← Quay lại trang sách

Chương 25

Điều tra viên Kajiwara của Phòng cảnh sát Nishiarai dẫn vào phòng họp một người đàn ông nhỏ con, ước chừng 50 tuổi. Đôi mắt trũng sâu, hai má hóp lại. Theo Oribe quan sát thì không phải ông ta gầy từ trước mà là do mệt mỏi dẫn đến hốc hác. Đôi mắt đỏ ngầu cũng chứng tỏ điều đó. Nét mặt căng thẳng như muốn nói ông ta đã khổ tâm đến thế nào trước khi xưng danh và tìm đến đây.

“Anh là Ayumura nhỉ?” Oribe xác nhận.

Ông ta gật đầu, khẽ đáp “Vâng.”

“Mời anh ngồi. Tôi đã nghe qua chuyện của anh và muốn kiểm tra một số điểm.”

Ayumura kéo chiếc ghế sắt ra và ngồi xuống. Kajiwara ngồi cạnh Oribe.

“Vâng, trước hết tôi muốn hỏi về việc con gái anh là Chiaki tự tử, chuyện xảy ra ngày 7 tháng Năm năm nay nhỉ?” Oribe nhìn vào tài liệu trên tay, hỏi.

“Đúng rồi. Ngay sau kỳ nghỉ Tuần Lễ Vàng… Mà tôi có nên thuật lại chuyện ban nãy không?” Ayumura nhìn sang Kajiwara hỏi.

“Vâng, xin anh thuật lại giúp. Tôi mới chỉ kể ý chính cho cậu ấy thôi.” Kajiwara nói.

Ayumura gật đầu, nuốt nước bọt rồi quay sang nhìn Oribe.

“Theo như lời vợ tôi thì sáng hôm ấy, mãi không thấy Chiaki dậy nên cô ấy lên tận phòng để đánh thức con bé. Tôi thì đi làm rồi. Lên tới nơi, cô ấy nhìn thấy… con gái tôi… Chiaki… đang treo cổ trên thanh rèm cửa sổ. Vợ tôi vội hạ con bé xuống và gọi xe cấp cứu nhưng lúc ấy con bé đã chết rồi. Cảnh sát gọi điện cho tôi. Vợ tôi… do lúc đó đã gần như đã hóa điên nên không thể gọi cho tôi được.”

Có vẻ như Ayumura đang cố kìm nén. Dù đã ba tháng trôi qua nhưng vết thương lòng vẫn chưa lành.

Oribe lại nhìn xuống tài liệu. Địa chỉ của Ayumura là ở thành phố Soka, tỉnh Saitama. Vụ việc này đã được Phòng cảnh sát Soka thụ lý theo hướng là một vụ tự tử. Ngay cả với lời kể của Ayumura vừa rồi thì cũng không thể nghĩ tới hướng khác.

“Có bức thư tuyệt mệnh nào không?”

“Không có.”

“Anh cũng không đoán được lý do khiến con gái anh tự tử nhỉ?”

Ayumura lắc đầu.

“Không có lý do nào hết. Nó là một đứa bé ngoan ngoãn và vui vẻ. Dường như chẳng có chút phiền muộn nào. Tuy nhiên, ngày hôm trước nó về nhà hơi muộn. Nó cũng không ăn tối, vào phòng mình rồi ở lì trong đó. Nên tôi đoán là ngày hôm đó có chuyện…”

“Ngày hôm trước là ngày 6 tháng Năm. Hôm đó được nghỉ học mà? Sao cô bé lại về muộn vậy?”

“Nó về lúc khoảng 9 giờ… tôi nghĩ thế. Nó nói với vợ tôi là vừa đi hát karaoke với bạn nhưng cũng chỉ kiểu trao đổi qua loa trước cửa phòng thôi.”

“Rồi gia đình không thấy cô bé ra khỏi phòng cho đến sáng hôm sau?”

“Vâng. Tôi thắc mắc không biết có chuyện gì nên hôm lễ tang cũng hỏi bạn bè nó. Nhưng không ai nói là đã đi hát karaoke cả. Mấy đứa chia tay nhau ở ga lúc chiều tối. Sau đó thì Chiaki về một mình.”

Thật giống với tình huống lúc Nagamine Ema bị tấn công, Oribe thầm nghĩ.

“Chiaki đang háo hức chờ đến buổi biểu diễn của ban nhạc ưa thích vào thứ Bảy tuần sau. Thế nên chắc chắn hôm đó xảy ra chuyện rồi. Do vậy, tôi đã tìm đến cảnh sát để xin tư vấn nhưng họ không đứng về phía tôi, không thực sự lắng nghe… tóm lại là không có chút nhiệt tình nào cả. Rốt cuộc, tôi bị họ nói như thể đã dạy con không tốt.”

Ayumura cắn môi, tay phải nắm chặt lại rồi đấm lên mặt bàn. Nắm tay khẽ rung rung.

Oribe hiểu tâm lý vì sao cảnh sát không tích cực điều tra các vụ được coi là tự tử. Họ còn cả núi các vụ án chưa được giải quyết, đã vậy ngày nào cũng có vụ mới. Nếu việc tự tử đã rõ như ban ngày thì dù không rõ động cơ tự tử nhưng xét về mặt thủ tục giấy tờ là không có vấn đề.

“Vậy tại sao bây giờ anh lại nghĩ việc con gái tự tử có liên quan tới vụ án ở quận Adachi?”

“Tại gần đây tôi có nghe được một chuyện bất thường từ bạn của con gái.”

“Chuyện bất thường?”

“Hồi tháng Tư, trên đường đi học về Chiaki và bạn bị hai gã đàn ông ngồi trong xe ô tô gọi. Hai đứa tính làm ngơ rồi nhưng hai tên kia cứ lẵng nhẵng bám theo. Lần đó tuy cắt được đuôi nhưng có hôm vẫn thấy chiếc xe đó đỗ ở gần trường nên hai đứa phải đi đường vòng về nhà. Tuy nhiên, trước khi Chiaki chết thì việc này đã chấm dứt nên bạn của Chiaki không nghĩ đó là lý do khiến con bé tự tử.”

“Hai tên đó là…”

“Vâng, bạn Chiaki nói rằng một trong hai tên giống với tên Tomozaki vừa bị giết. Cả xe ô tô trông cũng giống.”

Oribe nhìn Kajiwara.

“Cụ thể bạn Chiaki kể những gì?”

“Tôi chưa hỏi nhưng có lấy số điện thoại rồi. Để tôi gọi nhé.”

“Không, chưa cần đâu.”

Oribe nhìn sang Ayumura.

“Nghe chuyện, anh nghĩ ngay là có liên quan tới việc con gái tự tử à?”

“Vì tình huống giống nhau. Ý tôi là giống với vụ Nagamine Ema bị giết.”

Ayumura nhớ chính xác tên của Nagamine Ema. Hẳn là ông ta rất quan tâm tới một loạt vụ án lần này. Thế nên việc ông ta đang hiểu sai thành “vụ án Nagamine Ema bị giết” có thể là biểu hiện của lòng căm thù đối với Tomozaki.

“Ngoài ra,” Ayumura hơi cụp mắt xuống trước khi ngẩng lên nói, “theo lời vợ tôi thì hình như Chiaki đã đi tắm trước khi chết.”

“Tắm?”

“Vâng. Sau này chúng tôi mới biết nhưng có dấu hiệu chứng tỏ như vậy. Buổi đêm con bé đi tắm, thay cả đồ lót mới. Vợ tôi giấu tôi chuyện này. Chắc là vợ tôi cũng lờ mờ cảm nhận được có chuyện đã xảy ra.”

Oribe tránh không nhìn Ayumura đang đau khổ thuật lại. Cứ nghĩ không biết Ayumura Chiaki đã đi tắm với tâm trạng thế nào là tim anh đau nhói. Hẳn là trước khi chết, cô bé muốn thanh tẩy cơ thể bị vấy bẩn.

Tập hồ sơ mà Oribe đang cầm có kèm hai bức ảnh. Là ảnh của Ayumura Chiaki, bức nào cũng mặc đồng phục. Một cô bé xinh đẹp với đôi mắt to.

Nghe nói ông Ayumura đã cầm hai bức ảnh này tới Phòng cảnh sát Nishiarai. Ông ta hỏi trong số các cuốn băng của hung thủ đã hãm hiếp Nagamine Ema, có cô gái nào giống như trong ảnh không.

Hiện Phòng cảnh sát Nishiarai đang giữ các cuốn băng tịch thu từ phòng trọ của Tomozaki Atsuya. Trước tiên, Kajiwara và các đồng nghiệp xem các cuốn băng đó và đối chiếu với bức ảnh của Ayumura Chiaki.

Oribe nghe nói họ đã tìm thấy cô bé trong một đoạn băng. Anh vẫn chưa xem đoạn băng đó.

“Có thể xem luôn được nhỉ?” Oribe hỏi Kajiwara.

“Chuẩn bị xong hết rồi.” Kajiwara nhìn về góc phòng. Ở đó có một chiếc TV và đầu máy video.

“Còn cuộn băng?”

“Đã ở sẵn trong máy.” Kajiwara khẽ đáp.

“Quả nhiên là…” Ayumura nói. “Các anh đã tìm thấy. Con gái tôi có trong cuốn băng à?” Giọng ông ta rít lên.

“Chưa, chúng tôi vẫn chưa dám khẳng định. Chỉ là trông giống thôi.” Giọng Kajiwara nghe như thể thanh minh. “Thế nên chúng tôi mới chuẩn bị băng để anh xác nhận…”

“Cho tôi xem đi.” Ayumura thu cằm lại, duỗi thẳng lưng lên.

Kajiwara nhìn Oribe. Oribe gật đầu đáp lại. Cấp trên đã cho phép để Ayumura xem cuốn băng.

“Mời anh lại đây.” Kajiwara nói rồi đặt cái ghế sắt trước TV. Ayumura dè dặt ngồi xuống. Kajiwara cầm điều khiển để bật TV và đầu máy. Nhưng trước khi bật băng, Kajiwara hỏi Oribe:

“Anh Oribe cũng xem luôn chứ?”

Oribe thoáng do dự nhưng rồi xua tay ngay.

“Không, tôi sẽ xem sau. Trong trường hợp anh Ayumura xác nhận là đúng.”

Kajiwara gật đầu, vẻ mặt như muốn nói “Nên làm như vậy.”

“Chúng tôi đã tìm sẵn đoạn có vẻ là con gái anh. Anh chỉ cần nhấn nút Bật là băng chạy. Khi nào xong, anh gọi chúng tôi nhé. Chúng tôi ở ngay bên ngoài thôi.”

Ayumura đáp “Vâng” rồi nhận điều khiển từ tay Kajiwara.

Để Ayumura lại, Oribe và Kajiwara ra khỏi phòng họp. Vừa đóng cửa xong là Kajiwara thở hắt ra. Cùng lúc, anh lấy từ túi áo trong ra bao thuốc lá.

“Một nhiệm vụ khó chịu đối với cả hai bên nhỉ?” Kajiwara nói với giọng hơi suồng sã. Nhìn bề ngoài thì anh ta có vẻ lớn hơn Oribe một chút.

“Anh Kajiwara đã xem cuốn băng rồi. Anh có nghĩ đó là con gái của Ayumura không?”

“Chắc là đúng đấy.” Kajiwara nhăn mặt. “Đoạn đầu bị tối lại không quay rõ mặt nên hơi khó xác định. Với cả mấy thằng chết tiệt đấy toàn quay từ rốn trở xuống. Nhưng đến nửa sau thì có quay cận mặt. Lại là những hình ảnh kinh khủng. Cứ nghĩ người bố sẽ xem đoạn băng là đến tôi cũng thấy rầu cả lòng.”

Oribe lắc đầu. Mới nghe kể thôi đã thấy u ám rồi.

“Mấy thằng đó đúng là rác rưởi.” Vừa nhả khói thuốc, Kajiwara vừa nói. “Nói thật là tôi cũng mong Sugano bị Nagamine giết. Tôi còn cầu cho Nagamine không bị bắt.”

Oribe im lặng nhìn xuống dưới chân. Anh không biết phải đáp sao. Trong thâm tâm anh hoàn toàn đồng ý.

Kajiwara khẽ cười.

“Điều tra viên của đội 1 thì có cậy miệng cũng không dám nói vậy đâu nhỉ?”

Oribe cũng gượng cười đáp lại. Anh không muốn bông đùa trong hoàn cảnh này.

Có 13 cô gái, bao gồm cả Nagamine Ema, xuất hiện trong các cuốn băng tịch thu từ phòng trọ của Tomozaki. Nghĩa là có chừng ấy nạn nhân. Tuy nhiên, cho đến nay, không có dấu hiệu cho thấy các nạn nhân đã trình báo. Nói cách khác, các nạn nhân đang vùi mặt vào gối khóc thầm.

Đội điều tra nhận định sắp tới cũng sẽ không có trình báo nào. Các điều tra viên đều nghĩ nếu còn các cuốn băng ghi lại cảnh hãm hiếp thì càng không mong có trình báo.

Đúng lúc ấy thì Ayumura xuất hiện.

“Làm một điếu không?” Kajiwara chìa bao thuốc ra. Oribe vừa từ chối thì nghe thấy âm thanh như tiếng gầm của quái thú vọng ra từ sau cánh cửa. Kèm theo đó là tiếng đổ vỡ.

Oribe mở cửa, lao vào trong phòng. Ayumura đang nằm phủ phục xuống sàn, hai tay ôm đầu. Trong tư thế ấy, ông ta tiếp tục gào lên.

TV đã tắt. Chiếc điều khiển rơi trên sàn nhà.

“Anh Ayumura, xin anh hãy bình tĩnh.”

Oribe gọi nhưng có vẻ Ayumura không nghe thấy. Vừa gào thét, ông ta vừa lăn lộn. Sàn nhà ướt nhẹp nước mắt và nước mũi của Ayumura.

Nghe thấy tiếng gào thét, các cảnh sát khác vội chạy đến. Kajiwara giải thích tình hình cho họ.

Tiếng gào thét của Ayumura dần dần biến thành lời. Oribe không hiểu được ngay. Nhưng khi Ayumura nhắc đi nhắc lại thì câu chữ bắt đầu rõ ràng hơn.

Chó chết, chó chết, trả đây, trả lại Chiaki đây, chó chết, tại sao, chó chết, tại sao, a a a…

Oribe không thể lại gần Ayumura. Anh cũng không thể cất tiếng gọi. Cơn giận dữ, nỗi tuyệt vọng và đau buồn đã kết thành tấm màn dày, phủ quanh người bố có con gái bị làm nhục.

Đây chính là hình ảnh của Nagamine, Oribe thầm nghĩ.

Lúc xem đoạn băng tại phòng trọ của Tomozaki, chắc chắn Nagamine cũng trở nên thế này. Bị ném xuống nơi còn kinh khủng hơn cả địa ngục, trái tim bị băm thành trăm mảnh.

Lúc ấy mà hung thủ xuất hiện thì sao? Làm gì có ai giữ được bình tĩnh. Muốn giết ngay cũng là lẽ thường tình. Giết thôi chưa đủ, còn phải băm vằm cái xác nữa. Dù làm tới mức đó thì cả Nagamine cũng như người bố này cũng vĩnh viễn không bao giờ được cứu vớt. Họ chẳng đạt được gì.

Tiếng hét của Ayumura giờ đã chuyển thành “Tao sẽ giết mày, tao sẽ giết mày.”