Chương 2 ngày thứ nhất -ĐẤT LIỀN-6
Các người đã giết Chiori,
con gái ta.
Chính giữa căn phòng chật chội là một cái giường bày đủ thứ bề bộn, Kawaminami Takaaki đang nằm trên giường cau mày. Đã 11 giờ trưa. Cậu vừa về đến nhà thì thấy một bức thư nằm trong thùng thư.
Hôm qua cậu đến nhà bạn chơi mạt chược suốt đêm.
Mỗi lần như thế, về đến nhà cậu vẫn văng vẳng nghe tiếng tráo bài lọc xọc, người lơ mơ ở trạng thái ngái ngủ, nhưng hôm nay bức thư làm cậu tỉnh như sáo.
“Gì thế này?”
Cậu dụi mắt, cầm nó lên nhìn thật kĩ. Một phong bì màu nâu như bình thường, đóng dấu bưu điện ngày hôm qua, 25 tháng Ba, gửi từ thành phố O. Điều duy nhất khác thường là toàn bộ nội dung đều được đánh máy[*].
Không ghi địa chỉ người gửi, chỉ thấy mặt sau ghi ‘Nakamura Seiji’.
“Nakamura Seiji.”
Cậu nhẩm đọc. Chưa từng nghe nói. Khoan, đợi đã, cậu biết cái tên này.
Cậu ngồi dậy, xếp bằng tròn trên cái đệm và nhìn bức thư lần nữa. Một tờ giấy tốt khổ B5, toàn bộ nội dung được đánh máy.
“Các người đã giết Chiori, con gái ta.”
Cậu đã nghe cái tên Chiori ở đâu đó, hình như là Nakamura Chiori, thế thì Nakamura Seiji hẳn là cha cô ta.
Sự việc xảy ra cách đây một năm, tháng Giêng năm ngoái. Hội nghiên cứu tiểu thuyết trinh thám đại học K của Kawaminami tổ chức buổi họp mừng năm mới. Nakamura Chiori là một thành viên mới. Học dưới cậu một năm, khi đó cô mới là sinh viên năm thứ nhất. Cậu hiện đang học năm thứ ba, tháng sau cậu sẽ lên năm thứ tư. Nhưng từ mùa xuân năm ngoái, cậu đã ngừng tham gia hội nghiên cứu.
Nakamura Chiori chết khi đi chơi tăng ba trong buổi liên hoan mừng năm mới ấy. Bấy giờ cậu đã ra về trước do có chút việc. Nghe nói Nakamura Chiori bị ngộ độc cồn dẫn đến đau tim cấp tính, dù được xe cấp cứu chở tới bệnh viện, cô đã chết trên đường đi.
Kawaminami có đến dự đám tang của cô.
Nakamura Chiori ở nhà ông ngoại, tại thành phố O, cho nên đám tang cũng tổ chức ở đó. Nhưng người chủ trì tang lễ lại không phải là Seiji, mà là một cái tên lỗi thời hơn nhiều. Chắc là ông ngoại chứ không phải cha của Nakamura Chiori. Bây giờ nhớ lại, hôm đó cậu không nhìn thấy bóng dáng cha cô đâu cả.
Thế thì, tại sao người tự xưng là ‘cha của Chiori’ lại gửi cho cậu bức thư này? Một người cậu chưa từng nói chuyện hay gặp mặt.
Trong thư, ‘Seiji’ nhấn mạnh Chiori bị người ta sát hại. Con gái ông đi dự liên hoan, bị chuốc rượu rồi đột tử. Trong mắt người cha thì cô ‘bị giết hại’, điều này cũng có thể thông cảm được. Nhưng tại sao ông ta lại viết lá thư này, sau hơn một năm kể từ ngày ấy?
Kawaminami đột nhiên đứng bật dậy.
Nakamura Seiji… À!
Ký ức bắt đầu sống động trở lại.
Cậu nhảy xuống giường, chạy đến chiếc giá bằng thép kê áp tường, lôi ra mấy tập hồ sơ, bên trong là các bài báo thú vị được cắt ra lưu giữ.
Mình nhớ là vào khoảng tháng Chín năm ngoái…
Cậu lật giở, một lúc sau đã tìm thấy bài báo đó.
Hỏa hoạn ở Lam Ốc trên Giác Đảo, bốn người bị giết một cách bí ẩn?!
Kawaminami ngồi phịch xuống sàn, mở tập hồ sơ ra. Cậu búng đầu ngón tay vào dòng tít in đậm.
“Một lời buộc tội từ người chết sao?”
❆❆❆
“A lô, đây có phải là nhà Higashi không ạ? Tôi là Kawaminami ở đại học K. Xin hỏi Hajime có nhà không ạ?”
“Kawaminami?” Đầu dây bên kia là mẹ của Hajime. “Sáng nay nó đi du lịch với các bạn ở hội rồi.”
“Hội nghiên cứu tiểu thuyết trinh thám phải không ạ?”
“Đúng! Nó nói là đi ra hoang đảo.”
“Hoang đảo? Cô có biết tên đảo ấy không?”
“Có! Cô nghĩ là Giác Đảo ở quận S.”
“Giác Đảo…” Cảm giác như hơi thở mình ngừng lại, Kawaminami nắm chặt ống nghe. “Hajime có nhận được bất kì bức thư hay lời nhắn nào không ạ?”
“Thư à?”
“Thư của một người tên là Nakamura Seiji gửi đến.”
“Cô không…” Bà mẹ do dự một chút, nhận ra tâm trạng gấp rút của cậu, bèn nói “Chờ nhé!” rồi đặt ống nghe xuống. Tiếng đàn organ văng vẳng từ đầu dây bên kia. Một lát sau, bà quay lại, giọng bất an:
“Có một bức thư như vậy cháu ạ. Có điều gì không ổn sao?”
“Cô nói là nhà mình cũng nhận được à?”
“Ừ, đúng rồi.”
Kawaminami bỗng cảm thấy toàn thân bủn rủn, hai vai chùng xuống. Cậu chẳng biết phải làm gì nữa.
“Dạ… cháu cảm ơn cô. Không có chuyện gì ạ. Xin lỗi đã làm phiền cô.”
Đặt ống nghe xuống, Kawaminami ngồi tựa vào tường, đờ đẫn. Đây là căn hộ chung cư cũ kĩ, tường vách rệu rã kêu cọt kẹt, từ ngoài cửa sổ vọng vào tiếng máy giặt ồn ĩ.
Higashi cũng nhận được bức thư của Nakamura Seiji.
Cậu chớp chớp đôi mắt đầy vằn đỏ.
Có lẽ nào chỉ là một trò đùa tai ác?
Cậu giở sổ tay ghi số điện thoại của hội nghiên cứu, chép lại thông tin của tất cả những thành viên đã đi chơi tăng ba hôm ấy. Họ vắng nhà cả và đều ở ký túc xá nên không thể hỏi han ai được. Tuy nhiên… tất cả lại đi du lịch cùng nhau, đến chính Giác Đảo, nơi xảy ra sự kiện kia. Có phải chỉ đơn giản là ngẫu nhiên trùng hợp không?
Ngẫm nghĩ hồi lâu, cậu mở lại cuốn sổ tay, tìm số điện thoại của cô gái đã chết, Nakamura Chiori.
7Thành phố O, nơi các thành viên hội nghiên cứu tiểu thuyết trinh thám đại học K lên thuyền xuất phát, cách quận S nửa giờ đi xe buýt và bốn mươi phút ngồi tàu điện. Quãng đường chim bay không đến 40 kilomét. Kawaminami ra khỏi ga Kamegawa, cách thành phố O bốn bến, và rảo bước về phía những ngọn núi.
Lúc gọi điện đến nhà ông ngoại của Chiori, cậu chỉ gặp chị giúp việc, bèn tự giới thiệu mình là bạn cùng đại học của Chiori ngày trước. Chị hiền hòa trả lời các câu hỏi của cậu.
Cậu phải nói rất khéo mới xác định được cha của Chiori chính là ông Nakamura Seiji, người đã mất trong vụ hỏa hoạn ở Giác Đảo. Cậu đọc báo và biết, ông có người em trai là Nakamura Kojiro. Và cậu đã khai thác được địa chỉ của ông ta.
Nakamura Kojiro sống ở Kannawa thuộc Beppu. Ông là giáo viên một trường cấp ba trong vùng. Đang là kì nghỉ xuân, chắc ông sẽ có nhà.
Quê Kawaminami cũng ở Beppu nên cậu không lạ gì nơi này. Cậu nghĩ mình có thể dễ dàng tìm được đường, và càng tò mò hơn.
Cậu thậm chí còn không gọi điện trước mà quyết định cứ đến thẳng nhà Nakamura Kojiro.
Kannawa nổi tiếng với ‘suối nước nóng địa ngục’. Vậy nên, dưới bầu trời trong xanh thoáng đãng có thể nhìn thấy cảnh tượng ngút ngàn hơi nước uốn lượn trên từng dãy nhà dân và những dòng nước nóng ở bên đường. Phía bên trái là những sườn dốc mịt mùng của núi Tsurumi.
Sau khi đi qua một khu thương mại nhỏ, đường sá bỗng trở nên yên tĩnh. Nơi này tập trung nhiều khách sạn nhà nghỉ, nhà dân và các biệt thự cho thuê, dành cho những người muốn ở lại đây lâu dài để điều trị bằng suối nước nóng. Nhờ địa chỉ dò hỏi được, chẳng mấy chốc cậu đã tìm thấy nhà ông Nakamura Kojiro.
Ngôi nhà một tầng xinh xắn. Phía trong hàng rào thấp là những khóm hoa kim tước vàng rực rỡ, hoa râu dê trắng và hoa mộc qua hồng đang khoe sắc hương giữa tiết trời xuân.
Kawaminami bước qua cổng hàng rào, đi trên lối nhỏ lát đá đến cửa chính. Cậu hít một hơi thật sâu rồi ấn chuông. Lát sau, một giọng nam trầm ấm vang lên.
“Ai đấy?”
Người đàn ông xuất hiện trước cửa, phong cách rất không ăn nhập với ngôi nhà truyền thống kiểu Nhật này. Ông mặc sơ mi trắng không cài khuy cổ, áo khoác len mỏng màu nâu, quần dài xám, mái tóc hoa râm được vuốt ngược ra sau.
“Xin hỏi, là chú Nakamura Kojiro phải không ạ?”
“Phải rồi!”
“Cháu là Kawaminami, bạn của Nakamura Chiori ở hội nghiên cứu… đến làm phiền chú, mong chú thứ lỗi cho.”
Dưới cặp kính đồi mồi, vẻ mặt ông Nakamura Kojiro lập tức trở nên nhẹ nhõm.
“Hội nghiên cứu tiểu thuyết trinh thám đại học K à? Gặp tôi có việc gì không?”
“Chuyện là thế này: hôm nay cháu nhận được một bức thư kì lạ.”
Kawaminami rút thư ra và đưa cho Nakamura Kojiro. Ông cầm phong bì, nhìn qua hàng chữ in trên đó, rồi bỗng cau mày, vẻ căng thẳng, nhìn Kawaminami. “Cháu vào nhà đã! Nhà đang có anh bạn đến chơi, nhưng không sao, cháu đừng ngại. Tôi ở một mình nên chẳng có gì đãi khách cả.”
Kawaminami được dẫn vào một căn phòng tatami[*] truyền thống. Phòng có dạng chữ L với hai phòng sáu chiếu thông nhau. Nếu bỏ tấm bình phong ngăn ở giữa thì sẽ thành một phòng mười hai chiếu. Gian ngoài dùng để tiếp khách và sinh hoạt chung, thảm màu lục sẫm, kê bộ sofa cùng màu. Gian trong thông ra vườn phía bên phải, hình như là thư phòng. Có vài giá sách cao chạm trần và một chiếc bàn lớn. Nhà cửa sạch sẽ tinh tươm, không có vẻ là nhà một người đàn ông độc thân.
“Shimada, có khách đến!”
Người bạn của Nakamura Kojiro đang ngồi trên một chiếc ghế mây nơi hàng hiên, nhìn ra vườn.
“Đây là Kawaminami ở hội tiểu thuyết trinh thám đại học K, còn đây là Shimada Kiyoshi, bạn tôi.”
“Tiểu thuyết trinh thám à?” Shimada đứng bật dậy, vì động tác quá mạnh nên cái ghế chao dữ dội, đè vào mu bàn chân, Shimada đau quá lại ngồi phịch xuống. Người đàn ông này cao kều gầy nhẳng khiến Kawaminami liên tưởng đến con bọ ngựa.
“Thực ra, năm ngoái cháu đã rút lui khỏi hội nghiên cứu rồi ạ.”
“Hừm.” Shimada Kiyoshi nhăn nhó xoa nắn chân. “Vậy cơn gió nào đưa cậu tới đây thế?”
“Vì thứ này đây.” Ông Nakamura đưa cho Shimada bức thư của Kawaminami.
Thoáng thấy tên người gửi, Shimada lập tức nhìn Kawaminami. “Tôi xem được không?”
“Cứ tự nhiên,” ông Nakamura nói. “Kawaminami à, thực ra tôi cũng nhận được một bức thư như vậy.”
“Thế ạ?”
Rồi ông đi vào thư phòng, cầm bức thư trên chiếc bàn gụ ra đưa cho Kawaminami.
Cậu đọc ngay hai mặt trước sau phong bì. Y hệt cái cậu nhận được, cả dấu bưu điện và chữ in cũng vậy, tên người gửi là Nakamura Seiji.
“Cháu xem thư được không ạ?” ông ta gật đầu.
Chiori bị sát hại.
Chỉ có độc một câu. Dù nội dung hơi khác, nhưng vẫn là chữ in trên giấy B5 loại tốt.
Kawaminami im lặng nhìn tờ giấy hồi lâu. Một bức thư kì lạ gửi từ người đã khuất. Không sao tưởng tượng nổi. Có thể dễ dàng suy ra rằng những ai đi chơi tăng ba trong buổi liên hoan năm ngoái đều nhận được bức thư tương tự, nhưng không ngờ ông Nakamura Kojiro cũng nhận được. “Thế này là sao ạ?”
“Tôi cũng chịu, không hiểu nổi,” ông đáp. “Tôi đang nghĩ là ai đó bày trò đùa oái oăm và sao trên đời này lại có những gã rỗi hơi rách việc đến thế, thì cháu tới.”
“Không chỉ mình cháu đâu ạ. Vài hội viên khác cũng nhận được thư như vậy.”
“Thế à?”
“Thật xin lỗi, nhưng có lẽ nào Nakamura Seiji… xin lỗi, anh của chú, vẫn còn sống?”
“Không thể nào. Cháu cũng biết rồi: ông anh tôi đã qua đời vào mùa thu năm ngoái vì tai nạn kinh khủng ấy. Thứ lỗi cho, tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ nữa.”
“Vậy thì, lá thư này chỉ là một trò đùa vô lối ạ?”
“Chỉ có thể là như vậy. Anh trai tôi đã chết cách đây nửa năm, đó là sự thật rành rành. Huống chi, tôi không tin trên đời này lại có hồn ma.”
“Chú nghĩ thế nào về nội dung bức thư ạ?”
“Hừm…” Nakamura Kojiro rầu rĩ đáp. “Tôi có biết chuyện bất hạnh của Chiori, và nghĩ rằng đó chỉ là một tai nạn. Chiori là đứa cháu yêu của tôi, tôi cũng thông cảm với suy nghĩ rằng nó bị hãm hại, nhưng không thể vì thế mà thù hằn các cháu. Điều tôi không thể tha thứ là có kẻ đã lấy danh nghĩa anh tôi để gửi những lá thư điên khùng này.”
“Tức là trò đùa ác ý ạ?”
Kawaminami cảm thấy không hoàn toàn thuyết phục.
Cậu gật đầu và liếc sang Shimada Kiyoshi đang ngồi trên ghế mây, gác chân chữ ngũ, một bàn tay đặt lên đầu gối.
Anh ta nhìn lại cậu bằng ánh mắt ra chiều thích thú.
“À…” Kawaminami vừa đưa trả Nakamura bức thư vừa hỏi. “Các bạn trong hội nghiên cứu đang có mặt ở Giác Đảo, chú có biết không?”
“Không,” ông đáp chẳng mặn mà gì. “Anh Seiji qua đời, để quyền thừa kế hòn đảo ấy cho tôi, tháng trước tôi đã bán cho một thương gia bất động sản ở quận S với giá rất thấp. Tôi không muốn đặt chân lên hòn đảo ấy nữa nên cũng không nắm được tình hình.”
8Biết hôm nay ông Nakamura Kojiro còn có việc cần giải quyết, Kawaminami Takaaki đứng dậy cáo từ.
Trước khi ra khỏi phòng, Kawaminami hỏi thăm về những giá sách đầy ắp. Nakamura nói ngoài việc dạy học ở trường cấp ba gần nhà, khi rỗi rãi ông cũng hay nghiên cứu Phật học. Với nụ cười ngại ngùng, ông nói, “Tôi đang tìm hiểu về Bát Nhã Không của Phật giáo đại thừa.”
“Bát Nhã Không ạ?” Kawaminami Takaaki nghiêng đầu.
Shimada đứng dậy, giải thích, “Cậu nghe nói đến Bát Nhã Tâm Kinh bao giờ chưa? Sắc tức thị Không, Không tức Sắc. Anh ấy đang nghiên cứu về Không.” Anh rảo những bước dài, đưa trả Kawaminami bức thư đã đọc đi đọc lại mấy lần.
“Kawaminami, họ cậu chữ Hán viết như thế nào?”
“Kawa là Giang, trong Trường Giang. Minami là Nam, trong Đông Tây Nam Bắc.”
“Giang… Nam… Ha ha… tên rất hay. Anh Ko, tôi cũng xin cáo từ luôn! Kawaminami, chúng ta cùng đi nào!”
Ra khỏi nhà ông Nakamura Kojiro, bước xuống đường phố vắng vẻ, Shimada đan ngón tay vào nhau và vươn vai. Chiếc áo len màu đen khiến anh càng có vẻ cao gầy hơn.
“Conan! Tên cậu rất hay!” Shimada đai hai tay sau gáy, lần này phát âm tên của Kawaminami thành Conan[*]. “Sao cậu lại rút khỏi hội nghiên cứu tiểu thuyết trinh thám thế? Môi trường không hợp à?”
“Anh đoán đúng rồi đấy!”
“Nhìn mặt cậu là biết ngay!” Shimada cười hề hề. “Chứ không phải vì cậu mất hứng với truyện trinh thám phải không?”
“Giờ tôi vẫn rất mê tiểu thuyết trinh thám!”
“Hay đấy, tôi cũng vậy. Tôi mê trinh thám hơn là tìm hiểu Phật học. Tư duy suy luận trong trinh thám rất rõ ràng. Ta cùng đi uống trà ở đâu đó, được không?”
“Được!” Kawaminami mỉm cười đáp lại.
Cả hai đi trên đoạn đường hơi dốc, rực nắng.
“Conan, cậu là một chàng trai thú vị đấy.”
“Tôi ư?”
“Chỉ vì một bức thư đùa bỡn mà phải lặn lội từ xa đến đây.”
“Cũng không xa lắm đâu.”
“Ừ! Tuy nhiên, nếu là tôi thì tôi cũng làm thế. Vì ngày nào tôi cũng nhàn rỗi đến phát chán.” Shimada thọc tay túi quần bò màu đen, mỉm cười. “Cậu cho rằng đó là trò đùa tinh vi à?”
“Chắc chú Nakamura Kojiro sẽ nghĩ thế, nhưng tôi nghĩ khác,” Kawaminami đáp. “Dĩ nhiên không phải hồn ma viết lá thư, nhiều khả năng là có kẻ mạo danh người đã chết. Nhưng ai lại tốn quá nhiều công sức như thế cho một trò đùa vớ vẩn.”
“Công sức…?”
“Chữ chẳng hạn, đều đánh máy cẩn thận. Là trò đùa nói chung không cần nhiêu khê như vậy…”
“Nếu quen đánh máy thì cũng là chuyện bình thường thôi. Càng ngày người ta càng ưa dùng máy đánh chữ. Anh Ko mới mua một chiếc năm nay thôi, mà đã dùng khá thành thạo.”
“Đúng là rất phổ biến, các bạn tôi đều mua máy chữ, phòng nghiên cứu của sinh viên cũng trang bị cả. Nhưng chỉ viết thư mà cũng đánh máy thì hơi lạ.”
“Có lý.”
“Phải in chứ không viết, đương nhiên là nhằm che giấu bút tích của mình. Nếu thuần túy là trò đùa, thì có cần phải giấu nhẹm bút tích không? Nhất là… thư chỉ vẻn vẹn một dòng! Nếu đơn giản là muốn hù dọa thì phải viết ra những lời lẽ ghê rợn hãi hùng mới đúng chứ? Nên tôi không thể không linh cảm rằng, có một ẩn ý sâu xa nào đó phía sau hành động này.”
“Ẩn ý ư?”
Đi hết dốc, họ bước lên đường cái rộng rãi ở ven biển. Trên mặt biển mênh mông xanh biếc là vô số tàu thuyền lớn nhỏ đang tắm mình trong nắng.
“Kia rồi!” Shimada chỉ tay. “Quán kia, rất khá! Chúng ta đến đó đi.”
Trên nóc nhà màu đỏ của quán trà gắn một mũi tên chỉ hướng gió.
Tấm biển hiệu là hàng chữ màu “Mother Goose[*]” khiến Kawaminami không khỏi thích thú.
9Hai người ngồi đối diện nhau bên bộ bàn ghếch sát cửa sổ. Kawaminami quan sát kĩ lưỡng người đàn ông mới quen.
Shimada tuổi ngoài ba mươi hoặc hơn một chút. Mái tóc hơi dài và mềm mại khiến khuôn mặt anh hóp lại. Kawaminami đã cao và gầy rồi, nhưng Shimada thì phải nói là một cây sào. Giữa khuôn mặt đen sạm là đôi mắt trũng sâu và cái mũi to khoằm.
Ngạo nghễ khác đời, là ấn tượng đầu tiên toát ra từ Shimada, vẻ kì cục không giống ai khiến người ta khó gần. Nhưng lời nói cử chỉ của anh lúc nãy lại khác hẳn vẻ ngoài, khiến Kawaminami nảy sinh thiện cảm. Cậu có cảm giác mình quen thân anh từ lâu.
Đã quá 4 giờ chiều, từ sáng đến giờ Kawaminami chưa ăn chút gì, nên cậu gọi cà phê cùng pizza.
Nhìn qua ô cửa kính, ngoài kia là biển xanh đối diện với đường quốc lộ 10. Đó là vịnh Beppu. Quán này hơi giống mấy tiệm ăn nhẹ thường thấy ở các góc phố trong khu vực đông sinh viên. Có lẽ chủ quán cũng hứng thú với câu ca dao nhi đồng ‘Bà mẹ ngỗng’ nên tranh vẽ và tượng ngỗng được trưng ở khắp nơi trong quán.
“Kawaminami Takaaki, cậu nói tiếp đi.” Shimada Kiyoshi rót cho mình một chén trà Bá tước từ chiếc bình mới được mang đến.
“Nói tiếp… về bức thư à?”
“Đương nhiên.”
“Lúc nãy tôi đã nói quan điểm của mình rồi. Tôi hút thuốc được chứ?”
“Cứ tự nhiên.”
“Cảm ơn.”
Cậu châm thuốc. Một làn khói trắng bay lên.
“Như vừa nói đấy, tôi không cho rằng đây chỉ là một trò đùa, nhưng nếu anh hỏi là gì thì tôi cũng chịu. Tôi không có manh mối nào để kết luận ai viết và viết vì mục đích gì. Có điều…”
“Có điều gì?”
“Cũng có thể suy ra vài giả thuyết.”
“Cậu nói cụ thể hơn đi.”
“Ví dụ như bức thư tôi nhận được ấy, có thể phân tích ba ngụ ý của người viết. Một là, chủ yếu muốn nhấn mạnh ‘Chiori bị sát hại’. Hai là, ngầm cảnh cáo ‘ta căm hận các người, ta dự định trả thù’. Viết thư đe dọa kẻ thủ ác mà dùng tên ông Nakamura Seiji là quá thích hợp rồi.”
“Tôi hiểu, còn ngụ ý thứ ba?”
“Ba là, các bức thư này chứa đựng một hàm nghĩa sâu xa hơn.”
“Hàm nghĩa sâu xa hơn?”
“Tại sao người viết thư lại dùng tên ông Nakamura Seiji quá cố? Giả sử nhằm mục đích khủng bố, thì e thời nay chẳng ai tin là thật. Hồn ma đánh máy, in ấn, viết thư, hão huyền quá đáng! Cho nên tôi đoán rằng những bức thư này muốn nhắc chúng ta nhìn nhận lại sự kiện xảy ra năm ngoái trên Giác Đảo. Liệu tôi có cả nghĩ lắm không?”
“Không! Tôi cảm thấy rất có ý nghĩa.” Ánh mắt Shimada lấp lánh thích thú. Anh cầm chén trà lên. “Hay lắm! Cần rà soát lại vụ việc ở Giác Đảo, có lý đấy! Vụ đó xứng đáng để xem xét lại. Conan, cậu biết nhiều về vụ đó không?”
“Tôi chỉ biết qua báo chí, nên không rõ lắm.”
“Vậy, có lẽ tôi nên kể với cậu những điều tôi biết trước.”
“Vâng, anh nói đi.”
“Chắc cậu đã nắm bắt những nét chính. Tháng Chín năm ngoái, ở Lam Ốc trên Giác Đảo, ông Nakamura Seiji và vợ là bà Kazue cùng hai vợ chồng người giúp việc bị sát hại, còn người thợ làm vườn thì mất hút. Hung thủ gây án xong đã phóng hỏa khu nhà Lam Ốc. Và đến nay, vụ án vẫn còn dang dở.”
“Cảnh sát coi người làm vườn là nghi phạm, đúng không?”
“Đúng vậy! Nhưng không hề có chứng cứ xác đáng. Tôi cho rằng, vì người làm vườn mất tích nên mới bị nghi ngờ. Bây giờ tôi sẽ nói tỉ mỉ hơn…”
Shimada hạ thấp giọng và bắt đầu kể tiếp.
“Trước tiên nên kể về chủ nhân Lam Ốc, Seiji, con trưởng nhà Nakamura ở thành phố Usa tỉnh Oita. Ông hơn anh Ko ba tuổi, nếu còn thì năm nay 47 tuổi. Là kiến trúc sư thiên tài nhưng lại sớm lui về ẩn dật… Học xong phổ thông, Seiji lên Tokyo học đại học. Hồi còn là sinh viên khoa Kiến trúc của đại học T, ông từng giành giải thưởng trong cuộc thi toàn quốc, khiến những người trong ngành rất chú ý. Sau khi tốt nghiệp, đáng lẽ Seiji sẽ học tiếp lên cao theo lời khuyên của các giáo sư, nhưng phụ thân đột ngột mắc bệnh rồi qua đời, ông đành trở về quê nhà. Seiji và Kojiro tiếp quản sản nghiệp khổng lồ mà cha để lại. Ít lâu sau, Seiji tự thiết kế và xây công trình Lam Ốc trên Giác Đảo, bắt đầu cuộc sống ẩn cư của mình. Bà Kazue, thời con gái mang họ Hanabusa, là bạn thanh mai trúc mã của Seiji ở Usa, được hai nhà nhất trí hôn ước, họ nên đôi nên lứa và làm đám cưới khi chuyển ra Giác Đảo.”
“Sau này ông ấy không làm thiết kế nữa à?”
“Nghe anh Ko nói ông ấy vẫn làm nhưng chỉ để giải trí thôi. Khi vui thì làm, hễ làm là làm đến nơi đến chốn và kiên trì theo đuổi phong cách kiến trúc độc đáo của mình, được giới thượng lưu đánh giá rất cao. Vô vàn khách hàng từ khắp mọi nơi tìm đến đảo mời mọc. Nhưng chừng mười năm lại đây thì Seiji từ chối hầu hết các lời đề nghị và sống cách biệt với đời.”
“Quả là khác thường.”
“Anh Ko cũng khác thường lắm, không thiết gì ngoài nghiên cứu Phật học. Anh khăng khăng nói ‘ông anh tôi là một dị nhân’, đủ thấy cả hai thật kì quặc. Và hình như tình cảm giữa họ không mấy mặn mà. Trở lại chuyện chính. Trên Giác Đảo có vợ chồng giúp việc Kitamura. Họ làm các việc vặt, chồng lái ca nô từ đảo về đất liền, vợ dọn dẹp nhà cửa. Lại có một người làm vườn tên là Yoshikawa Seiichi, ngày thường thì sống ở Ajimu. Mỗi tháng ông ta lên đảo làm việc vài ngày. Ba ngày trước khi xảy ra vụ hỏa hoạn, ông ta có lên đảo. Đây là những người liên quan. Về chi tiết vụ án, phát hiện cả thảy bốn thi thể, đều cháy đen, biến dạng, khiến pháp y rất vất vả mới kết luận được: vợ chồng Kitamura bị vật sắc nhọn đánh vào đầu, tử vong trong phòng ngủ, cảnh sát tìm thấy hung khí là cái rìu ngay tại đó, cả hai đều có dấu vết bị trói bằng thừng. Thời gian tử vong là sau buổi chiều 19 tháng Chín, trước khi xảy ra hỏa hoạn một ngày. Bà Kazue bị thắt cổ trên giường trong phòng ngủ, cánh tay trái biến mất sau khi bà chết, đến nay vẫn không tìm thấy. Thời gian tử vong trong khoảng hai ngày 17 và 18 tháng Chín. Ông Seiji bị tưới dầu hỏa rồi đốt cháy cũng trong phòng đó, thi thể chứa hàm lượng thuốc ngủ khá lớn. Điểm này trùng hợp với ba thi thể kia. Thời gian tử vong: tờ mờ sáng ngày 20 tháng Chín, trong trận hỏa hoạn. Ngọn lửa bắt đầu từ bếp, hung thủ tưới dầu hỏa khắp nhà rồi đốt. Cậu cũng biết rồi: cho đến nay cảnh sát vẫn nghiêng về giả thuyết người làm vườn mất tích là hung thủ. Tuy nhiên vẫn còn nhiều điểm nghi vấn không thể giải thích nổi. Ví dụ, tại sao Yoshikawa lại chặt cánh tay trái của bà Kazue? Đem đi đâu? Chạy trốn ra sao? Chiếc ca nô duy nhất của đảo vẫn neo ở vịnh. Khó mà tưởng tượng được vào hạ tuần tháng Chín[*], hung thủ có thể giết bốn mạng rồi bơi vào đất liền? Cảnh sát cũng nghĩ đến giả thuyết hung thủ là người bên ngoài, nếu thế thì lại càng nảy ra nhiều điểm nghi vấn. Cảnh sát chỉ suy luận Yoshikawa là hung thủ mà thôi. Kìa, cậu cứ ăn đi, đừng khách sáo.”
“À… Vâng!”
Khi Shimada đang kể các tình tiết vụ án thì nhà hàng mang pizza và cà phê đến, Kawaminami say sưa nghe nên chưa cắt bánh ăn.
“Về động cơ, thì có hai giả thuyết: một là âm mưu nhòm ngó tiền bạc của chủ nhân, hai là Yoshikawa thầm yêu và tư thông với bà Kazue. Nhiều ý kiến cho rằng cả hai yếu tố trên hình thành động cơ giết người. Hắn cho mọi người uống thuốc ngủ trước, rồi ra tay gây án. Trói vợ chồng Kitamura và ông chủ lại, giam vào một gian phòng, sau đó lôi bà Kazue vào phòng ngủ để thỏa mãn thú tính. Bà Kazue bị giết trước ba người kia từ một đến hai ngày. Cảnh sát phát hiện ra trên thi thể bà Kazue nhiều dấu hiệu chứng tỏ bị xâm hại tình dục. Bị giết tiếp theo là vợ chồng Kitamura, bấy giờ vẫn mê man bất tỉnh. Sau đó hắn giết ông Seiji! Cuối cùng vào nhà bếp phóng hỏa.”
Kawaminami nhấc tách cà phê đã nguội lên thắc mắc. “Nhưng, anh Shimada này, tại sao hung thủ phải để cho ông chủ Nakamura Seiji sống lâu đến thế? Cả vợ chồng Kitamura nữa. Đằng nào cũng giết, giết sớm có phải an toàn hơn không?”
“Có thể phỏng đoán rằng ban đầu hắn không định giết tất cả bọn họ. Giết bà Kazue xong thì ý định mới thay đổi. Nói cách khác, để ông Nakamura Seiji sống đến phút cuối càng chứng tỏ ý đồ cướp tiền bạc của hung thủ.”
“Sao lại nói thế?”
“Điều này có liên quan đến phong cách thiết kế kiến trúc của ông Nakamura Seiji.”
“Kiến trúc sao?”
“Đúng! Như tôi đã nói, ông ta là một người khác thường, thiết kế Lam Ốc, Thập Giác Quán, đều chứng tỏ ông ấy mắc chứng độc tưởng và có tính khí trẻ con. Một trong số đó là tình yêu với các loại then cài, chốt khóa.”
“Chốt khóa à?”
“Đúng! Tôi không rõ số lượng chính xác, nhưng người ta đã tìm thấy trong đống đổ nát sau hỏa hoạn rất nhiều loại khóa cho mật thất, tủ, hầm bí mật. Chỉ Nakamura Seiji mới biết vị trí của chúng.”
“Nếu thế thì… buộc phải bắt ông chủ mở miệng để biết những nơi giấu báu vật.”
“Đúng! Do đó hung thủ chưa giết ông Nakamura Seiji vội.”
Ngưng một lát, Shimada chống một tay lên mặt bàn:
“Đây là những điểm chính của sự việc và tình hình điều tra hiện trường. Cảnh sát vẫn truy tìm người làm vườn Yoshikawa Seiichi nhưng không thu được manh mối gì. Conan, cậu có muốn hỏi gì nữa không?”
“Để xem nào…” Kawaminami uống cạn tách cà phê, rồi chìm vào suy nghĩ.
Dựa vào những điều Shimada nói thì mọi suy đoán của cảnh sát đều rất thỏa đáng. Nhưng tất cả vẫn chỉ là suy đoán trên các dấu vết còn lại, nói thẳng ra thì đây chỉ là những giải thích áp đặt, có vẻ hợp lý mà thôi.
Vụ án này đặc biệt khó ở chỗ Lam Ốc bị lửa thiêu rụi hoàn toàn, các thông tin thu được từ hiện trường rất hạn chế. Người còn sống duy nhất chứng kiến tình hình trước và trong khi xảy ra vụ cháy, thì lại biệt tăm.
“Conan à, trông sắc mặt cậu rất nặng nề.” Shimada liếm môi. “Tôi muốn hỏi cậu một câu không liên quan trực tiếp đến sự kiện Giác Đảo.”
“Vâng?”
“Về cô Nakamura Chiori. Cô ấy gọi anh Ko là chú ruột. Vì việc học tập nên cô ấy phải tạm ở nhà bà ngoại, tức mẫu thân bà Kazue. Tôi nghe nói năm ngoái cô ấy gặp tai nạn nhưng lại biết rất ít chi tiết cụ thể. Chiori là người thế nào?” Kawaminami lập tức nhíu mày, buồn bã.
“Chiori là cô gái dịu dàng, hơi trầm tính, ít gây chú ý. Tôi gần như không giao lưu với cô ấy. Nhưng tôi cho rằng cô ấy rất hiểu biết, tốt bụng, mỗi dịp tổ chức liên hoan, Chiori thường chủ động xắn tay làm một số việc.”
“Cô ấy chết ra sao?”
“Tháng Giêng năm ngoái, trong cuộc liên hoan của hội nghiên cứu tiểu thuyết trinh thám, cô ấy bị ngộ độc rượu.”
Kawaminami nói, mắt thơ thẩn nhìn ra cửa sổ.
“Mọi lần liên hoan, cô ấy chỉ dự tăng một rồi ra về, nhưng hôm đó chúng tôi nài nỉ cô ấy ở lại đến tăng ba, lẽ ra không nên làm thế. Cô ấy vốn đã yếu, nghe nói, mọi người còn cứ chuốc rượu.”
“Mọi người chuốc rượu cô ấy ư?”
“Phải! Vì hôm đó tôi có chút việc nên nửa chừng đã ra về, cùng một cậu bạn tên là Morisu. Tai nạn xảy ra sau đó. Không phải…”
Kawaminami lặng lẽ đặt tay vào bức thư trong túi áo jacket.
“Không phải tai nạn. Có thể, chính chúng tôi đã thực sự giết cô ấy.”
Kawaminami cho rằng mình cũng có phần trách nhiệm đối với cái chết của Chiori. Nếu không về trước, hẳn cậu đã có thể cản mọi người chuốc rượu cô.
“Tối nay cậu có rỗi không?” Giọng Shimada bỗng trở nên sôi nổi, hình như anh cảm nhận được tâm trạng của Kawaminami. “Chúng ta cùng dùng bữa tối nay, tiện thể nhấp chút rượu. Được không?”
“Nhưng…”
“Tôi mời cậu! Hai chúng ta trò chuyện về tiểu thuyết trinh thám. Tôi không có bạn hợp gu về đề tài này. Cậu chiều lòng tôi được không?”
“Vâng. Rất hân hạnh.”
“Nhất trí thế nhé! Chúng ta đến thành phố O nào.”
“Anh Shimada!”
“Sao thế?”
“Tôi còn chưa hỏi, anh và chú Nakamura Kojiro có quan hệ thế nào?”
“À, anh ấy là tiền bối cùng trường đại học với tôi.”
“Đại học? Thế thì, chắc anh cũng nghiên cứu Phật học?”
“Tạm cho là thế.” Shimada ngượng nghịu, đưa tay sờ mũi, “Gia đình tôi trụ trì một ngôi chùa ở ngoại ô thành phố O.”
“Ồ, vậy ra anh là con nhà Phật?”
“Nhà có ba anh em trai, tôi là út. Ngần này tuổi rồi mà vẫn lêu têu không đâu vào đâu nên chẳng có tư cách gì mà nhận xét người khác. Cha tôi đã ngoài sáu mươi tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn và chủ trì mọi việc, bởi vậy thời điểm duy nhất tôi được đọc kinh niệm Phật, cho người chết siêu thoát chẳng hạn, là khi đọc truyện trinh thám và có người bỏ mạng,” Shimada nói, trang nghiêm chắp hai bàn tay.
10Các người đã giết Chiori, con gái ta.
Morisu Kyoichi chỉ thở dài nhìn bức thư đặt trên mặt kính chiếc bàn thấp, rồi lại cầm lên. Cậu ngồi bên mép giường, đôi chân duỗi trên tấm thảm màu ghi, hoàn toàn không còn chút sức lực nào.
“Các người đã giết Chiori, con gái ta.”
Cậu săm soi từng chữ in trên tờ giấy, tâm trí rối bời.
Tháng Giêng năm ngoái, hội nghiên cứu tiểu thuyết trinh thám liên hoan mừng năm mới, đi chơi đến tăng ba, Morisu và bạn cùng lớp là Kawaminami ra về nửa chừng, sau đó xảy ra sự việc ấy.
Mặt sau phong bì in tên người gửi ‘Nakamura Seiji’, người bị giết hại trên Giác Đảo cách đây nửa năm, Morisu thậm chí chưa từng biết mặt.
Phòng Morisu là phòng đơn, nằm trên tầng 5 chung cư Tatsumi, bên đại lộ đối diện ga thành phố O, gần bến cảng.
Cậu lại nhét lá thư vào phong bì, khẽ lắc đầu, rồi cầm bao thuốc Seven Stars trên bàn lên. Cậu không nghiện nặng như trước nữa nhưng vẫn chưa hoàn toàn dứt bỏ được sự cám dỗ của nicotin.
Những người trên Giác Đảo đang làm gì nhỉ?
Suy nghĩ ấy thoáng qua đầu cậu. Cậu lướt nhìn căn phòng sắp xếp ngăn nắp. Trên giá vẽ gần tường là bức tranh sơn dầu còn dang dở vẽ vài bức tượng Phật bằng đá lặng nhìn thời gian trôi, khuất lấp dưới những tán cây, màu sắc mờ nhạt. Đó là phong cảnh cậu từng nhìn thấy trên một đỉnh núi thưa dấu chân người ở bán đảo Kunisaki. Cậu mới chỉ bắt đầu việc tô màu trên nền phác thảo than chì.
Khói thuốc lá bỏng rát cổ. Morisu rít vài hơi rồi dụi dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn ngập nước.
Một linh cảm chẳng lành dâng lên, như thể một chuyện bất thường nào đó sắp xảy ra.
Tiếng chuông điện thoại reo.
Cậu nhìn đồng hồ. Đã gần nửa đêm.
Giờ này còn gọi điện thì chỉ có thể là một người…
Sau mấy giây do dự, Morisu nhấc ống nghe.
“Morisu đấy à?”
Giọng nói quen thuộc của Kawaminami vang lên, đúng như cậu đã nghĩ. Morisu thở phào.
“Chào Doyle!”
“Tôi đã nhắc cậu bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi bằng cái tên này. Chiều nay tôi cũng gọi cho cậu…”
“Tôi đi xe máy đến Kunisaki.”
“Kunisaki?”
“Ừ! Đi vẽ phong cảnh.”
“Thế à, Morisu, cậu có nhận được bức thư lạ nào không?”
“Thư của Nakamura Seiji chứ gì? Cách đây hai mươi phút tôi cũng gọi cho cậu, định hỏi về việc này.”
“Vậy là cậu cũng nhận được rồi.”
“Ừ! Cậu đang ở đâu? Đến chỗ tôi được không?”
“Chính vì nó mà tôi gọi điện đây. Tôi đang ở gần nhà cậu và muốn gặp mặt để thảo luận. Muốn được nghe cao kiến của cậu.”
“Tôi thì có cao kiến gì chứ?”
“Ba cái đầu vẫn hơn một cái mà. Tôi có một người bạn, anh ấy sẽ cùng đến, được không?”
“Không vấn đề gì, cứ đến đi!”
❆❆❆
“Tôi cho rằng đây chỉ là một trò đùa vô duyên, dù không biết đối phương có mục đích gì.” Morisu nhìn hai bức thư đặt trên bàn. “Nhưng hắn viết ‘các người’ nên tôi nghĩ mình không phải là người duy nhất nhận được thư.”
“Thư gửi cho cậu có vẻ là bản phô tô, của tôi là bản gốc.” Kawaminami cầm bức thư của mình lên. “Hệt như bức thư gửi đến nhà Higashi, tôi đã gọi điện hỏi rồi. Chú Nakamura Kojiro cũng nhận được bức thư với danh nghĩa ông Nakamura Seiji gửi cho, nội dung chỉ hơi khác tí chút.”
“Nakamura Kojiro?” Morisu cau mày. “Là em trai ông Nakamura Seiji phải không?”
“Đúng! Thư viết rằng ‘Chiori bị sát hại’. Hôm nay tôi đã đến nhà ông ấy ở Beppu, rồi quen anh Shimada ở đó.”
Morisu cúi đầu chào khách, trước khi đến đây hai người họ đã ngồi uống rượu với nhau. Khuôn mặt nhỏ, sạm đen của Shimada đã chuyển sang màu đỏ tía. Kawaminami cũng thở gấp, hai mắt vằn đỏ.
“Hãy giải thích mọi thứ từ đầu cho tôi nghe đi.” Morisu đề nghị. Kawaminami đi thẳng vào vấn đề, nhanh chóng kể lại những việc xảy ra. Hơi thở cậu nồng nặc mùi rượu.
Sau khi lắng nghe câu chuyện, Morisu sửng sốt nhìn Kawaminami, “Cậu vẫn thế, lúc nào cũng hiếu kì. Thế là từ hôm qua đến giờ cậu không ngủ à?”
“Không. Nhưng điều này rất kì lạ phải không? Ai có thể gửi những bức thư này, vì mục đích gì? Cậu nghĩ sao?”
Morisu day day thái dương, mắt nhắm nghiền lại, “Tố giác, đe dọa, kêu gọi mọi người nhìn nhận lại sự kiện ở Giác đảo. Tôi cho rằng đó là một quan điểm hay! Đặc biệt là ý đồ muốn mọi người điều tra lại vụ việc. Suy luận này có phần gượng gạo, nhưng vẫn rất ý nghĩa. Tôi cũng nghĩ còn điều gì đó cần được làm sáng tỏ ở đây. Anh Shimada…”
Chẳng rõ từ lúc nào, Shimada đã tựa lưng vào tường ngủ gà ngủ gật. Nghe thấy gọi tên mình, anh choàng dậy và ngẩng mặt lên hệt như một chú mèo.
“Tôi muốn hỏi ý kiến anh Shimada…”
“À vâng, cứ nói đi.”
“Năm ngoái xảy ra sự kiện Giác Đảo, khi đó ông Nakamura Kojiro đang làm gì?”
“Muốn biết chứng cứ ngoại phạm à?” Một nụ cười hiện trên khuôn mặt ngái ngủ của Shimada. “Đi thẳng vào vấn đề, khi vợ chồng Nakamura Seiji và Kazue bị giết thì ai là người được lợi nhất? Đương nhiên là anh Ko!”
“Đúng vậy. Xin lỗi vì nói thẳng. Nhưng rõ ràng Kojiro là đối tượng tình nghi đầu tiên.”
“Nhưng Morisu thân mến của tôi ơi, cảnh sát đâu có ngốc? Hành tung của anh Ko đương nhiên bị điều tra. Nhưng tiếc rằng anh ấy có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm.”
“Cụ thể là gì?”
“Từ tối 19 tháng Chín đến sáng hôm sau, anh ấy và tôi ở bên nhau. Hôm đó anh ấy gọi điện rủ tôi đến uống rượu, điều này khá lạ thường. Chúng tôi uống ở Beppu đến nửa đêm và tôi ngủ lại nhà anh Ko. Sáng hôm sau khi cảnh sát báo tin dữ, hai chúng tôi vẫn ở cùng nhau.”
“Đúng là hoàn hảo.”
Shimada gật đầu, “Tôi muốn nghe các ý kiến khác của cậu Morisu.”
“Tôi không có phát hiện gì mới mẻ, nhưng sau khi đọc tin trên báo, tôi vẫn băn khoăn một điểm.”
“Là gì?”
“Tôi không rõ từ đâu nhưng trực giác mách bảo tôi…” Morisu nhấn mạnh. “… rằng tình tiết bà Kazue mất một cánh tay ở hiện trường, mới là then chốt của vụ việc. Nếu tìm thấy cánh tay ấy thì sự thật sẽ sáng tỏ.”
“Vậy ra là cánh tay ấy.”
Morisu và Shimada đều nhìn tay mình, trầm mặc.
“Morisu có biết các bạn trong hội nghiên cứu đang đi Giác Đảo không?” Kawaminami hỏi.
“Có.” Morisu cười nhạt. “Họ cũng mời nhưng tôi từ chối, vì không hứng thú với những nơi rùng rợn như vậy.”
“Bao giờ họ về?”
“Một tuần, kể từ hôm nay.”
“Cả một tuần sao? Dựng lều à?”
“Không! Họ có nguồn tài trợ, được ở Thập Giác Quán!”
“Chú Kojiro kể là chú bán lại cho người khác rồi. Nhưng có điều gì không ổn ở đây: họ vừa tới hòn đảo của người chết thì cùng lúc, lá thư của người chết được gửi đến.”
“Một sự trùng hợp kì quái.”
“Cậu nghĩ là trùng hợp à?”
“Có thể không.” Morisu lại nhắm mắt. “Nếu muốn điều tra thêm, chúng ta cần xác thực, ngoài Higashi thì những người khác đi tăng ba trong buổi liên hoan ấy có nhận được thư không.”
“Có lý!”
“Cậu định đi tìm hiểu thật đấy à?”
“Tận dụng kỳ nghỉ xuân rỗi rãi, thử làm thám tử cũng hay!”
“Kawaminami Takaaki có khác! Nhân thể, điều tra thêm về vụ án Giác Đảo.”
“Điều tra? Cụ thể là gì?”
“Đến nhà người làm vườn Yoshikawa Seiichi chẳng hạn.”
“Nhưng…”
“Conan!” Shimada phụ họa. “Đề nghị này rất hay. Tôi đã kể với cậu nhà Yoshikawa Seiichi ở gần Ajimu rồi phải không nhỉ? Có lẽ vợ ông ta vẫn còn ở đó. Vì từng phục vụ nhà ông Nakamura Sejii trên Giác Đảo, bà ấy cũng là người duy nhất còn sống biết một vài điều về đời sống riêng tư của gia đình ông chủ. Đáng để thử lắm.”
“Anh biết địa chỉ cụ thể không?”
“Sẽ không mất nhiều thời gian để tìm ra đâu.” Shimada xoa khuôn mặt gầy vêu vao của mình, mỉm cười hào hứng. “Kawaminami, sáng mai cậu xác định xem có phải mọi người đều nhận được thư không. Chiều mai chúng ta sẽ phóng đến Ajimu bằng ô tô của tôi, được chứ?”
“OK! Morisu, cậu cùng đi chứ?”
“Tôi cũng muốn đi, nhưng hiện đang bận quá. Phải hoàn thành nốt bức tranh này đây.” Morisu nhìn sang bức tranh trên giá vẽ.
“Vẽ tượng Phật ở Kunisaki à? Tôi nhớ ra rồi, cậu từng nói rất mê nó, sắp tham gia triển lãm tranh à?”
“Không. Chỉ là muốn vẽ lại cảnh này trước mùa hoa nở. Gần đây ngày nào tôi cũng đến đó.”
“Oa!”
“Vả chăng tôi không thuộc dạng năng động như cậu, còn chẳng muốn tiếp chuyện người lạ. Tối mai mọi người trở lại đây phải không? Muộn cũng được. Tôi rất muốn biết tình hình tiến triển đến đâu.” Morisu mệt mỏi tựa vào giường, lại châm điếu thuốc dù không hề thích. “Còn giờ, cứ tạm để tôi trải nghiệm cảm giác của một thám tử tại gia đã!”
[*] - Tức là gõ trên máy đánh chữ. Vào thời điểm của câu chuyện này, máy tính chưa phổ biến, văn bản cần chữ in đều dùng máy đánh chữ wapuro.
[*] - Dạng phòng truyền thống của Nhật, xưa thường trải chiếu tatami. Diện tích căn phòng thường được tính bằng số chiếu trải kín phòng. Kích cỡ chuẩn truyền thống của mỗi chiếu là 910mm X 1820mm, dày 55mm.
[*] - Chữ Hán trong tiếng Nhật thường có nhiều cách phát âm. Kawaminami, ‘giang nam’ còn có thể phát âm thành Konan, đồng âm với Conan tên của nhà văn trinh thám nổi tiếng với thám tử Sherlock Holmes.
[*] - Tạm dịch là ‘bà mẹ ngỗng’ – tên một tập đồng dao của Anh – Mỹ.
[*] - Mùa thu trời lạnh.