Chương 182 Nam Quốc Sơn Hà
Đội quân Kim Phong Thiết Kỵ, mang theo khí thế của một cơn bão sa mạc, ào ạt lao tới. Bầu trời chuyển sang màu vàng úa của cát và kim loại, sát khí ngút trời.
Trên tường thành trung tâm, Chúa Tể Thủy Vô Ngân nét mặt trầm ổn. Ngài không hề nao núng. Ngài cất giọng hùng hồn, vang vọng khắp trời đất: "Hỡi các con dân của Thủy Mặc! Kẻ địch đã đến xâm phạm bờ cõi. Đây là lúc để chúng ta cho chúng thấy, tinh thần của nước non này là bất diệt!"
Ngài vận khởi ấn quyết. Cả Thủy Mặc Tiên Vực rung chuyển. "Khởi động Thủy Mặc Giang Sơn Trận!"
Trong khoảnh khắc, cảnh vật thay đổi. Những ngọn núi thật hóa thành núi trong tranh, những dòng sông thật hóa thành sông mực. Cả Tiên Vực như biến thành một bức tranh thủy mặc khổng lồ, một thế giới hư ảo nhưng lại ẩn chứa sát cơ vô tận. Quân Kim Phong Thiết Kỵ vừa lao vào, lập tức bị lạc trong những dãy núi mờ sương, bị những dòng sông mực níu chân.
Cuộc chiến bắt đầu.
Nhưng cuộc chiến không chỉ diễn ra ở tiền tuyến.
Trên một đài cao trong thành, Thủy Tiên quận chúa đặt trước mặt mình một cây đàn tranh cổ. Nàng không phải là một chiến binh, nhưng nàng sẽ chiến đấu theo cách của riêng mình.
Những ngón tay thon dài của nàng bắt đầu lướt trên dây đàn. Tiếng đàn vang lên, không ai oán, không bi thương, mà trong trẻo, kiên định và đầy khí phách. Tiếng đàn như tái hiện lại hình ảnh của những vị anh hùng dân tộc, của những người mẹ, người vợ tiễn chồng con ra trận. Mỗi một nốt nhạc hóa thành một luồng năng lượng tinh thần, len lỏi vào tâm trí của các binh sĩ Thủy Mặc, giúp họ bình tĩnh lại, xua tan đi sự sợ hãi, tăng cường ý chí chiến đấu. Ngược lại, quân Kim Phong nghe thấy tiếng đàn, lại cảm thấy tâm thần bất an, sát khí cũng bị suy giảm.
Lâm Minh đứng bên cạnh Thủy Vô Ngân, lặng lẽ quan sát. Trận pháp của Thủy Mặc rất mạnh, nhưng chỉ có thể phòng ngự, cầm cự. Muốn thắng, phải có "chính danh", phải có khí thế áp đảo.
Cậu hít mộthi thật sâu, dùng Thế Giới Chi Lực của mình, khuếch đại giọng nói, biến nó thành tiếng sấm của trời đất, vang vọng khắp chiến trường. Cậu không đọc một bài kinh văn cao siêu nào, mà chỉ đọc một bài thơ do chính cậu tức cảnh sinh tình, nhưng lại mang theo tinh thần của cả một dân tộc.
"Đất Thủy Mặc, người Thủy Mặc ở,
Rành rành định phận tại Đạo Trời.
Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm?
Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời!"
"Bài thơ thần" này, được đọc lên bằng giọng của một người có Hỗn Độn Đạo, mang theo một uy lực không thể chống đỡ. Các binh sĩ Thủy Mặc nghe xong, cảm thấy máu trong người như sôi lên, khí thế tăng vọt. Họ chiến đấu không còn chỉ vì mệnh lệnh, mà vì danh dự, vì mảnh đất quê hương.
Còn quân Kim Phong, khi nghe bài thơ, trong lòng lại dấy lên một sự hoang mang. "Định phận tại Đạo Trời"? Lẽ nào, cuộc xâm lược này của họ là nghịch thiên? Đạo tâm của họ bị lung lay. Khí thế tấn công hung bãn lần đầu tiên bị chững lại.
Vị Phong Đế của Kim Phong Tiên Vực, đang quan sát từ xa, nghe thấy bài thơ này thì tức đến nổ phổi.
"Giết! Giết kẻ đã đọc bài thơ đó cho ta!"