Chương 50
Tiếng nổ đập vào mặt tường tòa nhà rồi dội lại. Trong khoảnh khắc ấy, xung quanh nhà ga Ueno chìm trong tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng xe ô tô chạy trên đường Makoto đứng như trời trồng, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Mọi người xung quanh nó cũng bất động. Tình trạng đó kéo dài trong mấy giây.
“Lùi lại, tất cả lùi lại.” Ai đó đang hét lên ở phía trước. Hình như là một điều tra viên.
Như thể giọng nói đó là hiệu lệnh, tất cả cùng nhốn nháo.
“Gì thế, có chuyện gì thế.”
“Tiếng súng vừa rồi là sao?”
“Thế nào rồi?”
Makoto bị đẩy từ phía sau. Đám đông bắt đầu di chuyển đến trước nhà ga để xem chuyện gì xảy ra nên Makoto cũng bị cuốn theo.
Makoto nghe thấy giọng nói “Xin hãy lùi lại” cùng tiếng tuýt còi. Có cả tiếng hú còi của xe cảnh sát đang trên đường tới.
Oribe vẫn đang cầm khẩu súng. Anh chẳng thể nhúc nhích, chỉ biết nhìn cảnh tượng trước mắt. Cách đó chừng 10 mét, các đồng nghiệp của anh đang quỳ quanh một người đàn ông vừa gục xuống. Máu chảy lênh láng trên mặt đất.
Mano tiến lại gần Oribe, ấn cánh tay của Oribe xuống.
“Cất súng đi.”
Bấy giờ Oribe mới choàng tỉnh. Anh vội vàng cất súng vào bao.
“Anh Mano à, Nagamine…”
“Chưa biết được. Tạm thời cậu quay về xe đi. Điều tra viên nổ súng mà cứ ở đây thì phiền phức lắm.”
“Nhưng mà…”
“Thôi nào, cứ làm như tôi bảo đi. Nhận định của cậu không sai.”
“Anh Mano.”
Mano khẽ gật đầu khi Oribe nhìn mình.
“Nhanh lên.”
Nghe theo lệnh tiền bối, Oribe định rời đi. Nhưng đúng lúc ấy, anh trông thấy một phụ nữ. Người này đang đứng tách khỏi đám đông, dáng vẻ thất thần.
“Sao thế?” Mano nhìn theo Oribe.
“Người phụ nữ kia… Người mặc áo sơ-mi trắng và quần bò. Hình như em đã nhìn thấy chị ta ở đâu đó.”
“Thế à? Chị ta làm sao?”
“Chị ta đã hét là ‘Anh Nagamine.’ Việc này khiến Nagamine do dự trong giây lát. Trong khi em hét thì anh ta lại không phản ứng.”
“Hừm. Được rồi. Để tôi ra hỏi thử.”
Mano lại gần và gọi người phụ nữ. Nhưng có vẻ như chị ta không nghe thấy Mano gọi ngay. Nhìn theo Mano dẫn chị ta ra chỗ khác xong Oribe mới quay người rời đi. Anh bước lên cầu thang của cầu bộ hành.
Ngón tay anh vẫn còn cảm giác của cò súng. Đây là lần đầu tiên anh nhằm bắn vào một người. Tuy bắn từ vị trí gần hơn rất nhiều so với lúc luyện tập nhưng anh không có cảm giác sẽ bắn trúng. Có điều, trong trường hợp đó, anh chẳng nghĩ được cách nào khác.
“Nagamine, dừng lại, bỏ súng xuống ngay.”
Mặc cho Oribe cảnh cáo rất nhiều lần từ phía sau, Nagamine hoàn toàn không có phản ứng. Nhìn cách Nagamine cầm súng thì thấy anh ta không hề nao núng, tấm lưng toát ra sự quyết tâm rất cao.
Khoảng cách hơi xa để Oribe có thể nhảy chồm lên Nagamine. Thời gian chỉ còn vài giây. Nếu người phụ nữ đó không hét lên thì hẳn là Nagamine đã bóp cò trong lúc Oribe vẫn còn do dự.
Anh giơ súng lên trong vô thức. Chẳng còn thời gian để nhắm vào chân. Anh nhắm luôn vào lưng Nagamine. Nếu chẳng may nhắm trượt thì cũng không được để người khác bị thương. Oribe chỉ nghĩ được như vậy trong một phần mấy giây.
Oribe không biết viên đạn trúng vào đâu. Chỉ biết là anh không thể quên được hình ảnh lưng áo Nagamine loang một màu đỏ chỉ trong nháy mắt. Anh cũng nhớ rõ cảnh Nagamine đổ gục xuống.
Đứng ở trên cầu bộ hành, Oribe ngoảnh lại nhìn. Các điều tra viên vẫn vây quanh Nagamine. Cách đó không xa, Sugano đang bị đẩy vào xe cảnh sát. Sugano không hề kháng cự.
Nhận định của cậu không sai…
Có thật vậy không, Oribe tự hỏi. Anh đã bắn Nagamine để bảo vệ Sugano. Điều đó có thực sự tốt không?
Makoto không hiểu ý của điều tra viên. Nó chỉ biết lặp lại cùng một nội dung.
“Em đã nói là chỉ gọi điện có hai lần thôi mà. Em gọi vì nghĩ không thể im lặng được. Sở dĩ em không xưng tên là vì sợ sau này sẽ bị Kaiji trả thù nếu biết người chỉ điểm là em.”
“Cậu gọi điện cho ai?”
“Gọi cho cảnh sát chứ gọi cho ai? Em không hỏi tên.”
“Số điện thoại mà cậu gọi lần đầu là trên tờ rơi hả?”
“Vâng. Em nhặt được tờ rơi ở ga. Trên đó viết nếu biết gì về vụ một cô gái bị giết thì hãy gọi điện.”
“Có phải tờ rơi này không?” Điều tra viên đặt một tờ giấy trước mặt Makoto.
“Đúng rồi.”
“Ở đây ghi ba số điện thoại. Cậu gọi theo số nào?”
“Em phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Em đã bảo là gọi cho cảnh sát mà?”
“Là gọi theo số nào?”
“Số này.” Makoto chỉ vào một số. “Ở đây ghi là Phòng cảnh sát Joto nên em gọi tới đây.”
“Có chắc không? Cậu không gọi nhầm tới số ở trên chứ?”
“Không. Bên kia họ còn xưng là Phòng cảnh sát Joto mà. Khi em nói rằng nhìn thấy tờ rơi nên gọi điện tới thì họ chuyển máy cho người khác và em kể với người đó chuyện của Atsuya và Kaiji. Thế là người đó bảo lần sau gọi thẳng vào điện thoại di động của họ và cho em số.”
“Cậu vẫn giữ số đó chứ?”
“Có, vẫn lưu trong điện thoại di động. Đến lần thứ hai thì em gọi theo số đó. Vì không dùng được di động của mình nên em gọi từ máy cố định ở nhà.”
“Trong lần gọi thứ hai, cậu thông báo những gì?”
“Em bảo có thể Kaiji đang ở trong một nhà nghỉ bỏ hoang ở Nagano. Chỉ có vậy thôi.”
“Nhưng ở trụ sở cảnh sát, không ai biết về cuộc gọi của cậu cả.”
“Em nói thật đấy. Tại sao em phải nói dối về việc này? Em thực sự đã gọi điện để báo tin. Cho nên, nói sao nhỉ, em đã hợp tác. Xin hãy tin em.”
Tại phòng thẩm vấn, Makoto ra sức chống chế. Nó nghĩ, một khi Kaiji đã bị bắt thì không nên nói dối nữa. Cần phải chỉnh lại tất cả những lời nói dối vặt vãnh trước đây. Cùng lúc, nó cũng phải khăng khăng chính nó đã báo tin hung thủ là Kaiji và Atsuya.
Trước mắt, Kaiji sẽ bị tống vào nhà tù cho trẻ vị thành niên. Makoto đang tính sẽ đi làm ở một nơi thật xa cho tới lúc Kaiji ra tù.
Sang tháng Mười chưa được bao lâu thì Oribe được Mano hẹn gặp vào hôm anh không phải trực. Đã một tháng trôi qua kể từ vụ án Nagamine. Hai người hẹn nhau tại phòng trà của một khách sạn ở khu Toyo-cho.
“Xin lỗi vì hẹn cậu vào ngày nghỉ.” Mano xin lỗi.
“Không có gì. Mà sao anh lại hẹn em ở một nơi sang trọng thế này?” Oribe ngẩng lên nhìn chùm đèn treo trên trần nhà.
“Vì người đó sống gần đây.”
“Người đó?”
“Ừ. Một người nữa sắp tới.” Mano nhìn đồng hồ đeo tay. “Chỗ làm mới thế nào?”
Oribe cười buồn.
“Mới có một tuần mà. Em chưa biết gì cả.”
“Ừ nhỉ?” Mano nhếch mép cười.
Oribe đã chuyển về Phòng cảnh sát Edogawa. Một sự thuyên chuyển đột ngột. Bề ngoài thì để bổ sung nhân sự nhưng chẳng cần nói thì ai cũng biết là liên quan tới vụ nổ súng tại khu phố trung tâm. Ngoài việc này ra thì Oribe không bị giáng thêm hình phạt nào khác. Theo lời khai của các điều tra viên thì hành động của Oribe là bất đắc dĩ.
Mano nhìn ra phía sau Oribe. Thấy vậy, Oribe cũng ngoảnh lại. Hisatsuka đang chậm rãi bước tới. Oribe đứng dậy.
“Hai cậu trông vẫn khỏe nhỉ?” Hisatsuka ngồi xuống ghế. “Thế ai là người có chuyện cần nói?”
“Là em, thưa đội trưởng.”
Nghe vậy, Hisatsuka vội xua tay.
“Tôi không còn là đội trưởng nữa. Là dân thường rồi.”
Hisatsuka đã nộp đơn nghỉ việc ngay sau vụ án của Nagamine. Lý do Hisatsuka đưa ra là thấy bản thân phải có trách nhiệm trước việc một điều tra viên nổ súng làm chết một nghi phạm, dù đó là việc không thể tránh khỏi. Tờ đơn được thụ lý nhanh chóng. Đang cần có người đứng ra nhận trách nhiệm nên tờ đơn chẳng khác nào phao cứu sinh cho các sếp.
“Có vẻ Tanzawa Wakako sẽ không bị truy tố.” Mano nói. “Người phụ nữ đã che giấu Nagamine ấy.”
“Thế?” Hisatsuka gật đầu.
“Nhưng trong lời khai của chị ta vẫn có chỗ khó hiểu. Chị ta nói Nagamine nhận được thông tin từ một người không rõ danh tính. Đến giờ vẫn chưa biết người đó là ai.”
“Vậy là các cậu vẫn chưa xong việc rồi.”
“Liên quan tới việc này, Nakai Makoto có khai một điều rất đáng lưu tâm. Nakai khai rằng đã gọi cho đội điều tra báo người bắt cóc Ema là Sugano và Tomozaki. Nội dung rất giống với cuộc điện thoại báo tin mà Nagamine nhận được.”
“Vậy Nakai là người báo tin à?”
“Nghĩ khả năng đó là có nên em đang điều tra Nakai nhưng chắc không phải đâu. Lần thứ hai gọi điện, Nakai thông báo là Sugano đang trốn trong một nhà nghỉ bỏ hoang ở Nagano. Số điện thoại Nakai gọi khi đó là số di động được cho ở lần gọi thứ nhất. Em đã điều tra về số di động này thì là số trả trước đăng ký bằng tên giả. Đó là lần cuối cùng Nakai gọi điện. Lời khai này là khả tín. Người báo tin bí ẩn thậm chí còn thông báo cho Nagamine cả việc Sugano xuất hiện ở ga Ueno nhưng lúc đó Nakai đang bị các điều tra viên canh chừng. Chắc chắn Nakai không có lúc nào để gọi điện đâu.”
“Ra vậy.” Hisatsuka rút bao thuốc từ trong túi ra, châm lửa hút rồi nhả khói.
“Thông tin Nagamine nhận được từ người báo tin cực kỳ chuẩn xác và kịp thời. Toàn những thông tin mà người bình thường không thể có được. Như vậy thì chỉ còn một khả năng thôi.” Mano nói tiếp. “Người báo tin có liên quan tới cảnh sát. Người này còn tham gia tương đối sâu vào công tác điều tra, nắm rõ tiến trình. Người này ở vị trí có thể nhận được tin báo từ người dân và có thể chuẩn bị trước một số điện thoại nặc danh.”
Oribe nín thở, hết nhìn Mano lại nhìn Hisatsuka. Anh biết Mano định nói gì. Không thể có chuyện đó.
“Đội trưởng vẫn canh cánh trong lòng vụ đánh hội đồng chết người cách đây ba năm nhỉ?” Mano nói. “Sau khi vụ việc kết thúc, đội trưởng vẫn đến gặp bố mẹ nạn nhân và cung cấp những thông tin trong khả năng cho phép. Đội trưởng nói rằng đó là điều duy nhất mình có thể làm.”
“Anh Mano à.” Oribe nói. “Anh có bằng chứng gì không?”
Mano lắc đầu, mắt vẫn hướng về Hisatsuka.
“Tôi không có. Nên rất có thể tôi đang cực kỳ thất lễ với người từng là sếp của mình.”
Hisatsuka vẫn điềm nhiên hút thuốc. Động tác hầu như không có sự thay đổi về nhịp điệu.
“Cảnh sát rốt cuộc là gì đây?” Hisatsuka nói. “Người bảo vệ công lý à? Không. Cảnh sát chỉ bắt người vi phạm pháp luật thôi. Cảnh sát không bảo vệ người dân. Đối tượng bảo vệ của cảnh sát là luật pháp. Cảnh sát chạy đôn chạy đáo khắp nơi để ngăn luật pháp không bị vi phạm. Vậy thì luật pháp đó phải là thứ đúng tuyệt đối nhỉ? Nếu đúng tuyệt đối thì sao cứ sửa đổi liên tục như thế? Hóa ra luật pháp không hoàn hảo. Để bảo vệ thứ không hoàn hảo đó cảnh sát có thể làm bất cứ điều gì ư? Có thể chà đạp lên trái tim con người ư?” Nói tới đó, Hisatsuka khẽ mỉm cười. “Mặc dù cầm sổ tay cảnh sát suốt nhiều năm nhưng tôi chẳng học được gì hết.”
“Em hiểu tâm trạng của đội trưởng.” Mano nói. “Em cũng không có ý định công bố chuyện này. Tuy nhiên, có điều này em muốn hỏi đội trưởng.”
“Điều gì?”
“Đội trưởng… à không, người báo tin bí ẩn kia, anh có nghĩ họ làm đúng không? Anh có nghĩ đó là công lý không?”
Vẻ mặt ôn hòa của Hisatsuka chợt nghiêm lại. Nhưng ngay lập tức, nụ cười hiện lên trên khóe môi.
“Sao nhỉ? Nhìn từ kết cục thì không thể gọi là đúng được. Nhưng giả sử người báo tin đó không làm gì thì sẽ thế nào? Liệu có được một kết cục đúng không? Sugano và Tomozaki sẽ bị bắt, phải chịu án tù trên hình thức rồi được thả ngay về với xã hội. Rồi bọn chúng lại lặp lại việc đó. Cái xác của Nagamine Ema thứ hai, thứ ba sẽ lại nổi trên sông. Liệu đó có phải là một cái kết hạnh phúc không?”
Mano không đáp. Thấy vậy, Hisatsuka nhìn sang Oribe. Oribe cúi mặt xuống.
“Đó. Chính là thế đó.” Hisatsuka nói. “Chúng ta không có được câu trả lời. Rốt cuộc thì ai dám nói với những người vừa có con bị giết rằng hãy cố mà chịu đi, vì pháp luật quy định thế rồi?”
Mano vẫn không nói gì. Oribe cũng im lặng.
Cuối cùng, Hisatsuka đứng dậy.
“Tôi vẫn sẽ tiếp tục đi tìm câu trả lời cho câu hỏi công lý là gì. Tất nhiên, nếu trước đó các cậu đem lệnh tới bắt tôi thì lại là chuyện khác.”
Hai nhân viên cấp dưới im lặng nhìn theo người từng là sếp mình rời đi.
Vài phút sau Mano mới buông tiếng thở dài.
“Chuyện hôm nay…”
“Em hiểu mà.” Oribe gật đầu. “Em sẽ không nói với ai đâu. Nói đúng hơn là không thể nói được.”
Mano cười buồn rồi gãi đầu.
“Đi thôi nhỉ?”
“Vâng.”
Vừa ra khỏi khách sạn thì điện thoại của Mano đổ chuông. Sau cuộc trao đổi ngắn trên điện thoại, Mano nhìn Oribe.
“Tôi định rủ cậu đi ăn mì soba nhưng lại có việc rồi. Một cô vợ vừa bị giết tại chung cư.”
“Cô vợ trẻ ạ?”
“Không, trung niên rồi.” Mano nhếch mép cười. “Cầu mong thủ phạm không phải là thằng nhãi nào đó.”
“Hy vọng vậy.”
Mano nhảy lên taxi. Oribe nhìn theo rồi rời đi theo hướng ngược lại.