Chương 42
Mano mở cửa, cùng lúc, Oribe rọi đèn pin vào trong.
Cửa chính được thiết kế hai lớp. Trước cửa có chỗ cởi giày nhưng tất nhiên là Mano đi nguyên cả giày vào. Mano mở cửa.
Oribe rọi đèn vào góc nhà. Hiện ra trước mắt là căn phòng rộng có lát sàn gỗ. Có vẻ đây là phòng ăn, góc phòng có bếp xây theo kiểu quầy bar.
Sàn nhà phủ đầy bụi. Tuy nhiên, khắp nơi đều có dấu chân trần đi lại. Các dấu chân trông còn mới.
Không nghe thấy tiếng nhạc chuông nữa. Tiếng nói chuyện cũng không. Vậy là kẻ đang trốn trong căn nhà này đã phát hiện ra có người đột nhập.
Mano chậm rãi tiến vào bên trong. Oribe đi bên cạnh, rọi đèn pin về phía trước. Trước mặt có hai cánh cửa. Một cánh có bảng hiệu nhà vệ sinh.
Mano nhẹ nhàng mở cánh cửa còn lại. Sau cánh cửa là hành lang. Giữa hành lang có cầu thang. Ngay trước cầu thang cũng có một cánh cửa.
Mano áp điện thoại di động vào tai. Điện thoại vẫn kết nối với điện thoại của Kondo. “Kondo, có gì bất thường không?” Mano hạ giọng hỏi. “… Thế à? Cậu cứ theo dõi ở đó. Bảo Inoue vòng ra đằng sau. Hung thủ có thể chạy trốn từ cửa sổ… Ừ, thế nhé.”
Cúp máy xong, Mano hất hàm về phía cánh cửa cạnh cầu thang.
Oribe gật đầu rồi nhẹ nhàng kéo cánh cửa. Tuy nhiên, đó là nhà kho. Bên trong có các dụng cụ vệ sinh và xẻng. Không đủ chỗ cho một người trốn.
Sau khi rọi đèn lên cầu thang, Mano và Oribe quay sang nhìn nhau.
“Em sẽ xem trên gác.” Oribe nói rồi đưa đèn pin cho Mano.
“Cậu cầm đi. Bên trên chắc còn tối hơn ở đây.”
Oribe suy nghĩ rồi gật đầu.
“Vâng.”
Oribe mới lên được vài bậc thì Mano gọi với theo:
“Oribe! Nếu có kháng cự thì gọi bọn tôi, đừng ra tay vội.”
“Em biết rồi. Anh Mano tìm thấy cũng đừng quá tay nhé.”
Mano khẽ nhếch mép cười.
Oribe lại rọi đèn pin về phía trước. Cầu thang cũng phủ một lớp bụi mỏng, cũng có những dấu chân như ở sàn nhà. Oribe nhận ra một trong số đó là dấu giày thể thao.
Oribe nuốt nước bọt, tiếp tục đi lên cầu thang. Dù đã căng mắt căng tai để nghe ngóng nhưng vì không biết đối thủ sẽ tấn công từ đâu, vào lúc nào nên Oribe vẫn phòng thủ và thận trọng từng bước.
Trên tầng hai cũng có một đoạn hành lang ngắn. Nhìn theo ánh đèn pin thì hình như có bốn phòng cạnh nhau. Thấy có cả cửa phòng vệ sinh.
Oribe mở cửa phòng đầu tiên. Phòng rộng chừng 13m 2 . Có hai chiếc giường đơn nhỏ kê cạnh cửa sổ. Không thấy có đồ đạc gì khác. Oribe cẩn thận rọi cả đèn pin xuống gầm giường nhưng chỉ thấy một vỏ lon rỗng nằm lăn lóc.
Oribe mở cửa phòng tiếp theo. Diện tích và hiện trạng của phòng này cũng giống như phòng trước. Oribe lại mở phòng bên cạnh. Cũng không có gì khác.
Kẻ đó đang trốn ở tầng một chăng? Nghĩ vậy nhưng Oribe vẫn mở căn phòng cuối cùng. Vào khoảnh khắc ấy, Oribe mở to mắt vì ngạc nhiên.
Hai chiếc giường đơn trong phòng được kê sát lại với nhau. Trên giường trải một tấm chăn bằng vải bông có vẻ như mới được dùng gần đây. Dưới sàn nhà vứt đầy vỏ bánh kẹo vào cốc đựng đồ ăn.
Oribe cũng rọi đèn xuống gầm giường nhưng không có ai.
Anh ra khỏi phòng và nhìn quanh. Cạnh đó có cửa sổ nhưng đang được cài chốt. Oribe thử tháo chốt và mở cửa sổ. Hóa ra anh đang đứng ngay bên trên cửa ra vào. Inoue ngước lên nhìn Oribe với vẻ mặt căng thẳng.
Oribe khẽ vẫy tay rồi đóng cửa lại.
Oribe nghĩ ban nãy mọi người nghe thấy tiếng nhạc chuông có lẽ vì kẻ cầm điện thoại đang ở căn phòng này. Vậy tiếp theo kẻ đó sẽ trốn đi đâu? Lập tức chạy xuống tầng một chăng?
Trước mắt cứ xuống dưới xem sao. Oribe đang chuẩn bị bước xuống cầu thang thì trông thấy cửa nhà vệ sinh.
Anh cầm nắm cửa, nhẹ nhàng kéo ra. Bên trong có phòng vệ sinh nam ở bên phải, phòng vệ sinh nữ ở bên trái. Không chút do dự, Oribe vào ngay phòng vệ sinh nam. Mùi xú uế xộc lên. Có hai bồn tiểu nhỏ và một phòng vệ sinh riêng. Cửa phòng đang đóng.
Oribe kéo thử thì cửa mở ngay. Bên trong không có ai.
Anh vừa thở dài thì nghe có tiếng động sau lưng. Anh ngoảnh lại, gần như cùng lúc, anh trông thấy một bóng đen lao từ phòng vệ sinh nữ ra.
Oribe cũng lao ra từ phòng vệ sinh nam. Tuy nhiên, chiếc đèn pin anh đang cầm va vào cánh cửa và rơi xuống sàn.
Nhưng Oribe không nhặt đèn pin ngay mà đuổi theo bóng đen. Anh đoán tên đó đang định xuống cầu thang. Anh lao người ra để chặn lại.
Cú chặn có hiệu quả. Đối tượng ngã xuống, Oribe đè lên đối tượng. Nhưng cùng lúc, anh thấy là lạ. Cảm giác khác với anh hình dung.
Đối tượng toan vùng chạy nhưng Oribe lập tức vung tay ra. Anh tóm vào chỗ có vẻ là vai của đối tượng. Vào khoảnh khắc ấy, anh mới biết vì sao mình lại cảm thấy lạ.
“Sao thế Oribe?” Từ tầng dưới, Mano hỏi vọng lên. “Ổn cả chứ?”
“Ổn ạ.” Oribe đáp. “Tạm thời em tóm được rồi.”
“Tạm thời? Nghĩa là sao?”
Vẫn giữ vai đối tượng, Oribe hỏi.
“Ai? Đang làm gì ở đây?” Đối tượng cố vùng vẫy.
“Im đi, thả tôi ra.”
Giọng một cô gái trẻ.
Wakako dừng xe trước tòa nhà gắn biển Nhà thanh niên Komoro.
“Tôi nghĩ đi tiếp sẽ nguy hiểm đấy.” Cô nói với Nagamine ở bên ghế phụ.
“Vâng.” Nagamine nhìn con đường mờ mờ tối ở phía trước. Có vẻ anh vẫn tiếc nuối.
“Cảnh sát đang điều tra. Cho dù ở đó có kẻ mà anh đang tìm đi nữa thì cũng bị cảnh sát bắt thôi. Anh chẳng ra tay được đâu.”
Nghe vậy, bất giác Nagamine mỉm cười.
“Tôi hiểu chứ. Chỉ là tôi thấy cất công đến tận đây rồi mà lại không biết được tình hình. Nhưng chị nói đúng, cứ dùng dằng ở đây cũng vô nghĩa.”
“Vậy quay về Matsumoto nhé?”
“Không, tới ga Komoro là được rồi. Chị đã hứa với bố là chỉ đưa tôi đến ga gần đây thôi mà.”
“Matsumoto thì cũng có xa đâu. Vả lại, giờ này anh ở ga Komoro thì dễ lộ lắm. Biết đâu các điều tra viên đang ở nhà nghỉ kia sẽ tới ga Komoro.”
“Tới lúc đó rồi tính vậy. Tôi không muốn lôi chị vào chuyện này thêm nữa. Mong chị hiểu.” Nagamine cúi đầu.
Wakako thở dài rồi quay đầu xe.
Chiếc xe bắt đầu chạy theo hướng ngược lại con đường ban nãy. Ngay khi chuẩn bị ra tới đường Asama Sunline thì có một chiếc xe máy đi ngược chiều. Người lái xe mặc áo phông, quần bò và đeo balo. Wakako thấy may vì đã chở Nagamine. Giả sử không bị cảnh sát nhìn thấy thì đi một mình ở đây cũng rất dễ bị người khác để ý.
Vài phút sau, xe tới ga Komoro. Trong bãi đỗ xe rộng có vài chiếc taxi đang đỗ. Một tấm bảng ghi dòng chữ Chào mừng đến với Komoro. Wakako lái xe qua tấm bảng đó rồi dừng lại.
“Tôi làm phiền chị nhiều quá.” Nagamine nói. “Phiền cả bố chị nữa. Tôi lo không biết công việc của nhà nghỉ có bị ảnh hưởng không”
“Không sao đâu. Vì cuối tuần này khách đặt phòng kín rồi.”
“Thế à? Nghe vậy tôi cũng an tâm.”
Nagamine mở cửa xe.
“Anh Nagamine à.” Wakako gọi. “Không còn cách nào để xóa bỏ hận thù sao?”
Đang định lấy túi xách, Nagamine dừng tay. Anh nhìn thẳng vào Wakako. Đôi mắt sắc lạnh và u ám cô chưa từng thấy.
“Nếu là chị thì chị sẽ làm gì?”
Wakako cúi mặt. Cô chỉ biết lắc đầu.
“Tôi không biết.”
“Chắc là vậy rồi. Bản thân tôi cũng không biết.” Nagamine chìa tay phải ra trước mặt Wakako. Wakako ngẩng lên thì thấy Nagamine đang mỉm cười.
“Tạm biệt chị. Cảm ơn chị nhiều.”
Wakako nắm tay Nagamine. Bàn tay anh lạnh toát.
“Nếu tôi giúp được gì thì anh cứ liên lạc nhé. Tôi cho anh số di động của tôi rồi nhỉ?”
“Chị giúp tôi như vậy là đủ rồi, tôi đã xóa số điện thoại của chị. Vì sau này bị bắt, cảnh sát kiểm tra sẽ rắc rối.” Nói rồi Nagamine buông tay Wakako ra. Lấy túi đựng gậy đánh golf ở ghế sau xong, Nagamine đặt tay lên cửa xe bên ghế phụ. “Thôi, chào chị nhé.”
Wakako định nói “Anh hãy cẩn thận” nhưng cô không thốt nên lời. Với người đang sắp đối mặt với một số phận tuyệt vọng như anh thì chào câu đó có ích gì…
Nagamine im lặng, gật đầu rồi đóng cửa xe. Sau đó, anh nhanh chóng rời đi như thể muốn cắt đứt với Wakako càng sớm càng tốt. Anh thậm chí còn không ngoảnh lại.
Wakako cho xe chạy. Cảm giác chán ghét bản thân cuộn trào trong lòng cô. Một lần nữa, cô lại chạy trốn. Chạy trốn mà không đưa ra được kết luận gì.
Cô gái ước chừng 17, 18 tuổi tên là Yuka. Không rõ họ. Vì hỏi cô ta cũng không trả lời. Cái tên Yuka biết được là nhờ các tin nhắn còn lưu trong điện thoại. Trong số đó không thấy tin nào liên quan đến Sugano Kaiji.
Oribe và Mano đang ở cùng cô ta tại căn phòng cuối cùng trên tầng hai. Chỉ có ánh sáng từ cây nến. Cây nến có sẵn ở trong phòng. Có vẻ cây nến đã được dùng thay cho đèn.
Yuka không trả lời bất cứ câu hỏi nào như “đang làm gì ở đây,” “ở đây từ bao giờ,” “ở đây với ai”… Cô ta chỉ ngồi ôm đầu gối và gục mặt xuống.
Nhưng khi Mano nhắc đến tên của Sugano Kaiji, phản ứng của cô ta khác ngay.
“Em ở đây cùng Sugano phải không?”
Nghe vậy, cô ta giật nẩy mình, hai tay đang ôm đầu gối siết mạnh hơn.
Oribe đã xác nhận đây đúng là nơi xuất hiện trong đoạn băng video kia. Hiện trường là phòng ăn ở tầng một. Tấm bản đồ tỉnh Nagano trong đoạn băng vẫn dán trên tường.
Ngoài ra, rõ ràng Yuka đã ở đây với đàn ông. Kiểm tra số rác gom trong túi nylon của cửa hàng tiện lợi thì thấy một vỏ hộp bao cao su. Trong túi rác cũng có nhiều nắm giấy vệ sinh được vo tròn.
Không tìm được bằng chứng chứng tỏ người đàn ông ở cùng là Sugano. Nhưng căn cứ vào hiện trạng và phản ứng của Yuka, Oribe tin chắc đó là Sugano.
Nhìn Yuka ngồi bó gối bất động, Oribe mới nghĩ tới khả năng là Sugano Kaiji sẽ không ở một mình. Một thằng con trai mười mấy tuổi đi trốn, với tâm sinh lý của một người bình thường thì sẽ không chịu nổi cảm giác cô độc. Ngẫm thử thì việc dắt theo một người có thể giúp mình giải khuây là vô cùng hợp lý. Oribe thấy hối hận vì anh và mọi người đã không nghĩ tới điều này.
“Em có biết tên ở cùng em là người thế nào không?” Mano hỏi Yuka. “Gần đây em có xem TV không?”
Nhưng Yuka vẫn không trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Oribe thấy như thể cô bé dùng toàn thân để cự tuyệt người khác.
Vẫn chưa biết cô bé là ai. Tuy nhiên, Oribe cứ có cảm giác đã nhìn thấy cô bé ở đâu đó rồi. Có thể do anh tưởng vậy vì mới chỉ thoáng nhìn trong bóng tối. Mặc dầu vậy, anh không định bắt cô bé ngẩng mặt lên.
Mano nhận định Sugano sẽ quay lại. Oribe cũng đồng tình. Kondo và Inoue sau khi lái hai chiếc xe đi khỏi nhà nghỉ thì ngồi đợi trong xe.
Điện thoại của Yuka đổ chuông khi Mano vừa cho điếu thuốc lên miệng. Mano nhìn vào màn hình điện thoại rồi đưa cho Yuka.
“Ai đây?”
Cô bé ngẩng lên, sợ hãi nhận lấy điện thoại. Thấy cô bé đang định bấm nút trả lời, Mano bèn ngăn lại.
“Là Sugano hả?”
Cô bé mếu máo như sắp khóc, ngẩng lên nhìn Mano bối rối.
“Em sẽ hợp tác điều tra chứ?” Giọng Mano trở nên nhẹ nhàng.
Đợi cô bé gật đầu, Mano mới nói tiếp:
“Cứ nói chuyện bình thường rồi cúp máy như bình thường. Làm thế, tội của em sẽ được giảm nhẹ.”
“Thật không?” Cô bé hỏi.
“Ừ.” Mano đáp.
Yuka bấm nút trả lời rồi đưa điện thoại lại gần miệng.
“Chạy đi, cảnh sát đấy.” Yuka hét lên.
Mano cuống cuồng giật điện thoại từ tay Yuka. Cô bé nhìn Mano với ánh mắt căm hờn.
Oribe đứng dậy, gọi điện cho Kondo. Đúng lúc đó, một ký ức chợt lóe lên trong đầu anh. Anh nhìn xuống Yuka.
Anh đã nhìn thấy gương mặt này trong cuốn băng video. Yuka chính là thiếu nữ bị Sugano và Tomozaki hãm hiếp tại nhà nghỉ này.