Chương 157 Chốn Quê Thanh Bình, Nước Giếng Ngọc Đầu Làng
Khi Lâm Minh và Trần Bình sóng vai nhau bước qua Vũ Môn Quan, cảnh tượng hỗn loạn của biển pháp tắc lập tức biến mất. Trước mắt họ là một không gian hoàn toàn khác, một không gian yên bình đến lạ.
Một cánh đồng Linh Mễ (Lúa Tiên) bậc thang trải dài đến tận chân trời, những bông lúa vàng óng trĩu nặng, tỏa ra mùi hương thanh khiết. Giữa cánh đồng, một cây đa cổ thụ khổng lồ, sừng sững vươn tán lá xanh um che rợp cả một khoảng trời. Xa xa, thấp thoáng hình ảnh của một mái đình cong cong cổ kính. Không khí ở đây không có sự tranh đấu, chỉ có sự yên ả của một làng quê Việt Nam thanh bình.
Các tu sĩ khác cũng lần lượt vượt qua Vũ Môn Quan. Ai nấy đều mệt mỏi, kiệt sức, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, tâm hồn họ như được gột rửa, sự căng thẳng và mệt mỏi cũng vơi đi một nửa.
Long Thái Tử là một trong những người cuối cùng đến nơi. Hắn ngồi trên chiến xa, nhìn khung cảnh "quê mùa" trước mắt, khẽ hừ lạnh một tiếng, trong mắt đầy vẻ khinh thường. Đối với hắn, kẻ sinh ra đã là rồng, là phượng, nơi thôn dã này không đáng để hắn bận tâm.
Trần Bình, người có "Đạo của Cây Lúa", khi đến đây lại như cá gặp nước. Cậu cảm thấy vô cùng thân thuộc và sảng khoái. Cậu theo bản năng đi về phía cây đa cổ thụ. Dưới gốc đa, có một cái giếng đá ong, miệng giếng tròn vành vạnh như mặt trăng, bên cạnh có một chiếc gàu dừa mộc mạc.
Đúng lúc này, giọng nói của vị giám khảo từ hư không vang lên.
"Vòng một, Độ Pháp Hải, kết thúc. Chúc mừng các ngươi đã vượt Vũ Môn. Đây là phần thưởng cho những người kiên trì: một gàu nước Cam Lồ từ giếng ngọc Long Mạch, giúp các ngươi gột rửa mệt mỏi, tinh lọc tiên nguyên, củng cố đạo tâm."
Nghe vậy, Trần Bình và nhiều tu sĩ có xuất thân bình thường khác đều vui mừng, kính cẩn xếp hàng, tự tay múc một gàu nước giếng trong vắt để uống. Nước vừa vào cơ thể, một luồng sinh khí mát lạnh lan tỏa, mọi mệt mỏi tan biến, tâm cảnh trở nên sáng trong.
Long Thái Tử và một vài công tử tiểu thư của các thế lực lớn lại tỏ ra khinh bỉ.
"Thứ nước giếng quê mùa, bản thái tử không thèm." Long Thái Tử nói. Hắn và đám tùy tùng lấy ra những viên tiên đan cao cấp, tỏa ra hào quang rực rỡ để nuốt vào. Trong mắt bọn họ, hành động xếp hàng múc nước giếng thật mất đi thân phận cao quý của mình.
Lâm Minh mỉm cười. Cậu không quan tâm đến thái độ của người khác. Cậu cũng bước đến, múc một gàu nước. Khi uống vào, cậu cảm nhận được một luồng sinh mệnh pháp tắc vô cùng tinh thuần, nó dung hòa với Sinh Diệt Đạo Chủng của cậu, khiến cho sự lĩnh ngộ của cậu về chữ "Sinh" càng thêm sâu sắc.
Sau khi uống nước xong, cậu tìm một gốc rễ lớn của cây đa, thản nhiên ngồi xuống, tựa lưng vào thân cây cổ thụ, cảm nhận sự yên bình hiếm có. Trần Bình cũng đến ngồi bên cạnh, cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cánh đồng lúa vàng, tận hưởng khoảnh khắc này.
Một ngày trôi qua.
Đột nhiên, từ phía mái đình cổ kính, một tiếng trống trầm hùng vang lên.
"TÙNG... TÙNG... TÙNG..."
Tiếng trống không chỉ vang vọng trong không gian, mà còn đánh thẳng vào linh hồn của mỗi người. Đó là tiếng của một chiếc trống đồng khổng lồ được đặt ở giữa sân đình.
Trên mặt trống, những hoa văn hình chim Lạc, hình người giã gạo, hình thuyền bè... bắt đầu phát sáng rực rỡ.
Tất cả mọi người đều biết, khảo nghiệm của vòng thứ hai, sắp sửa bắt đầu.