← Quay lại trang sách

Chương 6 Alanna thành phụ nữ

Đó là một buổi sáng thứ năm. Sẵn sàng để tiếp tục luyện tập với cây kiếm to nặng của chú Coram, Alanna thức dậy trước khi trời mờ sáng. Cô trèo ra khỏi giường. Và kinh hoàng há mồm lấy hơi. Hai đùi cô và vải trải giường đỏ đầy những máu. Hoảng sợ cùng cực, cô rửa ráy rồi đút vải trải giường vào phòng vệ sinh. Chuyện gì đã xảy ra với cô thế? Cô đang chảy máu và cô phải gặp một thầy lang ngay lập tức, nhưng mà gặp ai mới được? Cô không thể tin tưởng những thầy thuốc trong cung điện. Họ là đàn ông mà máu thì chảy ra từ vị trí kín đáo giữa hai đùi. Cô tuyệt vọng tìm tòi cho tới khi thấy được một chiếc khăn dày, có thể dùng để ngăn dòng chảy màu đỏ đó. Hai bàn tay cô run bắn. Toàn cơ thể cô giá lạnh vì sợ hãi. Các gia nhân sẽ tới ngay lập tức để đánh thức các tiểu đồng. Cô phải làm một cái gì đó, thật nhanh!

Cô cắn chặt vào ngón tay cái của mình cho tới khi nó chảy máu. Chú Coram đang phải trực, mà hơn nữa, cô không thể kể chuyện này cho chú ấy nghe. Lần này là một chuyện mà cô không thể thổ lộ với người lính già. Chỉ có một người mà cô tin tưởng là anh sẽ giúp cô và giữ im lặng. Chắc chắn sẽ có những người nghi ngờ mức độ đáng tin cậy của Vua Kẻ Trộm, nhưng Alanna không nằm trong số đó.

Cô không còn thời gian. Cô cũng không thể rón rén rời cung điện rồi cuốc bộ con đường thật xa xuống thành phố. Cô phải cưỡi ngựa và phải chấp nhận hậu quả. Chỉ một lời vội vàng với Stefan là Ánh Trăng đã được thắng yên cương. Cậu chăn ngựa thậm chí còn rủ rê người lính canh đi khỏi một trong những cánh cổng nhỏ. Alanna phi nước đại lao ra ngoài rồi lao xuống thành phố. Chỉ vài phút sau, cô đã buộc con ngựa cái của cô bên một cây cọc đằng sau quán Bồ Câu Nhảy Múa.

Thật nhanh lẹ, cô trèo lên mái khuôn bếp rồi đẩy một trong những cánh cửa gỗ bao bên ngoài cửa sổ phòng Georg. Chính anh đã chỉ cho cô cách lên đây theo đường này. Thế nhưng khi Alanna chuồn vào phòng Georg, cô bị tóm chặt lấy từ phía sau và một lưỡi dao rất sắc gí sát vào cổ họng.

“Mẹ mày không dạy cho mày cách vào phòng qua cửa hả?” một giọng nói khẽ khàng chậm rãi hỏi cô.

Alanna không động đậy. Lưỡi dao được kề vào cổ không phải để đùa. “Georg, em đây! Alan!”

Chàng thanh niên buông cô ra rồi xoay mặt cô lại phía mình. Anh không mặc quần áo. Bao giờ anh cũng ngủ khỏa thân. “Đúng thế.” Anh đặt dao lên bàn. Một nụ cười làm sáng hai con mắt anh. “Làm sao lại có chuyện một công tử quý tộc đột nhập vào phòng ngủ của một tay lưu manh.”

“Em cần anh giúp.” Cô bối rối đan hai bàn tay vào nhau. “Em cần phải có một bà lang ngay lập tức.”

“Cái gì? Một bà lang? Hãy giải thích cho anh nghe rõ hơn đi, cậu nhỏ.” Georg khoanh tay ra trước ngực, và chờ. Ngay từ ngày đầu anh đã biết có một tấm màn bí mật bao phủ quanh Alan. “Tại sao em lại muốn gặp một người đàn bà? Và tại sao lại là một bà thầy thuốc dưới thành phố này? Trong cung có những thầy thuốc giỏi nhất vương quốc.”

Alanna vất vả nuốt khan. “Em không phải con trai.” Nói lên câu này mới khó khăn làm sao. “Em là con gái.”

“Em... em là cái gì?” Georg thét lên.

“Suỵt! Chẳng lẽ anh muốn tất cả mọi người nghe thấy?” cô cọ quậy chà ủng xuống nền phòng. “Em cứ tưởng anh đã đoán ra rồi. Anh cũng có pháp thuật.”

“Nhưng pháp thuật của em che chắn cho em như một lần khiên. Alan, nếu đây không phải chuyện đùa, thì em đã chọn một thời điểm tồi tệ để nói lên sự thật.”

Cô giận dữ long mắt lên. “Có cần em phải cởi đồ ra không?”

“Lạy thần Mithros! Đừng. Xoay người đi. Để anh mặc quần áo vào cái đã.” Cô vâng lời và nói nhỏ: “Đúng là chuyện ngớ ngẩn. Em đã bao nhiêu lần nhìn anh không mặc quần áo.”

Georg tìm quần của mình. “Bây giờ chuyện đã khác. Thôi được, xoay mặt về đây. Tại sao em phải gặp một bà thầy lang?”

Alanna nhìn anh nài xin. “Làm ơn đừng hỏi em. Làm ơn đi!”

Tay ăn trộm nhăn mặt. “Thôi được, vậy thì đi.” Anh vội vàng kéo cô đi theo cầu thang phía sau. Rồi đi vòng ra trước phố. “Anh biết một phụ nữ rất thích hợp cho em. Trước khi lấy chồng, bà ấy là nữ thầy tế trong đền thờ Đức Mẹ Tối Cao của thành phố này. Ở đó bà ấy được dạy thuật chữa bệnh. Bà là mẹ đẻ của anh và bà không bao giờ hé lộ nửa lời, ngay cả khi người ta bẻ gãy quai hàm bà.” Anh phát hiện thấy con ngựa cái của Alanna đang nhẫn nại chờ đợi. “Em nhẹ bỗng à, Ánh Trăng sẽ chở được cả hai chúng ta.” Anh trèo lên yên cương, ngồi sát sau lưng Alanna. “Ta phi ngựa ra phía ngoại ô.”

Alanna gật đầu và thúc con ngựa chạy. Hơi ấm của Georg bên lưng cô sao có sức an ủi rất lạ.

“Có chuyện gì thế?” có lần anh hỏi.

“Nếu biết thì em đã không sợ đến thế”, cô phun ra.

“Đúng thật, chưa bao giờ anh thấy em hốt hoảng như thế này”, chàng thanh niên trầm ngâm nói. “Chúng ta phải nói chuyện với nhau. Hai đứa chúng mình.” Họ rẽ vào một con phố nhỏ được bao quanh bởi tường của những ngôi nhà quanh đó. Georg xuống ngựa và mở ra một cánh cổng, bên cổng có khắc dấu hiệu của thầy thuổc - một chiếc bát bằng gỗ bao quanh bởi một vòng tròn màu đỏ và một vòng tròn màu nâu. “Thật ra em tên là gì?”

Cô chần chừ. “Nếu em nói cho anh nghe, có khi anh không để ý và lỡ miệng nói ra trước mặt người khác.”

“Anh không lỡ miệng bao giờ, cô bé.” Anh ra hiệu cho Alanna cưỡi ngựa vào trong sân rồi đóng cổng lại. “Không bao giờ anh lỡ miệng.”

Cô xuống ngựa. Ánh Trăng dịu dàng thúc nhẹ đầu vào lưng cô. “Em tên Alanna”, cô thì thầm.

Mẹ của Georg hiện ra bên khung cửa. Đó là một phụ nữ cao lớn. Bà có đôi mắt sáng rỡ màu nâu hạt dẻ như của con trai, trong dáng điệu của bà có điều gì đó khiến người đối diện phải nể nang, kính trọng. Chỉ duy nhất một lọn màu trắng trong mái tóc nâu hạt dẻ cho biết bà vừa bước qua tuổi năm mươi.

“Một bệnh nhân cho mẹ, thưa mẹ”, tay ăn trộm thông báo. “Để con đưa ngựa vào chuồng.”

Bà Cooper dẫn Alanna vào một căn phòng nhỏ, ngăn nắp. Không biết bao nhiêu loại cỏ cây chữa bệnh được treo từ trên xà nhà xuống và tỏa hương thơm ngập căn phòng. Ở giữa kê một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ, phủ khăn sạch sẽ.

“Con ngồi lại đây”, bà Cooper ra lệnh. “Thế được rồi. Con đau chỗ nào?”

Thật nhanh, Alanna giải thích rằng cô không phải con trai, mà là con gái và hiện đang là một tiểu đồng trong cung. Bà Cooper nhướn lông mày, nhưng không nói nửa lời. Alanna lấy hơi thật sâu rồi thêm vào: “Con... con chảy máu.”

“Con chảy máu ư?” câu trả lời vang lên rất bình tĩnh, “ở đâu?”

Đỏ bừng lên vì ngượng ngùng, Alanna ra hiệu. Mẹ Georg bắt đầu mỉm cười. “Đã lần nào xảy ra chuyện này chưa?”

Alanna lắc đầu.

“Con có bị thương chỗ đó không?”

Alanna lại lắc đầu.

“Thế nó bắt đầu lúc nào? Sáng hôm nay hả? Con có đau không?”

Alanna quá ngượng ngùng, không nói được nên lời, cô chỉ biết lắc hay gật đầu tùy theo câu hỏi. Rồi theo sau đó là những câu hỏi khác, thân mật và riêng tư đến mức cô chỉ muốn chui đầu vào hang chuột. Khi bà Cooper bắt đầu cười lớn thì cô còn ngượng ngùng hơn nữa.

“Tội nghiệp con bé”, người phụ nữ cười sặc sụa. “Chẳng lẽ chưa có ai đó nói cho con biết về tuần kinh nguyệt hàng tháng của phụ nữ? Về chu kỳ thụ thai?”

Alanna đờ người ra. Quả thật cô Maude đã một lần nào đó nói đến một thứ tương tự như thế.

“Ra là nó? Vậy là chuyện bình thường sao?”

Người đàn bà gật đầu. “Tất cả phụ nữ đều có. Chúng ta chỉ có thể sinh con khi nó bắt đầu.”

“Con phải chịu đựng cái này bao lâu nữa?” Alanna hỏi và nghiến răng.

“Cho tới khi con quá tuổi sinh con. Chuyện này bình thường như trăng khuyết lại tròn và nó cũng sẽ xảy ra theo chu kỳ như vậy. Tốt hơn cả là con quen với nói đi.”

“Không!” Alanna kêu lên và nhảy chửng dậy. “Con không cho phép!”

Bà Cooper một lần nữa nhướn lông mày. “Con là một cô bé, con gái ta, dù con ăn mặc thế nào đi chăng nữa. Con phải quen với chuyện đó.”

“Tại sao?” Alanna thúc bách. “Con có phép thuật, con sẽ lo sao cho nó biến đi. Con sẽ...”

“Ngớ ngẩn!” bà thầy thuốc xẵng giọng. “Con không được phép dùng pháp thuật của mình để thay đổi những gì mà các thần linh đã trao cho con, và cả gan làm chuyện đó là chuyện điên khùng! Các thần linh muốn con là con gái, nhỏ bé, tóc đỏ và rõ ràng là có phần nhõng nhẽo.”

“Nhưng con không nhõng nhẽo!” Alanna phản đối. “Con chỉ muốn...” cô đưa cùi tay chùi dòng nước mắt nóng rực. Cô biết là bà Cooper nói đúng. Cô đã một lần sử dụng pháp thuật để thúc cho mình cao lên nhanh hơn, và cô đã bị đau đầu khủng khiếp suốt mấy ngày trời.

“Thôi được, có thể con không nhõng nhẽo.” Một bàn tay an ủi đặt lên vai Alanna. “Nghe này. Con có thể thay đổi vị trí trong cuộc đời bất cứ lúc nào, dù là con có pháp thuật hay không, nhưng những gì mà các vị thần linh đã làm nên thì con không thể thay đổi. Con hiểu ra điều đó càng nhanh thì con càng may mắn.” Bà dẫn Alanna sang bếp và đặt lên bếp lửa một ấm đun trà. “Con không quen với việc cơ thể con làm những thứ mà con không cần. Đúng thế không?”

Alanna nhăn mặt. “Cái chuyện ngực con cứ to lên là đã quá khó chịu rồi. Bây giờ lại còn thêm thứ này nữa.” Cô giơ hai tay ôm lấy đầu và gục xuống. Mãi rồi cô mới ngẩng lên và hỏi: “Con phải biết những gì về... Về chuyện này?”

“Kỳ kinh nguyệt của con sẽ xảy ra một lần trong mỗi tháng và kéo dài khoảng chừng năm ngày. Nhớ tắm rửa hàng ngày. Dĩ nhiên con phải sử dụng băng vệ sinh. Kỳ kinh nguyệt sẽ không tới, nếu con nằm cạnh một người đàn ông và anh ta khiến con mang thai.” Người đàn bà rót trà ra tách và đưa cho cô gái. “Đây. Con uống vào sẽ thấy đỡ.”

Alanna uống trà và thấy mình bình tĩnh hơn. “Nó có làm cho con yếu ớt đi không?”

“Không, chừng nào con lánh xa những cái giường của đàn ông. Một đứa bé sơ sinh sẽ làm cho con yếu ớt đi. Cái đó là chắc chắn.”

Alanna lắc đầu. “Con không hề có ý định có con.”

“Có rất nhiều cô gái không muốn điều đó.” Bà Cooper rót trà cho mình. “Con có biết điều gì sẽ xảy ra khi con nằm cạnh một người đàn ông không?”

Alanna đỏ mặt. “Dĩ nhiên.”

Người phụ nữ mỉm cười. “Ta thấy rồi, con biết việc sẽ xảy ra đối với một người đàn ông, nhưng kể cả người phụ nữ cũng có niềm vui thú trong đó và chỉ cần một lần duy nhất thôi đã đủ để con mang thai.” Bà lo âu nhìn Alanna. “Ta sẽ cho con một lá bùa. Để con không mang thai. Nếu bao giờ nghĩ lại, con có thể ném nó đi.”

“Bao giờ bọn lợn học bay được đã.” Alanna lẩm bẩm.

Tia nhìn trong cặp mắt bà Cooper đượm vẻ nghi ngờ. “Rồi ta sẽ thấy. Thế, Georg chắc đang có một vài câu hỏi đây. Có cần ta gọi nó vào không? Tốt nhất là cho nó biết hết.” Alanna gật đầu. Người phụ nữ mở cửa và gọi lớn. “Đừng có áp tai vào lỗ khóa nữa, con trai ta.”

Georg bước vào, đứng tựa người vào bàn bếp và lo lắng nhìn Alanna. “Vậy là mọi thứ đều ổn cả sao?”

“Con bé khỏe.” Mẹ anh trả lời. “Con uống trà không?”

“Phải đó là món trà trấn an của mẹ? Có thánh thần chứng giám, con đang cần một thứ như thế đây. Thế, bé con, bây giờ kể đi.”

Alanna kể cho họ nghe tất cả. “Bây giờ em không thể đầu hàng được”, cô kết luận. “Em đâu có nài xin được đẻ ra làm con gái. Như thế là không công bằng.”

Georg sốt ruột vẩy tay. “Thôi cái chuyện vớ vẩn đó đi!” anh ra lệnh. “Cho tới nay chuyện đó không hề làm em yếu ớt. Và chắc chắn là em cũng không định làm một gã trai xinh đẹp suốt đời. Hay là có?”

“Không, dĩ nhiên là không. Em sẽ nói cho họ nghe sự thật khi em lên 18 và đã có được biển hiệp sĩ.” Cô thở dài. “Nếu lúc đó mà họ căm thù em, ừ thì, thì lúc đó em cũng đã kịp chứng minh rằng em có thể là một hiệp sĩ, đúng không? Em sẽ đi chu du ra thế giới lớn lao và sẽ đối mặt với những phiêu lưu mạo hiểm. Họ không cần phải gặp lại em nữa.”

Georg nhướn lông mày. “Cả đời anh chưa bao giờ nghe thấy một chuyên ngu ngốc đến như thế. Chả lẽ em định nói với chúng ta rằng, Jon rồi sẽ căm thù em? Gary? Raoul? Hoặc là ông bạn Sir Myles của em? Chắc anh nghe lầm?”

“Nhưng em là con gái mà!” cô kêu lên. “Em lừa dối họ. Em làm những gì mà bình thường ra chỉ có đàn ông làm...”

“Và em làm những việc đó tốt hơn đa phần những thằng con trai khác”, Georg nói bằng một giọng quả quyết. “Thôi im đi. Hãy nghĩ về chuyện liệu họ có căm thù em hay không khi việc đó xảy ra. Và đừng có lo lắng nữa. Bí mật của em sẽ được mẹ con anh giữ kín.” Anh choàng cánh tay lên vai cô và kéo cô lại sát người mình.

Alanna áp đầu lên vòng ngực anh và hai mắt cô đẫm những giọt lệ hàm ơn. Cô nhấp nháy mắt để nén chúng xuống và thì thầm: “Em cảm ơn anh, Georg.”

“Khi nào chỉ có hai đứa mình, anh sẽ gọi em là Alanna”, anh nói. “Anh thấy cần phải có người nhắc cho em biết em là ai?”

Alanna bất giác lại phải nhớ đến cái chu kỳ hàng tháng của cô và cay đắng mỉm cười. “Chắc là em không có cơ hội để quên đâu.”

Bà Cooper cười thầm, bởi bà đoán được điều gì đã khiến Alanna buông ra câu đó.

Alanna nhún vai. “Chắc là bây giờ anh khăng khăng muốn như thế...”

“Đúng, anh muốn thế”, câu trả lời vang lên rất bình tĩnh.

“Nhưng mà chú ý đấy, đừng để lỡ mồm lỡ miệng. Bây giờ em đã đi quá xa rồi.”

“Nó không bao giờ quên những chuyện như thế đâu”, bà Cooper khô khan nói. “Chắc nó được thừa kế cái đó từ bố nó, bởi ta không có cái tính này.” Bà bước sang căn phòng nơi bà đã nói chuyện với Alanna lúc mới tới. Georg đưa tay vẹo dưới cằm Alanna. “Anh sẽ rất vui quan sát em lớn lên, cô bé ạ. Nếu em cần giúp đỡ, em có thể trông cậy vào anh.”

Alanna cầm lấy tay Georg và nhìn thật sâu vào mắt anh. “Em không nghi ngờ điều đó lấy nửa giây.”

“Ngoài ta ra, chắc con là người duy nhất trong thành phố này có thể khẳng định như thế”, bà mẹ Georg nhận xét, bà vừa quay trở lại. “Nó là một thằng bé tốt bụng, ngay cả khi nó là một thằng lưu manh. Đây. Đeo vào đi.”

Alanna ngạc nhiên quan sát một kí hiệu lạ được đúc bằng vàng đang treo lúc lắc bên dưới một sợi dây mỏng. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một kí hiệu như thế và cô cảm thấy rõ là nó đang tỏa ra một sức mạnh. Thật nhanh, cô kéo sợi dây qua đầu rồi đút nó vào bên trong sơ mi. Giờ cô không cảm nhận thấy phép lực kỳ lạ kia nữa.

“Từ giờ trở đi, người của Georg sẽ đưa ta đến gặp con nếu cần thiết”, bà Cooper ra lệnh, “nhưng ta e rằng, con sẽ chẳng mấy khi cần đến ta đâu. Đưa tay ra đây cho ta.”

Alanna vâng lời.

Người đàn bà chạm vào những ngón tay cô. Rồi rụt ngay tay về, như thể bị bỏng.

“Sao thế ạ?” Alanna ngỡ ngàng.

“Tội nghiệp con bé.” Nét mặt bà hiện rõ vẻ thương cảm. “Đức Mẹ Tối Cao đặt tay lên đầu con. Người đã chọn sẵn cho con một con đường đời thật khó khăn.” Bà gắng sức mỉm cười. “Ta chúc con may mắn, Alanna von Trebond. Con cần rất nhiều may mắn đấy.”

***

Đúng lúc Alanna vừa chui được vào phòng thì chú Coram tìm thấy cô.

“Cháu thử đoán xem ai muốn gặp cháu.”

Alanna nhăn mặt. “Cháu không làm khác được. Cháu có một vấn đề cấp thiết.”

“Bây giờ cháu vẫn còn một vấn đề cấp thiết”, câu trả lời vang lên. “Chắc chắn là ngài công tước đang rất giận đấy.”

Để trừng phạt tội xuống thành phố trái phép, công tước Gareth cấm cô rời cung điện trong hai tháng tới. Ngoài ra, trong thời gian rảnh sau bữa tối cô phải tới báo cáo ở chỗ ông và đưa thư cho ông. Alanna chấp nhận hình phạt không một lời than van. Cô không còn lựa chọn nào khác. Chắc chắn là cô không thể nói cho ngài công tước Gareth đang giận dữ biết cô đã phi ngựa xuống thành phố vì lý do gì.

Lần sinh nhật thứ mười ba trôi qua và mãi sang tháng tám cô mới lại được rời cung điện. Khi thời gian trừng phạt chấm dứt, Alanna vẫn tiếp tục cư xử thật đúng đắn. Ngài công tước xứ Naxen rõ ràng không hài lòng với lời biện minh mù mờ của cô cho cú cưỡi ngựa xuống phố trong buổi sớm mai đó và chắc chắn đang quan sát cô. Thế nên cô cẩn thận.

Công tước Gareth không phải là người duy nhất để ý đến cô, cả Sir Myles cũng thỉnh thoảng quan sát cô. Tình bạn của cô với hiệp sĩ ngày càng sâu sắc hơn. Có những khi cô ở bên người bạn lớn tuổi của mình suốt tối, chơi cờ với ông, thay vì tham gia nhóm bè bạn quanh hoàng tử. Lý do thứ nhất là hiệp sĩ Myles rất có tài kể chuyện, và lý do thứ hai là Myles cũng có thể giải thích cho cô biết tại sao những người trong cung phải cư xử thế này mà không cư xử thế khác. Mặc dù chiến đấu đã trở thành bản năng thứ hai của Alanna, nhưng cô ít hiểu về con người. Myles hiểu cô và cô thường tới ông tìm một lời khuyên. Một buổi tối mùa thu nọ, khi hai người đang chơi cờ, Myles hỏi: “Đã có bao giờ con nhìn thấy những thái ấp của ta chưa? Chúng nằm sát bên Đường Chính. Trong đoạn từ đây tới Trebond.”

Alanna nhăn vầng trán đang cúi xuống bên bàn cờ. “Ngoài Trebond và bến cảng Caynn, con chưa tới bất kỳ một nơi nào khác.”

Myles nhướn lồng mày. “Con cần phải thăm thú nhiều hơn vương quốc Tortall. Con có biết, trong khu Baronie Olau của ta có những tòa lâu đài mục nát, người ta đồn là do chính Người Cổ Đại xây nên?”

Ngọn lửa tò mò cháy lên trong Alanna. Cô biết một chút về những Người Cổ Đại. Họ đã chèo thuyền vượt biển và đã dựng nên một nền văn minh ở phía bắc biển hồ. Giờ nền văn minh đó chỉ còn lại một vài mẩu vụn: những cuộn giấy da còn nguyên chữ sau biết bao trăm năm, những bức tranh ghép, những thành phố mang màu trắng toát với những tháp canh thật cao, và những khu đổ nát. Chính cung điện hoàng gia đã được xây chồng lên phần còn sót lại của một trong những thành phố thuở ấy. Alanna vẫn luôn muốn biết nhiều hơn về dân tộc nọ, họ đã có mặt nơi đây trước dân tộc của cô.

“Những đống đổ nát của ngài có thú vị không?” cô hồi hộp hỏi. “Ngài có tìm ra điều gì chưa?”

Myles thích thú mỉm cười. “Nó rất rộng và ta đã tìm thấy ở đó rất nhiều thứ. Con có muốn cùng ta phi ngựa tới đó và xem chúng không? Mà này: chiếu tướng đây!”

“Con rất thích. Theo ngài thì có chuyện các vị thần linh đã ngại những Người Cổ Đại có thể thách họ thi đấu, vậy là các ngài đã trút mưa lửa xuống những đất nước miền Đông? Đây.” Cô đẩy quân vua của mình ra khỏi khu nguy hiểm rồi ngẩng đầu lên, còn kịp nhận thấy một nét trầm ngâm kỳ lạ trên gương mặt Myles.

“Ta không hề biết là con lại quan tâm nhiều đến những Người Cổ Đại, hoặc là các vị thần linh tới thế.”

Alanna nhún vai. “Con không được nói chuyện nhiều về chủ đề này. Công tước Roger không thích trả lời những câu hỏi về những Người Cổ Đại hoặc các vị thần linh. Ông ấy nói, bọn con còn quá trẻ để hiểu những chuyện như thế. Mà những người khác lại chẳng mấy quan tâm.”

“Ta tin rằng xử sự như thế là rất khôn ngoan đấy”, Myles nhận xét. “Các vị thần linh ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của chúng ta, nhiều tới mức ta không thể không để ý đến các đấng quyền uy nọ.” Ông dịch một quân cờ. “Chiếu tướng!”

***

Đúng lúc Alanna muốn lên giường thì Timon đến đón cô. Thật nhanh, cô mặc quần áo trở lại và đi theo anh người hầu.

“Cháu lại bày ra cái trò quỷ quái gì thế hả?” chú Coram kêu với theo. “Tại sao ngài công tước muốn gặp cháu muộn như thế này?”

“Làm sao mà cháu biết được.” Alanna đáp và xoay người, xị mặt nhìn người lính già. “Có khi ngài muốn có người hầu chuyện?”

Thay vì đưa cô đến văn phòng của công tước Gareth nằm gần dãy phòng tư vấn của nhà vua, Timon lại dẫn cô đến phòng làm việc tư trong dãy phòng riêng của ông. Alanna ngạc nhiên vô cùng khi gặp một ngài công tước Gareth trong bộ áo khoác mặc trong nhà, may bằng vải gấm sặc sỡ. Người đàn ông cao lớn nhìn cô và thở dài. “Chắc con biết Sir Myles muốn cùng con cưỡi ngựa về Baronie Olau vào ngày mai, đúng không?”

Alanna nuốt khan. “Ngài hiệp sĩ có nói là con cần phải đến đó thăm những khu đổ nát của ông một lần, nhưng liệu hôm nay hay ngày mai hay là lúc nào khác thì con không biết, nếu tướng công cho phép, thưa ngài.” Cô bối rối vặn xoắn những ngón tay vào nhau phía sau lưng.

Ngài công tước cười nhẹ. “Ta đâu có giận, con đừng lo mà phải lắp bắp. Ta chỉ hơi ngạc nhiên một chút về chuyện hai người lại thân nhau tới thế.”

Alanna chuyển trọng lượng sang chân khác. “Thỉnh thoảng chúng con chơi cờ với nhau”, cô thú nhận. “Và con hầu ngài hiệp sĩ trong các bữa ăn tối. Nhiệm vụ này là do tướng công giao cho con, bẩm ngài.”

“Đúng, chính ta đã làm điều đó.”

“Và ngài hiệp sĩ biết những chuyện mà con không hiểu. Con có thể nói chuyện với ngài ấy, bẩm tướng công.” Alanna đỏ mặt. “Ý con không muốn nói rằng...”

Ngài công tước cười. Cười thật lòng và ấm áp. “Đừng có làm cho mọi chuyện càng rõ ràng hơn, con nói như vậy là đủ rồi, cậu bé. Ta đâu có phải cô giữ trẻ của con. Và ta không hề phật lòng vì hai người là bạn bè của nhau, con và Myles. Việc con có được một người bạn thân lớn tuổi hơn, và có thể tâm sự với người ta là chuyện rất tốt. Nếu mà cha đẻ của con...” ông nín ngang, và Alanna ngạc nhiên thấy mặt công tước hơi đỏ lên. “Nói như thế là không thích hợp. Tha lỗi cho ta, Alan.”

“Con không biết phải tha lỗi cho ngài vì chuyện gì, bẩm tướng công”, cô nói thành thực.

“Thôi được. Bây giờ thì hãy đi ngủ đi. Myles muốn lên đường sớm. Ta sẽ dặn Coram đánh thức con. Con sẽ đi đường suốt một tuần. Ta chờ mong là con không trễ nải chuyện học hành, nếu không thì trong tương lai ta sẽ cân nhắc hai lần trước khi cho phép con làm những chuyện như thế này.”

“Cảm ơn, bẩm tướng công.” Alanna cúi chào thật thấp rồi vội vã rời phòng ngài công tước. Cô chạy trở lại phòng mình, gặp chú Coram đang ngồi chờ. Cô kể cho chú nghe tin mới, và xúc động không thể đứng yên được. “Ngài công tước mặc một chiếc áo khoác dài trong nhà có in màu vàng màu đỏ. Chú có tưởng tượng ra không?” cô vừa hỏi vừa biến vào phía sau bình phong.

Coram cười thầm. “Những câu như thế này lại nhắc cho ta nhớ cháu là ai. Nhiều khi thậm chí đến cả ta cũng quên rằng cháu không phải con trai.”

Alanna mặc áo ngủ rồi nhảy lên giường, trong khi chú Coram tắt nến.

“Chú Coram?” cô nói khi cả chú cũng đã nằm yên dưới chăn.

“Chuyện gì thế?”

“Có ai đoán ra cháu không phải con trai không?”

Người đàn ông ngáp dài. “Khó có chuyện đó lắm. Cháu đã gắng sức rất nhiều với trò ngụy trang. Bây giờ ngủ đi. Hay ít nhất cũng để cho ta được ngủ. Nếu không ta sẽ chết trong giờ trực sáng mai.”

Sáng hôm sau, khi chú Coram đến đón cô thì Alanna đã ăn mặc tề chỉnh và gói gém xong đồ đạc. Chú đưa cho cô ổ bánh mì trắng và một cốc sữa. “Ăn và uống đi!” chú nghiêm khắc ra lệnh. “Đêm qua cháu có ngủ không?”

Cô cười láu lỉnh. “Cháu nghĩ là không.”

“Chà chà, bình tĩnh nào, đừng có nuốt sữa ừng ực như thế. Ngài hiệp sĩ không bỏ cháu mà lên đường một mình đâu.”

Chú Coram nói đúng. Myles đang chờ cô trong bộ quần áo cưỡi ngựa ở sân cung điện. Chỉ riêng nghĩ đến cảnh Myles cưỡi ngựa đã khiến Alanna phải mở lớn mắt ra. Không hiểu sao, cô không bao giờ tưởng tượng được cảnh người đàn ông già nua đó lại ngồi lên mình ngựa, nhưng rồi cô thầm mắng mỏ mình. Myles đã trải qua chính những kỳ thi giống như tất cả bọn cô bây giờ. Nếu không thì ông sẽ không bao giờ được phong hiệp sĩ.

Chuyến cưỡi ngựa giữa ban ngày về Baronie Olau rất vui. Sir Myles không bao giờ hết chuyện để kể và thật thích thú khi người ta có lúc được quên đi những kỷ luật trong cung. Mặt trời đã bắt đầu chìm xuống phía Tây thì họ rẽ ra khỏi Đường Chính. Trái với Trebond, Baronie Olau không phải một lũy thành được xây dựng để chống chọi với những băng kẻ cướp vùng núi hay những đoàn ăn cướp người Scanra. Ngôi nhà của Myles đứng trong một thung lũng vươn dài, giữa những cánh đồng khổng lồ. Khi nhìn lên những đỉnh đồi đỉnh núi, Alanna thấy những hàng cây trồng dài tít tắp.

“Tổ tiên ta là nông dân”, Myles giải thích khi thấy hướng nhìn của cô. “Giống táo Olau là giống táo ngon nhất vương quốc Tortall. Điều đó là sự thật, ngay cả khi người nói ra câu đó là ta.”

“Thật khác với ở Trebond”, Alanna đáp. Cô vuốt ve gáy con Ánh Trăng, và trong lòng không thật hiểu rõ, liệu cô đang muốn an ủi Ánh Trăng hay an ủi chính mình.

Căn phòng mà Myles dành cho cô nhỏ nhắn và ấm áp. Nền phòng trải những tấm thảm sặc sỡ, trong lò sưởi lách tách cháy một ngọn lửa và những khuôn cửa sổ được làm rất kín, tuyệt không cho khí lạnh tràn vào. Alanna lại một lần nữa phải nghĩ đến nhà cô và thở dài. Các gia nhân ở đây lịch sự và ăn nói rất cẩn trọng. Khi Alanna giải thích với người được Myles cử đến để hầu cô rằng cô thích ở một mình và không bị quấy rầy thì anh ta cúi xuống và đáp: “Xin tùy theo ý quý ông trẻ tuổi.” Cô đâu có biết, người đàn ông đã ngay lập tức tới gặp Myles và báo cáo lại mong muốn kỳ lạ đó. Cô cũng không biết, đêm hôm đó Myles còn thức rất khuya để suy nghĩ.

Sáng hôm sau, Myles hỏi cô trong bữa điểm tâm: “Con có đủ sức đi thăm khu nhà đổ không? Chúng ta sẽ phải đi bộ, vì đoạn đường đó quá gập ghềnh, ngựa không đi nổi.”

Alanna hào hứng bừng bừng như lửa đốt. Sau khi nuốt vội nuốt vàng bữa điểm tâm, cô hối hả đi thay đồ. Alanna đi một đôi tất thật dày, mặc một chiếc quần ngang đầu gối được may bằng vải thật chắc, một áo sơ-mi ấm và áo bành tô thật dày, rồi cô xỏ chân vào đôi ủng dễ chịu nhất của mình. Trong tích tắc cuối cùng, cô còn kịp đút đôi găng tay vào túi áo bành tô. Alanna không thích lạnh, mà trời đã bắt đầu se se.

Khi đến chỗ Myles, cô thấy ngài hiệp sĩ cũng ăn mặc chắc chắn như cô. “Không, Ranulf”, ông đang bận giải thích với người quản gia, “không có gia nhân.” Ông cười. “Tôi tin rằng, anh cũng khó tìm được người nào đi cùng với chúng tôi.”

Ranulf gật đầu. “Đúng thế, thưa ông chủ. Ông chủ sẽ về trước khi trời tối chứ? Thậm chí tôi sẽ còn gặp khó khăn lớn hơn nếu phải cử một nhóm người đi tìm ông chủ sau khi mặt trời lặn.”

“Đến khi trời kịp tối thì chúng ta đã về nhà từ lâu rồi”, ngài hiệp sĩ hứa hẹn. “Thế nhỉ, ta lên đường thôi.”

Alanna chờ cho tới khi họ đã bỏ lại tòa lâu đài sau lưng mới cất tiếng hỏi: “Tại sao các gia nhân của ngài không thích khu nhà đổ?”

“Tôi tớ của ta khẳng định ở đó có ma”, ông nói, “nhưng ta nghi không phải thế. Ta đã xăm soi khu đấy nhiều năm trời, không phát hiện ra con ma nào cả.”

“Tại sao ngài lại xem xét khu đấy kỹ thế?”

“Ta đang viết một cuốn sách về chỗ đó”, câu trả lời vang lên. “Ta muốn chỉ ra ngôi nhà ấy đã được xây cất ra sao. Ai sống trong đó, họ đã sống ra sao. Ta viết đã gần xong rồi.” Ông đưa tay giật giật bộ râu. “Ta e sẽ chẳng có nhiều người đọc nó, nhưng công việc làm ta vui thích.”

Alanna lắc đầu. Cô không phải là một học giả. “Tại sao ngài lại đem con đến chỗ này?” cô hỏi để chuyển đề tài.

“Vì ta bị ép buộc”, Myles trả lời.

Cô đứng phắt lại. “Vì ngài bị làm sao?”

“Ta bị ép buộc”, ông nhẫn nại nói. “Bảy đêm liền ta có cùng một giấc mơ. Con và ta cùng nhau đi xem xét đống nhà đổ và chúng ta ăn mặc y hệt như bây giờ. Sau khi ta xin công tước Gareth cho phép con đi cùng thì giấc mơ kia không tới nữa.”

“Ô!”

“Ta chỉ là một người đàn ông bình thường. Ta yêu thích sách vở của mình, món rượu Brandy và bạn bè. Ta thích cuộc đời và mọi việc cứ tuần tự diễn theo lệ thường của nó, và ta thích rằng ngày hôm nay ta được biết ngày mai ta sẽ ở đâu. Một khi các vị thần linh chạm vào cuộc đời ta là họ khiến ta mất bình tĩnh, mà đời người nào thì cũng có lần bị họ chạm tới. Người ta không thể biết được các vị muốn gì.”

Cánh rừng mở ra và Alanna dừng chân. Trước mặt họ là một đống đổ nát. Ở một số chỗ, những mảng tường sót lại cao vượt đầu cô. Chúng được xây bằng đá Marmor và thứ đá đó óng ánh như thể nó mới được xây ngày hôm qua. Một cánh cổng được làm bằng thứ gỗ màu đen dày dặn treo nghiêng bên những bản lề đồng.

“Ta có nên vào đó không?” Myles hỏi. Ông đi qua khuôn cổng. Alanna dừng lại ngay ở lối vào, cô đưa tay gãi cái mũi đang ngứa điên lên và nhìn quanh. Trước mặt họ trải dài những mảng tường đá còn sót lại được sắp xếp thành hàng lối ngăn nắp và chỉ ra sơ đồ của khu nhà cũ cùng những căn phòng trong đó.

Myles chỉ vào một diện tích lớn còn có tường bao quanh. “Ta tin đây là ngôi nhà chính. Con có nhìn thấy cửa ra vào không?” hiệp sĩ gõ vào một tảng gỗ màu đen đang đứng tựa vào tường. “Nó đã sáu trăm năm tuổi rồi. Ít nhất là như thế.” Nói rồi ông đi tiếp. “Ta tin đây là khu bếp”, ông nói tiếp trong khi Alanna đi theo ông. “Hồi còn trẻ, ta đã tìm thấy ở đây những đồ nấu nướng. Ta sẽ chỉ cho con xem khi về nhà.”

“Chúng được làm bằng gì vậy?” cô hỏi.

Myles đưa tay cọ mũi. “Trông như đồng đỏ hoặc là đồng, nhưng khi được đánh bóng thì chúng sáng hơn kim loại mới. Ta tin đó là một lớp tráng bề mặt mà họ sử dụng cho tất cả, cho kim loại, cho gỗ, cho giấy... Cho tất cả những bề mặt mà người ta có thể phát hiện ra tuổi tác. Họ sợ tuổi già khủng khiếp.”

Alanna nhìn ông trân trân. “Sao kia ạ?”

“Không, ta không bịa ra chuyện đó đâu, cậu nhóc.” Myles mỉm cười. “Ta có thể đọc được chữ của họ. Từ những gì ta đã đọc được, có thể hiểu rằng họ sợ tuổi già hơn tất cả mọi thứ khác.”

Alanna bắt đầu những phát hiện của cô khi đưa mắt chăm chú quan sát nền đất dưới chân. Có một tia lóng lánh nho nhỏ phía rìa một tảng đá Marmor khiến cô chú ý. Đó là một mũi lao. Cô chùi mạnh cho tới khi nó sáng lóe lên. Khi nhìn quanh, cô phát hiện thấy trong những tảng đá nằm gần đó có những giá đỡ được đục vào đá, có thể để vừa nhiều ngọn mác, kiếm và rìu.

“Myles!” cô kêu lên. “Con tin rằng con vừa tìm ra kho vũ khí.”

Myles bước đến bên cô. “Ta nghĩ là con nói đúng.” Ông xăm soi mũi giáo. “Ta quan tâm đến những đồ nấu nướng, không quan tâm đến vũ khí. Chắc con sẽ còn tìm thấy nhiều thứ nữa. Con là một cậu bé thông minh, Alan.”

Trong góc của kho vũ khí, Alanna phát hiện ra một tảng đá lớn nằm trên mặt đất. Ngược lại với những khối đá được dùng để xây tường, tảng đá này đen như gỗ mun. Ở một chỗ có gắn một tay cầm bằng thép. Alanna dùng ống tay áo chùi nó.

“Tại sao ngài lại nói như thế?” cô vừa hỏi vừa nheo mắt quan sát các cạnh của phiến đá.

“Có bao nhiêu cậu thiếu niên 13 tuổi thích đến một nơi như nơi này và tìm hiểu xem chỗ nào ngày trước là kho vũ khí?”

Cô cầm vào tay nắm và kéo. Viên đá không động đậy. “Myles, có vẻ ngài coi con là một cậu bé đặc biệt. Con không phải thế đâu, thật sự không.”

Cô kéo thêm lần nữa, lần này bằng cả hai tay.

“Không chuyển động được viên đá đó đâu”, ông nói. “Có thần Mithros làm chứng, ta đã thử biết bao lần rồi. Ta tin nó chỉ là cửa vào kho vũ khí thôi.”

Alanna giậm hai chân, đứng thật chắc rồi tóm lấy tay cầm. “Nếu ngài giúp con...”, cô nói và kéo bằng tất cả sức lực. Đúng lúc Myles muốn đến giúp cô thì bộ máy đã lâu lắm không được sử dụng cất lên một tiếng rên. Alanna nhảy sang bên khi phiến đá hùng vĩ chuyển về phía cô. Bên dưới lộ ra một cầu thang dẫn xuống khoảng sâu tối om.

Alanna sung sướng quay lại, mồ hôi nhễ nhại, và nhận thấy Myles đang nhìn cô rất lạ. “Kìa, Myles, con chỉ kéo cho thật mạnh thôi mà!” cô kêu lên. “Bất kỳ cậu bé nào khác cũng làm được!”

“Lần cuối cùng ta thử kéo phiến đá này là năm ta 16 tuổi”, Myles giải thích. “Lúc đó ta có một người bạn bên cạnh. Anh ấy là người vùng này và là người hầu của ta. Giờ anh ấy là một ông thợ rèn, và ngày đó anh ấy không phải kẻ yếu ớt. Cả hai chúng ta không thể khiến được phiến đá động đậy.”

“Vâng thì... có thể có đất cát kẹt trong bộ máy và một cơn mưa đã dội nó đi, hay một cái gì tương tự”, cô cáu kỉnh nói và bước xuống cầu thang. “Ngài không đi cùng con sao?”

“Đừng có điên, Alan”, Myles cảnh báo. “Chúng ta không mang đuốc theo. Con đường hầm này có thể dẫn đến mọi nơi. Không có ánh sáng con không đi được xa đâu.”

Cô ngẩng lên nhìn ông và cười. “Ô, ngài quên một điều rồi. Con có ánh sáng.” Cô giơ một bàn tay lên, và nhìn chăm chú, tập trung sức lực vào lòng bàn tay. Mồ hôi toát ra trên bờ môi, trong khi cô cảm nhận pháp thuật trong cô đang lớn dậy. Còn một thứ khác cũng đang lớn dậy, đang lan tỏa ra trong con đường ngầm bên dưới đoạn thang này, nhưng cô không chú ý tới nó, vì cô quá tập trung vào đốm lửa đang hình thành trong lòng bàn tay. Khi cô mở mắt ra, bàn tay cô tỏa sáng một màu tím nhạt. “Đi nào!” cô kêu lên và bước dọc thang đi xuống.

“Alan. Ta ra lệnh cho con quay trở lại ngay!” Myles thét lên.

“Ngay thôi ạ!” cô kêu lên. Cô cảm nhận một không gian kỳ lạ bao quanh mình. Không! Mà là hai không gian. Một không gian khiến cô sợ hãi. Nó tối đen và ma quái và bay ngay bên ngoài quầng sáng do pháp thuật của cô tỏa ra. Không gian khác đang kêu gọi cô bằng một giọng cao vút, du dương như hát, một giọng mà cô không thể không nhận ra, ngay cả khi cô không mong muốn. Mũi cô nổi ngứa và cô phải hắt hơi nhiều lần liền liên tiếp. Giọng hát tràn vào đầu cô và đè lên giọng nói của Myles.

Anh sáng của cô chiếu vào một vật thể và bị chia thành vô vàn những tia sáng lấp lóa phản chiếu sáng rực. Cô không nhận thấy quầng tối khép lại sau lưng mình khi cô cúi xuống nâng vật thể lóng lánh tuyệt đẹp đó lên. Nó là một thanh kiếm, chuôi có gắn một viên kim cương, lưỡi kiếm dài và nhẹ được đút trong một bao kiếm màu đen cũ kỹ. Bàn tay Alanna run lên khi cô ép chặt món vũ khí vào người.

“Myles!” cô thét lên. “Ngài thử đoán xem con vừa tìm thấy cái gì!”

“Quay trở lại ngay!” hiệp sĩ thét lớn. Cô hoảng hốt ngẩng dậy. Giọng Myles lộ rõ vẻ sợ hãi. “Trời sắp nổi giông. Và nếu nó là một cơn giông tự nhiên thì ta đây là một thầy tế!”

Đột ngột, ánh sáng pháp thuật của Alanna tắt ngấm. Quầng tối ôm lấy cô bằng những cánh tay dài, quấn chặt lấy cơ thể cô. Alanna mở mồm ra để thét gọi Myles, nhưng không một âm thanh thoát ra ngoài. Cô gắng sức để thở, cô gắng sức dùng phép lực cắt qua màn tối ngột ngạt bao quanh, nhưng không một chuyện gì xảy ra. Cô dùng tay chân đẩy nó ra khỏi cơ thể mình và nhận thấy quầng tối đã trói chặt cô. Nó bóp chặt lồng ngực cô, đẩy không khí ra khỏi phổi. Alanna há mồm hớp hơi. Cái tối tràn vào mũi, tràn vào khoang miệng cô. Những tia chớp nổ òa ra trong óc não và cô giãy giụa vật lộn điên cuồng, nhưng không gì có thể chống lại cái tôi. Sự phản kháng của cô mỗi lúc một yếu hơn. Cô gắng sức hơn nữa, nhưng tình thế tuyệt vọng. Cô sắp chết và cô biết điều đó.

Lần đầu tiên trong đời, Alanna ngưng chống cự. Cô đã sử dụng toàn bộ hơi thở của mình, toàn bộ sức lực, toàn bộ pháp lực. Bây giờ cô yếu ớt, hết khả năng tự vệ. Cái tối tràn vào trong não, và cô chết. Với một tiếng thở dài câm nín, hầu như một tiếng thở dài nhẹ nhõm, cô phục tùng. Hai đầu gối khuỵu xuống, Alanna chấp nhận ý thức về cái chết của mình và biến nó thành một phần bản thân mình.

Viên kim cương gắn trên chuôi kiếm bùng sáng và ánh sáng của nó xuyên qua bóng tối trong đầu cô. Đột ngột, lực xiết hãi hùng quanh cơ thể và tinh thần cô lỏng ra. Cô hít không khí vào đầy phổi và ngạc nhiên cực độ khi thấy mình vẫn còn thở được. Cô mở mắt ra rồi nhắm lại, viên kim cương đang rực cháy khiến cô bị lóa.

Ở đâu đó ngoài kia ngài Myles đang gọi tên cô, nhưng giọng ông gần như bị nuốt chửng trong tiếng sấm gầm đang lại gần. Alanna sử dụng ánh sáng của viên kim cương để tìm về khoảng cầu thang, và cô cảm nhận rõ bóng tối xung quanh lùi lại. Vẫn còn chòng chành, cô bò lên trên. Khi cô bước ra ngoài với ánh sáng mặt trời, quầng sáng của viên kim cương tắt ngấm.

Bầu trời cuồn cuộn những tảng mây đen. Cách họ vài dặm đã có tia chớp đầu tiên rạch không gian. Myles tóm lấy cánh tay Alanna và kéo cô ra khỏi đoạn cầu thang đúng lúc phiến đá rên lên và trượt về vị trí cũ. Alanna nhìn nó trân trân và tự hỏi, thực ra thì chuyện gì vừa xảy ra. Cô đã chấp nhận cái chết. Tại sao giờ cô vẫn sống?

“Không còn thời gian nghĩ đâu!” Myles thét vào tai cô. “Đi thôi!”

Họ rảo bước quay trở lại lâu đài, và suốt cả đoạn đường hiệp sĩ Myles hầu như phải bế một cô Alanna hoang mang cùng cực. Cơn bão quật cành lá vào mặt họ và chỉ trong chớp mắt, họ ướt vào đến tận xương trong cơn mưa nước đột ngột đổ xuống như thác.

Về đến lâu đài, những người hầu sửa soạn cho họ hai bồn tắm nóng và quần áo khô. Alanna tắm và thay trang phục; cô vẫn chưa thể tin được là mình còn sống. Thế rồi cô cầm lấy thanh kiếm và đi tìm người bạn lớn tuổi.

Sir Myles chờ cô tại Phòng Buổi Sáng. Trong một lũy thành như Trebond sẽ không bao giờ tìm thấy một căn phòng như thế: một khuôn cửa sổ rộng thênh mở ra hướng thung lũng sẽ không hề mang lại sự che chở yên ổn trước những tay bắn cung, nhưng ở đây, trong xứ Olau an bình, Myles có thể ngồi trong phòng ngắm nhìn những cánh đồng rộng thênh thang của ông, ngôi làng ở xa xa và trong những ngày đẹp trời thậm chí còn nhìn thấy cả Đường Chính. Giờ ông đang ngồi co thật sâu trong ghế bành và nhìn mưa chảy từng dòng trên kính. Một cái bình bốc khói và hai chiếc cốc để bên cạnh.

“Uống một ngụm vang nóng đi”, ông nói và đưa cho cô một cốc đầy. “Trông con như thể đang rất cần thứ đó.” Alanna nhìn trân trân vào thứ chất lỏng đang bốc khói và gắng sức nhớ lại xem cô cần phải làm gì với nó. “Uống cho hết đi, cậu bé!” Myles dịu dàng giục. Ông uống cạn cốc của mình, đổ đầy rượu lần nữa và nhìn cô.

Alanna thận trọng ngồi xuống một chiếc ghế bành và nhìn trân trân ra ngoài cửa sổ. Mãi rồi cô mới nâng cốc rượu lên môi và nhấm nháp. Thứ chất lỏng nóng rẫy thổi những đợt sóng lửa chạy xuyên qua cơ thể. Có lẽ cô thật sự còn sống? Cô uống thêm một ngụm, rồi một ngụm nữa.

“Con cứ nghĩ con chết rồi”, cuối cùng cô thốt lên, “nhưng chắc là con chưa chết.” Cô đưa cây kiếm cho ông. “Đây. Con tìm thấy ở dưới đường hầm.”

Myles xăm soi cây kiếm thật kỹ mà không rút nó ra khỏi bao. Ông đưa những ngón tay sờ bao kiếm, cọ ngón cái lên lần vỏ kim loại phủ ngoài và nheo mắt lại nhìn một ngọn nến qua viên kim cương.

“Chuyện gì đã xảy ra?” ông vừa hỏi vừa tiếp tục nhìn cây kiếm.

Cô kể lại mọi việc trong những lời lẽ ngắn gọn và nhìn ông không ngưng.

“Và trong viên kim cương có phép lực?” cuối cùng ông hỏi.

“Con không biết, nhưng con không thể dùng pháp lực của mình để thúc nó hoạt động. Phép lực của nó chỉ xuất hiện khi con ngưng chiến đấu bảo vệ mạng sống của mình.”

“Ta hiểu rồi”, ông lẩm bẩm. “Con chấp nhận cái chết. Và viên kim cương này cứu mạng con.”

Alanna thấy chuyện đó điên khùng quá, vậy là cô tạm gạt nó sang một bên. “Ngài không muốn rút kiếm ra sao?”

Myles trầm ngâm nhìn qua cửa sổ ra ngoài. “Cơn giông dịu rồi.” Ông nhận xét.

Alanna nôn nóng cọ quậy trong ghế bành. “Sao kia ạ?”

“Không, ta không rút nó ra đâu. Con sẽ làm điều đó.” Myles đưa cây kiếm sang cho cô.

“Con không làm thế được!” cô phản đối. “Đó là tòa nhà đổ của ngài. Nó là của ngài.”

Myles lắc đầu. “Con không để ý sao. Ta bị ép buộc phải đưa con đến chỗ này. Con đã mở ra cánh cổng dẫn xuống đường hầm sau khi ta đã thử làm điều đó nhiều năm trời mà chỉ uổng công. Đã có chuyện xảy ra bên dưới đó và cây kiếm này đã bảo vệ con. Và con đừng quên cơn giông. Nếu có ai làm dấu ra hiệu với ta, thì ta cũng đủ sức nhận ra điều đó.”

“Nó là của ngài”, cô phản đối, muốn trào nước mắt.

“Nó chưa bao giờ là của ta.” Ông đẩy nó về phía cô. “Thử xem nó trông ra sao, cậu nhỏ.”

Miễn cưỡng, Alanna đứng dậy và cầm lấy món vũ khí. Chuôi kiếm rất vừa với bàn tay cô, như thể nó được làm cho riêng cô. Alanna nhắm mắt lại rồi rút kiếm.

Chẳng có chuyện gì xảy tới. Ngượng ngùng, cô nhìn Myles. Người bạn già cười với cô.

“Con thấy con nực cười quá”, cô thú nhận.

“Sau tất cả những gì đã xảy ra vào buổi sáng hôm nay, đúng là ta cũng có phần chờ mong một thứ gay cấn hơn. Con thấy chuyện này thế nào?”

Alanna nhấc nhấc cây kiếm trong tay. Nó mỏng hơn và nhẹ hơn một cây kiếm rộng bản, nhưng cũng thuộc loại kiếm hai lưỡi. Lần thép nhẹ như lông tơ và óng ánh màu bạc. Cô khẽ chạm vào một lưỡi kiếm bằng ngón tay cái và bị đứt tay. Rạng rỡ sung sướng, cô thử một vài cú đâm. Cây kiếm sống động tuyệt vời trong tay cô.

“Con định đặt tên cho cô kiếm này ra sao?” Myles hỏi.

Cô không bực tức vì ngài Myles gọi cây kiếm của cô là một “cô kiếm”. “Dựa theo phản ứng mà nó đã gây ra đối với... đối với...”

“Đối với cái gì đó đang canh giữ khu nhà đổ?” ngài hiệp sĩ đề nghị.

“Vâng, con nghĩ, đúng là như thế đấy. Nhưng dù sao chăng nữa - dựa vào chuyện nó đã gọi một cơn giông kéo tới và tất cả mọi chuyện đó xảy ra nhanh chóng đến thế - con đặt tên nó là Tia Chớp, có được không ạ?”

Myles giơ cốc rượu của ông hướng về phía cô. “Ta uống chúc sức khỏe của Alan và Tia Chớp. Chúc không bao giờ có một lưỡi kiếm nào tốt hơn!”

Alanna uống cạn cốc của cô. “Ngài Myles”, cô nói trong khi tay đút kiếm trở lại bao.

“Sao?” hiệp sĩ không mắc lừa cái giọng hiền lành của cô, ông hỏi đầy cảnh giác.

“Con... con muốn rằng, không một ai biết chuyện này. Vâng thì, biết những chuyện đã xảy ra. Liệu chúng ta... liệu chúng ta có thể nói rằng, con đã chọn được Tia Chớp trong kho vũ khí của ngài?”

“Với Jonathan thì con sẽ nói sự thật, hay là không?”

“Dĩ nhiên là có, nhưng con không muốn một người nào khác biết chuyện. Nếu ngài đồng ý.”

“Chắc chắn rồi, cậu nhỏ. Tùy theo ý cậu.” Myles lại đổ đầy cốc của ông và thầm hỏi, Alan đang sợ cái gì, hoặc sợ ai.

***

Alanna cứ mong chờ người ta sẽ nhận ra Tia Chớp, nếu không chắc cô sẽ rất buồn. Thậm chí công tước Gareth cũng hỏi cô về món vũ khí, y hệt như đại úy Sklaw. “Không đủ nặng đâu”, ông đại úy lầm bầm khi mới cầm Tia Chớp lên tay, nhưng sau khi kiểm tra lưỡi kiếm thì nét mặt ông ta hiện vẻ kính trọng. “Không đến nỗi tệ”, cuối cùng ông ta kết luận. Và Alanna phải hài lòng với câu nói đó. Tất cả đều chấp nhận câu chuyện kể của cô, rằng Tia Chớp là một món quà của Sir Myles, nhưng với Jonathan thì cô kể ra sự thật khi chỉ có hai người với nhau. Hoàng tử rất háo hức với chuyến phiêu lưu của cô và hỏi liên tục câu này sang câu khác. Cậu thậm chí còn gắng dùng pháp lực của mình để kích cho viên kim cương sáng dậy, nhưng không kết quả. Cuối cùng cậu đành phải đầu hàng, với lời thú nhận rằng cậu bị đau đầu vì bài luyện tập đó.

Cả chú Coram cũng được Alanna kể cho nghe sự thật. Cô cảm giác cần phải làm như thế với người bạn thân thiết. Coram không nói một lời, nhưng chú cũng không một lần chạm tới cây kiếm.

Khi Georg đòi được xem vũ khí mới của Alanna, cô sốt sắng trao Tia Chớp sang cho anh, nhưng cô rất ngạc nhiên khi thấy Vua Kẻ Trộm thốt lên một tiếng thét và buông rơi món vũ khí. Anh yêu cầu Alanna nhặt nó lên.

“Trong cây kiếm có đầy một thứ phép lực mà anh chưa bao giờ gặp”, anh nói. “Vậy mà em định nói với anh rằng nó được treo bình thường trong kho vũ khí của Sir Myles?”

Alanna mở miệng, định nói một lời dối trá, và ngậm lại. Cuối cùng, khi cất tiếng, cô kể cho anh nghe câu chuyện thật, Georg lắng nghe và ngạc nhiên lắc đầu.

“Em mà chấp nhận một điều gì đó ư?” anh nhận xét. “Em ấy hả?”

“Em đâu có cách nào khác,” cô miễn cưỡng đáp. “Lúc đó em sắp chết rồi, dù muốn hay là không. Và khi em ngưng không chống trả nữa.”

“Khi em chấp nhận nó...”

“Liệu anh có thôi cái trò cứ nói mãi cái từ “chấp nhận” hay không. Georg? Dù sao chăng nữa thì lúc đó viên kim cương bắt đầu hoạt động. Và cho tới nay em không thể làm cách nào đánh thức nó dậy lần nữa.”

“Thế sao. Thôi, anh rất mừng là em đã thoát khỏi vụ đó, và anh còn mừng hơn là bây giờ em đeo Tia Chớp bên người.” Georg gật đầu về phía cây kiếm. “Một cây kiếm thần. Dù là em có đánh thức được phép lực của nó hay không, chắc chắn sẽ có ngày nó giúp em nhiều việc.”

Còn một người nhận thấy bên trong Tia Chớp có ẩn náu nhiều thứ hơn là vẻ ngoài của nó. Khi Alanna đến giờ học pháp thuật đầu tiên sau chuyến đi Olau, công tước Roger mỉm cười nhìn cô. “Ta nghe nói em có một cây kiếm mới, Alan. Ta có được phép xem nó một chút không?”

Alanna chần chừ. Cô không muốn trao cây kiếm của mình cho công tước Roger, nhưng cô hoàn toàn không có lý do gì để e ngại. Miễn cưỡng, cô tháo bao kiếm ra khỏi thắt lưng. Cô cảm nhận rõ là Jonathan đang nghi ngờ nhìn cô và thắc mắc vì vẻ chậm chạp của cô.

“Cây kiếm này nằm vạ vật trong nhà Sir Myles”, cô nói. “Em không tin rằng...”

“Cả đời ta cho đến nay đã quan tâm rất nhiều đến nghệ thuật rèn kiếm”, Roger giải thích. Ông ta đưa một tay ra. “Để ta xem!”

Alanna trao cây kiếm sang. Trong giây phút đó, cô căm thù ông ta còn hơn căm thù bất cứ một người nào trước đó. Thật nhanh, cô cố đè nén cảm giác này.

Roger đờ người ra, hai mắt mở lớn. Mặt ông ta nhợt nhạt và những khớp xương trên bàn tay cầm kiếm Tia Chớp đổi màu trắng. Bầu không khí xung quanh ông ta đột ngột nhuộm màu xanh dương thẫm, óng ánh. Bản năng thúc Alanna bước về phía trước, định giật lại cây kiếm của cô, nhưng màu xanh đó biến đi cũng nhanh như lúc nó xuất hiện, khi ngài công tước thận trọng đặt kiếm lên bàn.

“Em làm thế nào mà tìm được cây kiếm này?” ông ta nghiêm nghị nhìn cô. “Nói đi! Em lấy nó ở đâu ra?”

Alanna đỏ mặt lên, đe dọa duỗi cằm về phía trước. “Em được Sir Myles tặng”, cô đáp và gắng giữ bình tĩnh. “Tuần qua em được đến thăm chỗ ông và ngài hiệp sĩ đã tặng nó cho em.”

“Ông ấy... đưa nó cho em. Đơn giản thế?”

“Nó treo trong phòng vũ khí của ông ấy, thưa ngài.” Alanna thấy rõ hai bờ vai cô đang cứng đơ ra vì thịnh nộ. “Không một ai dùng đến nó và ngài hiệp sĩ biết là em chưa có kiếm riêng.” Cô vươn tay về phía trước và cầm Tia Chớp lên. “Xin phép ngài, bẩm tướng công.”

Cô lại buộc thanh kiếm vào thắt lưng, chùng chình kéo dài thời gian để kiềm chế cơn giận dữ.

“À ha. Em có chắc chắn là mọi việc diễn ra như vậy không? Phải chăng em đang che giấu ta một chi tiết nhỏ nhặt không quan trọng nào đó? Một chi tiết mà có thể em cho rằng ta không quan tâm đến?” giọng Roger rung lên. Rung lên vì cái gì? Vì thịnh nộ? Vì nôn nóng? Vì sợ hãi? Alanna không chắc. Ngài công tước nhận ra vẻ ngạc nhiên của đám học trò khi thấy người thầy mất hết vẻ duyên dáng thường ngày, và ông ta gắng sức mỉm cười. “Ta xin lỗi, nếu ta thúc ép em, Alan. Em có biết lưỡi kiếm này có phép lực không?”

Alanna nhìn ông ta với hai con mắt mở lớn, dịu dàng vô tội. Jonathan biết rất rõ vẻ mặt đó, cái vẻ mặt mà Alan luôn dùng tới mỗi khi cậu chàng sắp đưa ra một trong những lời nói dối trắng trợn nhất. Jon hiểu rõ là cây kiếm Tia Chớp có một điều gì đó khiến ông anh họ Roger của cậu bị chắn động, đến mức ông phải buông rơi cách cư xử tươi cười nhã nhặn bình thường. Jon cũng hiểu rằng Alan không muốn nói sự thật về cây kiếm. Hãy nghĩ ra một cái gì đơn giản! đó là suy nghĩ mà hoàng tử âm thầm gửi tới cho cậu bạn Tóc Đỏ. Nếu lời nói dối của em quá dị thường, anh ấy sẽ phát hiện ra!

Nhưng Jonathan lẽ ra không cần âu lo. “Ra nó có phép lực, bẩm tướng công?” Alanna hỏi. “Em chỉ thấy thích khi cầm nó lên tay. Nó nhẹ hơn đa phần những cây kiếm khác và...”

“Trong cây kiếm của em có phép lực, Alan”, ngài công tước nôn nóng ngắt lời. Alanna cố che giấu một nụ cười hài lòng. Roger tin cô! “Nó là một phép lực cổ xưa, chắc là còn cổ hơn tất cả những gì mà em gặp cho tới nay. Điều đó giải thích tại sao em không ngay lập tức phát hiện ra đây là một cây kiếm lạ. Em có làm được cho viên kim cương sáng lên không? Không, đừng có nhìn ta như thể ta đã nổi điên. Hãy gắng sức làm cho viên kim cương sáng lên.”

Alanna làm ra vẻ gắng sức. Cô sử dụng phép lực khiến mồ hôi túa ra trên mặt và bầu không khí xung quanh cô ngả màu tím nhạt, nhưng trong sự