Chương 34
“Này, anh ơi.”
Bị lay dậy, Ayumura mở mắt. Vợ gã, Kazue, đang nhìn chồng với vẻ mặt thất thần.
“Gì thế? Hôm nay anh làm ca muộn mà.”
Ayumura hiện đang lái xe taxi. Công ty của gã ở quận Koto.
“TV đang đưa tin về vụ án đó… Hình như họ biết Nagamine đang ở đâu.”
Câu nói của vợ khiến Ayumura bật dậy.
“Thật hả?”
“Nghe nói là ở tỉnh Nagano.”
“Nagano? Bắt được anh ta rồi à?”
“Hình như chưa. Họ bảo đã tìm thấy nơi anh ta nghỉ lại gần đây.”
Lời giải thích của Kazue chẳng ra đầu ra đũa. Ayumura chui ra khỏi chăn, đi sang phòng khách, nơi đặt TV vẫn đang mở. Hình như là chương trình bình luận buổi sáng. Ayumura ngồi xuống ghế, dùng điều khiển để bật to tiếng lên.
Màn hình đang chiếu một tòa nhà kiểu Âu. Một nữ phóng viên đứng trước tòa nhà.
“… Hiện cảnh sát đang xác định dấu vấn tay thu thập được tại căn phòng, tuy nhiên theo lời khai của người ở nhà nghỉ thì khả năng cao đó chính là nghi phạm Nagamine.”
“Nhà nghỉ?” Ayumura nhíu mày, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình. “Anh ta ở nhà nghỉ à?”
“Có vẻ như vậy.” Kazue đáp.
“Sao lại là tỉnh Nagano nhỉ? Sugano đang ở Nagano à?” Ayumura hỏi. Gã biết được cái tên Sugano Kaiji từ tay phóng viên tờ Tuần san Eyes.
“Em cũng không rõ nữa, chỉ biết là cảnh sát có được thông tin hình như anh ta ở tỉnh Nagano nên đã kiểm tra các nhà nghỉ và khách sạn ở Nagano.”
“Thông tin đó ở đâu ra chứ?”
“Chà.” Kazue nghiêng đầu.
Nghĩ hỏi vợ cũng chẳng giải quyết được gì nên Ayumura chuyển kênh. May sao thấy ngay một chương trình cũng đang đưa tin tức tương tự. Ayumura bật tiếng to hơn.
Trong lúc xem, Ayumura dần dần cũng nắm được tình hình. Hình như Sugano Kaiji đã rút tiền tại một ngân hàng ở tỉnh Nagano, máy quay an ninh đã ghi lại được cảnh đó. Dù nghĩ Sugano hành động thật sơ suất nhưng Ayumura thắc mắc chẳng lẽ cảnh sát lại đi kiểm tra hết máy quay an ninh của ngân hàng trên khắp cả nước.
Tóm lại, có vẻ không phải Nagamine Shigeki đã bị bắt. Ayumura nhận ra gã vừa thở phào nhẹ nhõm khi biết điều này. Nhưng nói vậy không có nghĩa là gã mong Nagamine Shigeki thực hiện việc trả thù. Gã hận Sugano Kaiji nhưng không phải Sugano Kaiji bị người khác giết thì nỗi căm hận đó sẽ hết. Thậm chí gã còn nghĩ, nếu trả thù thì tự tay gã sẽ làm. Cảnh tượng Chiaki bị làm nhục đến giờ vẫn còn in đậm trong tâm trí gã. Cùng với nỗi tuyệt vọng, gã biết rằng hình ảnh đó sẽ không bao giờ biến mất. Nhưng còn Sugano Kaiji thì sao? Nó có nhận thức được sự nghiêm trọng của tội ác mà nó gây ra không? Có lẽ là hoàn toàn không. Sau này, dù có bị bắt, nhưng vì không phải chịu hình phạt nặng như người lớn nên nó không xem hành vi của mình nghiêm trọng đến vậy, chỉ nghĩ là trò đùa của tuổi trẻ và tới một ngày, nó sẽ quên sạch. Nghĩ vậy, gã chỉ muốn ngay lập tức lao đến tỉnh Nagano. Sở dĩ gã không làm vì chưa nghĩ ra cách thức hành động tiếp theo. Vả lại, gã không đơn thân như Nagamine Shigeki.
Vậy bản thân gã muốn vụ án này sẽ kết thúc như thế nào? Nghĩ tới điều đó, Ayumura thấy rối bời. Nếu Nagamine không trả thù được thì trước sau Sugano Kaiji cũng bị cảnh sát bắt. Nhưng sau đó sẽ không có một kịch bản nào khiến vợ chồng gã thấy phục. Bức tường của luật Thiếu niên sẽ bảo vệ hung thủ. Hầu hết các luật hiện tại đều dửng dưng với người bị hại.
Ayumura nghĩ biết đâu cứ như hiện tại có lẽ lại hay nhất. Chắc hiện tại Sugano đang run sợ. Nó biết mình đang bị kẻ phục thù truy đuổi. Nhưng nó cũng chẳng đủ dũng cảm để ra đầu thú với cảnh sát. Cứ để cho nó khốn khổ thêm nữa.
Trên tất cả, như thế công chúng sẽ không quên…
Ayumura tự gật đầu. Gã cảm giác như đã có câu trả lời của riêng mình. Gã không muốn Nagamine Shigeki bị bắt vì chừng nào anh ta còn tiếp tục hành động thì sự quan tâm của công chúng sẽ không giảm bớt. Ayumura nhận ra đó là việc gã lo sợ nhất.
Chương trình chuyển sang nội dung tiếp theo. Gã chuyển kênh nhưng có vẻ các bản tin về Nagamine Shigeki đã hết.
Điện thoại đổ chuông, vợ gã nhấc máy. Ayumura thử tiếp tục chuyển kênh TV. Gã loáng thoáng nghe thấy tiếng vợ nói chuyện.
“Dạ, tờ tuần san ạ? Chưa, em chưa xem… Thế ạ? Vậy để lát em đi mua… Vâng, em không biết… Cảm ơn chị đã gọi điện báo.”
Nói chuyện xong, Kazue quay sang nhìn Ayumura. “Chị Tomoyo nhà Ichikawa vừa gọi.” Đó là tên một người họ hàng.
“Tờ tuần san làm sao?”
“Chị ấy hỏi là nhà mình đã đọc bài báo trên tờ Tuần san Eyes chưa… Báo phát hành hôm nay, có viết về vụ án kia. Họ viết cả về anh nữa.”
“Về anh?” Nói xong thì gã nhớ ra. Gã biết là ai. “Tại anh nói chuyện một chút với tay ký giả mang ảnh của Sugano tới. Chắc họ viết về đoạn trao đổi đó.”
“Anh kể với người ta chi tiết vậy à?”
“Có chi tiết gì đâu. Anh chỉ nhắc đến Chiaki một chút thôi.”
“Cả chuyện con bé tự tử?”
“Do theo đà nên đành phải nói thôi. Tại anh ta biết tên thằng đó nên anh muốn hỏi.” Thằng đó ở đây là Sugano Kaiji.
Mặt Kazue thất thần.
“Là sao, chị Tomoyo nói gì?”
“Chị ấy cứ ấp a ấp úng. Bảo có cần thiết phải trả lời nhà báo tới mức ấy không. Anh mua tờ báo đó giúp em nhé.”
“Ừ, anh sẽ tranh thủ mua.”
Ayumura nhìn đồng hồ rồi đứng dậy. Sắp đến giờ chuẩn bị đi làm.
Gã thường tự lái xe đến công ty ở khu Kiba, quận Koto. Trước kia gã làm tài xế xe buýt nhưng công việc lao lực quá nên đã chuyển việc.
Do cửa hàng sách gã định ghé vào mua tờ tuần san đóng cửa nên gã tới thẳng công ty. Đỗ xe xong, gã đi tới khu nghỉ của lái xe thì thấy mấy đồng nghiệp đang túm năm tụm ba nói chuyện gì đó.
Nhưng khi thấy Ayumura lại gần, tất cả đều tỏ thái độ ngượng nghịu. Họ tản về xe của mình.
“Taka à.” Ayumura gọi một trong số những đồng nghiệp.Người này tên là Takayama, cùng tuổi với Ayumura.
“Gì thế?” Takayama ngoảnh lại.
“Mọi người vừa nói chuyện gì đấy?”
“Không có gì đâu. Chỉ là chuyện ngoài xã hội thôi mà. Kiểu như gã khổng lồ yếu thế.”
“Thật không?”
“Thật. Sao tôi phải nói dối chứ?”
“Thì bởi… tôi vừa tới nơi thì…” Nói đến đó, Ayumura ngừng lại vì trông thấy một thứ trên tay Takayama. Là tờ Tuần san Eyes.
Nhận ra ánh mắt của Ayumura, Takayama ngượng nghịu gãi đầu.
“Cậu đọc rồi à?”
“Chưa… Có vấn đề gì à?”
“Ừ, chà, không phải vấn đề mà là… mọi người bàn tán không biết có phải bài báo nói về cậu không.”
Nghe vậy, Ayumura trố mắt. Gã chưa kể cho ai ở công ty chuyện Chiaki tự sát và nguyên nhân tự sát. Thế nên, dù bài báo viết gì đi nữa thì không thể có chuyện các đồng nghiệp nghĩ Ayumura có liên quan được.
“Vậy đúng là cậu rồi hả?” Ánh mắt Takayama hiện lên vẻ tò mò lẫn thương hại.
“Thì tôi đã bảo,” Ayumura liếm môi. “Tôi chưa đọc mà. Họ viết gì thế?”
“Viết gì à..” Takayama ấp úng rồi chìa tờ báo cho Ayumura. “Cho cậu đấy. Tự cậu đọc là nhanh nhất.”
“Tôi xin nhé?”
“Ừ. Vì tôi đọc rồi.” Ấn tờ tuần san được cuộn tròn vào tay Ayumura xong, Takayama vội vã bỏ đi.
Ayumura mở tờ tuần san trong lúc đi về phía xe của mình. Ở phần mục lục, gã tìm thấy một tít bài như thế này:
“Vụ án vứt xác nữ sinh cấp ba ở sông Arakawa—Mức độ tàn bạo gây rúng động của các nghi phạm.”
Ayumura quyết định đọc khi đã yên vị ở ghế lái. Gã lấy kính lão ra.
Đầu tiên, bài báo giải thích về vụ Tomozaki Atsuya bị giết, bắt nguồn từ việc tìm thấy xác của Nagamine Ema. Đoạn này, không riêng Ayumura mà bất cứ người nào hằng ngày vẫn đọc báo hoặc xem TV đều biết. Tiếp theo, bài báo viết hung thủ giết Tomozaki Atsuya chính là bố của Nagamine Ema, người này hiện đang chạy trốn hòng thực hiện việc trả thù.
Sau đó, nội dung bài báo tập trung vào sự dã man và tàn bạo đến mức điên cuồng của Tomozaki Atsuya và một thiếu niên nữa. Về thiếu niên còn lại, tuy cái tên Sugano Kaiji không được nhắc tới nhưng lại được mô tả cụ thể tới mức nếu là người quen thì sẽ nhận ra ngay. Thậm chí bài báo còn đăng cả bức ảnh của Sugano Kaiji với phần mắt chỉ bị che đi chút ít.
Luận điểm của bài báo chuyển sang các bức ảnh và băng video được tìm thấy tại phòng trọ của Tomozaki. Nói cách khác, bài báo nhấn mạnh rằng ngoài Nagamine Ema, đã có rất nhiều các cô gái khác trở thành nạn nhân của hành động dã man của Tomozaki và đồng bọn.
Ayumura nhanh chóng lướt tới các dòng tiếp theo. Mồ hôi dưới nách bắt đầu rịn ra.
Để minh họa cho các nạn nhân khác ngoài Nagamine Ema, một nữ sinh cấp ba được nhắc tới. Bài báo viết nữ sinh sau khi bị hãm hiếp đã tự sát vì quá đau khổ. Có vẻ như phóng viên đã đi hỏi các bạn học của nạn nhân. Bài báo cũng viết rằng bố của nạn nhân nghi ngờ con gái mình bị Tomozaki và đồng bọn tấn công nên đã tới tận đồn cảnh sát để xác minh về cuộn băng.
Càng đọc, Ayumura càng cảm thấy người mình nóng lên. Mặc dù bài báo dùng tên giả nhưng lại viết để người đọc dễ dàng nhận ra nữ sinh bị hãm hiếp là Chiaki và người bố là Ayumura. Chẳng hạn, bài báo ghi rõ bố của nạn nhân hiện đang làm tại một công ty taxi có trụ sở ở quận Koto. Giờ thì gã đã hiểu vì sao người họ hàng đọc xong lại lo lắng gọi điện tới nhà gã cũng như các đồng nghiệp nhận ngay ra người trong bài báo là Ayumura.
Ayumura ném tờ báo sang ghế bên cạnh. Cơn giận dữ không cách nào lắng xuống.
Gã chưa bao giờ kể cho ai việc Chiaki tự sát cũng như lý do của việc này. Vì gã không muốn mọi người xung quanh nhìn mình bằng con mắt hiếu kỳ. Hơn nữa, gã không muốn Chiaki bị vấy bẩn bởi những tưởng tượng nhơ nhuốc. Tuy nhiên, bài báo này đã phá hỏng hết mọi cân nhắc của gã. Gã cảm giác như bi kịch của gia đình mình đã bị lợi dụng làm công cụ để lôi kéo sự quan tâm của độc giả.
Gã không tập trung được vào công việc. Gã lái xe ra khỏi công ty nhưng không nghĩ tới việc bắt khách. Hình như có người vẫy tay trên đường nhưng gã chẳng giảm tốc độ, cứ thế phóng qua.
Không thể chịu nổi, gã gọi điện về nhà. Gã bảo vợ tìm danh thiếp của tên phóng viên tờ Tuần san Eyes.
“Có chuyện gì vậy? Anh đọc tờ tuần san chưa?”
“Đọc rồi nên mới đang bực đây. Thằng cha đó tự tiện viết mà không hỏi.”
“Anh ta viết gì vậy?” Kazue hỏi.
“Viết hết. Mọi chuyện của Chiaki.”
“Hả? Cả tên của con à?” Quả nhiên, vợ gã cũng sửng sốt.
“Tên thì là tên giả thôi nhưng cũng có nghĩa gì đâu. Tóm lại, anh sẽ kiến nghị.”
Ayumura ghi lại số điện thoại Kazue đọc. Cả số của tòa soạn lẫn số di động. Gã định gọi tới tòa soạn trước nhưng rồi đổi ý. Gã lo hắn ta sẽ giả vờ không có ở đó.
Ayumura gọi vào số di động. Đang suy nghĩ xem sẽ làm gì nếu cuộc gọi chuyển sang chế độ để lại lời nhắn thì gã nghe thấy tiếng ở đầu dây bên kia.
“Alo.”
“Alo, có phải số của anh Odagiri không?” Ayumura hỏi.
“Vâng, đúng rồi.”
“Tôi, Ayumura đây. Hôm trước anh có phỏng vấn tôi.” Không thấy bên kia nói gì, gã bổ sung: “Tôi là bố của Ayumura Chiaki.”
Bên kia ngừng một nhịp rồi mới đáp:
“À, anh Ayumura, lái xe taxi. Cảm ơn anh chuyện hôm trước.
“Cảm ơn cái gì? Thế là thế nào? Bài báo ấy.” Gã dồn dập hỏi.
“Có chỗ nào không đúng sự thật à?”
“Không phải thế, nhưng anh viết vậy thì quá đáng quá. Viết thế thì ai cũng nhận ra ngay người bị hãm hiếp là Chiaki.”
“Vậy ư? Tôi ẩn tên đi rồi mà.”
“Tôi đang nói là người nào đọc thì sẽ nhận ra ngay. Thực tế thì tôi đang bị mọi người ở công ty nhìn bằng con mắt dị nghị, phiền phức lắm đây. Tôi sẽ kiện anh vì xâm phạm quyền riêng tư.”
“Tôi đâu có xâm phạm quyền riêng tư. Hơn nữa, chúng tôi có nghĩa vụ phải đưa tin chính xác nhất có thể. Với anh Ayumura, việc này có thể khơi dậy ký ức đau buồn nhưng để mọi người thấy được mức độ bỉ ổi của bọn chúng, cũng như biết chúng chỉ là lũ rác rưởi không xứng đáng được luật Thiếu niên bảo vệ, chúng tôi cần phải viết như vậy.”
Đúng là miệng lưỡi của kẻ bán chữ. Ayumura lập tức á khẩu.
“Kể cả là thế thì viết như vậy…” Gã không biết nói gì tiếp.
Odagiri liền nói thêm.
“Mà anh Ayumura này, anh giúp chúng tôi một việc được không? Chỉ mình anh mới giúp được thôi.”