← Quay lại trang sách

Chương 183 Bắt Giặc Phải Bắt Vua Trước

Trận chiến càng lúc càng ác liệt. Dù khí thế có suy giảm, nhưng Kim Phong Thiết Kỵ vẫn là một đội quân tinh nhuệ, dưới sự chỉ huy của các tướng lĩnh, chúng vẫn từ từ đẩy lùi được phòng tuyến của Thủy Mặc Giang Sơn Trận.

Lâm Minh thấy vậy, quay sang nói với Thủy Vô Ngân: "Chúa Tể, phòng ngự mãi không phải là cách. Muốn thắng, bắt giặc phải bắt vua. Hãy giúp ta cầm chân quân địch, ta đi lấy đầu chủ tướng của chúng."

"Tiên sinh..." Thủy Vô Ngân có chút lo lắng, nhưng khi nhìn vào ánh mắt tự tin của Lâm Minh, ngài gật đầu. "Được! Ta sẽ dốc toàn lực của trận pháp, tạo cơ hội cho ngài!"

Lâm Minh không cần Tiên thuyền, không cần pháp bảo. Cậu chỉ bước một bước, thân hình hòa vào không gian, biến mất khỏi tường thành. Cậu như một bóng ma, luồn lách qua chiến trường hỗn loạn mà không một ai có thể phát hiện.

Hỗn Độn Đồng của cậu quét qua, dễ dàng nhìn thấu mọi lớp ngụy trang, tìm ra vị trí của đài chỉ huy của địch. Đó là một chiếc chiến xa bằng vàng ròng, được che chắn bởi hàng ngàn binh lính tinh nhuệ nhất, ở trung tâm là một vị Đại tướng Thiên Tiên đỉnh phong, đang không ngừng ra lệnh.

Lâm Minh lặng lẽ xuất hiện trên không trung, ngay phía trên chiếc chiến xa.

"Kẻ nào?" Vị Đại tướng và các hộ vệ cả kinh, lập tức tấn công.

Lâm Minh không thèm nhìn tới những đòn tấn công đó. Cậu chỉ giơ tay lên, hướng về phía những khu rừng tre bạt ngàn của Thủy Mặc ở phía xa.

"Tre! Về đây giúp ta!"

Theo tiếng gọi của cậu, một cây tre xanh biếc, bình thường nhất, đột nhiên bật gốc bay lên. Nó xé gió, vượt qua ngàn dặm trong nháy mắt, bay đến và nằm gọn trong tay Lâm Minh.

Cậu truyền Hỗn Độn chi lực của mình vào đó. Cây tre tầm thường lập tức phát ra ánh sáng màu xám tro, trở nên cứng rắn hơn cả thần thiết, sắc bén hơn cả tiên kiếm.

Trong khoảnh khắc này, cậu không phải là một vị tiên nhân cao cao tại thượng. Cậu là hiện thân của tinh thần làng xã, của sức mạnh mộc mạc mà kiên cường của đất Việt.

Cậu không dùng chiêu thức phức tạp. Cậu chỉ dùng một động tác đơn giản nhất: phóng ngọn giáo tre đi.

Ngọn giáo lao đi, không mang theo tiếng rít chói tai, mà chỉ có một sự im lặng chết chóc. Nó mang theo ý chí của cả một vùng đất, xuyên qua tất cả các lớp phòng ngự, xuyên qua thân thể của các hộ vệ, và cuối cùng, cắm thẳng vào tim của vị Đại tướng, ghim chặt lão ta vào chính chiếc xe chỉ huy của mình.

Vị Đại tướng chết, đôi mắt vẫn còn mở to, không thể tin nổi mình lại chết dưới một ngọn giáo tre.

Lá cờ chỉ huy gãy đổ. Cả đội quân Kim Phong nhìn thấy cảnh này. Thủ lĩnh đã chết, lòng quân lập tức tan rã. Chúng hoảng sợ, bắt đầu vứt bỏ vũ khí, tháo chạy tán loạn.

Một cuộc đại chiến, đã được định đoạt bởi một người, và một ngọn giáo tre.

Lâm Minh đứng giữa trời, áo vải tung bay. Trong mắt người dân Thủy Mặc, cậu không còn là một "thần y", mà đã là một vị Hộ Quốc Chiến Thần.