← Quay lại trang sách

Chương 49

(Nakai đang ở gầm đường tàu. Vẫn đang nghe điện thoại.)

(Mũ thì sao?)

(Vẫn đội.)

(Cứ tiến lại gần đi.)

Oribe bước ra khỏi trung tâm mua sắm trong lúc nghe đoạn trao đổi giữa Hisatsuka và Mano. Anh di chuyển lên cầu bộ hành, từ chính giữa cầu, anh nhìn xuống gầm đường tàu. Không thể nhìn ra được Nakai Makoto.

(Mano đây. Phát hiện thấy người trông giống Sugano. Ở trước cửa hàng quần áo cũ. Đội mũ len đen, đeo kính râm, quần áo màu xám.) Giọng của Mano.

(Nakai có phát hiện ra không?)

(Nakai đang nhìn về phía đó. Người có vẻ là Sugano đang tiến lại gần Nakai.)

(Nakai bỏ mũ ra chưa?)

(Chưa. Sao nó lại không bỏ mũ ra nhỉ?) Giọng Mano sốt ruột.

(Xác nhận diện mạo người kia. Có thể không phải.)

(Rõ!)

Oribe di chuyển ra tận chỗ cầu thang dẫn xuống trước cửa ga. Có rất nhiều người đang tiến về phía nhà ga từ gầm đường tàu. Cũng bằng ấy người đang đi theo chiều ngược lại. Mãi Oribe mới nhìn ra được Mano trong đám đông ấy.

Ngay sau đó, Oribe nghe thấy giọng của Mano. (Chính xác là Sugano.)

(Siết chặt vòng vây.) Giọng của Hisatsuka. (Bao vây xung quanh, đừng để đối tượng phát hiện.)

Từ sau cặp kính râm, Kaiji nhìn chằm chằm vào Makoto. Một nụ cười thoáng hiện lên trên môi Kaiji. Makoto nhớ ra Kaiji luôn giữ nét mặt như vậy kể cả lúc cưỡng hiếp lẫn lúc trừng phạt bạn bè.

“Ê.” Kaiji cất giọng trầm và cộc lốc. “Một mình hả?”

Makoto im lặng gật đầu. Miệng nó khô khốc. Trong khi cả người lại ướt đẫm mồ hôi.

“Tiền.” Kaiji chìa tay phải ra. “Mau đưa đây. Tao không muốn rề rà đâu.”

Trong đầu Kaiji chỉ nghĩ đến việc cướp tiền của Makoto. Vẫn giống như trước đây, Kaiji chỉ coi Makoto như một công cụ hữu dụng.

“Kaiji à…”

Makoto định nói cho Kaiji biết là có điều tra viên quanh đây. Làm vậy, nó sẽ bớt mang tiếng phản bội Kaiji. Có điều, nó sẽ bị cảnh sát trách mắng.

“Cái gì?” Kaiji nhíu mày.

“Không, không có gì.”

Makoto lắc đầu, thò tay vào túi quần. Nhưng nó sực nhớ là không cầm theo tiền để đưa cho Kaiji. Việc nó cần làm khi gặp Kaiji không phải đưa tiền mà là bỏ cái mũ đang đội trên đầu ra.

Makoto vội vàng đặt tay lên mũ. Đúng lúc chuẩn bị bỏ mũ ra thì nó nghe thấy tiếng hét.

“Oaaaaaaa…” Tiếng hét của một con thú đói chuẩn bị vồ lấy con mồi. Nó quay ra nhìn thì thấy một người đàn ông đang lao về phía nó và Kaiji. Mất một, hai giây để Makoto nhận ra ông ta là Ayumura và trên tay đang cầm một thứ giống như con dao.

Nhưng Kaiji đã cảm nhận được mối nguy hiểm sớm hơn Makoto. Nhờ thế mà Kaiji tránh được nhát chém của Ayumura chỉ trong gang tấc. Không những thế, Kaiji còn đưa ngay chân ra khiến Ayumura ngã ngửa. Con dao rơi xuống. Một con dao bầu. Kaiji nhanh chóng nhặt con dao lên.

Xung quanh có tiếng la hét. Mọi người đồng loạt dạt ra.

“Makoto, mày bán tao à?” Kaiji nhìn Makoto với gương mặt của quỷ dữ.

Makoto lắc đầu thật mạnh.

“Không phải, không phải.”

Kaiji nắm chặt con dao, tiến thêm một bước về phía Makoto. Nhưng ngay ở giây tiếp theo, như thể phát hiện điều gì, mặt Kaiji biến sắc, nó vội quay đầu chạy mất.

Makoto chưa kịp định thần thì thấy có người lao ra từ bên cạnh nó. Là Mano. Các điều tra viên từ những chỗ khác cũng xuất hiện, đuổi theo Kaiji.

Ayumura vẫn đang nằm dưới chân Makoto. Ông ta rên rỉ, chuẩn bị đứng dậy thì một người đàn ông lao tới tóm vào cánh tay ông ta. Từ thái độ đó, Makoto đoán người đàn ông này cũng là điều tra viên.

“Ông bị điên à, tự nhiên lại xen vào.” Tay điều tra viên nói như quát.

Đứng bên dưới cầu thang của cầu bộ hành, Nagamine nhận thấy có sự bất thường trong đám đông. Dòng người đang đi tản mát bỗng dừng lại và nhìn theo một hướng, thậm chí họ còn dạt sang một bên như để tránh thứ gì đó.

Rồi một thanh niên lao ra từ giữa đám đông đó. Trên tay có thứ gì đó sáng loáng.

Tuy nhiên, Nagamine nhanh chóng rời mắt khỏi thứ tên đó đang cầm. Nhìn thấy mặt tên đó, toàn thân gã run lên.

Kia chắc chắn là Sugano Kaiji. Gương mặt mà đêm nào gã cũng nhìn với sự căm hận và đau buồn.

Có vài người đàn ông đuổi theo Sugano. Nagamine nhận ra ngay đó là các điều tra viên. Họ đang cố bắt Sugano.

Nagamine ngồi thụp xuống, với tay xuống dưới gầm cầu thang. Ở đó có cây súng săn bọc trong giấy gói quà.

Oribe phục sẵn ở giữa cầu thang dẫn lên cầu bộ hành. Nhìn Sugano Kaiji chạy, anh đoán thế nào nó cũng chạy lên cầu bộ hành. Nếu không lên cầu thì Sugano chỉ còn cách là vào nhà ga. Mà như thế thì chẳng khác nào đi vào ngõ cụt.

Nhưng Sugano lại có một hành động nằm ngoài dự đoán. Tới trước cửa ga, trông thấy một cô bé đang đứng thất thần, Sugano bèn túm tay cô bé, kéo về phía mình. Nó kề con dao vào cổ cô bé.

“Đừng có lại gần. Tao sẽ giết con bé.” Giọng nói giận dữ của Sugano vang lên.

Wakako vừa ra khỏi ga Ueno. Cô đang mải nghĩ nên làm gì tiếp theo thì thấy trước mắt xảy ra một sự việc khó tin. Chân cô khựng lại, bất động.

“Tao đã bảo đừng có lại gần cơ mà. Lùi ra sau. Lùi nữa đi. Tao sẽ giết con bé thật đấy.”

Một thanh niên đang xốc nách một cô bé có vẻ là học sinh cấp hai, tay còn lại khua khua con dao. Đám đông đứng nhìn tên đó từ xa. Mấy người đứng trước đám đông có lẽ là điều tra viên, hễ có cơ hội là họ lại áp sát tên kia.

“Đừng làm chuyện vô ích. Cậu biết làm vậy cũng không thoát được đâu. Thả cô bé đó ra.” Người đàn ông đứng tuổi mặc vest tuy nói lớn tiếng nhưng giọng điệu vẫn thể hiện sự xoa dịu.

“Im đi. Makoto! Mày ra đây. Mày nhớ đấy. Tao sẽ không tha cho mày đâu.” Tên đó gào lên. Wakako không biết Makoto là ai. Nhưng cô chắc chắn tên kia là Sugano.

Vậy còn Nagamine… Cô dáo dác nhìn quanh.

Chắc chắn Nagamine đang ở đây. Anh đang lẫn trong đám đông và theo dõi tình hình. Đến giờ anh vẫn không từ bỏ việc trả thù ư? Vẫn đang tìm kiếm cơ hội bóp cò súng trong tình huống này?

Những người hiếu kỳ bắt đầu tập trung lại. Thế này thì khó mà tìm được Nagamine.

Cảm giác tuyệt vọng trào dâng, Wakako đưa mắt nhìn về phía cầu bộ hành. Đúng lúc ấy, cô trông thấy một người đàn ông bước ra từ gầm cầu thang.

Nagamine cảm giác như ông trời đã giúp gã. Nếu Sugano bị nhiều cảnh sát bao vây thì gã không thể nhằm bắn vào Sugano. Tuy nhiên Sugano lại đang giữ một con tin và cố gắng kháng cự đến cùng. Nhờ vậy cảnh sát không lại gần Sugano, nguy cơ những người vô can bị liên đới cũng giảm.

Trông có vẻ cảnh sát không quá sốt sắng muốn bắt ngay Sugano. Ngay cả điều tra viên đang thuyết phục Sugano cũng tương đối bình tĩnh. Chắc họ nghĩ tới bước này rồi thì chỉ còn là vấn đề thời gian.

“Đứng yên. Các người đừng có lại gần tôi.” Sugano vẫn tiếp tục hét lên.

Đúng là thằng ngu! Nagamine thầm nghĩ. Tình hình này thì vùng vẫy cũng vô ích thôi. Đến trẻ con cũng hiểu điều đó. Trước bàn dân thiên hạ, rồi bấy nhiêu cảnh sát bao vây thế kia thì sao mà thoát được.

Một lần nữa, Nagamine cảm thấy rốt cuộc thì Sugano cũng chỉ là một thằng bé ngang bướng, hay cáu kỉnh, cứ thế lớn lên mà không được trang bị chút kiến thức xã hội nào. Nó nghĩ chỉ cần tức giận, la hét, quẫy đạp thì mọi người xung quanh sẽ nghe theo.

Sinh mạng của Ema đã bị cướp đi bởi một tên như thế. Như một đứa trẻ muốn có món đồ chơi, thằng bé này cũng chỉ cần đồ chơi tình dục. Với nó, Ema thậm chí còn chẳng là con người.

Tầm nhìn của Nagamine nhanh chóng thu hẹp lại. Giờ trong mắt gã chỉ còn có Sugano. Thậm chí gã chẳng để ý tới cô bé mà Sugano đang giữ làm con tin. Cùng lúc, tai gã không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.

Oribe vẫn đang ở trên cầu thang dẫn lên cầu bộ hành. Anh đang quan sát tình hình.

Lúc này không được phép lơ là. Nhưng cũng không cần nóng vội. Không phải hung thủ đang cố thủ ở đâu đó, xung quanh lại có rất nhiều điều tra viên. Sugano không thể thoát được.

Điều mà đội điều tra muốn tránh nhất là làm con tin bị thương. Chỉ cần một vết xước nhỏ thôi là cảnh sát sẽ bị quy trách nhiệm. Sở dĩ Mano và các điều tra viên khác không vội vã cũng vì nghĩ trước sau Sugano sẽ đầu hàng nên chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.

Oribe nhìn đồng hồ. 8 giờ 15 phút. Liệu Sugano trụ được bao lâu? Oribe đoán cùng lắm là 30 phút. Trong tình trạng phải giữ chặt một cô bé thì tới chừng đó là kiệt sức rồi. Sugano sẽ bỏ cuộc hoặc buông cô bé ra và chạy. Oribe chỉ nghĩ đến trường hợp Sugano chạy trốn.

Oribe chỉ nhìn vào Sugano. Chính vì thế mà anh phát hiện một người đàn ông đi ra từ gầm cầu thang ngay dưới chỗ anh đứng hơi muộn. Mãi sau anh mới quay sang nhìn nhưng lại không nhận ra người đó có liên quan tới vụ án.

Khi Oribe phát hiện trên tay người đàn ông có cây gậy màu đen thì cũng là lúc có tiếng hét khó hiểu từ đám người hiếu kỳ xung quanh.

(Nagamine. Nagamine xuất hiện. Ở dưới cầu bộ hành.) Oribe vừa hét vào bộ đàm vừa chạy xuống cầu thang.

Tuy nhiên, thông báo này không cần thiết. Bởi lẽ Nagamine đang lăm lăm khẩu súng săn, chậm rãi tiến về Sugano như thể đó là thứ duy nhất anh ta nhìn thấy.

Đám người vừa tụ lại vì tò mò cũng hét lên thất thanh rồi bỏ chạy ngay khi nhìn thấy nòng súng màu đen. Các điều tra viên lập tức án binh bất động. Bởi lẽ, nếu bất cẩn tiến lại, Nagamine mà nổ súng thì hỏng chuyện.

Người Sugano Kaiji đông cứng lại, gương mặt hiện rõ sự ngạc nhiên và sợ hãi.

Có vẻ Sugano bắt đầu buông tay nên cô bé trượt khỏi cánh tay của Sugano và chạy về phía Mano.

Nhưng Sugano không có thời gian để nhìn theo cô bé. Nó đang mở to mắt nhìn Nagamine.

Sugano như bừng tỉnh. Ngay sau đó, nó quay người chạy ù đi.

Không xong rồi, Oribe nghĩ. Nagamine giơ khẩu súng lên.

Ema… Nagamine thầm hét lên trong lòng lúc nhằm vào lưng Sugano Kaiji qua ống ngắm.

Bố chuẩn bị trả thù cho con đây. Chính tay bố sẽ đào hố chôn kẻ đã hành hạ con, phá hoại cuộc đời đáng lẽ sẽ rất vui vẻ của con, kẻ đã cướp đi sinh mạng con. Bố muốn giết kẻ đó theo cách tàn bạo hơn nhưng bố chỉ nghĩ ra được cách này. Xin lỗi con nhé. Giết tên đó xong, bố sẽ đến với con. Ở thế giới bên kia, hai bố con mình sẽ sống vui vẻ. Bố sẽ không bao giờ để con một mình nữa. Bố sẽ không bao giờ để con phải sợ hãi.

Nagamine giữ yên nòng súng. Con mồi đang chạy thoát. Nhưng tốc độ của con người chẳng ảnh hưởng gì tới gã. Gã cũng chẳng để mắt tới những chuyển động xung quanh. Gã không nghe thấy âm thanh hay giọng nói nào hết. Tinh thần gã đang rất tập trung. Gã dồn lực vào ngón tay đang đặt trên cò súng…

Đúng lúc đó.

“Anh Nagamine!”

Một giọng phụ nữ vọng tới, phá tan thế giới vô thanh. Ống ngắm rung theo độ vang của giọng nói.

Nagamine bấn loạn. Gã không biết giọng nói đó của ai, tại sao gã chỉ nghe thấy giọng đó.

Nhưng không có thời gian để suy nghĩ. Sugano đang chạy trốn. Nó chuẩn bị chạy vào tòa nhà bên cạnh. Nagamine nhắm lại mục tiêu.

Ema ơi… bố bắn đây…

Rồi gã bóp cò…