Chương 7 ngày thứ tư -ĐẢO-25
Có tiếng nói vọng đến.
Không ồn ào, không ở gần đây. Giọng nói và ngữ điệu quen thuộc. Tiếng sóng vỗ rì rào nghe như nhạc nền. Sóng ư? À, phải rồi, là tiếng sóng…
Cậu chậm rãi kéo mình ra khỏi giấc ngủ. Và rồi…
Cậu mở mắt, choàng dậy trên chiếc giường ẩm mốc. Cậu mò mẫm tìm kính rồi lại nằm xuống, ngửa mặt nhìn lên. Trần nhà trắng tinh. Cậu thở dài mệt mỏi.
Mình đang ở Thập Giác Quán.
Hai bên thái dương giật mạnh, vô số hình ảnh cậu không muốn nhớ đến lại đua nhau trỗi dậy.
Cậu từ từ lắc đầu, ngồi dậy và xuống giường, lóng ngóng thay quần áo. Rồi cậu bước đến cửa sổ, gỡ chiếc thắt lưng thít hai cánh, mở nốt cửa kính và cửa chớp.
Bên ngoài là bãi cỏ dại um tùm và những cây thông nghiêng ngả. Bầu trời xám xịt như màu mực loãng.
Cậu nặng nhọc giơ hai cánh tay lên, hít một hơi thật sâu, tận hưởng chút không khí trong lành. Rồi cậu đóng cửa sổ, chốt một lần nữa và lấy dây lưng thít cửa lại. Sau đó bước ra khỏi phòng.
❆❆❆
Ellery và Van đang nói chuyện ở đại sảnh. Agatha và Poe cũng đã dậy, đang lúi húi trong bếp.
“Chào buổi sáng, Leroux! Mừng vì thấy cậu bình yên!” Ellery nghiêm túc nói, rồi trỏ tay về phía góc nhỏ sau lưng Leroux.
“Gì thế?”
Leroux ngoảnh lại, chỉnh kính, chăm chú nhìn và bất ngờ nhận ra:
Nạn nhân thứ hai
Đó là cửa phòng Carr. Cũng như với Orczy, tấm biển được treo ngang tầm mắt, đè lên mảnh giấy đề tên cậu.
“Tên hung thủ này làm việc rất bài bản, thực sự đáng nể.”
Leroux lùi lại, quay nhìn Ellery đang ngồi trên một chiếc ghế, hai chân bắt tréo.
“Anh đã để các miếng nhựa còn lại vào ngăn kéo tủ bếp rồi phải không?”
“Ừ. Chắc giải quyết luôn cho xong.”
Ellery lấy mấy miếng nhựa rồi đặt lên bàn và đẩy đến trước mặt Leroux. Leroux đếm, vẫn còn sáu miếng.
“Thế này…”
“Cậu thấy đấy, miếng nhựa ‘Nạn nhân thứ hai’ vẫn còn đây. Hung thủ thật chu đáo, hắn biết chúng ta sẽ để ý đến mấy miếng nhựa khi chuyện xảy ra nên đã chuẩn bị thêm một bộ. Còn điều này nữa, nhưng ta nên giữ kín với Agatha…” Ellery nói nhỏ và ra hiệu cho Leroux.
“Giữ kín, tại sao?”
“Nếu không khéo, Agatha có thể sẽ trở nên vô cùng kích động. Sự việc xảy ra khi cô ấy chưa dậy. Van, Poe và tôi đã bàn bạc nhất trí là không cho Agatha biết chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Cậu đoán xem?”
“Tôi chịu thôi.”
“Poe phát hiện ra trước tiên. Lúc gần trưa, khi ngủ dậy, anh ấy vào nhà tắm rửa mặt thì chợt nhìn thấy trong bồn tắm…”
“Có thứ gì?”
“Một cánh tay máu me đầm đìa.”
“Gì cơ?!”Leroux đưa tay bịt miệng. “Của Orczy?”
“Không. Không phải của Orczy.”
“Thế là của ai?”
“Của Carr. Cánh tay trái của Carr bị cắt lìa rồi ném vào bồn tắm.”
“Không thể nào.”
“Chắc hung thủ đợi chúng ta ngủ say rồi hành động lúc sáng nay. Phòng của Carr không khóa, rất dễ dàng lẻn vào mà cắt cánh tay. Chỉ cần đủ thời gian, ngay Agatha cũng có thể làm được.”
“Cánh tay hiện đang ở đâu?”
“Đem trở lại giường của Carr rồi. Chưa rõ bao giờ cảnh sát đến, chúng ta cũng không thể cứ vứt ở đó.”
“Nhưng, tại sao…” Leroux bóp trán. “Tại sao hung thủ lại làm thế?”
“Ừ, tại sao nhỉ?”
“Vẫn là lối mô phỏng phải không? Nhưng dù vậy…”
Agatha và Poe từ trong bếp đi ra, chuẩn bị bàn ăn. Có mì Ý, bánh mỳ bơ, xa lát khoai tây và xúp.
Leroux ngồi xuống và nhìn đồng hồ đeo tay. Đã gần 3 giờ chiều.
Cả ngày hôm qua chỉ ăn một bữa, giờ cậu đã đói meo, nhưng lại chẳng muốn đụng đũa.
“Leroux! Poe đã giám sát cả quá trình tôi nấu nướng, cậu có thể yên tâm mà ăn đi! Bát đĩa thìa đều đã rửa lại một lượt rồi. Hay cậu nghĩ Poe và tôi là đồng phạm chứ?” Agatha mỉa mai.
26Ăn xong bữa trưa muộn màng, cả năm người cùng đi ra phế tích Lam Ốc.
Mảnh đất mỗi chiều trăm mét, chỉ toàn đất bụi và gạch ngói chất chồng, bốn bề là rừng thông xanh sẫm, trong đó có vô số cây đã héo khô đen xỉn. Dưới bầu trời đầy mây là mặt biển âm u…
Tất cả đều nặng nề, tối sầm, khiến người ta chỉ muốn phủ lên trên một lớp sơn trắng, để làm mới lại.
Nếu ở phía Tây khu vực đổ nát này, đứng trên vách đá không cao lắm, có thể nhìn thấy mũi J ở bờ bên kia. Rừng thông bao quanh chừa ra một lối mòn dẫn xuống bãi đá.
Họ đứng trên đỉnh vách đá, căng mắt tìm bóng dáng thuyền bè quanh đây. Riêng Ellery vẫn lúi húi lùng sục thứ gì đó trên bãi đổ nát. Cậu bỗng đá phải hòn gạch vỡ và ngồi thụp xuống.
“Ellery, cậu đang làm gì thế?” Van lớn tiếng gọi.
“Tìm kiếm.” Ellery ngẩng lên mỉm cười.
“Tìm cái gì?”
“Hôm qua tôi nói rồi mà: hầm ngầm. Có thể ở đây có một cái.”
Bốn người đang đứng trên cao đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng chậm rãi đi xuống, vây quanh Ellery đang ngồi giữa đống gạch ngói.
“Ơ này…”
Ellery lẩm bẩm, đặt tay lên một tấm gỗ vỡ, đen thui, chừng một mét vuông.
“Hình như nó đã bị ai đó dịch chuyển.”
Chắc đây vốn là một bức vách ngăn, đã bị cháy, xung quanh là mấy viên gạch men màu xanh. Ellery nhấc mảnh ván lên không mấy khó khăn.
“Thấy rồi!” Cậu hào hứng reo lên.
Trước mắt là một cái hốc vuông vức, tối tăm. Những bậc đá đi xuống bên dưới. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là cửa vào hầm ngầm của Lam Ốc.
Ellery lật mảnh ván sang một bên, nhanh nhẹn lục túi áo lấy chiếc đèn pin rồi lập tức bước xuống.
“Cẩn thận! Coi chừng bị sập,” Poe lo lắng nói.
“Hiểu rồi, không s…”
Chưa nói hết câu thì “rầm…” Ellery lập tức ngã nhào xuống dưới, kinh hãi kêu thét lên. Cậu biến mất trong cái hốc tối đen.
“Ellery!”
“Ellery?”
“Cậu có sao không, Ellery?”
Cả bốn người kêu lên. Van lăm le định nhảy xuống theo. “Khoan đã, Van! Hấp tấp xuống đó thì quá nguy hiểm.” Poe hét lên ngăn lại.
“Nhưng, anh…”
“Tôi đi trước!”
Poe ném bỏ điếu thuốc lá đang cầm, lần túi áo lấy ra cây penlight[*], rồi thận trọng đặt chân xuống bậc thang.
“Ellery?”
Không trả lời.
Poe kêu lên, nhưng không một lời đáp. Cậu bèn lom khom bước xuống thêm hai bậc, rồi đột nhiên dừng lại.
“Ở đây có…” Poe tức giận rít lên. “Một sợi dây cực mảnh, xem chừng Ellery đã vấp phải nó.”
Nếu không quan sát kĩ thì không thể phát hiện ra một sợi dây cước chăng ngang hai bên vách cầu thang, độ cao gần đến đầu gối người trưởng thành.
Poe thận trọng bước qua sợi dây rồi tiếp tục bước xuống. Trong khoảng tối đen phía trước, cậu thấy một vầng sáng. Đó là ánh đèn pin của Ellery.
“Van, Leroux, mau xuống đây! Đi cẩn thận kẻo vấp ngã! Ellery…”
Ellery nằm gục dưới chân cầu thang. Poe nhặt đèn pin lên, soi đường cho Van và Leroux đi xuống.
“Ellery, cậu có sao không?”
“Tôi ổn,” Ellery đáp, chân vẫn duỗi dưới nền bê tông. Nhưng rồi cậu rên rỉ và chộp lấy mắt cá chân. “Có lẽ bị bong gân rồi.”
“Đầu có bị thương không?”
“Không rõ nữa.”
Van và Leroux cũng đã tới.
“Nào, giúp tôi một tay!” Poe đỡ lấy cánh tay Ellery.
“Khoan đã, Poe.” Ellery bực bội cố đứng dậy. “Tôi không sao. Hãy kiểm tra thử tầng hầm trước đã.”
Leroux lấy đèn pin từ Poe và soi khắp căn phòng một lượt.
Căn hầm này rộng tầm mười chiếu tatami, bốn bức tường và trần đều bằng bê tông. Phía trên có vài đường ống, dưới sàn có một máy phát điện, ngoài ra không có gì đáng chú ý. Một số mảnh ván, chai lọ, đồ hộp, thùng nước, giẻ lau… nằm rải rác đó đây.
“Ellery, anh cũng thấy đấy, trong này chẳng có gì bất thường cả.”
“Hoàn toàn không có gì sao?” Ellery lẩm bẩm.
Van và Leroux đỡ Ellery. Dõi theo ánh đèn pin, cậu nhìn khắp căn phòng.
“Không thể không có gì, Leroux, kiểm tra nền nhà xem sao.”
Leroux làm theo, cậu lia đèn pin xuống nền một lần nữa.
“A, nhìn kìa…”
Cả bốn người đứng gần chân cầu thang, họ nhìn thấy một khoảng hình bán nguyệt bán kính chừng hai mét, không có vật gì bên trên, và kì lạ ở chỗ, cả gian hầm đều rất bụi bặm nhưng riêng vành bán nguyệt này lại khá sạch sẽ.
“Các cậu có thấy rất không bình thường không? Xem ra, có người đã quét dọn chỗ này.” Nụ cười nở trên khuôn mặt tái nhợt của Ellery, chẳng hợp chút nào với hoàn cảnh.
“Có người ở đây.”
27“Không có gì đáng ngại, đầu không bị thương,” Poe nói rồi kiểm tra chân Ellery. “Chỉ là mấy vết xây xước nhẹ. Bôi ít thuốc, qua đêm là khỏi. Số cậu vẫn còn may chán, nếu không sẽ mất mạng như chơi.”
“Lúc ngã tôi ôm ngay lấy đầu.” Ellery mím môi. “Thật là bẽ mặt! Tôi đã hấp tấp chủ quan, quá dễ dàng mắc bẫy hắn.”
Cả năm người trở về Thập Giác Quán.
Ellery ngồi tựa vào tường, duỗi hai chân để Poe kiểm tra lại. Ba người kia thì chẳng thiết ngồi, lo lắng đứng nhìn.
“Chúng ta phải chốt chặt cửa chính từ bên trong, nhất là sau khi trời tắt nắng thì tuyệt đối không ra ngoài. Có kẻ đang rình rập hãm hại chúng ta.”
“Nhưng, Ellery, tôi vẫn không thể tin nổi!” Agatha băn khoăn. Trên đường quay về từ Lam Ốc, cô đã được nghe kể lại giả thuyết của Ellery về việc ông Seiji còn sống, “Ông ta vẫn còn sống à? Có thể như thế không?”
“Tầng hầm đó đủ để chứng minh, tôi nghĩ vậy. Chí ít khẳng định được có người ẩn náu dưới đó. Hắn ta cũng đoán biết sẽ có ngày chúng ta phát hiện ra nên bố trí sợi dây cước ngáng chân. Thiếu chút nữa, tôi đã biến thành ‘nạn nhân thứ ba’!”
“OK, đã xong, Ellery.” Poe băng bó chân cho Ellery xong, khẽ gõ vào mắt cá. “Tối nay đi lại ít thôi.”
“Cảm ơn bác sĩ… Anh đi đâu thế?”
“Tôi muốn kiểm tra một thứ.”
Poe rảo bước đi qua cửa chính ra sảnh ngoài, chưa đầy một phút sau, cậu đã quay vào.
“Đúng như tôi nghĩ. Xin lỗi cậu…” Poe gằn giọng.
“Gì thế?”
“Sợi dây cước lúc nãy, là do tôi đem đến.”
“Đem đến, nghĩa là sao?”
“Dây câu cá. Khi đến đây, tôi đã đặt cần ở sảnh trước. Sợi cước to nhất không thấy đâu nữa!”
“Thì ra là vậy.” Ellery duỗi chân trái xuống sàn, hai tay ôm đầu gối. “Cửa chính không khóa, Seiji hay bất cứ ai đều có thể tùy ý ra vào và dễ dàng lấy mất dây câu.”
“Nhưng, Ellery…” Poe ngồi xuống ghế và châm một điếu thuốc. “Tôi nghĩ cậu không nên khẳng định ông Seiji vẫn còn sống và chính là hung thủ.”
“Anh không tán thành à?”
“Tôi không phủ nhận khả năng đó nhưng trong tình thế này ta chưa thể chắc chắn điều gì.”
“Hừm.” Ellery vẫn ngồi tựa vào tường, ngẩng lên nhìn khuôn mặt râu ria của Poe. “Có vẻ như bác sĩ Poe muốn hung thủ nằm trong nội bộ chúng ta.”
“Tôi không mong như thế, tôi chỉ nghi ngờ thôi. Ellery, tôi đề nghị chúng ta cùng kiểm tra phòng của từng người.”
“Kiểm tra các vật dụng tùy thân à?”
“Đúng! Bên người hung thủ phải có một số miếng nhựa dự báo giết người, tay trái của Orczy, dao kéo, và rất có thể vẫn còn sót thuốc độc nữa.”
“Đề nghị rất có lý, nhưng Poe, giả sử anh là hung thủ, liệu anh có cất các vật phẩm đáng ngờ trong phòng anh không? Còn vô khối chỗ kín đáo an toàn khác mà.”
“Chỉ để chắc chắn thôi.”
“Poe!” Van lên tiếng. “Tôi cho rằng cách làm này lại càng nguy hiểm.”
“Càng nguy hiểm?”
“Nếu hung thủ là một trong số chúng ta, thì hắn có chịu hợp tác để cùng kiểm tra các phòng không? Làm thế còn tạo cho hắn cơ hội để vào phòng của người khác.”
“Van nói đúng,” Agatha kiên quyết nói. “Tôi không muốn bất cứ ai vào phòng tôi. Nhỡ đâu hung thủ thừa cơ cài các miếng nhựa hoặc thứ gì đó hay giăng bẫy nữa.”
“Leroux, cậu nghĩ sao?” Poe nghiêm nghị hỏi.
“Tôi không thể chịu đựng cái nơi quỷ quái này thêm được nữa.” Leroux nhìn xuống sàn, khẽ lắc đầu. “Mấy hôm trước, ai đó nói là nhìn lên tường thì hoa mắt chóng mặt. Không chỉ thế đâu, giờ đầu óc tôi cũng không còn tỉnh táo…”
28“Tìm muối à? Ban nãy cậu để ở kia kìa!” Van ngập ngừng nói khi thấy Agatha bối rối nhìn quanh lúc đang nếm xúp.
“Quan sát kĩ đấy. Hoàn thành tốt nhiệm vụ của người canh giữ.” Cô ngoảnh sang, tròn mắt ngạc nhiên, giọng mỉa mai nhưng chẳng còn chút sức lực nào. Hai quầng thâm hiện rõ dưới mắt.
Cả hai đang ở trong bếp của Thập Giác Quán.
Agatha đem ngọn đèn dầu ngoài đại sảnh vào và chuẩn bị nấu bữa tối, còn Van đứng bên theo dõi từng động tác của cô. Ba người còn lại ngồi phía ngoài, thi thoảng nhìn vào bếp qua cánh cửa mở rộng.
Agatha luôn tay bận rộn, cố gắng xua mọi chuyện ra khỏi đầu. Nhưng các động tác cứ lộn xộn lúng túng, phải tìm hết thứ này đến thứ khác.
“Đường ở đây này, Agatha.”
Van nhắc lần nữa. Agatha rùng mình, trừng mắt nhìn cậu.
“Đủ rồi đấy!” Cô vuốt mái tóc đã được quấn khăn cho gọn, giọng gay gắt. “Đã không yên tâm với các món tôi nấu, sao các người không đi mà ăn đồ hộp?!”
“Agatha, tôi không có ý đó.”
“Quá đủ rồi!”
Agatha ném chiếc đĩa nhỏ về phía Van, đĩa xẹt qua tay cậu văng vào tủ lạnh, vỡ choang. Ba người kia nghe thấy tiếng động vội chạy vào.
“Tôi biết tôi không phải hung thủ!” Agatha siết hai tay, hét lạc cả giọng, toàn thân cô run bần bật. “Hung thủ là một trong số các người! Lại còn giả vờ giám sát tôi à? Tôi tuyệt đối không phải hung thủ!”
“Agatha!” Ellery và Poe cùng gọi to.
“Cái gì? Dù các người đã giám sát tôi thì giả sử ai đó ăn xong trúng độc chết, các người vẫn cứ nghĩ tôi đã giở thủ đoạn, rồi sẽ xúm lại kết luận tôi là hung thủ!”
“Bình tĩnh lại đi, Agatha!” Poe lạnh lùng nói, bước một bước về phía cô. “Không ai muốn làm thế này cả. Hãy bình tĩnh một chút!”
“Đừng lại gần tôi.” Agatha sợ hãi lùi lại. “Tránh xa ra. Tôi hiểu rồi, các người cùng một giuộc, bốn người thông đồng với nhau giết Orczy và Carr, tiếp theo sẽ đến lượt tôi chứ gì?”
“Agatha, bình tĩnh đi!”
“Các người quá mong tôi là hung thủ, thế thì tôi sẽ làm hung thủ cho các người xem! Đúng thế, tôi là kẻ sát nhân thì sẽ không trở thành người bị hại nữa! Orczy đáng thương, Carr tội nghiệp! Đúng, tôi là hung thủ, tôi đã giết hai mạng, bây giờ tôi sẽ giết nốt các người!”
Agatha đã hoàn toàn mất trí, hai tay hai chân khua loạn xạ. Bốn người kia phải vất vả lắm mới ghì lại được, lôi ra đại sảnh rồi ấn cô ngồi lên ghế.
“Tôi không chịu nổi nữa, không chịu nổi nữa…” Agatha bất lực, hai vai rũ xuống, thẫn thờ nhìn vào khoảng không. Rồi cô gục xuống bàn, toàn thân run rẩy. “Cho tôi về nhà, tôi cầu xin các người… tôi mệt quá rồi, tôi muốn về nhà…”
“Agatha…”
“Về nhà, tôi muốn về nhà, tôi sẽ bơi về…”
“Agatha, hãy bình tĩnh, hít thở thật sâu.” Poe nói, vỗ về lưng cô. “Agatha, không ai coi cậu là hung thủ cả. Không ai giết cậu cả.”
Agatha như một đứa trẻ đang giận dỗi, vùi mặt xuống bàn và không ngớt nhắc đi nhắc lại “Về nhà, về nhà…” rồi cô khóc thút thít.
Hồi lâu sau cô bỗng ngẩng lên, giọng khàn đi, như một cái máy vô cảm. “Tôi vào nấu cơm.”
“Không sao đâu. Chúng tôi sẽ làm, cậu cứ nghỉ đi.”
“Không.” Agatha hất tay Poe ra. “Tôi không phải hung thủ.”
29Lúc ăn tối, không ai nói một câu.
Nếu mở miệng, khó mà không đụng chạm đến sự việc, nên họ đành im lặng để né tránh thực tế đầy nguy cơ rình rập. Đồng thời, cũng tránh kích thích thần kinh Agatha.
“Agatha không phải làm gì hết, vào nghỉ ngơi đi,” Poe nhẹ nhàng nói. Agatha châm điếu thuốc (mọi ngày cô vẫn tránh hút trước mặt mọi người). Cô đờ đẫn nhìn Poe.
“Nếu không ngủ được, thì tôi có thuốc. Cậu lấy vài viên rồi lên giường nghỉ đi.”
Một ánh nhìn cảnh giác vụt hiện trong mắt cô, “Thuốc à? Không!”
“Đừng lo gì, chỉ là thuốc an thần bình thường thôi.”
“Tôi không cần, tuyệt đối không cần!”
“Được! Thế thì… Agatha…”
Poe mở túi vải treo sau ghế, lấy ra một lọ nhỏ, rồi dốc hai viên thuốc màu trắng lên bàn tay. Cậu bẻ đôi và đưa hai mảnh cho Agatha.
“Tôi sẽ uống trước mặt cậu. Cậu sẽ yên tâm chứ?”
Agatha lặng lẽ nhìn viên thuốc trên tay, khẽ gật đầu.
“Tốt rồi, ngoan lắm!”
Khuôn mặt đầy râu ria của Poe thoáng nét cười vụng về, rồi cậu nuốt viên thuốc.
“Thấy chưa? Không vấn đề gì. Đến lượt cậu.”
“Chỉ là tôi không sao ngủ được…”
“Cũng dễ hiểu thôi, thần kinh căng thẳng quá mà!”
“Sáng nay bên tai tôi cứ vang lên tiếng rên của Carr, sau đó, vừa chợp mắt thì lại nghe thấy tiếng động lạ bên phòng Carr.”
“Hiểu rồi. Cứ uống thuốc đi, cậu sẽ ngủ ngon đến sáng mai.”
“Thật chứ?”
“Thật. Sẽ buồn ngủ ngay lập tức.”
Agatha nhắm mắt, nuốt viên thuốc.
“Cảm ơn…” Cô yếu ớt nhìn Poe.
“Tốt rồi, chúc ngủ ngon. Agatha, nhớ khóa cửa nhé!”
“Ừm, cảm ơn Poe.”
Rồi cô đi vào phòng. Bốn người nhìn theo thở dài.
“Cách chăm sóc bệnh nhân ấn tượng đấy, Poe. Anh sẽ trở thành một thầy thuốc giỏi.” Ellery mỉm cười, vẫy bàn tay mảnh dẻ đang kẹp điếu thuốc. “Thật không tin nổi, một người như Dame Agatha của chúng ta mà cũng suy sụp. Ngày mai, biết đâu một người trong chúng ta lại cũng trở thành bệnh nhân của anh!”
“Ellery, thôi đi. Cậu nói nhẹ nhàng quá đấy!”
“Thì tôi cần phải nói nhẹ đi mà.” Ellery nhún vai.
“Gì cơ? Thôi, có cáu với anh cũng vô ích. Nếu nói thế thì Agatha cũng có thể là diễn kịch!”
“Nếu hung thủ ở trong nội bộ chúng ta, mọi người đều có khả năng như nhau, không ai không bị nghi ngờ,” Van cắn móng tay, nói. “Chỉ mình mới biết mình có phải hung thủ không. Và suy cho cùng, chỉ mình mới bảo vệ được mình.”
“Phải… Nhưng rốt cuộc, tại sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ?” Leroux gỡ cặp kính ném xuống bàn, hai tay ôm đầu.
“Này, chắc cậu không đến nỗi biến thành tâm thần đấy chứ?”
“Tôi chẳng còn sức đâu nữa, Ellery ạ! Tại sao hung thủ lại hành động điên cuồng như thế? Dù hắn là ai trong chúng ta, hoặc là Nakamura Seiji… thì động cơ của hắn là gì?” Leroux thất vọng tràn trề,
“Động cơ…” Ellery lẩm bẩm. “Chắc chắn phải có động cơ.”
“Tôi không tin giả thuyết ‘Nakamura Seiji là hung thủ’,” Van cáu kỉnh nói. “Ông ta chỉ sống trong trí tưởng tượng của Ellery mà thôi. Mà dù có thế thật, thì như Leroux nói đấy, tại sao ông ta phải giết chúng ta? Đây đâu phải trò đùa!”
“Seiji…”
Kể từ hôm qua, khi Ellery đưa ra suy đoán Seiji vẫn còn sống, hễ nhắc đến cái tên này, Leroux đều bứt rứt không yên.
Cặp kính để trên bàn phản chiếu ánh đèn dầu. Leroux nhìn chằm chằm vào đốm sáng nhảy nhót ấy như thể cố gắng tìm ra thứ gì đó từ mớ cảm xúc của mình…
Một mảnh kí ức.
Nhưng cậu không thể nhớ nổi. Cộng thêm những sự kiện gần đây, tất cả càng khiến cậu bồn chồn.
Đó là gì? Leroux tiếp tục tự vấn trong đầu.
Kí ức gần hơn, tất nhiên hình thành từ sau khi lên Giác Đảo này. Điều gì đó trong tiềm thức, điều gì đó cực kì quan trọng…
Quá đủ cho ngày hôm nay rồi, ngủ thôi.
Cơn đau đầu hành hạ cậu từ sáng, giờ lại nhức nhối thêm.
“Poe, có thể cho tôi vài viên được không?”
“Tất nhiên rồi! Nhưng mới 7 giờ, cậu định đi ngủ luôn à?”
“Ừ, tôi nhức đầu quá!”
“Thế thì tôi cũng đi ngủ vậy.” Poe đặt cả hộp thuốc vào tay Leroux, miệng vẫn ngậm điếu thuốc và đứng dậy. “Thuốc tôi uống đã có tác dụng rồi thì phải.”
“Cho cả tôi mấy viên được không?” Van cũng từ từ đứng lên.
“Chỉ một viên là đủ. Khá mạnh đấy. Ellery thì sao?”
“Tôi không cần. Tôi tự ngủ được.”
Không lâu sau đó, ngọn đèn dầu trên bàn phụt tắt, bóng tối bao trùm đại sảnh Thập Giác Quán.
[*] - Loại đèn có hình dạng như cây bút, thường được dùng để soi đồng tử trong y tế