Chương 12 ngày thứ tám-47
Đại học K nằm trên lưng chừng một ngọn núi, có diện tích rất rộng với cấu trúc độc đáo. Nhà ‘hộp’ nằm ở góc trường là tòa nhà bê tông, hai tầng, là nơi hoạt động của các hội nhóm sinh viên được thành lập theo sự cho phép của ban giám hiệu.
Chiều thứ Tư ngày 2 tháng Tư, một hôm sau ngày phát hiện ra sáu thi thể ở Thập Giác Quán, khoảng mười thành viên hội nghiên cứu tiểu thuyết trinh thám tập hợp ở tầng hai nhà ‘hộp’.
Căn phòng chật chội lộn xộn, kê hai chiếc bàn hội nghị. Các sinh viên ngồi sát nhau. Cựu hội viên Kawaminami cũng đến dự. Người triệu tập họ là Shimada Kiyoshi em trai thanh tra cảnh sát Shimada, nhưng anh ta lại chưa xuất hiện.
Anh ta cố tỏ ra là người quan trọng? Hay đang bận việc gì?
Morisu Kyoichi thấy hơi lo lắng, nhưng nhanh chóng gạt bỏ cảm giác ấy.
Chẳng sao hết, anh ta không biết gì. Anh ta không nhận ra bất cứ điều gì và sẽ không bao giờ biết.
Thanh tra Shimada xuất hiện cùng hai sĩ quan, muộn hơn một chút so với lịch hẹn.
Ông cau mày nhìn làn khói thuốc lá mù mịt khắp phòng rồi thân mật vẫy tay chào Kawaminami và Morisu. Ông quay lại đối diện với tất cả mọi người.
“Cảm ơn các bạn đã có mặt ngày hôm nay. Tôi là Shimada.” Sau màn giới thiệu chính thức, ông ngồi xuống chiếc ghế được chuẩn bị cho mình.
Từng hội viên lần lượt tự giới thiệu. Viên thanh tra điểm lại các nét cơ bản của sự việc. Rồi ông thong thả đi vào việc chính, chốc chốc lại liếc nhìn cuốn sổ trên tay và khuôn mặt các sinh viên.
“Tôi xin đọc lại họ tên các sinh viên gặp nạn. Yamasaki Yoshifumi, Suzuki Tetsuro, Matsuura Junya, Iwasaki Yoko, Oono Yumi và Higashi Hajime. Tôi chắc rằng mọi người đều biết họ.”
Sáu khuôn mặt lần lượt hiện lên trong tâm trí Morisu khi cậu nghe tên họ.
Poe, Carr, Ellery, Agatha, Orczy và Leroux.
“Năm trong sáu người này đã chết trước khi xảy ra hỏa hoạn, Oono và Higashi lần lượt bị thắt cổ và đánh chết, Yamasaki, Suzuki và Iwasaki chết do trúng độc. Người cuối cùng, Matsuura Junya chết trong vụ cháy. Phán đoán sơ bộ cho thấy cậu ta đã chốt phòng, tưới dầu và tự thiêu.”
“Trước khi tự tử, tiền bối Matsuura Junya đã giết năm người kia, có phải không ạ?” Một hội viên hỏi.
“Xem chừng là vậy. Theo điều tra, cậu ta có người nhà mở hiệu thuốc lớn ở thành phố O và thường lui tới đó. Đây có thể là nguồn gốc của các loại thuốc độc kia. Đến giờ phút này, cảnh sát mới tìm hiểu được đến thế. Nhưng chúng tôi chưa rõ động cơ. Đó là lý do khiến chúng tôi tập hợp các bạn lại đây hôm nay. Rất mong các bạn hợp tác giúp đỡ.”
“Có khả năng hung thủ là kẻ khác không?”
“Gần như không thể.”
Morisu gần như thở phào khi nghe kết luận của viên thanh tra.
“Trước tiên, mọi bằng chứng cho thấy cái chết của Matsuura Junya là tự sát. Mặt khác, thời gian, cách thức và hoàn cảnh tử vong của năm người kia rất khác nhau, có người đã chết trước đó ba ngày… Các thuyền đánh cá hiếm khi đi qua khu vực đó, và tôi cho rằng rất ít khả năng có kẻ lên đảo ẩn náu mai phục vài ngày để giết ngần ấy người.”
“Thưa ông.” Kawaminami ngắt lời. “Trong vụ án Lam Ốc trên Giác Đảo năm ngoái, ông Nakamura Seiji chết cháy nhưng cảnh sát đã từng nhận định ông ta bị kẻ khác sát hại? Vậy tôi e rằng…”
“À, vụ án đó chứa rất nhiều điều kì lạ.” Viên thanh tra nhìn thẳng vào mắt cậu. “Vào thời điểm ấy, nguyên nhân chính để phán đoán Nakamura Seiji bị giết là người làm vườn mất tích. Một người đang trên đảo, đột nhiên bay hơi, lẽ tự nhiên sẽ bị nghi ngờ. Nhưng hiện tại, chúng tôi đã thấy một thi thể dưới tầng hầm bí mật của Thập Giác Đảo như báo chí ngày hôm qua đưa tin. Và dựa vào thời gian, tuổi tác và vóc dáng, chúng tôi kết luận đó chính là người làm vườn.”
“Thì ra là thế.”
“Cho nên, bắt buộc phải thay đổi nhận định về sự kiện Giác Đảo xảy ra năm ngoái. Tức là, ông Nakamura Seiji đã phóng hỏa, toàn bộ vụ án là do mình ông ta gây ra. Ông ta giết một loạt người rồi tự sát.”
Viên thanh tra nhìn Kawaminami và Morisu, đầy ngụ ý, “Từ một nguồn tin đáng tin cậy, chúng tôi đã có được vài bằng chứng mới ủng hộ giả thuyết này.”
Hẳn là Shimada Kiyoshi đã nói ra, Morisu thầm nghĩ. Nhưng anh ta đã khẳng định chắc chắn sẽ không cung cấp cho bên điều tra bất cứ thông tin hay giả định nào.
Morisu cảm thấy tin tưởng con người này dù anh trai anh ta làm cảnh sát. Thế thì…
Hay chính ông Nakamura Kojiro nói ra?
“Tạm thời không bàn vấn đề này.” Thanh tra Shimada nhìn mọi người. “Những ai đã biết chuyện sáu người này đi chơi Giác Đảo?”
Morisu và Kawaminami giơ tay.
“Chỉ có hai người? Hai cậu có biết chuyến đi ấy do ai khởi xướng không?”
“Họ đã bàn việc này từ rất lâu rồi.” Morisu trả lởi. “Vừa hay nhờ vào vài mối quan hệ, nên có thể hiện thực hóa chuyến đi.”
“Quan hệ? Là quan hệ gì?”
“Bác tôi, Tatsumi, kinh doanh địa ốc, mua lại đảo Tsunojima. Và tôi đã nói tôi có thể hỏi xin giúp.”
“Ý cậu là ông Tatsumi Masaaki? Vậy ra cậu là cháu ông ấy? Nhưng sao cậu không đi cùng?”
“Không, tôi không có hứng đến một nơi mà thảm kịch vừa xảy ra có sáu tháng. Họ đều thích thú, nhưng tôi thì không, phòng cũng không đủ.”
“Không đủ phòng? Nhưng có tới bảy phòng ngủ kia mà!”
“Thực ra chỉ có sáu phòng. Các ông cứ hỏi bác tôi thì biết: có một gian không thể ở nổi vì dột nát khiếp lắm. Trong phòng chẳng có gì ngoài mấy cái giá treo tường và vài đồ đạc hỏng hóc. Trông cứ như có thể đổ sụp bất cứ lúc nào ấy. Có một cái lỗ lớn do sàn nhà bị hỏng nữa.”
“Thế à? Vậy trong sáu người đó, ai là người tổ chức?”
“Tôi nói với Leroux về ngôi nhà, à xin lỗi, ý tôi là Higashi. Cậu ấy sẽ là tổng biên tập của nhiệm kì tới đây, tức là người phụ trách của hội nghiên cứu. Nhưng cậu ấy cũng có bàn bạc với Matsuura Junya.”
“Vậy là Higashi và Matsuura.”
“Đúng thế.”
“Bên cạnh hành lý cả nhân, họ còn có thức ăn, chăn màn và vài vật dụng khác. Họ mang theo bằng cách nào vậy?”
“Do bác tôi thu xếp, tôi cũng giúp một tay. Thuê một thuyền đánh cá chuyển đồ lên đảo trước đó một ngày.”
“Hừm, tất nhiên tôi sẽ cần kiểm chứng lại các thông tin, theo đúng thủ tục.” Thanh tra Shimada xoa xoa cái má mềm nhèo, nhìn lại khắp lượt mọi người. “Có ai ở đây biết động cơ giết người của Matsuura Junya không?”
Trong phòng có những tiếng xì xào bàn tán, Morisu cũng tham gia mấy câu nhưng đầu óc cậu lại đang nghĩ ngợi chuyện khác.
❆❆❆
Khuôn mặt xinh xắn.
Thân hình mảnh mai, yêu kiều.
Mái tóc đen nhánh xõa xuống bờ vai.
Cặp lông mày thanh mảnh. Lúc nào cũng ngượng ngùng. Đôi mắt hạnh quay đi chỗ khác khi giận dỗi.
Đôi môi hồng với nụ cười tươi tắn và giọng nói nhẹ nhàng thỏ thẻ.
Chiori.
Họ hòa hợp đồng điệu, kín đáo yêu nhau, nồng nàn đằm thắm.
Ôi, Chiori. Chiori. Chiori…
Cậu không kể mối tình này với bất cứ ai, Chiori cũng vậy. Không phải cậu cố ý giấu kín hay xấu hổ. Đơn giản là cả hai đều sợ. Họ sợ phải sẻ chia thế giới nhỏ bé bình yên của mình cho người khác…
Nhưng rồi, tất cả đã bị hủy diệt trong một đêm định mệnh. Tháng Giêng năm ngoái. Chính sáu kẻ kia đã cướp đi sinh mạng của Chiori.
Giá mình ở bên cô ấy đến phút cuối cùng…
Cậu hối hận vô cùng, và căm thù sáu kẻ kia đến tận xương tận tủy.
Năm xưa, cậu đã mất mẹ, mất cha, mất cô em gái nhỏ như thế. Không một lời cảnh báo, kẻ lạ mặt đã dùng thủ đoạn hết sức tàn bạo, rùng rợn, lạnh lùng, tước đi khỏi cậu hơi ấm gia đình. Cuối cùng cậu cũng tìm được Chiori, người con gái cậu yêu. Nhưng…
Đó tuyệt đối không phải là tai nạn.
Chiori không phải là kiểu con gái ưa bia rượu. Cô cũng biết mình có vấn đề về tim. Cho nên, chắc chắn là mấy tên kia đã ép cô ấy uống, làm cô không thể chối từ…
Chiori bị bọn người ấy sát hại!
Cô ấy bị sát hại.
❆❆❆
“Morisu!” Ở bên cạnh, Kawaminami cất tiếng gọi.
“À, ừ?”
“Cậu biết đấy, mấy bức thư thì sao?”
“Sao cơ? Đó là cái gì?” Nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, thanh tra Shimada bèn hỏi.
“Thư của Nakamura Seiji sao?”
“Vâ-âng!”
“Hai cậu cũng nhận được à?” Thanh tra Shimada mở phong bì thư Kawaminami đưa, xem qua nội dung. “Gia đình những người bị hại, kể cả Matsuura Junya, đều được bức thư giống hệt.”
“Liệu nó có liên quan đến vụ án lần này không?”
“Tôi không chắc lắm. Có thể chỉ là một trò ngẫu nhiên, là người đã chết đâu thể gửi thư cho ai?” Thanh tra Shimada nở nụ cười gượng gạo, lộ hàm răng ố vàng.
Morisu cũng khúc khích cười theo, nhưng tâm trí cậu đang chìm trong hồi tưởng.
48Cậu biết Chiori là con gái ông Nakamura Seiji từ trước khi cô kể cho cậu. Ông ta ở trên Giác Đảo quận S, lối sống hơi lập dị. Sau khi Chiori qua đời, cậu vô cùng đau đớn, vật vã nửa năm chẳng khác gì cái xác không hồn. Rồi mùa thu năm ngoái, cha mẹ Chiori chết thê thảm trên Giác Đảo. Cậu sốc nặng, nhưng chưa bao giờ ngờ được rằng chính sự kiện ấy lại giúp mình giải tỏa được nỗi phẫn uất trong lòng.
Hình ảnh sáu kẻ sát hại Chiori luôn hiển hiện trong tâm trí cậu. Nhưng hét lên rằng chúng đã giết Chiori thì chẳng có nghĩa lý gì. Nợ máu phải trả bằng máu. Cậu nung nấu ý định trả thù. Tuy nhiên, mãi tới lúc ông bác Tatsumi Masaaki mua lại hòn đảo, cậu mới hiện thực hóa được kế hoạch bấy lâu.
Giác Đảo, nơi Chiori chào đời, nơi cha mẹ cô hứng chịu thảm kịch, mà sáu kẻ tội đồ kia lại mò đến chỉ để thỏa mãn lòng hiếu kì. Bức tranh này kích thích cậu ghê gớm. Cậu phải dùng một gam màu thật đẹp để xóa sổ bọn chúng.
Thoạt đầu cậu định giết sáu kẻ ấy rồi tự sát. Nhưng làm vậy thì khác gì chết giữa những kẻ phạm tội, khác nào là một trong số chúng.
Cậu cần xét xử. Báo thù dưới danh nghĩa xét xử.
Dự liệu kĩ càng, cuối cùng cậu cũng lập được một kế hoạch.
Giết sáu kẻ đó, và an toàn trở về.
❆❆❆
Đầu tháng Ba, cậu nổ phát súng đầu tiên, nhử con mồi vào cạm bẫy.
“Bác tôi mới mua lại Giác Đảo. Nếu các cậu muốn đến thăm và ở lại Thập Giác Quán, tôi sẽ hỏi thử xem. Được chứ mọi người?”
Không ngoài dự đoán, chúng đã cắn câu.
Sau khi nhất trí, cậu chủ động gánh trách nhiệm chuẩn bị cho chuyến đi. Cậu sắp xếp thời gian cho sáu người, lựa thời tiết để chọn ngày.
Để kế hoạch được thuận lợi, phải chọn ngày trời đẹp, biển lặng gió êm. May sao, dự báo thời tiết hạ tuần tháng Ba rất tốt. Tất nhiên là mạo hiểm nếu đặt cược vào thời tiết, nhưng nếu tình hình xấu đi thì chỉ việc hoãn chuyến tham quan lại là xong.
Lịch trình một tuần được ấn định bắt đầu từ ngày 26 tháng Ba.
Cậu chuẩn bị chỗ ở, thực phẩm và các đồ dùng thiết yếu. Cậu chỉ thuê sáu bộ chăn đệm, hành động rất cẩn thận, sao cho sáu kẻ kia nghĩ cậu sẽ cùng lên đảo, nhưng người ngoài lại thấy là cậu không đi.
Rồi cậu viết chín bức thư dưới danh nghĩa ông Nakamura Seiji, với hai mục đích.
Thứ nhất, đương nhiên là tố cáo. Cậu muốn tất cả mọi người đều biết, sáu kẻ ấy đã giết Chiori. Hai là, ‘thư của người chết’ là một mồi nhử tuyệt vời buộc Kawaminami Takaaki phải hành động.
Cậu cũng gửi cho ông Nakamura Kojiro một bức thư vì biết Kawaminami sẽ điều tra ông ta. Cậu biết rất rõ tính cách Kawaminami. Khi nhận được lá thư kiểu này, cậu ta sẽ chạy bổ đi khắp nơi để tìm hiểu, và chắc chắn sẽ gặp cậu để bàn luận. Dù trong trường hợp không như dự tính, lá thư cũng là cái cớ tuyệt vời để chủ động liên lạc với Kawaminami.
Phòng nghiên cứu của trường đại học có sẵn máy đánh chữ để sinh viên sử dụng. Cậu ra siêu thị mua nguyên liệu và bắt tay chế tác hai bộ biển thông báo giết người.
Thứ Ba, ngày 25 tháng Ba, một ngày trước khi xuất phát, cậu gửi chín bức thư từ thành phố O. Tiếp đó cậu đến quận S chuyển mọi hành lý xuống thuyền đánh cá chở đến Giác Đảo. Cậu trở lại quận S, nói dối ông bác rằng đang chuẩn bị đi Kunisaki và hỏi mượn ô tô. Cốp sau xe chứa xuồng cao su, máy nén khí, xăng và vài thứ khác nữa.
Bác cậu chỉ dùng xuồng cao su đi câu cá từ hè sang thu nên chẳng lo ai phát hiện.
Mặt lưng của mũi J rất hiếm tàu thuyền qua lại, kể cả ban ngày. Cậu giấu xuồng cao su, máy nén khí vào mấy bụi cây gần bờ biển, trở về trả ô tô, nói dối rằng sẽ quay lại thành phố O trong đêm nay và tới Kunisaki vào ngày mai. Sự thực là cậu chỉ về thành phố O để lấy chiếc mô tô và phóng lên mũi J vào giữa đêm.
Chạy ô tô từ thành phố O tới mũi J vào buổi chiều mất chín mươi phút. Nhưng với chiếc mô tô 250CC phân khối thì chỉ mất chưa đầy một tiếng. Mô tô việt dã có thể chạy xuyên qua đồng trống và bụi cây bên đường. Cậu rúc xe vào lùm cây gần biển, che lại bằng bạt nâu. Sẽ chẳng ai thấy nó.
Tiếp đó, cậu ráp xuồng máy và mặc bộ đồ lặn, lên xuồng phóng ra Giác Đảo, nhìn đường nhờ ánh sáng trăng và ánh đèn tự động ở tháp hải đăng.
Gió đêm nhè nhẹ nhưng lạnh buốt, tầm nhìn cũng hạn chế. Trước đây cậu đã vài lần mượn xuồng cao su nên sử dụng khá thành thạo. Tuy nhiên, thể trạng yếu ớt khiến chuyến đi vất vả hơn cậu tưởng.
Để phục vụ cho kế hoạch, từ hôm trước cậu đã chẳng uống giọt nước nào nên vô cùng mệt mỏi.
Mất ba mươi phút từ mũi J lên Giác Đảo.
Cậu đậu xuồng vào bãi đá, xả hết khí rồi nhét vào túi nylon cùng thiết bị nén khí. Máy nổ cũng được bọc kín. Buộc tất cả với nhau cùng một tảng đá rồi nhấn chìm trong khe đá, đề phòng bị sóng cuốn đi. Một đầu dây được neo vào mỏm đá. Các hộp xăng thì được phân tán giữa những bụi cây trên mũi J.
Dưới ánh trăng, cậu cầm đèn pin cỡ lớn đi về phía Thập Giác Quán, bước vào gian phòng dột nát, ngủ trong túi ngủ mang đến từ chiều.
Chiếc bẫy đã được bố trí xong, chỉ còn chờ con mồi xuất hiện.
49Hôm sau, ngày 26 tháng Ba, sáu người kia lên đảo.
Không một chút nghi ngờ, không cách thức liên lạc với đất liền trong suốt một tuần dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Họ mải mê tận hưởng bầu không khí phiêu lưu, mạo hiểm trên hòn đảo.
Tối đó, cậu viện cớ mệt mỏi vì cảm lạnh rồi vào phòng nghỉ sớm. Chính là hiệu quả của chiêu ‘làm cơ thể mất nước’.
Cậu biết trạng thái mất nước của cơ thể sẽ na ná bị cảm. Không thể đơn giản giả vờ ốm, vì cậu biết sẽ chẳng lừa nổi bác sĩ Poe, mặt khác, cậu có thể thoát khỏi diện nghi ngờ.
Bỏ lại sáu kẻ đang trò chuyện rôm rả ở đại sảnh, cậu thay đồ lặn, xách ba lô đựng các vật dụng tối thiểu rồi chuồn ra ngoài. Cậu đến bãi đá, ráp xuồng cao su, phóng về mũi J trong màn đêm. Rồi cậu đi mô tô trở về thành phố O và tới nhà khoảng chừng 11 giờ tối.
Dù đã kiệt sức, nhưng việc quan trọng giờ mới chỉ bắt đầu.
Cậu gọi điện cho Kawaminami, lợi dụng cậu ta như một nhân chứng về sự có mặt của cậu ở thành phố O.
Không ai nghe máy. Nhưng giả sử Kawaminami đang đi đây đó để điều tra thì cậu ta cũng sẽ nhanh chóng gọi lại cho cậu. Và rất có thể cậu ta đã gọi cho cậu mấy lần rồi. Cậu ta sẽ hỏi Morisu đi đâu, câu trả lời như thường lệ: Tôi đi vẽ.
Morisu còn chuẩn bị sẵn bằng chứng hành tung của mình trong thời gian sáu người kia đến Giác Đảo. Đó là bức tranh vẽ tượng Phật trên vách núi.
Đúng ra là có những ba bức tranh.
Bức thứ nhất phác thảo sơ bộ bằng chì và mới bắt đầu tô, bức thứ hai đã dùng dao phết màu lên, bức thứ ba là tranh hoàn thiện. Đương nhiên, cả ba bức tranh đều có bố cục y hệt.
Mùa thu năm ngoái, trong tâm trạng chán chường cực độ, Morisu lang thang đến vùng núi ở bán đảo Kunisaki. Cậu đã dựa vào trí nhớ để vẽ tranh lại, nhưng thay bằng khung cảnh đầu xuân.
Cậu đặt lên giá vẽ bức thứ nhất, rồi vừa đọc bức thư gửi cho chính mình vừa chờ điện thoại của Kawaminami. Nếu không liên lạc được với Kawaminami, cậu sẽ đi gặp ‘nhân chứng’ khác ngay trong đêm nay. Quá sốt ruột, cái đầu Morisu cứ như phát sốt, cậu phải rất cố gắng tự kiểm soát để trấn tĩnh.
Gần 12 giờ đêm thì điện thoại reo.
Kawaminami đã vào tròng. Cậu ta nói, ngay hôm đó cậu ta đã đến nhà ông Nakamura Kojiro ở Kannawa. Morisu thấy hơi e ngại về sự xuất hiện đột ngột của Shimada Kiyoshi, một người Kawaminami vừa mới gặp.
Càng có nhiều người làm chứng đương nhiên càng tốt, nhưng nhập cuộc quá sâu thì không nên. Cậu chỉ cần tham gia một chút vào trò chơi trinh thám này là được.
May sao, hai người này chỉ quan tâm đến các sự kiện quá khứ. Ít nhất, cậu sẽ chẳng cần bận tâm lo lắng họ bám theo sáu kẻ kia lên đảo. Sau khi gây ấn tượng mạnh về năng lực, cậu đã dùng từ ‘thám tử tại gia’ để khẳng định vai trò của mình trong nhóm. Rồi cậu thông báo mình sẽ tới Kunisaki để vẽ và đề nghị họ gọi lại vào đêm hôm sau. Lời gợi ý tới Ajimu gặp Yoshikawa Masako là để cắt đứt sự chú ý của họ với Giác Đảo.
Sau khi hai người họ ra về, Morisu nghỉ ngơi qua loa. Trước bình minh, cậu phóng mô tô tới mũi J và nhanh chóng lên đảo.
Trở lại Thập Giác Quán, chắc chắn không có ai trong đại sảnh, cậu lẻn vào và xếp các miếng nhựa lên bàn.
Những miếng nhựa chết chóc kia có dụng ý gì?
Phải chăng cậu muốn họ cảm nhận xem ‘nạn nhân’ nghĩa là gì? Hay xuất phát từ một ‘nghĩa vụ’ tinh tế: nếu không tuyên bố trước ‘hình phạt’ thì cậu là kẻ thiếu công bằng? Hay đó là sự chế nhạo đỉnh cao dành cho bọn họ?
Câu trả lời này giữa những suy nghĩ rối ren, phức tạp của cậu. Nó hàm chứa cả ba điều đó.
❆❆❆
Đêm thứ hai, Morisu trở về nhà sớm hơn ngày thứ nhất.
Trước khi rời đại sảnh, cậu gặp chút rắc rối với Carr, nhưng rồi cũng thoát thân yên ổn.
Vì cơ thể bị mất nước, Morisu bước đi loạng choạng. Trước khi thay bộ quần áo lặn, cậu uống cạn cốc nước Agatha đưa cho. Kể từ ngày thứ ba, cậu sẽ không phải trở về đất liền nữa, cần nhanh chóng bổ sung nước để phục hồi sức khỏe.
Hành trình từ Giác Đảo về thành phố O vất vả hơn ngày đầu, đã mấy lần cậu định bỏ cuộc. Nhìn lại, Morisu thực sự kinh ngạc vì cơ thể còm nhom của mình lại có được ngần ấy năng lượng.
Về đến nhà, cậu lập tức uống nước vô tội vạ. Kể cả khi Kawaminami và Shimada đến bàn về vụ Giác Đảo, cậu vẫn tiếp tục uống liền mấy cốc hồng trà.
Vì không định quay lại thành phố O, sau khi diễn xong màn kịch cần thiết, Morisu phản đối ý kiến của hai người, tuyên bố mình chấm dứt tham gia luận bàn, để họ đừng liên lạc với cậu nữa.
Thực ra, những lời gay gắt với Shimada xuất phát từ đáy lòng Morisu. Cậu vô cùng tức giận khi biết họ định đào xới cuộc đời Chiori.
Cũng như hôm trước, Morisu đã trở lại Giác Đảo trước khi trời sáng. Ngồi giữa căn phòng u tối của mình, cậu gắng sức kiềm chế cơn phẫn uất.
50Có vài lý do để cậu lựa chọn Orczy là nạn nhân đầu tiên.
Trước hết, đó là một hành động nhân từ. Cô ta sẽ không phải trải qua quãng thời gian lo âu và sợ hãi.
Orczy là bạn tốt của Chiori. Có điều gì đó ở cô gái này, luôn ngoảnh mặt đi, thật giống Chiori. Cô cũng chẳng phải kẻ trực tiếp chuốc rượu khiến Chiori chết. Cô là người chứng kiến. Nhưng vậy cũng quá đủ để phải chịu án tử hình.
Một lý do quan trọng không kém là chiếc nhẫn vàng Orczy luôn đeo ở ngón giữa tay trái.
Cậu chưa từng thấy Orczy mang nhẫn trước đó, nên mới để ý. Đó là chiếc nhẫn cậu tặng Chiori nhân dịp sinh nhật cô.
Cậu nhớ Orczy đã khóc rất nhiều trong lễ tang Chiori. Có lẽ cô ta đã được tặng nó làm kỉ niệm.
Nếu cô là bạn thân của Chiori, hẳn sẽ biết Giác Đảo là nhà của bạn, thậm chí còn biết mối quan hệ thầm kín giữa Chiori và Morisu.
Mặt trong chiếc nhẫn khắc “MK & NC” là viết tắt tên cậu và Chiori. Cậu phải cảnh giác, dù trước đây Chiori chưa từng kể với Orczy về mối tình của mình thì vẫn có khả năng Orczy phán đoán ra những chữ cái này sau khi Chiori chết. Chỉ cần một người chết, cô ta sẽ nhanh chóng nhận ra danh tính và động cơ của kẻ sát nhân.
Đó là lý do cậu giết Orczy đầu tiên. Cậu không còn lựa chọn nào khác.
Cậu rón rén bước ra đại sảnh, vào thẳng phòng Orczy. Cậu đã mượn ông bác chiếc chìa khóa vạn năng, tất nhiên không nói cho ai biết. Orczy vẫn đang ngủ say, Morisu vận hết sức lực, thắt nghiến sợi dây thừng quanh cổ cô.
Hai mắt Orczy mở to, sắp bắn ra khỏi hốc mắt, miệng méo mó, mặt tái nhợt, rồi nhanh chóng kiệt sức, tắt thở… Morisu chỉnh đốn tử thi, cậu thực sự có chút mủi lòng xót xa cho cô gái.
Morisu vốn chỉ định tháo chiếc nhẫn Orczy đang đeo.
Đây là di vật của Chiori, và cậu cũng sợ người ta điều tra những chữ cái khắc bên trong. Nhưng ngón tay Orczy bị sưng phồng, do dị ứng với môi trường trên đảo, nên cậu chẳng thể tháo ra được.
Chừng nào nó còn nằm trên tay cô thì họ cũng chẳng thể nhìn mấy chữ cái này. Nhưng Morisu không thể từ bỏ ký ức vô giá giữa cậu và Chiori.
Phải dùng cách khác, chặt cả bàn tay!
Nếu chỉ chặt ngón giữa sẽ gợi đến chiếc nhẫn Orczy đã từng đeo. Chặt cả tay trái vừa khéo lại mô phỏng vụ án Lam Ốc năm ngoái. Kết nối này hẳn khiến họ liên tưởng đến sự tồn tại của Nakamura Seiji.
Morisu cầm con dao đã chuẩn bị sẵn, gắng sức cắt đứt cánh tay khỏi thi thể. Cậu đem chôn sau nhà, định sẽ đào lên lấy chiếc nhẫn khi mọi sự đã êm xuôi.
Để tạo hiện trường giả là có kẻ đột nhập từ ngoài vào, cậu mở chốt cả cửa sổ và cửa chính. Bước cuối cùng: cậu vào bếp lấy miếng nhựa ‘Nạn nhân thứ nhất’, dán lên cửa phòng Orczy.
❆❆❆
Morisu bôi axit xyanhydric vào son môi Agatha từ hôm trước, tức là chiều ngày thứ hai trên đảo, 27 tháng Ba. Dù đã thấy miếng nhựa, bọn họ vẫn không hề cảnh giác, nên Morisu dễ dàng tìm được cơ hội lẻn vào phòng cô.
Cậu dự tính cô sẽ chết cùng ngày tìm thấy xác Orczy. Nhưng vì quá vội nên chỉ kịp bôi thuốc độc vào một thỏi son. Quả ‘bom hẹn giờ’ này phát nổ lâu hơn cậu kì vọng. Tiếp đến là chiếc cốc mười một cạnh.
Ngay buổi tối đầu tiên mọi người lên đảo, cậu đã tình cờ phát hiện ra chiếc cốc lạ thường này và quyết định sẽ sử dụng nó.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi đặt các miếng nhựa lên bàn thập giác ở đại sảnh, cậu tiện thể cầm luôn chiếc cốc về phòng mình và lấy một chiếc cốc khác trong tủ bếp đặt lên cho đủ số.
Natri xyanua và thạch tín được lấy cắp từ phòng thí nghiệm của khoa Khoa học tự nhiên từ trước. Loại độc cậu bôi vào cốc là thạch tín, không có mùi. Trước bữa tối ngày thứ ba, nhân lúc mọi người đang lo lắng hoang mang, cậu tráo chiếc cốc này với một chiếc trên quầy bếp.
Vậy là có 1/6 khả năng chiếc cốc chuyền đến tay Morisu, lúc đó cậu chỉ cần không uống là xong. Nhưng chẳng cần làm vậy vì Carr đã trở thành ‘Nạn nhân thứ hai’.
Carr gục xuống ngay trước mắt khiến Morisu kinh hoàng hơn cả cái chết của Orczy. Cậu đang để mình cuốn vào một tội ác khủng khiếp. Sự thực ấy khiến cậu đau đầu, mệt mỏi. Nhưng đã trót đâm lao thì phải theo lao, chẳng thể quay đầu được nữa. Cậu cần bình tĩnh lại, lạnh lùng, tàn nhẫn kết thúc kế hoạch này!
Trước khi trời sáng, mọi người rốt cuộc cũng quay về phòng riêng. Chờ bọn họ ngủ rồi, Morisu bước sang phòng Carr cắt cánh tay trái rồi vứt vào bồn tắm, coi như duy trì sự nhất quán ‘mô phỏng’ vụ án Lam Ốc năm ngoái. Nó sẽ che đậy mục đích thật sự của việc cắt tay Orczy. Tiếp đó Morisu lấy ra miếng nhựa ‘Nạn nhân thứ hai’ từ bộ nhựa dự phòng và dán lên cửa.
Rồi cậu ra ngoài, bước về phía phế tích Lam Ốc.
Văng vẳng trong tâm trí cậu là tiếng Ellery nói ngay trước khi Carr gục xuống: Ở Lam Ốc liệu có hầm ngầm không?
Bác cậu đã từng xác nhận điều này. Cậu dùng nó làm chỗ cất giấu mấy can dầu cùng những vật dụng cần thiết cho chiếc xuồng.
Ellery đã nghi ngờ có kẻ ẩn náu dưới hầm ngầm nên đi tìm kiếm xung quanh.
Morisu quét dọn sàn hầm, làm như thể có người sinh sống ở đây rồi lấy trộm dây cước câu cá của Poe và buộc ngang cầu thang, cậu đoán không sai: ngày hôm sau, Ellery vướng vào cái bẫy.
Ôi, Ellery dại dột.
Ellery vốn rất thông minh nhưng lại làm việc chủ quan và ngu ngốc không tưởng được. Vinh quang của danh xưng ‘thám tử’ khiến vài kẻ hoan hỉ đến mức bước xuống căn hầm nguy hiểm không chút do dự hay cẩn trọng. Ellery chỉ bị thương ở mắt cá chân, không có gì nghiêm trọng. Dù vẫn lặng lẽ chờ đón nạn nhân tiếp theo nhưng Morisu chẳng hề hi vọng có thể giết người bằng thứ mưu mẹo vặt vãnh này.
Điều không thể lường trước nằm ở chuyện son môi của Agatha. Morisu nhận ra cô ta dùng son khác màu thỏi son đã bị bôi thuốc độc. Nếu hôm sau con bé này vẫn bình an, cậu sẽ phải nghĩ cách khác.
Khi Poe nêu ý kiến kiểm tra phòng của từng người, Morisu có hơi chột dạ.
Tất nhiên cậu đã tính đến khả năng này. Cậu giấu các mảnh nhựa, keo dán, dao ở bụi cỏ bên ngoài, quần áo dính máu khi cắt mấy cánh tay được đem chôn, các hộp xăng dầu thì giấu dưới tầng hầm, còn thuốc độc thì cất trong người. Không có vẻ họ sẽ khám người nhau. Trong phòng chỉ còn bộ quần áo lặn, nhưng dù có bị phát hiện, cậu hoàn toàn có thể viện cớ giải thích được.
Nhưng dù sao, cậu vẫn không muốn họ thấy tình trạng căn phòng. Cậu có thể giải thích mình chọn căn tệ nhất vì là người chịu trách nhiệm chuẩn bị mọi thứ. Nhưng họ không biết thì vẫn tốt hơn. Vì thế nên cậu mới phản bác ý kiến này của Poe.
Đêm hôm đó…
Agatha bỗng hoảng loạn lên cơn rồ dại, mọi người bất ngờ về phòng sớm. Morisu không định rời Giác Đảo nhưng cả đêm không làm gì thì quá lãng phí. Trở về thành phố O rồi liên lạc với Kawaminami sẽ giúp loại trừ khả năng cậu có mặt ở Thập Giác Quán.
Cậu cảm thấy hơi bất an. Trời đầy mây, nhưng dự báo thời tiết nói sẽ ít có khả năng mưa và lặng sóng. Cậu xốc lại tinh thần, hạ quyết tâm về thành phố O như hai đêm trước đó. Đầu tiên, cậu về phòng mình, xếp giá vẽ lên xe mô tô giả như vừa từ Kunisaki về và thẳng tiến đến nhà Kawaminami.
51Buổi tối có mưa nhỏ, nhưng không thành vấn đề. Sớm tinh mơ ngày thứ năm, tức 30 tháng Ba, Morisu trở lại Giác Đảo, bình an vô sự.
Cậu tiếp cận bãi đá, tắt động cơ, rồi bơi chèo cập bờ. Khi đang buộc xuồng vào hòn đá chuẩn bị giấu đi thì xảy ra chuyện bất ngờ.
Morisu nghe văng vẳng có tiếng gọi gấp gáp bèn ngẩng đầu lên, nhận ra Leroux đang đứng trên bậc đá, mặt mũi thất sắc, vẻ cực kì sửng sốt.
Đã bị phát hiện, đành giết người diệt khẩu. Ý nghĩ này lập tức nảy ra trong đầu.
Chẳng còn thời gian để bình tĩnh nghĩ xem vì sao Leroux lại đứng đây một mình sớm thế. Chắc cậu ta đã phát hiện ra sợi dây thừng buộc ở mỏm đá, nên muốn xem cụ thể là gì. Dù sao, Leroux đã thấy cậu. Dù có thể chưa tường tận sự việc nhưng quá hiểu chuyện gì sẽ xảy ra.
Morisu nhặt hòn đá dưới chân lên, đuổi theo Leroux đang chạy thục mạng.
Cậu hoang mang sợ hãi, nhưng Leroux còn hoảng loạn hơn, loạng choạng cuống quýt không chạy nổi. Khoảng cách bị rút ngắn nhanh chóng. Leroux hướng về phía Thập Giác Quán, vừa chạy vừa la hét kêu cứu. Nhưng Morisu đã áp sát phía sau, ném hòn đá vào đầu Leroux. Cậu ta lập tức gục xuống với một âm thanh rợn người. Morisu nhặt hòn đá lên và nện liên hồi vào đầu Leroux…
Khi biết chắc Leroux đã chết, Morisu chạy như bay xuống bãi đá. Cậu có nghĩ về dấu chân của mình nhưng không còn thì giờ nữa. Cậu lo sợ ai đó có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của Leroux.
Cậu nhìn dấu chân nhòe nhoẹt trên mặt đất, khó mà nhận ra là dấu chân ai. chẳng có cảnh sát nào cả nên không cần lo lắng và cậu cứ thế mặc kệ chúng.
Điều cậu lo là ai đó đến đây và thấy cái xuồng, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Morisu rời bãi đá, đi xuồng đến vịnh. Cậu nhanh chóng kéo chiếc xuồng vào dưới gầm cầu và đánh giá tình hình.
Chưa ai dậy. Cậu đã gặp may.
Cậu trèo lên cầu, lôi chiếc xuồng lên và giấu nó trong nhà thuyền. Khá nguy hiểm nhưng còn hơn là quay lại bãi đá.
Cậu bước vào Thập Giác Quán, dán miếng nhựa ‘Nạn nhân thứ ba’ lên cửa phòng Leroux, rồi trở về phòng chui vào túi ngủ.
Morisu rất thấp thỏm bất an, chập chờn nửa thức nửa ngủ. Toàn thân rã rời, ngực căng tức nặng nề. Rồi đồng hồ báo thức reo chuông, cậu trở ra đại sảnh thập giác và nhìn thấy xác Agatha. Sáng nay, cô ta đã đổi màu son.
Tôi không muốn giết người nữa, không muốn nhìn thấy xác chết nữa! Lòng Morisu thầm kêu lên, cảm giác buồn nôn nhộn nhạo khắp cơ thể, cả tinh thần lẫn thể xác cậu đã chạm đến cực hạn chịu đựng.
Nhưng… mình tuyệt đối không thể từ bỏ, nhất định không được chạy trốn.
Hình ảnh người con gái cậu yêu chợt lóe lên, cô ấy không bao giờ còn quay lại nữa.
Bên bàn thập giác, Morisu ngồi với hai người sống sót là Ellery và Poe. Đã gần đến màn diễn cuối cùng.
Tình thế đang bất lợi cho Poe, nhưng rồi Ellery đã phủ định khả năng Poe là kẻ gây án. Nếu không, có lẽ sẽ đi đến kết luận Poe là hung thủ.
Khi Ellery tỏ ra hưng phấn với các dấu chân trên hiện trường, Morisu sợ hãi thót tim. Đừng lo. Sẽ ổn thôi. Đừng lo. Đừng lo… Cậu vừa thầm nhắc mình vừa cố nén cảm giác nôn nao ghê cổ. Về sau Ellery rời hiện trường, Morisu mới thở phào.
Nhưng Ellery lại tiếp tục nói về những dấu chân.
Mình đã mắc sai lầm? Có thể là sai lầm khủng khiếp?
Cậu theo Ellery trở ra phế tích Lam Ốc, được nhắc ghi nhớ đặc trưng các dấu chân, Morisu mới nhận ra sai lầm của mình. Cậu không sao tin nổi mình lại ngu xuẩn đến mức ấy. Thôi, thế là hết!
Morisu hiểu rõ, khi mọi người lần lượt bỏ mạng thì phạm vi đối tượng tình nghi cũng thu hẹp lại, hành động của mình sẽ bị hạn chế rất nhiều. Phải quyết đoán ra tay theo chiều hướng diễn biến tình hình. Trong trường hợp xấu nhất có thể phải chọi vài ba tên. Nên trong người cậu luôn thủ sẵn dao găm.
Khi Ellery phân tích các dấu chân, Morisu đã mấy lần định liều lĩnh rút dao đâm hai người, nhưng lại sợ nếu mình hấp tấp mà bị hạ thì tất cả sẽ công toi. Hơn nữa, cũng chưa có dấu hiệu nào khẳng định cậu là thủ phạm.
Ellery thao thao bất tuyệt những nhận định của mình. Morisu cảm thấy vô cùng nặng nề, ngầm tính toán cách ứng phó thỏa đáng.
Tạ ơn Chúa! Ellery lại đưa ra kết luận sai lầm, cho rằng hung thủ không nằm trong số ba người mà đi thuyền từ ngoài lên đảo.
Kẻ ấy chính là Nakamura Seiji. Ellery đoán chắc ông ta vẫn còn sống. Morisu cũng không ngờ ‘cái bóng của Nakamura Seiji’ lại có thể cứu cậu thoát khỏi tình thế nguy ngập.
Cậu đã bình tĩnh trở lại.
Ellery hút hết thuốc lá, Poe đưa bao thuốc cho cậu ta. Đúng là cơ hội trời cho!
Morisu nhanh tay lấy trong túi áo khoác ra chiếc hộp nhỏ, bên trong đựng một điếu Lark đã tẩm độc kali xyanua. Cậu chuẩn bị nó từ trước để tìm cơ hội tiêu diệt Poe.
Morisu lấy cớ muốn hút thuốc và cầm lấy bao thuốc Ellery đưa cho. Cậu lấy ra hai điếu, một đưa lên miệng, một bỏ vào túi áo rồi nhét điếu có độc trở lại bao. Cậu tráo dưới gầm bàn và không một ai hay biết.
Poe vốn nghiện nặng, thấy bao thuốc trở lại mặt bàn chắc chắn sẽ lấy thêm một điếu. Nếu hắn ta không trúng độc thì lại đến lượt Ellery hút. Dù sao, một trong hai gã sẽ phải chết.
Và Poe là kẻ bỏ mạng trước.
52Đúng thế, đại sảnh chỉ còn lại hai người.
Dù Poe đã chết, Ellery vẫn bám vào giả thuyết ông Seiji là hung thủ, chẳng mảy may nghi ngờ Morisu.
Đã thế, cậu chưa vội ra tay làm gì. Cậu sẽ hành động thận trọng, để kẻ cuối cùng ‘tự sát’ là đẹp nhất!
Ellery dại dột…
Gã giúp cậu từ đầu đến cuối.
Gã nghĩ mình là thám tử tài ba, nhưng chẳng qua chỉ là thằng hề giẻ rách! Thật khôi hài làm sao, dự báo của Morisu cuối cùng lại thành sự thật: Hai người còn lại là ‘thám tử’ và ‘hung thủ’.
Tuy nhiên, Morisu phải thừa nhận rất nể phục Ellery vì óc phân tích sắc sảo nhạy bén. Từ cái cốc mười một cạnh mà gã suy luận ra Thập Giác Quán có mười một căn phòng! Cậu cũng băn khoăn trước cái cốc lạ lùng này nhưng chưa từng nghĩ đến ẩn ý bên trong, dù trước đó từng nghe Kawaminami nói Nakamura Seiji là một kiến trúc sư rất có hứng thú với các loại then chốt oái oăm…
Dù vậy, suy luận của Ellery không trở thành mối đe đọa với Morisu. Trái lại, nó còn củng cố thêm giả thuyết Nakamura Seiji chính là hung thủ.
Cả hai xuống hầm ngầm. Ellery tìm lối đi thông ra bên ngoài. Nào ngờ, xuất hiện trước mặt họ là một xác chết rữa nát hết sức kinh khủng.
Morisu lập tức hiểu ra: đó chính là xác người làm vườn Yoshikawa Seiichi.
Ông ta chết nửa năm trước. Có thể, sau khi bị Nakamura Seiji cuồng điên tấn công, ông ta cố chạy trốn tới đây thì kiệt sức và bỏ mạng. Hoặc ông bị Nakamura Seiji lôi vào đây rồi sát hại.
Ellery đứng bất động trước cái xác. Morisu bèn ‘giải thích’ theo ý mình. Ellery bịt mũi, nhanh chóng gật đầu xác nhận:
“Có lý! Tức là Nakamura Seiji tìm một cái xác khác để thế thân cho mình. Chúng ta đi tiếp thôi, Van! Cần phải xem lối đi này dẫn đến đâu?”
Họ bước vòng qua cái xác, tiếp tục đi sâu vào bóng tối. Được thôi, tôi sẽ hộ tống cậu đến tận cuối con đường.
Morisu cũng bắt đầu ngờ ngợ rằng, Ellery có thể đã nghi ngờ mình.
Ví dụ, mặt đất phủ đầy bụi bặm chứng tỏ đã rất lâu không có ai bước vào đây, gã ta thừa hiểu nhưng lại giả vờ không để ý, hòng tìm cơ hội ra tay với cậu.
Morisu cẩn trọng bước theo Ellery, tay phải nắm chặt con dao găm trong túi áo.
Cuối hành lang là một cánh cửa. Tiếng sóng biển mỗi lúc một rõ hơn.
Ellery mở cửa. Tiếng sóng như vỡ òa bên tai. Vị trí này ở lưng chừng vách đá dựng đứng, bên ngoài có một mỏm đá hơi nhô ra, tựa như ban công. Nhìn xuống dưới là vực đen sâu thẳm.
Ellery thận trọng bước ra ngoài, lia đèn pin quan sát xung quanh. Gã ngoảnh lại, vẻ như vừa nhận ra điều gì, “Từ đỉnh nhìn xuống, hoặc dưới biển nhìn lên, đều rất khó phát hiện ra cái hốc này. Ai cũng có thể dễ dàng men theo sườn núi bước lên các bậc đá bên kia. Seiji đã dùng nó để lẻn vào Thập Giác Quán.”
❆❆❆
Cả hai trở về đại sảnh.
Ellery nhận định, “Chắc chắn đêm nay lão ta sẽ lại mò đến. Chúng ta đã phát hiện ra lối đi bí mật của lão. Dù lão vào từ đó hay cửa chính, hai chúng ta hợp sức lại cũng chẳng việc gì phải sợ. Hãy thử tóm cổ lão ngay tại chỗ!”
Morisu gật đầu tán thành rồi đi pha hai cốc cà phê. Cậu lén trộn viên thuốc ngủ hôm trước xin Poe vào một cốc, cẩn thận không để Ellery để ý.
Cậu thản nhiên đặt cốc cà phê trước mặt Ellery. Gã không nghĩ ngợi gì hết, uống cạn một hơi.
“… Buồn ngủ quá. Thần kinh của tôi không kham nổi nữa. Van, cậu có phiền không? Tôi phải chợp mắt một lát. Có chuyện gì thì gọi tôi ngay nhé.”
Đó là những lời cuối cùng của gã ‘thám tử lùng danh’.
Ellery nhanh chóng gục xuống bàn ngủ say như chết. Cậu lôi gã vào phòng, đặt lên giường.
Cậu quyết định cái chết của Ellery phải là ‘tự thiêu’. Sớm muộn gì người ta cũng tìm ra thuốc an thần trong thi thể gã. Tương tự vụ Nakamura Seiji chết năm ngoái. Khi xác người làm vườn được đưa ra trước ánh sáng thì có lẽ Nakamura Seiji sẽ được kết luận là tự sát. Hiển nhiên vụ đó sẽ có ảnh hưởng ít nhiều đến phán đoán của cảnh sát trong trường hợp này.
Mưa cuối cùng đã tạnh. Trời trong không một gợn mây.
Morisu đi ra vịnh, lắp ráp xuồng máy. Cậu xuống hầm ngầm xách can dầu hỏa lên. Tiếp đó, cậu đào bàn tay Orczy và lấy chiếc nhẫn, rồi đặt tay cạnh xác cô.
Những thứ cần phá hủy hoàn toàn: mấy miếng nhựa còn thừa, áo quần dính máu, thuốc độc, dao găm… Morisu đều chuyển vào phòng Ellery. Cậu mở cửa sổ, tưới dầu hỏa khắp căn phòng và cả các phòng khác. Cậu xách bình gas ra đại sảnh, mở van khóa. Sau đó cậu ra ngoài, đi vòng đến cửa sổ phòng Ellery, trút nốt dầu và ném chiếc can vào phòng.
Có lẽ Ellery đang tỉnh lại. Nhưng Morisu đã ném chiếc bật lửa dầu lên giường gã.
Ngọn lửa khủng khiếp bùng lên. Cậu bước lùi lại, hai mắt nhắm nghiền.
Lửa và khói đen cuồn cuộn bốc lên tận trời cao.
❆❆❆
Sáng hôm sau, Morisu đang ngủ li bì…
Bác cậu gọi điện đến thông báo Giác Đảo xảy ra hỏa hoạn. Cậu liên lạc với Kawaminami rồi ngay lập tức tới quận S.
Đầu tiên, Morisu mượn ô tô của ông bác, nói rằng mình cần đến mũi J để nghe ngóng tình hình. Mục đích thật sự là để chất xuồng máy và thùng xăng vẫn giấu ở đó lên cốp sau xe. Mọi người đang dồn sự chú ý về Giác Đảo nên không ai để tâm đến mũi J.
Morisu trở về nhà bác mình, cất bộ xuồng máy vào nhà kho như trước. Thu xếp xong tất cả, cậu mới xuất phát tới bến cảng gặp Kawaminami và Shimada.
53Cuộc họp mặt của hội nghiên cứu tiểu thuyết trinh thám đại học K kết thúc, Morisu Kyoichi vội vã trở về nhà một mình.
Không ai biết động cơ của Ellery tức Matsuura Junya là gì khi đang tâm giết năm người bạn rồi tự thiêu. Cảnh sát vẫn bế tắc tại đây. Cuộc họp không đưa ra được động cơ cụ thể nhưng những mẩu chuyện ngoài lề về con người Ellery khiến ông thanh tra Shimada hết sức chú ý.
Thuận buồm xuôi gió.
Hai trong ba bức tranh nhằm chứng minh Morisu luôn có mặt ở đất liền đã được vứt bỏ. Những gì cần làm đã được làm. Cậu chẳng còn gì phải lo lắng thêm nữa.
Tất cả cuối cùng cũng kết thúc. Morisu thầm nghĩ.
Cát bụi trần ai đã lắng xuống…
Kế hoạch phục thù hoàn thành trọn vẹn.