← Quay lại trang sách

Chương 35

Chiều tối, Wakako viện cớ đi mua sắm để ra khỏi nhà nghỉ. Rốt cuộc thì cô không phải cho cánh nhà báo nghỉ lại. Lý do là cảnh sát yêu cầu tạm dừng nhận khách một ngày. Nhờ vậy mà được yên ổn nhưng cô phải gọi điện xin hủy phòng với những khách đã đặt trước hôm nay. Với Wakako và bố thì đây là tổn thất lớn vì chẳng ai đền bù số tiền phòng mà họ đang mong chờ.

Tuy nhiên, thay vì lo ông Takaaki bực bội, cô lo cho Nagamine hơn. TV đã nhiều lần đưa tin về việc anh nghỉ ở Trăng Lưỡi Liềm. Cô muốn biết anh cảm thấy thế nào và định sẽ làm gì tiếp theo sau khi xem các bản tin đó. Rất có thể, vì nôn nóng không muốn làm phiền đến bố con Wakako, anh sẽ có hành động hấp tấp.

Căn hộ đang che giấu Nagamine nằm ở thành phố Matsumoto. Wakako nhấn chân ga chiếc RV mạnh hơn mọi khi. Dù có rất ít đèn giao thông nhưng lần nào gặp đầu gối cô cũng run run.

Lúc tới được căn hộ thì mặt trời đã khuất bóng. Mặc dù vậy, cô vẫn quan sát xung quanh rồi mới vào tòa nhà. Nhỡ có ai bám theo thì nguy.

Đứng trước căn hộ 303, cô ấn chuông. Dĩ nhiên, cô cũng có chìa khóa nhưng cô ngại không muốn tự ý vào.

Không có tiếng đáp. Wakako thử ấn lại lần nữa nhưng kết quả vẫn vậy. Nỗi bất an trào dâng trong lồng ngực. Nagamine cũng có chìa khóa nên chắc anh chỉ ra ngoài một lát. Nghĩ vậy nhưng tim Wakako vẫn đập dồn.

Cô lấy chìa khóa rồi mở cửa. Trong phòng tối om. Cô lần tay trên tường để bật công tắc.

Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là chiếc túi trắng của cửa hàng tiện lợi để ở góc phòng. Nhìn là biết để gom rác. Cạnh đó là hai chai nhựa rỗng.

Chăn và nệm được gấp gọn. Wakako nhìn vào bếp. Chỉ có cốc giấy chưa sử dụng để cạnh bồn rửa.

Wakako cảm thấy chân mình nhũn ra. Cô ngồi thụp xuống.

Vậy là anh ấy đi thật rồi…

Tất nhiên là cô cũng có phần nhẹ nhõm. Thế này thì không còn nơm nớp lo có ngày bị phát hiện nữa. Nagamine chắc sẽ giữ lời hứa. Giả sử có bị bắt anh sẽ không khai về cô.

Nhưng cô nhận ra một khoảng trống rỗng khác ở trong lòng. Cô đã đưa ra một quyết định liều lĩnh là che giấu Nagamine. Để làm vậy, cô còn lừa dối cả bố mình. Cô chuẩn bị sẵn tinh thần để làm một việc táo bạo. Cô cũng lường trước những khó khăn có thể ập tới.

Tuy nhiên, cả quyết tâm đó cũng kết thúc chóng vánh rồi sao? Chẳng lẽ với Nagamine, Wakako chỉ là người giúp đỡ một cách tùy hứng? Việc hành động cùng anh để tìm ra công lý thực sự là gì, phải chăng ngay từ đầu chỉ là đánh nhau với cối xay gió?

Cô đặt tay lên bồn rửa, bám vào đó để đứng dậy. Cô cảm thấy người mình nặng trĩu.

Cô lấy chiếc cốc giấy, với tay vặn vòi nước. Vừa uống xong ngụm nước có mùi chlorine thì cô nghe thấy tiếng kim loại lạch cạch.

Wakako suýt nữa thì sặc nước. Cô ngoảnh lại. Cửa đang khóa. Rồi khóa được mở, cánh cửa mở ra, gương mặt râu ria lởm chởm của Nagamine xuất hiện.

“Á.” Âm thanh không rõ là thở hắt hay là rên buột khỏi miệng Wakako.

Nagamine đứng đó, mặt bối rối. Không phải vì anh ngạc nhiên khi thấy Wakako ở đây mà là không hiểu được phản ứng của cô.

“Chị sao vậy?” Nagamine lo lắng hỏi.

Wakako không nghĩ ra được từ nào để trả lời. Cảm giác như có thứ gì đó dâng lên từ bên trong. Thứ đó biến thành sự thôi thúc, cứ đẩy cô đi.

Wakako lao về phía Nagamine, đứng ngay trước mặt anh. Cô ngẩng lên nhìn anh, nước mắt rơi lã chã.

“Có chuyện gì vậy? Ở nhà nghỉ xảy ra chuyện gì à?”

Câu nói của Nagamine khiến Wakako bừng tỉnh. Vậy là anh chưa xem TV.

“Cảnh sát tới chỗ chúng tôi. Họ cầm theo ảnh của anh… Nhìn bức ảnh, bố tôi nhớ ra anh và đã kể với cảnh sát.”

Mặt Nagamine biến sắc. Wakako thuật lại sự việc. Nét mặt Nagamine mỗi lúc một nghiêm trọng. Wakako nghĩ lẽ ra không nên nói nhưng lại không thể.

“Vậy à? Nghĩa là cảnh sát cũng biết Sugano đang ở Nagano rồi.” Nagamine chau mày. Giọng anh rất bình tĩnh. Chắc chắn anh đang lo nhưng cũng chuẩn bị tinh thần ở mức độ nào đó rồi.

“Chương trình bình luận trực tiếp và các bản tin đều nói tới việc anh đã trọ ở nhà nghỉ của chúng tôi. Nên tôi cứ tưởng anh biết…”

Nagamine lắc đầu.

“Hôm nay tôi chẳng có thời gian xem TV. Tôi cũng không tới chỗ nào có TV.”

“Hôm nay anh đi những đâu?” Hỏi xong Wakako mới nhìn lại bộ dạng của Nagamine. Anh đội mũ, mặc chiếc áo khoác mỏng, bộ dạng giống hệt hôm đầu tiên tới nhà nghỉ. Cả cái túi anh đang xách cũng vậy. Chỉ có duy nhất một thứ khác. Sau lưng anh có chiếc túi đánh golf. Wakako nín thở khi nhìn thấy thứ đó.

Dường như nhận ra ánh mắt của Wakako, Nagamine đẩy chiếc túi vào góc phòng. Để làm cô phân tâm, Nagamine lấy từ trong túi ra một tờ tuần san.

“Chị đã xem tạp chí này chưa?”

“Chưa. Hôm nay tôi cũng bận việc này việc kia.”

“Có bài báo về Sugano và đồng bọn.”

“Cho tôi xem được không?”

“Vâng, mời chị.”

Đó là tờ Tuần san Eyes. Bài báo nằm ở cuối tờ tuần san. Wakako ngồi xuống, chăm chú đọc.

Hành vi bỉ ổi của Tomozaki Atsuya và đồng bọn được miêu tả chi tiết. Ở địa phương, chúng nổi tiếng hư hỏng, mọi người xung quanh đều lo một ngày chúng sẽ gây chuyện.

Ngoài Nagamine Ema, bài báo còn viết rất kỹ về một nữ sinh cấp ba bị bọn chúng hãm hiếp. Giống như Ema, cô bé chẳng có lỗi gì, chỉ vì lọt mắt của Tomozaki và đồng bọn mà trở thành con mồi, kết cục là phải tìm đến cái chết trong đau đớn.

Phóng viên cũng gặp và nói chuyện với bố của nữ sinh.Người bố đó nghĩ “nếu được sẽ tự tay giết Tomozaki” và “rất hiểu cảm giác của nghi phạm Nagamine.”

Bài báo kết luận bằng câu: “Việc cải tạo các thiếu niên lầm lạc rất quan trọng nhưng luật pháp hiện hành lại thiếu quan điểm về việc ai sẽ chữa lành vết thương tinh thần cho các nạn nhân của những sai lầm đó. Chẳng phải quá tàn nhẫn khi bắt những người vừa bị cướp mất con phải nghĩ tới tương lai của những kẻ phạm tội sao?”

“Chị thấy thế nào?” Nagamine hỏi khi thấy Wakako đọc xong và ngẩng lên.

Wakako lắc đầu.

“Nói sao nhỉ… thật xót xa quá. Tôi thấy sốc khi biết loại người này vẫn được nhởn nhơ, chỉ vì chúng là trẻ vị thành niên mà không thể trừng phạt thích đáng.”

“Vâng, đúng là xót xa thật. Nhưng có một điều khiến tôi còn sốc hơn.” Nagamine cầm tờ báo và chỉ vào một đoạn. “Đoạn này này.”

Wakako nhìn và gật đầu. Cô cũng tức giận khi đọc đoạn này.

“Có vẻ bọn chúng kể cho bạn bè nghe chuyện mình hãm hiếp con gái. Lại còn với thái độ tự mãn.”

“Hình như có đứa được cho xem cả băng video và ảnh nữa. Tomozaki và đồng bọn nói rằng chụp ảnh và quay phim để đề phòng trường hợp nạn nhân làm ầm ĩ hoặc báo cảnh sát.”

“Lũ… đê tiện.”

“Chưa kể, bọn chúng còn nói thế này. ‘Nếu nạn nhân mà tự tử thì càng may.’”

Wakako gục đầu xuống. Cô không thể nhìn thẳng vào mặt Nagamine.

“Tôi không nghĩ là bọn nó không biết vụ nữ sinh cấp ba tự tử được nhắc đến trong bài báo này. Có khi bọn chúng biết nên mới nói như thế. Bọn chúng nghĩ may quá, chẳng sợ bị báo cảnh sát nữa.”

“Tôi không muốn… nghĩ tới chuyện đó.” Wakako khẽ nói.

“Nhưng sự thật là thế. Bọn chúng không hề nghĩ tới chuyện nạn nhân chịu tổn thương thế nào bởi việc làm của bọn chúng, nếu có biết thì cũng chẳng cảm thấy gì. Đương nhiên hối lỗi lại càng không.” Nagamine đập tay vào tờ báo. Tiếng đập tay mạnh đến nỗi Wakako khẽ giật mình.

Nagamine nói tiếp:

“Thú thật với chị, không phải tôi không thấy do dự khi trả thù đâu. Giết Tomozaki là hành động bột phát nhưng khi đuổi theo Sugano Kaiji, tôi cũng phân vân lắm. Biết đâu giờ này nó đang tự vấn lương tâm và ân hận, muốn từ nay về sau trở thành người tốt, nếu vậy thì cái chết của Ema cũng không hoàn toàn vô ích, có thể giúp cải tạo một con người, nếu vậy để nó sống sẽ có ý nghĩa hơn là giết nó…” Bất giác, Nagamine nhếch môi rồi lắc lắc đầu. “Tôi đúng là kẻ khờ khạo. Đọc bài báo này, tôi dám chắc rằng bọn chúng chẳng hề lấy vụ tự tử của nữ sinh cấp ba làm bài học. Không coi là tư liệu để tự vấn. Thậm chí chúng còn nghĩ đó là kết cục tốt đẹp. Điều này chứng tỏ nhiều khả năng chúng cũng nghĩ như vậy về việc đã làm chết Ema. Sugano không hề tự vấn hay hối hận gì hết. Nó lẩn trốn chẳng qua vì không muốn bị bắt thôi. Giờ này chắc chắn nó đang nín thở chờ đợi ở đâu đó xem có thoát tội được không. Tôi khẳng định là loại người như thế không có tư cách để sống. Cũng không có triển vọng cải tạo. Nếu vậy thì ít nhất tôi cũng muốn được xả cơn giận của gia đình nạn nhân. Muốn rửa hận. Muốn cho chúng biết là việc bọn chúng đã làm xấu xa thế nào.”

Trong lúc nói, giọng Nagamine cao lên, như thể kích động trước lời nói của chính mình. Wakako co người lại. Cô thậm chí còn thấy như cơn giận của Nagamine đang trút vào cô. Rất có thể anh đang tức giận với công chúng khi họ không hiểu được nỗi đau của gia đình nạn nhân nhưng cứ rao giảng rằng trả thù là việc không thể tha thứ. Chắc nhận ra Wakako đang thu mình nên Nagamine gượng cười.

“Xin lỗi chị. Bắt chị nghe những điều này thì cũng chẳng giải quyết được gì. Trong khi tôi còn đang khiến chị gặp rắc rối.”

“Không sao đâu.”

“Mà nhà nghỉ ổn chứ? Chuyện như thế chắc cũng khiến việc kinh doanh bị ảnh hưởng.”

“Không, không sao. Anh đừng lo.”

Thực tế là có ảnh hưởng nhưng cô không thể nói với anh.

“Không rõ cảnh sát nắm được đến đâu rồi nhỉ? Nếu họ đã biết được nơi ở của Sugano thì hết cách rồi…” Nagamine cắn môi.

“À mà sao hôm nay anh lại mang theo thứ đó?” Wakako nói ra điều đang thắc mắc, mắt hướng về cái túi đựng gậy đánh golf.

Nagamine lấy từ túi áo khoác ra tờ giấy được gấp gọn. Anh mở ra và đưa cho Wakako. Đó là tờ giấy A4 được in ra từ máy tính.

Tờ giấy in thông tin về việc rao bán bất động sản. Bất động sản là một nhà nghỉ cũ.

Địa chỉ: Thôn Hara, phường Suza, tỉnh Nagano. Cách nút giao Suza-Minami, đường Chuo 12 phút.

Giá: 25 triệu yên

Diện tích đất: 940m 2

Diện tích tòa nhà: 190m 2

Kết cấu: Nhà gỗ hai tầng, mái thép mạ kẽm

Năm xây: tháng 1 năm 1980

“Đây là?”

“Thông tin tôi tìm thấy trên Internet. Hôm nay tôi đến tận nơi để xem.”

“Tại sao?”

“Vì có khả năng Sugano Kaiji đang trốn ở đó.”

“Ồ…” Wakako mở to mắt trước câu trả lời bất ngờ.

“Chuyện là tôi nhận được tin báo mới. Tôi kể với chị rồi nhỉ? Tôi biết về Tomozaki là nhờ một cuộc gọi báo tin. Một lần nữa, người đó lại cung cấp thông tin cho tôi. Thông tin được gửi qua lời nhắn trên điện thoại.”

Nagamine lấy điện thoại ra, bật lên, mở tin nhắn và đưa cho Wakako. Wakako áp điện thoại vào tai.

“Có khả năng Sugano Kaiji đang trốn trong một nhà nghỉ mới bị đóng cửa ở tỉnh Nagano. Địa điểm cách nút giao đường cao tốc không xa.”

Giọng nói là đàn ông, nghe không rõ. Wakako nuốt nước bọt, ngẩng lên nhìn Nagamine.

“Gọi nặc danh thế này kể cũng sợ đấy nhưng thực tế thì tin báo lần trước không phải trò đùa. Vì vậy lần này tôi cũng nghĩ là tin được. Mà không, khi chẳng có manh mối nào thì tôi chỉ còn cách là tin thôi.”

“Thế nên anh đi tìm những nhà nghỉ đang rao bán…”

Nagamine gật đầu.

“Dù đã đóng cửa thì cũng chưa chắc sẽ được rao bán, nhưng tôi nghĩ khả năng tìm được Sugano Kaiji cao hơn hẳn rồi. Tôi còn nghĩ biết đâu hôm nay bất thình lình lại chạm trán với nó.”

“Nên anh đem hết đồ đạc theo?”

“Vâng, đúng vậy. Tới lúc cần lại không có thứ thiết yếu bên mình thì hỏng chuyện.” Nói rồi Nagamine khẽ nhìn sang túi đựng gậy đánh golf.