hồi kết
Biển giữa hoàng hôn. Không gian tĩnh lặng.
Những con sóng nhuộm ánh tà dương dịu dàng xô bờ rồi rút về nơi xa thẳm.
Cậu lại ngồi một mình trên đê, nhìn ra mặt biển khi màn đêm dần buông xuống.
Chiori…
Tên cô vang lên trong tâm trí.
Chiori, Chiori…
Cậu nhắm mắt lại, ngọn lửa ngút trời đêm ấy hiện về sống động. Những lưỡi lửa ngậm ngùi tưởng niệm, nhảy múa bay lên xé toang màn đêm, bao vây cái bẫy hình thập giác cùng những con mồi bên trong.
Ảo ảnh của cô đang dập dờn trong ánh lửa. Cậu lại gọi tên Chiori, nhưng cô quay đi, không nói một lời.
Chiori, sao thế?
Lửa càng lúc càng to, theo gió cuốn đi khắp chốn, nuốt chửng tất cả không chút kiêng dè. Bóng người con gái chìm trong lửa, mờ dần, rồi tan biến.
Cậu lặng lẽ đứng dậy, nheo mắt nhìn mấy đứa trẻ đang nô đùa dưới nước.
“Chiori.”
Cậu thốt gọi tên cô, Chiori. Nhưng dù nhắm mắt lại hay ngước nhìn bầu trời, cậu cũng không trông thấy bóng dáng yêu kiều ấy nữa. Mọi thứ đang dồn nén nặng nề trong lồng ngực bỗng vỡ òa, cậu ngẩn ngơ hẫng hụt.
Mặt biển gom nốt những tia sáng còn sót lại, từ từ trôi vào màn đêm. Tiếng sóng vỗ rì rào, như đang muốn thổ lộ điều gì…
❆❆❆
Bất chợt, có người vỗ vai, Morisu ngạc nhiên ngoảnh lại.
“Chà! Đã lâu không gặp!” Một người đàn ông cao gầy với nụ cười thân thiện đang đứng đó. “Nhân viên quản lý chung cư nơi cậu ở nói rằng cậu thường xuyên ra đây.”
“Vậy à?”
“Sao ủ rũ uể oải thế? Tôi vẫn đứng phía sau nãy giờ, nhưng nhìn cậu như có điều gì nghĩ ngợi.”
“Không đâu. Anh tìm tôi có việc gì ư?”
“À, không có gì quan trọng đâu.” Anh ta ngồi xuống bên cạnh, rút điếu thuốc lá đưa lên miệng, lẩm bẩm. “Điếu duy nhất trong ngày. Mọi chuyện xảy ra cũng lâu rồi, cảnh sát đã kết thúc điều tra. Cậu nghĩ sao?”
“Tôi nghĩ sao ư? Ellery là hung thủ.”
“Không, không, tôi đang hỏi liệu cậu có cho rằng còn một sự thật khác ẩn sau tất cả không?”
Anh ta ám chỉ gì đây?
Morisu im lặng, nhìn ra mặt biển.
Anh ta châm ‘điếu duy nhất trong ngày’, ngẩng lên nhìn cậu.
“Tôi từng nói mình nghi ngờ anh Ko là hung thủ, nhưng vì quá dư thừa thời gian, bèn phát huy trí tưởng tượng và nảy ra một ý tưởng rất thú vị. Nên giờ muốn kể cậu nghe.”
Lẽ nào anh ta đã khám phá ra sự thật?
Cậu không trả lời, quay mặt đi tránh ánh mắt ấy.
Anh ta… Không thể nào.
“Đừng thờ ơ quá thế, hãy nghe tôi nói một chút! Ý tưởng này thật sự khá viển vông, chắc cậu sẽ cười khẩy, thậm chí lại chửi rủa tôi như trước. Nhưng cứ coi như sản phẩm của trí tưởng tượng thôi nhé.”
“Xin hãy giữ những ý tưởng đó cho mình anh,” Morisu lạnh lùng nói. “Mọi chuyện đã kết thúc rồi, anh Shimada ạ!”
Cậu quay đi, mặc tiếng Shimada gọi lại, cứ thế bước đến bên mấy đứa trẻ đang nô đùa.
Cậu thấy sự bối rối của mình mới đáng khinh làm sao.
Không thể nào.
Cậu lắc đầu thật mạnh, cố gắng trấn tĩnh.
Không thể nào. Cậu đã có thể chẳng cần bận tâm. Dù Shimada có nhìn ra sự thật thì sao chứ? Không một mảnh bằng chứng. Chẳng thể thay đổi được gì.
Phải không, Chiori?
Cậu hỏi cô. Nhưng Chiori không đáp lại. Hình bóng cô cũng chẳng hiện ra.
Tại sao?
Nỗi bất an bỗng tràn về như sóng thần. Bãi cát ướt níu giữ chân cậu. Bên cạnh chân cậu…
Có một vật gì đó lấp lánh.
Đây là…
Cậu sửng sốt ngồi thụp xuống. Đôi môi mấp máy rồi bật ra tiếng thở dài.
Chiếc lọ thủy tinh màu xanh, một nửa chìm trong cát, bên trong có vài mảnh giấy.
Ôi…
Cậu nhặt chiếc lọ lên, cười cay đắng rồi ngoảnh về phía người đàn ông đang ngồi trên đê chăm chú nhìn mình.
Vậy đây chính là sự trừng phạt dành cho mình sao?
Lũ trẻ lao xao gọi nhau về nhà. Morisu từ tốn bước đến bên chúng với chiếc lọ trên tay.
“Em ơi…” Cậu gọi một đứa trong số đó. “Giúp anh với!”
Thằng bé bối rối ngẩng đầu nhìn. Morisu điềm tĩnh nở nụ cười, đặt chiếc lọ vào tay nó.
“Giúp anh đưa lọ này cho chú kia, được chứ?”
☆ ☆ ☆ ☆ ☆