← Quay lại trang sách

Chương 156 Vũ Môn Quan

Khi các thiên tài khác đang phải vật lộn với từng con sóng pháp tắc, thì Lâm Minh lại như đang dạo bước trên một mặt hồ tĩnh lặng. Cậu không chỉ đi trên con đường do bản thân tạo ra, mà mỗi một bước chân của cậu đặt xuống, dưới chân lại nở ra một đóa sen vàng rực rỡ.

"Bộ bộ sinh liên!"

Những đóa sen vàng này không chỉ đẹp, mà còn tỏa ra một luồng Hỗn Độn chi lực tinh thuần, giúp ổn định và trung hòa những mảnh vỡ pháp tắc cuồng bạo xung quanh. Cậu cứ thế bước đi, phía sau là một con đường hoa sen vàng óng, một cảnh tượng vừa thần thánh, vừa an nhiên giữa biển cả hỗn loạn.

Hành động này, không khác gì một cái tát vào mặt Long Thái Tử. Hắn dùng sức mạnh để áp chế, còn người kia lại dùng sự tự tại để cảm hóa.

Nhưng Lâm Minh không hề để tâm đến hắn. Ánh mắt cậu chợt chú ý đến một thanh niên ở phía không xa.

Chàng thanh niên này có vẻ ngoài chân chất, mộc mạc, không giống hoàng tử hay thánh tử của các thế lực lớn. Hắn đang vô cùng chật vật, nhưng lại cực kỳ kiên trì. Quanh người hắn là một lĩnh vực màu vàng của đất, bên trong có những hư ảnh của những cây lúa vàng trĩu hạt. Hắn dùng chính hình ảnh của những cây lúa đó, dẻo dai và bền bỉ, để chống lại từng đợt sóng pháp tắc. Dù bị đánh cho xiêu vẹo, nhưng hắn không bao giờ gục ngã, giống như cây lúa trước gió bão, có thể bị uốn cong nhưng không thể bị bẻ gãy.

Đó là một loại Đạo pháp vô cùng đặc biệt, tràn ngập sự nhẫn nại và sức sống bền bỉ - Đạo của Cây Lúa.

Long Thái Tử thấy Lâm Minh hoàn toàn phớt lờ mình, càng thêm tức giận. Hắn gầm lên, điều khiển chiến xa tạo ra một cơn sóng thần pháp tắc còn lớn hơn trước, không chỉ nhắm vào Lâm Minh mà còn muốn càn quét tất cả những kẻ "ngứa mắt" xung quanh.

Chàng thanh niên "cây lúa" kia rõ ràng không thể chống đỡ nổi một đòn tấn công ở cấp độ này.

Thấy vậy, Lâm Minh khẽ thở dài. Cậu vốn không muốn gây chuyện, nhưng cậu lại nhìn thấy ở chàng trai kia một tinh thần bất khuất mà cậu rất tán thưởng.

Cậu không ra tay tấn công, mà chỉ nhẹ nhàng phất tay áo. Con đường hoa sen dưới chân cậu đột nhiên lan rộng ra, tạo thành một hồ sen nhỏ, bao bọc lấy chàng thanh niên kia.

Cơn sóng thần pháp tắc hung bạo ập đến, nhưng khi chạm vào ranh giới của hồ sen, nó lại trở nên hiền hòa một cách kỳ lạ, toàn bộ năng lượng cuồng bạo đều bị những đóa sen vàng kia hấp thụ và hóa giải.

Chàng thanh niên ngơ ngác, rồi nhìn về phía Lâm Minh với ánh mắt đầy cảm kích và kinh ngạc. Hắn vội vàng chắp tay: "Đa tạ Lâm huynh đã ra tay tương trợ! Tại hạ là Trần Bình, xuất thân từ một Tiên Thôn nhỏ. Ân tình này, tại hạ không biết lấy gì báo đáp."

Lâm Minh mỉm cười, một nụ cười thân thiện hiếm thấy. "Tiện tay mà thôi. Đạo của đệ cũng rất thú vị, lấy nhu thắng cương, lấy bền bỉ đối chọi với bạo tàn. Rất đáng ngưỡng mộ."

Trần Bình gãi đầu cười một cách thật thà.

Cả hai cùng nhau nhìn về phía trước. Ở cuối của biển pháp tắc, một bờ bến đã hiện ra. Nhưng đó không phải là một bờ biển bình thường, mà là một cánh cổng khổng lồ, được chạm khắc hình hai con rồng đang ngậm ngọc. Cánh cổng đó tỏa ra một luồng long uy cổ xưa, vừa uy nghiêm lại vừa là một sự mời gọi.

Trong lòng tất cả các tu sĩ, bao gồm cả Lâm Minh, đều hiện lên một cái tên trong truyền thuyết.

Vũ Môn Quan!

Hóa ra, cuộc khảo nghiệm vượt biển pháp tắc này, chính là một phiên bản cao cấp hơn của điển tích "cá chép vượt vũ môn hóa rồng". Chỉ có những "con cá chép" ưu tú nhất, kiên trì nhất, mới có thể vượt qua biển cả khó khăn này để hóa thành rồng.

Lâm Minh và Trần Bình cùng nhau sóng vai bước đi, trên con đường hoa sen, tiến về phía Vũ Môn Quan.

Long Thái Tử ở phía xa, nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt tuấn tú đã trở nên vặn vẹo vì tức giận. Hắn, một chân long của Tiên Đình, lại bị một kẻ vô danh dùng sự tự tại để áp chế. Hắn đã xem Lâm Minh là cái gai trong mắt, một kẻ phải bị nhổ đi bằng mọi giá.

Trận chiến ở vòng một có lẽ sắp kết thúc, nhưng sự đối đầu giữa những thiên tài hàng đầu, thì chỉ vừa mới bắt đầu.