này rất nguy hiểm. Lỡ vì lý do nào đó mà đến tai cảnh sát là gã bị nghi ngờ ngay. Nhưng ngoài cách này thì chẳng còn cách nào khác để tìm Sugano. Gã hành động theo kiểu phó mặc cho ông trời xem mình bị cảnh sát phát hiện trước hay là tìm được Sugano trước.

Ăn xong, Nagamine đứng dậy. Người phụ nữ vẫn ngồi trước máy tính. Nhìn qua thì có vẻ như chị ta đang phải đánh vật với thứ gì đó. Trên màn hình hiện ra một bức ảnh. Hình như là ảnh được scan lại. Bức ảnh một gia đình ba người. Địa điểm bên trong một ngôi đền.

“Cảm ơn chị về bữa ăn.” Gã nói vọng tới.

“À, chỉ là mấy món đạm bạc thôi mà.” Người phụ nữ ngoảnh lại, mỉm cười đáp.

Đang đi ra phía cửa phòng ăn, chợt gã dừng lại, tiến tới chỗ người phụ nữ.

“Xin lỗi chị.”

“Vâng.” Người phụ nữ ngoảnh lại.

“Chị đang làm gì vậy? Tôi thấy hình như chị loay hoay từ nãy.”

“À, cái này ạ.” Người phụ nữ ngượng nghịu lấy tay che miệng. “Tôi định phóng to bức ảnh cũ rồi in ra nhưng lại không biết cách làm. Tôi đã làm đến bước scan rồi.”

“Để tôi xem cho.”

“Anh làm được ư?”

“Tôi không biết nhưng chắc là được.”

Nagamine thế chỗ người phụ nữ, ngồi xuống trước máy tính. Vài thao tác đơn giản là giải quyết xong. Chỉ là do chị ta chưa nắm được cách dùng phần mềm.

“Chị nhập kích thước vào đây, ấn nút Enter là kích thước ảnh sẽ thay đổi. Sau đó chỉ cần in thôi.” Nagamine chỉ tay vào màn hình, giải thích các thao tác cơ bản.

“Cảm ơn anh. May quá. Bình thường tôi chỉ dùng để gõ văn bản và vào mạng thôi.”

“Mong là giúp được cho chị.” Nagamine nhìn vào màn hình. “Đây là chồng và con chị à?”

“À… vâng.” Không hiểu sao người phụ nữ lại cụp mắt xuống.

“Vào dịp lễ Shichi-Go-San?”

“Không, vào dịp năm mới. Bức ảnh lâu rồi.”

“Vậy à? Chị có tình cảm đặc biệt với bức ảnh này sao?”

“Không hẳn là tình cảm, chỉ là tôi thích thôi.”

“Ra vậy.” Nagamine gật đầu. “Hình như ảnh gốc không đẹp lắm, bị xước nhiều chỗ.”

“Tôi không giữ bức ảnh này. Có vẻ bức ảnh không được giữ gìn nên bị xước nhiều.”

“Vậy à? Thật đáng tiếc.” Nagamine nói, trong lòng nghĩ biết bức ảnh bị xước nhiều như vậy mà người phụ nữ vẫn muốn phóng to, chứng tỏ chị ta phải thích nó lắm. “Nhưng chị sẽ chụp được bức khác đẹp hơn thôi.”

Tưởng người phụ nữ sẽ mỉm cười đáp lại nhưng không hiểu sao chị ta chỉ miễn cưỡng nhếch môi. Gã nghĩ chắc tại gã chê các vết xước trên bức ảnh.

Gã đứng dậy. Lúc đó, gã mới trông thấy có mấy bức ảnh khác đặt cạnh máy tính. Bức ảnh trên cùng đang úp xuống. Trên đó có dòng chữ ghi bằng bút dạ: “Hưởng dương: 3 tuổi.”

Nhận thấy ánh mắt của Nagamine, người phụ nữ vội cầm các bức ảnh lên.

“Cảm ơn anh.” Chị ta cúi đầu cảm ơn Nagamine.

“À, không…”

Chẳng biết nói gì, gã im lặng rời đi.