Chương 2 Chú tiểu đồng mới
Công tước Gareth von Naxen là một người cao và gầy, mai tóc nâu nhợt nhạt phủ che hai con mắt buồn rầu màu nâu. Mặc dù vẻ ngoài bình thường, nhưng mọi cử chỉ của ông vẫn có điểm gì đó khiến người khác phải kính nể.
“Ra thế, Alan von Trebond?” giọng ông mỏng, như được nói qua đường mũi. Ông nhăn trán khi bẻ dấu niêm phong trên bức thư của Alanna. “Ta hy vọng con sẽ làm mọi việc ở đây tốt hơn so với cha con thuở trước. Ngày đó lúc nào cha con cũng chỉ biết chúi mũi vào sách vở.”
Alanna khó khăn nuốt khan. Ngài công tước khiến cô bối rối. “Bây giờ cha con vẫn vậy, thưa ngài.”
Ngài công tước thầm nghĩ, phải chăng thằng bé muốn ra vẻ ông cụ non. Ông ném cho Alanna một cái nhìn nghiêm khắc. “Ra thế, ra thế. Ta cũng đoán vậy.” Rồi ông mỉm cười gật đầu với người hầu của Alanna. “Coram Smythesson! Đã lâu lắm không gặp, kể từ trận chiến trong Rừng Vui Vẻ.”
Coram cúi thật thấp và cười rạng rỡ. “Tôi không ngờ là tướng công còn nhớ đến chuyện đó. Đã hai mươi năm rồi, mà ngày ấy tôi còn là một nhóc con.”
“Ta không bao giờ quên người đã từng cứu mạng ta. Xin chào mừng ngươi quay trở lại cung điện. Rồi các ngươi sẽ thích chỗ này, mặc dù ngươi sẽ phải làm việc rất vất vả, anh bạn trẻ.” Công tước Gareth lại quay sang với Alanna. “Cả hai ngồi xuống đi.” Họ tuân lời. “Alan von Trebond, con đến đây là để học về ý nghĩa của cuộc đời làm hiệp sĩ và một nhà quý tộc của vương quốc Tortall. Đây không phải một nhiệm vụ dễ dàng. Con phải học cách bảo vệ người yếu, học cách vâng lệnh chủ nhân, học cách đưa chính nghĩa đến chiến thắng. Rồi sẽ tới lúc, có thể con thậm chí còn cho chúng ta được biết - điều chính nghĩa đó là gì.” Không hiểu là ngài công tước đang đùa hay không nữa. Alanna quyết định không hỏi thêm.
“Con sẽ làm tiểu đồng cho tới năm 14 tuổi”, ngài công tước nói tiếp. “Con sẽ hầu bàn trong những bữa tiệc tối. Con sẽ đưa thư cho bất kỳ người nào yêu cầu con, dù đó là một huân tước hay một công nương. Một nửa thời gian trong ngày được dành cho việc học các môn thể thao chiến đấu. Trong niềm hy vọng là chúng ta có thể dạy cho con biết cách suy nghĩ, con sẽ dành nửa ngày còn lại cho sách vở. Nếu các thầy giáo của con cho rằng con đã sẵn sàng, thì tới năm 14 tuổi con sẽ được phong lên thành cận vệ. Có thể lúc đó một hiệp sĩ sẽ chọn con làm cận vệ riêng của anh ta. Nếu chuyện này xảy ra, con sẽ phải lo lắng giữ gìn những đồ vật của chủ nhân, đưa thư và bảo vệ quyền lợi cho chủ mình. Việc học của con ngoài ra vẫn tiếp tục, và dĩ nhiên nó sẽ khó khăn hơn.”
“Năm 18 tuổi, con sẽ tham gia cuộc thi thành hiệp sĩ. Nếu sống sót, con sẽ được phong làm hiệp sĩ của vương quốc Tortall. Nhưng không phải ai cũng sống sót đâu.” Ông giơ bàn tay trái của mình lên, chỉ cho họ thấy bàn tay thiếu một ngón. “Ngón tay này ta đã đánh mất trong phòng thi”, ông nói và thở dài, “nhưng hiện thời con chưa nên lo nhiều về cuộc thi này. Đầu tiên con sẽ sống trong chái nhà dành riêng cho tiểu đồng. Coram sẽ được sắp xếp ở cạnh con, nhưng ta hy vọng Coram có thể phục vụ trong đội gác cung điện trong thời gian rảnh.”
Coram gật đầu. “Lúc nào cũng sẵn lòng, bẩm tướng công.”
Công tước Gareth nhếch môi trong một nụ cười mỏng và ngắn. “Tuyệt lắm. Một người đàn ông với những khả năng của anh là thứ chúng ta rất cần.” Ông lại nhìn sang phía Alanna. “Một trong những tiểu đồng lớn tuổi hơn sẽ nhận làm người phụ trách con, và sẽ giải thích cho con rõ mọi việc ở đây. Anh ta sẽ chịu trách nhiệm về con cho tới khi con quen với cung điện và các nghĩa vụ của mình. Nếu con chịu khó nghe lời và làm việc chăm chỉ, con sẽ hiếm khi gặp mặt ta. Nếu con cư xử sai trái, con sẽ thấy ta có thể nghiêm khắc tới mức nào. Chừng nào con tỏ ra xứng đáng, con sẽ được phép có thời gian rảnh để xuống thành phố. Nhưng đừng tưởng dễ, cho phần thưởng nào con cũng phải phấn đấu ba lần. Con đến đây là để học làm hiệp sĩ, chứ không phải để nghỉ ngơi nhàn nhã một thời gian. Này, Timon!”, mãi bây giờ Alanna mới nhận thấy là người hầu suốt thời gian qua vẫn có mặt trong phòng, “hãy mang họ về phòng. Lo lắng để cậu ấy được ăn mặc tử tế. Và kiếm bộ đồng phục lính gác cho ông Smythesson.” Ngài công tước nhìn Alanna vẻ đánh giá. “Ta mong là con sẽ bắt đầu hầu bàn trong năm ngày nữa. Con sẽ phục vụ ta. Con có câu hỏi nào không?”
Alanna phải gom góp tất cả lòng dũng cảm và sức lực mới nói nên lời: “Không, thưa công tước.”
“Người ta trả lời một công tước bằng câu “Bẩm tướng công”.” Người đàn ông lớn tuổi mỉm cười và đưa bàn tay phải cho cô. “Một cuộc sống vất vả, nhưng con sẽ quen.”
Alanna rụt rè hôn tay ông. “Vâng, bẩm tướng công.” Cô cùng hai người đàn ông cúi chào thật thấp rồi rời phòng.
Cánh nhà dành cho tiểu đồng trải dài ở phía tây cung điện và đứng gần tường thành, mảng tường nhìn xuống thành phố. Khi tới nơi, Timon chỉ cho Alanna và Coram hai căn phòng nhỏ, là nơi ở cho họ suốt thời gian Alanna là tiểu đồng. Đã có người đặt sẵn hành lý của họ ở đây.
Con đường sau đó dẫn cô thẳng tới ông thợ may của cung đình. Alanna muốn xỉu khi được biết là người ta sẽ đo và may đồng phục tiểu đồng cho cô. Trong đầu quay cuồng không biết bao nhiêu bức tranh tưởng tượng người ta sẽ ép cô cởi đồ ra, người ta có thể bắt quả tang rồi đuổi cô về nhà trong nhục nhã và chửi bới, trước khi cô có cơ hội bắt đầu.
Thay vào đó, một người đàn ông trông cau có bẳn tính vội vàng đo vai và hông Alanna bằng một sợi dây thừng nhỏ có thắt nút, rồi đọc to số nút thắt về phía cậu phụ việc. Sau đó ông ta dùng sợi dây thắt nút đo chiều dài cánh tay phải và chiều dài bàn chân phải. Rồi ông ta ra lệnh cho cậu học việc mang vẻ mặt sợ hãi hối hả đi vào một phòng kho, trong khi bản thân ông ta quay ra đo cho Coram trong vẻ hối hả y như vậy. Cậu học việc quay trở lại với một cánh tay vắt đầy quần áo, và ngay lập tức được cử đi tiếp để lấy ủng và giày. Trong thời gian đó, người thợ may cáu kỉnh rũ rũ một tấm áo quân phục màu vàng và giơ nó về phía Alanna. Tấm áo này có lẽ vừa với một người to hơn Alanna rất nhiều.
Coram nghiến răng, gắng không cười. “Có hơi rộng một chút không?”
Người thợ may phi sang ông một cái nhìn bực dọc. “Bọn con trai mau lớn lắm”, ông ta sủa lên rồi ấn mạnh cả đống quần áo lẫn giày ủng vào tay Alanna. “Bản chất chúng nó là mau lớn.” Rồi ông ta xoay cái mặt tối sầm về phía Alanna. “Nếu làm hỏng cái gì thì liệu mà sửa lấy”, ông ta nói. “Ít nhất là trong vòng ba tháng tới ta không muốn nhìn thấy ngươi ở đây.”
Alanna theo Coram và Timon bước ra ngoài. Hai đầu gối mềm ra vì nhẹ nhõm. Bí mật của cô không bị phát hiện!
Timon đưa họ vào một căn bếp khổng lồ để ăn trưa. Suốt cả buổi chiều, anh ta dẫn họ đi vòng quanh trong cung điện. Ngay tức khắc, Alanna đánh mất mọi khả năng định hướng. Cô không tin khi Timon nói rằng rồi cô sẽ rất nhanh chóng quen thuộc với nơi này. Cung điện của nhà vua đủ sức chứa hàng loạt những tòa lâu đài như lâu đài Trebond và trong này có một lượng người nhiều hơn là Alanna từng nhìn thấy trong đời. Cô được biết thêm là rất nhiều nhà quý tộc có những cánh nhà riêng của họ trong cung điện. Ngoài ra còn có những căn nhà dành riêng cho khách nước ngoài, một dãy nhà dành riêng cho gia nhân, phòng cho nhà vua ngự triều và phòng khiêu vũ, bếp và thư viện. Tất cả những thứ đó khiến cô cảm thấy mình bé nhỏ hết sức.
Khi họ nhanh chóng tháo đồ ra thì mặt trời đã xuống núi. Coram về phòng mình thay quần áo mới, trong khi Alanna trầm ngâm trải bộ đồng phục lên giường. Cô thấy những ngón tay mình run run.
“Alan!” người hầu gọi.
Cô mở cửa phòng ra. Coram đã sẵn sàng để lên đường. “Na... cô... cậu bé?” ông hỏi, cặp mắt sáng lên vui vẻ. “Ta làm thế nào bây giờ? Bọn con trai khác đang thay đồ để đi ăn tối đấy.”
Alanna gắng mỉm cười. “Chú đi trước đi.” Thật khó mà giữ cho giọng được bình tĩnh. “Cháu làm được.”
“Chắc chắn chứ?”
“Dĩ nhiên”, cô quả quyết đáp lời. “Nếu không đúng như thế thì liệu cháu có nói như vậy không?”
“Có”, câu trả lời rất bình tĩnh.
Alanna thở dài, đưa tay dụi trán. Cô cứ mong chú Coram không hiểu cô kỹ đến như vậy. “Tốt nhất là ta bắt đầu ngay từ bây giờ, chú Coram. Cháu tự làm được. Thật đấy. Chú đi trước đi.”
Người đàn ông chần chừ một chút. “Chúc may mắn, Alan.”
“Cảm ơn.” Cô đứng nhìn người hầu bỏ đi, và đột ngột thấy mình hết sức cô đơn. Để tránh chuyện có ai đó bất ngờ lọt vào phòng, cô khóa cửa lại, rồi cầm áo sơ mi lên.
Khi mặc quần áo xong, Alanna nhìn trân trân hình ảnh mình trong gương. Chưa bao giờ trông cô bảnh bao như lúc này. Chiếc áo sơ-mi với cặp ống tay phồng và chiếc quần cộc ngang đầu gối rực màu đỏ thẫm trên nền vàng của áo quân phục. Đôi giày da thô xù che bàn chân cô, bên một sợi dây lưng bằng da mỏng và hẹp treo lủng lắng con dao găm và hầu bao. Bộ quần áo đúng là quá rộng, nhưng màu sắc của nó làm Alanna lóa mắt nên cô không nhận ra điều đó.
Một màu đỏ rực rỡ và một màu vàng còn rực rỡ hơn nữa quả thật có sức mạnh của riêng chúng: bộ đồng phục hoàng gia mang lại cho cô lòng dũng cảm để mở cửa và bước ra ngoài hành lang. Trong bộ quần áo cũ kỹ bẩn thỉu của mình, chắc cô không dám làm điều đó. Có một nhóm thiếu niên nhìn thấy cô và thông điệp mới hối hả lan ra: Trong cung điện có tiểu đồng mới! Đột ngột, cả dãy nhà tiểu đồng im ắng. Tất cả đổ dồn ra, quan sát kẻ mới tới.
Có ai đó tóm lấy Alanna từ phía sau. Cô xoay phắt về. Một thằng cao lớn chừng 14 tuổi đang xăm soi nhìn cô. Cái miệng dầy ụ của nó nhếch thành một nụ cười gằn. Hai con mắt xanh dương lạnh lùng, mái tóc màu cát phủ xuống trán.
“Ai đây hả?” những cái răng mọc xiên khiến nó vừa nói vừa tứa nước bọt ra. Alanna đưa tay chùi một tia nước bọt trên má mình. “Chắc lại là một thằng nhà quê ở miền khỉ ho cò gáy tự cho mình là dân quý tộc.”
“Để cho cậu ta được yên, Ralon!” có ai đó phản đối. “Cậu ta đã nói gì đâu.”
“Biết điều thì không nên mở mồm ra!” Ralon sỗ sàng đáp lại. “Tao dám thề nó là con nông dân, đang muốn làm ra vẻ là một người của bọn ta.”
Alanna đỏ bừng mặt lên. “Người ta có nói với tôi là các tiểu đồng ở đây được học cách xử sự đúng mực”, cô lẩm bẩm. “Người kể cho tôi nghe điều đó rõ là đã nhầm lẫn rất nhiều.”
Gã thiếu niên tóm lấy cổ áo và nhấc bổng cô lên. “Mày làm những gì người ta ra lệnh cho mày”, nó rít lên, “trước khi mày nhận được cái quyền tự xưng là tiểu đồng. Nếu tao nói mày là con trai một gã chăn dê thì mày phải nói rằng, thưa vâng, thưa huân tước Ralon!”
Alanna thở phì ra vì giận dữ. “Thà tao đi hôn một con lợn còn hơn! Đó chính là cái thú vui của mày, đúng không? Hôn lợn? Hay là để cho lợn hôn?”
Ralon ném mạnh cô vào tường. Alanna chuyển sang thế tấn công, húc đầu vào dạ dày nó và thúc nó ngã xuống đất. Ralon thốt lên một tiếng kêu và đạp cô ra xa.
“Có chuyện gì ở đây thế?”
Giọng nói của một thiếu niên nghe còn trẻ trung nhưng rõ ràng và mạnh mẽ. Ralon đờ người. Alanna chầm chậm đứng lên. Đám khán giả lui ra nhường chỗ cho một tiểu đồng tóc đen và bốn người đi cùng.
Ralon là người đầu tiên lên tiếng. “Tâu bề trên, thằng này làm ra vẻ như cả cung điện này là của nó”, gã thiếu niên nói bằng giọng nỉ non như sắp khóc. “Như thể nó là vua ở đây vậy. Nó đã làm nhục tôi, theo cái cách mà không một người đàn ông cao quý nào làm nhục người khác...”
“Ta không tin là ta hỏi chuyện nhà ngươi, Ralon von Malven”, cậu thiếu niên đã được Ralon kính cẩn gọi là “bề trên” nói. Hai con mắt màu xanh của cậu nhìn sâu vào mắt Ralon. Hai cậu thiếu niên cao ngang nhau, nhưng cậu tóc đen có vẻ trẻ hơn một tuổi và rõ ràng là có uy quyền hơn rất nhiều. “Nếu ta không lầm, đã có lần ta ra lệnh cho ngươi không bao giờ được bắt chuyện với ta cơ mà.”
“Nhưng mà bẩm bề trên, nó...”
“Im đi, Ralon!” một trong những người bạn của cậu thiếu niên ra lệnh. Cậu vừa nói nom lực lưỡng, có một cái đầu đầy những lọn tóc nâu xoăn tít và hai con mắt đen nhánh. “Mày biết là người ta đã ra lệnh cho mày những gì.”
Mặt đỏ bừng lên vì uất, Ralon bước sang bên. Cậu thiếu niên có vẻ như nắm quyền ở đây đưa mắt nhìn quanh. “Douglass.” Cậu gật đầu với một thiếu niên đã có mặt trong đám này từ đầu. “Vừa xảy ra chuyện gì thế?”
Cậu tiểu đồng to cao tóc vàng bước tới trước. Mái tóc vẫn ướt vì mới gội. Đó chính là người đã yêu cầu Ralon để yên Alanna.
“Kẻ gây chuyện là Ralon, Jon”, tóc vàng nói. “Cậu mới tới chỉ đứng ở đây thôi. Ralon bắt đầu xỉa xói trước, gọi cậu này là đồ nhà quê, là con nông dân. Cậu mới tới nói rằng, cậu cứ tưởng chúng ta đến đây để học cách cư xử đúng đắn. Ralon tóm lấy cậu ta và nói rằng, cậu ta phải làm những gì mà Ralon ra lệnh, và cậu ta phải bẩm báo lại rằng vâng, thưa huân tước Ralon.”
Cậu thiếu niên được bẩm báo một cách kính cẩn nhăn mặt nhìn Ralon vẻ ghê tởm. “Ta đâu có ngạc nhiên.” Rồi cậu lại hướng ánh nhìn từ đôi mắt sáng màu về phía Alanna. “Sau đó?”
Douglass cười. “Cậu mới tới nói rằng, thà cậu ta đi hôn lợn còn hơn.” Đám tiểu đồng bắt đầu khúc khích cười nhỏ. Alanna đỏ mặt lên và cúi đầu xuống. Ralon đã cư xử tồi tệ, nhưng lối cư xử của cô cũng chẳng mấy tốt đẹp hơn. “Cậu ta nói rằng, cậu ta có cảm giác Ralon thích hôn lọn, hay là để cho lợn hôn.”
Đa phần đám thiếu niên bây giờ đã cười thành tiếng. Alanna thấy rõ Ralon đang siết hai nắm đấm. Cô đã tạo cho mình kẻ thù đầu tiên. “Ralon ném cậu mới tới vào tường”, Douglass kể tiếp. “Cậu mới tới đánh trả và húc Ralon ngã. Ngay sau đó thì anh tới, Jon.”
“Ta nói chuyện với ngươi sau, Ralon”, cậu thiếu niên tóc đen nói. “Trong phòng ta, trước giờ tắt đèn.” Khi Ralon chần chừ, Jon nói thêm bằng một giọng nhỏ nhẹ, lạnh băng: “Ta cho phép nhà ngươi lui ra, Malven.”
Ralon chạy bổ nhào dọc đoạn hành lang. Đám thiếu niên nhìn theo, rồi lại quay về chăm chú quan sát Alanna, người bây giờ vẫn đứng nhìn trân trân xuống đất.
“Cậu rất khéo chọn kẻ thù đấy, mặc dù đã tuyên chiến ngay vào ngày đầu tiên tới đây”, Jon nói. “Cho ta xem mặt ngươi nào, Tóc Đỏ!”
Chầm chậm, cô ngẩng lên nhìn vào mắt cậu thiếu niên. Cậu lớn hơn cô khoảng ba tuổi, có mái tóc đen nhánh và cặp mắt xanh màu ngọc bích. Mũi cậu hơi khoằm, nét mặt nghiêm khắc, nhưng trên môi lấp lánh một nụ cười nhẹ nhõm và trong khóe mắt ẩn hiện vẻ tinh nghịch. Alanna giấu hai tay ra sau lưng và trân trân nhìn trả lại ánh mắt cậu ta, cho tới khi cậu thiếu niên lực lưỡng đã bắt Ralon phải im miệng thì thầm vào tai cô: “Hoàng tử Jonathan đấy.”
Alanna chỉ cúi mình một chút, bởi cô ngại sẽ ngã lăn ra nếu cúi thấp hơn. Đâu phải ngày nào người ta cũng gặp một người kế vị ngôi vàng. “Muôn tâu thái tử”, cô nói. “Em rất lấy làm tiếc vì chuyện... Vì chuyện hiểu lầm này.”
“Không có ai hiểu lầm em hết”, hoàng tử giải thích. “Ralon không phải là người đáng trọng. Em tên gì?”
“Alan von Trebond, thưa thái tử.”
Cậu nhăn trán. “Ta không còn nhớ đã gặp cha mẹ em lần nào ở triều đình.”
“Không, thưa thái tử.”
“Tại sao không?”
“Vì cha em. Cha em không thích triều đình, thưa thái tử.”
“Ta hiểu.” Người ta không thể biết thái tử đánh giá câu trả lời của cô ra sao. “Còn em có thích triều đình không, Alan von Trebond?”
“Em không biết”, cô thành thực đáp. “Vài ngày nữa em mới có thể nói cho thái tử nghe.”
“Ta rất hồi hộp chờ nghe ý kiến của em.” Phải chăng thái tử đang cười thầm? “Em đã làm quen với những người khác chưa?”
Vì chính thái tử đã cho phép, nên tất cả các thiếu niên khác tranh nhau xưng danh. Cậu lực lưỡng dễ mến, người vừa nói cho cô biết Jonathan là ai, có tên là Raoul von Goldensee. Cậu thiếu niên vạm vỡ với đôi mắt và mái tóc màu nâu hạt dẻ là Gareth Gary von Naxen, con trai của công tước Gareth. Đứng bên cạnh cậu ta, cậu thiếu niên tóc đen gầy gò là Alexander von Tirragen và cái bóng tóc vàng luôn bám sát Raoul là Francis von Nond. Ngoài ra còn mười người khác, nhưng bộ bốn đó và thái tử là nhóm cầm đầu.
Cuối cùng Jonathan nói: “Bây giờ, sau khi đã làm quen với thành viên mới - ai sẽ nhận vai phụ trách cậu ấy đây?”
Có năm thiếu niên lớn tuổi hơn giơ tay. Jonathan gật đầu. “Người phụ trách sẽ lo lắng sao cho em không thấy cô đơn và bỡ ngỡ quá”, hoàng tử giải thích với Alanna.
“Ta tin rằng, tốt hơn cả là Gary sẽ quan tâm đến em.”
Cậu thiếu niên vạm vỡ gật đầu với Alanna.
Hai con mắt nâu của cậu trông thật dễ mến. “Em rất vui.”
Alanna lịch sự cúi người.
Có tiếng chuông vang lên. “Ta phải đi”, Jonathan tuyên bố. “Alan, em bám theo Gary và để ý nghe những gì anh ấy nói.”
Alanna theo người phụ trách mới của mình ra phòng ăn lớn, phòng ăn chỉ được đóng cửa duy nhất trong mùa hè, vào thời gian mà đa phần các gia đình quý tộc sống ở thái ấp của họ và phần còn lại của triều đình đến nhà nghỉ mùa hè bên bờ biển. Suốt những ngày còn lại trong năm, toàn bộ triều đình dùng bữa nơi đây, và các tiểu đồng nhân nhiệm vụ dọn thức ăn. Gary dặn Alanna đứng trong một góc tường, nơi có thể quan sát mọi việc. Vừa thực hiện nghĩa vụ dọn bàn của mình vừa hối hả chạy nơi này nơi kia, thỉnh thoảng cậu vẫn không quên tới bên Alanna và thì thào giải thích. Sau khi đại tiệc kết thúc, Gary cũng chính là người chỉ đường cho cô đến phòng ăn của các tiểu đồng, và cậu cũng chính là người đánh thức cô dậy (Alanna ngủ gục bên món tráng miệng) và dẫn cô về phòng. “Chào mừng tới cung điện, Trebond trẻ tuổi”, cậu vui vẻ nói và trao cô lại cho chú Coram.
Alanna mệt nhừ, trèo lên giường và nghĩ: Nếu người ta biết đây chỉ là ngày đầu tiên, thì không đến nỗi tệ.
***
Trời vừa mờ sáng, cái chuông được treo rất cao trên một ngọn tháp của dãy nhà tiểu đồng đã đánh thức Alanna dậy. Rên lên thành tiếng, cô gục mặt vào nước lạnh. Cô vẫn còn rất mệt vì chuyến cưỡi ngựa suốt năm ngày trời và ngủ lâu hơn mọi ngày.
Một chàng Gary tình táo, vui vẻ và mạnh khỏe đến phát ghen bước tới đón Alanna ngay khi cô vừa mặc quần áo xong. Trong khi Alanna, vốn xưa nay căm ghét bữa điểm tâm, trong lòng chỉ muốn ăn một quả táo, thì Gary chất đống đồ ăn lên đầy đĩa của cô. “Ăn đi.” Cậu khuyên. “Hôm nay em sẽ cần nhiều sức đấy.”
Tiếng chuông lại rung lên khe khẽ. Các tiểu đồng vội vàng đến phòng học. Alanna hầu như phải chạy gằn mới đuổi kịp bước đi của người phụ trách.
“Trong giờ đầu chúng ta học đọc và viết”, cậu giải thích.
“Nhưng em biết đọc biết viết rồi!” Alanna phản đối.
“Thế sao? Thế thì tốt. Chắc em sẽ ngạc nhiên nếu biết có rất nhiều cậu trai của các nhà quý tộc không biết đọc biết viết. Đừng lo, Trebond trẻ tuổi.” Một nụ cười thoáng lướt qua mặt Gary. “Anh tin chắc là thầy giáo sẽ tìm ra việc cho em làm.”
Chẳng bao lâu, Alanna phát hiện ra rằng thứ mà những người quý tộc gọi là “nghệ thuật tinh thần” là những môn học do các thầy tế thờ thần Mithram giảng dạy. Những người đàn ông mặc áo choàng phủ kín chân màu vàng, cam, đỏ là những thầy giáo rất nghiêm khắc, họ nhanh chóng bắt quả tang từng cậu học trò lơ đãng hoặc ngủ gật. Khi ông cha đã tin chắc là Alanna biết đọc và biết viết thật sự (ông để cho cô đọc một trang sách rồi bắt cô chép cả trang giấy), ông bèn phân cho cô một bài thơ rất dài và rất chán ngán. Alanna phải đọc và phải chuẩn bị để ngày hôm sau đọc báo cáo về nó. Khi tiếng chuông cuối giờ học đầu vang lên, cô vẫn chưa làm xong việc.
“Phần còn lại em biết làm vào lúc nào?” cô hỏi Gary và vẫy vẫy cuộn giấy có ghi bài thơ. Cậu dẫn cô đến phòng học tiếp theo.
“Trong thời gian rảnh của em. Thế, đến nơi rồi. Giờ toán. Em có biết tính không?”
“Một chút thôi”, cô thú nhận.
“Đúng là một học giả thật sự”, Alex nói chen vào. Cậu vừa mới đuổi kịp họ. Nói xong, cậu cười.
Alanna lắc đầu. “Không phải, nhưng ba em rất nghiêm khắc trong chuyện học hành, sách vở.”
“Nghe như thể ông ấy hoàn toàn giống cha anh trong phương diện này”, Gary khô khan nói.
“Em không biết”, Alanna đáp trả. Tới đó cô chợt nghĩ ra những gì mà ngài công tước ngày hôm trước đã nói về cha mình, và cô thêm vào: “Em không nghĩ là hai người thân với nhau đâu.”
Thêm một lần nữa Alanna phải chỉ ra khả năng của mình. Khi ông thầy toán biết được mức độ hiểu biết của cô, ông đòi cô phải học một môn mà ông gọi là đại số. “Cái đó là gì vậy?” Alanna hỏi.
Vị thầy nhăn trán. “Đó là nền tảng cho rất nhiều việc khác nhau”, ông nghiêm khắc giải thích. “Không có đại số, con sẽ không xây dựng được những cây cầu vững chắc, không có được những lũy thành vững vàng, không có máy lăng đá, không có cối xay gió, không có bánh xe thủy lợi. Có vô vàn khả năng áp dụng, và con chỉ có thể học được môn đại số này bằng cách nghiên cứu nó, chứ không phải bằng cách cứ nhìn ta trân trân.”
Quả thật Alanna đang nhìn ông trân trân. Cái suy nghĩ rằng toán học chính là thứ làm cối xay gió và máy lăng đá hoạt động thật sự là chuyện đáng ngạc nhiên. Và khi biết rõ những bài tập cần phải giải cho ngày mai khó khăn tới mức nào, thì cô càng ngạc nhiên hơn nữa.
Khi Gary bước đến bên để giúp đỡ, cô hỏi: “Em phải làm những thứ này vào lúc nào? Cho ngày mai em cần phải giải tới bốn bài toán, mà bây giờ đã gần tới giờ học sau!”
“Trong thời gian rảnh của em”, Gary đáp. “Và trong khoảng thời gian còn lại như bây giờ. Nghe này - nếu em không giải được, thì hãy yêu cầu Alex giúp cho. Về môn toán thì cậu ấy thật sự là một phù thủy cao tay.” Tiếng chuông đã lại reo rồi. “Đi thôi, ta đi, cậu bé.”
Chủ đề của giờ học sau đó là cách ứng xử - hay nói đúng hơn là những lối cư xử mà một người đàn ông quý tộc cần phải trưng ra. Alanna đã học từ rất sớm cách nói hai câu “làm ơn” và “cảm ơn”, nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng đó là những khái niệm đơn giản nhất. Cô không biết phải cúi chào ra sao. Cô không biết người ta phải xưng hô với một huân tước khác với một bá tước như thế nào. Cô không biết khi tham gia đại tiệc người ta phải sử dụng chiếc thìa nào trong bộ ba chiếc thìa. Cô không biết khiêu vũ và cô không biết chơi nhạc cụ. Thầy giáo bắt cô đọc một cuốn sách ứng xử dày cộp và ra lệnh cho cô học đàn hạc ngay lập tức - trong thời gian rảnh.
“Nhưng trong thời gian rảnh tối nay em phải đọc chương đầu của quyển này!” cô giải thích với Gary và Alex rồi gõ gõ vào cuốn sách ứng xử. Họ đang ngồi trên một chiếc ghế dài trong giờ nghỉ buổi sáng, vỏn vẹn có mười phút đồng hồ. “Rồi em còn phải giải bốn bài toán nữa, và sau đó là phần còn lại của bài thơ ngu tối...”
“A”, Gary mơ màng nói. “Thời gian rảnh. Thứ đó cũng đã có lần anh nghe nói tới. Thôi đừng tự lừa mình, Tóc Đỏ! Với tất cả những giờ học thêm mà đằng nào người ta cũng ấn cho em mỗi ngày, thì thời gian rảnh là một ảo vọng. Em chỉ có thời gian rảnh chừng nào em chết, đó là phần thưởng của các thần linh ban cho một cuộc đời nơi em đã phải quần quật từ lúc mặt trời mọc cho tới nửa đêm. Tất cả chúng ta, không sớm thì muộn, cũng sẽ hiểu ra điều đó. Thứ thời gian rảnh duy nhất mà em có ở đây là thời gian do người cha đáng kính của anh trao cho, một khi ông ấy nghĩ là em xứng đáng được hưởng.”
“Và ngài công tước sẽ không cho em rảnh vào buổi tối đâu”, Alex chen vào. “Ông sẽ cho em được hưởng thời gian rảnh khi em đã ở đây một thời gian dài, vào một ngày có phiên chợ, và nó thường là một buổi sáng hay buổi chiều nào đó mà em được toàn quyền sử dụng. Nhưng không bao giờ là buổi tối đâu. Buổi tối em phải học. Ban ngày em học. Còn lúc ngủ...”
Tiếng chuông lại rung lên.
“Điều đầu tiên mà em học được là căm ghét cái tiếng chuông này”, Alanna lẩm bẩm khi đưa tay thu gom sách vở. Hai cậu thiếu niên lớn tuổi hơn bật cười và đẩy cô vào giờ học tiếp theo.
Alanna rất ngạc nhiên khi thấy giờ học này khác hẳn. Các cậu học trò ngồi thẳng băng trên ghế, rõ là họ đang thích thú mong chờ những gì sắp tới. Trên tường có treo các bản đồ và tranh minh họa. Trước những dãy ghế là một tấm bảng, trên có gắn nhiều tờ giấy trắng lớn. Trên chiếc bàn cạnh đó có một hộp đựng đầy bút than.
Khi thầy giáo bước vào, ông được học sinh chào đón rất vui vẻ. Lần này không phải là một thầy tế. Thầy này là một người thấp và béo, mái tóc nâu dài đã trộn lẫn những lọn bạc, bộ râu dài rối bù. Quần phùng ra chỗ đầu gối, áo nhàu nát như thể ông để nguyên như thế mà đi ngủ. Ông có một cái mũi nhỏ xíu, đường nét rất tinh tế và một khóe miệng luôn mỉm cười. Alanna nhìn vào cặp mắt lớn của ông, cặp mắt có màu xanh lục trộn lẫn màu nâu, và cô bất giác phải mỉm cười. Thầy giáo là cái hỗn hợp kỳ lạ nhất của sự lộn xộn và lòng hiền từ mà cô từng gặp, và cô mến ông ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ông tên là Sir Myles von Olau.
“Chào em!” Ông vui vẻ chào Alanna. “Chắc em là Alan von Trebond. Em là một chàng trai cực kỳ dũng cảm, vì ngay trong ngày đầu tiên em đã nghiến răng chịu đựng được cho tới giờ này. Có ai để lộ cho em biết bọn ta đang gắng học điều gì ở đây không?”
Alanna nói ngay những gì chợt hiện ra trong đầu mình. “Em chỉ biết rằng em phải vâng lệnh nếu người ta ra lệnh, và em không có thời gian rảnh.”
Các cậu trai cười rộ, và thầy Myles thì cười mỉm. Alanna đỏ mặt lên.
Xin lỗi, cô lẩm bẩm. “Em không muốn láo.”
“Không sao”, Myles quả quyết với cô. “Cuộc sống của em rồi sẽ trở nên khó khăn. Mà luật hiệp sĩ của chúng ta đặt ra những yêu cầu rất cao.”
“Sir Myles, chả lẽ hôm nay thầy lại muốn bắt đầu với luật hiệp sĩ?” Jonathan hỏi. “Thầy vốn biết là chúng em không cùng ý kiến với thầy, chúng em không nghĩ là luật hiệp sĩ đòi hỏi quá cao.”
“Không, hôm nay ta sẽ không tiếp tục cãi cọ về luật hiệp sĩ nữa”, Myles đáp lời. “Thứ nhất, đằng nào các em cũng không đồng ý với ta, cho tới cái ngày mà niềm vinh quang được làm hiệp sĩ và được làm một nhà quý tộc đã đánh mất đi quầng sáng lóng lánh của nó và cho tới khi các em nhìn ra rằng, kiểu sống đó bắt các em phải trả một giá như thế nào. Thứ hai, công tước Gareth đã để lộ cho ta hiểu rằng, kiến thức của chúng ta về các bộ lạc Bazhir chưa đầy đủ và chúng ta phải đạt đến một chuẩn mực cao hơn vào lần sau khi ta được vinh hạnh đón tiếp ngài.”
“Sao kia ạ?” một học trò hỏi.
Myles nhìn Alanna và ánh mắt ông lấp lóe vẻ tinh nghịch. “Ta thường quên rằng chẳng phải ông thầy nào cũng như ta, và ta thường có khuynh hướng diễn đạt ý mình một cách phức tạp rối rắm. Thế này nhé - nói một cách khác - ngài công tước Gareth mong muốn ta đề cập đến các cuộc chiến tranh Bazhir, vì ông thấy ta đã dành quá nhiều thời gian cho chuyện cãi cọ về luật hiệp sĩ, và dành qụá ít thời gian cho những giai đoạn lịch sử của Tortall cũng như các cuộc chiến, mà đó mới chính là những thứ ta cần phải dạy cho các em.”
***
Alanna trầm ngâm rời phòng học. Mà cô xưa nay rất hiếm khi trầm ngâm.
“Tại sao em nhăn trán?” Gary hỏi khi bước kịp cô. “Em không thích thầy Myles sao? Anh thì lại thích.”
Giật mình, Alanna nhấp nháy mắt nhìn cậu. “Không, không phải thế. Em rất thích thầy ấy. Em chỉ thấy thầy có vẻ...”
“Có vẻ kỳ quặc”, Alex thẳng thừng. Cậu và Gary có lẽ là một cặp bạn thân. “Đó chính là từ mà em đang tìm, từ “kỳ quặc”.
“Alex và thầy Myles lúc nào cũng cãi cọ về chuyện cái gì là đúng và cái gì là sai”, Gary giải thích.
“Thật sự là em thấy thầy rất thông thái”, Alanna chần chừ. “Đúng là em không quen nhiều người, nhưng mà...”
“Ông ấy ngoài ra còn là con ma men của triều đình.”, Alex kể. “Đi thôi, nếu không thì giờ ăn trưa sẽ qua đi trước khi chúng ta kịp ăn một miếng.”
Sau bữa ăn, họ học một tiếng đồng hồ môn triết học.
Suýt chút nữa thì Alanna ngủ gục khi vị thầy tế lải nhải bài giảng về nghĩa vụ.
Cuối cùng, Gary lôi cô ra ngoài, đến với những bãi tập rộng nằm sau cung điện. Đây là nơi các tiểu đồng được đào tạo thành hiệp sĩ. Là nơi Alanna sẽ sống qua những buổi chiều và một phần các buổi tối của mình và sẽ chỉ được vào nhà khi trời mưa hoặc trời tuyết, thậm chí có khi kể cả trời mưa trời tuyết cũng không. Đây là nơi cô sẽ học môn vật, học chiến đấu bằng chùy, sử dụng rìu, học bắn cung từ thế đứng thẳng hay trên lưng ngựa, học cách cưỡi ngựa bình thường và cách cưỡi ngựa nghệ thuật. Đây là nơi cô sẽ học cách ngã, lăn người rồi đứng vọt lên, đây là nơi cô sẽ bẩn thỉu, sẽ bị trẹo gân, bị xước xát và bị gãy xương. Chừng nào cô vượt qua được tất cả chuyện đó, chừng nào cô ương ngạnh và bướng bỉnh và chai lì đủ mức, một ngày kia cô sẽ được kiêu hãnh mang bên người tấm biển hiệp sĩ. Nhưng những bài tập không bao giờ kết thúc. Ngay cả khi một hiệp sĩ đã được trưng tấm biển của mình, anh ta vẫn tiếp tục rèn luyện trên những bãi tập này. Nếu người ta không còn nhanh lẹ nữa, người ta sẽ sa vào hiểm họa chết dưới bàn tay một kẻ lạ trên một con đường vắng vẻ. Là con gái của một vị huân tước sống ven miền biên giới, Alanna hiểu rõ tầm quan trọng của các môn thể thao chiến đấu. Năm nào lũy thành Trebond cũng phải chống chọi với bọn cướp. Thỉnh thoảng dân Scanra sống ở phía Bắc lại tràn qua dãy núi Grimhold, Trebond nằm ở vòng đai phòng thủ đầu tiên của vương quốc Tortall.
Alanna đã biết cách bắn cung và sử dụng dao găm, cô rất khéo léo trong việc tìm dấu vết và cưỡi ngựa khá tốt. Song cô nhanh chóng học được rằng, những người đàn ông đang huấn luyện cho nhóm tiểu đồng và cận vệ ở đây luôn coi cô là một tay tân binh ngớ ngẩn.
Mà cô quả cũng là một tay tân binh thật. Buổi chiều của cô bắt đầu bằng cả tiếng đồng hồ đẩy tạ tay, nhún đầu gối, nhảy và xoay người. Một hiệp sĩ dứt khoát phải thật nhanh lẹ, để anh ta có thể xoay phắt người về và né đòn đối phương.
Trong giờ sau đó, cô mặc một bộ trang phục bằng vải đệm bông và trải qua giờ học dùng giáo đầu tiên. Trước khi học kiếm, cô phải đạt được một khả năng nhất định trong việc chiến đấu bằng giáo, bằng thương. Không có lần vải bông dày cộm, chắc là cô đã gãy ngay một khúc xương nào đó trong buổi chiều đầu. Người ta dạy cho cô cách đỡ một ngọn giáo nhắm vào người cô - và sau giờ học cô đau như bị ngựa đá.
Sau đó, cô học những chuyển động quan trọng nhất trong môn vật - cách ngã xuống đất. Cô học cách gắng sức đập tay khi ngã, gắng sức chuyển trọng lượng của mình vào những vị trí thích hợp và mỗi lần cô không làm được điều đó hay quên điều đó, ngay lập tức sẽ được thưởng những vết xước xát mới.
Trong giờ tiếp theo, cô phải dùng cánh tay trái đau nhói đầy vết bầm tím và xước xát giữ một tấm biển. Bạn đấu của cô là một cậu thiếu niên cầm trong tay một cây gậy to bằng gỗ. Mục đích của buổi luyện tập là học cách dùng khiên để tự vệ. Nếu làm đúng, cô có thể chặn được cú đâm, nếu làm sai, đối phương sẽ giáng cho một đòn đau nhói vào phần cơ thể không kịp che. Sau một hồi, hai người đổi vị trí. Giờ thì cô múa gậy, trong khi bạn kia chống đỡ những đòn tấn công. Nhưng vị thế mới chẳng khiến cô dễ chịu hơn, vì đây là lần đầu tiên cô sử dụng gậy, nên đối phương dễ dàng tránh được mọi cú đâm của cô.
Với cái cảm giác bị người ta lừa dối, Alanna theo bước Gary đến khoảng sân tiếp theo. Giờ học bắn cung diễn ra trôi chảy hơn một chút, nhưng chỉ là một chút thôi. Vì cô đã phần nào biết cách bắn cung, nên người ta đã cho phép cô căng một cây cung lên và bắn tên. Nhưng khi thầy giáo phát hiện ra rằng cô có một con mắt rất tinh và thậm chí còn biết nhắm rất tốt, thì ông bắt cô luyện đứng cho đúng tư thế và giữ cây cung cho vững vàng - suốt một giờ liền.
Giờ học cuối cùng của ngày hôm đó diễn ra trên lưng ngựa. Vì Alanna chỉ có con Pummel, nên người ta giao cho cô một con từ chuồng ngựa nhà vua. Bài học đầu tiên là ngồi làm sao cho vững vàng, phi ngựa theo vòng tròn mà không để ngã xuống, rồi dừng lại chính xác trước mặt thầy. Vì con ngựa quá to lớn và bướng bỉnh, Alanna rơi ba lần xuống đất. Cô không điều khiển được con vật và khi cô nói điều đó với thầy, thì ông ra lệnh cho cô mỗi tuần đến học cưỡi ngựa thêm ba lần sau bữa tối.
Alanna kiệt sức lảo đảo khi tiếng chuông xa xa gọi họ vào trong. Thật nhanh, cô cùng những người khác vào nhà để tắm rửa và thay một bộ đồng phục sạch sẽ. Giờ thì cô mệt đến mức hầu như không mở mắt ra được nữa. Thế nhưng ngày của cô đâu đã kết thúc. Gary lắc lắc giật cô khỏi cảm giác ngủ mê và dẫn cô xuống phòng đại tiệc, đặt cô đứng bên cạnh cửa bếp. Từ vị trí này cô nhận những khay đựng thức ăn từ các nhân viên nhà bếp, chuyền tới các tiểu đồng và nhận những chiếc khay đựng đồ bẩn, đưa vào trong bếp.
Đến bữa ăn thì cô gục xuống. Sau đó Gary kéo cô xềnh xệch vào một thư viện nhỏ và nhắc cô nhớ tới những bài tập mà cô cần phải chuẩn bị cho ngày hôm sau. Cậu giúp cô chuẩn bị xong bài thơ, rồi cậu để cô ngồi một mình với mấy bài toán. Alanna gắng sức vật lộn giải được ba bài, rồi gục ngay xuống mặt bàn. Cuối cùng một người hầu tìm thấy cô và kịp thời đánh thức cô dậy ngay trước giờ tắt đèn. Cô thả người rơi xuống giường và thiếp đi trong tích tắc.
***
Alanna rên lên khi thức dậy vào sáng hôm sau. Từng sợi cơ bắp trên người cô cứng đờ, đau đớn và cả cơ thể la liệt những vết bầm tím và xước xát lớn nhỏ. Vất vả, cô chuẩn bị cho một ngày mới, và tự hỏi liệu mình có sống nổi đến cuối ngày hay không.
Ngày hôm sau diễn ra tương tự như ngày hôm trước, chỉ có điều trầm trọng hơn. Ông thầy dạy toán giao cho cô bốn bài tập nữa. Và để trừng phạt cho một bài toán mà cô đã không giải kịp vào ngày hôm trước vì ngủ gục bên bàn, ông chất thêm cho cô ba bài bổ sung. Ông thầy dạy đọc cho cô biết là bản báo cáo miệng của cô về bài thơ dài chưa đạt yêu cầu, cho nên cô có thể chuẩn bị cho ngày hôm sau một bản báo cáo dài hơn, mà lần này phải viết ra giấy. Ông thầy dạy ứng xử ra lệnh cho cô đọc tiếp một chương nữa từ cuốn sách dày và cho cô tập cúi chào suốt một giờ liền. Buổi chiều hôm đó là một thảm họa. Vì cơ thể Alanna cứng đờ và đau từ đầu tới chân, nên cô phạm nhiều sai lầm hơn ngày hôm trước và được nhồi cho một loạt bài tập thêm.
“Em phải làm quen với tình trạng là em sẽ không bao giờ làm được hết bài tập”, Gary vui vẻ giải thích cho cô hay. “Cứ làm nhiều hết sức mình thôi, rồi nhận tất cả những hình phạt đó, đừng kêu ca than vãn gì cả. Nhiều khi anh tự hỏi, phải chăng đó chính là thứ mà họ muốn dạy cho bọn mình: Phải chấp nhận tất cả và ngậm mồm lại.”
Alanna chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến suy nghĩ đó. Tối đến, khi quay trở lại phòng mình, cô rất mệt mỏi, bối rối và giận dữ vô cùng.
“Chú sắp xếp đồ đạc của chú đi”, cô ra lệnh cho Coram ngay khi vừa bước vào cửa. “Ta về nhà.”
Coram nhìn cô. Ông đang ngồi trên giường và lau kiếm. “Thật chứ?”
Alanna đi đi lại lại. “Cháu không làm được”, cô giải thích với người hầu. “Với cái đà này thì cháu chết mất. Không một ai có thể liên tục sống như thế. Cháu không...”
“Chú không nghĩ là cháu lại dễ đầu hàng như vậy”, Coram khe khẽ cất lời.
“Cháu không đầu hàng!” Alanna gầm lên. “Cháu, cháu phản đối! Cháu chỉ phản đối chống lại việc cư xử thiếu công bằng và phản đối việc cháu phải làm việc quần quật cho tới khi gục xuống. Cháu muốn có thời gian cho bản thân mình. Bây giờ cháu muốn học chiến đấu bằng kiếm chứ không phải sau đó, đợi đến khi họ muốn. Cháu muốn...”
“Cháu muốn. Cháu muốn. Thứ mà cháu cần phải học được ở đây là một thứ khác. Người ta gọi đó là kỷ luật. Cuộc đời không phải bao giờ cũng chạy theo ý cháu muốn. Cháu phải học cách tuân theo kỷ luật”.
“Đó không phải là kỷ luật! Đó là chuyện vô nhân đạo! Cháu không thể sống như thế này và cháu cũng sẽ không chấp nhận! Coram, cháu vừa ra lệnh cho chú! Sắp đồ đi!”
Coram thận trọng chùi lớp bẩn nhỏ li ti trên cây kiếm sáng loáng. Cuối cùng, ông cẩn thận đặt nó lên giường. Rên lên thành tiếng, người lính khuỵu gối trên nền phòng, thò tay xuống dưới gầm giường và lôi chiếc túi của mình ra. “Thì tùy ý cháu”, người đàn ông đáp. “Vậy mà chú cứ nghĩ, chú đã dạy cho cháu thành một người có chút cứng rắn trong xương, chứ đâu có ngờ lại biến thành một nàng tiểu thư hay than van oán thán như thế này...”
“Cháu không phải là một nàng tiểu thư kêu ca oán thán!” Alanna kêu lên. “Nhưng cháu cũng không điên! Ai lại làm hùng hục từ lúc mặt trời mọc cho tới lúc mặt trời lặn và vẫn còn tiếp tục làm không ngơi nghỉ mà không nhìn thấy kết thúc đâu cả. Thời gian rảnh chỉ là chuyện tiếu lâm. Ngày nào cũng thế, nó đã co lại thành con số không ngay từ buổi sáng, trước giờ học thứ ba. Họ mong chờ là cháu làm được tất cả, và một khi không làm được, thì sẽ trừng phạt. Cháu phải học cách ngã, phải học lại từ đầu tư thế bắn cung, trong khi cháu là tay thợ săn tốt nhất toàn vùng Trebond. Và nếu một khi cháu nói lên câu nào, thì họ còn bắt cháu làm nhiều hơn nữa!”
Coram vẫn quỳ trên nền phòng và nhìn cô. “Cháu biết trước là sẽ khó khăn khi quyết định về đây”, chú nhắc nhở. “Không một ai dám nói là người ta có thể dễ dàng thành hiệp sĩ. Ít nhất thì chú cũng không bao giờ nói như thế. Chú đã nói với cháu, rồi sẽ chỉ có lao động hùng hục suốt ngày và kéo dài đến tận đêm khuya, và không phải chỉ trong một ngày mà là vô tận. Vậy mà giờ chỉ sau hai ngày cháu đã bỏ chạy.”
“Cháu không bỏ chạy!”
“Thì tùy cháu, thưa tiểu thư.” Coram rên lên thành tiếng và thả mình xuống giường, chìa tay về phía đôi ủng của ông. “Đồ đạc của chú thì chỉ một nháy mắt là xong thôi.”
Alanna đi sang phòng mình và đập cửa thật mạnh. Cô giật cái túi ra ngoài, nhìn nó trân trân. Thở dài, cô ngồi xuống và ghê tởm giơ tay gãi đầu. Ở Trebond cô có thể đi ra và đi vào lúc nào cô muốn. Cuộc sống ở đây hoàn toàn khác. Phải vì thế mà nó tồi tệ hơn không?
Cô không còn tin chắc nữa. Những từ “đầu hàng” và “bỏ chạy” của chú Coram đâm như kim nhọn dưới da. Cô tìm cách tự thuyết phục mình rằng trong sự thật cô đâu có bỏ chạy, nhưng cô chẳng mấy thành công.
Cuối cùng, cô mở cửa phòng ra và nhìn về phía Coram.
“Thôi được”, cô gầm gừ. “Cháu sẽ thử một tuần. Không hơn mà cũng không kém. Hy vọng có thần linh phù trợ, sau một tuần sẽ dễ dàng hơn.”
“Cháu là cô chủ - hay nói đúng hơn là cậu chủ”, Coram đáp lời, “nhưng nếu cháu muốn biến khỏi đây...”
“Cháu là người ra quyết định”, cô giải thích. “Bây giờ chúc chú ngủ ngon!”
Chỉ tới khi đã chui xuống dưới chăn, cô mới rõ rằng Coram đã lại đẩy túi của ông vào gầm giường và cởi ủng ra. Người lính già đâu có gói ghém đồ đạc gì. Ước gì chú ấy không hiểu mình kỹ đến như thế, cô ủ rũ nghĩ thầm. Rồi cô ngủ thiếp đi.
***
Từ một tuần đó trở thành hai tuần, từ hai tuần trở thành ba tuần, và Alanna quá kiệt lực để nghĩ đến chuyến cưỡi ngựa dài dằng dặc về nhà. Cô không bao giờ làm hết tất cả những công việc được phân, và mỗi ngày ít nhất cũng lại có một thầy giáo nhận ra rằng cô đã bỏ quên một điều gì đó, và bắt cô làm nhiều hơn nữa. Cô học cách nghe theo lời khuyên của Gary. Ngày nào cũng làm việc hết sức mình, và tình nguyện chấp nhận mọi hình phạt.
Buổi tối đầu tiên cô phục vụ bàn tiệc đến rồi đi. Cô quá mỏi mệt để còn sức mà hồi hộp trong cuộc kiểm tra đầu tiên này. Cô phục vụ công tước Gareth, lắng nghe những bài giảng của ông về cách cư xử bên bàn ăn rồi từ đó ngày nào cô cũng phục vụ trong những bữa đại tiệc buổi tối. Cuối cùng, cô vui sướng vô cùng khi được chỉ định hầu hạ riêng cho Sir Myles. Hiệp sĩ này luôn có cho cô những câu nói thân thiện vui vẻ, ngay cả khi ông đã thật sự uống quá nhiều, đúng như Alex giới thiệu. Thỉnh thoảng, khi ông lún quá sâu vào ly rượu, cô thậm chí còn giúp ông quay lại phòng mình. Thường trong những dịp như thế, ông tặng cô một đồng xu bạc hay một món kẹo bánh, mà giờ học của ông cũng là những tia sáng duy nhất của các buổi sáng. Myles có năng khiếu đánh thức các câu chuyện và khiến lịch sử trở thành sinh động, hấp dẫn.
Alanna và Gary nhanh chóng trở thành bạn. Gary lúc nào cũng sẵn sàng tuôn ra những lời nhận xét nghịch ngợm về ông thầy dạy môn ứng xử, và nếu cô đủ lòng can đảm để yêu cầu thì cậu lúc nào cũng có thời gian để giúp cô. Alanna cũng phát hiện ra rằng, cô có thể khiến anh bạn lực lưỡng mạnh mẽ của mình vui vẻ cười thành tiếng, bằng cách nói thẳng đuột những gì vừa hiện lên trong đầu cô. Và cô rất mừng vì mình có đủ khả năng khiến cho một người thông minh đến như Gary phải bật cười lên.
Với Gary, Myles và những người khác trong cung điện, cuộc sống của Alanna trở nên dễ chịu hơn. Cô quên đã có lần ra lệnh cho chú Coram thu dọn hành lý, đưa cô về nhà.
Ba tháng - và cả ngày sinh nhật thứ mười một của cô - đã trôi qua mà Alanna không hề hay biết. Một buổi tối nọ, nhịp sống đều đặn hàng ngày của cô bị cắt quãng lần đầu tiên khi Timon đến tìm cô.
“Quý Ông muốn gặp cậu.” Timon không cần phải giải thích “Quý Ông” là ai. “Cậu phải đến phòng làm việc của Quý Ông.”
Alanna chỉnh lại tà áo quân phục cho thẳng và đưa tay vuốt tóc trước khi gõ vào cửa phòng công tước Gareth. Tại sao ngài công tước muốn gặp cô? Cô đã làm điều gì sai chăng?
Ông gọi cô vào trong rồi ngẩng đầu lên từ đống giấy tờ, khi cô đóng cửa lại. “Alan, vào đây. Ta đang viết thư cho cha con và báo cáo lại những bước tiến bộ của con ở đây. Con có muốn nhắn điều gì cho cha mình không?”
Vậy là cô chưa phạm điều gì! Alanna cố nén một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Thế rồi cô nhớ ra một điều trầm trọng hơn. Điều gì sẽ xảy ra, nếu cha cô tỉnh dậy từ làn sương mù sách vở của ông và đọc lá thư của ngài công tước Gareth?
Đến lúc đó hẵng hay, cô tự nhắc. Chả lẽ những chuyện khó khăn không bao giờ chấm dứt?
“Xin quý ngài viết cho cha con là con gửi lời hỏi thăm, bẩm tướng công”, cô nói.
Ngài công tước đặt cây bút lông ngỗng của ông sang bên. Bản báo cáo của ta là tương đối hài lòng. Con học ở đây nhanh và tốt. Chúng ta mừng vì có con ở đây.”
Alanna đỏ mặt lên vì vui sướng. Chưa bao giờ người ta ban tặng cho cô một lời khen đẹp đến như thế. “Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều, bẩm tướng công!”
“Con sẽ nhận được phần thưởng, sáng ngày mai con được phép xuống thành phố. Trong tương lai, vào những ngày họp chợ, con sẽ được phép cùng những tiểu đồng khác đi xuống phố Corus. Vì con mới tới đây, nên con có thể chọn một tiểu đồng lớn tuổi hơn làm người đi cùng. Chỉ không được phép chọn Alex. Ngày mai cậu ta phải học thêm một giờ đạo đức.”
Alanna rạng rỡ. “Tướng công nhân từ quá”, cô nói. “Con có được phép chọn Gary - Gareth không?”
Ngài tướng công nhướn đôi lông mày lên. “Hừm. Nó vừa mới nói là nó thích đi chơi với con. Chuyện này thì được, nhưng chú ý quay về cho kịp giờ học buổi chiều.”
“Vâng, thưa ngài!” cô cúi chào thật thấp. “Và xin cảm ơn ngài lần nữa!”
***
Gary bật cười khi thấy Alanna mở to mắt ngắm nghía khuôn chợ Corus khi họ đi ngang qua đó. “Ngậm mồm lại đi, đồ nhà quê”, cậu trêu chọc. “Đa phần những thứ bán ở đây đều rất đắt.”
“Sao có nhiều thứ thế!” cô thốt lên.
Ở đây thì không nhiều đâu, nhưng tới một ngày nào đó ta sẽ được đến bến cảng Caynn. Tới đó em cứ tha hồ mà ngạc nhiên.” Cậu đứng lại, ngắm một đôi găng tay cưỡi ngựa. Alanna thèm thuồng nhìn cây kiếm dài treo bên cạnh. Tới một lúc nào đó cô cũng sẽ cần tới một cây kiếm. Làm thế nào để có được một cây kiếm tốt đây?
Một bàn tay to lớn gõ lên vai cô. Giật mình, cô ngẩng lên và nhìn thẳng vào cặp mắt màu hạt dẻ của chàng thanh niên cách đây ba tháng đã bị chú Coram gọi là thằng ăn trộm.
“Ồ, đúng là cậu em với đôi mắt màu tím rồi!”, chàng trai vui vẻ nói. “Anh tự hỏi, liệu có phải em đã lộn cổ xuống giếng rồi không.” Giọng anh cục mịch và rõ là không được học hành, nhưng anh cố gắng khi ăn nói. Alanna có cảm giác như anh nghĩ kỹ từng từ trước khi nói nó ra.
Cô cười với anh. Vì một lý do nào đó không biết, cô không ngạc nhiên trước sự gặp gỡ này. “Em ở trong cung điện.”
“Người bạn đó của em là ai thế?” Gary hỏi và nhìn người quen của Alanna bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Cho phép tôi được tự giới thiệu, thưa các quý ngài trẻ tuổi.” Người thanh niên cúi chào. “Tôi là Georg Cooper ở phố dưới. Các cậu có muốn uống cùng tôi một ngụm nước không? Dĩ nhiên, các cậu là khách của tôi.”
“Cảm ơn nhiều”, Alanna nói nhanh. “Bọn em nhận lời.”
Georg dẫn họ vào một quán rượu nhỏ mang tên Bồ Câu Nhảy Múa. Ông chủ quán già chào anh như chào một người thân và hối hả mang lại một vại bia cho anh và nước ngọt cho hai tiểu đồng. Alanna vừa uống nước vừa quan sát Georg. Anh nói là anh mười bảy tuổi, nhưng trông già hơn thế. Thật ra thì cái mũi của anh quá dài, vậy mà trông vẫn điển trai mỗi khi anh mỉm cười. Giống như những công dân khác của thành phố, mái tóc anh cắt ngắn. Alanna cảm nhận rõ là trong con người anh có vẻ gì đấy uy quyền, có chút vương giả. Mà ngoài ra, cô thấy rất thích anh.
“Em không cần ngạc nhiên về vụ anh bắt chuyện với em”, anh giải thích với Alanna. “Thật thà mà nói, anh thích cái vẻ ngoài ngộ nghĩnh của em. Chẳng mấy khi người ta gặp được một đôi mắt có màu tím như thế. Mặc dù hiện giờ người ta không nhận được là em mới ở quê ra, nhưng ngày đó thì rất rõ. Anh nghĩ, chắc em sẽ vui nếu quen một người nào đó ở thành phố này.”
“Lúc nào anh cũng kết bạn nhanh như thế hả?” Gary sỗ sàng hỏi.
Georg quan sát cậu một lúc. “Tôi nghe theo linh cảm của mình, chàng trai trẻ. Trong cái nghề của tôi người ta rất nhanh học được cách nghe theo linh cảm.”
“Anh làm nghề gì thế?” Alanna hỏi.
Georg nháy mắt với cô. “Anh ư? Anh bán và mua.”
“Anh là một tay ăn trộm”, Gary nói thẳng.
“Ăn trộm là một từ tàn nhẫn, cậu chủ Gareth.” Georg nhìn cậu thiếu niên to lớn và mạnh mẽ. “Tại sao cậu lại nghĩ tôi là một kẻ như thế? Bên mình cậu vẫn còn nguyên túi tiền và cả những gì ở bên trong. Ít nhất thì tôi cũng hy vọng như vậy.”
Gary kiểm tra lại và công nhận: “Đúng, túi tiền của tôi còn nguyên, nhưng tại sao anh muốn kết bạn với chúng tôi? Nếu anh nghĩ là chúng tôi sẽ bênh vực cho anh vài lời trong cung điện thì anh nhầm rồi. Chả lẽ anh không biết tôi là ai?”
Georg đáp lại ánh mắt Gary, cặp mắt cho anh biết cậu thiếu niên này thông minh tới mức nào. Rõ ràng là Gary với trí tuệ sắc sảo và cái lưỡi còn sắc sảo hơn của cậu sẽ không tránh khỏi việc thỉnh thoảng lại tạo ra cho mình những kẻ thù mới. Georg là người hiểu biết đôi chút về chuyện này, và anh chùng người xuống. “Tôi rất biết, cậu là Gary von Naxen, con trai của ngài công tước. Tôi hoàn toàn không vụ lợi gì khi bắt chuyện với cậu. Thật thà mà nói, nếu cậu không đi cùng Alan, tôi sẽ không lại gần cậu làm gì. Bọn chúng tôi ở đây chẳng mấy ưa dân quý tộc.” Anh mỉm cười hơi có phần gượng gạo. “Nhưng tôi có pháp lực. Nó giúp tôi nhìn rõ hơn một số người khác. Tôi biết là tôi cần phải làm quen với cậu chủ Alan. Nói cho đúng ra thì tôi đã quan sát cậu ấy rất kỹ suốt ba tháng qua. Tôi không dám phản kháng lại pháp lực của mình, một khi nó đã ra lệnh cho tôi.”
Gary nhún vai. “Tôi chẳng biết nhiều về pháp thuật, nhưng những lời anh nói nghe có vẻ tử tế. Mặc dầu vậy, Alan có thể làm gì cho anh? Cậu ta mới là một nửa xuất thôi.” Gary nhìn Alanna cười ra vẻ xin lỗi và cô nhún vai. Dần dần thì cô đã quen với kiểu nhận xét như thế. “Và nếu tôi không lầm, thì anh chính là người mà ngài chánh án rất muốn tóm cổ.”
Georg gật đầu vẻ kính nể. “Lý trí của cậu sắc sảo đấy, cậu chủ Gary. Được thôi, tôi chính là tay mà người ta gọi là Vua Kẻ Trộm, là kẻ cầm quyền trong triều đình của những gã lưu manh. Bọn lưu manh”, anh xoay về phía Alanna giải thích, “đó là những người kiếm sống bằng thói tinh ranh thôn dã. Bọn họ được cai trị bởi một nhà vua, và người đó hiện thời là anh. Nhiều khi người ta cũng gọi anh là Gã Lưu Manh, nhưng trong một vương quốc như thế thì chẳng ai cầm quyền được lâu. Ai mà biết được, một ngày nào đó sẽ có một gã nhãi ranh làm với anh những gì mà trước đây sáu tháng anh đã làm với vị vua đi trước? Đến lúc đó, anh sẽ cần tới bạn bè.” Người thanh niên nhún vai. “Ừ thì, chuyện đó sẽ không tới sớm đâu. Và cho tới lúc đó... Tại sao cá