← Quay lại trang sách

Chương 32

Tổng số ảnh mà Wakako chụp là hơn 300 bức, tương đương với 5 thẻ nhớ. Nagamine dùng máy tính kiểm tra cẩn thận từng bức ảnh.

Trong bức ảnh là các thanh niên được cho là khách trọ hoặc nhân viên của nhiều nhà nghỉ khác nhau. Tranh thủ thời gian rỗi, Wakako tới khu vực tập trung nhiều nhà nghỉ ở tỉnh Nagano và chụp các bức ảnh này bằng máy ảnh kỹ thuật số. Đương nhiên, cô làm việc này với hy vọng biết đâu sẽ chụp được Sugano Kaiji.

Tiếng bình đun nước sôi sùng sục. Wakako bắt đầu pha cà phê hòa tan vào cốc giấy.

“Vẫn không có hả anh?” Cô hỏi.

“Chưa biết được. Tại tôi mới xem được một phần ba thôi.” Nagamine nói. “Mà chị chụp được nhiều thật đấy. Chỉ riêng việc đi lại thôi cũng vất vả rồi.”

“Tôi chẳng nghĩ ra được cách khác nên chỉ biết bấm máy lia lịa. Xin lỗi anh. Chưa chi tôi đã hùng hồn nói là sẽ tìm Sugano Kaiji thay anh.”

“Tôi mới là người phải xin lỗi. Vì tôi không có tư cách gì để nhờ chị làm việc này.” Vẫn trong tư thế ngồi khoanh chân, Nagamine xoay người về phía Wakako. “Vậy là đủ rồi. Chị cho tôi chỗ trú ẩn là tôi biết ơn lắm, lại làm phiền chị nữa. Tôi chẳng dám đòi hỏi gì hơn. Thế nên chị hãy quay về với cuộc sống hằng ngày đi.”

“Tôi đã đưa chân vào tròng rồi. Sao có thể giả vờ như không biết được?”

“Giờ chị rút lui vẫn còn kịp.” Nagamine nhìn vào mắt Wakako. “Sau này dù có bị bắt, tôi sẽ không nhắc đến chị, cũng sẽ không khai về việc mình đã ở đây.”

“Không phải thế. Tôi không lo về chuyện đó.” Wakako nhìn lại Nagamine, ánh mắt chứa đựng sự quyết tâm. “Tôi nghĩ mình phải tự có đánh giá về hành động của anh Nagamine. Tôi không muốn hành động chỉ bằng các lý thuyết mang tính hình thức như vì bất cứ lý do gì thì cũng không được trả thù. Đó không phải là điều tôi nghĩ trong đầu. Xét về mặt tình cảm thì tôi rất hiểu tâm trạng của anh Nagamine. Bản thân tôi nếu ở hoàn cảnh của anh, tôi nghĩ mình cũng sẽ làm vậy. Chính vì vậy tôi nghĩ trước tiên mình nên hợp tác với anh. Tôi muốn trong lúc hành động cùng anh sẽ tự suy nghĩ xem điều gì mới là đúng.”

Trước những lời có thể nói là tâm huyết của Wakako, Nagamine bất giác mỉm cười chua chát.

“Chị lạ thật đấy. Nhìn bề ngoài thì chỉ là một phụ nữ bình thường nhưng lại vô cùng liều lĩnh, ý chí mạnh mẽ đến đáng sợ.”

“Thế là phiền phức ạ?”

“Không!” Nagamine lắc đầu. “Chị đang cứu tôi. Thật lòng tôi nghĩ vậy. Tuy nhiên, cứ tình hình này, chưa tìm được Sugano mà cảnh sát bất ngờ ập tới thì thế nào chị cũng bị rắc rối. Tôi chỉ lo chuyện đó thôi.”

“Cảnh sát không biết được chỗ này đâu. Nếu như tôi không nói.” Wakako nói. Giọng điệu hàm ý rằng “thế nên tôi đang nắm thế chủ động.” Và Nagamine không có tư cách để bày tỏ bất mãn.

Gã thở dài.

“Chắc cảnh sát vẫn chưa biết chỗ ở của Sugano nhỉ?”

“Nếu biết thì báo chí sẽ đưa tin ngay.”

“Không, nếu chưa bắt được Sugano thì sẽ không đưa tin đâu. Giả sử bắt được rồi thì cũng không biết là có đưa hay không.”

“Sao lại thế?”

“Vì cảnh sát còn muốn bắt cả tôi. Để làm được điều đó thì dù bắt được Sugano nhưng không công bố mới là khôn ngoan. Tôi buộc phải tiếp tục lẩn trốn, còn cảnh sát có thể bí mật thu hẹp mẻ lưới. Chưa kể, cảnh sát còn nghĩ nếu tin tức Sugano bị bắt được lan truyền, Nagamine Shigeki—kẻ đang âm mưu trả thù—sẽ trở nên tuyệt vọng, không biết phải làm gì nữa. Hắn mà tự sát thì đúng là kinh khủng.”

Nghe Nagamine nói, Wakako tròn mắt ngạc nhiên.

“Nếu không trả thù được… anh định tự sát à?”

“Chà.” Nagamine nghiêng đầu. “Tới lúc đó mới biết được. Có điều, mục đích sống của tôi hiện tại chỉ là để trả thù kẻ đã giết con gái tôi.”

“Trong bức thư gửi cảnh sát, anh viết là nếu trả thù xong, anh sẽ ra đầu thú…”

“Vâng.” Nagamine chun cằm. “Tôi định là như thế. Nếu chôn được bọn chúng xong, tôi nghĩ rằng mình có thể sống thanh thản trong nhà giam và tưởng nhớ đến Ema. Nhưng nếu không làm được thì… tôi cũng không biết sẽ thế nào.”

Wakako cụp mắt xuống. Chắc cô cảm nhận được việc sẵn sàng đối mặt với cái chết của Nagamine. Cô bối rối vì không biết phải nói gì với một người như vậy.

Nagamine nhìn đồng hồ đeo tay.

“Đến lúc chị phải về rồi. Chị đang trên đường đi chợ mà.”

“À, vâng.” Wakako cũng nhìn xuống đồng hồ của mình. “Hẹn anh ngày mai.”

“Tôi sẽ xem những bức ảnh chị chụp.”

Wakako đi khỏi, Nagamine khóa cửa và ngồi lại trước máy tính. Cốc cà phê cô pha cho gã đã hơi nguội.

Wakako nói vậy nhưng gã biết là không thể ở đây mãi được. Ngay từ đầu gã đã không muốn những người vô can dính dáng tới chuyện này. Dù đó là người sẵn lòng giúp đỡ.

Nói vậy chứ gã cũng chưa biết sẽ làm gì nếu ra khỏi đây. Có lẽ vẫn chỉ lang thang khắp các nhà nghỉ thôi, vừa đi vừa ôm hy vọng sẽ gặp được Sugano Kaiji.

Trong lúc xem những bức ảnh Wakako chụp, Nagamine nghĩ khả năng Sugano xuất hiện trong các bức ảnh này là rất thấp. Cho dù Sugano có nông cạn đến mấy thì cũng không dễ dàng xuất hiện trước mặt người khác.

Nagamine rời mắt khỏi máy tính và nằm nghỉ. Sàn nhà mát lạnh đem lại cảm giác dễ chịu. Gã với tay lấy chiếc điện thoại đang sạc pin. Gã bật điện thoại, kiểm tra các lời nhắn. Lúc mới bỏ trốn, gã nhận được cả mấy chục tin nhắn nhưng gần đây thì hầu như là không có tin nhắn nào. Chỉ thi thoảng nhận được các mệnh lệnh hình thức của cảnh sát khuyên gã hãy ra đầu thú ở đồn cảnh sát gần nhất.

Tuy vậy, hằng ngày Nagamine vẫn kiểm tra một lần, hy vọng vào một cơ may.

Có một tin nhắn. Nagamine mở tin nhắn, nghĩ chắc lại từ cảnh sát. Nếu là của cảnh sát thì gã sẽ xóa ngay.

Nhưng khi nghe tin nhắn, tay Nagamine siết chặt điện thoại. Gã cuống cuồng tua lại.

Nội dung tin nhắn như sau:

“Có khả năng Sugano Kaiji đang trốn trong một nhà nghỉ mới bị đóng cửa ở tỉnh Nagano. Địa điểm cách nút giao đường cao tốc không xa.”

Nagamine bật lại tin nhắn và ghi chú. Tim gã đập thình thịch.

Là người đó…

Cuộc điện thoại này đúng là cơ may mà gã mong chờ. Một lần nữa, người từng báo cho gã biết hung thủ tấn công Ema lại gửi thông tin tới. Vẫn giọng nói nghèn nghẹt, khó nghe nhưng chắc chắn là cùng một người.

Lần trước, người báo tin nói “Hãy báo cho cảnh sát.” Nagamine cho rằng vì lý do nào đó mà người này không thể tự mình báo. Nhưng gã đã bỏ qua chỉ dẫn của người báo tin, chọn con đường tự mình trả thù. Người báo tin chắc cũng biết điều này nên Nagamine đoán họ sẽ không thông báo cho gã nữa kể cả khi có thông tin mới. Mặc dầu vậy gã vẫn thầm mong biết đâu sẽ có tin gì đó.

Nhà nghỉ đã đóng cửa…

Không biết bằng cách nào mà người đó lại có được thông tin này. Cũng không rõ tại sao họ lại báo tin cho gã và báo vì mục đích gì. Tuy nhiên, Nagamine thấy cuộc gọi này giống như một tia sáng rọi đến cho mình khi đang loay hoay trong bóng tối.

Tất nhiên, đây cũng có thể là một cái bẫy. Chẳng hạn, cảnh sát sắp đặt để khi Nagamine tới đó thì có nhiều cảnh sát đang phục sẵn. Nhưng gã cho rằng khả năng này rất thấp. Nếu định gài bẫy thì sẽ phải cho biết địa điểm cụ thể hơn. Chỉ với thông tin là “một nhà nghỉ mới bị đóng cửa” thì quá mơ hồ.

Vả lại, gã cũng thấy mình không còn thời gian để nghi ngờ. Nếu chỉ ở yên trong phòng và không làm gì thì nên đi theo hướng có hy vọng, dù chỉ rất ít.

Mà người báo tin này là ai nhỉ? Nagamine tắt nguồn điện thoại, khẽ nghiêng đầu thắc mắc.

Wakako vừa bước vào bếp thì ông Takaaki quay sang nhìn cô dò xét.

“Con về muộn thế.”

“Con xin lỗi. Tại con tìm sách trong thư viện.”

“Hừm, thư viện à, lạ nhỉ?”

“Cũng có lúc con muốn đọc sách chứ.” Wakako giả bộ cáu rồi cất rau vừa mua vào tủ lạnh.

Đúng lúc ấy, chuông cửa reo. Wakako quay sang nhìn bố. Nếu là khách trọ thì không bao giờ bấm chuông.

Wakako đi ra thì thấy hai cảnh sát mặc đồng phục đang đứng trước cửa. Một người độ tuổi trung niên và một người còn trẻ. Cô hơi chột dạ.

“Chị là người của nhà nghỉ à?” Viên cảnh sát đứng tuổi hỏi.

“Vâng.” Wakako gật đầu.

Viên cảnh sát đứng tuổi gật đầu xong rồi lấy thứ trông như tờ thông báo từ viên cảnh sát trẻ đứng cạnh. Ông ta chìa ra cho Wakako xem.

“Gần đây, chị có trông thấy người nào như thế này không? Hoặc có ai trong số khách trọ ở đây trông giống người này không?”

Nhìn bức ảnh in trên tờ thông báo, bất giác, mắt Wakako mở to. Cô không ngăn nổi tiếng kêu kinh ngạc thốt ra từ miệng mình.

“Chị biết gì à?” Viên cảnh sát hỏi.

“Không, là…” Cô nuốt nước bọt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. “Tôi từng nhìn thấy người này trên TV hoặc trên báo. Người này là…”

“Vậy là chị cũng biết nhỉ?” Gương mặt viên cảnh sát dịu lại. Ông ta gật đầu. “Vâng. Đây là nghi phạm của vụ giết người xảy ra ở Tokyo. Người này đang có ý định trả thù cho con gái.”

“Anh ta đang ở quanh đây à?”

“Không, chúng tôi vẫn chưa khẳng định được điều đó. Theo thông tin từ Tokyo thì có khả năng anh ta đang trốn ở tỉnh này. Chính vì thế mà chúng tôi đang phải đi khắp các cơ sở lưu trú trong tỉnh để tìm.”

Wakako im lặng gật đầu. Cố gắng lắm cô mới không để lộ nỗi lo lắng ra mặt.

Cuối cùng thì cảnh sát cũng đánh hơi thấy. Chắc đang có rất nhiều cảnh sát tỏa đi tìm như thế này.

“Chị có thể dán giúp tôi tờ thông báo này ở chỗ dễ thấy được không?”

“À… vâng.” Wakako nhận tờ thông báo.

“Đây nữa.” Viên cảnh sát trẻ hơn đưa ra một tờ thông báo nữa.

Trên tờ đó có in 4 bức ảnh. Tất cả đều là ảnh của Nagamine nhưng có thêm kính râm hoặc vẽ thêm râu. Họ giả định các trường hợp cải trang của Nagamine và đưa ra bốn mẫu tiêu biểu.

Nhìn bức ảnh Nagamine đội mũ che kín mắt, Wakako nổi da gà. Đây chính là hình ảnh của Nagamine lúc ở đây.

“Mong chị giúp đỡ.” Viên cảnh sát lớn tuổi cúi đầu cảm ơn. Viên cảnh sát trẻ cũng làm theo.

“Sao thế?” Có tiếng ông Takaaki từ đằng sau. “Có chuyện gì à?” Ông hỏi cả hai viên cảnh sát.

“Không sao đâu, con nói chuyện với họ rồi.” Wakako nói.

“Chúng tôi mang ảnh của người bị truy nã tới.” Viên cảnh sát nói. “Mong ông hợp tác.”

“Hừm, truy nã à?” Ông Takaaki với tay về phía tờ thông báo mà Wakako đang cầm.

Không từ chối được nên Wakako đành phải đưa. Cô quan sát thái độ của bố, lòng thầm ước.

“Ồ.” Ông Takaaki nhìn chằm chằm vào tờ thông báo. “Hình như tôi trông thấy người này ở đâu đó rồi.”

Vừa rời đi, nghe vậy, hai viên cảnh sát bèn đứng lại. Cả hai ngoảnh lại cùng một lúc.

“Thật không ạ?” Viên cảnh sát lớn tuổi hỏi.

“Chắc bố thấy trên TV đấy. Vụ án này nổi tiếng mà.” Nhưng câu nói của Wakako chẳng khiến ông Takaaki chú ý.

“Không phải. Người này nghỉ ở đây. Anh ta tên gì nhỉ?”

“Thật không ạ?” Viên cảnh sát vội chạy lại. Sắc mặt thay đổi hẳn.

“Thật sự là giống lắm… Xem nào, là người tự đến mà không đặt trước ấy.” Ông Takaaki xác nhận với Wakako.

“Anh ta có đi cùng ai không?” Viên cảnh sát hỏi.

“Không. Đi một mình thôi. Nói vậy mới nhớ, anh ta lạ lắm.”

Câu nói của ông Takaaki khiến viên cảnh sát lớn tuổi bắt đầu phấn khích.

“Xin hãy cho tôi biết chi tiết… Này, cậu liên lạc về trụ sở đi.”

Nghe lệnh, viên cảnh sát trẻ vội vàng lấy điện thoại ra.