← Quay lại trang sách

Chương 26

Khi Nagamine quay về nhà nghỉ thì đã gần 9 giờ tối.

Giống như hôm qua, lúc chiều gã gọi điện báo không ăn tối. Thế nên, chắc chắn nhân viên sẽ không đợi gã về.

Dòng quảng cáo về Trăng Lưỡi Liềm có ghi nơi này nổi tiếng với bữa tối do chủ nhà nghỉ kiêm đầu bếp trổ tài. Gã muốn một lần thưởng thức các món ăn là niềm tự hào của nhà nghỉ nhưng nghĩ tới mối nguy hiểm khi phải chạm mặt với các khách khác là gã lại thôi. Tối nay gã ăn món cơm cà ri bò ở một quán ăn nhộn nhạo, chẳng ai quan tâm đến người khách lạ, được mỗi ưu điểm là rộng rãi. Kiểu quán ăn như vậy rất tốt cho gã vào thời điểm này.

Gã mở cửa trước rồi đi vào nhà nghỉ. Một nửa số đèn đã tắt, bên trong mờ mờ tối. Ánh sáng hắt ra từ phòng khách cũng yếu.

Nagamine đang cởi giày thì nghe thấy có tiếng chân ở phòng khách. Gã vội cất giày lên giá. Gã cố tránh để không giáp mặt với ai.

Từ phòng khách bước ra là người phụ nữ kia. Nagamine thở phào. Nếu là cô ấy thì không sao. Có vẻ như cô ấy không nghi ngờ gã, thậm chí còn rất thân thiện.

“Anh về rồi à?” Người phụ nữ mỉm cười.

“Xin lỗi chị vì tôi về muộn. Cả chuyện bữa tối nữa.”

“Không… không sao.” Cô cúi đầu, nói như thì thầm.

“Thôi, chúc chị ngủ ngon.” Nagamine nói cảm ơn, lách qua người phụ nữ để lên cầu thang.

“Anh à…” Người phụ nữ gọi.

“Vâng?” Nagamine dừng chân, ngoảnh lại hỏi.

“À… nếu được thì anh uống cà phê cùng tôi nhé. Tôi có bánh ngọt nữa… Không biết anh có thích bánh ngọt không?” Giọng người phụ nữ nghe hơi gượng.

Chân vẫn đặt ở bậc cầu thang, Nagamine suy nghĩ một lúc. Chắc chị ta muốn cảm ơn về chuyện bức ảnh. Ngoài chuyện đó thì không thấy có lý do nào khác.

Bấy giờ gã mới nhận thấy có mùi cà phê thoang thoảng bay ra từ phòng khách. Hình như chị ta đợi gã về để đưa ra lời đề nghị này.

Thưởng thức cà phê và bánh ngọt cùng người phụ nữ còn chưa biết tên tại một nhà nghỉ ở khu tránh nóng… nghe mới tao nhã làm sao. Mong muốn được tận hưởng nhanh chóng trỗi dậy. Trước mắt gã đang là khoảng thời gian ngắn ngủi sẽ không bao giờ đến lần thứ hai, mà không thậm chí nằm mơ gã cũng chưa bao giờ nghĩ là sẽ đến.

Nhưng Nagamine lại mỉm cười lắc đầu.

“Không phải tôi ghét bánh ngọt nhưng tối nay thì cho tôi xin phép. Tôi còn chút việc phải làm.”

“Vậy à? Tôi hiểu rồi. Xin lỗi anh.” Người phụ nữ gật đầu với vẻ mặt căng thẳng.

Nagamine đi lên cầu thang. Gã đứng trước cửa phòng, lấy chìa khóa và mở cửa. Gã bật đèn rồi bước vào trong.

Vào khoảnh khắc ấy, một cảm giác lạ lùng bao trùm lấy gã.

Không đến mức là có gì bất thường. Gã ngủ ở đây được ba đêm rồi nhưng không khí hôm nay có vẻ hơi khác. Vừa nghiêng đầu thắc mắc, gã vừa ngồi xuống giường. Chăn và nệm vẫn giống như lúc sáng khi gã rời đi.

Vừa nghĩ chắc do mình tưởng tượng thì gã nhìn thấy điều bất thường.

Chiếc máy tính xách tay để trên bàn hình như đã bị xê dịch. Cụ thể là nó được đặt gần mép bàn hơn. Bình thường khi dùng máy, gã luôn để xa người. Vì làm thế sẽ không bị mỏi tay.

Gã có linh cảm xấu. Mồ hôi lạnh rịn ra khắp người.

Nagamine đứng dậy khởi động máy tính. Bàn tay rê chuột khẽ run run. Gã kiểm tra phần mềm nào được mở cuối cùng.

Là phần mềm xem phim. Gã cố giữ bình tĩnh và nhớ lại. Đúng là ngày nào gã cũng xem đoạn phim quay cảnh Ema bị hãm hiếp nhưng liệu có phải đó là lần cuối gã dùng máy tính không?

Không. Lần cuối gã dùng phần mềm chỉnh sửa ảnh để phục chế bức ảnh kia. Sửa ảnh xong, gã cho ảnh vào đĩa mềm rồi tắt máy.

Sau đó gã không động đến máy tính nữa. Nghĩa là có ai đó không phải gã đã xem đoạn băng của Ema.

Người đó là ai… Chẳng cần nghĩ cũng biết.

Gã vội vàng tắt máy tính, nhét chỗ quần áo lót vừa cởi vào túi xách.

Thu dọn đồ đạc xong, gã kiểm tra phòng rồi mở cửa. Ngoài hành lang không có ai. Hôm nay là Chủ nhật nên chắc chắn ít khách.

Gã nhón chân đi qua hành lang để xuống cầu thang. Đến trước cửa phòng khách, gã lấy ví, rút ra ba tờ 10.000 yên. Đây là tiền phòng. Gã tính để lại lời nhắn nhưng rồi bỏ ngay ý định. Chẳng cần để lại lời nhắn thì chị ta cũng hiểu vì sao gã lại đột ngột bỏ đi.

Gã gấp ba tờ tiền lại, đang chuẩn bị nhét qua cửa thì cánh cửa bật mở. Gã giật mình rụt tay lại.

Đứng sau cánh cửa là người phụ nữ. Chị ta nhướng mắt lên nhìn gã. Gã cũng nhìn lại nhưng rồi nhìn sang chỗ khác ngay.

“Anh đi đấy à?” Người phụ nữ hỏi.

“Vâng.” Nagamine gật đầu đáp, đặt số tiền lên cái kệ cạnh đó. Gã kéo mũ xuống rồi định đi ra phía cửa.

“Đợi đã.” Người phụ nữ gọi. “Xin anh đợi đã.”

Nagamine dừng chân nhưng không ngoảnh lại. Thấy vậy, người phụ nữ tiến lại rồi đứng trước mặt Nagamine. Một lần nữa, ánh mắt họ gặp nhau. Nhưng lần này, Nagamine không lảng tránh nữa.

“Anh là… Nagamine đúng không?” Người phụ nữ hỏi.

Gã không gật đầu. Thay vào đó, gã hỏi: “Chị báo cảnh sát rồi?”

Người phụ nữ lắc đầu.

“Chỉ có mình tôi nhận ra anh thôi.”

“Vậy là chị sắp báo cho cảnh sát?”

Người phụ nữ không trả lời câu hỏi của Nagamine. Chị chớp mắt rồi nhìn xuống dưới.

Gã thắc mắc không hiểu sao chị ta vẫn chưa báo cảnh sát. Nếu xem đoạn phim đó rồi, chắc chắn chị ta phải biết gã là hung thủ đang bị truy nã. Việc ban nãy chị ta mời gã uống cà phê cũng rất lạ. Gã không thể đọc được suy nghĩ của chị ta.

“Tôi sẽ đi ngay bây giờ.” Nagamine nói. “Chỉ xin chị một việc, hãy cho tôi chút thời gian trước khi báo cảnh sát.”

Nghe vậy, người phụ nữ ngẩng lên, khẽ lắc đầu: “Tôi không có ý định báo cảnh sát đâu.”

Nagamine trố mắt và hỏi với vẻ bán tín bán nghi: “Vậy sao?”

Người phụ nữ gật đầu, mắt vẫn nhìn gã.

“Thế nên anh không cần phải vội đi ngay trong đêm nay. Chẳng phải làm vậy sẽ khó cho anh sao? Không có nơi nào để đi, trong khi lang thang ngoài ga thì sẽ bị nghi ngờ.”

“Thì đúng là vậy.”

“Đêm nay anh cứ ở lại đây. Như thế bố tôi cũng sẽ không thắc mắc.”

Đến đây thì Nagamine hiểu được ý đồ của người phụ nữ. Chị ta muốn làm ngơ chuyện này. Chị ta sẽ không báo cảnh sát và im lặng để gã đi vào ngày mai.

“Không sao chứ?” Gã hỏi, trong bụng nghĩ thầm được vậy thì may cho gã quá.

“Vâng, nhưng mà…” Chị ta liếm môi như thể muốn nói gì đó nhưng còn do dự.

“Sao cơ?” Nagamine hỏi.

Người phụ nữ hít một hơi thật sâu.

“Anh có thể kể sơ qua cho tôi được không? Tối nay không còn khách nào đâu, bố tôi cũng ngủ rồi.”

“Chuyện của tôi à?”

“Vâng.” Chị ta gật đầu. Đôi mắt nghiêm nghị ấy chứa đựng cả sự quả quyết rằng “tôi cũng có quyền được biết.”

“Tôi hiểu rồi. Để tôi đi cất đồ.”

Chờ người phụ nữ gật đầu, Nagamine mới xoay người bước đi. Lúc bước lên cầu thang, trong đầu gã thoáng hiện lên ý nghĩ biết đâu chị ta sẽ tranh thủ lúc này để báo cảnh sát nhưng gã vội xua đi ngay.

Vừa pha cà phê, Wakako vừa nghĩ không biết mình đang làm gì. Bản thân cô còn chưa có suy nghĩ hay ý định nào rõ ràng, thế mà đã vội nói với Nagamine như vậy. Thú thực là cô vẫn phân vân không biết có nên báo cảnh sát không.

Nhưng thực tế cảm giác phân vân đó đang nhạt dần. Lúc xem đoạn băng bi thảm kia, nỗi tức giận và đau buồn của Nagamine mà trước đó cô chỉ mơ hồ hình dung thì nay đã có hình hài cụ thể. Chúng nặng nề đến nỗi cô thấy báo cho cảnh sát mà không suy nghĩ mới là một hành động khinh suất.

Vậy phải làm sao đây? Cô không có được câu trả lời. Trì hoãn việc báo cảnh sát và sáng mai tiễn anh ta với bộ mặt thản nhiên là xong? Vậy thì khác nào cô chỉ muốn tránh rắc rối.

Trước mắt cứ nói chuyện với anh ta đã… Cô rút ra kết luận như vậy sau khi suy nghĩ. Cô không biết nói chuyện xong sẽ thế nào. Cô cũng không rõ mình muốn làm gì. Nhưng cô không thể im lặng cho qua được. Làm thế sẽ giống như cô rũ bỏ việc mình từng là một người mẹ.

Nagamine đang xuống cầu thang. Cô đặt hai cốc cà phê lên khay và bưng ra bàn.

“Cảm ơn chị.” Gã nói rồi kéo ghế ngồi xuống. Gã đã bỏ chiếc mũ lại trên phòng.

“Đó là tóc giả nhỉ?” Wakako nhìn lên đầu Nagamine.

“Vâng.” Gã khẽ đáp rồi gượng cười bối rối. “Trông buồn cười ạ?”

“Không, tôi thấy rất tự nhiên. Vì tôi hoàn toàn không nhận ra. Nhưng có bị bí không?”

“Bí lắm.” Gã nói. “Nhất là buổi trưa, trời nóng, khó chịu lắm.”

“Giờ anh tháo ra được rồi đấy. Như tôi nói ban nãy, bố tôi không thức dậy đâu.”

“Vậy à?” Sau chút do dự, gã luồn hai bàn tay vào tóc. “Chị đã nói thế thì tôi xin phép…”

Hiện ra dưới bộ tóc giả là mái tóc húi cua đã lốm đốm bạc. Chắc vì thế mà Wakako trông Nagamine lập tức già đi thêm năm, sáu tuổi.

“Phù.” Gã thở hắt ra và mỉm cười. “Nhẹ cả đầu. Lâu rồi tôi mới dám tháo nó ra trước mặt người khác.”

“Tôi nghĩ anh đội bộ tóc đó thì không ai nhận ra đâu.”

“Còn chị thì sao?” Gã muốn hỏi vì sao chị ta lại nhận ra.

“Tối qua, tôi có gặp anh khi anh vừa tắm xong. Lúc đó anh đang trùm đầu bằng khăn tắm, còn đeo cả kính nữa… Hình ảnh mà tôi thấy trên TV cũng là lúc anh đeo kính.”

“Thế à…” Nagamine với tay lấy cốc cà phê. “Tôi sơ suất quá. Tại tôi đang mải sửa ảnh.”

“Cảm ơn anh về bức ảnh nhé.” Wakako cúi đầu. Cô đang nói thật lòng.

“Không, việc đó giúp tôi thay đổi tâm trạng.” Gã nói rồi nhấp một ngụm cà phê.

“Đang lúc vất vả thế này, sao anh lại làm giúp tôi việc đó?”

“Chà, tại sao nhỉ?” Gã nghiêng đầu. “Chắc tại tôi muốn quên đi việc mình là một tên tội phạm chăng? Kiểu như tỏ ra thân thiện một chút để tự tha thứ cho mình.”

“Vậy là anh nghĩ mình đang làm một việc không thể tha thứ?”

“Tất nhiên rồi.” Nagamine đặt lại cốc cà phê xuống đĩa. “Dù viện lý do gì thì cũng không thể giết người. Tôi hiểu điều đó. Đây là việc không thể tha thứ.”

Wakako cúi đầu, kéo cốc cà phê về phía mình. Khó có thể tiếp tục nhìn vào đôi mắt đượm buồn của Nagamine.

“À… cho tôi hỏi tên chị được không?” Nagamine hỏi.

Wakako ngẩng lên.

“Tôi là Tanzawa.”

“Chị Tanzawa… Tên đầy đủ là?”

“Tanzawa Wakako.”

Nagamine nhẩm lại tên đó rồi mỉm cười.

“Hơi khác với tôi hình dung.”

“Anh hình dung tên tôi là gì?”

“À không, tôi không hình dung cụ thể gì đâu…” Vẫn giữ nguyên nụ cười, Nagamine cúi xuống rồi ngẩng lên ngay. Nụ cười đã tắt. “Chị xem đoạn phim trong máy tính của tôi rồi nhỉ?”

“Vâng.” Wakako đáp, giọng lạc đi.

“Ra là thế. Tôi đã sai khi không đem máy tính theo. Mà không, chị xem đoạn phim là vì đã nhận ra chân tướng của tôi nên đằng nào cũng vậy.” Nửa câu sau gã nói như độc thoại.

Wakako thở dài.

“Một việc làm kinh khủng. Thật sốc khi biết trên đời này có người làm những việc kinh khủng như vậy…”

“Vâng.”

“Nghĩ tới cảm giác của anh Nagamine là tôi không thể cầm lòng… Nếu tôi là anh Nagamine, tôi cũng sẽ…”

“Chị Wakako.” Nagamine chặn ngang lời Wakako. “Chị không được nói thế.”

“Ồ… xin lỗi anh.” Wakako lí nhí.