Chương 23
Bên ngoài cửa sổ, trời bắt đầu hửng sáng. Wakako nhỏm dậy. Còn gần một tiếng nữa chuông báo thức mới kêu nhưng có nằm nữa cũng vậy. Cô cứ chập chờn, chẳng thể ngủ sâu.
Wakako bật TV lên. Nhưng cô tắt ngay vì chưa có kênh nào phát chứ nói gì đến bản tin.
Đầu cô nặng trĩu, chắc do thiếu ngủ. Cô cũng có cảm giác đầy bụng.
Cô vẫn chưa quyết định có nên báo cho ông Takaaki chuyện của Yoshikawa không. Mà không, thực ra thì trong lòng cô đã có quyết định rồi. Cô sẽ tự mình kiểm tra xem anh ta có đúng là Nagamine Shigeki không, nếu đúng thì cô sẽ gọi điện báo cảnh sát. Cô không rõ vì sao mình lại muốn làm vậy. Chỉ là cô thấy không thể phó mặc vấn đề này cho người khác. Đúng là cô không muốn dồn trách nhiệm sang bố mình nhưng không chỉ có thế. Thậm chí đây còn là thứ thuộc về trực giác. Cô cảm giác mình sẽ hối hận nếu không tự ra quyết định.
Wakako đợi một lúc rồi bật lại TV. TV đang thông báo kết quả các giải thể thao ngày hôm qua. Cô để nguyên kênh đó, đợi tới chương trình tin tức tổng hợp. Các chương trình tin tức buổi sáng thường lặp lại các nội dung giống nhau. Cô nghĩ cứ giữ nguyên một kênh thì thế nào cũng có tin về Nagamine Shigeki.
Wakako nhớ lại một vài đoạn hội thoại đã trao đổi với Yoshikawa. Đúng là ở anh ta có vẻ gì đó mờ ám của một kẻ đang chạy trốn. Lúc nào cũng hơi cúi mặt xuống. Tuy nhiên, có một vài câu nói của anh ta chứa đựng sự ấm áp, không thể nghĩ là của một tên sát nhân. Đây không thể là người hành động với suy nghĩ ích kỷ được. Thực tế thì anh ta còn ngỏ ý phục chế bức ảnh của Daishi. Nếu là người chỉ nghĩ tới việc trả thù thì không đời nào lại đề nghị chuyện đó trong hoàn cảnh hiện tại.
Nghĩ tới đây, Wakako chợt giật mình. Cô nhận ra mình đang muốn bênh vực anh ta. Cô khẽ lắc đầu, tập trung vào màn hình TV. Vừa hay, phát thanh viên bắt đầu giới thiệu thông tin mới về vụ giết người xảy ra ở quận Adachi.
“… Như vậy, bức thư của nghi phạm Nagamine đang gây xôn xao dư luận. Về vấn đề này, Sở cảnh sát Tokyo sau khi khẳng định nội dung bức thư là thật thì không đưa ra bình luận gì thêm, nói rằng phương châm điều tra sẽ không có gì thay đổi. Ngoài ra, về dấu bưu điện ở tỉnh Aichi, cảnh sát nói đó chỉ là nơi bức thư được gửi đi, không phải cơ sở để khẳng định Nagamine đang trốn ở tỉnh Aichi.”
Phía trên, bên phải nam phát thanh viên có bức ảnh một người đàn ông. Bên dưới là dòng chữ Nghi phạm Nagamine. Wakako nhoài người ra. Bức ảnh giống với bức ảnh đăng trên báo nhưng to và rõ hơn nên cô có thể nhìn được gương mặt kỹ hơn.
Tim cô lại đập nhanh. Càng nhìn càng thấy giống Yoshikawa. Không thể nghĩ đó là người khác.
Có tiếng chân người bên ngoài hành lang. Wakako giật nẩy mình. Ngay cả khi nhận ra đó là ông Takaaki mới vừa ngủ dậy thì cô vẫn phải mất một lúc mới ổn định lại được nhịp tim.
Cô sửa soạn qua loa rồi đi ra khỏi phòng. Lúc đi qua cầu thang, cô nhìn lên tầng hai. Biết Yoshikawa sẽ không dậy vào giờ này nhưng cô cứ lo nhỡ đâu lại chạm mặt anh ta.
Cô vào bếp thì thấy ông Takaaki đang mặc tạp dề. Trông thấy con gái, ông Takaaki hơi ngạc nhiên.
“Ồ, sáng nay con sao thế? Dậy sớm nhỉ?”
“Tự nhiên con tỉnh thôi.” Wakako nhìn đồng hồ treo tường. Đúng là cô dậy sớm hơn mọi ngày tận hơn nửa tiếng.
“May quá. Hôm nay có khách nói muốn đi sớm. Bố sẽ để con sơ chế đồ ăn.”
“Vâng.” Wakako cũng đeo tạp dề vào. “Bố à… khách nào muốn đi sớm vậy?”
“Cặp vợ chồng có thằng con nhỏ ấy. Có phải hôm qua con chơi cờ vua với họ không?”
“À, là gia đình đó.” Wakako gật đầu và bắt đầu rửa khoai tây. Cô nghĩ nếu Yoshikawa nói muốn đi sớm thì không biết phải làm thế nào.
Trong lúc gọt vỏ chỗ khoai tây vừa rửa, Wakako nhìn ông Takaaki từ sau lưng. Ông đang bắt đầu nấu súp. Tấm lưng đó trông vẫn như mọi khi. Có lẽ nằm mơ ông cũng không hình dung được nhà nghỉ này sắp trở thành tâm điểm của cả nước Nhật. Vì ghét ồn ào thế sự mà ông đã chọn cách sống hiện tại. Sống những ngày thanh bình, không biến động, lấy các cuộc gặp nhất thời với khách trọ đến rồi đi làm niềm vui duy nhất. Đối với ông, vụ án giết người đáng sợ mà TV đưa tin là câu chuyện ở một chiều không gian khác.
“Con sao thế?” Chợt ông Takaaki ngoảnh lại, nhìn Wakako thắc mắc. Chắc cô đã lơ đãng dừng tay trong lúc gọt khoai.
“Không, không có gì đâu bố.” Cô mỉm cười.
“Sắc mặt con trông không được tốt. Nếu thấy không khỏe thì cứ nghỉ đi.”
“Không sao mà. Con đang mải suy nghĩ chút thôi.” Vẫn giữ nguyên nụ cười, tay Wakako lại tiếp tục đưa dao. Ông Takaaki không hỏi gì thêm nữa.
Cậu sinh viên làm thêm cũng đã dậy, căn bếp bỗng chốc lại rộn ràng. Mỗi bàn đều được trải sẵn khăn sạch để khách xuống lúc nào là có thể mang đồ ăn ra ngay.
7 giờ, nhóm khách đầu tiên xuất hiện là vị khách tối qua đã đấu cờ với Wakako và vợ con ông ta. Trông thấy Wakako, ông ta khẽ gật đầu chào. Cô cũng mỉm cười đáp lại. Cô cảm giác như má mình hơi co lại.
Các khách khác cũng lần lượt xuống. Không thấy Yoshikawa xuất hiện. Wakako nhớ ra sáng hôm qua anh ta cũng xuống muộn hơn mọi người. Mối nghi ngờ trong cô càng tăng.
Vị khách thích chơi cờ vua nhanh chóng kết thúc bữa sáng rồi ra ngồi trước TV trong khi vợ con vẫn đang ăn. Ông ta bật TV lên, dò tới kênh tin tức.
“Anh làm gì thế, em và con còn chưa ăn xong mà.” Cô vợ phản đối.
“Anh đâu cần phải đợi ở đó.”
“Nhưng làm sao em ăn thong thả được.”
“Không sao, cứ ăn từ từ thôi.” Vị khách vặn to tiếng TV lên.
Cụm từ nghi phạm Nagamine lọt vào tai Wakako. Đang bưng chiếc khay đựng đồ ăn, cô luống cuống đến nỗi suýt tuột tay. May mà không ai trông thấy.
Cô lén nhìn về phía TV. Nam phát thanh viên đang nói với vẻ mặt hơi căng thẳng.
“Đây là thông tin mà nhân viên của chương trình tự điều tra được. Cho tới cách đây vài năm, nghi phạm Nagamine vẫn tham dự các giải bắn súng ném đĩa, bản thân anh ta cũng sở hữu súng săn. Hiện chúng tôi vẫn chưa rõ nghi phạm có đem theo khẩu súng săn khi chạy trốn không nhưng nếu anh ta tính tới việc trả thù bằng súng thì có nguy cơ anh ta sẽ nổ súng trên phố, khi đó không ngoại trừ khả năng sẽ có người bị thương nên người dân cần nâng cao cảnh giác.”
Ngồi án ngữ trước TV, vị khách khoanh tay, ngửa hẳn người ra sau.
“Ồ, định trả thù bằng súng trường à? Càng ngày càng gay cấn đây. Cứ như phim Hollywood.”
“Người bình thường có thể dùng súng sao?” Cô vợ hỏi.
“Được chứ. Nhưng phải có giấy phép đặc biệt. Nếu không thì sao mà đi săn được.”
“Thế à?” Cô vợ gật đầu ra chiều đã hiểu.
Wakako cố nhớ lại đồ đạc mà Yoshikawa mang theo. Nếu là súng trường thì sao nhét vừa chiếc túi xách bình thường được. Cô nhớ anh ta chỉ mang theo một chiếc túi thể thao. Hay là súng trường cũng gọn nhẹ, có thể gấp được…
8 giờ, khách ăn sáng xong đều đã rời đi. Hầu hết họ cũng trả phòng.
“Chị Wakako ơi, vẫn còn khách tên Yoshikawa chưa xuống.” Tadano, cậu nhân viên làm thêm nói.
“À, thế à? Để chị gọi điện xem sao.” Wakako bước lại gần máy điện thoại. Liên lạc với khách là nhiệm vụ của cô. Cô nhớ sáng hôm qua mình cũng gọi anh ta.
Tuy hơi do dự nhưng Wakako vẫn cầm điện thoại lên. Cô kiểm tra số phòng và bấm điện thoại. Điện thoại vừa đổ chuông là đầu dây bên kia nhấc máy ngay như thể đang chờ đợi.
“Vâng.” Giọng nói trầm của Yoshikawa.
“À… bữa sáng đã chuẩn bị xong, anh có ăn không?” Giọng cô lạc đi.
“Tôi có. Tôi xuống ngay đây.”
“Vâng, tôi đợi anh.”
Đặt máy xuống xong, bất giác Wakako buông tiếng thở dài. Mồ hôi rịn ra ở bàn tay đang cầm điện thoại.
“Lạ nhỉ?” Đứng sau Wakako, Tadano nói.
“Hả, cái gì lạ?” Wakako quay lại hỏi.
“Tại bình thường khi gọi lên phòng của khách, lúc nào chị Wakako cũng nói ‘Xin chào quý khách’ đầu tiên. Nhưng hôm nay em không thấy chị nói.”
“À….” Đúng là thế thật. Căng thẳng quá nên cô quên cả một việc thường nhật. Wakako nhoẻn miệng cười. “Chị sơ suất quá. Tại chị mải suy nghĩ trong lúc gọi điện.”
“Chắc chị mệt rồi. Để em dọn dẹp cho.”
“Không, không sao. Cảm ơn em đã lo lắng cho chị. Để chị dọn cho, em đi giúp ông đi.”
Ông ở đây là ông Takaaki. Chắc ông đang dọn phòng của các khách vừa trả phòng. Tự nhiên Wakako không muốn để Tadano trông thấy Yoshikawa. Lẽ ra, trong trường hợp này, cô nên để Tadano nhìn mặt Yoshikawa và nhờ xác nhận xem có giống với kẻ đang bị truy nã không. Nhưng không hiểu sao, suy nghĩ của Wakako lại khác. Nếu làm thế thì chẳng còn cách nào khác ngoài việc báo cảnh sát. Cô muốn tránh việc đó xảy ra.
Tadano vừa đi thì Yoshikawa xuống. Chẳng hề biết đến những suy nghĩ của cô, anh ta mỉm cười chào, mắt cụp xuống.
“Chào chị.”
“Chào anh.” Wakako đáp lại rồi bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho anh ta.
Cô đặt phần ăn lên khay rồi bưng ra. Khay thức ăn không quá nặng nhưng cô cảm giác như chân mình đi không vững. Tới lúc đặt thức ăn lên bàn, cô mới nhận ra là do mình đang run.
“Chị à.” Yoshikawa bắt chuyện.
“Vâng?” Bất giác Wakako mở to mắt.
“Của chị đây.” Nói rồi Yoshikawa đặt lên bàn chiếc đĩa mềm.
“À… là bức ảnh à?”
“Vâng. Tôi nghĩ là ổn rồi nhưng phải để chị kiểm tra đã. Vì việc phục chế có thể khiến gương mặt trông khác đi.”
“Vâng, tôi sẽ xem sau.”
“Chị có thể xem bây giờ được không? Nếu cần chỉnh sửa thì tôi sẽ làm luôn.”
“Vậy à? Thế để tôi xem luôn.”
Wakako cầm đĩa mềm rồi rời đi. Cô ngồi xuống trước máy tính, khởi động máy rồi cho đĩa vào ổ. Trên màn hình hiện ra biểu tượng chiếc đĩa. Cô bấm chuột vào đó.
Nhìn thấy bức ảnh trên màn hình, Wakako vội nín thở. Bức ảnh vốn chi chít vết xước giờ đã được hồi sinh ngoạn mục. Bức ảnh đẹp như thể mới được tráng phim, thậm chí màu sắc còn tươi hơn.
“Chị thấy thế nào?” Có tiếng hỏi vọng từ đằng sau. Yoshikawa đang đứng chếch phía sau Wakako.
“Tuyệt quá.” Wakako thành thật đáp. “Tôi không nghĩ có thể đẹp thế này. Cảm ơn anh rất nhiều. Đẹp thế này thì đóng khung treo lên cũng không có gì bất thường nhỉ?”
“Nét mặt con chị có bị thay đổi không?”
“Không có vấn đề gì hết. Vẫn là nét mặt đó.”
Trong lúc ngắm gương mặt được hồi sinh ngoạn mục của Daishi, mắt Wakako ngân ngấn nước. Cô vội lấy mép tạp dề để lau.
“Thực sự rất cảm ơn anh. Chắc anh vất vả lắm.”
“Không, không đến nỗi đâu. Chị vui là tốt rồi.” Yoshikawa mỉm cười rồi quay về bàn ăn.
Wakako hết nhìn tấm lưng Yoshikawa đang ngồi ăn lại nhìn bức ảnh con trai trên máy tính. Tuy không rõ cụ thể nhưng việc phục chế ảnh chắc không đơn giản. Có thể hình dung anh ta phải ngồi trước máy tính tới khuya. Bằng chứng là mắt anh ta hơi đỏ.
Anh ta không phải người xấu, Wakako nghĩ. Thậm chí còn tốt bụng gấp đôi người thường. Cô không khỏi thắc mắc tại sao một người như thế lại…
“Tiện thể cho tôi hỏi.” Đột nhiên anh ta ngoảnh lại.
“Vâng?” Wakako duỗi thẳng lưng.
“Hôm nay khách đặt phòng kín chưa chị? Nếu được thì tôi muốn ở thêm một đêm nữa.”