Chương 184 Người Anh Hùng Áo Vải
Chiến trường sau trận đánh, không có cảnh hoan hô man dại, chỉ có những giọt nước mắt hạnh phúc và sự biết ơn vô hạn. Cái tên "Hộ Quốc Chiến Thần" được người dân và binh lính của Thủy Mặc Tiên Vực đồng thanh hô vang.
Nhưng vị chiến thần trong mắt họ, lại không hề có vẻ kiêu ngạo. Lâm Minh đã sớm thu lại khí tức, đáp xuống tường thành, trở lại với hình ảnh của một thanh niên mặc áo vải đơn sơ. Cậu đi về phía Thủy Tiên, người vẫn đang ngồi bên cây đàn tranh. Một dây đàn đã bị đứt do ảnh hưởng của trận chiến.
Lâm Minh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lướt ngón tay qua. Một luồng sinh khí ấm áp bao bọc lấy cây đàn, và dây đàn bị đứt đã tự động nối liền lại, thậm chí còn có vẻ cứng cáp hơn xưa.
Hành động "nhẹ nhàng" này, trong mắt Thủy Tiên, lại còn chấn động hơn cả cảnh cậu dùng giáo tre diệt tướng. Nàng nhìn cậu, ánh mắt long lanh. "Đa tạ tiên sinh. Chỉ sợ khúc nhạc của tiểu nữ không xứng với sự bình yên mà tiên sinh đã mang lại."
"Hòa bình là để mọi người có thể sống cuộc sống mà mình mong muốn," Lâm Minh mỉm cười. "Nếu quận chúa thích chơi đàn, thì ta hy vọng sẽ có một thế giới mà tiếng đàn của nàng có thể vang lên mãi mãi."
Câu nói bình dị đó lại khiến trái tim của Thủy Tiên rung động. Nàng hiểu rằng, chí hướng của người đàn ông này, không phải là tranh bá, mà là hộ quốc an dân, một chí lớn của bậc nam nhi chân chính.
Nhưng sự yên bình ngắn ngủi.
Ở phía xa, trên chiếc pháo đài bay của Kim Phong Tiên Vực, Phong Đế nhận được tin báo toàn quân tan rã, chủ tướng bị một kẻ vô danh dùng giáo tre giết chết. Cơn thịnh nộ của một bậc Đế vương khiến cho cả bầu trời phải run rẩy.
"Thủy Mặc... Thủy Vô Ngân... tên lang băm ngoại tộc..." Lão nghiến răng. "Nếu ta không có được Thủy Mặc, thì không ai có được nó!"
Lão ta bay đến trung tâm của pháo đài, nơi có một tế đàn cổ xưa, trên đó đặt một quả cầu màu vàng kim. Lão đặt tay lên, dốc toàn bộ sức mạnh của mình vào đó.
"Khởi động Kim Phong Thần Sa! Hãy biến vùng đất đó thành một sa mạc vĩnh hằng!"
Quay trở lại Thủy Mặc Tiên Vực, khi mọi người còn đang ăn mừng chiến thắng, bầu trời phía bắc đột nhiên chuyển sang một màu vàng rực đến đáng sợ. Một luồng khí tức hủy diệt, khô cằn, tuyệt vọng, bắt đầu lan tỏa. Cây cối héo úa, sông ngòi bốc hơi.
Chúa Tể Thủy Vô Ngân nhìn lên trời, gương mặt vốn đang vui vẻ bỗng trở nên trắng bệch. "Không xong rồi... là Kim Phong Thần Sa... một Đạo Binh hủy diệt! Hắn... hắn muốn đồng quy vu tận!"
Tất cả mọi người đều cảm nhận được sự tuyệt vọng. Làm sao để chống lại một thiên tai có thể hủy diệt cả một Tiên Vực? Ánh mắt của họ, một lần nữa, lại vô thức đổ dồn về phía người anh hùng mặc áo vải đang đứng trên tường thành.