← Quay lại trang sách

MỘT

Thanh tra Maigret đẩy xếp giấy qua mặt bàn, vừa ngáp vừa nói:

— Chúng mày ký vào đây, rồi đi mà ngủ.

“Chúng mày” ở đây là ba tên vô lại to béo lọt vào tay Đại bản doanh Cảnh sát trong năm nay. Một tên biệt hiệu là Dédé, cao to như hộ pháp; còn tên ẻo lả nhất có một bên mắt đen cũng có thể kiếm cơm bằng nghề đô vật.

Thanh tra Janvier đưa tập biên bản và một cái bút. Chúng đã bị lòi đuôi, không cố cãi lý nữa, mà cũng chẳng buồn nhìn vào biên bản hỏi cung. Nhẫn nại, ủ rũ, chúng cầm bút ký.

Chiếc đồng hồ cẩm thạch treo trong trụ sở đã chỉ quá ba giờ. Bên ngoài trời tối om, phố xá yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có tiếng còi từ xa vọng lại hay tiếng rít phanh của chiếc taxi nào đó trượt trên đường ướt. Cả ba đều bị giải đến trụ sở ngày hôm trước, khi mới gần chín giờ sáng chưa một ai đến làm việc. Ngoài trời mưa vẫn rắc những hạt nhỏ và dày trong vẻ buồn bã. Bọn chúng đã ngồi trong bốn bức tường này hơn mười tám tiếng đồng hồ. Khi thì cả ba đứa, lúc thì riêng từng đứa để cho Maigret và năm phụ tá của ông thay phiên nhau hỏi cung.

Chánh thanh tra ngước mắt nhìn cả ba rồi nói:

— Đồ ngốc! Chúng mày muốn kéo dài công việc ra sao?

Những kẻ cứng đầu cứng cổ như bọn chúng thì hầu như không bao giờ chịu thú nhận ngay. Chúng tưởng có thể thoát thân bằng cách không trả lời, thường chúng hay nói bậy bạ không nhằm vào trọng tâm, hay phủ nhận. Bản lĩnh của chúng được biểu hiện bằng lòng tin: chúng tin rằng có đủ ngón láu cá, khoác lác nhằm lừa bịp cơ quan điều tra: “Thanh tra không nên nghĩ là có thể moi ở tôi một điều gì cả!” Từ nhiều tháng nay, bọn chúng vẫn hoạt động quanh phố La Fayette, báo chí phải mệnh danh chúng là Những tên đào ngạch. Cả ba đã bị Cảnh sát tóm cổ do một người vô danh gọi điện thoại tố cáo.

Trong phòng, người nào mặt mũi cũng ủ rũ, cau có. Các tách cà phê đều đã cạn, trong li chỉ còn đọng lại ít cặn, chiếc bình nhỏ tráng men đặt trên bếp điện. Thanh tra Maigret hút thuốc lá liên tục, hút đến độ đau rát cả cổ họng. Ông định bụng, khi tống cổ xong ba tên vô lại này, ông sẽ mời Janvier đi ăn súp hành tại một tiệm cao lâu nào đó. Lúc mười một giờ, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, Maigret trở về trụ sở ngủ gà ngủ gật trong vòng dăm ba phút. Khi cơn buồn ngủ đã qua, ông cảm thấy tỉnh táo hẳn lên.

— Bảo Vacher đem chúng đi. - Ông nói.

Ba tên vừa rời khỏi phòng thì có tiếng chuông điện thoại réo gọi. Thanh tra Maigret nhấc ống nghe lên. Có tiếng người hỏi:

— Alô, ai đấy?

Maigret cau mày, không trả lời. Tiếng gọi ở đầu dây bên kia hỏi tiếp:

— Jussieu đấy à?

Jussieu là viên hạ sĩ Cảnh sát trực ban đã được Maigret cho về nhà lúc mười giờ.

— Không phải, Maigret đây! - Ông nói vẻ bực tức.

— Dạ, Raymond đang ở tổng đài đây. Xin chánh thanh tra thứ lỗi.

Điện thoại được gọi từ một căn phòng rộng lớn ở toà nhà phía bên kia, nơi mà toàn bộ những bức điện khẩn cấp gọi Cảnh sát đều được nhận ở đó. Chỉ cần một trong những đèn báo động sơn đỏ nằm rải rác khắp Thành phố Paris bị va chạm, thì lập tức ngọn đèn nhỏ trên tấm bản đồ lớn phủ gần toàn bộ bức tường sẽ bật sáng. Lúc ấy viên trực ban chỉ cần cắm phích vào một lỗ của bảng điện là có thể sẽ nắm được những diễn biến cũng như những yêu cầu cụ thể ở nơi bị nạn.

Tại tổng đài, luôn có hai hoặc ba người trực suốt đêm. Công việc của họ là pha cà phê uống cho đỡ buồn ngủ, thỉnh thoảng quay điện thoại đi các nơi đàm tiếu với bạn bè, và chỉ đôi lúc họ mới gọi điện về Trung tâm Cảnh sát khi xảy ra những vụ việc thật sự nghiêm trọng. Đối với Raymond thì Maigret biết rất rõ.

— Jussieu về nhà rồi, anh muốn nói chuyện riêng phải không?

Nghe Maigret hỏi, Raymond vội giải thích:

— Không! Thưa chỉ để báo cáo... người ta vừa tìm thấy xác một cô gái tại Quảng trường Vintimille.

— Có thêm chi tiết gì không?

— Dạ, có lẽ lúc này cảnh sát quận hai đang có mặt ở đó. Điện gọi tới tôi cách đây ba phút, thưa ngài.

— Cảm ơn.

Janvier vừa dẫn ba tên vô lại rời khỏi trụ sở, đã trở lại. Mi mắt đỏ như khi ông thức thâu đêm, và râu mọc tua tủa như người bị ốm.

Maigret lấy áo khoác mặc, rồi tìm mũ đội. Hai người đi xuống cầu thang, kẻ trước, người sau. Thường thì họ đi thẳng đến chợ trung tâm ăn món súp hành, nhưng hôm nay Maigret do dự khi nhìn thấy những xe Cảnh sát đen và nhỏ xếp hàng, đỗ trong sân.

— Có xác một cô gái vừa tìm thấy tại Quảng trường Vintimille - Ông nói.

— Hay chúng ta đến đó xem sao?

Janvier leo lên xe cầm lái. Cả hai đều tỏ ra mệt mỏi, không thiết nói chuyện nữa. Maigret đã quên mất rằng quận hai thuộc khu vực của Lognon, người mà các đồng nghiệp gọi là Lão Malgracieux.[2] Nhưng dù có nhớ cũng không sao, vì Lognon không nhất thiết trực đêm tại trạm phố La Rochefoucauld.

Trời mưa nhỏ hạt, song phố xá sũng nước. Các bóng đèn đường đều được bao bọc một quầng sáng mờ. Đường phố vắng vẻ, chỉ một vài người hiếm hoi nép sát vào những bức tường của các dãy phố. Hai người nhìn thấy một tiệm cà phê vẫn còn mở cửa tại góc phố Montmartre và phố Đại lộ, xa hơn nữa là ánh sáng mờ ảo của hai ba hộp đêm. Dọc hai bên lề đường là những chiếc taxi đậu dàn hàng ngang. Quảng trường Vintimille giống như một hòn đảo nhỏ chìm trong sự im lặng. Một chiếc xe Cảnh sát đậu ở đó. Cạnh hàng rào chắn song sắt bọc xung quanh mảnh vườn nhỏ có bốn năm người đang cúi xuống một xác người mặc áo màu xanh nhạt, nằm sóng sượt trên mặt đất.

Maigret nhận ra ngay khuôn mặt ngắn, gầy gò của Lognon đang tiến lại những người mới đến. Nhận ra Maigret và Janvier lão lẩm bẩm: “Lại dấn thân đến đây à!”

Quả thật Lognon muốn tố cáo Maigret đến đây nhằm ý đồ riêng, vì đây là quận do lão phụ trách, là địa bàn hoạt động của lão. Lão đang làm nhiệm vụ thì xảy ra vụ án. Thật là một cơ hội hiếm có để lão có thể phô trương về tài năng của mình. Không phải lần này là lần đầu tiên duy nhất mà nhiều lần tình cờ Maigret đến địa điểm xảy ra tai nạn hầu như cùng một lúc với lão. Lognon tỏ ra ngờ vực, lão nghĩ rằng: “Hình như người ta đang bày mưu tính kế chống lão”.

— Họ gọi điện cho thanh tra tại nhà phải không?

— Không, tôi đang có mặt tại Trung tâm Cảnh sát thì Raymond cầm điện gọi. Tôi đến xem xét hiện trường.

Maigret thường không bỏ ra về một khi chưa tìm hiểu rõ đầu đuôi vụ án, ông lên tiếng vẻ như xoa dịu:

— Nạn nhân đã chết rồi sao? - Ông chỉ xác cô gái nằm sóng sượt trên vỉa hè.

Lognon gật đầu. Ba Cảnh sát mặc đồng phục đang cùng với hai người đi đường. Một đàn ông, một đàn bà, cả hai đã phát hiện ra xác chết và báo với Cảnh sát. Chi tiết ấy mãi sau này Maigret mới biết. Như vậy hẳn phải có đám đông tụ tập xung quanh nếu vụ án xảy ra cách đó độ một trăm Yard[1]. Nhưng rất tiếc thường đêm đến lại ít người qua lại Quảng trường Vintimille.

— Có ai biết tên cô ta không?- Maigret lên tiếng hỏi.

— Chúng tôi không biết vì cô ta không mang thẻ căn cước.

— Cũng không mang ví xách tay?

— Không.

Maigret tiến lên ba bước, cúi xuống nhìn. Cô gái nằm nghiêng về phía bên phải, má áp xuống hè đường còn ướt, một chân bị mất giày.

— Có tìm thấy chiếc giày kia không?

Lognon lắc đầu. Cô gái mặc chiếc áo dài bằng vải sa tanh màu xanh nhạt, thứ trang phục dùng dự dạ hội, nhưng do tư thế nằm nên trông khá thùng thình, các ngón chân hiện ra khác thường dưới làn tất mỏng.

Maigret nghĩ: “Cô gái không quá hai mươi tuổi, mặt còn rất trẻ.”

— Bác sĩ đâu? - Ông hỏi.

— Tôi cũng đang đợi. Đáng lẽ bây giờ phải có mặt ở đây rồi. - Lognon nhanh nhẹn trả lời.

Maigret quay về phía Janvier, nói:

— Tốt hơn là anh gọi mấy tướng ở bộ phận căn cước. Bảo họ đem theo cả người chụp ảnh.

Áo cô gái không thấy có vết máu. Maigret mượn đèn pin của một Cảnh sát, soi lên mặt xác chết thấy một mắt của cô ta bị quầng tím và môi bị sưng tấy.

— Không mặc áo choàng à? - Ông hỏi.

Đang độ tháng ba. Thời tiết êm dịu, nhưng không đủ ấm để có thể mặc áo hở vai, hơn thế cô ta lại đi chơi đêm dưới trời mưa...

— Có thể cô ta không phải bị giết ở đây! - Lognon nói lẩm bẩm, giọng có vẻ rầu rĩ. Có lẽ lão nhận ra nguồn lợi lộc ở vụ án sẽ chẳng là gì với lão, giờ đây đứng trước vụ án lão chỉ còn là người giúp đỡ chánh thanh tra thôi.

Lão cố tình đứng tách riêng khỏi mọi người. Janvier lại buồng điện thoại của một tiệm nhảy nằm tại Quảng trường Blanche. Mãi mới thấy một chiếc taxi chở một bác sĩ của quận hai tới. Maigret nói:

— Bác sĩ nhìn xem, nhưng đừng di chuyển hiện vật, chờ người chụp ảnh tới đã. Cô gái này chết rồi phải không?

Ông bác sĩ cúi xuống, bắt mạch, nghe tim cô gái. Rồi đứng thẳng dậy, chẳng nói chẳng rằng, dáng điệu thờ ơ và đứng đợi như mọi người.

Người thiếu phụ đi đường bắt đầu cảm thấy lạnh, bèn nắm tay chồng, hỏi:

— Anh đi chứ?

— Đợi thêm chút nữa.

— Đợi cái gì?

— Anh không biết, nhưng chắc họ sắp làm gì đó.

Maigret quay về phía hai người, nói:

— Ông bà cho biết tên và địa chỉ rồi chứ?

— Dạ, chúng tôi đã nói với ngài này.

Hai vợ chồng người đi đường chỉ Lognon.

— Hai ông bà phát hiện thấy xác chết vào lúc nào?

Hai người nhìn nhau:

— Chúng tôi rời hộp đêm vào quãng ba giờ.

— Đúng ba giờ năm phút! - Chị vợ xác minh. - Em nhìn đồng hồ lúc anh tìm áo mà.

— Từ đó đến đây cũng chỉ mất chừng ba, bốn phút.

— Hai chúng tôi đi bộ vòng quanh Quảng trường, bất chợt nhìn thấy một hình người mặc áo màu xanh nhạt nằm sóng sượt trên vỉa hè...

— Lúc ấy cô ta đã chết chưa?

— Có lẽ chết rồi vì không thấy động đậy.

— Anh chưa mó vào xác chết chứ?

Người đàn ông lắc đầu:

— Tôi bảo vợ tôi gọi điện thoại báo Cảnh sát. Tôi biết có một trạm điện thoại có thể báo ngay với Cảnh sát, nằm ở góc đại lộ Clichy vì chúng tôi sống tại đại lộ Batignolles cách đó vài bước.

Chẳng mấy chốc, Janvier trở lại, loan báo:

— Họ sẽ có mặt trong vài phút nữa.

— Chẳng may, Moers không có mặt ở đó chứ?

Maigret có cảm giác câu chuyện bắt đầu rắc rối, mặc dầu ông không thể giải thích được lí do. Ông ngậm tẩu đứng đợi, tay thọc trong túi quần, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cái xác nằm sõng sượt. Chiếc áo xanh không còn mới, mà cũng không sạch, thuộc loại vải loè loẹt rẻ tiền. Loại áo thường mặc của các cô gái làm việc tại các hộp đêm ở xóm Montmartre. Còn chiếc giày, chiếc giày bạc, gót cao, đế mòn vẹt - loại các cô gái chiêu đãi viên thường hay đi.

Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu ông là, một cô gái nào đó trên đường về nhà đã bị một kẻ vô lại đánh, cướp chiếc ví xách tay. Nếu trường hợp xảy ra chỉ có như vậy thì cô gái không thể mất giày và cũng không thể bị tuột chiếc áo khoác ngoài được.

— Hẳn cô ta phải bị giết ở nơi khác. - Ông nói nhỏ với Janvier.

Lognon dỏng tai nghe vẻ hồ hởi, đôi môi hơi bậm lại vì lão nghĩ lão là người đầu tiên đề xuất giả thiết đó.

Nếu cô gái bị giết ở nơi khác, tên sát nhân phải chật vật mới khênh nổi xác đem lại đây. Chắc hắn phải dùng xe ôtô. Nếu thế nó có thể dễ dàng giấu xác trong đống rác hay quăng xuống dòng sông Seine.

Khuôn mặt cô gái làm cho Maigret suy nghĩ nhiều nhất. Ông mới chỉ nhìn thấy một bên mặt, có lẽ vẻ mặt bị sưng to do vết thương quầng tím gây ra, trông như đứa bé đang bực tức, mái tóc nâu xoăn tự nhiên chải ngược ra phía sau. Mưa làm nhoè son phấn tô điểm trên mặt nhưng trông lại trẻ trung và gợi tình hơn, chứ không hề bị xấu và già đi.

— Lại đây một phút, Lognon. - Maigret kéo lão riêng ra.

— Vâng, thưa sếp.

— Anh có ý kiến gì không?

— Tôi chỉ là người của quận hai, chẳng có ý kiến gì cả.

— Trước đây, anh chưa gặp cô gái này bao giờ à?

Lognon là sĩ quan Cảnh sát có thẩm quyền lớn nhất tại vùng xung quanh Quảng trường Blanche và Quảng trường Pigalle.

— Chưa ạ.

— Một nữ chiêu đãi viên chăng?

— Chắc cô ta không phải là người quen, tôi biết rõ mặt tất cả các cô chiêu đãi viên.

— Tôi sẽ cần đến anh.

— Ông đừng nói cho vui lòng tôi. Trung tâm Cảnh sát trực tiếp nắm vấn đề, không thuộc thẩm quyền tôi giải quyết nữa. Thanh tra cần nhớ, tôi quen rồi, và tất nhiên tôi không phàn nàn. Thanh tra cứ ra chỉ thị, tôi sẽ cố gắng thi hành.

— Bắt đầu chất vấn ngay những người gác cửa các hộp đêm liệu có lợi không?

Lognon thở dài, nhìn cái xác nằm sõng sượt, nói:

— Lúc này, thế là thoát nợ!

Như vậy là người ta chủ tâm cho lão được thoát nợ. Lão bước qua đường với dáng điệu mệt mỏi, thận trọng không quay nhìn lại.

Chiếc xe của bộ phận kỹ thuật đã tới. Một cảnh sát cố tìm cách tống khứ một gã say rượu đang chen vào đám đông với vẻ bất bình vì chẳng ai chịu giúp đỡ “cô gái nhỏ”:

— Gớm, hình như các ông đều giống nhau tuốt. Chỉ vì họ quá chén đấy thôi...

Chụp ảnh xong, ông bác sĩ mới cúi xuống lật ngửa xác chết. Khuôn mặt nhìn toàn diện trông trẻ hơn nhiều.

— Vỡ sọ não?

Bác sĩ lấy ngón tay sờ qua làn tóc, nói:

— Cô ta bị một vật nặng đánh vào đầu, có thể là búa, cờ lê, ống chỉ, hay một vật tương tự. Trước đó có lẽ đã bị đánh nhiều cú vào mặt bằng nắm đấm.

— Bác sĩ có thể cho biết thời gian nạn nhân bị giết?

— Áng chừng vào khoảng hai đến ba giờ sáng. Bác sĩ Paul sẽ cho biết chính xác sau khi khám nghiệm tử thi.

Những người tiền trạm của Viện pháp y tới. Họ chờ lệnh khênh xác lên cáng, mang đến cầu Austerlitz.

— Khênh đi! - Maigret thở dài.

Rồi ông nhìn xung quanh tìm Janvier.

— Hay ta đi kiếm cái gì ăn?

Chẳng ai cảm thấy đói, nhưng hai người vẫn cứ đi đến một tiệm ăn gọi món súp hành như đã quyết định trước đó một tiếng đồng hồ. Maigret ra chỉ thị chụp ảnh cô gái chết gửi đăng báo. Ông hy vọng còn kịp cho các báo buổi sáng đăng tin.

— Thanh tra cũng đi xuống đấy chứ? - Janvier hỏi.

Ông hiểu Janvier ám chỉ xuống nhà xác của Viện pháp y.

— Có thể tôi tạt qua xem.

— Để tôi gọi điện báo cho bác sĩ Paul có mặt.

— Một cốc calvados chứ?

— Rất vui lòng.

Hai cô chiêu đãi viên mặc áo dạ hội ngồi ăn xúc xích với dưa ở bàn bên cạnh. Maigret quan sát kĩ như để phân biệt với cô gái bị giết.

— Về nhà chứ?

— Cho tôi đi cùng. - Janvier nói.

Hai người đi xe tới Viện pháp y lúc bốn rưỡi sáng. Bác sĩ Paul cũng vừa vặn tới, miệng ngậm điếu thuốc lá, choàng cái áo blouse trắng, như thường lệ, ông bắt đầu khám nghiệm tử thi.

— Bác sĩ khám nghiệm chưa?

— Tôi mới quan sát qua thôi.

Xác chết trần truồng, nằm ngâm trong cái bể đá hoa. Maigret vội quay mặt đi chỗ khác.

— Ý kiến bác sĩ thế nào?

— Cô gái khoẻ mạnh, trạc mười chín đến hai mươi hai tuổi. Nhưng tôi nghĩ là cô ta thiếu ăn.

— Một nữ chiêu đãi viên à?

Bác sĩ nhìn ông với đôi mắt nhỏ, sắc sảo:

— Như vậy có nghĩa đây là một cô gái đi ngủ lang chạ với khách?

— Đại loại như vậy.

— Thế thì câu trả lời là không.

— Sao bác sĩ có thể quả quyết như vậy?

— Vì cô gái chưa hề ngủ với một người đàn ông nào.

Janvier đang lơ đãng nhìn xác chết, dưới ánh sáng của ngọn đèn mạnh, đỏ mặt ngoảnh đi chỗ khác.

— Bác sĩ chắc chắn thế chứ?

— Chắc chắn!

Ông tháo đôi găng tay cao su ra, bày biện lại dụng cụ trên mặt bàn tráng men:

— Các ông nán lại chứ?

— Chúng tôi đợi ở phòng bên cạnh, nhưng bác sĩ làm có lâu không?

— Cái đó còn tuỳ, nhưng không đến một tiếng đồng hồ. Thanh tra có cần phân tích dịch chứa trong dạ dày không?

— Tốt hơn là cứ phân tích. Nào ai biết được hết chữ ngờ.

Maigret và Janvier đi sang phòng bên ngồi nhưng trông cũng không thoải mái hơn khi còn ngồi bên phòng đợi. Cả hai vẫn còn nhìn thấy cái thân hình trắng toát và trẻ trung.

Im lặng một lúc, Janvier nói lầm bầm:

— Không biết cô ta là ai nhỉ? Phụ nữ chỉ mặc áo dạ hội khi đi xem kịch, đi đến hộp đêm, hay vì một công việc xã hội.

Hai người rõ ràng cùng đi đến một kết luận. Có cái gì đó vô lý. Không phải có quá nhiều sự kiện đòi hỏi người ta phải mặc áo dạ hội nhưng một cô gái đẹp mặc áo dài rẻ tiền và cũ kĩ thế này, trông chẳng bình thường chút nào.

— Căn cứ vào những điều bác sĩ Paul vừa phát biểu, khó có thể hình dung nổi cô ta lại là nữ chiêu đãi viên tại một hộp đêm của xóm Montmartre.

— Hay đi dự đám cưới chăng, vì đám cưới cũng là dịp rất tốt để mặc áo dài này? - Maigret đề xuất ý kiến tuy không tin tưởng cho lắm.

— Thanh tra cũng nghĩ như vậy ư?

Maigret châm tẩu hút, thở dài, nói thêm:

— Chúng ta đợi xem.

Chẳng ai nói gì trong khoảng mươi phút.

— Đi kiếm áo cô ta đem lại đây, có sao không?

— Thanh tra muốn tôi đi lấy áo?

Maigret gật đầu nói:

— Nếu anh không sợ.

Janvier mở cửa, biến mất trong một thoáng, rồi trở lại, mặt mày tái mét trông như người sắp ốm. Anh đem về chiếc áo dài xanh và một vài đồ lót trắng của cô gái.

— Bác sĩ Paul khám nghiệm sắp xong chưa?

— Không biết nữa. Tôi không thích xem.

— Đưa cho tôi cái áo dài.

Sau khi xem kĩ, điều đầu tiên có thể xác định được là chiếc áo đã giặt nhiều lần, những đường viền đã đứt chỉ, màu áo đã phai. Nhãn đính trên áo mang dòng chữ: Bà Irène, số nhà 35bis phố De Douai.

— Phố De Douai nằm cạnh Quảng trường Vintimille. - Maigret nhận xét.

Ông quan sát bít tất, một chiếc còn sũng nước, quần lót, nịt vú, đai móc dây bít tất.

— Tất cả chỉ có thế này thôi à?

— Vâng. Giày mua tại một cửa hiệu ở phố Notre Dame de Lorette.

— Tất cả đều là hàng bán trong quận hai. Nếu không có những nhận xét khám nghiệm của bác sĩ Paul, mọi vật tìm thấy làm ta nghĩ đến một nữ chiêu đãi viên hay một thiếu phụ đi kiếm khách làng chơi tại xóm Montmartre.

Janvier gợi ý:

— Có thể Lognon phát hiện thêm điều gì chăng?

— Tôi hồ nghi lắm.

Cả hai đều cảm thấy không thoải mái, họ băn khoăn không biết đằng sau cánh cửa, bác sĩ Paul đã khám nghiệm thấy những gì. Bốn mươi lăm phút sau, cánh cửa mới mở. Họ nhìn vào trong phòng bên, chẳng thấy xác cô gái đâu, trong khi một nhân viên đang đóng chiếc ngăn kéo bằng thép chứa xác tử thi.

Paul bỏ áo khoác ra, châm thuốc hút. Ông nói:

— Tôi chẳng tìm thấy thêm chi tiết gì cả. Cô ta chết vì bị đánh vỡ sọ, bị đánh nhiều lần, ít ra là ba cú đánh mạnh. Không thể nói chắc vũ khí dùng để đánh là gì, có thể là một dụng cụ, một vỉ lò bằng đồng, một cây đèn nến, tóm lại một vật nặng và cứng. Cô ta ngã khuỵu đầu gối xuống và cố bám vào một người nào đó, vì móng tay còn bám những mẩu len sẫm màu. Tôi đã nhờ gửi ngay đến phòng xét nghiệm. Len bám ở móng tay làm tôi nghĩ: trước khi ngã xuống cô ta đã chộp lấy áo một người đàn ông.

— Như vậy có vật nhau chứ?

Bác sĩ Paul mở tủ buffet lấy chai rượu Brandy, bên trong còn nhiều đồ dùng khác như áo khoác, găng tay cao su...

— Thanh tra uống một cốc chứ?

Maigret không do dự, nhận lời ngay. Janvier thấy vậy cũng gật đầu.

— Đây dù sao cũng chỉ là ý kiến cá nhân tôi. Theo tôi mặt cô ta bị sưng lên, điều đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên, bởi lẽ trước khi bị tên côn đồ dùng vũ khí đánh vào đầu lúc cô ta ngã khuỵu xuống, cô ta đã bị đánh nhiều cú vào mặt, có thể là bằng nắm đấm hay lòng bàn tay.

— Nói khác đi, cô ta không phải bị tấn công bất ngờ từ phía sau?

— Chắc chắn là không.

— Như vậy nghĩa là không phải lúc cô ta đi ngoặt qua góc phố thì bị tên côn đồ nhảy bổ vào?

— Tôi không có nhận xét đó. Chẳng có gì chứng tỏ án mạng xảy ra ngoài đường phố.

— Thế thức ăn chứa trong dạ dày không cung cấp thêm chỉ dẫn nào sao? - Maigret hỏi.

— Vâng. Phân tích máu cũng vậy.

Paul cười nhẹ nhàng như muốn nói: “Nhìn xem, bất ngờ đấy chứ?” Ông ngừng lại, như người thường kể thành thạo những mẩu giai thoại:

— Ít ra cô ta cũng đã say mềm rồi.

— Bác sĩ chắc chắn như vậy chứ?

— Thanh tra có thể tìm thấy tỉ lệ rượu trong máu ở báo cáo tôi sẽ gửi vào sáng mai. Tôi gửi cả kết quả phân tích những thức ăn chứa trong dạ dày. Cô ta ăn bữa cơm cuối cùng vào quãng từ sáu đến tám giờ trước khi bị giết.

— Cô ta chết vào lúc nào?

— Vào quãng hai giờ sáng. Có lẽ trước hai giờ sáng thì đúng hơn.

— Như vậy bữa cơm cuối cùng ăn vào khoảng sáu, bảy giờ chiều.

— Nhưng không phải là tuần rượu cuối cùng.

— Xác chết không có khả năng nằm lâu tại Quảng trường Vintimille trước khi bị phát hiện. Mười phút hay mười lăm phút? Chắc chắn không quá mười lăm phút.

Như vậy, từ lúc bị giết cho đến lúc bị quăng xác ra vỉa hè, thời gian ít nhất cũng phải bốn mươi lăm phút.

— Còn đồ trang sức, có tìm thấy không?

Bác sĩ Paul đi sang phòng bên cạnh, đem lại một đôi hoa tai vàng hình bông hoa có đính những hạt ngọc đỏ nhỏ, một cái nhẫn vàng đính một hạt rubi to, toàn đồ nữ trang tuy không rẻ tiền nhưng không giá trị lắm. Các hiện vật đều đã có khoảng trên ba mươi năm cả rồi.

— Có thế thôi à? Bác sĩ khám tay chưa?

Một trong những chuyên môn của bác sĩ Paul là căn cứ hình thù và vết chai trên tay để suy đoán nghề nghiệp của người bị ám sát. Lắm khi các chỉ dẫn cho phép nhận diện xác chết.

— Cô gái không phải là thợ đánh máy chữ, cũng không phải thợ may, có làm chút ít công việc nội trợ, nhưng không nhiều lắm. Cách đây ba, bốn năm, cô ta bị một bác sĩ phẫu thuật tồi mổ ruột thừa. Tôi đã trình bày hết những nhận xét. Bây giờ thanh tra đi ngủ chứ?

— Vâng, tôi đang muốn đi ngủ. - Maigret nói không rõ rệt.

— Chúc thanh tra ngủ ngon, còn tôi ở lại đây. Tôi sẽ gửi báo cáo vào khoảng chín giờ sáng mai. Thêm một cốc Brandy?

Khi Maigret và Janvier rời toà nhà, trời bắt đầu sáng, những chiếc thuyền đậu dọc bên rục rịch mái chèo, bắt đầu một ngày mới.

— Tôi lái xe đưa thanh tra về nhà nhé?

Maigret tán thành. Họ đi xe vượt qua ga Lyon, khi tàu hoả vừa chạy ngang tầm. Trời bắt đầu hửng sáng. Không khí lạnh hơn lúc đêm. Đèn đã thắp sáng ở một vài cửa sổ. Thỉnh thoảng xe vượt qua một người trên đường đi làm.

— Tôi không muốn trông thấy anh có mặt tại trụ sở sáng nay.

— Thế còn sếp?

— Tôi sẽ ngủ thôi.

— Chúc sếp ngủ ngon.

Maigret bước nhẹ lên cầu thang, cố cắm chìa khoá vào ổ khoá, mở cửa. Bà Maigret mặc áo ngủ, bật đèn lên, nhìn chồng bằng đôi mắt bị chói sáng:

— Anh về muộn thế! Mấy giờ rồi?

Ông không bao giờ lên gác mà vợ ông không biết, dù bà có ngủ say đến mấy.

— Anh không biết. Quá năm giờ rồi thì phải.

— Anh có đói không?

— Không.

— Nhanh lên, rồi đi ngủ. Em pha một tách cà phê nhé?

— Không, cảm ơn.

Ông cởi quần áo, chui vào trong giường đang ấm, nhưng không ngủ được, mà nghĩ mung lung về cô gái bị giết tại Quảng trường Vintimille. Bên ngoài, ông như nghe thấy thành phố Paris đang dần dần thức dậy, mới đầu là những tiếng động rời rạc, khi xa khi gần, ngắt quãng, rồi xen vào nhau thành một khúc giao hưởng quen thuộc. Người gác cổng bắt đầu kéo thùng rác ra vỉa hè. Cô gái nhỏ, người của cửa hàng sữa lóc cóc trèo lên gác đặt các chai sữa trước các cửa buồng.

Cuối cùng, bà Maigret tỉnh hẳn dậy thật nhẹ nhàng cố không gây tiếng động khiến ông tỉnh giấc. Maigret phải cố lắm mới ghìm được tiếng cười. Ông nghe thấy vợ rửa trong buồng tắm rồi vào bếp bật gaz. Chẳng mấy chốc mùi cà phê toả khắp phòng.

Maigret người mệt rã rời, không sao ngủ được, ông hoàn toàn không muốn tỉnh táo lúc này. Ông bước vào bếp trong bộ quần áo ngủ, chân đi dép lê, khiến vợ ông đang chuẩn bị bữa ăn sáng phải giật nảy mình vì sợ hãi. Đèn trong phòng vẫn sáng cho dù bên ngoài trời đã sáng hẳn.

— Anh không ngủ à?

— Em thấy đấy!

— Anh ăn sáng nhé?

— Nếu có thể.

Bà Maigret nhận thấy áo khoác ngoài của chồng ẩm ướt, nhưng không hỏi lý do tại sao suốt đêm chồng không về nhà.

— Anh không bị lạnh à?

Ông uống xong cà phê, đi lại máy điện thoại, gọi tới trạm Cảnh sát quận hai.

— Hạ sĩ Lognon có đấy không?

Các hộp đêm đã đóng cửa từ lâu, và có nhiều khả năng Lognon đã đi ngủ. Thế nhưng lão vẫn có mặt tại trụ sở.

— Lognon đấy à? Maigret đây. Có tin gì mới không?

— Không ạ. Tôi đã đi một vòng quanh tất cả các hộp đêm và chất vấn lái xe của tất cả các xe.

Sau mấy lời nhận xét của bác sĩ Paul, Maigret cũng chỉ trông đợi như vậy.

— Tôi nghĩ, bây giờ anh nên đi ngủ thì tốt hơn.

— Thế còn thanh tra?

Câu nói đó từ miệng Lognon hàm ý: “Ông bảo tôi đi ngủ để ông có thể giải quyết trường hợp này theo phương pháp riêng của mình chứ gì. Vậy thì sau này người ta nói: Cái lão Lognon chẳng chịu khám phá lấy một chuyện cỏn con!”

Maigret nghĩ đến vợ lão Lognon, một mụ già gầy gò, ốm yếu, hay than vãn, suốt ngày giam mình trong căn nhà tại Quảng trường Constantin Pecqueur. Vừa về tới nhà, lão đã được vợ chào đón bằng những tiếng rền rĩ, mắng mỏ, sai thu dọn nhà cửa và đi mua bán. “Anh lại quên quét dưới tủ buffet rồi?” - Câu cửa miệng của vợ lão. Tự nhiên ông thấy thương cho lão Malgracieux.

— Tôi nắm được một manh mối nhỏ, không biết có ích lợi gì không?

Im lặng ở đầu dây bên kia khiến Maigret nói tiếp:

— Nếu quả tình anh không muốn đi ngủ thì tôi sẽ gọi điện trong một, hai giờ nữa, có thể có việc nhờ anh.

— Tôi sẽ có mặt ở trụ sở.

Maigret gọi điện cho Trung tâm Cảnh sát, đề nghị cử một xe hơi đi lấy quần áo của cô gái bị ám sát tại Viện pháp y.

Ông đang tắm thì buồn ngủ rũ ra. Có lúc ông đã có ý định gọi điện cho Lognon để lão thay ông đến gặp bà Irène tại phố De Douai.

Mưa đã tạnh. Trời sáng bạch, những tia sáng màu vàng nhạt làm người ta hy vọng trời sẽ nắng muộn.

— Anh về nhà ăn cơm trưa chứ? - Người vợ hỏi.

— Có thể. Nhưng anh cũng không biết nữa.

— Em tưởng anh muốn giải quyết xong ca này từ đêm qua rồi chứ?

— Ca đêm qua xong rồi. Còn ca khác đang chờ.

Ông đợi cho đến khi nhìn thấy chiếc xe cảnh sát nhỏ đậu ngay trước cửa mới rời khỏi nhà. Anh lái rúc còi ba lần. Maigret đứng ở cửa sổ, vẫy tay ra hiệu ông đang đi xuống.

— Tạm biệt em!

Mười phút sau, xe đã bon bon trên đường chạy tới khu Montmartre. Maigret đã quên rằng suốt đêm qua mình chưa ngủ.

— Cho xe dừng lại một tiệm nào đó để chúng ta uống vang trắng cái đã! - Ông bảo lái xe.