Chương 21
Vị khách nam giới cười chua chát trước nước cờ Wakako vừa đi. Ông ta khoanh cánh tay đang mặc áo phông rồi khẽ rên lên.
“Sao thế chồng? Hóa ra chồng nói chơi cờ vua không bao giờ bị thua là nói dối à?” Ngồi bên cạnh, cô vợ chọc ghẹo.
“Em nói nhiều quá. Im lặng chút đi.” Vị khách vừa chỉ ngón tay vào quân cờ, vừa nhíu mày. Chắc ông ta đang cố vớt vát vì đã trót khoe khoang với vợ con. Thực tế thì việc thắng bại đã được quyết định. Bất kể ông ta đi thế nào thì chỉ cần vài nước nữa là Wakako có thể chiếu tướng. Chắc ông ta cũng thừa hiểu điều đó.
Sau bữa tối, Wakako đang lau bàn thì ông khách gợi ý chơi một ván. Hình như ông ta tìm thấy bàn cờ trên giá sách ở phòng khách. Trông ông ta có vẻ khá tự tin.
“Bố ơi, cố lên.” Thằng con trai sắp lên 7 cổ vũ ông bố có cái trán bóng nhẫy. Thằng bé gầy nhưng có vẻ khỏe mạnh, chân tay đều rám nắng. Mới ban nãy nó còn vùi đầu vào máy điện tử mang theo từ nhà nhưng khi thấy bố và cô ở nhà nghỉ bắt đầu tỉ thí bằng các quân cờ, thằng bé theo dõi rất hào hứng dù chẳng hiểu luật chơi.
Wakako cố dằn lòng để không tưởng tượng chuyện này chuyện kia về thằng bé. Bình thường nó hay chơi trò gì, bạn bè thế nào, thích ăn gì, lớn lên muốn làm gì… Đương nhiên, những tưởng tượng đó sẽ được gắn với hình ảnh đứa con trai đã mất của cô. Nhưng cô tránh không đặt những câu hỏi trên mức cần thiết với thằng bé cũng như với bố mẹ nó. Họ sẽ vui vẻ trả lời thôi. Chỉ là Wakako không đủ tự tin rằng lòng mình không dậy sóng khi nghe những câu trả lời đó.
Cuối cùng thì ông bố cũng đi nước tiếp theo. Nước cờ mà Wakako đã dự đoán. Cô di chuyển quân cờ đã định trước vào vị trí đã định trước. Thấy vậy, ông bố chùng vai xuống vì thất vọng.
“Chà, tôi đầu hàng đây.” Ông ta đặt hai tay lên bàn, cúi đầu xuống.
“Ồ, vậy sao? Chồng thua à?” Cô vợ chẳng hiểu gì về luật cờ ngớ người ra. Chắc cô ta không nghĩ ván cờ lại kết thúc chóng vánh đến vậy.
“Bố kém thế.” Thằng con đập tay vào đùi bố.
“Ừm, tôi ít khi thua lắm, cô chơi giỏi thật.”
“Cũng không đến mức đó đâu.” Wakako mỉm cười rồi thu dọn bàn cờ.
Sau khi bắt đầu làm việc tại nhà nghỉ này, cô mới học chơi cờ vua từ bố mình. Nói đúng hơn là cô bị ông Takaaki bắt làm bạn cờ vào mỗi cuối ngày sau khi kết thúc công việc.
Ông Takaaki thường nói cờ vua giống như đời người.
“Đầu tiên, các quân cờ được tập hợp lại. Nếu cứ giữ nguyên thì mọi sự đều yên ổn nhưng lại không được phép làm vậy. Phải di chuyển, phải rời khỏi vị trí của mình. Càng di chuyển có thể sẽ càng hạ gục được đối phương nhưng bản thân cũng mất mát nhiều. Điều này tương tự như đời người. Khác với cờ tướng, không phải cướp được từ đối phương thì quân đó sẽ là của mình.”
Nghĩ đến Daishi, Wakako thấy lời bố nói đúng là chân lý. Cho rằng con trai chết là lỗi bất cẩn của người kia nên hai vợ chồng cô cứ trách móc lẫn nhau trong khi điều này chỉ làm tổn thương nhau và cả hai chẳng còn lại gì.
Vợ vị khách bật TV. Vừa hay bản tin bắt đầu. Trên màn hình hiện ra một thứ giống như bức thư được phóng to. Kèm với đó là lời đọc của người dẫn chương trình.
“Bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải trả thù bằng được. Cho tới lúc đó thì tôi không muốn mình bị bắt. Đổi lại, khi trả thù xong, tôi sẽ ngay lập tức ra đầu thú. Tôi không mong được giảm nhẹ tội. Có bị tuyên án tử hình tôi cũng chấp nhận. Vì cứ sống thế này thì đời tôi cũng vô nghĩa. Đây là lời bộc bạch của nghi phạm Nagamine. Đúng là anh ta đang đặt cược cả tính mạng để trả thù. Không biết những người bình thường nghĩ gì về hành động này. Chúng tôi đã phỏng vấn một vài người trên phố.”
Wakako nhận ra ngay đó là vụ trả thù kẻ hiếp dâm xảy ra ở Tokyo. Trong chương trình bình luận buổi trưa, toàn văn bức thư hung thủ gửi cho cảnh sát đã được công bố, đến bữa tối thì câu chuyện trở thành chủ đề bàn tán của các khách trọ. Bức thư có dấu bưu điện của tỉnh Aichi nên cô vẫn cho rằng đó là một vụ án xảy ra ở nơi xa.
TV quay mặt một người đàn ông trung niên có vẻ là nhân viên công ty. Micro đang hướng về phía ông ta. “Tôi hiểu cảm giác của anh ta. Vì tôi cũng có con. Nhưng nếu phải hành động thì sẽ thế nào nhỉ? Chắc tôi không làm được. Giết người là… sao nhỉ… ai cho phép chứ.”
Tiếp theo là gương mặt một phụ nữ trung niên.
“Ban đầu tôi nghĩ người đâu mà làm việc đáng sợ quá. Thì cách anh ta giết người khủng khiếp thế cơ mà? Nhưng khi đọc bức thư, tôi lại thấy anh ta thật đáng thương.”
Khi được hỏi là có muốn để anh ta trả thù không người phụ nữ lắc đầu.
“Một nửa là muốn, một nửa lại thấy điều đó không nên. Tôi cũng chẳng biết nữa.”
Tiếp theo là một cụ già tóc bạc phơ. Cụ mở to mắt nhìn vào ống kính.
“Không được. Báo thù à? Sao có thể chấp nhận một việc man rợ như thế. Nhật Bản là nhà nước pháp quyền nên những việc như thế phải đấu tranh ở tòa. Nên dựa trên pháp luật để bắt những người làm điều ác phải đền tội.”
Cụ ông được hỏi nếu trường hợp hung thủ là trẻ vị thành niên, không thể bắt đi tù thì sao.
“Chuyện đó thì… nhưng kể cả thế thì cũng không được. Nếu ai cũng tự mình rửa hận thì có mà loạn.”
Màn hình chiếu một biểu đồ hình tròn. Biểu đồ chia làm 4 phần: Đồng tình với hành động của Nagamine, Thông cảm nhưng không thể đồng tình, Không thể đồng tình, Không trả lời. Chiếm tỉ lệ áp đảo với một nửa số người trả lời là Thông cảm nhưng không thể đồng tình.
“Hóa ra kết quả là thế này à?” Vị khách nam nhìn màn hình TV rồi lẩm bẩm. “Bị chĩa thẳng micro như thế thì sao dám nói đồng tình với việc giết người được chứ.”
“Nếu là chồng thì chồng sẽ làm gì?” Cô vợ hỏi.
“Làm gì là làm gì?”
“Giả sử như con mình bị ai đó giết ấy. Nếu biết hung thủ thì chồng sẽ làm gì?” Cô vợ nhìn sang thằng con lại bắt đầu chơi điện tử rồi nhắc lại câu hỏi.
“Giết luôn.” Ông chồng đáp ngay. Dù miệng đang cười nhưng ánh mắt ông ta rất nghiêm túc. “Nếu là em thì em sẽ làm gì?”
“Chắc em cũng sẽ giết thôi. Nếu như em có cách để thực hiện việc đó.”
“Cách á, cách gì mà chả được.”
“Không chỉ đơn giản là giết, em còn muốn mình không bị bắt cơ. Bởi lẽ, mất con thôi đã đủ bất hạnh rồi, giờ lại còn bị vào tù vì trả thù nữa thì không đáng. Tại sao phải chịu bất hạnh những hai lần vì một tên như thế. Do đó, nếu mà trả thù em sẽ nghĩ cách để không bao giờ bị cảnh sát bắt trước đã.”
“Ra thế, phụ nữ đúng là tính toán nhỉ? Ngay cả lúc như thế cũng nghĩ phải làm sao để mình không chịu thiệt.”
“Tại đàn ông các anh đơn giản quá. Trả thù mà lại bị bắt thì có ý nghĩa gì đâu.”
“Ý anh là kể cả bị bắt thì vẫn muốn rửa hận. Nếu giết được tên này thì anh chẳng bận tâm tới chuyện mình bị bắt đâu.”
“Chồng như thế là không được. Phải nghĩ xa hơn chứ. Bảo sao chơi cờ vua cũng bị thua… Chị nhỉ?” Người vợ quay sang Wakako tìm kiếm sự đồng tình. Chẳng biết phải đáp sao, Wakako đành cười gượng gạo.
“Cờ vua thì liên quan gì? Thôi, về phòng nào. Mai còn đi leo núi đấy. Phải ngủ cho thật đẫy giấc… Cảm ơn chị về bữa tối nhé.”
“Chúc cả nhà ngủ ngon.” Wakako mỉm cười tiễn gia đình vị khách.
Bản tin chuyển sang các vấn đề kinh tế. Một nhà kinh tế học đang dùng biểu đồ để giải thích một vấn đề chẳng đáng để nghe lại là trước mắt nền kinh tế sẽ không có triển vọng phục hồi. Wakako dùng điều khiển tắt TV.
Lúc cất bàn cờ lên giá sách, Wakako nghe thấy tiếng quả chuông gắn ở cửa chính rung. Cô quay ra nhìn thì thấy Yoshikawa Takeo đang bước vào. Anh ta đội mũ sùm sụp, đeo chiếc kính râm nhạt màu dù trời đã tối. Phần nách áo sơ-mi thấm đẫm mồ hôi.
“Anh về rồi à?” Wakako ra khỏi phòng khách, cất tiếng chào.
Yoshikawa hơi khựng lại như thể bị bất ngờ, rồi khẽ gật đầu.
“Xin lỗi chị chuyện bữa tối.”
“Không có gì. Anh ăn ở đâu rồi à?”
“Vâng, ăn cho xong bữa ấy mà…” Yoshikawa gật đầu.
Lúc chiều tối, anh gọi điện báo không cần chuẩn bị bữa tối.
“Anh tìm thấy người đó chưa?” Wakako hỏi. Cô vẫn nhớ anh nói đang đi tìm một cậu thiếu niên bỏ nhà đi. Chắc hôm nay anh cũng đi khắp nơi để tìm.
“Tiếc là chưa.” Anh nở nụ cười mệt mỏi rồi lắc đầu. “Tôi đi lòng vòng quanh đây, thật ngạc nhiên là có nhiều nhà nghỉ đến vậy.”
“Anh còn manh mối nào khác không? Chẳng hạn như tên?”
“Tên thì tôi biết nhưng vì lý do bảo mật nên tôi không tiết lộ được.”
“À, đúng vậy nhỉ? Vậy ngày mai anh lại tìm tiếp à?”
“Chỉ còn cách đó thôi.”
“Sau ngày mai anh định nghỉ ở đâu chưa?”
“Giờ tôi sẽ tính. Tôi định đi lên phía bắc.”
Có vẻ như anh ta vừa di chuyển vừa điều tra. “Vậy khi nào chọn địa điểm xong, anh cứ nói với tôi, tôi có thể tìm giúp anh nhà nghỉ.”
“Thật ư? Được vậy thì tốt quá.”
“Anh cứ nói với tôi, đừng khách sáo. Vì có chỗ còn được giảm giá đấy.”
“Cảm ơn chị.” Yoshikawa gật đầu, định bước lên cầu thang. Nhưng anh dừng lại, quay người hỏi Wakako: “Chị có bức ảnh hôm qua không?”
“Bức ảnh? Là…”
Wakako hiểu ngay anh đang nói tới ảnh gì. Là ảnh của Daishi. Bức ảnh chụp đã lâu, mới được người họ hàng gửi tới. Vì bức ảnh không được bảo quản tốt nên Wakako quyết định scan rồi in lại nhưng cứ loay hoay không biết cách làm. Đúng lúc đó thì Yoshikawa giúp.
“Anh đợi tôi một chút.” Nói rồi cô chạy về phía cuối hành lang. Phòng riêng của cô ở đó.
Bức ảnh đã được in ra. Cô cầm lên và mang ra cho Yoshikawa.
“In ra thì trông thế này.” Cô cho anh xem.
Yoshikawa khẽ nhấc cặp kính râm lên để xem bức ảnh. Đúng lúc ấy, có thứ gì đó lóe lên trong ký ức của Wakako. Cô cảm giác như mình đã trông thấy gương mặt hao hao thế này ở đâu đó. Nhưng chỉ là cảm giác mơ hồ. Nếu là gương mặt không đeo kính râm thì tối qua cô đã nhìn thấy rồi. Lúc đó cô lại chẳng cảm thấy gì cả. Cô kết luận là do mình tưởng tượng.
“Quả thật, các vết xước này gây chú ý nhỉ?” Yoshikawa nói.
“Đành chấp nhận thôi. Chỉ cần còn bức ảnh…” Nói tới đó, Wakako đưa tay che miệng. Cô không muốn tự mình nói đó là bức ảnh của cậu con trai đã mất.
“Chị đã scan lại bức ảnh vào máy tính. Dữ liệu đó vẫn còn chứ?” Yoshikawa hỏi.
“Vâng, vẫn còn.”
“Cho tôi xem được không?”
“Vâng, được thôi. Nhưng…”
Không rõ anh ta định làm gì nhưng Wakako vẫn đi vào phòng khách, lại gần chiếc máy tính để ở góc phòng ăn.
Wakako bật máy tính lên, mở bức ảnh ra.
Yoshikawa ngồi xuống trước máy tính. Anh ta đang xách một chiếc cặp nhỏ đựng tài liệu, anh ta lấy trong đó ra một chiếc đĩa mềm còn mới.
“Cho tôi chép bức ảnh này vào đĩa nhé.”
“Ồ, để làm gì vậy?”
“Tôi có đem theo máy tính. Dùng máy tính có thể sẽ giúp xử lý các vết xước này.”
“Vậy ư?”
“Tôi nghĩ là được. Chị không muốn xóa các vết xước à?”
“Nếu được thì nhờ anh.”
“Vậy để tôi thử xem.” Yoshikawa nhét chiếc đĩa mềm vào ổ đĩa. “Lâu rồi tôi mới dùng đĩa mềm. Gần đây trao đổi dữ liệu bằng đĩa CD-ROM phổ biến hơn.”
“Máy tính tôi đi xin nên cũ rồi, phần mềm cũng không cập nhật.”
“Bình thường chị dùng thấy ổn là được.”
Tay Yoshikawa thoăn thoắt thao tác chuột và bàn phím rồi lấy đĩa ra. Có vẻ anh đã chép xong dữ liệu.
“Tôi sẽ thử làm trong tối nay.” Yoshikawa cất chiếc đĩa vào cặp.
“Làm phiền anh vậy có sao không ạ?”
“Tôi nghĩ không mất công lắm đâu.” Nói rồi, anh ta thoáng sa sầm mặt, ngập ngừng hỏi. “Có lẽ tôi hơi vô duyên khi hỏi chị điều này…”
“Gì cơ ạ?” Wakako hỏi.
“Con trai chị… bị bệnh nên…”
Bất giác, Wakako nhìn lại Yoshikawa. Anh vội cụp mắt xuống.
Vậy là anh ta đã nhận ra, Wakako thầm nghĩ.
“Không, là tai nạn.” Wakako đáp, cố gắng để giọng không quá u ám. “Cháu bị ngã từ cầu trượt trong công viên… Do bố mẹ bất cẩn.”
Yoshikawa mở to mắt. Chắc câu trả lời không như anh ta dự đoán.
“Vậy à? Thành thật xin lỗi chị vì đã hỏi một việc không vui. Sáng mai tôi sẽ làm xong bức ảnh này.”
“Anh đừng quá sức nhé.”
“Không sao đâu. Chúc chị ngủ ngon.” Nói rồi, anh gỡ cặp kính và cúi đầu.
Một lần nữa, Wakako lại nghĩ anh ta giống ai đó.