← Quay lại trang sách

Chương 7 Thành Phố Đen

Chuyến phi ngựa xuống miền nam là chuyến đi dài nhất và khó khăn nhất mà Alanna từng biết. Họ vừa rời Corus được một ngày thì khung cảnh ven đường thay đổi. Những ngọn đồi trơ trọc hơn, cây cối nhỏ lại và cong queo cằn cỗi, đám cây nhỏ mọc sát mặt đất như đang giành giật với nhau từng giọt nước mà chúng có thể hút lên từ lòng đất. Bản thân mặt đất chuyển màu nâu khô cằn và đầy những vết nứt nẻ. Thằn lằn, rắn và thỉnh thoảng đây đó là một con thỏ, ló ra nhìn đoàn hiệp sĩ như thể họ là dân đột nhập, và mặt trời dường như nóng gấp mười lần bình thường. Cho tới cuối ngày thứ hai thì lớp đất nứt nẻ nhường chỗ cho cát và những ngọn đồi nhường chỗ cho những cồn cát chạy dài. Họ đã tới Sa Mạc Rộng Lớn Phía Nam.

Tối đến, Alanna hầu hạ huân tước Martin, hiệp sĩ Myles và ông đại úy chỉ huy nhóm lính canh. Ban ngày cô phi ngựa nhiều tiếng đồng hồ bên cạnh Myles và được ông giảng cho nghe về cuộc sống cũng như phong tục của người dân trên mảnh đất này. Myles là một thầy giáo hấp dẫn và ông biết rất nhiều về vùng sa mạc phía nam. Nhiều lần Alanna bắt gặp huân tước Martin nhìn ngài hiệp sĩ với vẻ kính trọng trong đôi mắt bình thường vốn khắc nghiệt.

Alanna không phải là người duy nhất được dạy bảo. Huân tước Martin dạy tất cả các học trò cách sống sót trong một vùng đất khô cằn.

Tới một lúc nào đó, có thể mạng sống của họ sẽ phụ thuộc vào chuyện liệu họ có biết loại thực vật nào có chứa nước, và người ta làm cách nào để tìm được một ốc đảo.

Càng đến gần Persopolis, họ càng thường xuyên gặp người Bazhir. Những người dân sa mạc đó là những kỵ sĩ dai sức và là những chiến binh hung hãn. Họ che giấu phụ nữ của họ trong những túp lều bằng da dê, nhưng Alanna cảm nhận rõ là kể cả đàn ông lẫn đàn bà đều tò mò quan sát đoàn người lạ bằng những cặp mắt đen kiêu hãnh. Vì cô linh cảm thấy huân tước Martin không mấy thích những thần dân dòng giống Bazhir của ông, nên cô quay sang hỏi Myles.

“Người Bazhir là những người kỳ lạ”, ngài hiệp sĩ công nhận. “Martin cũng có lý do thích đáng khi có ác cảm với họ.”

“Con tin rằng ông ấy không chịu đựng nổi ai trong đám họ”, Alanna lẩm bẩm.

Myles lờ đi như không nghe thấy câu nói đó. “Con biết không, người ta đồn rằng vị vua thuở trước đã xâm chiếm được toàn bộ vùng đất này, cho tới tận mãi về phía nam, tới tận Biển Hồ. Trong khi sự thật, ông chỉ chiếm được vùng đồi phía đông và dải bờ biển quanh cảng Legan cho tới sông Tyran, nhưng sa mạc này thì không. Nó quá lớn. Thay vào đó, ông đã kí hiệp ước với một số người Bazhir, và tàn sát một số người khác. Ngày nay chỉ có vài bộ lạc công nhận Roald là vua. Họ buôn bán trao đổi với phần còn lại trong vương quốc và gắng không gây khó dễ cho chúng ta. Những người khác bị coi là những kẻ ngoại đạo. Họ không công nhận Roald là vua của họ, và họ gây khó khăn cho những người sử dụng con đường phía nam. Bộ lạc hiện đang sống ở thành phố Persopolis là một bộ lạc có cảm tình với nhà vua và đó là điều rất quan trọng. Persopolis là thành phố duy nhất do người Bazhir xây dựng nên.

Alanna nghĩ một hồi về những thông tin cô vừa nghe được. “Tại sao họ chỉ xây duy nhất có một thành phố?” cô hỏi. “Và tại sao lại ở đây, giữa cái mảnh đất Chúa Trời ruồng bỏ này?”

“Tại Persopolis có tới năm nguồn nước”, huân tước Martin nói bằng giọng nghiêm khắc và hướng ngựa đi cạnh cô. “Còn về chuyện nó là thành phố duy nhất của họ, người ta đồn rằng người Bazhir xây dựng thành phố đó để canh chừng Thành Phố Đen.” Ông thở phì ra. “Nếu các người có hỏi, thì ta nói thẳng đó là chuyện điên rồ. Tại sao người ta lại phải xây một thành phố này để canh chừng một thành phố khác, một thành phố mà người ta hầu như không nhìn thấy?” Ông cho ngựa lùi xuống, bao quát đoàn người.

Alanna nheo mắt nhìn theo người cha của Geoffrey. “Cái đó con không hiểu”, cô nói. “Ông ấy không thích người Bazhir, vậy mà nhà vua vẫn trao cho ông ấy quyền cai trị sa mạc.”

“Martin không thích người Bazhir - và họ không thích ông ta - nhưng ông ấy là người công bằng”, Myles đáp. “Ông ấy công bằng ngay cả khi phải trả giá bằng mạng mình. Người Bazhir biết điều đó, vậy là họ chấp nhận. Không một người nào khác có thể chiếm được lòng tôn trọng của họ, mặc dù đó là lòng tôn trọng miễn cưỡng.” Myles gạt ra sau vành mũ trùm đầu của chiếc áo choàng dài mà ông đã mặc kể từ ngày đi ngựa thứ hai, và ném sang cô một cái nhìn sắc lẻm. “Tại sao con quan tâm đến chuyện đó như vậy, Alan?”

Cô nhún vai. “Thì con chỉ hỏi thế thôi. Cho con xin lỗi. Huân tước Martin đang gọi.”

Cô thúc Ánh Trăng xoay lại và phi về phía cuối hàng. Bản thân cô cũng không biết tại sao cô lại quan tâm đến những người dân sa mạc đến thế.

Sau một tuần thì họ tới Persopolis. Cuối cùng, họ cũng có thể nhìn thấy những tháp canh và những bức tường làm bằng đá Granit. Thành phố được xây dựng kín đáo, khó tấn công hơn cả một lũy thành dạng như lũy thành Trebond, và vũ khí của những người lính ở đây rõ ràng được chăm sóc tốt và được sử dụng nhiều.

Người dân đổ ra đứng hai bên đường để chào mừng vị huân tước trở về nhà và để nhìn trân trân cậu thiếu niên một ngày kia sẽ trở thành vua của họ. Trong khi những người Bazhir lùi ra đứng phía sau và im lặng nhìn, thì dân thành phố hồ hởi vẫy tay và reo hò chào đón các vị quý tộc trẻ tuổi. Jonathan và bạn bè anh tiếp nhận những lời chào hỏi đó một cách bình thản, như thể họ làm điều đó mỗi ngày, nhưng Alanna lại thúc cho Ánh Trăng chen vào giữa con ngựa của Myles và con ngựa của ngài đại úy, và cứ giữ mãi vị trí đó.

“Sao thế, cậu nhỏ?” người lính cất tiếng hỏi và cười khùng khục trong cổ. “Ngượng phải không?”

Alanna đỏ mặt. Ông ấy nói đúng, nhưng bên cạnh đó còn một lý do khác. “Ngài Myles?” cô hỏi khẽ. “Người Bazhir bao giờ cũng nhìn trân trân thế sao?”

Ngài hiệp sĩ trầm ngâm giơ tay giật giật râu cằm. “Bình thường ra thì họ tìm cách phớt lờ đám miền Bắc chúng ta. Có thể nguyên nhân là Jonathan.”

“Hừm.” Bên dưới bàn tay cầm dây cương bối rối của Alanna, con ngựa trở nên bồn chồn. Cô gắng sức bình tĩnh trở lại. Những người Bazhir nhìn trân trân cả cô.

Gần tối hôm đó, người ta tổ chức một bữa tiệc long trọng tại cung điện. Ai cũng mặc bộ trang phục đẹp nhất của mình. Người ta đua nhau nói những lời chúc tụng và đọc những bài diễn văn dài hơi. Myles đổ hết cốc vang này đến cốc vang khác vào cổ họng, còn Alanna thì thu mình trong một góc phòng vào những lúc cô không bị sai bảo điều gì.

“Ra là con ở đây.” Dáng đứng của Myles đã thoáng có phần liêu xiêu. “Con ghen vì Jonathan là trọng tâm hay sao? Cậu ấy là hoàng tử. Cậu ấy sẽ còn phải đứng ở trung tâm cả một thời gian dài nữa.” Ông kéo một người đàn ông có làn da thẫm màu và ăn mặc sang trọng lại gần. “Ở đây có người có thể kể cho con nghe nhiều hơn về dân Bazhir. Ali Mukhtab, đây là Alan von Trebond, chú nhóc tiểu đồng của chúng tôi. Ali Mukhtab là người cai quản tòa lâu đài Persopolis. Mà ngoài ra, anh ấy là dân Bazhir. Hai người hãy nói chuyện với nhau đi. Giờ đã tới lúc ta được ngả mình xuống một cái giường tử tế”. Myles dịu dàng đưa tay xoa bù mái tóc Alanna rồi để cô đứng lại với Ali Mukhtab.

Cậu tiểu đồng và người đàn ông nhìn nhau chăm chú. Alanna thấy trước mặt mình một người Bazhir cao lớn với làn da màu hạt dẻ, mái tóc đen nhánh và một bộ râu cũng đen nhánh được tỉa tót cẩn thận. Hai con mắt lớn màu đen của ông ta được bao quanh bởi những hàng mi đen và dài. Sau này Alanna còn nhận thấy rằng, rất hiếm khi người đàn ông đó thật sự mở lớn mắt ra. Nhưng bây giờ thì ông ta đang làm điều đó và Alanna lúng túng chuyển trọng lượng sang chân bên kia. Trong ánh mắt của Ali Mukhtab có ẩn chứa quyền lực. Thế rồi người đàn ông lại khép mắt về thế lim dim và mỉm cười vẻ buồn ngủ.

“Cậu không thấy dễ chịu ở nơi đây”, ông ta điềm đạm nhận xét. Alanna chưa bao giờ thích những lời nhận xét riêng tư. Cô đổi đề tài. “Tôi thích cái áo choàng của ông”, cô tuyên bố. Cái áo choàng đó quả thật là một món trang phục sang trọng. Nó được may bằng nhung màu đen, có đường viền mép bọc vàng. Người đàn ông mỉm cười và cô hiểu ra rằng, ông ta nhìn thấu suốt chiến thuật của cô.

“Sir Myles nói là cậu quan tâm đến người Bazhir. Tại sao? Đối với một chàng trai trẻ tuổi từ một thái ấp của miền bắc, sa mạc chắc chẳng mấy thú vị.”

“Người ta không biết cuộc đời sẽ đẩy mình về đâu”, cô nói thẳng. “Tôi hiểu những người dân miền bắc. Người Bazhir thì không.”

“Ra thế, ra thế. Vậy là cậu có tính tò mò của một con mèo, và cũng giống như một con mèo, cậu thích im lặng về bản thân mình. Thế liệu tôi có được phép hỏi, tại sao cậu là tiểu đồng duy nhất được phép đi theo đoàn?”

Alanna thấy cô ưa người đàn ông kỳ lạ này. “Điện hạ đã đích thân yêu cầu cho tôi được phép đi cùng. Chúng tôi là bạn bè, hoàng tử và tôi, và cả Gary và Raoul nữa, hai anh cận vệ to cao lực lưỡng ấy. Thêm cả Alex...”

“Có phải cái cậu chàng luôn làm ra vẻ bí bí mật mật”, Ali Mukhtab ngắt lời. “Cả cậu ta cũng giống một con mèo, nhưng là thứ mèo mà tôi không muốn làm quen. Tôi rất thích mèo. Trong nhà tôi lúc nào cũng có ít nhất ba con.”

“Alex thật ra không làm ra vẻ bí mật vậy đâu”, Alanna cãi lại. “Anh ấy xưa nay - xưa nay vốn thế rồi. Ông có thể trả lời cho tôi một câu hỏi không? Tôi biết là nó không mấy lịch sự, nhưng tôi phải hỏi.”

Người Bazhir mỉm cười và cầm lên hai chiếc cốc đựng đầy thứ nước lỏng màu xanh lục do một người đầy tớ bưng qua. Ông ta đưa một cốc cho Alanna. “Uống đi”, ông ta ra lệnh. “Rồi cậu sẽ thấy ngon. Và giờ thì hãy cho tôi nghe cái câu hỏi “không mấy lịch sự” đó.”

Alanna thận trọng nhấp nhấp một chút chất lỏng màu xanh lục. Ngon thật. “Tôi... e hèm..., tôi không thể không nhận ra là huân tước Martin... e hèm... rằng ông ấy không mấy thích người Bazhir. Người ta đồn ông ấy là người công bằng và...”

Ali Mukhtab cười không giấu giếm. “Cậu nói đúng. Ông ấy cư xử với chúng tôi rất đúng mực, và ông ấy không chịu nổi chúng tôi. Nói tiếp đi.”

“Nếu như thế, thì tại sao một người Bazhir như ông lại được giao cai quản tòa lâu đài này?”

Ali Mukhtab xoay xoay chiếc cốc giữa những ngón tay. “Anh bạn Myles của cậu nói với tôi rằng cậu là người thông minh. Ông ấy không hề nói rằng cậu cũng là người bất nhã.”

Alanna đỏ mặt. “Ngài Myles nói tôi là người thông minh ư?” cô đỏ mặt hơn. “Tôi chưa bao giờ khẳng định rằng tôi là người tế nhị”, cô thêm vào.

“Theo lý mà nói thì vị trí quản lý lâu đài Persopolis phải được trao vào tay một người Bazhir”, Ali Mukhtab giải thích. “Huân tước Martin không thể thay đổi điều đó, mặc dù tôi biết rằng, ông ấy đã tìm cách làm ngược lại. Điều đó đã được ghi trong bản hiệp ước với vị vua đời trước. Tôi tin rằng, người của chúng tôi sẽ đứng lên phản đối nếu nhà vua từ miền bắc tìm cách dẹp bỏ tục lệ này.”

“Nổi loạn chỉ vì duy nhất một chức vụ trong lâu đài ư?” Alanna hỏi. “Tôi thấy điều đó có vẻ hơi... Vâng thì, hơi một chút phóng đại.”

“Truyền thống đó có một nguyên nhân sâu xa”, người Bazhir giải thích. Ông ta nhìn qua cửa sổ, ra phía ngoài bầu trời đang tối xuống. “Nếu cậu và đám bạn bè của cậu có thể lặng lẽ rời ra ngoài được một chút, tôi sẽ chỉ cho các cậu xem một thứ thú vị.”

***

Vài phút sau, Alanna và các bạn đã tụ tập trong một khoảng hành lang nằm phía sau lâu đài. Jonathan là người tới cuối cùng, chuyện lẻn ra khỏi đại tiệc đối với anh khó khăn hơn cả.

“Tôi không còn sức để nghe thêm một người quý tộc thề thốt với tôi rằng anh ta muốn được nhìn thấy một thành phố màu xanh ở miền bắc trước khi qua đời...”, hoàng tử bực bội nói, rõ ràng là lòng nhẫn nại của anh đã cạn kiệt. “Có chuyện gì thế?”

Alanna vội vàng giới thiệu vài lời và nhóm thanh niên theo người quản lý lâu đài đi dọc một con đường dẫn xuống dưới.

“Buộc phải thú nhận là tôi có phần ngạc nhiên đấy”, Ali Mukhtab nói với Jonathan. “Tôi không hề nghĩ là thông điệp của Alan lại có thể gọi được điện hạ tách khỏi những người đang dốc sức chiếm lòng tin yêu của điện hạ.”

“Đó mới là lý do chính”, Jonathan đáp lời và véo mũi Alanna. “Nếu tôi là một người khác, chắc họ chẳng thèm nói với tôi nửa lời, nhưng tôi lại là hoàng tử, và tôi tin rằng, người nào trong căn phòng kia cũng muốn ở tôi một điều gì đó - chỉ trừ huân tước Martin”, anh thêm vào và gật đầu với Geoffrey. “Tôi đâu có phải tới đây để được cư xử như thể tôi được làm bằng vàng.”

Họ dừng lại trước một cánh cửa gỗ. Mukhtab rút ra một chiếc chìa khóa bằng đồng thau, vừa hợp với ổ khóa vừa hợp với lỗ cửa. “Đây là Phòng Mặt Trời Lặn”, ông giải thích trong khi mở cửa. “Chỉ người quản lý lâu đài mới có một chìa khóa cho phòng này.”

Năm chàng trai nhìn nhau. Đây chính là căn phòng mà công tước Roger đã nhắc tới, căn phòng mà người ta đã xây dựng nên để từ đó canh chừng Thành Phố Đen. Trông nó hoàn toàn khác biệt với tất cả những căn phòng khác trong lâu đài. Nền đá và những bức tường bằng đá được lót những viên gạch men nhỏ sáng, sặc sỡ muôn màu, tạo thành những bức tranh ghép. Rất nhiều trong số những bức tranh đó chỉ ra Thành Phố Đen và những thành viên của bộ lạc Bazhir. Alanna quan sát thật kỹ các bức tường và nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay vào chúng.

“Cái này cổ lắm rồi”, cuối cùng cô nói.

“Thậm chí đến chúng tôi cũng không biết nó đã bao nhiêu tuổi”, Ali Mukhtab đáp.

Cửa mở ra. Các gia nhân xuất hiện với gối và đồ uống. Cánh thanh niên đi chầm chậm sang phía bức tường hướng về trời tây. Ở đây không có kính cửa sổ để che luồng không khí của sa mạc. Chỉ có những hàng cột chống trần xẻ dọc tầm nhìn ra phía ngoài.

Căn phòng được xây ở một vị trí cao trong bức tường bao ngoài lâu đài. Trước mặt họ là Sa Mạc Rộng Lớn Phía Nam đang trải rộng hết tầm nhìn. Đó là một bức tranh tráng lệ, ngập một màu vàng đỏ của mặt trời đang lặn.

Yếu tố duy nhất khó chịu là người ta nhìn chính hướng Tây và ánh nắng sắp chết dội thẳng vào mắt ta.

Đột ngột, Jonathan chỉ ngón tay. “Cái vệt màu đen nho nhỏ kia, chính ở kia kìa, chỗ mặt trời đang lặn đó, có phải nó là Thành Phố Đen?”

Ali Mukhtab gật đầu. “Đó là Thành Phố Đen, là tai ương của dân tộc chúng tôi từ nhiều trăm năm nay, kể từ khi chúng tôi biết nghĩ. Mà hồi ức của chúng tôi thì có thể đi ngược tới tận những ngày mà cung điện của điện hạ bây giờ, tâu điện hạ, còn là một cung điện của những Người Cổ Đại. Đã có những con người trẻ trung của bộ lạc chúng tôi bị gọi đến Thành Phố Đen. Sống ở đó là những lãnh chúa tàn bạo của chúng tôi, Những Người Vô Danh. Họ đánh cắp linh hồn của chúng tôi và trả lại cho chúng tôi các trang trại và súc vật. Chúng tôi đã thề không bao giờ còn trở lại làm nông dân. Huyền thoại nói rằng, người Bazhir đã dừng lại ở đó trong chuyến đi từ Biển Hồ phía nam lên phía bắc. Những Người Vô Danh chào đón chúng tôi và mời mọc chúng tôi dùng chung với họ đất đai, mời mọc chúng tôi trồng trọt trên những cánh đồng của họ. Huyền thoại nói rằng ngày đó những vùng này còn xanh tươi và màu mỡ.” Ali Mukhtab khoát tay chỉ cả biển cát mênh mông. “Khi chúng tôi nhận ra rằng họ đánh cắp linh hồn của chúng tôi, thì chúng tôi đã chống lại. Chúng tôi đốt họ cùng cả thành phố và toàn bộ vùng đất này cháy thành cát bụi. Sau khi đã bỏ ra đi để không bao giờ còn quay trở lại, chúng tôi xây nên thành phố Persopolis, để luôn luôn canh chừng Thành Phố Đen.”

“Làm sao mà các người đốt cháy được Những Người Vô Danh, nếu họ mạnh mẽ đến như thế?” Gary hỏi.

“Thứ họ sợ nhất là lửa”, người đàn ông đáp. “Linh hồn của họ vẫn còn lang thang trong thành phố đó, nhưng họ không thể vượt qua cái vòng lửa mà chúng tôi đã tạo nên, bao quanh các bức tường.”

“Ông kể rằng họ gọi những người trẻ tuổi của các ông”, Alex nói. “Ý ông muốn nói sao?”

Người đàn ông thở dài. “Thỉnh thoảng, vào ban đêm, có một thiếu niên hay một thiếu nữ tỉnh dậy và tìm cách phi ngựa xuống Thành Phố Đen. Nếu người ta giữ chúng lại, chúng sẽ la hét và vùng vẫy. Chúng không thèm ăn uống gì cả, chỉ còn nói đến Thành Phố Đen và nói đến những vị thần muốn chúng nạp thân. Nếu chúng tôi không để cho chúng đi, chúng sẽ chết đói.”

“Còn nếu họ đi, họ sẽ không trở về”, Jonathan bình tĩnh nói.

“Như thế thì thà để cho họ đi có hay hơn không?” Raoul hỏi.

“Có thể họ chẳng muốn xuống Thành Phố Đen. Cuộc sống của bộ lạc ông, ừ thì, nó vất vả. Có khi họ phi ngựa đến các thành phố khác để sống ở đó.”

“Nếu được thế thì đã tốt”, người cai quản lâu đài nói, “nhưng con trẻ của chúng tôi được dạy dỗ thành những người trung thực.” Khi ông ta nói điều đó, ánh mắt ông chiếu về phía Alanna và cô ngượng nghịu cọ quậy một chút. “Những thanh thiếu niên đã rời bỏ chúng tôi để chuyển đến những thành phố khác có thể lên đường với lời chúc phúc, hoặc với cả lời nguyền rủa của gia đình họ, nhưng bao giờ họ cũng cho chúng tôi biết họ đi đâu. Cả những kẻ muốn xuống Thành Phố Đen thì cũng chỉ nói tới thành phố đó, như thể bọn chúng không thể nói dối được ngay cả khi muốn.”

“Tôi thấy trói họ và giữ họ ở lại thì độc ác quá.” Raoul ngáp dài và thoải mái ngả người xuống một chiếc gối dày, rót cho mình một cốc rượu vang.

“Đối với một người Bazhir thì kể cả chết đói vẫn còn tốt hơn là số phận đang chờ chúng tôi ở đó”, Ali Mukhtab nói. “Có một huyền thoại khác, vâng, dân Bazhir của chúng tôi có rất nhiều huyền thoại, huyền thoại đó nói rằng một ngày nọ chúng tôi sẽ được giải phóng khỏi lời nguyền của Thành Phố Đen. Huyền thoại kể rằng có hai vị thần, vị thần của Ban Đêm và vị thần của Ánh Sáng, sẽ đi đến Thành Phố Đen và chiến đấu với lũ ma quỷ ở đó. Tôi không biết liệu nó có thành sự thật không.” Người đàn ông Bazhir mỉm cười. “Một số, ví dụ như ngài huân tước Martin, nói rằng chúng tôi bịa ra nhiều huyền thoại, vì chúng tôi chẳng có một thứ gì khác. Chắc là ông ấy nói đúng.”

“Ta thấy dân tộc của ông cổ xưa và thông thái”, Jonathan nói. Anh đứng bên cửa sổ và nhìn vệt nắng cuối cùng chìm xuống cát sa mạc. “Thật đáng tiếc là không có ai ghi lại lịch sử của người Bazhir.”

Ali Mukhtab mở lớn mắt và nhìn Jonathan trân trân với cái nhìn sắc sói kỳ lạ của ông. “Chẳng lẽ điện hạ quan tâm đến những chuyện như thế, tâu điện hạ?”

Jonathan bình tĩnh đáp lại cái nhìn xuyên suốt “Ta phải quan tâm chứ”, anh nói. “Một ngày kia cả người Bazhir cũng sẽ trở thành một phần thần dân của ta.”

Mukhtab cúi mình thật thấp. “Tôi sẽ tìm lại những cuốn sách cổ có ghi những câu chuyện như vậy.”

“Ta sẽ rất mừng nếu được đọc chúng”, hoàng tử đáp lời và theo chân bạn rời phòng, bước về phía đại sảnh.

“Đúng là chuyện ngớ ngẩn!” Raoul cười. “Toàn ma với quỷ. Mình tự hỏi, thật ra thì câu chuyện đó đã xảy ra như thế nào.”

“Cứ nhìn tranh đá ghép trên tường thì thấy là hiện thực tương đối đáng sợ đấy”, Alex giải thích.

“Những tranh ghép đó là do người Bazhir làm nên”, Gary nói. “Thôi, đến giờ ngủ rồi. Quá giờ là đằng khác.” Họ quay về phòng mà không nhận thấy Alan cùng Jon chùng chình nán lại.

“Em tự hỏi, không biết sự thật thì họ là ai”, Alanna trầm ngâm nói. “Những Người Vô Danh ấy.”

Giọng Jon nghe có vẻ hờ hững. “Chắc là một kẻ thù cổ xưa, người ta thổi phồng gã lên để hù dọa trẻ em. Đối với anh thì đó là một lời giải thích sáng sủa. Chắc là trong cái đống thành đổ nát đó có quá nhiều chỗ khiến một đứa trẻ có thể đi lạc. Chúc ngủ ngon, Alan.”

Cô quắc mắt nhìn anh. Đầu tiên anh tỏ ra rất quan tâm đến người Bazhir, và giờ thì anh nói những huyền thoại của họ chỉ là chuyện bịa để dọa trẻ em. Jonathan xưa nay có thế đâu. Mà cả cái ánh mắt gắng sức làm ra vẻ vô tội kia cũng rất xa lạ.

“Chúc ngủ ngon”, cô lẩm bẩm và về phòng. Không một ai còn thức để chờ cô, bởi chú Coram đã ở lại với đội lính gác cung điện. Cho dù có người đoán rằng, Alan có thể gặp nhiều rắc rối hơn bình thường khi không có người lính hầu già mang đôi mắt đại bàng trông chừng cho cậu, thì cũng không có ai nói điều đó ra thành lời.

Alanna thổi tắt đèn và cởi quần áo trong bóng tối. Cô vẫn còn suy nghĩ về thái độ bất thường của Jonathan.

***

Alanna đột ngột tỉnh dậy, mặc dù trời chưa tờ mờ sáng. Mỗi sợi dây thần kinh trên cơ thể cô rung động, như cô sắp trải qua một kỳ thi trên bãi tập. Thật nhanh, Alanna mặc đồ, quấn chặt vòng ngực rồi khoác qua đầu một chiếc sơ mi màu xanh dương, dài và rộng. Cô đút áo vào quần cưỡi ngựa rồi vất vả xỏ đôi chân đi tất dày vào ủng cưỡi ngựa. Với hai bàn tay run rẩy, cô buộc ngang hông cây kiếm Tia Chớp và một con dao găm. Cô không biết tại sao cô lại vội vàng như thế, và cô thậm chí không có thời gian để nghĩ về chuyện này. Khi chuẩn bị xong, cô rón rén bước ra hành lang.

Trong phòng Jonathan có ánh đèn, rồi đột ngột nó tắt ngấm và cánh cửa mở ra. Alanna đứng trong một góc tường tối và nhìn hoàng tử đã ăn mặc chỉnh tề rón rén bước ra ngoài.

“Chắc anh điên rồi”, cô rít lên khi anh đóng cửa.

Hai con mắt anh tìm kiếm cho tới khi phát hiện ra cô trong góc tối. Hàm răng sáng lóa khi anh cười. “Em đi cùng chứ? Anh đi đây, dù là có hay không có em.”

Cô bước theo. Hai đôi ủng quen thuộc của họ giẫm thật nhẹ trên nền đất như những bàn chân mèo. Dưới dãy chuồng ngựa vẫn chưa có ai tỉnh ngủ. Thật nhanh, họ thắng yên cương, một đồng tiền vàng mua được sự im lặng của người đàn ông Bazhir khổng lồ đứng gác bên cổng thành. Thế rồi họ cùng nhau phi ngựa về phía Tây.

Trong Thành Phố Đen không có cát, không có bụi, không một thứ gì cho biết đã mấy trăm năm trôi qua kể từ khi ở đây có người sinh sống. Những con phố rất cứng, đen và hoang vu, óng ánh trong nắng. Những ngôi nhà kỳ lạ đẹp tuyệt vời và được xây dựng cẩn trọng, chúng nhô lên trực tiếp từ phần đá lát đường, không một bước chuyển tiếp. Không một ngọn tháp nào không mọc trực tiếp từ vách đá đã được vạt đẽo thành đường. Cả thành phố trỗi dậy như một khối những cây kim nhọn đâm thẳng lên trời.

“Đẹp quá”, Alanna thốt lời công nhận khi họ phi ngựa qua cổng thành phố. “Và bây giờ chúng ta phi trở lại.”

Thật đột ngột, cô nhớ lại ảo ảnh của cô, ảo ảnh về một thành phố màu đen. Cô đã gặp nó không phải một lần, mà hai lần. Có phải đó là thành phố này? Và nếu đúng thế, thì bây giờ cô đang sợ.

“Em cứ về đi”, bạn cô đáp và đưa tay vuốt lên một tảng đá được đẽo nhẵn. “Anh còn muốn xem thêm một chút.”

Alanna nhún vai và đi theo anh. Bàn tay cô đặt trên chuôi kiếm. Có thể đã có người định đoạt trước rằng cô phải làm điều này. Im lặng, họ nhìn quanh và ló đầu nhìn vào những tòa nhà ném ra những tiếng vang rất lớn, trong khi mặt trời buổi trưa cháy trên cơ thể họ. Những ngọn tháp hùng vĩ tuyệt đối trống rỗng. Chẳng có đồ gỗ mà cũng không có vải vóc, không có kính. Chỉ là những tảng đá được đục gọt, như khắp nơi trong thành phố.

Alanna quan sát kỹ những tảng đá được khắc hình. Những con thú kỳ lạ, và những con người còn kỳ lạ hơn: những người đàn ông đầu sư tử, những người đàn bà có cánh như chim, những con mèo rất lớn mang mặt người. Cô chưa bao giờ nhìn thấy những thứ như thế. Và bây giờ, sau khi đã nhìn xong, cô cứ thầm mong mình chưa bao giờ tới nơi này.

“Anh không phát hiện ra cơ thể mà cũng không phát hiện thấy xương người”, Jonathan thì thầm. “Chắc là đám thanh thiếu niên Bazhir đó đã đến những thành phố khác.”

“Thế thì tại sao anh lại nói thầm?” cả giọng Alanna cũng rất nhỏ.

Hoàng tử đưa mắt nhìn quanh và quan sát với vẻ kiểm tra các khuôn cửa sổ và cửa ra vào. “Anh không biết... mà có, anh biết. Đây là một mảnh đất dữ. Dù ở đây đã xảy ra chuyện gì hay là không, thành phố này là một mảnh đất rất độc.”

“Em mừng là bọn mình đã để ngựa ở ngoài kia”, cô chỉ đưa ra câu trả lời duy nhất.

Khi họ cứ táo gan đi tiếp rồi đi tiếp nữa vào thành phố, cô chăm chú dè chừng các khuôn cửa sổ và các cửa ra vào bao quanh họ.

Họ vượt qua một khúc ngoặt. Thế rồi ngay trước mặt họ, ở giữa thành phố, là một quảng trường. Một quảng trường rộng lớn, bằng phẳng và được lát đá, thứ đá được mài rất cẩn thận, vậy mà bề mặt của nó hoàn toàn không phản chiếu ánh sáng. Alanna có cảm giác như cô đang nhìn xuống một vực thẳm khổng lồ, được phủ kính bên trên. Cô phải gom góp toàn bộ lòng dũng cảm để bước chân lên quảng trường đó. Mặc dù vậy, cô vẫn làm.

Ngôi nhà đứng ở trung tâm quảng trường đang kêu gọi cô. Những bức tường được làm bằng một thứ đá màu đen xù xì. Mái nhà nổi lên qua một đường viền gắn đầy những bức tượng thếp vàng. Phía trên một khoảng thềm rất cao là những cánh cửa hùng vĩ. Cô cùng Jonathan trèo lên và mỗi lúc họ một thấy mình nhỏ bé hơn, nhỏ hơn nữa. Các khung cửa đều mở rộng, chờ đợi. Giống như những viên đá của thành phố này, cả những cánh cửa cũng phủ đầy những hình ảnh kỳ lạ. Phần rìa của những bức tranh gỗ khắc đều được thếp vàng.

Khi họ đến bên những khuôn cửa, cây kiếm Tia Chớp bắt đầu cất tiếng hát khe khẽ và chuôi kiếm rung lên trong tay Alanna. “Jonathan! Kiếm của em”, cô lắp bắp.

“Sao?” hoàng tử quan sát cánh cửa.

“Em nghĩ là ta không nên bước vào. Cây kiếm của em... nó đang hát!”

Jonathan lắc đầu. “Anh muốn tìm cho ra ở đây có chuyện gì.” Chàng trai bước vào đền thờ.

Alanna nắm chuôi kiếm chặt hơn và bước theo. “Anh biết là em không thể để anh vào đây một mình mà”, cô bực bội nói khi đã đuổi kịp anh.

Jonathan cười. “Dĩ nhiên là anh biết. Thế em nghĩ tại sao mà anh lại phải yêu cầu bác anh cho em đi cùng?”

“Ra anh đã lên kế hoạch cho toàn chuyện này từ đầu!” cô buộc tội anh.

“Anh căm thù bí mật. Mảnh đất này đã chìm trong bí mật từ nhiều năm nay. Anh biết là em đủ can đảm để cùng anh tới đây.”

“Thế còn Gary, Alex và Raoul?” cô phản đối. “Họ sẽ...”

“Họ sẽ làu bàu suốt con đường tới đây rồi sẽ đập lên đầu anh nếu anh tìm cách bước vào thành phố. Anh biết, em sẽ đi cùng anh và sẽ cư xử tử tế.”

“Nguyên nhân nằm ở chỗ em là người duy nhất mang dòng máu điên”, cô lẩm bẩm.

Jonathan cười và những âm thanh đó bị nuốt chửng bởi bầu không khí phía đền thờ. Họ đi thật chậm vào trong, tay vẫn để trên chuôi kiếm. Đền thờ không có cửa sổ mà cũng không có đuốc, nhưng không hiểu từ một góc nào đó đang tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ quái màu xanh lục trộn vàng. Các bức tường được xây bằng những tảng đá trong suốt như kính, bề mặt đá phản chiếu ánh sáng lan rộng ra theo hình sóng. Ở cuối căn phòng có một cái bục rất lớn làm bằng thứ chất liệu nuốt chửng ánh sáng.

“Bục thờ”, Jonathan thì thầm.

Đột ngột, một làn sóng ánh sáng chói gắt tràn qua căn phòng. Khi cả hai người lại nhìn rõ được, họ thấy một nhóm đàn ông và phụ nữ đang đứng trước bệ thờ - 11 người tất cả. Người phụ nữ nhỏ bé nhất trong số họ cũng cao lớn hơn hẳn ngài công tước Gareth. Tất cả bọn họ đều tuyệt đẹp, đẹp đến mức người ta đau đớn khi phải nhìn lâu. Quyền lực của họ tỏa ra rực rỡ, lượn sóng trong một quầng sáng xanh lục bao quanh cơ thể họ.

“Đã lâu lắm rồi”, người phụ nữ mặc đồ đỏ nói trong một tiếng thở dài. “Mà chúng bé quá.”

Một phụ nữ khác duỗi một bàn tay chỉ về hướng hai con người phía trước. Những móng tay của cô ta đỏ rực và dài như móng vuốt. “Hãy xem nhựa sống trong người chúng nó, Ylira. Sức sống bốc rừng rực như lửa. Hai đứa này sẽ đủ cho tất cả chúng ta.”

Alanna nhích lại gần Jonathan hơn. Tia Chớp rung lên trong tay cô. “Đây là sáng kiến của anh”, cô lẩm bẩm.

“Các người là ai?” Jonathan hỏi những kẻ lạ. Giọng anh rõ ràng, bình tĩnh, anh hoàn toàn không biểu lộ sợ hãi.

“Ô, chúng nó nói”, một người đàn ông to cao chế nhạo. “Và thử nhìn đứa nhỏ hơn mà xem. Chắc nó sẽ dùng cái cây kiếm tí hon kia mà đâm bọn ta.”

Đám thực thể nọ - đám Người Vô Danh - đồng loạt cười lớn. Alanna run lên khi cô nghe thấy vẻ tàn độc trong điệu cười đó.

Gã đàn ông to lớn nhất trong bọn khinh thị phẩy tay. Gã có hai bờ vai rất rộng và một bộ râu màu đen. Cả khi so sánh với nhóm quái vật này thì gã vẫn là một kẻ khổng lồ. “Vũ khí của bọn ngươi không làm gì nổi chúng ta”, gã tuyên bố bằng cái giọng ầm vang như sấm. “Chúng ta là Ysandir. Chúng ta là những kẻ bất tử. Da thịt chúng ta không giống da thịt bọn ngươi.”

“Các người không thể giữ chúng ta ở lại đây”, Jonathan đáp bằng giọng quả quyết.

“Chúng ta đang đói.” Đôi mắt của ả có móng vuốt dài sáng lóe lên. “Theo cách tính thời gian của bọn mi thì đã một năm nay chúng ta không ăn gì. Cái lũ chăn cừu canh chừng con cháu của chúng quá chăm chỉ.”

Một người đàn bà khác có mái tóc trắng phơ hơn cả tuyết gầm gừ: “Nó nghĩ rằng cha nó, cái gã vua cỏn con, rồi sẽ tới đây tìm chúng nó và hủy diệt chúng ta.”

Cả bọn cười phá. Và Alanna chỉ muốn đưa tay lên bịt tai để chặn những âm thanh khủng khiếp đó. Nhưng cô ép mình phải bình tĩnh. Cô đổi thế chân đứng cho vững hơn, phòng khi đòn tấn công có tới.

Gã tóc đen mỉm cười. “Ta là Ylon, chúa tể của những người Ysandir. Ta đã ăn thịt hàng trăm những đứa cùng giống với bọn ngươi. Cứ để cho cha ngươi dẫn quân lại đây. Chúng ta sẽ hút hết linh hồn bọn chúng. Chúng ta sẽ càng mạnh mẽ hơn. Sau đó chúng ta sẽ bẻ gãy lời nguyền lửa mà bọn Bazhir đã phủ lên thành phố này.”

Jonathan lấy hơi thật sâu. “Ta không cần những đội quân của cha ta. Ta sẽ rời khỏi nơi đây và các người không thể ngăn chặn nổi ta.”

“Thử nghe cái thằng hoàng tử quắt ba hoa lên giọng kìa”, ả đàn bà vuốt đỏ chế nhạo. “Giọng gầm khá lắm, đồ sư tử lỏi con!”

“Không được nói với anh ấy như thế!” Alanna thét lên. Với một chuyển động nhanh lẹ, cô rút kiếm. Viên kim cương trên chuôi kiếm sáng bừng lên và ném một quầng sáng chói chang vào màn tối đang bao quanh họ. Đám Ysandir lùi về phía bệ thờ và gắng đưa tay che mắt.

“Thế hả? Vậy là mày đến đây với vũ khí của bọn họ?” Ylon nói, “nhưng mày có biết sử dụng nó không?”

“Ylanda”, ả đàn bà mặc đồ đỏ Ylira nói. “Tôi không nhìn được vào đầu thằng bé này. Nó đang giấu cái gì đó. Mày lấy đâu ra cây kiếm kia?” ả sừng sộ hỏi và nhìn Alanna trân trân.

“Không liên quan gì đến ngươi”, Alanna trả lời và tập trung vào thực thể mặc bộ đồ đỏ. Thoáng cảm giác như một thứ gì đó đang tràn vào dòng suy nghĩ của cô, như những móng vuốt cào qua đầu cô. Alanna thét lên. Những tia chớp lóe sáng, ả đàn bà với những móng vuốt dài ngoằng - Ylanda - há mồm hớp hơi và ngã ngửa ra, đập vào bệ thờ.

“Đừng để hở như thế nữa”, Jonathan cảnh báo. Ngay lúc này thân thể chàng thanh niên đã được bao quanh bằng một quầng sáng óng ánh màu xanh dương. Alanna xây dựng bức tường che chắn pháp thuật màu tím của cô và cầm chắc cây kiếm trong tay, đề phòng mọi trường hợp.

“Em đâu có định để hở”, cô lẩm bẩm.

Ylanda đã thở lại được bình thường. Đột ngột, ả cười thé lên. Những kẻ khác quan sát ả. “Trong bao nhiêu trăm năm trời từng sống”, cuối cùng ả hào hển nói ra. “Ta chưa bao giờ được chứng kiến một chuyện nực cười như bây giờ. Này thằng sư tử nhãi ranh, thử nhìn tay bạn đường của mày mà xem, xem con bé thật sự là ai!”

“Con bé?” Jonathan thì thào.

Trước khi Alanna kịp giơ viên kim cương trên chuôi kiếm lên, bức tường phòng thủ của cô đã gục xuống trước sức tấn công hợp sức của Ylanda và Ylon. Cô gập người về phía trước vì đau đớn. Thật nhanh như nó bắt đầu, cảm giác đau qua đi. Chỉ một thay đổi. Trang phục của cô biến mất. Trên người cô bây giờ chỉ còn đai lưng cùng bao kiếm.

Bọn Ysandir nhất loạt cười với Ylanda. “Một đứa con gái! Nó đi cùng một đứa con gái!”

Ả đàn bà được gọi là Ylira giận dữ cười lớn khi Alanna gắng lấy tay che chỗ kín. “Một đứa con gái mà lại muốn xông ra che chở cho hoàng tử của nó? Thật tếu!”

Alanna giơ viên kim cương trên chuôi kiếm lên cao, để ánh sáng của nó xuyên vào mắt bọn đối địch. Khi quầng sáng của viên kim cương giảm xuống, cô thét lên: “Tao có thể là con gái, nhưng tao có thể tự vệ và tấn công giống như bất kỳ đứa con trai nào!” rồi cô nhìn sang phía Jonathan. Anh bạn đang sững sờ.

“Tâu điện hạ”, cô thì thào và đỏ bừng lên. “Em...”

Hoàng tử cởi tấm áo khoác ngoài cổ đứng và đưa sang cho cô. “Chút nữa đã. Chỉ có điều... em là ai?”

Cô khoác tấm áo cổ đứng lên người. Jon thật cao lớn, áo dài đến ngang đùi cô. Đó là một chuyện nhỏ nhặt không quan trọng mà bây giờ khiến cô rất hàm ơn. “Alanna von Trebond, tâu điện hạ.”

Giọng nói ầm vang của Ylon khiến họ phải hướng sự quan tâm tới đám kẻ thù. “Tách chúng nó ra!”

Theo bản năng, Alanna tóm lấy tay Jonathan. Trong những ngón tay cài chặt của họ, sức mạnh của ngọc Saphir và thạch anh tím hòa với nhau.

“Bức tường quyền lực”, Jonathan rít lên. “Câu thần chú?”

Alanna bắt đầu đọc. Giọng Jon hòa vào giọng cô và từng từ từng từ vang vọng trong căn phòng rộng lớn. Chầm chậm, một bức tường ánh sáng màu xanh dương trộn tím mọc lên giữa hai người và đám Ysandir. Những kẻ bất tử phải che mắt lại. Chúng không có khả năng nhìn thứ ánh sáng này lâu, và chúng lùi về.

“Chúng mày dám kháng cự?” Ylon gầm lên. “Chúng mày phải trả giá, quân yểu mệnh!”

Một cảm giác đau cuồng nộ bắn xuyên qua hai bàn tay đan chặt của họ. “Đừng để chúng nó tách mình ra”, Jon nói. Anh xiết tay Alanna chặt đến mức xương tay cô kêu lên răng rắc. Cô gạt cảm giác đau sang bên và tập trung vào bức tường. Bọn Ysandir lại gần. Cơ thể chúng tỏa ra một thứ ánh sáng pháp thuật màu vàng trộn lục. Giận dữ, chúng ném những tia chớp pháp thuật về phía con mồi. Jon và Alanna gom góp sức lực và sử dụng toàn bộ nghị lực của họ để giữ vững bức tường phòng thủ. Bức tường đứng vững. Có hai kẻ bất tử chạm vào bức tường và bật thét lên chói chang. Một tia chớp chói lòa - chúng biến mất.

“Vậy ra bọn mày có thể chết!” Alanna chế nhạo. “Ra bọn mày cũng thấy đau!”

“Thế mày nghĩ con bé chịu đựng được bao lâu hả?” Ylira dịu dàng hỏi Jonathan. “Chỉ vài tích tắc nữa thôi? Cũng chẳng được thế đâu. Nó là một đứa con gái. Nó yếu ớt. Nó sẽ đầu hàng. Rồi thân mày sẽ ra sao?”

Đó cũng chính là cái giọng nhẹ nhàng luôn vang ra từ tâm khảm Alanna mà chế nhạo, mỗi lần cô phải đối mặt với một đối thủ to lớn hơn, mạnh mẽ hơn.

“Mày nghĩ thế hả?” cô cuồng nộ thét lên. “Nhìn đây!” Một sợi lửa tím mảnh mai ngoằn ngoèo xuyên qua bức tường, quấn quanh cổ họng Ylira và siết lại. Kẻ bất tử thậm chí không còn thời gian để buông ra một tiếng kêu trước khi ả ngã xuống đất và biến mất.

Alanna không có thời gian mà vui sướng. Có ba ả đàn bà đã cầm lấy tay nhau và tạo thành một hình tam giác trông đầy vẻ chết chóc. Tại trung điểm của hình tam giác đó, sức mạnh của chúng gom thành một quả bóng độc ác.

“Jonathan?” Alanna thì thào. Cô không đủ sức chống lại dạng pháp thuật này, nhưng cô biết là Jonathan đã dành nhiều thời gian nghiên cứu các câu thần chú hơn cô.

Jonathan cất tiếng và sử dụng những câu thần chú mà cô chưa bao giờ nghe thấy trong đời. Alanna cảm nhận như pháp thuật của bản thân cô chảy sang cơ thể bạn mình. Chần chừ, hoàng tử chầm chậm thọc tay qua bức tường. Từ những đầu ngón tay của anh, phép lực phun ra và bẻ gãy hình tam giác. Alanna nháy mắt, muốn xóa cảm giác chói lóa do bộ ba Ysandir gây nên khi chúng bốc cháy và biến mất.

Chỉ còn lại năm. Ả tóc đỏ và ả tóc nâu có cặp mắt đói khát la lên rồi ném mình vào bức tường quyền lực. Chúng bốc cháy rồi biến mất. Những kẻ còn lại lùi thêm một bước.

Alanna nhớ ra một thứ.

“Jon, lửa!” cô rít lên.

“Dĩ nhiên”, anh nói nhỏ.

Câu thần chú này không phải do công tước Roger dạy cho họ, mà là công tước Gareth. Ông dạy họ vào một ngày tất cả các tiểu đồng cắm trại trong cánh rừng của nhà vua. Trước đêm hôm đó, đa phần trong số họ không hề biết là công tước Gareth có pháp lực.

“Đó là câu thần chú đầu tiên mà một người có phép lực thuộc dòng họ Naxen sẽ học “, ngài công tước giải thích. “Hãy đặt hòn đá lửa sang bên, Alex, ta sẽ dạy cho các con.”

Bây giờ Alanna cùng Jonathan đọc câu thần chú mà công tước Gareth đã dạy, họ chỉ đổi một vài từ cho phù hợp với tình huống hiện thời.

Hãy cháy lên, những ngọn lửa, hãy bốc lên thật cao.

Giúp chúng ta chống lũ quái vật.

Bùng cháy thật cao và thiêu đốt, những ngọn lửa sáng ngời,

Hãy đốt cháy bọn Ysandir, nhân danh thần Mithros.

“Ylon!” một trong hai gã Ysandir còn lại gào lên. Lửa bốc lên ngùn ngụt ở phía bên kia của bức tường quyền lực và xọc những ngón tay dài tham lam về kẻ vừa thét ra tiếng kêu. Gã gầm gào, rú rít rồi biến mất, và những tia lửa biến mất cùng với gã. Chỉ còn lại hai: Ylon và Ylanda. Alanna nuốt khan. Hai kẻ đó giờ đã cầm lấy tay nhau, và sức mạnh tụ tập lại quanh chúng.

“Ak-hoft!” sau hai câu thần chú của cặp Ysandir, bức tường quyền lực của họ biến mất như chưa bao giờ tồn tại.

“Những đứa kia yếu ớt và tham lam”, Ylon vừa nói vừa cười nham hiểm. “Bọn ta thì không.”

“Bọn ta là những kẻ đầu tiên”, Ylanda thêm vào. “Chúng ta có mặt trước tất cả những kẻ khác. Chúng ta sẽ tồn tại.”

“Các người là ai?” Jonathan hỏi. Chàng gắng sức thở chậm trở lại. Alanna chùi ống tay áo qua gương mặt phủ đẫm mồ hôi. Cô mệt mỏi đến độ tất cả những khúc xương trong người đau buốt lên.

“Bọn ta là thần linh và là con cái của các thần linh”, ả đàn bà nói. “Bọn ta đã đến đây trước cả đám Người Cổ Đại của các ngươi và chúng ta đã cười khi những thành phố của bọn chúng sụp xuống.”

Alanna cảm nhận lòng dũng cảm của cô quay trở lại. “Nghe hay đấy”, cô nói rồi khinh miệt thở phì ra. “Thần linh không chết. Bọn mày thì chết.”

“Mày tưởng mày biết tất cả, bé con yểu mệnh. Mày không biết gì hết. Kể cả những kẻ bất tử cũng chết, nếu chúng yếu ớt. Ylanda và ta là những kẻ mạnh mẽ nhất. Lũ mi không làm yếu nổi bọn ta.”

“Ngươi nói rất nhiều lời to tát”, Alanna đáp trả. “Ta tin vào hành động, không tin ngôn từ.”

Giọng Jonathan bình thản và mạnh mẽ. “Các người hết thời rồi. Các người không được phép ở đây.”

Ylon và Ylanda giơ cao hai bàn tay cài chắc vào nhau và bắt đầu hát lên trong một thứ ngôn ngữ khiến cả hai con người phải rùng mình.

Phía bên ngoài nổi tiếng sấm nổ. Cái thứ ánh sáng kỳ quặc chiếu rọi trong đền thờ giờ tắt đi. Chỉ còn lại duy nhất thứ ánh sáng tỏa ra từ pháp thuật của chúng.

“Jonathan?” Alanna nói khẽ.

Anh nhìn xuống mắt cô. “Ta chưa bại trận đâu, Alanna, em có thể trở lại thành người đó, như trong cái đêm em cứu anh khỏi con sốt? Khi em kéo anh khỏi tay Thần Chết?”

“Em không biết”, cô thì thầm và nhìn về phía hai tên Ysandir.

“Em phải làm được, và em phải kéo anh đi theo. Nếu không...”

Jonathan không cần nói thêm lời nào nữa. Ánh lửa ma thuật của hai kẻ bất tử mỗi lúc một sáng hơn, mạnh hơn.

Alanna nhìn xuống bàn tay cô, bàn tay đang nằm trong tay Jonathan. Qua hỗn hợp pháp lực của cả hai người, từ hai bàn tay đang tỏa ra một ánh sáng màu xanh tím. Trong tích tắc, linh hồn cô rời khỏi cơ thể và chìm vào thứ ánh sáng đó. Cô cảm nhận cô đang đem Jonathan đi cùng. Hai con mắt cô sáng rỡ khi phép lực của cô tạo nên một quả cầu lửa bao quanh hai người. Quả cầu lửa mỗi lúc một sáng hơn lên.

“Đức Mẹ Tối Cao”, cô thì thầm với giọng phụ nữ. “Đức Mẹ Tối Cao...”

“Nữ Thần Bóng Tối”, một giọng người đàn ông khẽ thêm vào, “xin hãy chỉ đường cho chúng con.” Có phải cô đang nghe tiếng nói của người đàn ông Jonathan? Cô không tin chắc.

Những tia chớp pháp thuật sắc như kim đâm bắn qua hai bàn tay cài chặt vào nhau. Cảm giác đau xuyên dọc cơ thể họ. Trước mặt họ là Ylon và Ylanda đang đứng trong một vòng tròn của quyền lực màu xanh lục trộn vàng. Vòng tròn đó tỏa ra những tia sáng, những tia sáng này chỉ bị bẻ gãy khi chạm phải quả cầu vừa được tạo nên bằng ánh sáng pháp thuật, quả cầu đang bao quanh cơ thể Jon và Alanna.

Lần thứ hai trong đời mình, Alanna lại nghe thấy giọng nói phụ nữ gầm gào đó, giọng nói đã có lần khiến cô phải thét lên vì đau đớn, nhưng lần này cô không thét. Cô quá tập trung vào chuyện gom góp sức lực để giữ vững quả cầu ánh sáng.

Giọng nói tràn ầm ầm qua tâm trí cô. “Hãy tin tưởng vào cây kiếm của con. Hãy chiến đấu.”

Trong đợt đụng độ bằng phép lực ban nãy, Alanna đã buông kiếm xuống. Giờ nó tự động nhảy lên bàn tay còn rảnh của cô. Viên kim cương sáng lóe lên khi cô tóm lấy chuôi kiếm, và cô nhận thấy nó đang rung lên.

“Đừng buông tay anh ra!” Jonathan cảnh báo.

“Em không buông.” Cô cầm chặt tay Jonathan và bước tới trước, với Tia Chớp rầm rì hát trong tay.

Một cây kiếm hai lưỡi màu đen đột ngột xuất hiện trong bàn tay còn rỗi của Ylon. Cũng giống như Jonathan, Ylanda không buông tay gã Ysandir. Ả bám sát bên gã và bước theo nhịp bước của gã.

Ylon bung kiếm và chém thật mạnh theo một hình vòng cung về phía Alanna, cô vội vàng gạt đỡ. Những bắp thịt của cánh tay cô lớn tiếng phản đối khi cô chặn lưỡi kiếm đang bổ xuống. Tia Chớp sáng rực lên và lưỡi kiếm vẫn còn nguyên như trong chuyện diệu kỳ. Cây kiếm màu đen nuốt chửng thứ lửa do viên kim cương tỏa ra, trong khi Ylon lùi về. Vòng ngực đồ sộ của gã đàn ông phập phồng; mặt gã đẫm mồi hôi. Alanna đi vòng quanh gã, không rời mắt khỏi lưỡi kiếm của gã lấy một tích tắc. Jonathan ấn chặt tay cô, khích lệ.

Giờ cô cảm thấy tự tin hơn. Đó là thứ mà cô vừa học được. Cô tập trung toàn lực vào hai cây kiếm và để cho Jonathan điều khiển phép lực của hai người. Gã Ylon đột ngột trở nên thận trọng, gã chém một loạt những nhát chém nhoang nhoáng về phía cô. Alanna gạt đỡ từng nhát kiếm và cảm nhận cứ sau mỗi nhát kiếm bị gạt sang bên là sự tự tin của cô lại cao thêm một chút. Ylon có thể là kẻ bất tử, nhưng gã không phải là một tay kiếm giỏi.

Jonathan không ngừng nói khẽ, nhưng cô không chú ý đến những câu anh đọc. Vầng lửa bao quanh hoàng tử và Alanna đột ngột bốc rực lên và cô buông ra một tiếng thét chiến thắng. Trong một chuỗi chuyển động phức tạp, cô quét lưỡi Tia Chớp lên trên và xoáy sang bên, cho tới khi hai đốc kiếm đập vào nhau. Cây kiếm của Ylon vỡ ra dưới sức đập, Alanna chém vào hai bàn tay đan nhau của hai kẻ bất tử. Vòng ánh sáng vàng trộn lục tan ra. Hai tên Ysandir gào lên vì sợ hãi và giận dữ. Jonathan thét lên một mệnh lệnh và trút toàn bộ phép lực còn lại lên đầu tên Ysandir. Ánh sáng xanh dương trộn tím đổ ngập xuống hai kẻ bất tử. Chúng bốc cháy như một ngọn đuốc khổng lồ, rồi tất cả ngập chìm vào bóng tối.

***

Alanna và Jonathan tỉnh dậy trên nền của phòng thờ rộng lớn. Bọn Ysandir đã biến mất. Chỉ một vệt cháy trên nền nhà là còn nhắc tới Ylon và Ylanda. Nằm bên cạnh Alanna là cây kiếm Tia Chớp với mũi kiếm đã ngả màu đen.

“Em khỏe chứ?” Jonathan kiệt lực hỏi và gắng sức bò dậy.

Alanna không thể nén một tiếng rên khẽ. Từng sợi cơ trong cơ thể cô đau khủng khiếp. “Em cảm giác như người vừa bị đánh”, cô thú nhận. “Còn anh?”

“Bị đánh hả? Như vậy là nói bớt đi quá nhiều. Đi thôi. Anh muốn ra khỏi đây rồi mới tìm nơi nghỉ ngơi.” Jonathan vấp phải cây kiếm của cô và nhặt nó lên. “Nó vẫn còn nóng”, anh nói bằng vẻ kính cẩn.

Không hiểu bằng cách nào, Alanna cũng nhấc được mình lên. Cô có cảm giác như cơ thể đã mềm nhũn ra vì bị dần bằng búa tạ. “Anh nghĩ sao, bọn chúng còn những đứa khác ở đây không?” cô cầm kiếm và thận trọng đút vào bao.

Hoàng tử lắc đầu. “Theo anh thì đó là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt bọn Ysandir. Đi thôi. Ta đỡ lẫn cho nhau.”

Bằng một cách nào đó, họ lê được đến bên tường thành, nơi hai con ngựa Ánh Trăng và Bóng Đêm đang nhẫn nại đứng chờ. Jonathan đầu tiên chạm vào yên cương, sau đó sờ tay vào tấm chăn phủ. “Chúng ướt hết rồi”, anh nói. “Ở ngoài này trời mưa.”

Alanna dồn những giọt sức lực cuối cùng để nâng mình lên lưng con ngựa cái. Cô cảm thấy không cần phải trả lời anh.

Jonathan xoay ngựa về hướng Đông, nơi có một ốc đảo nhỏ nằm gần Thành Phố Đen hơn là Persopolis. Alanna không định phản đối điều gì khi thấy họ phi ngựa ngược hướng về nhà, khoảng cách tới ốc đảo gần hơn tới lâu đài, và cô bây giờ chỉ còn duy nhất một mong muốn: nằm nghỉ.

Hai con ngựa hài lòng gặm cỏ trong khi chủ nhân của chúng thả mặt và những bàn tay đau nhói vào làn nước mát lạnh.

Cuối cùng, Jonathan tựa lưng vào một cây cọ. “Giá mà anh nghĩ tới chuyện mang ít đồ ăn theo.”

Alanna nằm dài xuống cạnh anh trên cỏ. “Còn sống là em hài lòng rồi.”

Họ im lặng nghỉ một lúc lâu và hít thật sâu vào ngực thứ không khí sa mạc. Họ nhìn mặt trời chìm xuống trong một biển ánh sáng màu hồng và màu cam, chưa bao giờ họ chứng kiến một hoàng hôn đẹp như thế. Bóng tối đến cùng với hàng ngàn ngôi sao.

“Một chút nữa trăng sẽ mọc”, cuối cùng Alanna nói.

“Tới lúc đó ta có thể tìm cách về Persopolis.”

“Ta không về kịp đâu”, giọng Jonathan bình tĩnh vang lên từ bóng tối. “Đằng nào thì ta cũng phải sửa soạn tinh thần để chịu trừng phạt. Có thêm một đêm ở ngoài này hay là không cũng chẳng quan trọng.”

Họ lại im lặng một lúc lâu. Cuối cùng Alanna lên tiếng: “Em đoán là anh muốn nghe một lời giải thích.”

“Đúng.”

Cô thở dài. “Đó là một câu chuyện dài.”

“Ta có thời gian.” Anh trấn an cô. “Anh hoàn toàn không định rời khỏi chỗ này trước khi nghe hết chuyện. Em phải công nhận với anh rằng nó là một cú sốc.”

“Em xin lỗi”, cô hối hận. “Em không định dối anh.”

“Anh cũng hy vọng thế. Em là tay nói dối tồi tệ nhất mà anh từng gặp.” Chàng ngẫm nghĩ một chút rồi thêm vào: “Hay là tay nói dối tốt nhất. Giờ anh đang rối tung cả lên. Thế còn người anh trai sinh đôi của em thì sao?”

“Thom không muốn thành hiệp sĩ. Anh ấy muốn thành một pháp sư tài năng.” Cô thở dài. “Những thứ vừa xảy ra hôm nay thật ra thích hợp với Thom hơn với em. Cha muốn gửi em vào tu viện, gửi Thom vào cung điện. Mà em hoàn toàn không thích làm một quý bà.” Tiếng cười khúc khích của Jonathan khích lệ cô. “Cô Maude biết rõ. Cô ấy nói, bọn em có thể làm như vậy. Còn chú Coram, vâng thì, chú Coram đã bị em thuyết phục.”

Jonathan hiểu rất rõ tính tình Coram. “Thuyết phục bằng cách nào?” anh tò mò hỏi.

“Em dọa là sẽ bắt chú ấy nhìn thấy những vật không tồn tại. Thứ đó chú không thích.”

Jon lại cười khúc khích, tưởng tượng đến cảnh Coram nhìn thấy ảo ảnh. “Thế còn cha em?”

“Cha chẳng mấy quan tâm đến con”, cô thẳng thắn. “Em muốn thành nữ chiến binh và muốn làm những việc lớn. Thom lại thích pháp thuật mà cha em thì căm ghét pháp thuật. Khả năng duy nhất để làm được những gì bọn em muốn là nói dối. Em phải giả trai. Đằng nào thì em cũng vốn khá hơn Thom rất nhiều trong các môn thể thao chiến đấu.”

“Đổi chỗ là sáng kiến của ai?”

“Của em”, cô nói bằng giọng ai oán. “Lẽ ra Thom cũng có thể nghĩ ra, nhưng anh ấy là người cẩn thận hơn trong hai đứa. Em biết mình muốn gì, và em không ngại mạo hiểm một lần.” Cô thở dài. “Em thấy thích cuộc sống mà em vừa trải qua.”

“Người ta có thể tóm đựợc em bất cứ lúc nào. Em có thể không đủ sức. Roger có thể khám phá ra em.”

“Ngày trước cũng đã từng có nữ chiến binh. Họ đâu yếu ớt. Và em tin rằng, pháp lực của em che chắn cho em trước Roger. Ngoài ra, anh không thể nói rằng em chưa chứng minh được là em có khả năng.”

“Dĩ nhiên là em đã chứng minh rồi. Nhiều lần nữa là khác. Em làm mọi thứ tốt hơn đa phần lũ con trai chúng anh.”

Cô tẩn mẩn nhổ cỏ. “Em bắt buộc phải làm thế.”

“Alanna. Cái tên dễ thương”, chàng trầm ngâm. “Thom. Maude. Coram. Còn ai biết nữa không?”

“Georg và mẹ anh ấy.”

“Em tin tưởng Georg?”

“Người ta có thể tin anh ấy!” cô bảo vệ. “Ngoài ra, có một lần em cần phải được giúp đỡ gấp và em biết là anh ấy sẽ không phản bội em. Anh ấy là bạn em, Jon.”