HAI
Hạ Sĩ Lognon đứng đợi trên hè phố La Rochefoucauld. Từ xa, người ta như tìm thấy cái số kiếp đang đè nặng lão khom xuống. Lúc nào lão cũng mặc bộ đồ màu xám lông chuột, chẳng bao giờ ủi, chiếc áo khoác ngoài cũng cùng màu, đầu đội cái mũ nâu xỉn. Không phải thức suốt đêm mà mặt lão tái mét, dáng điệu trông như người bị lạnh thóp. Trông lúc nào lão cũng như vậy, vẻ mặt phiền muộn ngay cả khi lão vừa tung chăn, bước ra khỏi giường.
Maigret nói trong điện thoại sẽ gọi lão, nhưng không bảo lão đứng đợi ngoài phố. Còn Lognon cố tình đứng lì trên hè đường đợi như đã từ lâu rồi. Lão bị tước mất một ca điều tra, bị lãng phí thời gian, thế mà sau một đêm không ngủ, lão vẫn còn phải lang thang trên đường phố.
Khi lão mở cửa xe, Maigret liếc nhìn lá cờ đã phai màu rủ xuống trong bầu không khí lặng gió, trước trạm Cảnh sát. Ông đã bắt đầu sự nghiệp từ trong toà nhà này, không phải với tư cách thám tử, mà là thư ký của Quận trưởng Cảnh sát.
Lognon ngồi vào chỗ của mình trong xe, không nói, mà cũng không hỏi xem xe chạy đi đâu. Anh lái, đã nhận được lệnh, cho xe rẽ trái, chạy thẳng về phía phố De Douai.
Nói chuyện với Lognon thật là rầy rà, vì nói gì lão cũng tìm được lý do làm mếch lòng.
— Anh xem báo hôm nay chưa?
— Tôi chưa có thì giờ.
Maigret thò tay rút trong túi tờ báo ông vừa mua xong. Trang nhất đăng ảnh chụp cô gái vô danh, chỉ nhìn thấy đầu với con mắt bầm tím, và môi nhưng dù sao vẫn có thể nhận diện được.
— Tôi hy vọng vào giờ này sẽ có một cú “điện” gọi cho Trung tâm cảnh sát.
Lognon suy nghĩ:
— Thực ra, tôi đã phải thức suốt đêm lang thang từ hộp đêm này sang hộp đêm khác, từ anh lái này sang anh lái khác, cũng chẳng ích gì. Chỉ cần đăng ảnh lên báo và chờ chuông điện thoại réo gọi là xong?
Lão không có thói quen nhạo báng, nhưng thật khó mô tả, mặt lão luôn mang cái vẻ khắc khổ, nhẫn nại. Cứ như lão quyết định làm bia sống cho các đồng nghiệp bất tài và không tử tế, luôn đùa cợt và trêu chọc. Lão không hỏi Maigret vì lão biết mình chỉ là một người tầm thường trong guồng máy Cảnh sát. Và như thế sẽ chẳng ai thèm giải thích cho một gã Cảnh sát tầm thường như lão.
Phố De Douai không một bóng người, trừ một bà đứng gác ở ô cửa. Chiếc xe chở Maigret đỗ xịch trước một cửa hiệu sơn màu hoa cà, bên trên là dòng chữ to Bà Irène và bên dưới là dòng chữ nhỏ áo mẫu.
Tủ kính ở cửa sổ chỉ trưng bày có hai chiếc áo: một chiếc áo trắng có thêu trang kim, và một áo lụa đen mặc hàng ngày. Maigret bước ra khỏi xe, bảo anh lái xe ngồi đợi rồi ra hiệu cho lão Malgracieux đi theo, và không quên cầm gói quần áo bọc giấy nâu lấy ở Viện pháp y.
Ông bước lại mở cửa thì thấy cửa khoá, không có nắm đấm. Nhòm qua kính, thấy căn buồng phía sau cửa hiệu có ánh sáng. Ông bèn gõ cửa.
Tuy gõ cửa trong nhiều phút, mà trong nhà hình như chẳng có ai nghe thấy tiếng động. Lognon vẫn đứng đợi bên cạnh, im lặng và không nhúc nhích. Lão đã cai thuốc lá từ nhiều năm nay, khi vợ lão bắt đầu ốm và than vãn khói thuốc làm bà bị ho.
Mãi mới có một cô gái trẻ quấn tấm áo choàng đỏ xung quanh người, hiện ra trong ô cửa, đứng nhìn hai người. Rồi bỗng nhiên cô gái biến mất, có lẽ để báo với một người nào đó, rồi trở lại, lách qua đống áo dài và áo khoác bừa bộn trong cửa hiệu. Cuối cùng, cô ta mới bằng lòng mở cửa.
— Có gì thế? - Cô gái hỏi, cặp mắt đầy vẻ hồ nghi nhìn Maigret, Lognon và cái gói bọc giấy nâu.
— Bà Irène phải không?
— Không phải tôi.
— Bà Irène có nhà không?
— Hiện cửa hiệu chưa đến giờ mở cửa.
— Cô làm ơn cho tôi nói chuyện với bà Irène.
— Ông là ai?
— Thanh tra Maigret, ở Trung tâm cảnh sát.
Cô ta không tỏ dấu hiệu ngạc nhiên hay hốt hoảng. Nhìn kĩ, có lẽ cô ta chưa quá mười tám tuổi. Không biết cô còn đang ngái ngủ hay bản tính chểnh mảng như vậy.
— Để tôi đi xem! - Cô gái nói, rồi trở vào buồng trong.
Hai người nghe thấy cô ta nói nhỏ và có tiếng người trở dậy, bước ra khỏi giường. Sau hai, ba phút chải đầu mặc áo, bà Irène, một phụ nữ trạc trung niên, có đôi mắt xanh to, khuôn mặt đầy đặn, mái tóc thưa, chân tóc đã chuyển sang màu xám, bà mới ló đầu ra xem xét.
Sau cùng, bà Irène xuất hiện, tay cầm tách cà phê, không nói với Maigret, mà quay sang Lognon hỏi:
— Ông có việc gì đến vào giờ này?
— Tôi không biết. Thanh tra muốn nói chuyện với bà đấy.
— Bà là Irène phải không? - Maigret lên tiếng hỏi.
— Tên thật của tôi, nếu thanh tra muốn biết, thì là Coumar, Élisabeth Coumar. Nhưng trong việc kinh doanh, tên là Irène dễ nghe hơn.
Maigret đi lại phía quầy, mở gói lấy chiếc áo xanh, hỏi:
— Bà có nhận ra chiếc áo này không?
Bà ta trả lời ngay, không do dự, không cần phải bước lại gần nhìn cho kĩ:
— Có chứ.
— Bà bán cái áo đó vào lúc nào.
— Tôi không bán.
— Nhưng áo của cửa hiệu này mà?
Bà chủ hiệu không mời hai người ngồi, vẻ mặt không tỏ ra xúc động, cũng không tỏ vẻ khó chịu:
— Sao cơ?
— Bà nhìn thấy chiếc áo này lần cuối cùng vào lúc nào?
— Thanh tra thấy điều đó quan trọng thế à?
— Có thể rất quan trọng.
— Tôi nhìn thấy lần cuối cùng tối hôm qua.
— Vào hồi nào?
— Quá chín giờ.
— Cửa hiệu bà mở cửa đến chín giờ tối à?
— Không bao giờ tôi đóng cửa trước mười giờ. Hàng ngày khách thường vẫn đến mua hàng vào giờ chót.
Lognon tỏ vẻ thờ ơ. Cứ như công việc không dính dáng gì đến mình, mặc dầu lão cần phải biết rõ.
— Có lẽ phần lớn khách hàng là các nữ chiêu đãi viên hay những người mua vui trong các tiệm?
— Cả nữ chiêu đãi viên lẫn những người mua vui trong các tiệm. Họ thường ngủ muộn, khoảng tám giờ tối mới dậy. Họ vội đi mua sắm những đồ thiếu để mặc cho đủ bộ cánh, như bít tất, dây đai treo bít tất, nịt vú; hoặc thay chiếc áo dài bị rách đêm hôm trước.
— Bà vừa nói là bà không bán chiếc áo đó kia mà!
Bà Irène quay lại phía cô gái nhỏ đang đứng trong ô cửa buồng trong.
— Viviane! Lấy cho chị một tách cà phê khác.
Cô gái nhanh nhẹn như một tên nô lệ, chạy vào kiếm tách cà phê. Maigret nhìn cô gái bước vào, hỏi:
— Cô hầu gái của bà đấy phải không?
— Không phải. Người tôi che chở thôi. Một tối, cô ta xuất hiện trong cửa hiệu như thế này, rồi ở lại luôn cho tới giờ.
Irène không thấy cần phải giải thích thêm. Có lẽ Lognon hiểu bà muốn nói gì.
— Ta hãy trở lại chuyện tối hôm qua... - Maigret nói.
— Cô ta đến...
— Xin bà gượm một chút. Thế bà có quen cô gái ấy không?
— Tôi mới gặp một lần.
— Vào thời gian nào?
— Cách đây khoảng một tháng.
— Cô ta mua áo lúc đó à?
— Không. Thuê áo thôi.
— Bà kiêm luôn cả việc cho thuê quần áo?
— Thỉnh thoảng tôi cũng cho thuê.
— Cô ta cho biết tên và địa chỉ chứ?
— Hẳn tôi có viết tên và địa chỉ trên một mảnh giấy nào đó. Nếu thanh tra muốn tôi tìm...
— Bà tìm giúp ngay cho. Lần đầu tiên cô ta thuê áo dạ hội?
— Vâng. Chính chiếc áo đó.
— Cô ta đến thuê muộn chứ?
— Không. Ngay sau bữa cơm tối, khoảng tám giờ. Cô ta muốn có một chiếc áo dạ hội và nói có khả năng sẽ mua. Cô ta hỏi thêm, có thật tôi cho thuê áo không.
— Bà không cảm thấy cô ta có gì đó khác hẳn các khách hàng quen thuộc chứ?
— Thoạt đầu, họ khác nhau, nhưng ít lâu sau, họ cũng giống nhau tuốt.
— Bà tìm được chiếc áo hợp với khổ người cô ta chứ?
— Thì chiếc áo xanh cỡ mười hai ông đang giữ đấy thôi. Có trời mà biết có bao nhiêu cô gái trong quận này đã thuê cái áo đó mặc trong một đêm.
— Và chính cô ta đã đến thuê chiếc áo cỡ này?
— Vâng. Có lẽ đấy là lần đầu tiên đi thuê áo.
— Và sáng hôm sau cô ta đã đem áo trả bà chứ?
— Không, cô ta đã đem trả vào trưa hôm sau. Tôi rất lấy làm ngạc nhiên vì thấy cô ta trả sớm thế, vì thường thì các cô gái này ngủ suốt ngày.
— Tiền thuê áo cô ta đã trả rồi chứ?
— Vâng.
— Mãi đến tối hôm qua bà mới gặp lại cô ta?
— Tôi đã trả lời rồi. Độ quá chín giờ cô ta đến hỏi tôi còn giữ áo không. Khi tôi trả lời có, cô ta giải thích là không thể đặt tiền ký quỹ trong lúc này. Nhưng nếu tôi đồng ý, cô ta sẽ thay quần áo đang mặc trong người để lại.
— Vậy cô ta thay quần áo ngay ở đây?
— Vâng. Cô ta cần cả giày và áo khoác nữa. Tôi đã tìm cho cô ta một chiếc áo choàng không có tay rất ăn ý.
— Lúc đó trông cô ta ra sao?
— Như một cô gái đang tuyệt vọng, rất cần một áo dạ hội và chiếc áo khoác ngoài.
— Áo quần quan trọng đối với cô ta như thế ư?
— Đối với hạng gái này, quần áo lúc nào chẳng quan trọng.
— Bà có cảm giác cô ta có công ăn việc làm không?
Irène nhún vai, nhấp một ngụm cà phê do Viviane bưng lên.
— Cô Viviane có trông thấy cô ta không?
— Không những thế, Viviane còn giúp cô ta mặc áo
— Thế Viviane có nhận xét với bà điều gì không?
Bà chủ hiệu trả lời:
— Viviane không quan tâm, và không hay nghe chuyện.
Quả thật cô hầu gái như người trên mây với đôi mắt ngây dại. Cô ta đi lại không một tiếng động, như một tên nô lệ hay đúng hơn như một con chó, bên cạnh bà chủ hiệu đẫy đà.
— Tôi đã tìm cho cô ta nào giày, nào bít tất, nào ví xách tay thêu kim tuyến bạc. Nhưng ông có thể cho tôi biết có chuyện gì đã xảy ra với cô ta thế?
— Bà chưa xem báo sao?
— Tôi đang ngủ thì ông gõ cửa. Còn Viviane thì pha cà phê.
Maigret đưa tờ báo. Irène chăm chú nhìn tấm ảnh, không tỏ vẻ ngạc nhiên.
— Có đúng cô ta không?
— Vâng.
— Bà không ngạc nhiên sao?
— Đã từ lâu chẳng có gì làm tôi ngạc nhiên cả. Áo bị hư rồi ư?
— Áo bị mưa ướt nhưng không bị rách.
— Còn cái này nữa. Chắc ông muốn mang quần áo riêng của cô ta đi sao?
Chiếc áo bằng hàng len tái sinh, màu be, kẻ carô nâu, mua tại một cửa hàng ở phố La Fayette.
— Đồ rẻ tiền mà. Cả giày và quần lót nữa, cũng chẳng hơn gì.
Những quần áo này được xếp cẩn thận trong góc buồng. Sau đó, cô gái nô lệ của Irène lôi ra một ví xách tay có cái cài bằng thép trắng, trong chỉ có một cây bút chì và một đôi găng tay tiều tuỵ.
— Bà cho cô ta mượn một túi xách tay?
— Vâng. Cô ta muốn dùng cái túi xách của mình. Nhưng tôi thấy nó không hợp với chiếc áo xanh, nên tôi tìm cho một cái xách tay nhỏ bằng bạc dùng ban đêm. Cô ta bỏ phấn sáp son môi và khăn tay vào.
— Không có ví đựng tiền?
— Tôi không đồng ý, nhưng có thể cô ta không có ví đựng tiền.
Lognon vẫn tỏ vẻ chăm chú lắng nghe một câu chuyện mà chính mình chẳng ăn nhập gì vào đó.
— Cô ta rời cửa hiệu lúc nào?
— Thay quần áo mất khoảng mười lăm phút, sau đó cô ta đi.
— Nom cô ta có vẻ vội vàng lắm không?
— Hình như có thì phải, vì chốc chốc cô ta lại nhìn đồng hồ.
— Nhìn đồng hồ đeo tay hay đồng hồ treo tường?
— Tôi không thấy cô ta đeo đồng hồ, mà nhìn đồng hồ treo tường.
— Cô ta rời cửa hiệu lúc trời đang mưa. Vậy gọi taxi chứ?
— Trong phố chẳng có chiếc taxi nào. Cô ta đi bộ về phía phố Blanche.
— Cô ta có nhắc lại tên và địa chỉ cho bà không?
— Tôi không hỏi.
— Bà làm ơn tìm cho mảnh giấy có ghi họ tên địa chỉ cô ta lần đầu tiên?
Irène thở dài, đi về góc buồng đối diện, mở chiếc ngăn kéo đầy sổ ghi chép, hoá đơn, bút chì, các mẫu hàng và cơ man các loại khuy áo. Bà nửa nhiệt tình, nửa miễn cưỡng, lục lọi trong cái đống lộn xộn đó, rồi nói:
— Giữ địa chỉ của những cô gái chẳng thành vấn đề. Phần lớn đều ở trọ, mà nhà trọ thì họ thay đổi xoành xoạch nhiều hơn thay đồ lót. Họ biến mất khi không đủ trả tiền trọ và... Nhưng trường hợp này không phải thế! Tôi nhớ mảnh giấy ghi địa chỉ vẫn ở đâu đây. Một đường phố khá quen thuộc. Bây giờ tôi chẳng nhớ ra, nhưng nếu thanh tra cần tôi sẽ tiếp tục tìm và gọi điện báo sau...
— Bà làm ơn tìm hộ tôi càng sớm càng tốt.
— Ông này cùng làm việc với thanh tra? - Irène chỉ Lognon hỏi. - Ông ta có thể kể đủ thứ về tôi với thanh tra. Từ bao năm nay tôi vẫn làm việc sòng phẳng, phải không?
Maigret gói số quần áo lại trong tờ giấy nâu.
— Thanh tra không để lại cái áo xanh cho tôi à?
— Bây giờ thì không. Tôi sẽ gửi trả bà sau.
— Đồng ý thôi.
Maigret nghĩ sang một vấn đề khác khi ông bước ra ngoài.
— Tối hôm qua, cô ta đến đây hỏi thuê áo khác hay hỏi chính cái áo lần trước đã mặc?
— Hỏi cái áo lần trước đã mặc.
— Nếu không còn áo mặc lần trước, bà có nghĩ là cô ta sẽ thuê cái áo khác không?
— Tôi không biết. Cô ta chỉ hỏi còn cái áo nào cũ không?
— Cảm ơn.
— Cảm ơn thanh tra đã đến thăm cửa hiệu của tôi.
Hai người trở lại xe, cô hầu gái của Irène đóng cửa xe lại. Lognon im lặng, không nói, chờ Maigret lên tiếng hỏi trước:
— Bà chủ cửa hàng này đã có tiền án tiền sự lần nào chưa?
— Ba, bốn bận gì đó.
— Vì tội chứa chấp đồ gian?
— Vâng.
— Án cuối cùng cách đây bao lâu?
— Cách đây ba, bốn năm. Thoạt đầu làm vũ nữ, rồi chủ nhà thổ, cho đến khi bị đóng cửa.
— Lúc nào cũng chứa chấp một con bé làm nô lệ?
Người lái xe đang chờ xem sẽ được lệnh cho xe chạy đi đâu.
— Lognon, về nhà ngay bây giờ chứ?
— Nếu thanh tra không có lệnh khẩn cấp.
— Đến Quảng trường Constantin Pecqueur. - Maigret nói với người lái xe.
— Còn tôi, tôi đi bộ đến đó cũng được. - Lognon nói lí nhí như chỉ để mình lão nghe. Trông dáng điệu lão mới tội nghiệp làm sao.
— Này, thế anh có biết Viviane không? - Maigret hỏi.
— Không, hầu như các cô gái ở đây thay đổi liên tục.
— Vì bị mụ chủ đuổi à?
— Không. Mụ ta nhận chúng về làm hầu gái khi bản thân chúng bị khánh kiệt không còn manh chiếu để ngủ.
— Tại sao vậy?
— Có lẽ để bọn chúng khỏi lang thang trên đường phố.
Nhưng câu trả lời của Lognon dường như muốn nói: “Chắc thanh tra sẽ không tin và tỏ ra nghi ngờ về hành động như vậy có thể sẽ xuất phát từ một động cơ không tốt mấy. Nhưng lẽ nào một phụ nữ tốt muốn giúp người vì lòng hảo tâm và bác ái lại không được? Hiện tại tôi cũng thế, tôi cũng bị đánh giá sai lầm như vậy...”
Maigret thở dài:
— Nên đi ngủ đi, Lognon ạ. Có lẽ tối mai tôi sẽ cần anh đấy. Anh có ý kiến gì về ca này không?
Lão hạ sĩ chỉ nhún vai, không trả lời. Lão đời nào dám có ý kiến, khi mọi người đều coi lão là đồ ngốc nghếch? Thật đáng thương hại. Lão vừa thông minh, vừa là một trong những nhân viên tận tuỵ nhất trong toàn bộ lực lượng Cảnh sát. Vậy mà...
Xe dừng lại trước sân nhỏ, bên ngoài khu nhà.
— Thanh tra sẽ gọi điện cho tôi tại trạm chứ?
— Không, tại nhà. Tôi muốn anh đợi ở nhà.
Nửa giờ sau, Maigret đã trở về Quai des Orfèvres,[3] tay cắp gói quần áo bước vào phòng trực ban.
— Có tin gì của tôi không?
— Thưa sếp, không ạ.
Ông cau mày, ngạc nhiên và thất vọng, ảnh đã đăng báo từ nhiều giờ nay.
— Không có điện gọi à?
— Chỉ có một vụ về tên ăn cắp pho mát tại khu chợ Trung tâm.
— Tôi muốn nói cô gái bị giết đêm qua cơ?
— Không có gì ạ.
Bản báo cáo của bác sĩ Paul đang nằm trên bàn, nhưng Maigret chỉ nhìn liếc qua, vì biết rằng chẳng có thêm điều gì mới, ngoài những điều ông đã nghe đêm qua.
— Gọi Lapointe vào đây hộ tôi, được chứ?
Ông quan sát số quần áo trải ra trên chiếc ghế bành và ảnh cô gái, trong khi chờ đợi Lapointe.
— Chào sếp, sếp cho gọi tôi?
Maigret chỉ tấm ảnh, chiếc áo xanh và đồ mặc lót, nói:
— Trước hết anh mang những thứ này đến Moers và bảo hắn tiến hành các thử nghiệm thông thường.
Thử nghiệm thông thường của Moers là bỏ những quần áo này vào trong túi giấy, rồi giũ lấy bụi, đem quan sát dưới kính hiển vi và phân tích. Đôi khi cũng thu được kết quả bổ ích.
— Bảo hắn quan sát cả ví xách tay, giày và chiếc áo dạ hội nữa. Anh hiểu chứ?
— Vâng ạ! Thanh tra vẫn chưa biết cô gái vô danh kia là ai?
— Chưa nắm được một tí gì, trừ cái áo xanh thuê mặc một đêm tại một cửa hiệu ở Montmartre. Khi Moers phân tích xong, anh lại Viện pháp y quan sát xác cô gái nhé. Quan trọng đấy. Sau đó anh đến một hãng người mẫu, hãng nào cũng được. Có một hãng đặt trụ sở tại phố Saint Florentin. Túm lấy một thiếu nữ có chiều cao và khuôn mặt tương tự như cô gái bị ám sát. Kích thước mười hai...
Lapointe thoáng có ý nghĩ Chánh thanh tra nói nghiêm túc hay chòng ghẹo mình.
— Rồi sao nữa? - Anh hỏi.
— Bảo cô người mẫu thử áo, nếu vừa thì dẫn lên gác chụp ảnh.
Bây giờ thì Lapointe đã hiểu.
— Chưa hết. Tôi muốn có một bức ảnh của cô gái bị giết, có đánh phấn, môi son, để trông giống như người còn sống.
— Bộ phận kỹ thuật có một nhân viên chụp ảnh chuyên về loại công việc này.
— Mau lên. Họ chỉ việc chắp hai ảnh lại với nhau, để mặt cô gái chết chồng lên người làm mẫu. Tôi muốn có ảnh kịp để đăng báo buổi chiều.
Còn lại một mình trong phòng làm việc, Maigret ký vội vào mấy tài liệu để gửi đi, nhồi một tẩu thuốc hút, rồi gọi Lucas vào, sai tìm hồ sơ của Élisabeth Coumar, biệt hiệu Irène. Ông có cảm giác cũng chẳng có gì mới, rằng Irène nói đúng sự thật, nhưng bà chủ này là người duy nhất biết mặt cô gái bị giết tại Quảng trường Vintimille.
Ông càng ngạc nhiên hơn khi thấy thời gian trôi qua mà không có điện gọi tới.
Có nhiều giả thiết: nếu cô gái vô danh này sống tại Paris, cô ta có thể sống với bố mẹ. Trong trường hợp này bố mẹ cô ta phải lao vội tới trạm Cảnh sát gần nhất, hay tới Quai des Orfèvres khi nhìn thấy bức ảnh đăng trên báo ra buổi sáng. Dù sống một mình chăng nữa thì cô ta cũng phải có hàng xóm; hoặc người gác cửa biết mặt, hơn thế cô ta phải đi mua bán trao đổi với xung quanh nữa chứ.
Có thể cô ta sống chung với một bạn gái, như thường xảy ra? Nếu thế cũng phải có thêm một người phàn nàn vì việc bạn mình mất tích, và nhận ra bức ảnh đăng báo. Cô ta còn có thể sống trong ký túc xá của sinh viên hay nữ công nhân, thế thì số người biết mặt còn phải nhiều hơn nữa.
Khả năng cuối cùng là, cô ta thuê riêng một buồng tại một trong hàng ngàn khách sạn nhỏ rải rác khắp Paris. Maigret gọi điện cho phòng trực ban.
— Torrence có đấy không? Không bận chứ? Bảo lại chỗ tôi nhé.
Nếu cô gái sống ở nhà, chỉ còn việc chờ điện gọi. Hay nếu cô ta thuê buồng tại một nhà tư, sống một mình, hay sống với bạn gái, cũng vậy. Nhưng trong những trường hợp khác thì phải tiến hành gấp.
— Mời ngồi, Torrence. Anh xem ảnh rồi chứ? Trưa nay chúng ta sẽ có một bức ảnh rõ hơn. Anh hãy hình dung cô gái này mặc áo dạ hội đen và một áo khoác màu be, kẻ carô. Cô ta vẫn quen ăn mặc như vậy.
Ngay lúc đó một ánh nắng xuyên qua cửa sổ, vạch thành một dải sáng trên mặt bàn. Maigret sững lại trong giây lát thích thú và ngạc nhiên nhìn như khi nhìn thấy một con chim đậu cheo leo trên cửa sổ.
— Trước hết anh xuống Ban Khách sạn, bảo họ cầm ảnh đi một vòng quanh các Khách sạn rẻ tiền. Nên bắt đầu từ các quận chín và mười tám. Anh hiểu tôi nói gì chứ?
— Vâng. Thanh tra cho biết tên?
— Chúng tôi chẳng biết tí gì cả. Anh lập danh sách các Khách sạn dành cho thiếu nữ, và đi một vòng xem. Có thể chẳng có kết quả nào, nhưng tôi không muốn bỏ sót bất cứ khả năng nào.
— Tôi hiểu.
— Có vậy thôi. Đi xe để tiết kiệm thời gian.
Trời bỗng ấm lên. Maigret đi lại mở cửa sổ, giở xem vài tờ báo đặt trên mặt bàn, nhìn giờ, rồi quyết định về nhà đi ngủ.
Trở về nhà, ông bảo vợ:
— Đánh thức anh dậy quãng bốn giờ.
— Nếu anh thấy cần thiết.
Chẳng có gì cần thiết cả, vì chỉ còn việc chờ đợi. Ông hầu như ngủ tức thời, và ngủ thật say; đến lúc vợ bưng tách cà phê đến bên cạnh giường, ông ngạc nhiên nhìn vợ, thấy mình đang nằm trên giường trong khi ánh nắng tràn vào buồng.
— Bốn giờ rồi. Anh bảo...
— À phải, có ai gọi điện thoại không em?
— Chỉ có người thợ hàn...
Báo chí buổi chiều đã phát hành vào lúc một giờ. Tất cả đều đăng ảnh như các báo ra buổi sáng. Ảnh cô gái vô danh mắt hơi bị quầng, nhưng thoạt nhìn bà chủ Irène nhận ra ngay, mặc dù mới gặp hai lần.
Thật may mắn nếu cô ta sống tại Paris, cũng không trọ tại Khách sạn và cả hai lần đến phố De Douai sớm trước vài giờ. Nhưng khả năng này khó xảy ra, tất cả áo quần cô ta đều mua tại phố La Fayette trừ chiếc áo may lấy.
— Anh về nhà ăn cơm tối chứ? - Người vợ hỏi.
— Có thể.
— Nếu thế anh mang cái áo khoác ngoài rộng, đề phòng về muộn. Tối nay trời có thể trở lạnh đấy.
Maigret bước vào phòng làm việc, chẳng thấy giấy tờ nào đặt trên tấm bìa lót. Ông bực mình, gọi Lucas:
— Vẫn không có tin tức gì mới, cũng không có điện gọi?
— Thưa sếp, chẳng có gì. Tôi đã đem hồ sơ Élisabeth Coumar.
Maigret vẫn đứng, giở tập hồ sơ xem, nhưng chẳng có gì hơn những điều Lognon đã kể.
— Lapointe đã gửi ảnh đăng báo rồi.
— Hắn có ở đây không?
— Lapointe đang đợi sếp.
— Bảo hắn vào đây.
Ảnh chụp thật tuyệt, làm chính Maigret phải giật mình. Trước mắt ông là ảnh cô gái - không phải như khi ông nhìn thấy dưới trời mưa tại Quảng trường Vintimille, trong ánh sáng đèn pin, hay như khi ông nhìn thấy sau này trong cái bể đá hoa của Viện pháp y, mà như chiều hôm đến cửa hàng Irène.
Hình như cả Lapointe cũng phải ngạc nhiên vì bức ảnh.
— Sếp có ý kiến gì không? - Lapointe do dự hỏi.
Ngừng một lát, anh nói tiếp:
— Đẹp đấy chứ, sếp?
Đây không phải là câu anh muốn nói, mà nó cũng không mô tả hết về cô gái vô danh. Cô ta đẹp thật, nhưng còn có thêm những nét khó mô tả. Anh nhân viên chụp ảnh đã cố tạo cho mắt cô gái có sức sống, như đang muốn hỏi một người nào đó mà không bao giờ được trả lời.
Hai bức ảnh chụp cô ta mặc áo dài đen, một bức chụp lúc choàng chiếc áo be kẻ carô, còn bức cuối chụp cô ta đang mặc áo dạ hội xanh. Như một trong bao cô gái trên đường phố Paris, cố lách qua đám đông, đứng lại ngắm tủ kính, rồi tiếp tục đi đến một địa điểm vô danh nào đó.
Cô ta phải có bố, có mẹ và cũng có bạn bè cùng học. Có những người đàn ông, đàn bà biết cô từ thuở thơ ấu đến khi lớn lên. Cô ta đã nói chuyện với họ, và họ gọi cô bằng cái tên thân mật nào đó.
Hiện lúc này, cô gái đã chết, hình như không ai nhớ không ai quan tâm tới cô. Như thể chưa bao giờ cô ta có mặt trên trái đất này!
— Khó khăn lắm không?
— Sao cơ ạ?
— Tìm được người mẫu?
— Chỉ rắc rối thôi. Ít ra cũng có hàng tá cô gái túm tụm xung quanh tôi và tất cả đều muốn thử áo.
— Ngay trước mặt anh?
— Bọn con gái này quen rồi.
Lapointe vẫn còn thẹn đỏ mặt, mặc dầu đã làm việc hai năm tại Trung tâm Cảnh sát.
— Gửi ảnh cho các Ban nông thôn nữa.
— Tôi có nghĩ đến và đã mạn phép gửi ảnh đi rồi, không chờ chỉ thị.
— Khá lắm. Anh cũng gửi ảnh cho các trạm tại Paris chứ?
— Có ạ, cách đây nửa giờ.
— Gọi Lognon, bảo đợi tôi.
— Tại quận hai chứ ạ?
— Không, tại nhà riêng.
Mấy giây sau, có tiếng nói ở đầu máy đằng kia:
— Hạ sĩ thám tử Lognon đây.
— Maigret đang nói đây.
— Tôi biết.
— Tôi đã gửi mấy bức ảnh đến phòng giấy của anh, cùng những bức ảnh sẽ đăng trên báo trong vài giờ nữa.
— Thanh tra muốn tôi đi tua một lần nữa?
Maigret thấy khó giải thích tại sao, làm như vậy là vô ích. Tất cả đều chỉ rõ có sự dính dáng đến hộp đêm của quận hai, từ việc cô gái vô danh đến cửa hiệu Irène, cách thức thuê áo dạ hội, giờ xảy ra án mạng và cả địa điểm nữa.
Tại sao cô gái lại đột ngột muốn thuê áo dạ hội vào lúc chín giờ đêm, nếu không có việc cần thiết phải đi đến một địa điểm cần ăn mặc chỉnh tề? Đi xem kịch thì quá muộn mà xem kịch không bắt buộc phải mặc áo dạ hội, trừ đi xem Opéra, hay dự buổi ra mắt đầu tiên.
— Thì cứ thử xem sao, nhân cơ hội mỏng manh này. Tập trung vào các xe taxi lúc thay kíp đêm.
Maigret gọi điện, trong khi Lapointe đang chờ nhận chỉ thị, nhưng ông chẳng biết nên ra chỉ thị như thế nào. Ông lại gọi cửa hiệu cho thuê áo tại phố De Douai, cũng chỉ là chờ một cơ hội mỏng manh thôi.
— Bà Irène đấy phải không?
— Dạ có tôi, xin ông nói đi.
— Tôi muốn hỏi xem bà đã tìm thấy địa chỉ chưa?
— Ô, ông thanh tra đấy ư... chưa! Tôi đã tìm khắp nơi. Hẳn là tôi đã quăng mảnh giấy đó đi rồi, hay đã dùng viết các số đo của khách rồi thì phải. Có lẽ tôi nhớ ra tên thánh, không chắc lắm, hình như Louise thì phải. Tên họ cũng bắt đầu bằng chữ L. La... gì đó, như La Montagne hay La Bruyère... Không phải thế, nhưng tương tự như thế thôi.
— Khi cô gái vô danh lấy đồ dùng trong túi xách của mình bỏ vào chiếc ví xách bằng bạc, bà có nhìn thấy thẻ căn cước không?
— Không.
— Có chìa khoá không?
— Ông đợi cho một chúi. Hình như tôi có nhìn thấy chiếc chìa khoá, không phải chìa khoá to, mà là một cái chìa khoá nhỏ bằng đồng.
Maigret nghe thấy tiếng gọi:
— Viviane lại đây một chút!
Ông không nghe rõ bà chủ nói gì với cô hầu.
Nhưng Irène cam đoan rằng:
— Viviane cũng có trông thấy một cái chìa khoá.
— Chìa khoá dẹt chứ?
— Vâng, dẹt như các loại chìa khoá tiện dùng.
— Thế còn tiền, có không?
— Tôi nhớ, có tiền gấp lại, tuy không nhiều lắm. Hai hay ba tờ giấy một trăm francs gì đó. Tôi tự nghĩ, có mấy trăm đồng như thế thì làm ăn gì.
— Còn gì khác nữa không?
— Không, tất cả có lẽ chỉ có thế thôi.
Có tiếng gõ cửa, Janvier vừa tới. Nhìn thấy các bức ảnh bày trên bàn, anh cũng giật mình như Maigret. Anh hỏi, ngạc nhiên:
— Thanh tra tìm thấy ảnh đấy à?
Rồi anh cau mày, sau khi quan sát kỹ:
— Sáng tác trên gác à?
Cuối cùng anh lẩm bẩm:
— Một cô gái kỳ dị, không biết là ai?
Cả hai đều không biết thêm chi tiết nào về cô gái vô danh này ngoài điều duy nhất về sự biết mặt cô gái của bà chủ hiệu cho thuê áo.
— Chúng ta phải làm gì bây giờ?
Maigret nhún vai trả lời:
— Đợi thôi!