Chương 179 Hỗn Độn Điều Hòa Âm Dương
"Dừng lại!"
Vị Chúa Tể đột nhiên lên tiếng, ngăn cản các vệ sĩ. Lão không phải là một kẻ ngu ngốc. Lão nhìn vào đôi mắt sâu thẳm và bình tĩnh đến lạ thường của Lâm Minh, trong lòng bỗng lóe lên một tia hy vọng cuối cùng.
"Tiên sinh," lão đã dùng một cách xưng hô vô cùng kính trọng, "ngài... ngài có cách chữa trị sao?"
Lâm Minh gật đầu. "Ta có thể thử. Nhưng trong lúc ta chữa trị, bất kể có chuyện gì xảy ra, không một ai được phép can thiệp."
"Được! Ta lấy danh nghĩa của Chúa Tể để bảo đảm cho ngài!"
Lâm Minh không nói thêm gì nữa, bước về phía giường băng ngọc. Cậu không dùng kim châm, không lấy ra đan dược. Cậu chỉ giơ tay lên, một quả cầu năng lượng màu xám tro, mang theo khí tức của Hỗn Độn bản nguyên, từ từ hiện ra.
Cậu nhẹ nhàng đặt quả cầu năng lượng đó lên trán của quận chúa.
Trong mắt của các y sư khác, đây là một hành động điên rồ. Họ không cảm nhận được chút sinh khí nào từ quả cầu đó, chỉ có một sự hỗn loạn và cổ xưa.
Nhưng khi luồng Hỗn Độn chi lực đó đi vào cơ thể quận chúa, một cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra. Nó không tấn công tử khí, cũng không bổ sung sinh khí. Nó như một vị quan tòa hiền hòa, len lỏi vào giữa hai luồng sức mạnh đang tranh đấu kia, tách chúng ra, làm chúng dịu lại.
Lâm Minh lúc này mới dùng chính đạo tâm của mình để dẫn dắt. Cậu cho hai luồng sức mạnh đó thấy được quy luật của trời đất: có sinh ắt có tử, có tàn lụi mới có tái sinh. Cậu không triệt tiêu cái nào, mà là giúp chúng tìm lại sự cân bằng Âm-Dương vốn có.
Cậu đưa tay lên không trung, vẽ một biểu tượng Thái Cực Đồ hoàn mỹ. Thái Cực Đồ này tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, rồi từ từ dung nhập vào cơ thể quận chúa.
Trong khoảnh khắc, luồng tử khí nồng đậm quanh người nàng bắt đầu tan biến. Làn da xanh xao của nàng dần trở nên hồng hào. Những cây cỏ đã héo úa trong đại điện, bỗng nhiên nảy mầm, đâm chồi xanh biếc.
Quận chúa từ từ mở mắt, ánh mắt trong veo, không còn vẻ đau đớn.
Căn bệnh "nan y" mà ngay cả Y Thánh cũng phải bó tay, đã được chữa khỏi một cách nhẹ nhàng như vậy.
Cả đại điện chìm trong sự im lặng tuyệt đối. Vị Y Thánh và hàng trăm y sư khác nhìn Lâm Minh, gương mặt hết đỏ lại trắng, vừa xấu hổ, vừa không thể tin nổi. Bọn họ biết rằng, thứ mà họ vừa chứng kiến, không phải là y thuật.
Đó là Thần tích. Là sự thể hiện của một Đại Đạo mà bọn họ cả đời cũng không thể nào chạm tới.
Vị Chúa Tể run rẩy bước đến, vui mừng đến mức không nói nên lời, rồi cúi đầu thật sâu trước Lâm Minh. "Đa tạ... đa tạ thần y đã ra tay cứu giúp! Đại ân đại đức này, Thủy Mặc Tiên Vực xin ghi lòng tạc dạ!"
Từ một gã nhà quê vô danh, Lâm Minh, trong một khắc, đã trở thành vị ân nhân lớn nhất của cả một Tiên Vực.