← Quay lại trang sách

Chương 41

Khi chiếc xe đi thuê do Oribe cầm lái còn cách nút giao Komoro vài cây số thì điện thoại của Mano đổ chuông.

“Alo… Kondo à?”

Nghe Mano nói, Oribe biết người gọi là điều tra viên ở cùng đội.

“… Hả? Thế à, tôi biết rồi. Chúng tôi sắp tới nút giao Komoro rồi. Khoảng 20 phút nữa sẽ tới.”

Oribe khẽ liếc sang Mano. Anh cảm giác giọng đàn anh nghe hơi căng thẳng.

“Ừ, Oribe nắm được địa điểm rồi. Các cậu đợi chút nhé.” Cúp máy xong, Mano buông tiếng thở dài. “Nhóm của Kondo đã tới nhà nghỉ. Họ cũng dò hỏi cả khu vực gần đó. Gọi là gần nhưng cũng cách nhà nghỉ khá xa đấy vì xung quanh không có nhà dân.”

“Có thu được gì không ạ?”

“Khi đưa ảnh của Sugano cho nhân viên cửa hàng tiện lợi xem thì họ nói đã nhìn thấy Sugano khoảng hai lần.”

Oribe siết mạnh bàn tay đang cầm vô-lăng.

“Hay quá.”

“Chưa biết được đâu. Nhưng tôi bảo họ đợi chúng ta đến rồi hãy xông vào. Người bên công ty bất động sản cũng chưa tới.”

“Anh liên lạc với đội trưởng chưa?”

“Kondo gọi rồi. Đội trưởng bảo nếu thấy Sugano thì bắt luôn.”

Oribe hít một hơi thật sâu. Anh có cảm giác như sắp thoát được khỏi đường hầm hun hút.

Oribe đã liên lạc với công ty bất động sản đang quản lý nhà nghỉ kia. Người phụ trách đi vắng nên không biết thông tin cụ thể nhưng hiện tại chưa thấy có báo cáo gì bất thường. Tuy nhiên, không rõ bao lâu thì nhà nghỉ được kiểm tra một lần. Căn cứ vào giọng điệu của nhân viên trả lời điện thoại thì Oribe đoán nhà nghỉ đã bị bỏ mặc ít nhất là một, hai tháng nay.

Gần tới nút giao Komoro. Oribe giảm tốc độ.

Xuống khỏi đường cao tốc, Oribe lái theo chỉ dẫn trên định vị. Trước khi xuất phát, anh đã nhập vị trí nhà nghỉ vào thiết bị định vị.

Xe chạy tiếp trên đường Asama Sunline, chui qua hai đường hầm rồi rẽ phải. Xe cua một vòng rồi tiếp tục chạy bên trên đường hầm vừa chui qua. Rồi cứ thế, xe bon bon leo lên dốc. Biển hiệu Nhà thanh niên Komoro hiện ra trước mặt.

“Kia kìa.” Mano nói. “Kondo có nhắc đến biển hiệu kia. Ở gần đó.”

Oribe nhìn tòa nhà có vẻ là nhà thi đấu thể thao rồi phóng qua. Chạy tiếp 100 mét thì Oribe dừng xe. Mano lấy điện thoại ra.

“Alo, Mano đây. Chúng tôi vừa đi qua nhà thanh niên… Tôi hiểu rồi.” Vẫn mở điện thoại, Mano nói với Oribe. “Cậu chạy tiếp lên chút nữa. Đi từ từ thôi.”

Oribe cho xe chạy theo lời Mano. Anh nhìn thấy một chiếc xe thùng màu trắng ở đằng trước. Chiếc xe đang đỗ bên lề đường.

“Cậu đỗ sau chiếc xe kia đi.” Mano nói rồi ngắt điện thoại.

Oribe vừa dừng xe thì có hai người đàn ông từ chiếc xe thùng bước xuống. Một người là Kondo, còn người kia thì lạ mặt.

“Đây là người bên công ty bất động sản quản lý nhà nghỉ. Anh ấy mang chìa khóa tới.” Kondo nói.

“Phiền anh quá.” Mano cúi đầu cảm ơn người đàn ông.

“Không, không có gì.” Người đàn ông vừa đảo mắt vừa nói. “Chúng tôi chỉ thay mặt người bán để tìm giúp người mua thôi chứ không được giao công việc quản lý. Việc giữ chìa khóa cũng là để khi người mua muốn xem nhà…”

Mano gượng cười.

“Chúng tôi không có ý trách các anh đâu.”

“Vậy à? Mà nếu có vấn đề gì thì tôi không biết phải làm thế nào…”

“Anh liên lạc với chủ nhà chưa?”

“Tôi mới gọi rồi. Hiện họ đang sống ở Tokyo nên không đến đây ngay được. Họ nói cứ giao hết cho cảnh sát.”

Mano gật đầu.

“Anh tới đây bằng xe ô tô à?”

“Vâng, tôi đến bằng xe của công ty.”

“Vậy phiền anh đợi ở trong xe. Đừng tắt máy điện thoại.”

Người đàn ông đáp “Vâng” rồi rời đi.

Mano nhìn Kondo.

“Nhà nghỉ ở đâu?”

“Ở phía trước kia. Chúng ta nên đi bộ.”

“Ai theo dõi?”

“Có Inoue.” Kondo nói tên một điều tra viên trẻ.

Ba người đi bộ theo một con đường nhỏ. Mặt trời đã khuất bóng. Kondo mang theo chiếc đèn pin.

“Kia kìa.” Kondo chỉ tay về phía trước.

Cách đó chừng 20 mét có một tòa nhà vuông vức màu xám. Tòa nhà xây theo kiểu Âu nhưng không có vẻ gì đặc biệt. Gọi là nhà nghỉ nhưng Oribe thấy giống quán cà phê hơn.

Inoue đang đứng hút thuốc cạnh hàng rào. Trông thấy ba người, cậu ta khẽ giơ tay lên.

“Thế nào rồi?” Mano hỏi.

“Không có gì bất thường cả. Nhưng cũng có mùi đấy.”

“Vì sao?”

“Em có xem đằng sau ngôi nhà thì thấy cửa sổ bị vỡ. Ngay vị trí mở khóa. Chỗ đó được che lại bằng miếng gỗ.”

Mano nhíu mày rồi gật đầu mấy cái.

“Có ai ở bên trong không?”

“Thi thoảng em có nghe thấy tiếng động nhưng không dám chắc. Có thể chỉ là tiếng gió thôi.”

Mano gãi cằm rồi đưa mắt nhìn các đồng nghiệp cấp dưới.

“Trước mắt cứ xông vào nhỉ?”

“Vâng.” Kondo nói. Oribe và Inoue cũng tán thành.

Kondo cầm chìa khóa đi trước, ba người theo sau. Oribe cảm giác mồ hôi rịn ra dưới nách.

Đúng lúc Kondo chuẩn bị tra chìa khóa vào ổ thì Oribe nghe thấy có tiếng nhạc. Âm thanh nhỏ và bị nghẹt nhưng do xung quanh rất yên tĩnh nên hình như ba người còn lại cũng nghe thấy.

Tất cả quay sang nhìn nhau.

“Là nhạc chuông điện thoại.” Oribe khẽ nói.

“Hình như từ bên trong.” Kondo lẩm bẩm.

Mano chìa tay về phía Kondo.

“Tôi sẽ mở khóa. Cậu và Inoue vòng ra sau đi.”

Tim Wakako vẫn đập rất nhanh. Cô vô thức đạp chân ga mạnh hơn. Lúc này mà để bị bắt vì chạy quá tốc độ thì đúng là thảm hại. Cô cố gắng cân bằng lại nhịp tim.

Ra khỏi nút giao Komoro, Wakako lái vào đường Asama Sunline. Bản đồ nằm trong đầu cô. Qua hai đường hầm thì rẽ phải.

Ngồi ở ghế phụ, Nagamine im lặng suốt từ nãy. Tuy mắt nhìn cảnh vật bên ngoài nhưng chắc chắn trong đầu anh chỉ nghĩ tới chuyện trả thù. Không rõ Sugano Kaiji có đang trốn tại nhà nghỉ mà họ sắp đến không. Tuy nhiên, cảm giác bất an không nói nên lời đang đè nặng lên Wakako. Cô hiểu mình đang làm một việc không thể vãn hồi. Nhưng cô linh cảm việc này mang tính chất quyết định.

Đường hầm hiện ra ở phía trước. Đi qua đường hầm này, chạy thêm một đoạn nữa là tới đường hầm thứ hai. Tới đoạn phân nhánh tiếp theo, rẽ phải là gần tới nhà nghỉ.

Nhưng…

Khi Wakako cho xe rẽ phải, chuẩn bị chạy lên đoạn dốc thì một thứ khó tin đập vào mắt cô. Bất giác, Wakako đạp chân phanh.

Ngồi bên cạnh, Nagamine cuống cuồng bám hai tay vào mặt táp lô.

“Sao vậy?”

Wakako không trả lời được. Thay vào đó, cô nhìn về phía trước.

Có một chiếc xe đang đỗ bên cạnh đường. Chiếc xe sedan màu xám rất quen thuộc với Wakako. Một người đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe. Ông đứng đó, mắt nhìn về phía Wakako và Nagamine.

“Kia là…” Nagamine nói. “Bố của chị.”

Wakako bấn loạn. Cô không hiểu vì sao ông Takaaki lại xuất hiện ở đây. Trong lúc vẫn chưa định thần, Wakako đặt tay lên cần gạt số. Cô định quay đầu xe.

Nhưng Nagamine đã đặt tay lên trên tay cô. Wakako giật mình quay sang nhìn thì thấy anh mỉm cười.

“Đến đây rồi mà còn quay lại sao?”

“Nhưng mà…”

Wakako đang chưa biết đáp sao thì đột nhiên Nagamine mở cửa và bước xuống xe. Không những thế, anh còn đi thẳng về phía ông Takaaki. Wakako vội vã đuổi theo.

Ông Takaaki chỉ khẽ liếc Nagamine rồi sau đó nhìn chằm chằm vào Wakako. Ngay cả khi Nagamine và Wakako đứng trước mặt ông, thái độ đó vẫn không thay đổi.

“Bố à… sao bố lại ở đây?” Wakako hỏi, giọng lạc đi..

“Để ngăn con lại. Bố không tin đâu nhưng không ngờ đúng thế thật. Hóa ra con đã che giấu người này tại căn hộ ở Matsumoto.”

“Xin bác đừng trách cô ấy.” Nagamine nói. “Chỉ là cô ấy thấy thương hại cháu thôi. Lẽ ra cháu nên từ chối thẳng thừng hơn.”

“Anh Nagamine à.” Cuối cùng thì ông Takaaki cũng nhìn sang Nagamine. “Tôi cũng thấy thương hại anh. Cũng muốn làm gì đó cho anh. Nhưng tôi không thể giúp đỡ một kẻ giết người cũng như không thể để con gái mình làm việc đó.”

“Vâng, tất nhiên rồi.” Nagamine nhìn sang Wakako. “Cảm ơn chị. Từ đây tôi sẽ đi một mình. Như đã nói nhiều lần, sau này nếu có bị bắt, tôi sẽ không bao giờ nhắc đến chị đâu. Tôi thề như vậy.”

Wakako lắc đầu. Sau đó cô nhìn bố.

“Bố à, bố đã báo cảnh sát rồi à?”

Ông Takaaki nhăn mặt.

“Sao có thể báo được? Ai lại đi nói với cảnh sát là có thể con gái tôi đồng lõa với tội phạm giết người chứ?”

“Vậy thì cảnh sát sẽ không tới đây nhỉ?”

“Ừ, không tới đâu.”

“Mà sao bố lại đợi ở đây?”

“Là vì… thái độ của con cho bố biết. Con đã xem tờ quảng cáo bất động sản đó. Thế nên bố tra bản đồ và thấy nếu đợi ở đây thì thế nào con và anh ta cũng xuất hiện.”

Quả nhiên, ông Takaaki đã phát hiện ra. Thái độ của ông cũng rất lạ khi nghe các điều tra viên nói đang đi tìm nhà nghỉ đã đóng cửa.

“Để con đưa anh Nagamine đi thêm một đoạn nữa.” Wakako nói với bố. “Thả anh Nagamine xuống là con về ngay. Đây sẽ là lần cuối cùng. Kể cả không gặp bố ở đây thì con cũng định làm vậy.”

“Không được.”

“Con xin bố.”

“Bố bảo không là không. Quay về luôn ở đây.” Khẩu khí của ông Takaaki dữ dằn khác thường. “Còn anh Nagamine, tôi khuyên anh nên ra đầu thú. Mong anh hiểu đó là thành ý lớn nhất của tôi.”

“Cảm ơn bác. Bác nói rất đúng.” Nagamine cúi đầu cảm ơn ông Takaaki rồi quay lại xe của Wakako. Lấy túi đựng gậy đánh golf và túi hành lý xong, anh đi về phía Wakako và bố cô. “Tôi sẽ đi bộ từ đây. Cũng không còn xa lắm.”

“Không được. Thế thì lộ quá.”

Wakako lắc đầu nhưng Nagamine mỉm cười đáp: “Giờ này không còn ai qua lại đâu.” Tiếp đó anh quay sang ông Takaaki và cúi đầu cảm ơn. “Xin lỗi đã làm phiền bác. Cháu xin phép.” Nói rồi, Nagamine bắt đầu đi lên con dốc.

Wakako định đuổi theo nhưng ông Takaaki đã dang hai tay ra ngăn lại.

“Con không có ý định giúp anh ấy trả thù đâu. Nếu tìm thấy hung thủ, đầu tiên con sẽ bắt hung thủ xin lỗi anh ấy. Con muốn ngăn anh ấy lại.”

“Con đâu cần phải làm vậy…”

“Vậy thì ai sẽ làm? Ai cũng thương hại nhưng đều né tránh rắc rối giống như bố. Nếu né tránh những việc lớn thế này, bằng lòng rằng cuộc đời bình lặng mới là nhất thì chỉ là tự mãn mà thôi.”

“Wakako.” Ông Takaaki tóm lấy tay con gái.

“Bố bỏ ra.”

Ánh mắt ông Takaaki vừa bối rối vừa do dự. Ông liếm môi, gục đầu xuống rồi ngẩng lên nhìn Wakako.

“Có cảnh sát.”

“Cảnh sát đang ở nhà nghỉ đó. Bố đã nghe họ nói chuyện. Dù họ không chắc là tên kia có ở đó hay không.”

“Bố…”

“Báo cho cậu ta biết đi. Rồi…” Ông Takaaki thở dài. “Đưa cậu ta tới một nhà ga lớn. Nhưng sau đó con phải về ngay. Bố nhát gan lắm. Có thể là hèn nhát nữa. Nhưng tình cảm dành cho con gái thì không thua cậu ta đâu.”

Wakako hít một hơi thật sâu. Tay ông Takaaki đã rời khỏi cánh tay cô.

“Cảm ơn bố.” Nói rồi Wakako chạy về phía xe của mình.