← Quay lại trang sách

Chương 28

Sugano Michiko ra khỏi chung cư lúc hơn 2 giờ chiều.

Theo dõi từ tòa nhà đối diện, Oribe lẩm bẩm “Lạ thật.”

“Sao thế?” Mano hỏi.

Mano đi thu thập thông tin ở gần đây nên tiện đường ghé qua. Giờ chỉ còn một người theo dõi tại chung cư này, hôm nay là phiên của Oribe. Hy vọng Sugano Kaiji sẽ xuất hiện tại nhà của mẹ đang gần như sắp tắt.

“Hiếm khi chị ta ra khỏi nhà sớm thế này lắm. Chưa kể còn đi theo hướng khác mọi khi nữa. Khác cả hướng ra ga.”

Mano nhìn xuống đường qua cửa sổ.

“Cậu đi theo đi.”

“Vâng!” Oribe đi ra cửa.

Lúc Oribe ra tới ngoài thì Sugano Michiko đã đi mất. Anh nhanh chân đuổi theo thì điện thoại reo. Là Mano.

“Chị ta vừa rẽ trái ở góc đường tiếp theo. Đừng để bị phát hiện đấy.”

“Vâng.”

Oribe rẽ trái theo lời Mano thì thấy ngay Sugano Michiko đang đi đằng trước. Chị ta mặc áo trắng và váy ngắn màu vàng, che chiếc ô màu đen.

Oribe lấy chiếc ô làm dấu để bám theo. Có vẻ như chị ta không biết bị bám đuôi nên chẳng hề nhìn ra sau.

Cuối cùng chị ta cũng dừng lại và gập ô. Chị ta đang đứng trước một quỹ tín dụng. Oribe trông thấy chị ta đi vào.

Oribe báo cáo qua điện thoại di động:

“Chị ta vào ngân hàng. Là quỹ tín dụng Shinkyo. Chị ta đang xếp hàng trước máy ATM.”

“Ngân hàng à? Vậy là việc của quán bar chăng? Xem nào, đợi tôi một chút…” Lát sau có tiếng của Mano.

“Lạ thật. Quán của Sugano Michiko không giao dịch với quỹ tín dụng Shinkyo. Trong danh sách trả tiền đồ uống cũng không thấy có.”

Oribe nhìn thấy Sugano Michiko đứng trước máy ATM. Chị ta để túi xách ở trước mặt và bắt đầu thao tác trên máy.

“Chị ta in sao kê.” Oribe nói qua điện thoại. “Chỉ vậy thôi.”

“Không rút tiền hay gì à?”

“Em không nhìn rõ nhưng em nghĩ là không làm gì khác đâu. Chị ta chuẩn bị ra rồi.”

“Chị ta ra thì chặn lại. Nói là cho xem sổ sao kê.”

“Xem nội dung sổ sao kê ạ?”

“Đúng rồi. Tôi đang đi tới đó đây.”

Oribe vừa cúp máy thì Sugano Michiko đi ra. Chị ta chưa kịp mở ô thì Oribe đã nhanh chóng bước tới.

“Chị Sugano.”

Nghe tiếng gọi, Sugano Michiko giật mình, hơi co người lại.

Chắc chắn chị ta biết mặt Oribe rồi nhưng anh vẫn xưng tên.

“Có chuyện gì vậy? Kaiji vẫn chưa liên lạc với tôi đâu.”

“Chị vừa in sao kê à? Cho tôi xem sổ sao kê được không?”

Mặt Michiko tái đi. Vậy là trúng rồi, Oribe đoán. Dù không biết trúng gì nhưng chỉ thị của Mano đã không sai.

“Sao tôi phải cho anh xem? Anh đang xâm phạm quyền riêng tư đấy.”

“Tôi không thể ép…”

Oribe mới nói đến đó thì nghe có người nói:

“Nhưng chị nên cho xem.” Mano đang tiến tới. “Nếu cần cho việc điều tra, chúng tôi có thể trực tiếp thương lượng với phía ngân hàng để họ xuất sao kê. Nhưng làm thế sẽ mất thời gian, vả lại tôi cũng không muốn hai bên cảm thấy khó chịu.”

Mắt Michiko nghiêm lại.

“Thế nên tôi mới hỏi các anh cần sao kê làm gì?”

Michiko không hề nao núng trước các điều tra viên. Đúng là kinh doanh quán bar có khác, Oribe nghĩ thầm. À không, phải nói đúng là mẹ của Sugano Kaiji chứ.

“Mục đích của chúng tôi là tìm được nơi ẩn náu của con trai chị. Vì thế chúng tôi muốn nắm rõ mọi thông tin có liên quan.”

“Sao kê có liên quan à?”

“Tùy trường hợp.” Mano nghiêm giọng. “Chị có thể cho chúng tôi xem được không? Chỉ cần sao kê gần đây thôi.”

Michiko nhăn mặt vẻ khó chịu rồi gục đầu xuống. Sau cùng chị ta sợ sệt rút cuốn sổ sao kê từ túi xách ra. “Xin phép chị.” Mano đón lấy. Sau khi liếc nhanh một lượt, Mano dừng lại ở một chỗ. “Hai ngày trước, 200.000 yên đã được rút ra. Là chị rút à?”

“À… vâng.” Michiko gật đầu lấp lửng.

Tới đây thì Oribe hiểu ra ý đồ của Mano. “Chị rút bằng thẻ à? Chị có thẻ ở đây không?”

“Tôi… để ở nhà.”

“Thật chứ? Nếu thế thì giờ chúng tôi sẽ đến nhà chị, chị cho chúng tôi xem thẻ đó nhé?”

Nghe Mano nói vậy, mắt Michiko chớp chớp vẻ bối rối. Chị ta không biết phải nói gì.

“Người rút tiền là… con trai chị đúng không?” Mano nhìn thẳng vào Michiko.

“Vâng.” Michiko khẽ gật đầu.

“Con trai chị có thẻ rút tiền của ngân hàng này à?”

“Vâng. Tôi cho nó cầm thẻ để khi nào hết tiền thì có thể rút.” Michiko lí nhí đáp.

Nghe chị ta nói cho thằng con lêu lổng, lười lao động cầm thẻ rút tiền, Oribe ngán ngẩm nhìn chị ta. Chưa kể số dư trong tài khoản còn tận hơn 500.000 yên. “Tôi muốn hỏi kỹ hơn, phiền chị tới trụ sở cảnh sát cùng chúng tôi.”

“Vâng.” Michiko đáp, đầu vẫn gục xuống.

“Xin lỗi, cậu là Nakai à?”

Đang trên đường từ quán cà phê truyện tranh về, Makoto bị một người đàn ông gọi lại. Ông ta để râu, dáng người vạm vỡ.

“Vâng.” Makoto thận trọng đáp. Ông ta mặc thường phục nhưng có khả năng là điều tra viên. Nó phát hiện ra thi thoảng vẫn bị bám đuôi. Chắc họ nghi nó có tiếp xúc với Kaiji.

“Uống cà phê nhé. Tôi muốn hỏi cậu chuyện này.”

“Ông là ai?”

Người đàn ông chìa danh thiếp ra. Trên danh thiếp ghi tên tạp chí Tuần san Eyes và tên ông ta: Odagiri Kazuo.

“Tôi muốn hỏi chút về bạn của cậu.”

“Bạn?”

Nghe Makoto hỏi, Odagiri nhếch mép cười vẻ khó chịu.

“Là Sugano đó. Sugano Kaiji. Cậu thân với Sugano mà.”

Makoto giật mình. Chắc chắn chỉ có cảnh sát mới biết tên của Kaiji.

“Tôi không biết gì hết.” Makoto toan bước đi. Nhưng Odagiri đã túm lấy vai nó bằng một lực rất mạnh.

“Thôi nào. Tôi đã nghe nhiều người nói cậu chơi với Sugano và Tomozaki rồi. Cho tôi hỏi chút thôi. Sẽ không mất thời gian đâu.”

“Cảnh sát dặn tôi là không được nói linh tinh với người khác.”

“Thế à, cảnh sát à?” Odagiri gí bộ mặt râu ria lại gần Makoto. “Tôi cũng biết việc cậu bị gọi lên cảnh sát. Cả lý do bị gọi nữa. Nhưng nếu cậu hợp tác, tôi sẽ không đưa cậu lên báo đâu.”

Makoto nhìn đáp trả nụ cười gian xảo của gã nhà báo. Nếu hợp tác thì sẽ không đưa lên báo. Nghĩa là nếu từ chối thì sẽ đưa lên à?

“Tôi là trẻ vị thành niên đấy. Ông không được nhắc đến tên tôi đâu.”

“Tôi sẽ không nhắc. Tôi chỉ viết là lúc Nagamine Ema bị bắt cóc, ngoài hai tên thực hiện cưỡng hiếp ra còn có một người nữa giúp sức. Có thể tôi sẽ viết thêm là người này rất thân với hai tên kia. Người xung quanh cậu đọc xong, nghĩ thế nào thì tôi không biết đâu nhé.”

Makoto lườm ông ta. Nhưng có vẻ ông ta không hề thấy ngứa ngáy khó chịu với ánh mắt của một thằng bé. Ông ta thản nhiên nhìn đáp trả.

“Chỉ 10 phút thôi.” Odagiri giơ một ngón tay lên. “Được chứ?”

“Tôi chẳng biết gì quan trọng đâu. Cảnh sát cũng dặn tôi không được phép nói với báo chí…” Bất giác, Makoto gục đầu xuống. Việc thành bại có ý nghĩa quyết định vào thời điểm này.

“Yên tâm, tôi không hỏi gì quan trọng cả. Nào, đi uống cái gì mát mát nhé.”

Bị Odagiri đẩy lưng, Makoto uể oải bước đi.

Nói là 10 phút nhưng phải hơn 30 phút sau Makoto mới được giải thoát. Về tới nhà, nó không gặp mẹ mà đi ngay lên gác, ở lì trong phòng.

Odagiri biết tường tận về vụ việc. Đặc biệt, việc ông ta tin chắc đồng phạm của Atsuya là Kaiji khiến Makoto kinh hãi. Đương nhiên, chỉ cần đến hỏi ở chỗ bọn nó hay chơi là sẽ biết ngay bạn thân nhất của Atsuya là Kaiji. Nhưng không có nghĩa là không có những đứa bạn khác. Không có căn cứ nào để kết luận đó là Kaiji.

“Đừng lo, tại tôi biết mà.” Odagiri đã nói như vậy. Vẻ mặt đầy tự tin.

Ông ta chủ yếu hỏi Makoto về tính cách và hành vi thường nhật của Kaiji. Nếu Makoto giải thích không gãy gọn, ông ta sẽ xác nhận lại bằng các cụm từ khó. Nào là “coi mình là trung tâm,” “hay nghi ngờ,” “ưa bạo lực,” “tham vọng thống trị,” “thích thể hiện bản thân”… Makoto chỉ biết gật đầu ậm ừ nhưng nó cũng lờ mờ hiểu được Odagiri định miêu tả Kaiji thế nào trong bài báo.

Ngoài ra, Odagiri cũng hỏi về tình hình lúc bắt cóc Nagamine Ema. Khi Makoto phản đối viết về chuyện đó thì ông ta thản nhiên xua tay.

“Tôi không viết về việc có mặt người thứ ba, tức là cậu đâu. Tôi sẽ viết kiểu bóng gió thôi.”

Dù thấy nghi ngờ nhưng Makoto chỉ còn biết tin lời ông ta. Nó đành kể về tình hình lúc bắt cóc.

Hỏi xong, Odagiri nhanh chóng đứng lên như thể đã xong chuyện. Makoto định hỏi lại là có thật nó sẽ không bị lên báo không nhưng ông ta không cho nó cơ hội.

Nếu chuyện của nó mà xuất hiện trên tờ tuần san thì…

Đến bây giờ Makoto vẫn cảm nhận được những ánh mắt ghẻ lạnh của mọi người xung quanh. Bọn bạn chơi chung không còn liên lạc với nó nữa. Tất cả đều tránh dính dáng đến nó. Nó cay đắng nhận ra, rốt cuộc nó không có người bạn nào thực sự bên cạnh dù chỉ là giả bộ thân thiết.

Nó nằm xuống giường, đang định trùm chăn lên đầu thì điện thoại đổ chuông. Makoto lồm cồm bò dậy lấy điện thoại. Màn hình hiện ra số điện thoại công cộng.

“Alo.”

“Này.” Một giọng nói trầm.

Makoto giật mình. Vì nó từng nghe thấy giọng nói này.

“Hả, alo?” Makoto siết chặt điện thoại.

“Có ai ở cạnh mày không?” Đầu dây bên kia hỏi. Giọng nói mà Makoto biết rất rõ.

“Kaiji à?”

“Tao đang hỏi có ai ở cạnh mày không? Sao?”

Giọng điệu nóng nảy. Chính xác rồi.

“Không có. Chỉ mình tao.”

“Thế à?” Makoto nghe thấy tiếng thở phào. “Thế nào rồi?”

“Hả… cái gì cơ?”

“Thì tình hình ở đó ấy. Thế nào rồi? Tao đã bị phát hiện chưa?”

“Chắc là rồi đấy. Thằng Atsuya bị như thế nên cảnh sát điều tra nhiều lắm.”

“Mày nói với cảnh sát rồi à?”

Makoto im lặng thì nghe thấy tiếng tặc lưỡi rất to ở đầu dây bên kia.

“Mày bán đứng tao hả?”

“Không phải. Vì vụ xe ô tô nên bố tao đánh hơi thấy rồi báo với cảnh sát, tao không giấu được…”

“Nhớ đấy.” Kaiji đe dọa. “Mày cũng là đồng phạm.”

“Tao có động gì đến con bé đâu.”

“Không nói nhiều. Tao mà bị bắt thì là lỗi của mày.”

“Chẳng cần tao nói thì cảnh sát cũng biết là mày rồi. Mày nên ra đầu thú đi.”

“Tao đã bảo là không nói nhiều cơ mà.”

Tiếng quát của Kaiji khiến Makoto phải bỏ điện thoại ra xa. Lúc áp lại vào tai, nó cứ tưởng bên kia đã cúp máy.

Nhưng không. Nó nghe thấy hơi thở của Kaiji.

“Có bằng chứng không?” Kaiji hỏi.

“Bằng chứng?”

“Bằng chứng là tao làm chết con bé đó. Bởi lẽ, có khả năng thằng Atsuya làm việc đó một mình mà.”

Makoto hiểu ra ý đồ của câu hỏi. Kaiji định đổ hết tội cho Atsuya.

“Nhưng trong cuốn băng cũng có mày.”

“Chẳng sao. Chẳng có gì chứng tỏ tao đã làm chết con bé.”

“Cái đó thì… tao không biết.”

Makoto lại nghe thấy tiếng tặc lưỡi.

“Tìm hiểu đi. Tao sẽ gọi lại. Nói cho mày biết, mày mà kể với ai cuộc điện thoại này thì biết tay tao.” Kaiji quát rồi cúp máy.