Chương 4 ngày thứ hai -ĐẤT LIỀN-15
Chiếc xe hơi lao trên quốc lộ số 10, về hướng Tây.
Kawaminami Takaaki thỉnh thoảng lại liếc nhìn Shimada Kiyoshi đang cầm vô lăng, không hiểu sao, lần nào cậu cũng phì cười. Shimada - con trai thứ ba của một hòa thượng trụ trì, lái chiếc Mazda Familia màu đỏ. Trái với áo len đỏ và quần jean hôm qua, anh đang mặc âu phục màu ghi, đeo cặp kính râm rất thời thượng. Những phụ kiện chẳng ăn nhập gì với nhau được kết hợp một cách kì lạ, nhưng lại rất hài hòa với phong cách của Shimada.
Theo như Shimada tìm hiểu, vợ của Yoshikawa Seiichi người làm vườn mất tích tên là Masako, hiện vẫn sống ở Ajimu. Sáng nay anh đã tra rõ địa chỉ và hẹn chiều gặp.
Chiếc xe rời Beppu, đi về hướng những ngọn núi và vượt qua khu vực suối nước nóng Myoban.
Những túp lều rơm thấp thoáng hai bên đường. Hơi nước trắng đục uốn lượn khắp vùng. Loại khoáng chất với cái tên mỹ miều ‘tinh hoa của nước nóng’ vẫn dùng để tắm gội được khai thác từ đây.
Cuối cùng, xe cũng chạy đến con dốc dẫn xuống thành phố Usa.
“Conan, tình hình cậu điều tra đến đâu rồi?” Shimada hỏi.
“À, xin lỗi, tôi chưa kịp thông báo với anh.” Kawaminami đang tựa vào cửa kính xe ngắm cảnh, lúng túng gãi đầu, rồi ngồi thẳng lên. “Có một số người tôi không liên lạc nhưng có thể nhận định rằng, những ai đi tăng ba hôm ấy đều nhận được bức thư tương tự.”
“Được rồi. Vậy trong số họ, có mấy người đi Giác Đảo?”
“Một số sống một mình nên chưa xác định được. Nhưng, ngoài hai người bỏ về giữa chừng là Morisu và tôi, thì gần như tất cả đều đi.”
“Phải có điều gì đấy rất sâu xa ở đây!”
“Tôi cũng có cảm giác như thế. Nhưng nếu là Morisu, cậu ta sẽ nói: cần suy nghĩ thận trọng, sự thật rất có thể sẽ là ngược lại.”
“Ngược lại?”
“Phải! Bởi khó mà trùng hợp đến vậy. Những người đi tăng ba đều đi Giác Đảo. Dù gì thì trước đây họ vẫn thường xuyên tụ tập, thế nên họ cùng đi tăng ba và cùng tới đảo. Thành ra việc họ nhận được thư và đi du lịch chẳng liên quan gì đến nhau.”
“Lập luận rất tinh tế đấy!”
“Morisu thường làm việc rất thận trọng, có chính kiến và luôn cân nhắc kĩ mọi khả năng.
“Nhưng tối qua cậu ấy lại vui vẻ giữ vai trò thám tử.”
“Đúng thế! Điều đó chứng tỏ dù bị bất ngờ bởi lá thư, cậu ta vẫn là một tay thông minh, tài trí…”
Khi Kawaminami Takaaki vẫn còn tham gia hội nghiên cứu, cậu và Morisu Kyoichi là một cặp rất ăn ý.
Kawaminami hiếu kì, hăm hở đầy sức sống, hễ thấy hứng thú với chuyện gì thì đi sâu tìm hiểu ngay. Nhưng chính cậu cũng biết, hiếu kì quá mức thường dẫn đến bế tắc trong tư duy, không thể suy nghĩ toàn diện, và hứng thú dễ đến thì cũng dễ đi, nhiệt tình chóng nguội lạnh.
Còn Morisu, xét từ một góc độ nào đó, cậu nhiệt tình nhưng thường ít thể hiện ra bên ngoài, đầu óc luôn lật đi lật lại vấn đề, khi có được lời giải thích thỏa đáng thì mới bắt tay vào hành động. Chính vì thế, với Kawaminami, Morisu không chỉ là bạn mà còn là người nhắc nhở can ngăn cậu chớ hấp tấp nôn nóng.
“Còn giờ, cứ tạm để tôi trải nghiệm cảm giác của một thám tử tại gia đã…”
Đó là vai trò hoàn hảo cho Morisu, Kawaminami thầm nghĩ. Cậu không phải kẻ khiêm tốn giả tạo, nhưng cậu biết mình hợp với Watson hơn. Còn Morisu chính là Holmes. Nghĩ đến đây, Kawaminami lại quay sang nhìn Shimada.
Nhưng hẳn tay này sẽ không chịu sắm vai Watson hoặc sĩ quan cảnh sát Lestrade rồi.
Chiếc xe đi tới vùng đồng bằng với tầm nhìn thoáng đãng. Những triền dốc phủ cỏ mướt xanh trải dài ngút tầm mắt.
“Bên trái là ngọn Tsurumi thì phải?”
“Đúng vậy! Gần đây đã trở thành nơi nổi tiếng dành cho mấy tay chơi tàu lượn.”
“Còn bao xa nữa thì tới nơi nhỉ?”
“Đi hết con đường dốc này là đến thành phố Usa, băng qua một dốc núi nữa thì đến cao nguyên Ajimu. Bây giờ là 1 giờ rưỡi, trước 3 giờ ta sẽ tới nơi.”
Kawaminami khoanh tay trước ngực, ngồi thẳng lưng, há miệng ngáp một cái rõ dài.
“Kawaminami, cậu thấm mệt chưa?”
“Tôi cầm tinh cú mèo, nên khó mà dậy sớm được!”
“Cậu tranh thủ ngủ đi, đến nơi, tôi sẽ gọi.”
“Phiền anh… vậy thì…”
Kawaminami ngả lưng ghế ra sau và Shimada nhấn ga tăng tốc.
16Rất khác với hình dung của Kawaminami Takaaki, Yoshikawa Masako xuất hiện ở cửa với bộ komon kimono[*] chấm hoa rất hài hòa, cử chỉ đoan trang, hiền dịu. Cậu vốn tưởng Masako sẽ rất khó tiếp cận vì có người chồng nảy sinh tình cảm với chủ nhân mà sát hại bốn mạng người.
Chị cùng lắm chỉ gần bốn mươi tuổi, nhưng khuôn mặt nom già nua và mệt mỏi, hẳn là vì buồn bã, nghĩ ngợi quá nhiều.
“Tôi là Shimada sáng nay gọi điện cho chị, xin lỗi, đã làm phiền chị,” Shimada nói. Vợ người làm vườn cúi chào lại anh.
“Anh là bạn của ông Nakamura Kojiro phải không ạ. Anh đã phải lặn lội từ xa đến đây, thật vất vả…”
“Chị có quen biết anh Ko?”
“Vâng. Tôi nợ ông ấy nhiều ân tình lắm. Chắc anh cũng đã biết, hồi chưa kết hôn, tôi có làm việc trên Giác Đảo, bấy giờ ông chủ mới chuyển tới đó. Chính ông Nakamura Kojiro giới thiệu tôi.”
“Thì ra là thế. Vậy là vợ chồng chị quen nhau trên đảo sao?”
“Vâng! Khi đó chồng tôi cũng đang làm việc trong Lam Ốc.”
“Chắc đây là quê anh Yoshikawa chồng chị?”
“Vâng. Cưới nhau rồi, chúng tôi sống ở thành phố O. Ít lâu sau, bố mẹ chồng tôi yếu mệt nên chúng tôi lại chuyển về đây để chăm sóc hai cụ.”
“Anh chị phải đến tận đảo ấy làm việc thì thật xa xôi vất vả nhỉ?”
“Chuyển về đây rồi, nhà tôi xin thôi các việc khác, chỉ chuyên phục vụ hai nơi là Lam Ốc và nhà ông Nakamura Kojiro ở Beppu.”
“Anh ấy cũng làm cho anh Ko sao?”
“Vâng.”
“Hôm nay tôi đến đây là vì một bức thư mà cậu Kawaminami bạn tôi nhận được.” Shimada Kiyoshi đưa bức thư ra.
“Đây là…”
“Có người mạo danh ông Nakamura Seiji quá cố để viết thư này. Anh Ko cũng nhận được bức thư tương tự.”
“Thật kinh khủng quá!”
“Chúng tôi đoán rằng có liên quan đến sự kiện trên Giác Đảo. Liệu chị có thể cho biết đôi điều gì đó không?”
Masako lúng túng, nhưng cuối cùng chị nhìn thẳng vào hai người.
“Mời vào trong. Và các anh có thể thắp cho nhà tôi nén nhang được chứ?…”
Shimada và Kawaminami được dẫn vào phòng tatami đơn sơ.
Masako ngồi ngay ngắn đối diện họ. Sau lưng chị là cánh cửa kéo đang mở, có thể nhìn thấy gian trong đặt một ban thờ với chiếc bài vị còn mới, lờ mờ trong bóng tối.
Masako vừa lau nước mắt, vừa nói, “Các anh biết đấy, rốt cuộc vẫn không thấy tung tích nhà tôi. Tháng trước, tôi đã thực sự nản lòng, bèn bí mật tổ chức tang lễ cho anh ấy.”
“Không có khả năng anh ấy vẫn còn sống hay sao?”
“Nếu còn sống thì anh ấy phải liên lạc với tôi chứ.”
“Nhưng…”
“Tôi mong các anh hiểu rằng, nhà tôi tuyệt đối không làm cái chuyện táng tận lương tâm như vậy. Bên ngoài có rất nhiều lời đồn đại nhưng tôi hoàn toàn không tin. Những ai hiểu rõ chồng tôi cũng đều không tin,” Masako nói rành mạch, rất tự tin.
Shimada chân thành gật đầu, “Nghe nói ba ngày trước khi Lam Ốc xảy ra hỏa hoạn, anh ấy có lên Giác Đảo. Chính xác là ngày nào vậy?”
“Sáng sớm ngày 17 tháng Chín, nhà tôi xuất phát từ đây.”
“Trong ba ngày từ 17 đến 20 là ngày xảy ra hỏa hoạn, anh ấy có liên lạc với chị không?”
“Chiều 17 có liên lạc một lần.”
“Gọi điện thoại à?”
“Vâng. Nói rằng anh ấy đã đến Giác Đảo an toàn.”
“Bấy giờ chị có cảm thấy điều gì bất thường không?”
“Không. Nhưng anh ấy có nói với tôi rằng bà chủ bị ốm.”
“Bà Kazue?”
“Đúng. Nhưng nhà tôi không nhìn thấy bà ấy. Chỉ nghe ông Nakamura Seiji nói rằng bà vợ ốm nằm trong nhà.”
“Thế à…” Shimada gãi gãi sống mũi. “Tôi xin mạo muội hỏi câu này: về một vài tin đồn quanh tình cảm giữa chồng chị và bà Kazue…”
“Hai chúng tôi đều rất kính trọng bà Kazue. Sắc mặt Masako nhợt nhạt. “Tôi vừa nói rồi, nhà tôi tuyệt đối không làm cái chuyện tàn ác như người ta đồn đại, có ham muốn xấu xa… gì đó. Thật quá đáng! Và…”
“Gì nữa?”
“Nói rằng nhà tôi nhòm ngó tài sản của ông Nakamura Seiji thì càng là chuyện khôi hài! Ông ấy chẳng còn gì.”
“Chẳng còn gì? Nghĩa là không còn của cải gì để có thể trộm cắp sao?”
“Tôi không nên nói mới phải.”
“Không, chị đừng ngại. Tôi hiểu tâm trạng của chị.”
Đôi mắt sâu thẳm của Shimada sáng lên. Anh lẩm bẩm “Nakamura Seiji không còn tài sản.” Rồi như nhớ ra điều gì, anh nói, “Nghe nói ông ấy và em trai không hòa thuận. Về điểm này, chị thấy sao?”
“Cũng hơi khó nói.” Masako do dự. “Ông Nakamura Seiji tính cách hơi kì quái…”
“Anh Ko có bao giờ đến Giác Đảo không?”
“Thời tôi còn làm ở Giác Đảo, ông ấy rất hay ra chơi. Nhưng về sau thì không đến nữa.”
“Thời chị còn làm việc… thì ra thế.”
Kawaminami Takaaki nãy giờ vẫn im lặng, đột ngột lên tiếng, “Chắc chị có biết chuyện về cô Nakamura Chiori? Tôi và cô ấy cùng học đại học… cho nên tôi nhận được bức thư vừa nãy…”
“Cô Nakamura Chiori?” Masako nhìn xuống chiếc chiếu cũ kĩ sẫm màu. “Đến giờ tôi vẫn nhớ như in khuôn mặt cô hồi nhỏ. Sau khi tôi rời Giác Đảo, nhà tôi thỉnh thoảng vẫn nhắc đến… Số phận thật thê thảm, tuổi thì còn trẻ như thế…”
“Chiori ở trên đảo đến khi nào vậy?” Shimada hỏi.
“Tôi nghĩ là đến tuổi đi nhà trẻ. Sau đó cô được đưa về nhà ông ngoại. Nhà tôi nói rất hiếm khi cô chủ trở lại đảo, mà thường là bà Kazue đến thành phố O thăm con gái. Bà ấy rất yêu quý Chiori.”
“Ông Nakamura Seiji thì sao?” Shimada rướn thẳng người, “Là cha, ông ấy…”
“Điều này…” Masako nhăn nhó. “Tôi nghĩ ông Seiji không thực sự mến trẻ nhỏ lắm.”
17Hai người trao đổi với Masako gần ba tiếng đồng hồ mới ra về. Họ rời nhà Yoshikawa ở Ajimu lúc hơn 5 giờ chiều, ăn cơm dọc đường rồi tiếp tục hành trình, đến Beppu thì cũng đã quá 9 giờ tối.
Lái xe đường trường suốt, Shimada Kiyoshi rất mệt mỏi, những lúc đi lướt qua các xe chạy ngược chiều, Kawaminami Takaaki nghe thấy tiếng anh chép miệng, vẻ bực dọc.
“Ta đến nhà anh Ko, được chứ?” Shimada chợt hỏi.
“Được,” Kawaminami đáp, nhưng thực lòng từ lúc rời Ajimu, cậu chẳng còn tâm trí nào nữa. Nguyên nhân chủ yếu là thiếu ngủ và mệt mỏi. Thêm vào đó, cậu cũng vô cùng thất vọng, chán chường.
Hăm hở đi từ xa đến nơi, rốt cuộc lại chẳng thu hoạch được gì. Cậu không trông chờ tìm được đáp án rõ ràng ngay, nhưng vẫn thầm hy vọng sẽ lượm lặt được vài tin tức có giá trị, thế mà…
Giả như…
Cậu ghét chính mình khi hy vọng thế này.
Mình sẽ được thỏa mãn nếu Yoshikawa Masako cũng nhận được một bức thư của Nakamura Seiji.
Cậu hiểu rõ tính cách thất thường của mình, như đứa trẻ chưa lớn khôn thường mong có đồ chơi mới, cậu cũng luôn theo đuổi những điều kích thích lạ thường. Nhưng hễ niềm hứng khởi ban đầu qua đi thì cậu lại nhanh chóng chán nản và từ bỏ…
Chẳng mấy chốc, xe đã chạy đến trước cửa nhà ông Nakamura Kojiro ở Kannawa.
Trời đã về khuya. Bầu trời phủ đầy những làn mây mỏng. Ánh trăng nhợt nhạt như thể sinh ra từ bóng tối.
Shimada ấn chuông cửa. Nghe thấy chuông reo phía trong nhưng không ai lên tiếng.
“Lạ nhỉ? Vẫn có đèn sáng…” Shimada húng hắng ho, ấn chuông và gõ cửa thêm vài lần.
“Đã ngủ rồi hay sao?”
Shimada định đi vòng ra mé sau xem sao nhưng nhìn thấy Kawaminami đứng tựa cổng, mắt cụp xuống rất mệt mỏi nên thay đổi ý định.
“Thôi, không vào nữa. Để lần sau vậy! Conan, xin lỗi nhé. Chúng ta đã đi một chuyến công toi, cậu cũng mệt rồi, chúng ta về thôi!”
❆❆❆
Xe ngược lại đường quốc lộ, phóng về hướng thành phố O. Shimada hạ kính xe, gió đêm lùa vào, đem theo mùi của biển cả.
“Conan, lạnh không?”
“Không.” Kawaminami vẫn chưa thoát khỏi cảm giác hẫng hụt và chán ngán bản thân mình.
“Xin lỗi nhé, để cậu mất cả ngày công cốc.”
“Không! Tôi phải xin lỗi anh mới đúng. Tôi… chẳng còn hơi sức nào nữa.”
“Đừng ngại. Cậu quá mệt rồi.” Shimada không thực sự chú tâm vào Kawaminami. Một tay cầm lái, một tay anh đưa lên day thái dương. “Không được như chúng ta mong đợi, nhưng tôi vẫn thấy chuyến đi này không hoàn toàn hoài phí.”
“Ý anh là gì?”
“Tất nhiên chúng ta đã hy vọng biết được thêm tin tức về Yoshikawa Seiichi. Nếu anh ta còn sống thì hẳn sẽ liên lạc với vợ. Nhưng có vẻ không phải vậy.”
“Nhưng Shimada à, anh không thấy lạ sao? Mới có sáu tháng trôi qua mà họ đã tổ chức lễ tang cho anh ta rồi.”
“Cậu phân tích cũng có lý. Nhưng tôi cho rằng Masako trông không có vẻ đang nói dối, chị ta là người chân thành, lương thiện. Tôi nghĩ vậy.”
“Ồ.”
“Tôi nhận xét con người khá chuẩn, có lẽ là do trực giác của nhà sư!” Shimada cười vang. “Dù sao thì, vẫn chưa đủ thông tin ta cần. Nhưng mà, Conan, cậu cho tôi xin điếu thuốc được chứ?”
“Thuốc lá?” Kawaminami không tin ở tai mình, vì cậu chưa từng nhìn thấy Shimada hút thuốc.
“Thuốc Seven Stars, được chứ?”
Kawaminami chìa bao thuốc, Shimada nhìn thẳng phía trước, khéo léo rút một điếu.
“Ngày trước tôi nghiện nặng, rồi bị bệnh phổi mấy năm, cho nên hút ít đi. Ngày chỉ một điếu. Cuộc sống của tôi hơi tùy tiện, nhưng điểm này thì rất nghiêm chỉnh.”
Anh châm điếu thuốc, khoan khoái nhả khói.
“Về thu hoạch của chúng ta hôm nay: thứ nhất là tài sản của ông Nakamura Seiji đã cạn. Nếu đúng thế thì giả thuyết Yoshikawa là hung thủ thực sự không hợp lý.”
“Nếu là vì có tình ý với bà Kazue thì sao?”
“Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy quan điểm này rất khiên cưỡng. Có lần nói chuyện với anh Ko, anh ấy khẳng định bà Kazue không phải hạng người buông thả, và cũng như Masako nói, Yoshikawa là người chính trực, không có chuyện nhòm ngó bà chủ.”
“Vậy anh cho rằng Yoshikawa không phải hung thủ à?”
“Tôi không thấy kết luận đó thuyết phục cho lắm.”
Shimada luyến tiếc dúi mẩu thuốc lá vào cái gạt tàn.
“Và từ cuộc nói chuyện hôm nay, tôi có cảm giác nguyên nhân hai anh em Nakamura khúc mắc, là vì bà Kazue.”
“Bà Kazue?”
“Giả sử bà ấy có tình ý với người khác, thì đối tượng không phải Yoshikawa, mà là người em chồng.”
“Chú Nakamura Kojiro?”
“Phải! Nếu nghĩ cho kĩ thì có khả năng này. Sau vụ thảm án xảy ra năm ngoái, anh Ko hết sức đau buồn, có đến nửa tháng trời không ra khỏi nhà. Giờ nhìn lại, tôi nghĩ nguyên nhân không phải vì ông Seiji mà vì cái chết của bà Kazue!”
“Thế thì, hung thủ sẽ là…”
“Tôi có ý này. Tôi sẽ nói với cậu sau. Nhưng trước hết chúng ta báo cho Morisu biết kết quả ngày hôm nay đã được chứ?”
“Ừ, phải đấy!”
Kawaminami nhìn đồng hồ trên xe: đã là 10 giờ 40 phút tối.
Trên quốc lộ dọc bờ biển đi về thành phố O, xe cộ dần thưa thớt. Phần thân đen sì của một chiếc xe tải chen giữa những ánh đèn pha màu đỏ. Song song với con đường, những toa tàu sáng ánh đèn vội vã lướt qua…
“Cậu ấy bảo gọi điện, nhưng đằng nào cũng đang ở trên đường nên chúng ta cứ tới thẳng chỗ đó đi.”
Lời đề nghị của Shimada khiến Kawaminami phấn chấn hơn một chút. Thấy thế, Shimada tủm tỉm cười.
“Morisu. Đúng vậy, cậu ấy cũng có một cái tên thật thú vị.”
18“Tôi cứ tưởng sau một ngày mệt nhọc cậu đã chán cái trò trinh thám này rồi chứ,” Morisu vừa pha trà túi lọc vừa nói đùa. “Thế mà cậu vẫn rất hăng hái, ngạc nhiên đấy, chắc là vì đi với anh Shimada cũng nên?”
“Sao biết hay vậy?” Kawaminami cười ngượng nghịu. “Mời ông thám tử nói đi, tôi xin lắng nghe!” Kawaminami vắn tắt kể lại tình hình và thông tin nắm được.
“Vậy đó là những điều cậu đã thu lượm được.”
Morisu pha cốc trà thứ hai, không cho đường mà cầm lên uống hết một hơi.
“Vậy… ngày mai, ông Watson dự định sẽ làm gì?”
“Ừ nhỉ, ngày mai…” Kawaminami nằm kềnh trên thảm và mệt mỏi ngồi dậy, ngả vào đầu gối. “Nói thật nhé, tôi đang cảm thấy hơi xuống tinh thần. Kì nghỉ xuân thì dài, khô khan chán chết, tối nào cũng đánh mạt chược để giết thời gian, rồi bỗng nhận được ‘bức thư của người chết’, tôi đương nhiên không thể nhắm mắt làm ngơ. Như mọi khi, tôi thấy đầy hào hứng, nhưng giờ thì…”
“Này, cậu đừng vô duyên thế, cứ thao thao bất tuyệt phân tích nỗi nhàm chán của mình mà quên mất anh Shimada.”
Nhưng Shimada chỉ mỉm cười, đưa tay sờ cái cằm gầy nhọn, “Mượn cớ này để giết thời gian cũng hay đấy chứ! Vẫn tốt hơn là để trí tưởng tượng tàn úa theo nhịp sống ào ào, ăn chơi trác táng. Tôi cũng như Conan. Ở tuổi tôi, nếu không nhàn rỗi thì đâu có thể cắm đầu vào những việc thế này? Tôi có thói quen mua dây buộc mình, rất thích khám phá truy tìm đến cùng. À, cậu Morisu…”
“Gì cơ?”
“Tôi rất muốn nghe ý kiến của ‘thám tử tại gia’?”
“Tôi biết thế nào anh cũng sẽ hỏi mà!” Morisu liếm đôi môi khô nẻ, nở nụ cười. “Hôm qua nói chuyện với hai người xong, tôi có ý nghĩ này, không phải lý luận cao siêu gì, chỉ đơn thuần là phỏng đoán cá nhân thôi nên đừng quá nghiêm trọng hóa vấn đề nhé.”
“Đúng như Conan nói, cậu quả là người thận trọng.”
“Vâng, thận trọng… Nhưng ý nghĩ này lại rất bạo dạn. Chưa biết chừng anh Shimada cũng có ý nghĩ như tôi.”
“Có thể lắm!”
“OK, là thế này…” Morisu hết nhìn Shimada rồi lại quay sang Kawaminami. “Tôi không hiểu tại sao cậu lại chưa nghĩ đến một chuyện: sự kiện Giác Đảo chẳng qua là ‘Birlstone Gambit’ mà Francis M. Nevins Jr.[*] tổng kết thế thôi.
Kawaminami ngạc nhiên kêu lên, “Có nghĩa là, ông Nakamura Seiji vẫn còn sống?”
“Không thể khẳng định chắc chắn, tôi chỉ nghĩ có khả năng này.” Morisu vừa pha cốc hồng trà thứ ba vừa chậm rãi giải thích. “Vợ chồng Kitamura bị rìu bổ vào đầu, sau đó đốt xác, dù khó mà nhận diện nhưng tôi không nghĩ đó là quỷ kế ‘xác không đầu’, bà Kazue thì bị mất cánh tay trái, ngoài ra không có gì đáng ngờ. Xác của ông Nakamura Seiji mới đáng để đi sâu nghiên cứu. Nếu tôi không nhầm, cái xác đó bị tưới dầu rồi đốt, tất cả đều biến dạng. Không chỉ khuôn mặt mà toàn bộ thân thể, các vết sẹo cũ do phẫu thuật, cũng biến mất. Tôi không hiểu cảnh sát căn cứ vào đâu mà kết luận là xác ông Nakamura Seiji, có khả năng đó là xác người khác. Đồng thời, người làm vườn Yoshikawa Seiichi lại mất tích một cách lạ lùng! Anh Shimada…”
“Vâng, thưa ngài thám tử?”
“Chắc anh đã nhận thấy sự tương đồng về lứa tuổi, chiều cao của Nakamura Seiji và Yoshikawa Seiichi?”
“Ha ha… Morisu có khác! Cậu đã nhìn ra then chốt của vấn đề!” Shimada vui vẻ nói. “Hai người ấy cùng tuổi, năm ngoái đều 46, vóc dáng tầm thước, cùng nhóm máu A. Kết quả xét nghiệm tử thi đương nhiên cũng là nhóm máu A.”
“Sao anh biết được các thông tin này?” Kawaminami ngạc nhiên hỏi, Shimada ngượng nghịu xoa xoa má.
“À, chắc tôi chưa nói với cậu: tôi có người quen làm ở sở cảnh sát. Cậu Morisu, nếu Nakamura Seiji và Yoshikawa Seiichi bị đánh tráo thì cậu định giải mã vụ án này như thế nào?”
Morisu đặt tay lên trán, chằm chằm nhìn khoảng không, “Bà Kazue bị giết đầu tiên, chết trong khoảng ngày 17 đến 18, Yoshikawa Seiichi lên đảo rồi gọi điện cho vợ là Masako vào chiều ngày 17, tôi cho rằng lúc đó bà chủ đã bị giết rồi. Yoshikawa Seiichi hỏi thăm tình hình bà thì ông Seiji nói dối rằng bà vẫn ốm nằm trong phòng, thực tế là ông ta đã cho vợ uống thuốc ngủ rồi thắt cổ chết. Lo bị bại lộ, Seiji quyết định giết người diệt khẩu. Cho vợ chồng Kitamura và người làm vườn Yoshikawa uống thuốc ngủ rồi trói họ lại, ngày 19 thì lấy rìu chém chết vợ chồng Kitamura, sau đó kéo Yoshikawa vẫn đang mê man sang phòng bà Kazue, cởi thừng ra, có lẽ còn thay quần áo của chính mình vào, tiếp theo là tưới dầu. Cuối cùng, ông ta phóng hỏa rồi trốn khỏi Giác Đảo. Hung thủ Nakamura Seiji đã hoàn thành việc đánh tráo người bị hại Yoshikawa, đây là thủ pháp gây án điển hình kiểu ‘xác chết không đầu’. Tuy nhiên vẫn còn một số điểm kì quái khó lường, trước mắt, tôi mới chỉ nghĩ được bốn điểm nghi vấn.”
“Bốn điểm nào?” Shimada giục giã.
“Một là về động cơ. Tại sao ông ta lại giết người vợ đã chung sống với mình hai mươi năm? Anh có thể đơn giản nói ông ta bị điên, nhưng người điên vẫn có những lý do của họ. Hai là, hôm qua tôi cũng nói rồi, cánh tay trái bị mất, tại sao ông ta lại chặt cánh tay bà Kazue? Và đã xử lý nó như thế nào? Ba là, khoảng trống giữa những án mạng. Ngày 17 giết vợ, ngày 20 giết người làm vườn, trong ba ngày đó ông ta đã làm những việc gì? Điểm cuối cùng, Nakamura Seiji đã sát hại bốn người, rồi trốn khỏi Giác Đảo ra sao, hiện đang ẩn náu nơi nào?”
“Về cơ bản, tôi đồng tình với cậu,” Shimada nói. “Và ít nhất, tôi có thể đưa ra một câu trả lời cho điểm đầu tiên.”
“Là động cơ giết hại người vợ?”
“Đúng! Nhưng như cậu nói đấy: chỉ là phỏng đoán cá nhân.”
“Ghen tuông chăng?”
Shimada mím môi, gật đầu.
“Dù chỉ là một thứ tình cảm rất phổ biến, nhưng lâu ngày tích tụ trong tâm trí của thiên tài Nakamura Seiji thì cũng có thể biến thành sự điên rồ đáng sợ.”
Kawaminami ngạc nhiên hỏi, “Ý anh là gì?”
“Cậu còn nhớ điều chị Yoshikawa Masako miêu tả về cô Nakamura Chiori chứ?”
“Đương nhiên còn nhớ.”
“Chị ấy nói Chiori hiếm khi trở về Giác Đảo, đúng chưa? Và còn nói bà Kazue rất cưng cô con gái. Nhưng khi chúng ta hỏi về Seiji…”
“Chị ấy nói ông Seiji không thật sự mến trẻ nhỏ lắm.”
“Tức là, ông không thương yêu con gái mình.”
“À, đám tang Chiori, người chủ trì không phải ông Nakamura Seiji.”
“Các anh hiểu ý tôi nói rồi chứ?”
Kawaminami hết nhìn Morisu rồi lại nhìn Shimada. Shimada khẽ gật đầu, Morisu thì cau mày nhìn sang chỗ khác. “Anh cho rằng Chiori không phải con gái ông ta à?”
“Đúng thế, Conan!”
“Thế thì cô ấy là con ai?”
“Nakamura Kojiro. Theo như Masako nhớ lại, khi chị ấy còn làm ở Lam Ốc, chưa lấy Yoshikawa, thì ông em rất hay lên đảo chơi, chứng tỏ quan hệ hai anh em khá tốt, thế rồi ông em bỗng dưng không đến Giác Đảo nữa, khi đó vừa khéo Chiori chào đời. Morisu nghĩ sao?”
“Khó mà phán đoán.” Morisu đưa tay về phía hộp thuốc lá đặt trên bàn.
“Và đó là lý do khiến chúng ta rẽ vào nhà chú Nakamura Kojiro lúc trở về, phải không?”
“Đúng vậy! Tôi định thăm dò thêm xem sao.”
“Anh Shimada!” Morisu ngắt lời, vẻ khó chịu. “Tôi cho rằng anh không nên làm thế.”
“Tại sao?” Shimada ngạc nhiên không hiểu.
“Bỏ quá cho tôi nhé: dù anh và ông ấy là bạn thân, thì cũng không nên dò la đời tư của người ta.” Morisu trấn tĩnh, chăm chú nhìn Shimada. “Ba chúng ta ngồi đây có thể nói thoải mái đủ thứ, không sao cả. Nhưng dựa vào suy đoán của mình mà đi nghe ngóng những bí mật đời tư, đặc biệt khi họ không muốn nói ra, thì thực sự không nên.”
“Nhưng, Morisu, chính cậu đưa ra đề nghị gặp vợ của Yoshikawa Seiichi mà!” Kawaminami lên tiếng phản bác.
Morisu thở dài, “Tôi rất tiếc đã lỡ lời. Tôi cứ hay bị vướng víu giữa tính hiếu kì và lương tâm, hôm qua tôi bỗng hứng lên… Tốt nhất là không nên tò mò về đời tư của người khác. Hôm nay đi vẽ ở núi, đứng trước tượng Phật, tôi đã tự trách mình rất nhiều.”
Rồi Morisu nhìn sang giá vẽ. Bức tranh đã được phết thêm những mảng màu khá đậm bằng dao palette.
“Tôi trót lảm nhảm rồi, anh Shimada bỏ quá cho. Tôi muốn rút lui khỏi câu chuyện này. Tôi đã nói ra những suy luận của mình, đã hoàn thành nhiệm vụ của một thám tử tại gia rồi.”
Shimada không thay đổi sắc mặt, “Vậy… kết luận của cậu thì sao? Ông Nakamura Seiji vẫn còn sống, phải không?”
“Nói là ‘kết luận’ e không thỏa đáng. Chẳng qua tôi chỉ nêu ra một khả năng chưa ai đề cập đến. Còn nếu hỏi thêm: tôi có thực sự nghĩ ông Yoshikawa Seiichi vẫn có mặt trên đời không, thì tôi xin trả lời: không!”
“Các bức thư thì sao? Cậu sẽ giải thích thế nào?”
“Chắc chỉ là trò đùa của một trong những người đi chơi Giác Đảo. Uống trà không?”
“Thôi!”
Morisu lại pha cho mình cốc hồng trà thứ tư.
“Cho dù còn sống, ông ta cũng chẳng thương yêu thậm chí ghét bỏ Chiori cơ mà, liệu ông ta có viết những lá thư buộc tội kia không?”
“Hừm…”
“Ngoài ra, tôi cho rằng, trong lòng cứ dồn nén mãi một thứ tình cảm cực đoan, như giết ai đó, là điều rất khó khăn. Giả sử Nakamura Seiji là hung thủ vụ Giác Đảo, ông ta không chỉ nhắm vào bà vợ mà còn có ý đồ với ông em và những kẻ phải chịu trách nhiệm cho cái chết của Chiori nữa, vậy sao ông ta không hành động ngay sau khi giết bà Kazue? Tôi không nghĩ định trả thù của một người có thể bùng lên sau những sáu tháng ẩn náu và rồi bắt đầu với việc gửi mấy lá thư đe dọa.”
“…”
“Còn nước nóng nữa không, Morisu?” Kawaminami hỏi lảng để phân tán Morisu. Cậu không muốn Shimada tiếp tục rơi vào tình thế im lặng chẳng biết đối đáp ra sao.
“Hết rồi. Tôi sẽ đun thêm.”
“Không cần nữa đâu. Hết rồi thì thôi.”
Kawaminami nằm ngửa trên đi văng, hai tay khoanh trước ngực.
“Anh Shimada và tôi đều nhàn rỗi chẳng bận bịu gì. Cậu có nguyên tắc của mình. Còn hai chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục.”
“Xem nào, tôi đâu có yêu cầu hai người dừng tay?” Giọng Morisu dịu lại. “Nhưng, tôi vẫn cho rằng đừng nên đào khoét các vết thương lòng mà người khác không muốn đụng đến.”
“Tôi hiểu.” Kawaminami ngáp dài, lẩm bẩm. “Chẳng rõ mấy người trên Giác Đảo đang làm gì nhỉ?”
❆❆❆
Ba người này đương nhiên không thể biết.
Trên hòn đảo nhỏ cách đất liền không xa, cuộc diễu hành chết chóc đang chuẩn bị bắt đầu.
[*] - Loại kimono mặc trong những dịp bình thường, được trang trí bằng những họa tiết nhỏ, nhẹ nhàng.
[*] - ‘Birlstone Gambit’ là thuật ngữ Francis M. Nevins, người viết về tiểu sử của Ellery Queen sử dụng để mô tả phương pháp ‘thoát tội’ trong tiểu thuyết The Valley of Fear (Thung lũng khủng khiếp) (1914).