Chương 3 ngày thứ hai -ĐẢO-11
Cô vừa chợp mắt rồi lại tỉnh giấc.
Mãi 2 giờ sáng họ mới về phòng ngủ. Cô lên giường ngay, nhưng vẫn thao thức mãi. Cô mở mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối, thấp thỏm không yên. Những chuyện không vui xảy ra ban ngày vẫn chập chờn đeo bám, không sao xua đi được.
Ellery, Van, Poe, Agatha, Leroux, Carr, sáu người này cô không hề ghét. Trái lại, cô tương đối có thiện cảm với các thành viên của hội, thậm chí cả Carr. Thực ra… cô ghét chính mình khi ở bên họ.
Thường ngày, dù gặp chuyện buồn phiền đến đâu, hễ về đến nhà là cô cảm thấy được giải tỏa. Chỉ cần trốn trong căn phòng thân thuộc, chìm vào thế giới mộng mơ của mình, cô có thể tưởng tượng mọi điều cô muốn. Bạn thân đúng nghĩa, người yêu lý tưởng và cả những người tôn sùng cô. Nơi cô trở thành một nữ sinh hấp dẫn.
Nhưng…
Đây là lần đầu tiên cô đặt chân lên hòn đảo này, vào biệt quán, ở trong căn phòng này. Dù đang ở một mình, giờ cô vẫn không khỏi cảm thấy bứt rứt, lo âu.
Cảm thấy hối hận, nếu sớm biết thế này thì cô không nên đến đây.
Chuyến đi này có ý nghĩa đặc biệt với cô.
Thập Giác Quán trên Giác Đảo… những người kia có nhận thức được không?
Cô biết rất rõ, đây là nhà của cô gái đã chết do sự sơ suất của chính họ.
Nakamura Chiori là người bạn duy nhất mà cô có thể rộng mở cõi lòng. Cùng học một ngành, cùng khóa, cùng tuổi… Lần đầu gặp nhau ở lớp học, cô đã nhận ra Chiori là tri kỷ của mình. Chiori cũng có cảm giác đó. Hai người rất hợp tính nhau và thường xuyên sang phòng nhau nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.
‘Cha tớ là một người kì quặc, ông sống trên một hòn đảo xa xôi, tên là Giác Đảo.’ Có lần Chiori kể, và còn dặn thêm, ‘Tớ không muốn người khác biết chuyện này.’
Chiori đã chết. Còn mấy người bọn cô thì đến đây, nơi Chiori sinh ra và cha mẹ cô ấy qua đời.
Đây không phải là một sự xâm phạm, mình đang thể hiện lòng thành kính.
Cô tiếp tục tự nhủ.
Cô nghĩ một mình mình biết chuyện này là đủ, và không định nói với mấy người kia. Cô hy vọng có thể một mình tưởng niệm cái chết của Chiori, an ủi linh hồn Chiori…
Nhưng, cô có tư cách gì đây? Phải chăng là thói tự phụ mà thôi? Bỗng dưng đùng đùng đi đến đảo này mà không phải là coi thường người đã khuất ư!?
Những băn khoăn ấy theo cô vào giấc ngủ chập chờn. Cơn mơ nối tiếp cơn mơ, hiện thực và mộng tưởng đan xen. Cảnh vật như những khoảnh khắc cắt ra từ cuốn phim của ngày hôm qua, khi cô lần đầu đặt chân đến đảo.
Đó là lý do cô vừa chợp mắt đã tỉnh lại ngay.
Ánh sáng mờ mờ hắt qua những nan cửa chớp, cô nhìn quanh phòng, băn khoăn không biết là thật hay mơ.
Sàn trải thảm xanh, giường kê bên trái cửa sổ, bên phải là bàn, tủ áo và tấm gương.
Orczy từ từ ngồi dậy, xuống giường, mở cửa sổ.
Không khí bên ngoài se lạnh.
Trời trong và ít mây, tiếng sóng biển dạt dào bình yên.
Cô nhìn chiếc đồng hồ đeo tay đặt cạnh gối. Đã 8 giờ.
Giờ thì chắc chắn là trời sáng thật rồi.
Orczy đóng cửa sổ lại và thay quần áo.
Váy ngắn đen và áo choàng trắng cùng chiếc áo len dài tay họa tiết quả trám. Như mọi khi, cô chỉ lướt qua gương. Cô không thích đối diện với hình ảnh của chính mình.
Orczy lấy túi đồ vệ sinh cá nhân và bước ra khỏi phòng.
Có vẻ như mọi người đều chưa dậy, đại sảnh thập giác lặng ngắt như tờ, khác hẳn cảnh tượng huyên náo tối qua.
Nhưng…
Trên chiếc bàn thập giác đã được thu dọn sạch sẽ, cô phát hiện ra một vật mà hôm qua hoàn toàn không có ở đó, nó lấp lánh, phản chiếu ánh sáng hắt xuống từ giếng trời.
Cô ngạc nhiên bước tới bên bàn. Ngay khi nhận ra đó là gì, cô há hốc miệng, đóng băng trong khoảnh khắc.
“… Cái gì đây?”
Cô đưa tay về phía bàn, rồi lập tức rụt lại.
Sợ tái mặt, quên cả vệ sinh cá nhân, cô chạy thẳng vào phòng Agatha.
12Nạn nhân thứ nhất
Nạn nhân thứ hai
Nạn nhân thứ ba
Nạn nhân thứ tư
Nạn nhân cuối cùng
Thám tử
Hung thủ
Bảy hàng chữ đỏ được viết lần lượt trên bảy miếng nhựa trắng đục dài 15 centimét, dày 5 centimét.
“Trò đùa gì thế này?”
Ellery ngạc nhiên chớp mắt, rồi mỉm cười.
Chỉ có hai cô gái đã quần áo chỉnh tề, còn cánh con trai sau khi bị Ellery gọi dậy đều vẫn mặc đồ ngủ và khoác chiếc áo rồi chạy ra.
“Đùa hay thật đấy! Ai làm trò này thế?” Ellery hỏi mọi người.
“Không phải chính anh sao, Ellery?”
“Không phải tôi, Leroux ạ! Carr hoặc Agatha à?”
“Không phải tôi.”
“Tôi đâu dính dáng gì đến chuyện này?” Agatha lừ mắt. “Là cậu phải không, Van?”
“Tôi cũng không biết gì hết.” Van xoa mí mắt sưng vù, lắc đầu. “Agatha phát hiện ra à?”
“Không! Orczy là người nhìn thấy trước tiên. Nhưng đâu thể là Orczy được.”
“Tôi có biết gì đâu!” Orczy quay mặt, né tránh.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về nhân vật còn lại. Poe cau mày.
“Xin tuyên bố luôn: tôi cũng không biết tí gì về chuyện này!”
“Vậy thì là ai?” Ellery nhún vai. “Đùa thì cũng nên có chừng mực thôi chứ.”
Không ai nói gì.
Mọi người nhìn nhau, bầu không khí căng thẳng đến ngạt thở.
“Ellery!” Poe lên tiếng. “Tôi nghĩ, làm cái trò khỉ này, chỉ có thể là cậu hoặc Agatha!”
“Đừng nói bừa! Tôi đã nói rồi, không phải tôi.”
“Cũng không phải tôi. Anh đừng quá đáng như vậy!”
Cả đại sảnh lại rơi vào im lặng.
Im lặng mãi đâm khiến mọi người cảm thấy bất an. Người nọ quan sát vẻ mặt người kia, hy vọng có ai đó bỗng phì cười rồi đứng ra ‘nhận tội’.
Từng giây từng phút ngột ngạt trôi qua, chỉ nghe tiếng sóng rì rào vọng vào.
“Tôi xin thề không phải tôi!” Ellery nghiêm túc nói. “Không ai chịu nhận thật à? Tôi hỏi lại lần nữa. Van?”
“Tôi không biết.”
“Agatha?”
“Tôi nói rồi, không phải tôi.”
“Carr?”
“Hừ, tôi biết sao được!”
“Poe?”
“Không biết.”
“Leroux?”
“Anh đùa gì thế?”
“Orczy?”
Orczy sợ hãi lắc đầu.
Không ai nói gì nữa. Tiếng sóng biển vọng đến tai bảy con người, cộng hưởng với tâm trạng bối rối của họ, bất an càng lúc càng dâng cao.
“Được!” Ellery lùa tay qua mái tóc. “Hung thủ, nếu có thể gọi như thế, chắc chắn là một trong số chúng ta. Không một ai chịu nhận, chứng tỏ rằng có một hoặc vài người ở đây có ý đồ khó lường.”
“Ý đồ khó lường gì cơ?” Agatha hỏi.
Ellery lạnh lùng đáp, “Làm sao mà tôi biết được? Có người đang nung nấu mưu ma chước quỷ gì đó.”
“Ellery, đừng vòng vo tam quốc nữa.” Carr nhếch mép. “Cứ nói trắng ra luôn đi: đây là cảnh báo giết người!”
“Đừng cầm đèn chạy trước ô tô, Carr!” Ellery lên giọng, lườm Carr. “Tôi hỏi lại lần nữa, không ai chịu nhận thật à?” Mọi người đều nhìn nhau và lắc đầu.
“Được!” Ellery gom bảy miếng nhựa, rồi cậu ngồi xuống một chiếc ghế. “Mọi người cũng ngồi xuống đi.”
Ellery lấy lại nụ cười thường nhật và nhìn mọi người từ từ ngồi xuống.
“Muốn phiền Agatha, cậu pha chút cà phê được không?”
“Không vấn đề gì.” Agatha một mình đi vào bếp.
Ellery lần lượt nhìn năm người đang ngồi quanh bàn, rồi lại nhìn mấy miếng nhựa trắng trong tay. Chẳng ai biết nên nói gì lúc này.
Một lát sau Agatha bước ra với khay đựng cà phê cho tất cả mọi người. Ellery đón lấy một trong những chiếc cốc hình thập giác nóng hổi, nhấp một ngụm.
Ellery mặc chiếc áo len lục sẫm bên ngoài bộ đồ ngủ. Cậu thọc tay vào túi áo, nhìn khắp lượt mọi người, “Trên đảo chỉ có bảy người chúng ta, nghĩa là chắc chắn một trong bảy người đã làm việc này. Nhưng ai cũng nói mình không biết gì hết, chứng tỏ có kẻ đang che giấu điều gì đó hoặc đặt nó ở đây vì lý do nào đấy. Mọi người cũng thấy rồi, đây là mấy mảnh nhựa, dùng chất liệu màu đỏ viết chữ kiểu Gothic lên. Chẳng điểm nào giúp ta nhận diện được hung thủ.”
“Nhưng, Ellery,” Leroux nói. “Chữ nghệ thuật, không phải ai cũng có thể viết. Phải luyện đến một trình độ nào đó thì mới làm được.”
“Nếu thế thì Orczy đáng nghi nhất rồi?”
“Ellery, tôi không có ý đó…”
“Trong chúng ta, người đã từng học vẽ và giỏi viết chữ nghệ thuật nhất, là Orczy. Orczy, cậu có phản đối không?”
“Không đúng. Không phải tôi…”
“Rất tiếc, câu trả lời này không đủ thuyết phục để làm lời phản đối.”
Orczy áp hai tay vào đôi má đang ửng đỏ rồi ngước mắt lên, “Hiện nay, anh có thể mua sách ở bất cứ đâu, cắt mấy kí tự ra, dùng làm khuôn rồi tô màu vào.”
“Nói phải lắm! Chỉ cần hơi biết vẽ là làm được hết. Tôi, Poe và Van cũng có thể làm được.” Ellery, vẫn mỉm cười, uống cạn cốc cà phê.
“Thế còn những bản khắc này thì sao?” Leroux với tay, cầm một miếng nhựa lên. “Các cạnh vẫn hơi ráp.”
“Không phải các mảnh sẵn có, mà là dùng cưa hoặc dụng cụ gì đó xén thành.”
“Có phải từng là miếng lót hay gì đó không?”
“Leroux, hẳn hung thủ đã lượn qua gian hàng tự chế ở siêu thị địa phương. Họ có đủ loại nhựa tấm các màu.”
Ellery cầm lấy miếng nhựa từ tay Leroux, xếp lại cùng những miếng khác như đang chơi các lá bài bằng một tay.
“Cứ tạm cất đi đã.”
Nói rồi cậu đi vào bếp, sáu người còn lại đều nhìn theo.
Cửa bếp mở nên những người còn lại có thể thấy cậu đứng trước tủ bếp, mở một trong các ngăn kéo rồi đặt các miếng nhựa vào. Sau đó cậu lại quay ra, vươn vai, bước đi ung dung như chú mèo Xiêm.
“Thế đấy, trông chúng ta thật là…” Cậu dang hai tay, cúi nhìn áo quần đang mặc. “Đằng nào thì cũng dậy rồi, chúng ta vào đánh răng rửa mặt và thay quần áo đi vậy.”
Rồi Ellery đi vào phòng mình. Bầu không khí căng thẳng ở đại sảnh cũng dần tan.
Sáu người đều thở dài, lục tục đứng dậy. Bốn nam sinh trở lại phòng mình. Orczy và Agatha vẫn hoang mang bất an, cả hai cùng đi vào phòng của Agatha. Trước lúc trở về phòng, không ai thiết nhìn về phía ngăn kéo đựng bảy miếng nhựa ấy.
Hôm ấy là thứ Tư, ngày 27 tháng Ba.
Họ bắt đầu ngày thứ hai trên đảo.
13Sau buổi trưa.
Lúc ăn trưa, không ai nhắc lại sự việc xảy ra ban sáng.
Điềm chẳng lành ‘dự báo giết người’, khiến mọi người chẳng còn tâm trạng nào mà đùa cợt hay thì thầm về nó. Nhưng cũng thật mông lung nếu muốn bàn luận thêm một cách nghiêm túc. Ai cũng nghĩ đến ngăn kéo trong bếp nhưng đều giả vờ là đã quên, và lén quan sát vẻ mặt của người khác. Mọi người đều hành xử như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Ăn xong món bánh sandwich do Agatha và Orczy làm, từng người lần lượt rời bàn.
Carr đứng dậy trước tiên, cậu sờ chiếc cằm dài đã cạo râu nhẵn nhụi của mình, cầm theo hai cuốn sách và bước ra cửa chính. Sau đó Poe và Van đồng loạt đứng lên, bước vào phòng của Poe.
❆❆❆
“Hai nghìn mảnh cơ à, trong vài ngày tới liệu có xong không?”
Van cẩn thận bước qua đám mảnh ghép, đi đến ngồi bên giường.
Một nụ cười hiện lên sau đám râu ria xồm xoàm của Poe, “Tôi sẽ ghép xong. Cậu cứ chờ rồi sẽ thấy.”
“Anh còn định đi câu cá, định viết bài nữa kia mà?”
“Vẫn còn khối thời gian. Nhưng đầu tiên, tôi phải tìm cho ra mảnh ghép cái mũi của chú nhóc này đã!”
Viền ngoài của bức tranh đã căn bản hình thành, to gần bằng cái chiếu, bên cạnh là nắp hộp in bức tranh mẫu. Poe vừa nhìn mẫu vừa luôn tay lật giở đống mảnh ghép lộn xộn.
Đây là ảnh sáu con cáo đang nô giỡn trên thảo nguyên, năm con cáo con xinh xắn đang vây quanh cáo mẹ. Lúc này Poe cần tìm mảnh ghép chiếc mũi của một chú cáo con.
“Sao thế, Van?” Poe lo lắng hỏi, cậu nhìn Van đang ngồi cúi đầu, tay đặt lên đầu gối, vẻ uể oải. “Cậu vẫn mệt à?”
“Ừ. Hơi hơi…”
“Trong túi tôi có nhiệt kế, cậu thử kiểm tra thân nhiệt xem sao, nằm xuống đi!”
“Cảm ơn.”
Van ngả thân hình gầy gò xuống giường, cặp nhiệt kế dưới cánh tay. Cậu vừa vuốt mái tóc nâu mềm mại, vừa nhìn Poe.
“Này, anh nghĩ sao?”
“Gì cơ? A… tìm thấy rồi. Mảnh này.” Poe cầm mảnh ghép lên. “Hay quá!… Van, cậu vừa nói gì nhỉ?”
“Về chuyện sáng nay, anh thấy sao?”
Poe dừng tay, ngồi thẳng dậy, “Chuyện đó à?”
“Đó thực sự chỉ là một trò đùa phải không?”
“Tôi nghĩ vậy.”
“Nhưng, tại sao không ai nhận cả?”
“Có lẽ vẫn còn tình tiết thú vị hơn.”
“Vẫn còn sao?”
“Có thể là trò đùa vẫn chưa kết thúc.” Những ngón tay Poe biến mất sau đám râu ria khi cậu xoa cằm. “Chỉ là một ý tưởng xuất hiện trong đầu thôi. Ví dụ, tối nay cà phê của ai đó bị thả một thìa muối vào, đó chính là ‘nạn nhân thứ nhất’.”
“Ha ha ha…”
“Và, hung thủ của chúng ta sẽ rất khoái trá tự đắc tiếp tục ‘phạm tội’, vênh vang thực hiện ‘trò chơi sát nhân’!”
“Có lý! ‘Trò chơi sát nhân.’”
“Giải thích như thế có lẽ rất vớ vẩn, nhưng còn dễ chịu hơn là cứ nơm nớp lo sợ về cái dự báo giết người ấy!”
“Đúng thế! Đây đâu giống như viết tiểu thuyết có thể dễ dàng bịa ra án mạng. Chắc chắn là thế! Poe, anh nghĩ ai đứng sau trò này?”
“Tôi cho rằng, người có khả năng nghĩ ra trò này là Ellery. Nhưng cậu ta thích hợp để làm thám tử hơn.”
“À, tôi nhớ ra rồi, hôm qua Ellery có nói một câu ‘Có ai muốn thách thức Ellery Queen không’, và thế là người giấu mặt này đứng ra ứng chiến đây.”
“Cũng không biết nữa. Lúc đó tôi, cậu, và Leroux đều có mặt, nếu đúng như cậu nói thì một người trong số chúng ta là hung thủ. Nhưng mấy miếng nhựa chắc phải được chuẩn bị sẵn từ trước đấy cơ.”
“Thế thì… ngoài Ellery ra, có thể là Leroux và Agatha…”
“Nhưng cũng có thể chính là Ellery, dạng mô típ thám tử biến thành hung thủ ấy.”
“Anh phân tích như thế… Thảo nào sáng nay Ellery rất đàng hoàng nắm quyền chủ trì.”
“Kìa, Van, cặp nhiệt độ?”
“À, tôi quên khuấy mất.” Van ngồi dậy, rút cái cặp nhiệt độ ra nhìn kĩ, rồi buồn bã đưa cho Poe.
“Đúng là đang sốt chứ gì?” Poe nhìn Van. “Môi cậu khô lắm. Có nhức đầu không?”
“Hơi nhức đầu.”.
“Hôm nay cậu nên chịu khó nghỉ ngơi đi. Có mang theo thuốc không?”
“Tôi có mang vài viên phòng ngừa cảm lạnh.”
“Thế thì được! Tối nay cậu nên đi ngủ sớm, kẻo nhỡ ốm nặng thì gay.”
“Tuân lệnh bác sĩ!” Van nói giọng khàn khàn, rồi nằm xuống giường, vẩn vơ nhìn lên trần nhà.
❆❆❆
Dọn dẹp xong bát đĩa, Agatha và Orczy pha hai cốc hồng trà, ngồi nghỉ ngơi giữa sảnh.
“Vẫn còn tận sáu ngày nữa. Cơm nước cho bảy người thực không dễ.” Agatha ngả mình ra lưng tựa ghế. “Chán thật, Orczy nhìn tay chị mà xem, nước rửa bát ăn mòn cả da tay.”
“Em có đem theo kem dưỡng da đấy.”
“Chị cũng đem theo. Lúc nào cũng phải massage tay với kem.”
“Đẹp như bàn tay công chúa!”
Agatha mỉm cười, tháo chiếc khăn buộc tóc. Orczy cũng mỉm cười đáp lại, giữ chiếc cốc thập giác bằng đôi bàn tay nhỏ xíu và nhấp một ngụm.
“Này, Orczy…” Agatha nhìn gian bếp, chuyển đề tài. “Mấy miếng nhựa đó, là thế nào nhỉ?”
Orczy rùng mình, lặng lẽ lắc đầu.
“Lúc sáng nay sợ thật đấy, nhưng rồi nghĩ kĩ thì thấy rằng đó chỉ là một trò đùa. Đúng không?”
“Em chịu, không rõ nữa.” Ánh mắt Orczy đầy vẻ bất an. “Ai cũng bảo là không biết. Nếu đùa thì có gì mà phải giấu chứ?”
“Chính thế! Orczy.”
“Sao cơ…?”
“Ai cũng nghiêm trọng hóa vấn đề, khiến cho hung thủ phát hoảng và không chịu thừa nhận. Đúng chưa?”
“Em không biết nữa.”
“Em nghĩ ai là thủ phạm?”
“…”
“Có lẽ là Ellery, nhưng cậu ta đâu phải loại có thể hoảng hốt vì bất cứ điều gì… thế thì… rất có thể là anh chàng Leroux!”
“Leroux?”
“Em biết cậu ta mà, đầu óc lúc nào cũng trinh thám này nọ. Có thể cậu ta nghĩ thật hài hước khi dọa được tất cả mọi người với trò đùa đó.”
Orczy ngoảnh mặt đi, không có ý kiến gì. Cô thu mình vào trong chiếc ghế, thì thầm như nói với chính mình.
“Em thấy sợ.”
Đây đúng là cảm nghĩ của Orczy. Nói gì thì nói, không thể đơn thuần coi mấy miếng nhựa đó là trò đùa, trái lại, cô nhận ra một ý đồ độc ác đằng sau.
“Đáng lẽ chúng ta không nên đến hòn đảo này.”
“Đừng bi quan quá thế!” Agatha nhoẻn cười. “Uống trà đi! Rồi cùng ra ngoài hít thở không khí trong lành. Cái đại sảnh này giữa ban ngày vẫn cứ âm u, mười bức tường vây quanh lại càng quái dị, luôn khiến người ta phải nghĩ ngợi, đúng không?”
❆❆❆
Ngoài vịnh, Ellery ngồi trên cây cầu lát ván chăm chú nhìn mặt biển xanh thẫm. Leroux đứng bên cạnh.
“Ellery, thực tình tôi vẫn thấy câu chuyện thật kì quặc!”
“Sao cơ?”
“Anh thừa biết rồi còn gì? Mấy miếng nhựa sáng nay ấy.”
“À.”
“Lẽ nào anh không phải thủ phạm?”
“Đừng đùa chứ!”
Ngay từ đầu, Ellery đã không tập trung, cậu chẳng buồn ngoảnh lại dù Leroux nói gì.
“Hai nhãn ‘thám tử’ và ‘hung thủ’ cũng đã được chuẩn bị sẵn, chính là phong cách của anh!”
“Cóc liên quan gì đến tôi.”
“Sao gay gắt thế? Tôi chỉ tùy hứng nói thế thôi.”
Leroux nhún hai vai tròn lẳn, ngồi xổm xuống, “Suy cho cùng chỉ là trò đùa, anh đồng ý không?”
“Không!” Ellery dứt khoát nói, thọc tay vào túi áo khoác. “Tôi đương nhiên rất mong đó chỉ là trò đùa. Nhưng, không.”
“Tại sao không phải?”
“Không ai chịu nhận cả.”
“Đúng vậy.”
“Và thật quá kì công cho một trò đùa.” Ellery ngoảnh sang nhìn thẳng vào mắt Leroux. “Nếu chỉ dùng bút thường để viết cho xong thì có vẻ chấp nhận được, nhưng người ấy đã chuẩn bị bảy miếng nhựa y hệt nhau, lại trổ khuôn chữ kiểu Gothic rồi mới tô màu vào. Nếu là tôi, chỉ nhằm mục đích hù dọa mọi người thì tôi sẽ không tốn công như vậy.”
Leroux gỡ cặp kính xuống, lau mắt kính một cách thuần thục. “Ý anh là… có thể xảy ra án mạng thật?”
“Tôi cho rằng có khả năng đấy.”
“Nhưng… tại sao anh lại nói bình tĩnh quá thế. Án mạng tức là có người chết và không chỉ một người. Giả sử mấy dòng chữ kia là dự báo giết người, sẽ có năm người bị hại. Thật khó mà tin được!”
“Nghe rất buồn cười phải không?”
“Quả thật buồn cười. Đâu phải tiểu thuyết hay phim ảnh? Anh cho rằng mấy miếng nhựa giữ vai trò như những bức tượng yểm bùa Ấn Độ à? Nếu hung thủ giết luôn cả thám tử, sau đó tự sát, thì sẽ giống hệt mô típ tiểu thuyết Mười người da đen nhỏ.”
“Chính thế đấy!”
“Nhưng, vì sao chúng ta lại bị giết mới được cơ chứ?”
“Sao lại hỏi tôi?”
Cả hai trầm mặc nhìn từng lớp sóng biển xô vào bờ đá. Khác với hôm qua, tiếng sóng ầm ào, dữ dội hơn. Làn nước cũng như sẫm lại.
Cuối cùng, Ellery đứng dậy.
“Leroux, tôi về trước đây. Chỗ này lạnh quá.”
14Tiếng sóng biển gầm gào trong đêm tối. Hệt như tiếng ngáy của một gã khổng lồ, khiến những con người đang thấp thỏm lo âu lại càng thêm kinh hãi.
Dùng xong bữa tối, cả bọn ngồi trong đại sảnh âm u, dưới ánh đèn leo lét của Thập Giác Quán.
“Chúng khiến tôi phát ốm lên được,” Agatha vừa bưng cà phê ra vừa nói. “Những bức tường này, nhìn thôi đã đủ khiến tôi đau hết cả mắt.”
Mười bức tường trắng lờ mờ tạo thành các góc 144 độ. Ánh sáng hắt lên khiến chúng đôi khi trở nên cong hơn, đôi khi lại sắc cạnh hơn. Đối lập với sự méo mó ấy, chiếc bàn thập giác luôn giữ khuôn mẫu cứng nhắc của nó.
“Ừ, đúng đấy! Chúng khiến tôi hoa mắt chóng mặt.” Van dụi đôi mắt đỏ ngầu.
“Cậu ngủ sớm đi, Van, trông cậu mệt mỏi lắm!” Poe nhắc nhở.
“Chưa khỏi cơ à?” Agatha đặt tay lên trán Van. “Vẫn đang sốt này. Van, cậu về phòng nghỉ đi!”
“Tôi ổn mà. Mới 7 giờ tối.”
“Không ổn đâu! Đây là đảo hoang, không có bác sĩ chuyên môn đâu. Nếu cậu ốm nặng thêm thì gay to đấy.”
“Ừ…”
“Đã uống thuốc chưa?”
“Tôi sẽ uống trước khi đi ngủ. Nó như thuốc mê vậy.”
“Uống ngay đi và lên giường luôn! Cẩn thận vẫn hơn.”
“Được rồi.”
Van cứ như đứa trẻ bị mẹ trách mắng, ngoan ngoãn từ từ đứng dậy. Agatha bưng cho cậu bình nước và cái cốc.
“Vậy… chúc mọi người ngủ ngon.” Van bước về phòng.
Đúng lúc ấy…
“Cậu tính làm gì vậy? Náu mình trong căn phòng nhỏ tối mù từ bây giờ cơ à?” Giọng Carr đầy ác ý.
Tay Van khựng lại nơi núm cửa. Cậu ngoảnh lại, “Tôi đang định đi ngủ, Carr.”
“Ồ, vậy à. Tôi thì có cảm giác cậu ở trong đó mải miết mài dao.”
“Anh có ý gì?”
“Tôi cho rằng cái trò hề sáng nay là do cậu bày ra!” Carr cười khẩy, đáp lại câu hỏi đầy tức giận của Van.
“Van, mặc kệ anh ta! Vào đi ngủ đi!” Ellery nói.
“Này, Ellery…” Carr vẫn tiếp tục bằng giọng ngọt ngào. “Trong tình hình này, cậu không nghĩ Van là kẻ đáng nghi nhất sao?”
“Thế ư?”
“Nghĩ mà xem, một nhóm người tụ tập tại một nơi, rồi lần lượt bị giết hại thì hung thủ đa phần là chủ nhà hoặc người chủ trì tổ chức.”
“Chỉ là tình tiết hư cấu trong truyện trinh thám thôi mà.”
“Và mấy miếng nhựa ấy chính là đạo cụ cho câu chuyện trinh thám này. Van là người đứng sau tất cả. Van chính là thủ phạm. Điều tương tự vẫn xảy ra trong tiểu thuyết mà, đúng không?” Carr hất cằm lên. “Chủ nhà đáng mến của chúng ta, cậu còn gì để nói không?”
“Đừng đùa quá trớn như thế!” Van vẫn cầm bình nước và chiếc cốc trên tay, giậm chân lên sàn, gay gắt phản bác. “Anh nghe cho rõ đây: tôi không mời mọi người, tôi chỉ nói rằng ông bác tôi mới mua lại hòn đảo này. Còn người tổ chức chuyến đi là tổng biên tập nhiệm kì sau: Leroux!”
“Đúng thế! Leroux đã kể lại với tôi. Và tôi chính là người nảy ra ý tưởng cho chuyến tham quan này,” Ellery giận dữ nói. “Nếu nghi ngờ Van, thì cả tôi và Leroux cũng đều đáng nghi. Bằng không, logic của anh đang có vấn đề đấy.”
“Tôi rất ghét mấy gã ‘thám tử tài ba’, nạn nhân chết rồi mới tuôn ra hàng tràng lý luận.”
Ellery nhún vai khinh khỉnh, “Còn cái thứ mô típ chủ nhà là hung thủ của anh thì quá ư sáo mòn, chẳng thể giúp gì trong việc tìm ra ‘thám tử tài ba’ đâu. Nếu là thủ phạm, tôi sẽ lợi dụng chính lời mời được gửi tới tất cả mọi người.”
“Toàn nói nhăng nói cuội!” Poe mạnh tay dụi tắt điếu thuốc đang hút dở, tức giận hét lên. “Thám tử, hung thủ cái cóc gì? Các cậu đang lú lẫn nhào trộn thực tế và lý thuyết đấy à? Van, cậu vào đi ngủ đi, đừng chấp mấy gã ấm đầu này.”
“Ấm đầu?” Carr gườm gườm nhìn Poe, giậm chân bực dọc. “Cậu bảo ai ấm đầu?”
“Cứ thử phân tích vài điều đơn giản là thấy rõ.” Poe lại châm điếu thuốc khác, cáu bẳn nhìn lại Carr. “Thứ nhất, cuộc tranh luận này thật vô nghĩa. Đây đâu phải lần đầu chúng ta tụ tập với nhau? Tất nhiên, theo như Carr nói, Van có thể là hung thủ thả mồi dụ chúng ta cắn câu, Ellery hoặc Leroux cũng có khả năng là hung thủ, cả hai đã chủ động lên kế hoạch cho chuyến đi. Ngay Carr cũng vậy: cậu lợi dụng cơ hội này để thực hiện âm mưu. Nếu cứ thế mà tưởng tượng thì có thể có vô số khả năng. Đúng chưa?”
“Poe nói đúng đó!” Agatha tán thành. “Lập luận này sẽ chẳng đi đến đâu.”
“Còn một điều nữa.” Poe từ từ nhả khói thuốc. “Các cậu đoán là dự báo giết người, nhưng sao không nghĩ đến khả năng chỉ là một trò đùa vớ vẩn! Một nhóm người mê trinh thám tụ tập trên hòn đảo đẫm máu này, sao không thể lí giải đây là một bước của trò chơi liên hoàn?” Rồi Poe giải thích lại giả thuyết cậu kể với Van ban chiều.
“Chính là thế đấy, tiền bối Poe ạ, chính thế!” Leroux vỗ tay tán thưởng.
“Trong cà phê có muối.” Ellery đan hai bàn tay sau gáy và ngả mình ra lưng tựa ghế. “Nếu chuyện này thực sự kết thúc với một nhúm muối, tôi xin ngả mũ bái phục tính hài hước của hung thủ.”
“Mừng là các cậu còn giữ được sự lạc quan,” Carr sưng sỉa, tức tối đứng lên đi về phòng. Van khàn khàn nói ‘Chúc ngủ ngon’ rồi cũng bước vào phòng.
“Chị rất mong đến lúc vén tấm màn bí mật xem ai là hung thủ.” Agatha mỉm cười với Orczy.
“V… vâng!” Orczy cúi đầu, nói nhỏ.
Ellery lấy bộ bài xanh in hình xe đạp từ túi áo ra, xòe lên bàn. “Được rồi, ai sẽ trở thành ‘nạn nhân thứ nhất’ đây? Trò chơi bắt đầu trở nên thú vị rồi đấy!”
Chỉ đơn giản là để lảng tránh nỗi sự hãi, mọi người đều chấp nhận giả thuyết của Poe. Sự bất an bao trùm từ sáng đột nhiên biến mất.
Nhưng…
Có một kẻ trên đảo biết rằng, những điều viết trên các tấm thẻ nhựa hoàn toàn mang nghĩa đen.