← Quay lại trang sách

Chương 1 Cặp song sinh

“Ta đã quyết định rồi. Không bàn nữa”, người đàn ông ngồi bên bàn làm việc cất tiếng. Nói chưa xong ông đã lại cúi xuống với cuốn sách. Hai đứa con rời phòng và đóng cửa lại.

“Cha không muốn chứa bọn mình ở nhà nữa”, cậu trai càu nhàu. “Cha không cần biết bọn mình muốn gì.”

“Cái đó thì đã quá rõ”, giọng cô con gái vang lên. “Ngoài đống sách và những cuộn giấy ra thì cha chẳng để ý đến chuyện gì cả.”

Cậu con trai đấm mạnh vào tường. “Nhưng anh không muốn trở thành hiệp sĩ! Thứ anh muốn làm là một pháp sư tài ba! Anh muốn giết quỷ trừ ma và muốn chu du với các thần linh...”

“Thế anh nghĩ em đây mà muốn thành một quý bà chắc?” em gái của cậu hỏi. “Đi chậm thôi, Alanna”, giọng cô cao thé lên giả làm một bà cô dạy phong cách quý tộc. “Ngồi im, Alanna. Giữ thẳng bờ vai, Alanna. Như thể em không còn chuyện gì tốt hơn để mà làm nữa!” cô bé nóng nảy đi đi lại lại. “Phải có một lối thoát chứ.”

Cậu liếc nhanh về phía em. Thom và Alanna von Trebond là một cặp song sinh. Cả hai đều có mái tóc đỏ rực và đôi mắt tím, đối với đa phần người ngoài họ chỉ khác nhau duy nhất ở độ dài của mái tóc. Hai gương mặt và hai thân hình giống nhau như hai giọt nước.

“Thôi, chấp nhận đi!” Thom nói với Alanna. “Ngày mai em lên đường vào tu viện, còn anh thì xuống cung điện. Chả thay đổi gì được đâu.”

“Tại sao chỉ mình anh được hưởng tất cả những trò vui đó?” cô em than phiền. “Người ta sẽ dạy em may vá và khiêu vũ, còn anh thì được học đâm giáo và múa gươm và...”

“Thế em nghĩ là anh thích những thứ như thế sao?” cậu anh thét lên. “Anh căm thù cái cảnh phải ngã xuống và phải đánh phải đập vào một cái gì đó! Chính em mới là người thích những thứ như thế, không phải anh!”

Cô em cười. “Lẽ ra anh phải là Alanna mới đúng. Bọn con gái bao giờ cũng được người ta dạy pháp thuật.” Và một suy nghĩ vụt nảy ra trong trí não như một tia chớp, khiến cô bất giác há mồm lấy hơi như người ngộp thở. “Thom! Em có sáng kiến này!”

Nét mặt cô em cho Thom biết, Alanna lại thêm lần nữa nảy ý tưởng điên rồ. “Sáng kiến gì?” cậu hỏi vẻ nghi ngờ.

Alanna nhìn quanh và khi tin chắc là hành lang không có người đầy tớ nào, cô thổ lộ. “Ngày mai cha sẽ đưa cho chúng ta hai lá thư, một gửi cho người đào tạo tiểu đồng, và một gửi cho những người trong tu viện. Vì anh có thể giả chữ của cha nên anh sẽ viết hai lá thư mới, nói bọn mình là hai anh em trai sinh đôi. Anh vào tu viện, mang lá thư viết rằng người ta cần đào tạo anh thành pháp sư. Anh biết đấy, các Con Gái Của Nữ Thần dạy pháp thuật cho bọn con trai. Chừng nào anh lớn hơn, họ sẽ gửi anh đến chỗ các thầy tế. Còn em thì vào cung điện và học thành hiệp sĩ!”

“Em điên rồi!” Thom phản đối. “Thế còn tóc em thì sao? Em đâu thể cởi truồng ra mà bơi. Rồi em sẽ dần biến thành một cô thiếu nữ, em biết rồi đấy. Ngực em và những thứ khác sẽ to ra.”

“Tóc thì em cắt ngắn”, Alanna đáp. “Mà ngoài ra... ừ thì, chừng nào tới lúc đó em sẽ xử lý những chuyện còn lại.”

“Thế còn Coram và Maude? Hai người đó sẽ đi cùng bọn ta và họ phân biệt rõ hai đứa mình. Cả hai biết bọn mình không phải là anh em trai sinh đôi.”

Alanna cắn cắn ngón tay cái và cân nhắc một hồi. Cuối cùng cô tuyên bố: “Em sẽ nói với Coram là nếu chú ấy để lộ điều gì là bọn mình sẽ giở pháp thuật. Chắc như thế là đủ rồi, vì chú ấy rất ghét pháp thuật. Còn với cô Maude có lẽ mình nói chuyện thẳng.”

Thom nhìn xuống hai bàn tay mình và cân nhắc. “Em nghĩ bọn mình làm được không?” cậu thì thào.

Alanna nhìn gương mặt đầy hy vọng của cậu anh trai sinh đôi. Một phần trong cô như muốn dừng lại trước khi sự việc đi quá xa, nhưng cái phần này chẳng lấy gì làm lớn lắm. “Được chứ, nếu anh không mất bình tĩnh”, cô giải thích. Và nếu em cũng không mất bình tĩnh, cô nghĩ thầm.

“Thế còn cha?” Thom lúc này đã đưa ánh mắt ra xa và thấy Thành Phố Thánh Thần hiện lên.

Alanna lắc đầu. “Chỉ cần mình đi khỏi nơi đây là cha sẽ quên ngay bọn mình.” Cô liếc xéo về phía Thom. “Anh có thật muốn thành pháp sư không?” cô hỏi gặng. “Chúng ta sẽ phải học và lao động nhiều năm trời, anh có đủ can đảm không?”

Thom giơ tay kéo thẳng tà áo choàng. Ánh mắt cậu lạnh tanh. “Nói cho anh biết phải làm thế nào!”

Alanna gật đầu. “Đi thôi! Bọn mình tìm cô Maude!”

***

Cô thầy lang Maude của làng im lặng nghe hai anh em trình bày ý định. Khi Alanna nói xong, cô quay người và nhìn trân trân một lúc lâu ra phía ngoài. Mãi rồi cô mới xoay lại với cặp song sinh.

Cả hai không biết rằng Maude đang gặp khó khăn. Cô đã dạy cho chúng tất cả những pháp thuật của mình. Cả hai đều đủ khả năng học nhiều hơn nữa, nhưng vùng Trebond không có người thầy nào khác. Thom muốn tận hưởng sức mạnh pháp lực của cậu ta cho đến giọt cuối cùng, nhưng cậu ta không dễ ưa người khác. Cả đối với Maude, cậu ta cũng chỉ nghe lời vì nghĩ rằng cô còn có thể dạy thêm cho cậu điều gì đó. Còn với Coram - người trưởng thành thứ hai chăm lo cho hai anh em - thì Thom chỉ có lòng căm thù, bởi Coram nhiều lần khiến cậu phải thẹn thùng, ngượng ngập. Người duy nhất mà Thom yêu mến ngoài bản thân mình là Alanna. Cô Maude nghĩ về Alanna và bất giác thở dài. Cô bé thật khác với cậu anh. Alanna sợ pháp lực của bản thân mình. Người ta phải ép Thom đi săn; còn với Alanna người ta phải dùng mưu mẹo và tài thuyết phục mới nài xin được cô thử các câu thần chú. Maude đã vui sướng chờ mong cái ngày có người khác thay mình quan tâm đến đôi trẻ này. Thế mà giờ lại có vẻ như thánh thần muốn dùng cặp song sinh để thử cô lần chót.

Người đàn bà lắc đầu. “Nếu không được giúp đỡ, ta không thể đưa ra một quyết định lớn lao như thế. Ta phải gắng nhìn vào lửa.”

Thom nhăn trán. “Thế mà cháu cứ tưởng cô không làm được chuyện đó, tưởng cô chỉ biết chữa bệnh thôi?”

Maude giơ tay lau mồ hôi trán. Người phụ nữ đang sợ. “Cháu không cần quan tâm đến chuyện ta làm được gì và không làm được gì”, cô gằn giọng.” Alanna, đi kiếm gỗ. Thom, kiếm cỏ mã tiên.”

Hai anh em vội vàng làm theo lệnh. Alanna là người quay trở lại trước và đặt gỗ thêm vào đống lửa đang cháy. Một chút sau Thom cũng về với những nhánh lá mã tiên có pháp thuật.

Maude quỳ xuống trước đống lửa, ra hiệu cho cặp song sinh quỳ hai bên, sát vào cô. Người phụ nữ cảm nhận rõ từng dòng mồ hôi đang chảy dọc sống lưng. Những dòng mồ hôi sợ hãi. Người mạo hiểm thử những pháp thuật không được thần linh cho phép thường phải chết những cái chết đớn đau khủng khiếp. Maude câm nín gửi một lời cầu xin tới Đức Mẹ Tối Cao và nguyện sẽ làm việc thiện tới cuối đời, nếu Đức Mẹ giúp cô an toàn vượt qua chuyện này.

Người đàn bà ném những nhánh cỏ vào lửa và hai làn môi bắt đầu câm nín chuyển động, tạo thành từng từ trong câu thần chú. Chầm chậm, sức mạnh của cô và cặp song sinh chuyển dần sang ngọn lửa. Những lưỡi lửa chuyển màu xanh lục từ pháp lực của Maude và chuyển tím từ pháp lực của cặp trẻ song sinh. Người phụ nữ lấy hơi thật sâu, tóm lấy hai bàn tay trái của hai anh em rồi ấn vào lửa. Quyền lực phi dọc hai cánh tay lên cao. Thom thốt ra một tiếng thét và oằn người dưới cảm giác đau của pháp thuật, thứ pháp thuật mỗi lúc một chảy nhiều hơn nhiều hơn vào cơ thể cậu. Alanna cắn chặt môi, cắn cho tới khi môi dưới chảy máu, chống chọi nỗi đau bằng kiểu riêng của mình. Đôi mắt Maude mở lớn và như hóa thành trống rỗng, tay giữ chặt trong lửa hai bàn tay của cặp song sinh.

Đột ngột, Alanna nhăn trán. Giữa những lưỡi lửa bốc lên một hình ảnh. Không thể như thế được, Alanna đâu phải là người muốn “nhìn”. Vì Maude là người nói câu thần chú, nên lẽ ra chỉ cô ấy mới được phép nhìn thấy chứ. Nhưng ngược lại tất cả các quy tắc pháp thuật mà Alanna đã học, hình ảnh kia mỗi lúc một lớn hơn và lan rộng ra. Đó là một thành phố được xây dựng hoàn toàn bằng một thứ đá đen óng ánh. Alanna cúi về phía trước, nheo mắt nhìn cho rõ hơn. Cô bé chưa bao giờ thấy một thứ như thế. Ánh nắng mặt trời cháy bỏng trên những khoảng tường và những tháp canh óng ánh. Alanna thấy sợ - sợ hơn bất cứ lúc nào...

Cô Maude đột ngột buông tay cặp song sinh. Hình ảnh biến mất. Alanna thấy người lạnh toát và bối rối cùng cực. Đó là thành phố gì vậy?

Nó nằm ở đâu?

Thom giơ tay xăm soi thật kỹ. Không một vết bỏng, thậm chí một vệt sẹo cũng không. Không một dấu vết cho người ta biết là cô Maude đã giữ tay anh em họ suốt mấy phút liền trong lửa.

Maude ngã ngồi ra phía sau. Người phụ nữ đột ngột trông già sọm và mỏi mệt. “Ta đã nhìn thấy nhiều thứ mà ta không hiểu nổi”, cuối cùng cô nói. “Rất nhiều thứ...”

“Cô có nhìn thấy thành phố không?” Alanna hỏi.

Maude ném sang cô học trò một cái nhìn thấu suốt. “Cô không nhìn thấy thành phố.”

Thom cúi về phía trước. “Em nhìn thấy cái gì hả?” giọng cậu đầy nôn nóng, “nhưng cô Maude mới là người đọc thần chú mà...”

“Không!” Alanna nóng nảy đáp. “Em không nhìn thấy gì hết! Không thấy gì hết!”

Thom quyết định sẽ hỏi em gái sau, khi nó không còn sợ hãi như bây giờ. Cậu quay sang với cô Maude. “Sao, bây giờ thế nào?” Cậu hỏi.

Cô thầy lang thở dài. “Thôi được. Ngày mai cô sẽ cùng Thom đi tới Thành Phố Thánh Thần.”

Tờ mờ sáng hôm sau, huân tước Alan đưa cho mỗi đứa con một lá thư dán kín và ban cho chúng lời chúc phúc, trước khi cho gọi Coram và Maude vào để giao nhiệm vụ. Coram vẫn chưa biết tí gì về kế hoạch đã bị thay đổi. Alanna không định cho chú biết trước khi họ đã đi thật xa Trebond.

Sau khi huân tước Alan cho hai người lui ra, Maude đưa hai anh em về phòng Alanna. Coram xuống dưới nhà chuẩn bị ngựa. Thật nhanh, những bức thư được mở ra.

Huân tước Alan trao con trai ông vào tay công tước Gareth von Naxen, và trao con gái cho Nữ Cả của tu viện. Cứ ba tháng ông sẽ gửi tiền sinh sống cho hai đứa con, và điều này sẽ tiếp diễn cho tới khi các pháp sư coi là đã có thể gửi chúng trở về nhà. Huân tước rất bận rộn với công việc nghiên cứu của mình và tin tưởng hoàn toàn vào ngài công tước cũng như bà Nữ Cả. Ông mang nợ họ về chuyện này rất nhiều, ông là huân tước Alan von Trebond.

Những lá thư như thế năm nào cũng được gửi rất nhiều vào tu viện và cung điện. Tất cả các cô gái con nhà quý tộc đều được học trong tu viện cho tới năm 15 hay 16 tuổi, sau đó sẽ vào triều đình tìm chồng. Con trai cả nhà quý tộc thì vào cung điện của nhà vua để học thuộc những nghĩa vụ và khả năng của một hiệp sĩ. Những đứa con trai khác có thể theo anh mình vào cung điện hoặc có thể đến tu viện Các Con Gái Nữ Thần, sau đó sang tu viện của các thầy tế học tôn giáo hay pháp thuật.

Thom là chuyên gia trong việc giả chữ cha. Cậu viết hai lá thư mới, một đưa cho “Alan”, lá thư kia cho bản thân. Alanna đọc chúng thật kỹ. Cô bé nhẹ nhõm thở ra khi thấy giữa sản phẩm của Thom và thư gốc không có lấy một sự khác biệt nào. Cậu anh hai vừa cười vừa ngả người ra lưng ghế. Cậu biết, phải vài năm nữa thì vụ này mới bị phát hiện.

Trong khi Thom chui vào làn váy phi ngựa của con gái, Maude đưa Alanna sang phòng thay quần áo. Sơ-mi, quần cưỡi ngựa và đi ủng. Rồi Maude cắt tóc cho cô.

“Cô phải nói với con chuyện này”, Maude giải thích khi lọn tóc đầu tiên rơi xuống đất.

“Chuyện gì ạ?” Alanna hồi hộp hỏi.

“Con có năng khiếu chữa bệnh.” Chiếc kéo vẫn tiếp tục làm công việc của nó. “Năng khiếu của con lớn hơn nhiều so với năng khiếu của ta, lớn hơn năng khiếu của tất cả những người mà ta đã gặp. Và con còn có những pháp lực khác, rồi con sẽ học được cách bắt chúng phục vụ mình. Nhưng chữa bệnh là việc quan trọng nhất. Đêm hôm qua ta vừa có một giấc mơ. Một lời cảnh báo, rõ ràng và mạnh mẽ như thể các vị thần linh gào vào tai ta.”

Tưởng tượng ra bức tranh đó, Alanna mím môi nén một tiếng cười.

“Người ta không được phép cười cợt về các thần linh”, Maude nghiêm khắc dạy dỗ, “nhưng rồi con sẽ còn học ra điều này.”

“Như thế có nghĩa là gì ạ?”

“Thôi, quên chuyện đó đi. Nghe này! Con có nghĩ đến tất cả những mạng sống mà con sẽ cướp đi, khi con lên đường lập những chiến công lớn?”

Alanna cắn môi. “Không ạ”, cô bé thú nhận.

“Ta cũng đã đoán thế. Con chỉ nhìn thấy vinh quang. Nhưng trên đường tới vinh quang người ta phải cướp đi những mạng sống và để lại những gia đình không cha. Và đau khổ. Hãy suy nghĩ kỹ trước khi chiến đấu. Hãy nghĩ đến những người là đối thủ của mình, dù chỉ vì lý do rằng một ngày nọ con sẽ gặp một đối thủ ngang tài. Và nếu muốn trả giá cho những mạng sống mà con cướp đi, hãy sử dụng khả năng chữa bệnh của mình. Hãy sử dụng nó bất cứ lúc nào có thể, còn bằng ngược lại, suốt nhiều trăm năm trời, con sẽ không giải phóng nổi linh hồn của mình ra khỏi những kẻ đã chết, những kẻ mà con phải chịu trách nhiệm. Chuyện chữa bệnh đáng trọng hơn chuyện giết người. Mà con lại có năng khiếu trong cả hai chuyện này, và chỉ Đức Mẹ Tối Cao mới biết nguyên nhân.” Thật nhanh, cô Maude chải mái tóc đã được cắt ngắn của Alanna. “Hãy đội mũ trùm đầu lâu hơn một chút, nhưng chắc ngoài Coram ra ai cũng sẽ tưởng con là Thom.”

Alanna nhìn trân trân vào gương. Hai con mắt tím trên một gương mặt nhợt nhạt, đây chính là Thom, người anh sinh đôi. Lặng lẽ cười, Alanna quấn lần áo choàng quanh người. Rồi vừa ném một cái nhìn cuối vào cậu con trai trong gương, cô bé vừa theo cô Maude bước ra với khoảng sân trong của lâu đài. Coram và Thom đã chờ sẵn trên mình ngựa. Thom đưa tay chỉnh tà váy cưỡi ngựa và nháy mắt về phía em.

Đúng lúc Alanna muốn trèo lên con Pummel thì cô Maude giữ cô lại. “Hãy chữa bệnh, bé con của ta!” người phụ nữ nói nhỏ nhưng thúc hối. “Hãy hết lòng chữa bệnh, nếu không con sẽ phải trả giá. Các thần linh muốn người ta sử dụng năng khiếu của mình.”

Alanna phi mình lên yên cương và vuốt ve con Pummel bằng một bàn tay an ủi. Con Pummel cảm nhận là nó đang chở nhân vật dễ thương hơn trong cặp song sinh nên bình tĩnh trở lại. Những lần Thom cuỡi nó, con ngựa luôn giở chứng và đã có lần nó ném đuợc Thom xuống đất.

Bốn người giơ tay vẫy chào gia nhân đang tụ tập cho cuộc chia tay. Chầm chậm, họ thúc ngựa đi qua cánh cổng lâu đài, và Alanna dồn sức khoác cho mình bộ mặt ủ rũ mà Thom sẽ có vì bị cử vào cung điện. Thom cúi nhìn đôi tai ngựa, che mặt dưới vành mũ. Ai cũng biết tâm trạng cặp song sinh khi bị gửi khỏi nhà. Thế rồi con đường dẫn vào lâu đài đột ngột biến mất, chuyển thành nền đất trơ đá, đầy cỏ dại. Họ sẽ phải phi ngựa suốt một ngày trời qua những cánh rừng hoang vu của dãy núi Grimhold, một dạng đường biên giới tự nhiên giữa hai vương quốc Tortall và Scanra. Cặp song sinh hiểu rõ vùng này. Và mặc dù những người dân phía Nam coi đây là một khu tăm tối và thù địch, nhưng đó vẫn là quê hương của Alanna và Thom, mãi mãi, không bao giờ thay đổi.

Đến gần trưa thì họ tới ngã ba, nơi đường của xứ Trebond gặp Đường Chính. Con Đường Chính được quân lính của nhà vua canh giữ, dẫn ngược lên phía Bắc, đến thành phố xa xăm của các thần linh. Đó là con đường mà Thom và cô Maude sẽ đi. Alanna và chú Coram sẽ xuống phía Nam, tới thủ đô Corus và vào cung điện hoàng gia.

Hai người hầu thúc ngựa đi tách ra một quãng để từ biệt nhau và cũng để hai anh em có cơ hội chia tay thân mật. Giống như Alanna và Thom, chú Coram và cô Maude cũng sẽ không gặp nhau trong nhiều năm tới. Maude rồi sẽ quay về Trebond, nhưng Coram thì ở lại bên Alanna trong cung điện, hầu hạ cô suốt thời gian học tập.

Alanna nhìn anh trai mỉm cười. “Đến lúc rồi”, cô nói.

“Mong sao anh có thể chúc cho em vui vẻ ở chỗ đó”, Thom nói thẳng, “nhưng anh không thể tưởng tượng được có người nào thích thú nổi với vụ học làm hiệp sĩ. Mặc dầu vậy, anh chúc em may mắn. Nếu phát hiện ra vụ này, họ sẽ lột da hai đứa mình.”

“Sẽ không ai phát hiện ra đâu, anh yêu ạ.” Alanna cầm lấy đôi bàn tay ấm áp của cậu anh. “Chúc may mắn, Thom. Can đảm lên nhé!”

“Rồi em sẽ trải qua không biết bao nhiêu là cuộc thi”. Thom nghiêm trang nói. “Em mới là người cần phải can đảm.”

“Em sẽ vượt qua được thôi”, Alanna nói. Cô biết, đó là những lời lẽ dũng cảm, hầu như liều lĩnh, nhưng nét mặt Thom trông như thể anh đang rất cần nghe những lời như thế. Cả hai thúc ngựa quay đi, hợp nhóm với hai người lớn tuổi.

“Đi nào, ta lên đường!” Coram lẩm bẩm về phía Alanna.

Maude và Thom rẽ sang nhánh trái của Đường Chính, Alanna và Coram đi nhánh phải. Đột ngột, Alanna kìm ngựa dừng lại lần nữa, xoay người ngắm anh trai đang phi đi. Cô chớp chớp mắt, ngăn được dòng lệ sắp chảy ra nhưng không xua được cái nắm đấm vô hình đang nằm nghẹn trong họng. Một thứ gì đó cho cô biết, khi họ gặp lại nhau Thom sẽ trở thành một người hoàn toàn khác. Cô thở dài và cho ngựa quay trở lại hướng đi xuống thủ đô.

Coram xị mặt xuống và thúc con ngựa thiến to lớn cất bước. Người đàn ông không vui thú chút nào với cái nghĩa vụ phải đi đến cung điện cùng một cậu trai ẻo lả ủy mị. Ngày trước Coram vốn là chàng lính dũng cảm nhất trong đoàn quân của nhà vua, và tới đây thì con người dũng cảm đó sẽ phải giơ mặt ra cho mọi người cười giễu. Rồi ai cũng sẽ thấy Thom hoàn toàn không phải là một chiến binh, và người chịu trách nhiệm giảng dạy cho cậu ta những khái niệm căn bản nhất của nghề chiến trận là Coram Amythesson này rồi sẽ bị người ta trút mọi tội lỗi lên đầu. Người lính già im lặng phi ngựa hàng tiếng đồng hồ, đuổi theo những suy nghĩ u ám, và cũng vì ủ rũ quá mức mà không nhận ra rằng Thom, vốn bình thường chỉ sau một tiếng đồng hồ cưỡi ngựa đã bắt đầu than vãn, hôm nay lại không nói nửa lời.

Coram đã học nghề thợ rèn, nhưng trước kia chú vốn là một trong những lính bộ binh tốt nhất của nhà vua, cho tới khi quay trở lại lâu đài Trebond và làm một nô lệ mang vũ khí. Người đàn ông rất muốn lại được làm lính của nhà vua, nhưng không phải trong cái tình cảnh này, nơi sẽ bị mọi người cười vào mặt vì có cậu chủ là một tay đớn hèn. Tại sao Alanna không phải là con trai nhỉ? Cô bé ấy mới thật sự là một chiến binh bẩm sinh. Thuở đầu, Coram chỉ trở thành thầy giáo của Alanna vì một cặp song sinh thường được học chung mọi môn, ngay cả khi người ta chỉ muốn dạy cho một đứa. Cặp song sinh tội nghiệp đâu có mẹ. Sau này, chú Coram mới bắt đầu cảm thấy thích thú với việc dạy dỗ Alanna. Cô bé học nhanh và tốt hơn anh trai rất nhiều. Giống như bao lần trước, Coram Smythesson cứ thầm ao ước giá mà lúc này mình đang được theo cô chủ về kinh.

Người đàn ông hoàn toàn không biết mình đang đứng sát cái nguyện vọng kia biết bao nhiêu. Mặt trời cháy trên đỉnh đầu họ, báo hiệu giờ ăn trưa đã đến. Coram cục cằn ra lệnh cho đứa bé đang được quấn kín trong lần áo choàng, cả hai xuống ngựa bên một khoảng rừng thưa cạnh đường. Người lính già lôi từ một túi yên cương ra bánh mì và pho mai, bẻ một phần đưa cho đứa bé.

Tiếp đó, ông rút bầu rượu vang từ túi yên cương xuống. “Khi trời tối là bọn mình sẽ đến quán ăn, nếu không muốn nói là sớm hơn”, chú lẩm bẩm. “Cho tới lúc đó thì chỗ này là đủ rồi.”

Alanna cởi lần áo choàng nặng nề. “Cháu không phản đối.”

Coram bị sặc và phun đầy một miệng chất lỏng lên mặt đường. Alanna phải gõ thật mạnh lên lưng thì chú mới thở được.

“Rượu mạnh hả?” người đàn ông thì thầm và nhìn trân trân vào bầu rượu. Thế rồi chú quay lại với vấn đề cấp thiết hơn. “Lạy Thần Đêm!” chú gầm lớn và trên mặt nổi lên vô số vết tím. “Chúng ta sẽ phi ngựa quay trở lại lâu đài ngay lập tức, và khi về đến nhà thì ta sẽ đánh nát đít cháu ra! Cái thằng quỷ con là anh cháu ở đâu rồi?”

“Chú Coram, chú bình tĩnh đi nào”, cô nói. “Chú uống một ngụm đi.”

“Ta không muốn uống iếc gì hết!” Coram nổi trận lôi đình. “Ta chỉ muốn dần cho hai đứa nát xương ra, cho tới khi da tuột khỏi thịt!” quá giận, người lính già bất giác tu một ngụm lớn.

“Thom cùng cô Maude đi tới Thành Phố Thánh Thần”, Alanna giải thích. “Cô Maude cho rằng chúng cháu làm như thế là đúng.”

Coram lẩm bẩm mắng mỏ. “Dĩ nhiên rồi, cái con mẹ phù thủy đó bao giờ mà chẳng đồng ý với hai phù thủy nhóc nhà tụi bay. Thế cha hai đứa nghĩ gì hả?”

“Hoàn toàn không có lý do để cha cháu biết chuyện này”, Alanna nói. “Chú Coram, chú biết đấy, Thom đâu có muốn trở thành hiệp sĩ. Ít nhất thì cháu cũng biết như thế.”

“Ta hoàn toàn không quan tâm, liệu hai đứa muốn trở thành gấu làm trò hay là không!” Coram tuyên bố và uống tiếp một ngụm rượu. “Cháu là con gái!”

“Chẳng ai cần phải biết chuyện đó.” Alanna cúi về phía trước.

Gương mặt nhỏ bé đầy căng thẳng. “Từ giờ trở đi cháu là Alan von Trebond, đứa em của một cặp con trai song sinh. Cháu sẽ thành hiệp sĩ và Thom sẽ thành pháp sư. Việc sẽ xảy ra như thế. Cô Maude đã nhìn vào lửa hộ bọn cháu.”

Coram nhanh lẹ dùng bàn tay phải làm dấu thánh. Pháp thuật khiến chú bối rối. Cô Maude khiến chú bối rối. Chú uống thêm một ngụm nữa để an ủi những sợi dây thần kinh của mình. “Này cô bé, ý định của cháu rõ ràng là đáng nể, nó là ý định của một chiến binh, nhưng nó sẽ không bao giờ trôi chảy và thành công. Nếu họ không tóm được cháu khi đi tắm, thì sớm hay muộn cháu cũng sẽ trở thành phụ nữ...”

“Tất cả những chuyện đó cháu có thể che giấu được, nếu chú giúp cháu. Mà nếu không, lúc đó cháu sẽ biến đi.”

“Cha cháu sẽ giết ta mất!”

Alanna nhăn mặt. “Cha cháu chẳng quan tâm đến chuyện gì ngoài những cuốn sách của cha.” Cô lấy hơi. “Chú Coram, cháu rất ngoan với chú. Thom sẽ chẳng ngoan thế đâu. Chả lẽ trong suốt mười năm tới chú muốn nhìn thấy những thứ không tồn tại? Cháu có thể làm được như thế. Chú cứ tin cháu đi. Chú còn nhớ chuyện xảy ra ngày đó, khi ông đầu bếp muốn mách cho cha cháu biết ai đã ăn vụng bánh anh đào? Hoặc là khi mẹ đỡ đầu của cháu tìm cách thúc cha cháu cưới bà ấy làm vợ?”

Mặt chú Coram trắng nhợt ra. Vào buổi chiều phát hiện ra vụ bánh anh đào, ông đầu bếp đã nhìn thấy những con sư tử to lớn đói mềm đi theo ông ta vào bếp. Còn, huân tước Alan không bao giờ được biết đến vụ mất bánh. Và khi bà mẹ đỡ đầu của cặp trẻ song sinh đến lâu đài Trebond để xoay huân tước Alan thành chồng mình thì bà ta đã phải vội vàng bỏ chạy sau ba ngày, với lời khẳng định rằng lâu đài này bị ma ám.

“Cháu không làm như thế với chú chứ?” Coram thì thào. Ngay từ thời đó, người lính già đã ngờ rằng đằng sau những bức tranh tưởng tượng điên khùng của ông đầu bếp và những con ma nhũng nhẵng bám theo công nương Catherines chắc chắn phải có bàn tay của cặp song sinh, nhưng chú đã giữ kín những suy nghĩ đó. Bởi ông đầu bếp thì luôn vênh vang kiêu ngạo làm ra vẻ đứng cao hơn tất cả, còn công nương Catherines thì đối xử rất tàn nhẫn với kẻ hầu người hạ.

Biết mình đã chạm được vào một điểm nhạy cảm của chú Coram, Alanna thay đổi chiến thuật. “Thom là một con số không tròn trĩnh trong môn bắn cung, còn cháu thì không. Thom sẽ không mang lại vinh quang cho chú, mà cháu nghĩ là cháu có thể làm được. Chính bản thân chú đã nói, không một người lớn nào có thể lột da một con thỏ nhanh như cháu.” Cô bé cho con Pummel ăn miếng bánh mì cuối cùng của mình và mở lớn mắt nhìn chú Coram vẻ nài nỉ. “Ta hãy đi tiếp đi. Nếu đến sáng mai mà chú vẫn còn nghĩ như bây giờ thì ta quay về cũng chưa muộn.” Vừa nói, Alanna vừa bắt chéo hai ngón tay sau lưng vì biết mình nói dối. Cô hoàn toàn không có ý định quay trở lại Trebond. “Chú đừng lo vội. Cha cháu sẽ chỉ biết chuyện này khi đã quá muộn thôi.”

Chú Coram uống thêm một ngụm nữa rồi chòng chành đứng dậy. Vừa trèo lên ngựa chú vừa quan sát Alanna. Im lặng, họ phi ngựa đi tiếp. Coram vừa suy nghĩ vừa uống rượu. Lời đe dọa sẽ cho chú nhìn thấy những việc không hề tồn tại thật ra chẳng khiến người lính già bối rối nhiều. Thay vào đó, chú nghĩ đến việc thành tích bắn cung của Thom sẽ khiến cho người lính nào cũng phải tràn nước mắt vì nhục nhã. Alanna khéo léo hơn anh trai nhiều. Và còn dai sức nữa, hiếm khi cô bé tỏ ra mỏi mệt, kể cả khi phải đi bộ qua những quãng đường dài và gập ghềnh. Cô bé tỏ rõ một sự nhạy cảm đặc biệt trong những loại hình thể thao chiến đấu, và đó là thứ mà người ta không đời nào học nổi. Ngoài ra, cô còn ương bướng như một con lừa thực thụ.

Mải suy nghĩ, chú Coram không nhìn thấy một con rắn rừng trườn ngang mặt đường. Hai con ngựa của Alanna và của Coram đồng thời phát hiện ra cái thực thể đang ngoằn ngoèo trước mõm chúng. Con ngựa thiến nhảy chồm lên và suýt ném chủ nhân xuống đất. Con Pummel, ngạc nhiên trước động tác này, đứng đờ ra như một tảng đá giữa đường. Coram thét lên và gắng bám lấy yên cương, trong khi con ngựa hoảng hốt nhảy chồm chồm như nổi điên. Alanna không chần chừ một giây đồng hồ. Cô nhảy xuống, giơ hai tay tóm lấy dây cương của con ngựa thiến, gắng né tránh hai cái móng sắt đang bay vun vút và dồn toàn bộ sức lực cùng trọng lượng kéo dây cương xuống, trước khi con ngựa hất Coram ngã gãy cổ.

Ngạc nhiên trước sức mạnh mới đang trì kéo dây cương, con ngựa thiến hạ hai chân trước xuống. Nó run lên, trong khi Alanna vuốt ve mũi nó, nói với nó những lời trấn an. Cô đưa tay lục túi, rút ra một trái táo, rồi vừa cho ngựa ăn, vừa tiếp tục vuốt ve nó cho tới khi cơn run rẩy của nó ngưng lại.

Khi Alanna ngẩng lên, cô thấy chú Coram đang nhìn mình rất kỳ lạ. Cô đâu biết người đàn ông vừa tưởng tượng ra Thom sẽ làm gì trong hoàn cảnh thế này: cậu chàng chắc chắn sẽ để mặc Coram tự mình vượt nguy. Coram biết, trấn an một con ngựa to như thế lại đang trong con nổi sung đòi hỏi người ta phải dũng cảm đến mức nào. Đó là phẩm chất mà một hiệp sĩ rất cần tới. Nhưng, dầu vậy, Alanna vẫn là một bé gái...

Khi họ đến được quán ăn thì Coram đã say bí tỉ. Ông chủ quán giúp chú lên giường, trong khi bà vợ săn sóc cho “thằng bé con tội nghiệp”. Nằm trong giường, Alanna vừa cười thầm vừa lắng nghe tiếng ngáy của chú Coram. Cô Maude đã tự tay đổ vào bầu thứ rượu mạnh ngon nhất của huân tước Alan, với hy vọng là ông bạn cũ Coram của cô sẽ dễ được thuyết phục hơn, một khi các khớp xương của chú đã được tra dầu tử tế.

Sáng hôm sau, Coram tỉnh dậy với cơn nôn nao trầm trọng nhất xưa nay. Người lính già rên lên khi Alanna bước vào phòng.

“Đừng có đi mạnh chân như thế”, chú nài nỉ.

Alanna đưa cho chú một chiếc cốc đựng một món chất lỏng đang bốc hơi. “Chú uống đi. Cô Maude nói rằng, mỗi lần tỉnh rượu dậy chú uống cái này sẽ thấy đỡ hơn.”

Coram uống một ngụm lớn. Ông thở ra thành tiếng khi thứ chất lỏng nóng rẫy đốt trong cổ họng, nhưng sau đó, ông quả thật thấy trong người dễ chịu hẳn. Coram đặt hai chân xuống đất và thận trọng đưa tay xoa cái đầu đang đau như bị đánh. “Chú cần phải tắm.”

Alanna chỉ về phía bồn tắm đã được chuẩn bị sẵn ở góc phòng.

Coram ném cho cô một cái nhìn sắc nhọn. “Đi đặt đồ điểm tâm! Nếu chú không lầm thì từ giờ trở đi chú phải gọi cháu là Alan, phải không?”

Cô bé bật lên một tiếng kêu vui mừng rồi nhẹ nhõm chạy ra khỏi phòng.

***

Bốn ngày sau đó, ngay khi trời vừa tan sương, họ thúc ngựa tiến vào thành phố Corus cùng vô vàn người đi dự chợ phiên. Coram thúc ngựa lách qua đám đông, trong khi Alanna cùng con Pummel vừa gắng sức bám sát ông, vừa đưa mắt quan sát tất cả. Cả đời cô chưa bao giờ gặp nhiều người như thế! Cô nhìn thấy những thương gia, các nô lệ, các cha đạo và những người quý tộc. Những thành viên Bazhir của một bộ lạc vùng sa mạc nổi bật qua tà áo choàng màu trắng trùm kín nặng nề, còn cánh thủy thủ thì tóc được tết bím. Cũng may mà con Pummel thích bám sát thằng ngựa thiến của chú Coram, nếu không, Alanna chắc chắn sẽ lạc đường ngay lập tức.

Khuôn viên dành cho chợ quả thật hoành tráng hơn tất cả những gì mà một cô bé từ một lâu đài vùng núi có thể tưởng tượng. Màu sắc sặc sỡ khiến Alanna nhấp nháy mắt. Từng chồng hòm đựng đầy hoa quả màu cam và màu vàng, những tấm thảm chói chang màu xanh dương và xanh lục, những sợi dây chuyền bằng vàng và bằng bạc. Nhiều người cũng mở to mắt nhìn y như cô vậy. Nhiều người khác lại dí hàng vào tận mũi những người đi ngang qua và to mồm mời mua. Một vài phụ nữ trong những bộ quần áo bó sát đứng bên cửa ra vào lé mắt nhìn đám đàn ông, còn trẻ em len lách giữa chân người lớn, lét lút thò tay vào túi và ví của họ.

Coram không bỏ qua bất cứ chuyện gì. “Để ý cái túi treo trên yên cương của cháu!” Chú khẽ ngoái về phía Alanna. “Ở đây có những đứa thậm chí sẵn sàng ăn cắp cả bộ răng của mẹ đẻ ra nó!” Lời nhận xét này có vẻ như đang bắn về phía một người trẻ tuổi cao lớn đứng gần Alanna.

Người con trai mảnh dẻ cười, để lộ hàm răng trắng lấp lóa trên gương mặt màu nâu. “Ông không muốn ám chỉ tôi, phải không?” anh ta hỏi vẻ vô tội.

Coram thở phì ra và giơ chân thúc ngựa. Người thanh niên nheo cặp mắt nâu hạt dẻ sáng rỡ của anh với Alanna rồi lẩn vào đám đông. Cô nhìn theo anh, cho tới khi có người nhắc cô phải cẩn thận. Cô tự hỏi, không hiểu anh có đúng là một tên ăn trộm không. Riêng cô thì thấy anh

thật dễ mến. Họ bỏ lại phiên chợ và cưỡi ngựa đi dọc Phố Chợ, dẫn lên đỉnh đồi trong một đường dốc kéo dài, đi ngang qua nơi ở của những thương gia giàu có, rồi ngang qua khu biệt thự của những nhà quý tộc còn giàu có hơn nữa. Đến ngã tư nơi Phố Chợ cắt ngang với Phố Hài Hòa là bắt đầu khu đền thờ. Ở đây, Phố Chợ được đổi tên thành Phố Cung Điện. Coram ngồi thẳng như một ngọn nến trên yên cương. Sau bao năm trời làm lính ở đây, ngày hôm nay đối với chú như một chuyến trở về nhà.

Alanna nhìn thấy không biết bao nhiêu là đền thờ khi họ đi xuyên qua khu vực đó. Cô có nghe kể là người ở Corus thờ đến cả trăm vị thần linh khác nhau, và quả thật ở đây có đủ đền thờ cho tất cả. Cô thậm chí còn nhìn thấy một nhóm phụ nữ mang vũ khí đứng canh đền thờ Đức Mẹ Tối Cao. Họ được trang bị những cây rìu hai lưỡi to chắc, và họ biết cách sử dụng chúng. Nhiệm vụ của họ là lo lắng sao cho không một người đàn ông nào trên đời này được đặt một bàn chân lên khuôn đất dành cho Đức Mẹ.

Alanna bất giác cười thầm. Rồi một ngày kia cô cũng sẽ mang vũ khí, nhưng phạm vi hoạt động của cô sẽ không bị hạn chế chỉ trong một đền thờ!

Thật đột ngột, con phố dốc thẳng lên. Khu đền thờ chấm dứt. Nơi đỉnh đồi phía trên họ là cung điện. Hơi thở Alanna thoắt thành hổn hển khi cô nhìn thấy nó.

Đằng trước mặt họ là cánh cổng thành thếp vàng với hàng ngàn hình chạm trổ bằng gỗ. Đây là nơi các vị vua và các bà hoàng đi qua để xuống với thành phố bên dưới kia, là nơi những người dân đi qua để đến với những ông chủ của mình trong những ngày yết kiến. Cánh cổng cao đúng bằng tường thành, một bức tường đồ sộ có quân lính đứng đều tăm tắp phía trên, trang phục chỉ hai màu vàng và đỏ hoàng gia. Phía sau bức tường là vô vàn những ngôi nhà và ngọn tháp được sắp xếp thành nhiều khu bậc thang, dẫn cao dần lên cung điện của nhà vua. Khu này có những khoảng vườn riêng, giếng nước riêng, các chuồng ngựa, trại lính cũng như các khu nhốt thú riêng. Nằm bên kia tường thành là khu rừng của nhà vua.

Tất cả những thứ này Alanna đã được biết qua sách vở và qua bản đồ của cha cô, nhưng hiện thực vẫn khiến cô ngộp thở, ấn tượng mà một chương sách không bao giờ đạt tới.

Coram phi ngựa đi trước, tiến thẳng vào khoảng sân trong của lâu đài, hướng tới dãy chuồng ngựa. Đây là nơi các gia nhân đứng chờ khách để dẫn họ về nơi nghỉ ngơi, hướng dẫn cho người hầu của khách và chăm lo cho ngựa của họ. Một gia nhân như thế đang bước thẳng về phía hai chú cháu.

Người lính già trèo từ ngựa xuống. “Tôi là Coram Smythesson của thái ấp Trebond. Tôi đưa cậu chủ tới đây, Alan von Trebond, cậu chủ của tôi sẽ bắt đầu thời gian phục vụ trong triều đình.”

Cậu chăn ngựa cúi chào. Dù không thể so sánh được với một nhà quý tộc, nhưng một tiểu đồng của nhà vua ít nhất cũng được người ta kính trọng ở một mức độ nhất định. “Vậy thì tôi sẽ chăm sóc hai con ngựa, thưa ngài”, kiểu ăn nói rặt giọng thị thành. Sau đó, anh ta gọi: “Timon”.

Một thanh niên mảnh dẻ trẻ tuổi trong bộ đồng phục hoàng gia hối hả bước tới. “Sao, Stefan?”

“Đây là người muốn đến tìm Đức Ngài. Để tôi lo chuyện hành lý.”

Alanna xuống ngựa và ôm lấy cổ Pummel một lúc, cảm giác con ngựa là người bạn cuối cùng của mình. Rồi cô vội vàng rảo bước đuổi theo chú Coram và Timon.

“Cháu phải liệu điều tôn trọng Đức Ngài sao cho xứng đáng”, Coram gầm gừ vào tai cô bé. “Đó là một pháp sư được trang bị kiếm gươm, cả đời cháu sẽ không bao giờ gặp được ông thầy nào tốt hơn.”

Alanna hồi hộp dụi mũi. Nếu có trục trặc thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu ngài công tước phát hiện ra trò tráo đổi? Cô liếc xéo về phía Coram. Rồi nghiến răng, bướng bỉnh vươn cằm tới trước. Thể nào cô cũng sẽ vượt qua được vụ này.