← Quay lại trang sách

Chương 29

Tấp chiếc RV vào lề đường, Wakako mở cửa xe. Cô nhìn quanh nhưng không thấy có ai. Có hai phụ nữ có vẻ là nhân viên văn phòng bước ra từ cửa hàng tiện lợi gần đó nhưng họ đang đi theo hướng ngược lại.

“Ổn rồi, anh xuống đi.” Cô quay ra ghế sau nói.

Nagamine đang ngồi ở đó với vẻ mặt ngoan ngoãn.

“Không sao thật chứ?”

“Thì anh còn chỗ nào để đi đâu? Đến nước này rồi, anh đừng khách sáo nữa.”

Nagamine khẽ gật đầu rồi xách chiếc túi đang để bên cạnh lên.

Bước xuống xe, Wakako vẫn tiếp tục quan sát xung quanh trong lúc chạy nhanh sang đường. Nagamine cũng đi theo sau.

Hai người vào một tòa chung cư cũ năm tầng. Wakako lấy chìa khóa từ túi xách ra. Vì không muốn giáp mặt với người sống ở đây nên động tác của cô bị cuống.

Mở được khóa, cô nhanh chóng vào bên trong. Lúc bấm thang máy và đợi, cô cũng bồn chồn không yên.

Nagamine cười buồn.

“Ngay cả khi hành động một mình tôi cũng không cẩn thận thế này đâu.”

“Nhỡ có người nhận ra anh thì sao…” Wakako nói.

“Biết là thế nhưng làm vậy thì không thể tìm người được.”

“Tôi nghĩ anh chưa bị phát hiện là do may mắn thôi.”

Nagamine nghiêm mặt lại, mắt cụp xuống.

“Vâng, may mắn cho tôi khi người phát hiện đầu tiên là chị.”

Lần này đến lượt Wakako tránh ánh nhìn của Nagamine.

Họ vào thang máy để lên tầng ba. May sao, họ tới được căn 303 mà không giáp mặt người nào.

Căn hộ chỉ có một phòng với diện tích khoảng hơn 11m 2 . Đồ đạc không có, hoàn toàn trống trơn. Trong phòng còn thoang thoảng mùi ẩm mốc. Wakako mở cửa sổ.

“Cho đến cuối năm ngoái thì vẫn có người sống ở đây nhưng sau khi họ dọn đi thì tôi không tìm được người thuê mới. Bên môi giới nói tôi phải sửa sang hoặc ít nhất là dọn dẹp lại nhưng tôi chưa có thời gian.”

Nagamine nhìn căn hộ một lượt rồi ngồi khoanh chân dưới sàn nhà.

“Xin lỗi chị, căn hộ này là của chị?”

“Vâng, tôi đứng tên.” Wakako dỡ đồ đạc mang theo ra. Bên trong có chăn và nệm ngồi. “Chồng tôi để lại cho tôi khi ly hôn.”

“Chồng chị mua cho chị à?”

Wakako lắc đầu.

“Chúng tôi mua căn hộ này cũng lâu rồi, để đầu tư cho tương lai và tránh bị đánh thuế. Hồi đó kinh tế phát triển hơn bây giờ. Nhưng hiện tại có vẻ xuống giá nhiều rồi. Dù đã trả hết tiền vay nhưng bán cũng không được bao nhiêu.”

“Chị có thể sống ở đây mà.”

“Ban đầu tôi cũng định thế nhưng rồi tôi đến giúp việc cho bố, đi lại vất vả quá nên cuối cùng tôi quyết định cho thuê. Chẳng được bao nhiêu nhưng có thêm khoản thu cố định cũng an tâm phần nào. Nhưng đúng là cũ thế này thì chẳng ai muốn thuê cả.”

Mất hơn 10 phút đi bộ để tới ga gần nhất. Đã vậy còn không có chỗ đỗ xe. Khi những khu chung cư mới liên tiếp mọc lên thì đúng là mất hết ưu thế. Tuy giá thuê đã giảm nhiều nhưng vẫn không có liên lạc gì từ phía môi giới.

Có nằm mơ Wakako cũng không nghĩ sẽ có lúc phải sử dụng căn hộ theo cách này. Nhưng không thể để Nagamine ở lại nhà nghỉ Trăng Lưỡi Liềm mãi được, đưa sang nhà nghỉ khác cũng nguy hiểm nên cô nghĩ ngay tới việc giấu anh ở đây.

“Điện và nước chắc chắn còn dùng được. Phải chuẩn bị rèm cửa nữa.” Wakako nhìn về phía cửa sổ, nói.

“Chị Tanzawa à.” Nagamine đổi sang tư thế quỳ, đặt hai tay lên đầu gối. “Làm thế này không hay đâu. Thực lòng tôi rất biết ơn chị nhưng cứ nghĩ có thể gây phiền phức cho chị là tôi lại thấy áy náy…”

Wakako cũng ngồi xuống, quỳ dưới sàn nhà.

“Bản thân tôi làm việc này không phải vì có niềm tin vững chắc gì đâu. Chỉ là không hiểu sao tôi không bỏ mặc anh được. Thế nên biết đâu đột nhiên tôi lại đổi ý đấy. Khi đó tôi sẽ nói thật với anh. Nhưng tôi sẽ không báo cảnh sát. Tôi hứa như vậy.”

Nagamine gật đầu, dù vẻ mặt không tán thành. “Tôi hiểu rồi. Khi nào chị đổi ý tôi sẽ rời đi ngay. Cho tới lúc đó thì xin làm phiền chị.”

“Anh cứ làm vậy đi. Nói vậy chứ tôi cũng không biết mình có thể giúp được đến đâu.” Wakako vén tóc lên. “Mà anh… chỉ có bức ảnh đó là manh mối thôi à?”

Trong một thoáng, Nagamine không hiểu được cô nói gì. Ngưng một lát anh mới chớp chớp mắt.

“Bức ảnh của Sugano Kaiji sao? Vâng, tôi chỉ có mỗi bức ảnh đó. Và việc tên đó đang ở tại một nhà nghỉ trong tỉnh Nagano.”

Chỉ từng ấy manh mối thì làm sao mà tìm ra. Lại còn không được để cảnh sát phát hiện nữa. Dù sự đã rồi nhưng Wakako không khỏi thất vọng trước sự liều lĩnh trong hành động của Nagamine. Tất nhiên, với anh như vậy là đã cố hết sức.

“Sao lại là nhà nghỉ ở Nagano nhỉ?” Wakako lẩm bẩm.

“Vâng, không thể hiểu được. Nếu là có người thân hoặc họ hàng thì có thể hiểu được và cảnh sát sẽ phát hiện ra ngay.”

“Anh Nagamine nói có thể ngày xưa tên đó đã tới đây du lịch và có tình cảm đặc biệt nhưng tôi không nghĩ vậy đâu.”

“Thế à?”

“Bởi lẽ,” Wakako nhìn thẳng vào Nagamine, “Một nhà nghỉ bình thường như của chúng tôi cũng có những thanh niên trẻ vì có kỷ niệm với nhà nghỉ mà quay lại sau nhiều năm, nhưng về cơ bản thì họ đều là người thật thà. Dù có lúc cư xử chưa đúng mực nhưng khi trò chuyện thì tất cả đều ngoan ngoãn. Nhưng Sugano Kaiji có vẻ không phải người như vậy nhỉ?”

Nagamine nhíu mày trước ý kiến của Wakako.

“Điều đó thì… có lẽ đúng.”

“Tất nhiên có thể có ngoại lệ.”

“Không, chị nói đúng rồi. Nếu là người trân trọng kỷ niệm ở nơi mình từng đến thì không thể làm một việc kinh khủng đến vậy. Vốn dĩ tên đó còn chẳng phải là con người. Là thú vật. Cho dù từng có những trải nghiệm tuyệt vời và ý nghĩa nhưng về bản chất lại không có dây thần kinh biết xúc động hay rung cảm.”

Giọng điệu như muốn chửi rủa của Nagamine chứa đựng sự căm thù của một người có con gái bị làm nhục và bị giết. Wakako gục đầu xuống.

“Vì sao một tên như vậy lại cất công đến nhà nghỉ ở Nagano… Thật không hiểu.” Nagamine vừa rên rỉ vừa lắc đầu.

“Trước mắt, tôi sẽ hỏi thử các nhà nghỉ mà tôi quen.” Wakako nói. “Nếu thời gian gần đây có nam thanh niên từ Tokyo tới, trọ lại lâu hoặc xin làm thêm gấp thì tôi sẽ tìm hiểu.”

“Có được không chị?”

“Vâng, tôi sẽ thử.”

“Xin lỗi chị. Tôi không muốn để chị làm giúp việc này.”

Nhìn Nagamine gục đầu xuống, Wakako đứng dậy.

“Tôi đi mua đồ đây. Ngoài thức ăn thì cần cả bình đun nước nhỉ?”

“Thôi, việc đó để tôi tự đi.”

Wakako giơ tay ngăn Nagamine đang định đứng dậy.

“Anh cứ ở đây. Có được chỗ trốn rồi mà anh lại hành động sơ suất, bị phát hiện thì coi như hỏng chuyện.”

“Chị nói đúng.”

“Anh cứ đợi ở đây. Tôi sẽ về ngay.” Wakako đi ra cửa.

“Nhưng mà," Nagamine đuổi theo. "Tôi cũng đi luôn.”

“Anh Nagamine.”

“Không, tôi có việc.” Nói rồi anh ta lấy trong túi ra một thứ. Là chìa khóa tủ gửi đồ. “Tôi đang cất đồ ở nhà ga. Thi thoảng không lấy ra thì sẽ bị người quản lý mở tủ.”

“Nếu vậy thì để tôi…”

Wakako giơ tay định lấy chìa khóa nhưng Nagamine rụt tay lại.

“Không, tôi sẽ tự làm.”

“Tại sao? Nhà ga đông người lắm…”

Nagamine lắc đầu.

“Tôi không muốn để người lạ động vào thứ ở trong tủ. Thứ này rất nguy hiểm.”

“Nguy hiểm?”

Hỏi xong Wakako mới giật mình. Có phải nghi phạm Nagamine mang theo một khẩu súng săn khi chạy trốn?… Cô nhớ lại dòng chữ trên TV.

“Tôi sẽ tự đi.” Nagamine nhắc lại.

Wakako không phản đối được nữa. Cô im lặng gật đầu.

Hai người cùng đi ra khỏi chung cư, tới ngoài đường thì tách ra. Nhìn Nagamine đi rồi, Wakako thấy vẫn như đang nằm mơ. Cô không tin nổi việc mình đang làm cũng như tình hình hiện tại.

Tất nhiên là cô có suy nghĩ của riêng cô. Cô không định giúp Nagamine thực hiện việc trả thù. Nhưng cô muốn anh tìm được Sugano Kaiji trước cảnh sát. Trước khi hai người bị cảnh sát bắt, phải để Sugano xin lỗi Nagamine. Phải để Nagamine nghe được lời xin lỗi đó. Sau đó báo cảnh sát cũng không muộn.

Wakako nghĩ lẽ ra cô nên tới chỗ tủ gửi đồ. Vì biết đâu đó là cơ hội duy nhất để tước hung khí đang giấu ở đó khỏi tay Nagamine.

Đúng như dự đoán, căn phòng rất bừa bộn. Tạp chí và giấy vương vãi khắp sàn nhà đến nỗi chẳng có chỗ mà đặt chân, quần áo thay ra vứt đầy trên giường. Oribe nhìn quanh và thấy sốc vì giống hệt phòng của Tomozaki.

“Bắt đầu từ đâu nhỉ?” Oribe hỏi tiền bối Kondo. Kondo cũng đang nhìn tủ quần áo mở toang với vẻ mặt mệt mỏi.

“Chắc phải kiểm tra từng thứ thôi.” Kondo đã cởi áo khoác ngoài nhưng lại không biết để đâu nên cầm theo áo, đi ra khỏi phòng.

Có tiếng của Mano bên ngoài cửa phòng.

“Bất cứ điều gì cũng được. Chị có manh mối nào không?”

“Anh có hỏi vậy thì… Tôi hoàn toàn không có.” Người trả lời là Michiko, mẹ của Sugano Kaiji.

“Không thể có chuyện đó được. Chắc chắn phải có gì chứ. Người quen hay bạn cũ chẳng hạn, có ai sống ở đó không?”

“Nagano cơ mà… không biết thằng bé đến đó bao giờ chưa?”

“Rồi đấy. Bây giờ, ngay hiện tại, cậu ta đang ở tỉnh Nagano. Rời khỏi Tokyo là cậu ta tới thẳng Nagano luôn. Và giờ vẫn ở đấy. Không thể có chuyện cậu ta đến một nơi hoàn toàn xa lạ được.” Mano bình thường vốn nói năng từ tốn mà giờ cũng không giữ được tông giọng.

“Thì tôi đã nói là tôi không biết thằng bé làm gì mà. Bạn nó còn biết rõ hơn tôi ấy. Anh đi mà hỏi các bạn của nó.”

“Chị là mẹ cơ mà? Chẳng nhẽ chị không biết con trai mình đã đi du lịch ở đâu à?”

“Nagano đâu có xa tới mức để đi du lịch? Giả sử nó có đi tới đó thì cũng không báo cáo chi tiết với tôi đâu. Không riêng con tôi mà đứa nào cũng thế thôi. Con anh cũng vậy phải không?”

“Con tôi chưa lớn đến thế.”

“Vậy thì sau này anh sẽ biết thôi. Vì đến tuổi ấy là bọn chúng chẳng kể gì với bố mẹ hết.”

Kondo cười buồn rồi quay lại phòng.

“Đúng là mồm năm miệng mười. Trong khi con trai thì đang bị cả cảnh sát lẫn Nagamine truy đuổi.”

“Có đúng là chị ta không có manh mối gì không?”

“Ừ, chắc thế. Anh Mano cũng nghĩ vậy.” Kondo hạ giọng.

Theo sổ sao kê của Michiko thì Sugano Kaiji đã rút tiền hai lần kể từ khi chạy trốn. Cả hai lần đều từ máy ATM đặt ở tỉnh Nagano. Nếu chỉ một lần thì có thể là tình cờ ghé qua trên đường chạy trốn nhưng sau đó lại rút nữa thì khả năng cao Sugano Kaiji đang ở đâu đó trong tỉnh Nagano.

Hiện đội điều tra đã nhờ cảnh sát tỉnh Nagano giúp đỡ, máy quay an ninh của ngân hàng cũng đang được phân tích nhưng điều mà đội điều tra muốn biết nhất là vì sao Sugano lại ở tỉnh Nagano.

Oribe và Kondo bắt đầu dọn dẹp căn phòng bừa bộn. Biết đâu trong mớ hỗn độn này lại có thứ liên hệ Sugano với tỉnh Nagano.

“Nagamine cũng đang ở Nagano nhỉ?” Oribe nói trong lúc vẫn làm.

“Theo giả thuyết của anh Mano thì có vẻ là vậy.” Kondo đáp.

“Tại sao?”

“Cậu quên rồi à? Bức thư của Nagamine ấy. Dấu bưu điện là ở tỉnh Aichi. Anh ta làm thế để đánh lạc hướng điều tra. Điều đó chứng tỏ anh ta cũng nắm được sơ sơ nơi ẩn náu của Sugano rồi.”