← Quay lại trang sách

Chương 8 CHUYỂN ĐI ĐẾN SEINEPORT

Maigret và Lapoint đến đại lộ Saint Germain lúc 0 giờ 30 chiều. Lúc ấy sân cơ quan Bộ đã vắng. Khi hai người bằng qua sân đi đến cầu thang, họ nghe có người gọi sau lưng.

— Này! Hai ông kia! Đi đâu đấy?

Khi cả hai vào cổng, người gác cổng không trông thấy họ. Họ dừng lại ở giữa sân và xoay người về phía ông này. Ông gác cổng bước chân cao chân thấp đi đến chỗ hai người đứng, liếc nhìn chiếc huy hiệu Maigret đang chìa ra rồi lại nhìn vào mặt Maigret.

— Xin ông thứ lỗi... Mới đây tôi có trông thấy hình của ông.

— Ông làm đúng đấy. Ông làm việc ở đây nên xin ông nói cho biết...

Đối với Maigret, việc rút tấm hình ra khỏi ví đã thành thói quen rồi.

— Ông trông thấy người này rồi chứ?

Người gác cổng sợ phạm thêm một khuyết điểm nữa nên chăm chú xem xét tấm hình sau khi đã đeo vào một đôi kính dày cộm gọng thép. Ông ta chẳng nói “không” mà cũng chẳng nói “có”.

— Nay ông này nhiều tuổi hơn một chút có phải không?

— Vâng. Hơn một vài tuổi.

— Ông ta có một chiếc ôtô hai chỗ ngồi màu đen kiểu cổ phải không?

— Có thể như thế lắm.

— Vậy thì có lẽ đây là ông khách mà tôi đã đuổi theo giữ lại vì ông ta đã đỗ xe vào khu vực dành riêng cho xe cơ quan.

— Khi nào thế?

— Tôi không nhớ ngày nào. Khoảng đầu tuần này.

— Ông ta không xưng tên sao?

— Ông ta nhún vai và cho xe vào phía bên kia sân.

— Rồi ông ta đi lên ngả cầu thang lớn phải không?

— Vâng.

— Xin ông cố gắng nhớ lại chính xác ngày gặp ông ta trong lúc chúng tôi ở trên kia nhé.

Trong tiền sảnh ở lầu hai, nhân viên trực ban vẫn còn đang ngồi đọc báo. Maigret cũng chìa tấm hình ra. Ông này lắc đầu.

— Ông khách này đến đây khi nào thế? - Người trực ban hỏi.

— Khoảng đầu tuần.

— Lúc ấy không có tôi ở đây. Vợ tôi mất nên tôi phải nghỉ phép mất bốn hôm. Ông phải hỏi Joseph. Tuần đến anh ta trực đấy. Tôi báo với ông Bộ trưởng là ông xin gặp nhé?

Một lát sau, đích thân Auguste Point ra mở cửa. Point trông mệt mỏi nhưng bình tĩnh. Ông mời Maigret và Lapoint vào mà không hỏi han gì. Cô thư ký và ông chánh văn phòng đang ở trong phòng. Chiếc đài đặt trên chiếc bàn nhỏ chắc không phải là vật dụng thuộc tài sản của Bộ mà của Point đây, loại máy nhỏ xách tay. Hẳn cả ba người đang nghe đài khi người trực ban vào báo.

... Phiên họp ngắn và gọn, chỉ chuyên bàn những sự việc thông thường. Tuy nhiên suốt cả buổi chiều các hành lang vẫn không kém phần náo nhiệt. Đã có đủ loại tin đồn khác nhau. Người ta bảo đến thứ hai sẽ có một cuộc chất vấn hết sức giật gân. Tuy nhiên người ta vẫn chưa rõ...

— Tắt đi! - Point bảo cô thư ký.

Fleury muốn tiến về phía một cánh cửa nhưng Maigret giữ lại.

— Không phải người thừa đâu, thưa ông Fleury - Rồi ông nói với cô thư ký - Thưa cô, cô cũng thế.

Point nhìn theo Maigret và thấy lo ngại vì khó đoán được Maigret đến đây để làm gì. Vả lại, Maigret có vẻ mặt của một người đang mải mê theo dõi ý nghĩ của mình và quên hết mọi chuyện chung quanh.

Thấy Maigret cứ nhìn mấy cánh cửa và các bức tường hẳn mọi người sẽ bảo ông đang phác ra trong trí mình sơ đồ của văn phòng này.

— Thưa ngài Bộ trưởng! Xin ông cho phép tôi được đặt một vài câu hỏi với các nhân viên của ông chứ?

Maigret hỏi Fleury trước tiên:

— Tôi cho rằng lúc Piquemal đến đây, ông vẫn đang ở trong phòng của ông chứ?

— Lúc ấy tôi không biết rằng...

— Vâng. Đồng ý thế. Nhưng nay thì tôi đã rõ. Vậy thì vào giờ ấy ông ở đâu?

Maigret chỉ một cái cửa hai cánh đang mở hé ra.

— Phòng của ông đấy, phải không?

— Vâng.

Maigret đến nhìn qua căn phòng.

— Lúc ấy ông chỉ có một mình thôi à?

— Tôi không thể trả lời ông được. Hiếm khi tôi được ở một mình lâu. Khách đến nối tiếp nhau suốt cả ngày. Ông Bộ trưởng tiếp một số khách quan trọng nhất. Số còn lại tôi phải lo.

Maigret đi đến mở một cánh cửa dẫn từ trong phòng Fleury ra ngoài tiền sảnh.

— Khách thường đi qua lối này phải không?

— Thường như thế, trừ những người khách mà Bộ trưởng tiếp trước rồi đưa đến tôi vì có chuyện gì đó.

Chuông điện thoại reo, Point và cô Blanche nhìn nhau, cô Blanche nhấc máy lên.

— Không. Ông Bộ trưởng đi vắng.

Cô lắng nghe, mắt nhìn đăm đắm có vẻ như cô ta đã kiệt sức vì quá mệt mỏi.

— Cũng lại chuyện ấy à?

Point hỏi khi cô Blanche gác máy.

Cô chớp mắt ý trả lời “vâng”.

— Ông ta nói rằng con trai ông ta...

— Thôi đi cô đừng nói nữa.

Point quay sang Maigret.

— Từ trưa nay, có thể nói là người ta gọi điện liên tục, đích thân tôi cũng nghe mấy lần. Đa số đều nói giống nhau cả: “Nếu mày kiên quyết ỉm vụ Clairfond bọn tao sẽ lấy mạng mày đấy”. Cũng có những lời nói hơi khác. Một số có vẻ lịch sự hơn. Thậm chí một số xưng cả tên và những người này là bố mẹ của các trẻ em bị chết trong vụ thảm hoạ. Một bà đã thống thiết gào lên với tôi: “Dẫu sao ông cũng đừng che giấu bọn sát nhân! Nếu ông chưa huỷ bản phúc trình, ông hãy trình nó ra cho cả nước Pháp biết...”

Mắt Point có quầng thâm, da thì xám xanh. Trông giống người không ngủ được.

— Ông chủ tịch Hội đồng bầu cử địa phương của tôi ở Roche sur Yon vừa mới gọi điện cho tôi. Ông ấy là bạn của bố tôi và đã biết tôi từ hồi tôi còn tấm bé. Ông gọi ngay gần như tiếp sau lời tuyên bố của tôi phát qua đài. Ông không kết án tôi nhưng tôi cảm thấy ông có nghi ngờ. “Này con, ở đây người ta không hiểu chuyện," ông nói với tôi bằng một giọng buồn buồn. “Họ biết bố mẹ con và họ nghĩ rằng cũng hiểu được con. Con cần phải nói ra những gì con biết dù phải làm cho tất cả bọn chúng chịu liên luỵ."

— Ông sắp nói ra được rồi đấy - Maigret trả lời.

Point ngửng đầu lên thật nhanh. Ông không tin mình đã nghe rõ câu nói và nghi ngờ hỏi:

— Ông nghĩ thế thật ư?

— Bây giờ thì tôi tin chắc.

Fleury đang đứng tựa vào mép bàn phía đầu kia bàn giấy. Maigret chìa hình Benoît cho ông Bộ trưởng. Ông này nhìn mà chẳng hiểu gì.

— Ai thế?

— Ông không nhận ra à?

— Nhìn khuôn mặt người này tôi thấy chẳng gợi nên được điều gì cả.

— Trong khoảng thời gian này hắn ta không đến gặp ông à?

— Nếu hắn đến gặp tôi thì tên hắn phải có ghi trong sổ ở ngoài tiền sảnh.

— Cô Blanche. Xin cô vui lòng chỉ cho xem phòng của cô.

Từ xa Fleury không thể trông thấy tấm hình và Maigret lưu ý thấy ông ta gặm móng tay y như đấy là một thói quen từ bé để lại.

Cửa phòng cô thư ký ngay sau phòng của Fleury, cửa chỉ có một cánh.

— Có phải khi Piquemal đến thì cô đang ở đây và thủ trưởng cô yêu cầu để riêng anh ta với ông không?

Bị căng thẳng quá, cô ta gật đầu xác nhận.

— Cô lui ra và khép cửa lại phải không?

Cô cũng lại gật đầu.

— Cô cũng có thể nghe được những gì nói ở phòng bên chứ?

— Có thể lắm nếu như tôi áp tai vào cửa và người ta nói to.

— Cô đã không làm như thế à.

— Không.

— Có thông báo giờ cô làm thế cả phải không?

Cô Blanche không thích trả lời. Chẳng hạn như có lúc Point tiếp một phụ nữ nào đó mà cô cho là xinh hoặc cho là nguy hiểm, không biết cô có nghe lén không?

— Cô có biết người này chứ?

Đúng đây là điều cô đang mong ông hỏi. Khi ông Bộ trưởng nhìn tấm hình, cô cũng đã liếc nhìn được.

— Vâng.

— Cô thấy hắn ở đâu?

Cô nói nhỏ để mọi người khác không nghe được.

— Ở phòng bên.

Cô đưa tay chỉ vách ngăn với phòng Fleury.

— Khi nào?

— Ngày Piquemal đến đây.

— Sau đấy à?

— Không, trước đấy.

— Hắn ngồi hay đứng?

— Ngồi. Mũ đội trên đầu, miệng ngậm một điếu xì gà. Tôi không thích cách hắn ta nhìn tôi.

— Sau đó cô không trông thấy hắn nữa ư?

— Có đấy.

— Ý cô nói rằng khi Piquemal về rồi hắn vẫn còn ngồi đó và như thế suốt thời gian Piquemal ở trong nhà này thì hắn ở phòng bên cạnh à?

— Tôi cho rằng đúng như thế. Hắn đến đây trước và sau đó còn ở lại. Ông nghĩ rằng...

Có lẽ cô muốn nói với Maigret về Fleury nên Maigret đành phải nói.

— Suỵt!... Cô đến đây!

Khi Maigret trở lại trong gian phòng lớn, Point nhìn ông với vẻ trách móc như thể ông ta giận Maigret vì ông đã quấy rầy cô thư ký của mình.

— Thưa ông Bộ trưởng, tối nay ông có việc gì cần đến ông chánh văn phòng của ông không?

— Không? Tại sao?

— Vì tôi mong được nói chuyện với ông ấy.

— Ở đây à?

— Tôi thích ở cơ quan tôi hơn. Ông Fleury ông cảm phiền đi với chúng tôi nhé!

— Tôi có hẹn đi ăn cơm tối nhưng nếu như hết sức cần thiết phải...

— Xin ông gọi điện để huỷ buổi hẹn.

Fleury gọi điện. Để ngỏ cánh cửa phòng, Fleury gọi điện về quán Fouquet.

— Bob hả?... Fleury đây. Jacqueline đến chưa?... Chưa à? Chắc chắn chứ? Khi cô ấy đến, xin cậu bảo cô ấy cứ dùng cơm tối đi nhé, vâng... Có lẽ tôi sẽ không đến ăn tối được. Sau nhé, vâng... gặp lại nhé!

Lapoint liếc mắt canh chừng Fleury, Point hoang mang nhìn Maigret với ý rõ ràng muốn được Maigret giải thích. Có thể nói dường như Maigret không nhận thấy điều này.

— Thưa ông Bộ trưởng, tối nay ông có việc gì bận không?

— Tôi phải chủ trì một bữa tiệc tối. Tuy nhiên tôi đã xin thôi trước khi người ta báo không mời tôi nữa.

— Có lẽ tôi gọi điện báo tin cho ông, chắc cũng khá muộn đấy.

— Thậm chí dù ngay vào giữa đêm khuya.

Fleury đã trở lại với áo mũ trên tay. Trông ông ta có vẻ như chỉ còn sức đứng nổi nhờ thói quen.

— Mời ông. Lapoint, đi thôi!

Cả ba người im lặng đi xuống cầu thang. Họ tiến về phía ôtô đỗ dọc theo vỉa hè.

— Về cơ quan, Lapoint!

Trên đường đi họ không trao đổi với nhau một lời nào, có đôi ba lần Fleury mở miệng định hỏi gì đó nhưng lại không hỏi và tiếp tục gặm móng tay. Trong cầu thang đầy bụi, Maigret để Fleury đi trước mình nhưng ông lại vào phòng trước và đóng cửa sổ lại.

— Ông có thể cởi áo khoác đi cho thoải mái. - Ông làm hiệu cho Lapoint đi ra gặp ông ngoài hành lang.

— Cậu ở đây với ông ta cho đến khi tôi quay lại, sẽ lâu đấy. Có thể cậu phải mất buổi tối.

Lapoint đỏ mặt.

— Cậu có hẹn ư?

— Không hề gì.

— Cậu có thể gọi điện chứ?

— Vâng.

— Nếu cô ta muốn đến đây với cậu cho có bạn...

Lapoint lắc đầu.

— Cậu gọi dưới quán đưa bánh mỳ sandwiches và cà phê lên cho cậu, phải để mắt canh chừng Fleury. Đừng để ông ta gọi điện cho bất cứ ai cả. Nếu ông ta hỏi cậu cứ nói không biết gì. Tôi muốn để ông ta phải ngẫm nghĩ về việc ông ta làm, cậu hiểu chứ?

Dù đây là một phương thức xử lý quá quen thuộc, dù đã tham gia một mảng lớn trong cuộc điều tra, Lapoint cũng không hiểu muốn thế này để làm gì.

— Đến với ông ta đi, đừng quên bánh sandwiches đấy.

Maigret vào phòng các điều tra viên, Janvier vẫn đang còn ở đấy.

— Tối nay cậu không có việc gì đặc biệt chứ?

— Không, bà vợ tôi...

— Đợi cậu à? Cậu điện thoại cho bà ấy đi.

Maigret ngồi lên một chiếc bàn. Ông nhắc ống nói một chiếc máy điện thoại khác và gọi cho Catroux:

— Maigret đây... Xin lỗi phải làm phiền anh lần nữa... Tôi có trông thấy đâu đó mấy chiếc lưỡi câu nên vừa nhớ ra một chuyện anh ạ. Có một lần vào thứ bảy tôi gặp Benoît ở ga Lyon. Hắn đang đi câu cá... Anh nói sao? Hắn là dân nghiện câu cá à? Anh có biết hắn thường đi câu ở đâu không?

Giờ đây Maigret rất tự tin. Ông cảm thấy đang đi đúng hướng và dường như không ai có thể ngăn ông lại được nữa.

— Thế nào? Ở một căn nhà nhỏ đâu đó à?... Anh không có cách nào biết được ư? Vâng... ngay lập tức... Tôi sẽ đợi cạnh máy.

Janvier vẫn đang nói chuyện với vợ. Anh hỏi thăm từng đứa con một và bọn này lần lượt đến chào anh.

— Chào Pierrot… con ngủ ngon nhé... ờ, sẽ có mặt ba ở nhà khi con thức dậy đấy... Monique đó hả? Con ngoan đấy chứ?...

Maigret thở dài chờ đợi. Khi Janvier gác máy, ông thì thầm:

— Có lẽ đêm nay nhiều biến động lắm đây. Bởi thế tôi nghĩ rằng tốt hơn là tôi cũng nên gọi điện cho nhà tôi.

— Tôi xin số cho ông nhé?

— Không. Tôi đang chờ một tin quan trọng.

Catroux đang gọi điện cho một đồng nghiệp cũng là dân câu cá. Anh này đã có lần đi với Benoît ra bờ sông. Chuyện bây giờ thành ra vấn đề may rủi. Anh bạn đồng nghiệp của Catroux có thể không ở nhà. Cũng có thể anh ta đi công tác xa Paris. Trong phòng chừng mười phút im lặng trôi qua. Rốt cuộc Maigret thở ra.

— Tôi khát khô cả cổ.

Cùng lúc ấy, chuông điện thoại reo.

— Catroux đấy ư?

— Vâng, cậu biết Seineport chứ?

— Phía trên Corbeil một tý, gần một cái cống phải không? - Maigret nhớ lại vụ điều tra hồi ấy.

— Chính chỗ ấy, cạnh sông Seine có một xóm nhà chủ yếu là dân đi câu hay đến đấy, Benoît có một túp lều nhỏ không xa xóm ấy lắm. Đấy là một lều canh đã cũ và đổ nát mà Benoît mua với giá rẻ mạt cách đây cũng đã chục năm.

— Tôi sẽ tìm được.

— Chúc may mắn nhé!

Maigret quên mất việc gọi điện cho vợ nhưng thôi ông cũng chẳng có đứa con nào để đến chào ông qua điện thoại.

— Đi chứ!

Ngang qua phòng ông, ông hé cánh cửa nhìn vào. Lapoint đã thắp sáng ngọn đèn có chao xanh và ngồi vào ghế bành của Maigret, cậu ta đang đọc báo, còn Fleury đang ngồi tréo chân trên một chiếc ghế, đôi mắt khép hờ, nét mặt bất động.

— Hẹn lát nữa nhé, cậu nhỏ.

Fleury giật mình đứng dậy định hỏi một câu gì đó nhưng Maigret đã khép cửa lại.

— Ta đi xe chứ?

— Vâng, đến Seineport khoảng ba mươi cây số.

— Trước đây tôi đã có lần đi đến đó với ông rồi.

— Đúng đấy, cậu đói bụng không?

— Nếu phải ở lại đó lâu...

— Ghé lại quán Dauphine đi.

Người bồi ngạc nhiên khi thấy họ bước vào quán.

— Thế thì tôi khỏi cần phải mang sandwiches và bia đến văn phòng theo lời ông Lapoint dặn nữa phải không?

— Không, cứ mang chứ, nhưng trước hết cho chúng tôi uống một chút gì đã, Janvier, cậu dùng gì?

— Gì cũng được.

— Rượu pernod nhé?

Maigret thích như thế. Janvier biết vậy và anh cũng dùng luôn thứ ấy.

— Cho mỗi người hai cái sandwiches ngon đấy nhé!

— Với thứ gì?

— Với thứ gì cũng được. Nếu có thì cho pâté đi. - Maigret tỏ vẻ như ông là người bình thản nhất thế giới.

— Chúng ta đã quá quen với những vụ hình sự rồi! - Maigret cầm ly rượu trong tay và nói thì thầm với chính mình. Ông không cần người khác đối đáp với ông. Ông tự lẩm nhẩm. - Trong vụ hình sự thông thường có một tội phạm hay một nhóm tội phạm phối hợp hành động. Trong chính trị lại khác. Bằng chứng là ở Quốc hội có lắm đảng phái.

Maigret cảm thấy thích thú khi nghĩ đến điều này. Rất nhiều người với chức vụ khác nhau đang lưu tâm đến Bản phúc trình Calame. Không chỉ riêng những chính khách, những kẻ sẽ gặp nhiều điều bất lợi khi bản phúc trình được công bố. Cũng không phải chỉ riêng Arthur Nicoud. Trong số những kẻ quan tâm còn có những người mà đối với họ, chiếm được bản phúc trình tức là kiếm được cả một tài sản lớn hoặc là nắm được quyền hành.

Tối nay quán vắng khách. Đèn đã thắp sáng nhưng không khí nặng nề như lúc sắp có bão. Hai người ăn sandwiches ở chiếc bàn Maigret thường ngồi. Nghĩ đến điều này Maigret lại nhớ đến chiếc bàn dành riêng của Mascoulin ở quán Filet de Sole. Hai người ai cũng có chiếc bàn dành riêng cho mình nhưng ở hai nơi khác nhau và trong những giới hết sức khác nhau.

— Cà phê chứ?

— Vâng, xin ông.

— Thêm một ly rượu Nhật nhé?

— Không. Tôi phải lái xe mà.

Maigret cũng không uống rượu. Một lát sau, họ đi qua cửa Italie ra khỏi thành phố và đi về hướng Fontainebleau.

— Nghĩ thật buồn cười. Nếu Benoît hút tẩu thay vì dùng xì gà sặc mùi hôi thì chuyện của ta mới khó khăn hơn biết bao.

Họ đi ngang vùng ngoại ô Paris. Rồi trên đường đi chỉ còn thấy hai hàng cây lớn ven đường và những chiếc ôtô pha đèn sáng rực đang xuôi ngược.

— Tôi nghĩ rằng chúng ta không cần phải chạy nhanh lắm phải không?

— Ừ, cũng chẳng cần. Hoặc chúng có ở đó hoặc là...

Maigret biết khá rõ về hạng người như Benoît nếu ông có thể đặt mình vào hoàn cảnh của chúng để suy tính. Trí tưởng tượng của Benoît khá nghèo nàn. Hắn chỉ là một tên khờ khạo và với những mánh khoé vặt vãnh, hắn khó làm giàu được. Hắn cần phải có đàn bà, loại nào cũng được. Hắn cần một cuộc sống lang thang bừa bãi trong những chốn mà hắn có thể nói lớn tiếng và được xem là một tay to con rồi đến cuối tuần được đi câu cá một hai ngày.

— Tôi nhớ rằng ở Quảng trường Seineport có một quán cà phê nhỏ. Cậu dừng ở đó để hỏi thăm.

Họ vượt qua sông Seine ở Corbeil và theo con đường đi giữa bờ sông và những cánh rừng thưa. Nhiều lần Janvier phải bất thần ngoặt xe để tránh những chú thỏ rừng. Cứ mỗi lần như thế, Janvier lại càu nhàu:

— Chạy đi, đồ ngốc.

Thỉnh thoảng trong khoảng đêm đen hiện ra một chấm sáng rồi sau cùng cả một chùm sáng của mấy ngọn đèn đường, ôtô dừng lại trước một quán cà phê có mấy người khách đang chơi bài.

— Tôi cũng vào nữa à?

— Nếu cậu muốn uống một ly.

— Bây giờ thì không.

Maigret đến quầy làm một ly rượu.

— Ông biết Benoît chứ?

— Có phải là ông cảnh sát không?

Ở Seineport, đã nhiều năm nay Benoît nghĩ rằng chẳng cần cho người khác biết rằng hắn đã thôi việc.

— Ông biết Benoît ở đâu không?

— Ông từ Corbeil đến ư?

— Vâng.

— Ông đã đi ngang trước mặt nhà ông ấy rồi. Cách đây một cây số rưỡi, ông không thấy một bãi tập cưỡi ngựa đó à?

— Không.

— Ban đêm người ta không để ý đấy. Nhà của Benoît ngay trước mặt, bên kia đường. Nếu ông ta có nhà, ông sẽ thấy ánh đèn.

— Xin cảm ơn ông.

— Có Benoît ở nhà đấy! - Một người đang chơi bài nói.

— Sao cậu biết?

— Hôm qua tôi đem cho ông ấy cả một con gà tây.

— Nguyên cả con cho một mình Benoît thôi à?

— Phải tin rằng ông ta đang lo chữa bệnh gì đấy.

Mấy phút sau Janvier lái xe chầm chậm đưa tay chỉ một vệt sáng tỏ hơn ở trong rừng.

— Có lẽ căn nhà ở đấy.

Maigret nhìn phía bên kia đường.

Xa khoảng trăm mét ở cạnh bờ sông, ông nhìn thấy một cửa sổ sáng đèn.

— Cậu có thể để xe ở đây. Đi nhé!

Đêm không trăng nhưng họ cũng tìm ra được một con đường đầy cỏ mọc.