Chương 185 Lũy Tre Xanh Ngăn Bão Cát
Cơn bão cát màu vàng kim khổng lồ, mang theo vô số lưỡi đao gió có thể cắt nát cả không gian, từ từ tiến đến. Đi đến đâu, sự sống bị xóa sổ đến đó.
Sự hoảng loạn bắt đầu lan ra trong thành.
Lâm Minh bay lên, một mình đứng ở phía bắc, đối mặt trực diện với cơn bão hủy diệt. Cậu quay đầu lại, nhìn vào những ánh mắt đang trông chờ của Thủy Vô Ngân, của Thủy Tiên, của Trần Bình, và của hàng triệu người dân.
"Mọi người, hãy tin ở ta." Giọng nói của cậu vang vọng. "Hãy cho ta mượn ý chí bảo vệ quê hương của các vị."
Cậu không cần họ cho mượn sức mạnh, mà là cho mượn "tinh thần".
Lâm Minh nhắm mắt lại, kết nối với Long Mạch của vùng đất này, cảm nhận từng nhịp đập của sự sống, từng ý niệm kiên cường của những người dân. Rồi, cậu đặthi tay vào nhau.
Cậu đang thực hiện một hành động vĩ đại nhất kể từ khi sáng tạo ra thế giới của riêng mình.
Từ mặt đất ở biên giới phía bắc, vô số mầm tre xanh biếc bắt đầu nhú lên. Chúng mọc lên với một tốc độ không thể tin nổi, không phải là từng cây, mà là cả một khu rừng. Những cây tre đan vào nhau, kết lại với nhau, tạo thành một bức tường thành màu xanh lục.
Một Lũy Tre Xanh khổng lồ, trải dài hàng ngàn dặm, cao đến tận trời, sừng sững hiện ra, như một vị thần khổng lồ màu xanh lá, che chở cho cả vùng đất phía sau.
"ẦMMMMMMMM!"
Cơn bão cát Kim Phong Thần Sa đập vào Lũy Tre Xanh. Ma sát giữa hai sức mạnh hủy diệt và sự sống tạo ra những tiếng nổ kinh thiên. Cát vàng muốn ăn mòn, tre xanh lại không ngừng tái sinh. Không chỉ vậy, những chiếc rễ tre còn cắm sâu xuống đất, hút lấy năng lượng hủy diệt của cơn bão, biến nó thành chất dinh dưỡng để bản thân càng thêm cứng cáp.
Một bên là sự tàn phá, một bên là sự sống bất khuất. Một bên muốn biến tất cả thành sa mạc, một bên lại muốn phủ xanh cả đất trời.
Từ trong cơn bão cát, Phong Đế hiện thân, gương mặt không thể tin nổi. Đạo Binh hủy diệt của lão, lại bị một "hàng rào tre" chặn lại. Lão nhìn Lâm Minh, ánh mắt đầy sát khí.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Dám cản trở đại nghiệp của ta!" Uy áp của một vị Kim Tiên đỉnh phong ập xuống.
Lâm Minh đứng vững trên đỉnh của Lũy Tre Xanh, áo vải tung bay, khí chất như một vị thần. Cậu đối mặt với ánh mắt của Phong Đế mà không hề sợ hãi.
"Một kẻ làm vườn."
Cậu bình thản đáp.
"Đến đây để nói cho ngươi biết, đất này có chủ rồi."
Trận chiến cuối cùng, cuộc đối đầu giữa hai vị Chúa Tể, giữa hai loại Đạo pháp đối nghịch, sắp sửa quyết định vận mệnh của cả một Tiên Vực.