Chương 22
Trở về phòng, Nagamine lấy máy tính từ túi xách ra. Trong lúc chờ máy khởi động, gã châm thuốc.
Nách áo sơ-mi đã bốc mùi mồ hôi. Thấy vậy, gã bèn cởi áo, miệng vẫn ngậm điếu thuốc. Cả người gã đầm đìa mồ hôi.
Gã nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ tối. Gã định đi tắm trước nhưng rồi quyết định để đến sát giờ. Hôm nay gã muốn gội đầu. Làm vậy thì phải gỡ tóc giả ra nhưng nhỡ có ai vào nhà tắm đúng lúc đó thì nguy.
Có vài lý do để gã mang máy tính theo. Thứ nhất là vì gã nghĩ có thể sẽ phải thu thập thông tin trên Internet. Nhưng nếu là thông tin về vụ án thì xem trên TV và điện thoại di động là đủ. Thực tế thì gã chưa lần nào phải dùng máy tính vào việc này.
Máy tính khởi động xong. Nagamine nhấn vào một biểu tượng trên màn hình. Màn hình lập tức chuyển sang chế độ xem phim.
Đây là đoạn phim mà Nagamine không bao giờ muốn xem lần thứ hai. Chính là đoạn phim quay cảnh Ema bị hai tên làm nhục. Trước khi ra khỏi nhà, gã đã chép đoạn phim đó vào máy tính.
Tay cầm điếu thuốc, Nagamine nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt. Một đoạn phim xem mãi cũng không thể quen, chỉ khiến tăng thêm cảm giác tuyệt vọng và thù hận. Một đoạn phim không muốn xem lần hai nhưng bắt buộc phải xem.
Đây là lý do chính để gã đem theo máy tính. Gã muốn dù ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào cũng có thể xem được đoạn phim ác mộng này. Gã muốn ghim chặt gương mặt của Sugano Kaiji vào trong đầu, đồng thời xốc dậy bản thân để không nhụt chí.
Gã cũng in ảnh của Sugano Kaiji từ đoạn phim này. Gã cầm bức ảnh đi hỏi khắp các nhà nghỉ.
Tuy nhiên hôm nay gã cũng chẳng gặt hái kết quả gì. Gã đã tới tổng cộng gần 20 nhà nghỉ nhưng không thu được thông tin nào có người giống như Sugano Kaiji đang ở trọ hoặc làm việc tại đó.
Thú thật là gã đang hoang mang không biết từ mai phải làm thế nào. Gã không tự tin có thể tìm được Sugano Kaiji theo cách hiện tại. Gã cũng lo nếu cứ tiếp tục thế này thì trước sau sẽ có người báo gã với cảnh sát. Hôm nay, TV đã công bố bức thư. Điều này càng khiến gương mặt của Nagamine xuất hiện nhiều hơn. Nếu TV cứ liên tục trưng ảnh gã ra thì ngay cả người có trí nhớ kém cũng sẽ dần dần nhớ được mặt gã. Chỉ là vấn đề thời gian để có người nhận ra kẻ đi dò hỏi tin tức kỳ lạ chính là tên sát nhân đang có ý định trả thù cho con gái.
Nhưng liệu còn có cách nào khác…
Nagamine cho chiếc đĩa mềm ban nãy vào máy tính, chép bức ảnh ra ổ cứng. Tiếp theo, gã bật phần mềm chỉnh sửa ảnh lên. Gã dùng phần mềm để mở bức ảnh.
Màn hình hiện ra bức ảnh gia đình ba người đang cười rất hạnh phúc bên trong khuôn viên một ngôi đền. Người phụ nữ nhìn có vẻ phốp pháp hơn bây giờ. Người đàn ông, hình như là chồng, trông rất bảnh bao trong bộ com-lê. Cậu bé ở giữa đang giơ ngón tay hình chữ V thì mặc áo khoác kẻ ca-rô, bên dưới mặc quần soóc ngắn, chân đi đôi tất dài màu trắng.
Người phụ nữ kể rằng thằng bé bị ngã từ trên cầu trượt trong công viên xuống. Việc này đã khiến thằng bé tử vong. Quả thật, gã chẳng dám hỏi chi tiết hơn nhưng lẽ nào có chuyện như vậy? Người phụ nữ nói là do bố mẹ bất cẩn song cụ thể là thế nào?
Dù sao thì ở thời điểm hiện tại, gã hoàn toàn có thể hình dung được nỗi buồn sâu sắc đó. Không rõ chuyện đó cách đây mấy năm rồi nhưng chắc vết thương lòng vẫn chưa thể nguôi ngoai. Nghĩ vậy, gã hiểu ra vì sao ngay cả lúc mỉm cười rất dịu dàng thì ánh mắt người phụ nữ vẫn phảng phất nỗi buồn.
Nagamine đeo cặp kính lão lên, sử dụng công cụ của phần mềm để thận trọng bắt đầu công việc phục chế ảnh. Xóa các vết xước ở hậu cảnh và quần áo thì đơn giản nhưng xóa vết xước trên khuôn mặt thì phải cẩn thận. Phục chế ảnh mà làm thay đổi nét mặt thì cũng vô nghĩa.
Bản thân Nagamine cũng không hiểu vì sao gã lại muốn làm việc này cho người phụ nữ gã còn chưa biết tên. Quả thật, gã muốn chuộc lỗi vì đã hỏi một câu vô duyên do không biết đứa bé trong ảnh đã mất. Cảm giác hai người là bạn vì cùng mất con cũng là thật. Nhưng không chỉ có vậy. Nếu chỉ có vậy thì gã sẽ không muốn làm giúp một việc mất công thế này.
Nagamine nghĩ, có lẽ bản thân gã đang mong được xá tội. Gã biết, dù vì lý do gì đi nữa thì giết người là việc không thể bào chữa. Cảm giác tội lỗi vì đã làm một việc không thể tha thứ sẽ không bao giờ mất đi.
Để chiến thắng cảm giác đó, gã chỉ còn cách nhẩm đi nhẩm lại câu thần chú “Làm vì Ema.” Nghĩa là, chỉ còn cách nghĩ rằng đó là việc làm đương nhiên nếu xét đến tình cảm của bố mẹ dành cho con cái. Một khi đã chọn điều đó để nâng đỡ tâm hồn thì gã không thể im lặng làm ngơ trước một người mất con như chị ta.
Nếu biết bức ảnh được phục chế vì lý do này, chắc hẳn chị ta sẽ không vui dù kết quả phục chế có tốt.
Khi chỉ còn một lúc nữa là tới 11 giờ, Wakako nghe thấy có tiếng người đi vào phòng tắm. Vừa ra tới hành lang để đi đóng cửa phòng tắm, thấy vậy cô liền chưng hửng quay về phòng. Giờ tắm được quy định đến 11 giờ nhưng cô không muốn hối thúc vị khách đang thư giãn ngâm mình trong bồn. Hơn nữa, cô đoán người khách đó là Yoshikawa. Từ lúc về, chắc chắn anh ta chưa đi tắm. Anh ta đã đi khắp nơi tìm người nên cô muốn để anh thong thả ngâm bồn.
Nhưng cô chỉ phải đợi chừng vài phút. Chắc chỉ tắm ù hay sao mà người khách ra ngay.
Wakako ra khỏi phòng thì thấy Yoshikawa đang đứng mua bia lon ở máy bán hàng tự động đặt ở hành lang. Đầu anh ta đang quấn khăn tắm. Trông thấy cô, tự nhiên anh ta giật mình và lùi lại.
“Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi.
“Không, không có gì.” Anh ta đưa tay đang cầm đồ tắm ra sau, tay còn lại giữ khăn tắm trên đầu. “Xin lỗi chị. Tôi dùng phòng tắm muộn quá.”
“Không, không sao. Nước có bị nguội không ạ?”
“Vừa đủ ấm. Dễ chịu đến nỗi tôi suýt nữa thì ngủ gật.”
“Vậy thì tốt.” Wakako nói, mặc dù trong đầu thắc mắc tắm nhanh như thế thì làm gì có thời gian ngủ gật.
“Ban nãy tôi đã bắt tay vào phục chế ảnh rồi. Có vẻ khả thi đấy.” Yoshikawa nói.
“Thế ạ? Được vậy thì tôi vui lắm nhưng anh đừng gắng sức nhé.”
“Có vất vả gì đâu, chị đừng bận tâm. Hẹn chị ngày mai.”
“Chúc anh ngủ ngon.”
“Chúc chị ngủ ngon.” Nói xong, Yoshikawa cầm lon bia và rời đi. Nhìn anh ta đi khuất, Wakako mới đi ra phòng tắm.
Suốt từ tối, Wakako cứ có cảm giác anh ta giống ai đó. Không phải người ở xung quanh cô, mà là người cô nhìn thấy theo cách khác. Chẳng hạn như trên TV. Nhưng không phải là nghệ sĩ.
Chắc chỉ là ảo giác thôi, cô nghĩ. Đôi khi ta có cảm giác đã từng đến một nơi dù đó là lần đầu tiên đặt chân đến. Hiện tượng Déjà vu. Chắc cảm giác của cô giống vậy.
Ngoài chuyện đó ra thì Wakako nghĩ anh ta là người tốt. Cô không biết việc xóa các vết xước trên ảnh khó thế nào nhưng cũng phải mất công ít nhiều. Bình thường, chẳng ai lại đề nghị được làm việc đó.
Có lẽ anh ta yêu trẻ con. Hoặc theo chủ nghĩa đề cao tình mẫu tử hơn người thường. Việc tìm kiếm cậu bé đang mất tích chắc cũng không hẳn là vì tiền.
Khóa cửa phòng tắm và dọn dẹp xong, Wakako quay về phòng. Nhưng lúc đi qua chỗ máy bán hàng tự động, tự nhiên cô đứng lại và nhìn vào khe trả tiền thừa.
Cô thò tay vào thì thấy bên trong còn tiền xu. Chắc Yoshikawa quên không lấy.
Sau một chút do dự, cô quyết định đem lên tận phòng cho Yoshikawa. Theo những gì anh ta vừa nói thì chắc anh ta vẫn chưa ngủ.
Wakako đi lên gác, khẽ gõ cửa phòng của Yoshikawa. Có tiếng đáp lại ngay.
“Hình như anh quên lấy tiền thừa ở máy bán hàng tự động.”
Có tiếng đáp “Ồ” vì ngạc nhiên rồi cửa mở ngay. Gương mặt đeo kính của Yoshikawa ngó ra, đầu vẫn đội khăn tắm.
Wakako đưa cho Yoshikawa chỗ tiền xu. Anh ta nói “Cảm ơn” và nhận lấy.
“Tôi vẫn đang phục chế ảnh. Một chút nữa là xong.” Yoshikawa nói.
“Cảm ơn anh.” Wakako nói cảm ơn, mắt nhìn Yoshikawa.
“Sao thế ạ?” Yoshikawa thắc mắc.
“À không.” Wakako vội xua tay. “Xin lỗi anh. Tại thấy anh đeo kính.”
“Cái này à?” Anh ta gượng cười, gỡ cặp kính ra. “Kính lão ấy mà. Không đeo thì tôi không nhìn được những chỗ nhỏ.”
“Anh đừng để mỏi mắt nhé.”
“Không sao đâu.”
Yoshikawa nói “Chúc ngủ ngon” lần nữa rồi đóng cửa. Wakako cũng rời đi.
Nhưng ngay khi đặt chân xuống cầu thang, một tia sáng bất chợt rọi vào não bộ của Wakako. Tia sáng ấy chiếu tới khe ký ức cô đã cố mà không nhìn ra được. Rồi một thước phim trên TV hiện ra.
Khung cảnh một lễ tang. Người đàn ông là chủ tang đang chào. Anh ta đọc đoạn văn được chuẩn bị sẵn. Màn hình chiếu cận cảnh gương mặt đeo kính. Mắt anh ta ngân ngấn nước.
Hình ảnh này cô mới xem gần đây. Là lễ tang nào vậy nhỉ?
Wakako nín thở. Cô nhớ ra mình đã thấy hình ảnh này mấy lần trong chương trình bình luận. Là về vụ án ông bố đang truy tìm hung thủ để trả thù cho con gái bị hiếp dâm rồi hại chết. Chương trình đã dùng hình ảnh lễ tang của con gái để nói về ông bố. Chắc họ nghĩ làm vậy sẽ nêu bật được sự xót thương của ông bố.
Nagamine… Đó là họ, còn tên thì không rõ.
Wakako chậm rãi bước xuống cầu thang. Tại cô sợ bước nhanh sẽ bị vấp. Tim cô đập nhanh hơn, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Wakako ra phòng khách, mở báo hôm qua và hôm nay ra. Nếu anh ta bị truy nã thì sẽ có ảnh trên báo.
Đây rồi… Cuối cùng cô cũng tìm thấy. Bức ảnh chụp người đàn ông đang nhìn thẳng về phía trước. Bên dưới là dòng chữ Nghi phạm Nagamine Shigeki.
Wakako nhìn chằm chằm vào bức ảnh. Không thể sai được. Thảo nào lúc nhìn Yoshikawa, cô thấy trông giống ai đó, thì ra là người này. Kiểu tóc khác, Nagamine Shigeki trong ảnh không để râu lởm chởm nhưng nếu để thì giống hệt.
Hóa ra Yoshikawa là Nagamine Shigeki à?
Yoshikawa tóc dài nhưng có thể là tóc giả. Wakako biết có tóc giả dành cho đàn ông. Tắm xong, anh ta quấn khăn tắm trên đầu, chẳng phải là để che giấu mái tóc ngắn sao?
Hơn nữa, hành động của Yoshikawa cũng đáng ngờ. Anh ta nói đang đi tìm một cậu bé. Lẽ nào đó chính là người anh ta đang muốn trả thù?
Bàn tay cầm tờ báo của Wakako run rẩy. Cô cất tờ báo đi, nhanh chân chạy về phòng. Cô còn chưa kiểm tra khóa cửa nhưng giờ không còn tâm trí đâu mà nghĩ tới việc đó.
Cô bật TV, ngồi xuống ngay trước màn hình. Đầu tiên, cô muốn xác nhận có đúng Yoshikawa là Nagamine Shigeki không. Cô thấy không nên kết luận chỉ bằng bức ảnh ở trên báo. Nhưng không may là chẳng có kênh nào phát bản tin.
Nếu đúng anh ta là Nagamine Shigeki thì sao?
Đương nhiên phải báo cảnh sát rồi. Mà không, có lẽ nên báo luôn từ bây giờ. Chỉ cần nói có người hao hao giống thôi là cũng đủ giá trị về mặt thông tin. Giả sử có nhầm cũng không lo bị cảnh sát hay Yoshikawa ghét.
Hiện tại, ngoài Wakako thì có vẻ chưa ai phát hiện ra. Cũng đúng thôi. Vì Yoshikawa hầu như không gặp ai. Điều đó càng chứng tỏ anh ta chính là người đang bị truy nã.
Trước mắt, cần thông báo cho ông Takaaki. Sau đó để ông quyết định.
Tuy nhiên, Wakako không nhấc người lên nổi. Cô lưỡng lự chưa muốn nói cho bố. Thế nào ông Takaaki cũng báo cảnh sát. Cảnh sát sẽ đến ngay để xác nhận thật giả. Nếu Yoshikawa là Nagamine Shigeki, anh ta sẽ bị bắt tại trận. Nếu không phải thì coi như một chuyện cười là xong. Chẳng có vấn đề gì hết. Wakako và ông Takaaki không bị thiệt hại gì.
Nhưng làm vậy có ổn không…
Có một thứ vô hình đang ngăn cô đứng dậy.