← Quay lại trang sách

Chương 33

Hơn 10 giờ tối các điều tra viên tới từ Tokyo mới xuất hiện tại nhà nghỉ Trăng Lưỡi Liềm. Nhưng trước đó thì hai bố con Wakako đã chẳng làm được các công việc bình thường nữa. Bởi phạm vi hoạt động của họ đã bị cảnh sát tỉnh Nagano hạn chế tối đa. Họ còn yêu cầu cặp vợ chồng đứng tuổi là khách trọ duy nhất tối nay chuyển sang một nhà nghỉ khác. Khi biết sự tình, chắc không muốn dính vào rắc rối nên hai vợ chồng lập tức thu dọn đồ đạc và đi ngay.

Điều tra viên có cặp mắt sắc lẹm tên Kawasaki ngỏ ý muốn nói chuyện với Wakako. Cô ngồi đối diện với hai điều tra viên tại chiếc bàn ở góc phòng khách. Ngồi cạnh Kawasaki là một điều tra viên có vẻ kém tuổi hơn, dáng người mập mạp.

Kawasaki bắt đầu hỏi từ thời điểm Nagamine đến nhà nghỉ và tình hình lúc đó. Wakako cố gắng thuật lại đúng như sự thật. Vào thời điểm Nagamine đến đây, thật sự là cô không nhận ra nên cô nghĩ mình không cần phải bịa chuyện.

“Diện mạo của anh ta khi đó trông giống với bức ảnh này nhỉ?” Kawasaki chỉ vào một bức ảnh in trong tờ thông báo. Bức ảnh ghép Nagamine đội mũ.

“Có lẽ là… giống. Tôi không nhớ rõ nhưng bố tôi nói như vậy.”

“Có điểm khác biệt nào lớn so với bức ảnh này không?”

“Tóc anh ta dài hơn.”

“Dài tới đâu?”

“Tôi nhớ là… hơi chạm vai.”

Thế nào các điều tra viên sẽ hỏi các câu tương tự với ông Takaaki. Nếu trước sau cảnh sát cũng biết thì cứ nói luôn bây giờ để khỏi bị nghi ngờ.

“Kiểu tóc của anh ta có điểm nào không tự nhiên không? Chẳng hạn trông giống như tóc giả?”

“Tôi không để ý. Vì tôi không nhìn kỹ đến vậy.”

Điều tra viên gật đầu như muốn nói “Chắc vậy rồi.”

“Người khách đó đã ở đây ba đêm nhỉ? Ban đầu dự định là hai đêm nhưng sau đó ở lại thêm.”

“Vâng.”

“Anh ta có nói lý do ở lại thêm là gì không?”

“Không… Anh ta hỏi có ở thêm một đêm được không nên tôi chỉ trả lời là được thôi.”

“Trong lúc ở đây, anh ta làm những gì?”

“Chà.” Wakako nghiêng đầu. “Buổi sáng anh ta rời đi, đến tối mới về. Anh ta cũng chưa lần nào ăn tối ở đây. Trước đó thì anh ta gọi điện và nói là không cần chuẩn bị bữa tối…”

“Chị có biết anh ta đi đâu không?”

“Tôi không biết.”

“Anh ta có hỏi đường đi tới chỗ này chỗ kia hoặc hỏi về phương tiện đi lại không?”

“Không.” Wakako lắc đầu.

Kawasaki xị mặt xuống rồi chống cằm. Có vẻ anh ta không vui khi mất công tới đây mà chẳng thu được thông tin hữu ích.

Ông Takaaki bước vào. Ông vừa dẫn một điều tra viên đi xem phòng của Nagamine. Ông ngồi xuống chiếc ghế hơi xa Wakako một chút, nhìn cô đầy lo lắng.

“Người khách đó trông như thế nào ạ?” Kawasaki tiếp tục hỏi.

“Thế nào là…”

“Có vẻ bồn chồn hay sợ hãi gì không? Tóm lại là có điểm gì bất thường không?”

“Tôi nghĩ là anh ta… cố tránh mặt chúng tôi. Anh ta thường xuyên đeo kính râm nên tôi không rõ nét mặt.”

“Trong thời gian anh ta ở đây, bác và chị không vào phòng đó lần nào à?”

“Không.” Wakako đáp ngay. “Khác với khách sạn, ở đây chúng tôi không tự ý dọn phòng của khách.”

“Sau khi khách rời đi, trong phòng còn lại gì không? Chẳng hạn dấu vết gì đó?”

“Tôi không thấy.”

“Rác của phòng thì sao?”

“Cũng dọn rồi.” Wakako nhìn bố. “Mình vứt rác ngày hôm đó rồi bố nhỉ?”

“Ừ, vứt lâu rồi.” Ông Takaaki vừa nói vừa gật đầu.

Kawasaki nhếch môi, buông tiếng thở dài. Có vẻ anh ta bất mãn vì không thu hoạch được gì.

“Chị không nói chuyện với anh ta à? Dù chỉ là chuyện linh tinh thôi.” Anh ta dùng bút bi gãi gãi đầu, hỏi.

Wakako lắc đầu.

“Chúng tôi chỉ nói chuyện khi anh ta bảo muốn ở lại thêm, ngoài ra thì không nói chuyện gì cả.”

Wakako thoáng trông thấy ông Takaaki đang cúi đầu chợt ngẩng lên. Có vẻ ông định nói gì đó. Nhưng Wakako cầu mong ông đừng nói gì cả.

Lời cầu khẩn của Wakako linh nghiệm hay sao mà ông Takaaki giữ im lặng cho đến lúc các điều tra viên hỏi xong. Đến cuối cùng, Kawasaki vẫn tỏ ra khó chịu. Chắc anh ta nghĩ mình vừa lãng phí thời gian.

Công việc kiểm tra phòng của Nagamine kéo dài tới tận nửa đêm. Mãi tới gần 3 giờ sáng các điều tra viên mới ra về. Trong thời gian đó thì Wakako và ông Takaaki ngồi chờ ở phòng khách.

Đóng cửa xong xuôi, nghĩ cuối cùng có thể đi ngủ nên Wakako lui về phòng thì nghe thấy ông Takaaki gọi:

“Wakako.”

“Gì thế ạ?” Cô ngoảnh lại.

Ông Takaaki gãi gãi đầu rồi bước lại.

“Sao con không nhắc đến chuyện đó?”

“Chuyện đó?”

“Chuyện về máy tính ấy. Chẳng phải anh ta chỉ cho con gì đó về máy tính sao?”

Wakako giật mình. Ông Takaaki đã nhìn thấy. Chắc ông đang nói về việc Nagamine chỉ cho cô cách phóng to để in bức ảnh của con trai.

Wakako cười.

“Chuyện đó có gì to tát đâu.”

“Cũng có thể nhưng điều tra viên họ nói là khai bất kể điều gì, dù là nhỏ nhất cơ mà.”

“Chuyện đó nhỏ quá. Kể việc không cần thiết rồi họ lại hỏi thêm thì phiền lắm.”

“Nhưng mình phải hợp tác điều tra chứ.”

Ông Takaaki là kiểu người truyền thống. Ông thực lòng kính trọng cảnh sát và công chức nhà nước.

“Chuyện đó không giúp ích gì cho công việc điều tra hết. Tóm lại là con không muốn dính dáng tới. Con không muốn mọi người nghĩ rằng con từng nói chuyện với một hung thủ giết người. Vả lại, việc này cũng chẳng lợi lộc gì cho nhà nghỉ. Không khéo còn làm xấu cả hình ảnh đi ấy chứ.”

“Không phải là bố không lo việc đó, nhưng mà…” Ông Takaaki lấy tay bóp bóp sau gáy. “Mà không phải là con biết đấy chứ?”

“Dạ?” Wakako mở to mắt. Cô cảm thấy người mình hơi nóng lên. “Biết gì cơ ạ?”

“Biết anh ta là hung thủ ấy.”

“Bố nói gì vậy? Sao có chuyện đó được. Bố đang nói linh tinh gì thế. Sao bố lại nghĩ như vậy?” Wakako chau mày, giọng điệu gắt gỏng.

“Không, nếu là do bố tưởng tượng thì thôi, nhưng bố cứ có cảm giác như vậy.”

“Có cảm giác…”

“Bố nghĩ là mình nghe thấy tiếng nói chuyện vào buổi tối.”

“Buổi tối? Tối nào cơ?”

“Tối nào nhỉ? Tóm lại là tối mà anh ta ở đây. Lúc đi vệ sinh, bố nghe thấy tiếng của con từ ngoài phòng khách vọng vào. Lúc đó bố chẳng để ý nhưng giờ nghĩ lại bố cứ thắc mắc là không biết con nói chuyện với ai.”

“Chắc bố nhầm rồi? Hoặc nhầm với hôm khác? Như con đã nói với điều tra viên, con chẳng nói chuyện gì với anh ta hết. Con không nói dối đâu.”

Dù biết phản ứng thái quá sẽ không hay nhưng Wakako vẫn nghiêm mặt khẳng định.

Ông Takaaki bối rối, tránh ánh mắt của con gái.

“Thì bố đã bảo nếu bố nhầm thì thôi mà. Con đâu cần phải nổi cáu như thế.”

“Con không cáu.”

“Nghe nói mai cảnh sát lại đến nên không làm việc được đâu. Dù không còn nhiều thời gian để ngủ nhưng cố gắng nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon nhé.” Ông Takaaki nói rồi lách qua người Wakako để đi về phòng mình.

“Bố ngủ ngon.” Wakako nói với theo.

Nằm trên giường rồi nhưng Wakako cứ trở mình liên tục, cơn buồn ngủ mãi không chịu tới. Thái độ của ông Takaaki khiến cô lo lắng. Rất có thể ông còn nhận ra cả điều khác nữa. Chỉ là ông sợ phải nói ra nên im lặng thôi.

Cô thấy có lỗi khi lừa dối bố nhưng không thể vì thế mà nói ra sự thật được. Là người chính trực, ông Takaaki không bao giờ nghĩ Wakako lại muốn giúp một kẻ đang bị truy nã.

Động thái của cảnh sát cũng khiến cô lo lắng. Không biết họ đã lần ra đến đâu. Có thể việc tìm đến nhà nghỉ này chỉ là ngẫu nhiên chứ họ đã biết Nagamine đang ở tỉnh Nagano rồi. Còn những việc khác thì sao?

Căn hộ mà Wakako đang che giấu Nagamine, nếu cô không nói ra thì không ai biết. Nghĩ vậy nhưng nỗi lo lắng vô căn cứ rằng cảnh sát sẽ xông vào cả căn hộ đó khiến cô càng thêm trằn trọc.

Mặc dầu vậy, hình như cô vẫn chợp mắt được một lúc và phản ứng chậm hơn mọi ngày với tiếng chuông báo thức. Đầu cô nặng trĩu, cơ thể rã rời. Bụng cũng đầy hơi. Sau khi tỉnh, cô còn ngồi ở trên giường một lúc. Hình như cô ngủ được khoảng hai, ba tiếng nhưng lại không hề có cảm giác đã ngủ.

Đang ngồi mơ màng trên giường thì cô nghe thấy có tiếng chân chạy ở hành lang. Lát sau, tiếng chân đó quay lại, rồi có tiếng gõ cửa.

“Wakako, con dậy chưa?” Giọng ông Takaaki.

“Rồi ạ.” Wakako đáp với giọng khàn.

“Bố xin lỗi, con thay quần áo ngay được không? Có chút rắc rối rồi.”

“Sao thế ạ?”

“Con cứ dậy đi rồi biết.” Nói rồi ông Takaaki bỏ đi.

Wakako thay sang áo phông, quần bò rồi ra khỏi phòng. Lúc đi ở hành lang, cô nghe thấy có tiếng xôn xao ngoài cửa. Không phải tiếng nói chuyện của hai, ba người mà là rất nhiều người.

Ở phòng khách, ông Takaaki đang kéo hết rèm cửa sổ lại.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không xong rồi. Người bên truyền hình và báo chí đang kéo tới. Hình như họ từ Tokyo xuống từ đêm.” Ông Takaaki nói như rủa thầm.

Wakako nhìn ra bên ngoài qua khe rèm. Đàn ông và phụ nữ trong đủ loại trang phục đang tụ tập ở con đường trước nhà nghỉ. Trong số đó có người cầm cả máy quay. Ngoài ra còn có một chiếc xe thùng đỗ bên lề đường.

“Ban nãy, một người đàn ông xưng là đại diện đám người đó xin được phỏng vấn.” Ông Takaaki chỉ vào tờ danh thiếp trên mặt bàn. “Con tính sao?”

“Phỏng vấn về anh Nagamine… anh khách đó ạ?”

“Chắc là vậy rồi. Nhưng cánh báo chí khiếp thật. Chưa chi đã đánh hơi thấy.”

“Gọi là phỏng vấn nhưng mình có gì để nói đâu.”

“Họ bảo không sao. Họ sẽ phỏng vấn chung, làm thế hiệu quả hơn là phải trả lời từng phóng viên, lại không ảnh hưởng đến hoạt động của nhà nghỉ. Bố cũng nghĩ vậy.”

“Bố sẽ trả lời giúp con chứ? Con thì không thích đâu.”

“Bố ấy hả?” Ông Takaaki nhíu mày. “Chết thật.”

Ông Takaaki đi ra cửa với vẻ miễn cưỡng. Wakako quyết định tạm lánh ở trong phòng. Vì cô đoán thế nào cánh báo chí cũng muốn ghi hình bên trong nhà nghỉ.

Nhưng không rõ ông Takaaki giải thích thế nào mà không thấy phóng viên và quay phim vào nhà nghỉ. Nửa tiếng sau, lại có tiếng gõ cửa. Cô mở cửa thì thấy ông Takaaki đứng đó với gương mặt mệt mỏi.

“Xong rồi.”

“Bố vất vả quá. Các phóng viên đâu ạ?”

“Họ rút về gần hết rồi. Nhưng vẫn còn người ở lại để ghi hình xung quanh.”

“Bố nói với họ những gì thế?”

“Không có gì quan trọng đâu. Giống những gì nói với cảnh sát hôm qua thôi.”

“Vậy ạ?”

“Người bên đài truyền hình hỏi là tối nay còn phòng trống không. Nên trả lời sao nhỉ?”

“Họ muốn nghỉ lại ư? Nghĩa là họ tiếp tục muốn lấy tin?”

“Chà, chắc là vậy. Nhưng họ nói muốn nghỉ lại thì mình đâu từ chối được.”

“Hay bảo với họ là tạm thời mình đóng cửa.”

“Nhưng tối nay cũng có mấy nhóm khách mà. Phải gọi điện cho họ để hủy à?”

“Vậy thì chỉ còn cách dặn họ là tuyệt đối không được làm phiền các khách khác thôi.”

“Đúng rồi. Khách mà bị ghi hình là không xong đâu.” Ông Takaaki nói với vẻ mệt mỏi. “Đang yên đang lành thì có tên xúi quẩy tới.”

Có vẻ như ông Takaaki ghét việc Nagamine đã nghỉ lại đây. Nhìn mặt ông Takaaki, tự nhiên Wakako thấy lo cho Nagamine. Nagamine sợ nhất là gây rắc rối cho cô và bố. Nếu thấy nhà nghỉ xuất hiện trên TV, chắc chắn anh sẽ thấy đau lòng lắm.