← Quay lại trang sách

Chương 180 Yến Tiệc Đãi Ân Nhân

Vị Chúa Tể của Thủy Mặc Tiên Vực, Thủy Vô Ngân, đích thân ra lệnh tổ chức một buổi yến tiệc lớn nhất trong vòng một vạn năm để tỏ lòng biết ơn đối với Lâm Minh. Cả tòa thành trung tâm được trang hoàng lộng lẫy, đèn lồng treo cao, không khí vui tươi như ngày hội.

Trong buổi tiệc, Lâm Minh được mời ngồi ở vị trí trang trọng nhất, ngang hàng với cả Chúa Tể. Con gái của ngài, Thủy Tiên quận chúa, sau khi khỏi bệnh đã trở lại với vẻ đẹp rạng ngời, trong veo như một giọt sương mai. Nàng mặc một bộ áo dài lụa màu thiên thanh, đích thân nâng chén rượu đến mời Lâm Minh.

"Tiểu nữ nợ tiên sinh một mạng, chén rượu này, xin kính cẩn tạ ơn." Giọng nói của nàng trong trẻo như tiếng đàn tranh.

Để tỏ lòng biết ơn, Thủy Tiên đã biểu diễn một vũ điệu quạt, tái hiện lại sự mềm mại của dòng nước và sự phiêu dật của nét mực. Điệu múa uyển chuyển, thanh thoát, ẩn chứa trong đó là Đạo của sự sống và nghệ thuật, khiến cho tất cả mọi người phải say đắm.

Trong buổi tiệc, Thủy Vô Ngân trịnh trọng hỏi Lâm Minh về điều cậu mong muốn. "Chỉ cần là chuyện trong khả năng của Thủy Mặc Tiên Vực, tiên sinh cứ tự nhiên. Dù là cả một ngọn núi tiên thạch, hay một món đạo khí thượng phẩm, chúng tôi cũng không tiếc."

Lâm Minh chỉ mỉm cười, bình thản nói: "Tại hạ không cần vật ngoài thân. Chỉ có hai thỉnh cầu. Một, xin được phép vào Cổ Tịch Lâu của quý vực để tra cứu một vài điển tịch cổ. Hai, sau khi xong việc, xin được mượn đường để tiếp tục hành trình."

Thủy Vô Ngân nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, rồi lại càng thêm kính trọng. Một người có bản lĩnh kinh thiên như vậy, lại không màng danh lợi. Ngài lập tức đồng ý. "Toàn bộ Cổ Tịch Lâu sẽ mở ra cho tiên sinh. Khi nào ngài muốn đi, ta sẽ đích thân hộ tống ngài đến Vực Giới Trận."

Sau buổi tiệc, Thủy Vô Ngân có một cuộc nói chuyện riêng với Lâm Minh. Ngài bày tỏ sự nghi ngờ của mình, rằng bệnh của Thủy Tiên không phải là ngẫu nhiên, mà là do kẻ thù không đội trời chung của họ, Kim Phong Tiên Vực, một thế lực hiếu chiến và tàn bạo, đã ngầm ra tay hãm hại. Ngài hy vọng Lâm Minh có thể ở lại giúp đỡ một thời gian, để đề phòng bất trắc.

Lâm Minh đồng ý. Ân oán phải rõ ràng, cậu không phải là người thấy nguy mà bỏ đi.

Cùng lúc đó, tại Kim Phong Tiên Vực xa xôi, một vị Phong Đế mặc kim giáp, ngồi trên ngai vàng làm bằng xương thú, nhận được tin báo kế hoạch thất bại. Gương mặt lão ta tối sầm lại.

"Kế hoạch thất bại! Lại còn xuất hiện một kẻ phá đám. Truyền lệnh, chuẩn bị Kim Phong Thiết Kỵ. Ta muốn xem kẻ nào dám chống lại Kim Phong Tiên Vực!"

Một cuộc đại chiến, đang âm thầm châm ngòi.