← Quay lại trang sách

Chương 6 ngày thứ ba -ĐẤT LIỀN-24

Hoàng hôn buông xuống.

Bóng tối dần dần bao trùm mặt biển. Kawaminami đứng trên đê, chăm chú nhìn ra hòn đảo xa mờ như đang rập rờn trên mặt nước. Shimada Kiyoshi cúi xuống vui đùa cùng mấy đứa trẻ đang câu cá.

Cuối cùng, họ đã đến quận S.

Liệu ông Nakamura Seiji có còn sống? Họ tới đây, hy vọng tìm được chút manh mối để trả lời cho câu hỏi tối qua. Và tiện thể, cả hai cũng muốn thử ngắm nhìn Giác Đảo.

Sau nửa ngày trò chuyện với người dân địa phương và phường chài lưới, họ chỉ thu lượm được một mớ chuyện ma quỷ na ná như nhau. Chẳng có gì giúp cuộc điều tra tiến triển, hai người quyết định xuống bến cảng nghỉ ngơi chốc lát.

Kawaminami ngậm điếu thuốc, ngồi duỗi chân trên đê. Tiếng sóng biển ồn ào dội lại. Dưới kia, Shimada đóng bộ quần jean và áo khoác xanh lá đang khua chân múa tay, khoái chí cầm cần câu mượn được từ bọn trẻ, thật chẳng giống một người đàn ông gần bốn mươi tuổi đầu.

“Đúng là một quái nhân.” Kawaminami thầm nghĩ. Rồi nhớ lại tối qua Shimada và Morisu bỗng dưng khó chịu với nhau, cậu thở dài ngao ngán.

Tính cách hai người hoàn toàn đối lập. Nếu hình dung Shimada là ‘dương’ thì Morisu là ‘âm’. Dưới góc nhìn đầy nội tâm và đứng đắn của Morisu, một kẻ khi đi theo tiếng gọi của bản năng và cảm hứng như Shimada chẳng khác nào gã phổi bò lắm chuyện! Shimada lớn tuổi hơn hẳn Morisu và Kawaminami. Hẳn điều đó càng khiến Morisu phát cáu. Còn Shimada thì thất vọng trước lối cư xử quá chuẩn mực của Morisu nên mất hết cả thú vui đùa.

“Anh Shimada, chúng ta đi thôi!” Kawaminami gọi. “Phải mất một giờ nữa mới về đến nhà!”

“Được!”

Shimada trả cần câu cho bọn trẻ, vẫy tay chào, rồi chạy ào lên đê.

“Anh rất thích trẻ con thì phải?”

“À. Ừ,” Shimada đáp chẳng hề ngần ngại. “Cậu không nghĩ tuổi trẻ thật tuyệt vời sao?”

Cả hai sánh vai bước trên con đường nhỏ bên triền đê. “Rốt cuộc chẳng thu hoạch được gì.”

“Thế ư?” Shimada cười toe toét. “Cũng lượm được vài câu chuyện ma quỷ mà, phải không?”

“Mấy chuyện đó ở đâu chẳng thấy. Cứ có người chết một cách lạ thường là lại nảy ra mấy lời đồn thổi nhảm nhí.”

“Tôi không cho là vậy. Rất có thể sự thật ẩn giấu đâu đó dưới lớp màn kì quặc này.”

Bên đường có một thanh niên khỏe mạnh, da ngăm ngăm có lẽ chưa đến hai mươi tuổi, đang miệt mài ngồi sửa lưới. Trông cậu ta thật hồn nhiên, hăng hái làm việc.

“Conan, tôi chỉ có thể hy vọng các bạn của cậu, các bạn cũ ngày trước, không bị hồn ma trên Giác Đảo làm phiền.”

“Ý anh là gì?”

“Tôi muốn nói là, hồn ma trên Giác Đảo chẳng phải ai khác, chính là ông Nakamura Seiji quá cố. Nhưng ông ấy vẫn còn sống, và ở trên đó. Các bạn cũ của cậu lại đùng đùng kéo lên đảo chơi!”

“Nhưng…”

“Xin hỏi…” Một giọng người lạ vang lên từ phía sau, cắt ngang cuộc trò chuyện. Họ ngạc nhiên ngoảnh lại. Thì ra là cậu thanh niên đang ngồi vá lưới.

“Hai anh quen những sinh viên lên đảo à?” Cậu ta lớn tiếng hỏi, tay vẫn cầm tấm lưới đánh cá.

“Đúng vậy!” Shimada ngay lập tức trả lời và chạy trở lại chỗ cậu ta. “Em biết họ à?”

“Em và bố em chở các anh chị ấy lên đảo. Thứ Ba tuần sau lại đến đón họ trở về.”

“Thú vị đấy!” Giọng Shimada phấn chấn hẳn lên, anh ngồi xuống bên cạnh cậu ta. “Này, em có cảm thấy họ có điều gì bất thường không?”

“Không hẳn. Họ rất hào hứng, ngồi trên thuyền nói cười vui vẻ. Nhưng em không thể hiểu nổi, lên đảo ấy thì vui cái nỗi gì?”

Tuy nói năng hơi vụng về nhưng ánh mắt cậu hết sức thân thiện. Cậu vò mái tóc ngắn dính bết trên đầu, mỉm cười để lộ hàm răng trắng sáng.

“Các anh đi điều tra về chuyện hồn ma à?”

“Ừ… kiểu kiểu vậy! Em đã bao giờ nhìn thấy hồn ma trên đảo ấy chưa?”

“Chưa! Đó chẳng qua là đồn đại vớ vẩn, em không bao giờ tin mấy chuyện quái vật này nọ.”

“Quái vật và hồn ma là hai thể khác nhau.”

“Vậy ạ?”

“Em có biết đó là hồn ma của ai không?”

“Chắc là ông Nakamura Seiji. Cũng có người nói đó là vợ ông ấy.”

“Em có khi nào nghĩ rằng ông ta vẫn còn sống trên đảo ấy không?”

Chàng trai trẻ tròn mắt ngạc nhiên.

“Còn sống ư? Đã chết rồi cơ mà? Cho nên mới biến thành hồn ma.”

“Có lẽ ông ta chưa chết,” Shimada nghiêm trang nói. “Ví dụ, có người nhìn thấy ánh đèn trong Thập Giác Quán. Có thể là do ông Nakamura Seiji thắp lên. Có người còn nhìn thấy ông ta, có lẽ không phải hồn ma mà là người thật. Như vậy thực tế hơn phải không? Một chiếc xuồng máy đến gần đảo đã bị đánh chìm, phải chăng ông Nakamura Seiji sợ bị lộ mặt, nên phải giết các ngư dân để diệt khẩu?”

“Anh thật là hài hước.” Cậu tặc lưỡi thích thú. “Nhưng mấy chuyện về xuồng máy không đúng đâu. Chính mắt em nhìn thấy xuồng lật mà.”

“Sao cơ?”

“Hôm ấy sóng rất cao. Em đã nhìn thấy và cảnh báo họ, rằng quanh đảo chẳng có gì hết ngoài vài con cá nhỏ. Nhưng chẳng ai nghe. Vừa mới ra khỏi cảng, thậm chí còn chưa đến gần Giác Đảo thì đã bị sóng đánh lật thuyền. Mấy người già bảo rằng là do hồn ma tác oai tác quái, nhưng đó chỉ là tai nạn mà thôi. Còn chuyện ma giết ngư dân ấy, thì thực ra không ai chết cả, họ đều được cứu lên ngay.”

Kawaminami nãy giờ vẫn đứng yên nghe họ nói chuyện, bỗng bật cười. Shimada bĩu môi. “Thôi được, trở lại chuyện cái thuyền sau. Nhưng đến giờ, tôi vẫn nghĩ ông Nakamura Seiji có thể vẫn còn sống.”

“Còn sống và ở trên Giác Đảo sao? Vậy ông ta ăn gì?”

“Ông ta có thể giấu xuồng máy đâu đó, thỉnh thoảng ra ngoài và dự trữ thức ăn.”

“À…” Cậu trai trẻ lưỡng lự.

“Em cho rằng không thể à?”

“Kể ra thì… buổi tối lên bờ từ phía sau mũi J, không phải là không thể. Chẳng có ai đến đó. Nhưng nếu ông ta cứ đậu thuyền ở đây thì hẳn ai đó sẽ phát hiện ra chứ?”

“Ông ta giấu đi. Dù sao thì, nếu không có bão lớn, một chiếc xuồng máy đủ để vượt biển sang đảo chứ?”

“À vâng. Thời tiết như bây giờ, thậm chí là thuyền gắn máy bên ngoài cũng dùng tốt.”

“Tôi hiểu rồi. Ha ha!” Shimada đắc ý đứng lên. “Rất cảm ơn em đã cho tôi biết nhiều thông tin giá trị.”

“Thế à? Anh thật vui tính.”

Shimada vẫy tay chào cậu trai trẻ, hăm hở đi về chỗ đỗ xe. Kawaminami phải rảo bước mới theo kịp.

“Conan thấy sao?” Shimada cười. “Bội thu phải không?”

Kawaminami không chắc phần nào trong câu chuyện vừa rồi có thể gọi là ‘bội thu’. Nhưng rõ ràng Shimada không nói về khả năng Seiji còn sống.

“Vâng,” cậu miễn cưỡng đáp.

Nhưng dù anh ấy đang nghĩ gì… bảy người họ đang ở trên hòn đảo tai ương. Liệu điều tồi tệ nhất nào có thể xảy ra?

Kawaminami thầm nghĩ, ngắm nhìn ánh tà dương le lói phía chân trời.

Đằng xa, Giác Đảo đen mờ đang chìm dần vào bóng tối.